Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Hàn Cẩm Khanh buông mạnh núm vú của nàng ra, khiến bầu vú của nàng rung lên, núm vú càng đỏ tươi.
Cố Khinh Âm đau đến nhíu mày, "Ngài... không cần...", lại một lần nữa nàng kháng cự sự thân mật của hắn.
Khóe môi của Hàn Cẩm Khanh khẽ nhếch, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng bầu ngực đầy đặn cao ngất của nàng, "Không cần? Không muốn như thế nào, cô cũng nói không cần với Kỷ Trác Vân? Sau đó hắn sẽ đè cô ra mà làm?!"
"Ngài câm miệng!" Cố Khinh Âm thở hổn hển, "Ít nhất Kỷ Trác Vân còn không vô sỉ như ngài!"
"Ta vô sỉ?" Hàn Cẩm Khanh nghiêng người tiến lên, càng sát gần thân thể trần trụi của Cố Khinh Âm, "Chẳng lẽ hắn không hôn cô như vậy? Theo nhéo núm vú cô, không hôn lên rốn lên bụng cô, sau đó, liếm dâm huyệt của cô, mút dâm thủy của cô..." Thanh âm rất thấp, như là rầm rì, như là mê hoặc.
Hắn vừa nói vừa hôn, dọc theo cái cổ duyên dáng của nàng xuống phía dưới, cắn núm vú của nàng, dùng đầu lưỡi liếm bầu nhũ, liếm đến khi bầu vú cao ngất của nàng đều dính nước bọt của hắn, dưới ánh nến càng trở nên lung linh, rồi hắn lại đi xuống hôn lên vùng bụng mềm mại và cái rốn nhỏ của nàng.
Hắn hôn khi thì mạnh, khi thì nhẹ, khiến toàn thân Cố Khinh Âm run rẩy, cái cổ mảnh khảnh ngẩng cao, toàn bộ thân thể không khỏi nâng lên, mê loạn rên rỉ, "A... Ân... Không cần..."
Nàng thấy lý trí của mình đã sụp đổ, nàng không có cách nào tỉnh táo lại để phản kháng nam nhân này, hơn nữa nụ hôn nóng rực của hắn đã đến hạt trân châu mẫn cảm của nàng.
Đầu lưỡi hắn chơi đùa khiến hạt châu nhỏ sung huyết đứng thẳng, hắn dùng răng nanh khẽ kéo, khoái cảm không hiểu làm cho bắp đùi của Cố Khinh Âm phát run.
"A, Cố đại nhân thật sự là vưu vật, xem phía dưới ẩm ướt này", bàn tay to của hắn tay đi xuống, lướt qua mật viên của nàng, lòng bàn tay dính đầy chất dịch dính dính, "Dâm thủy chảy nhiều như vậy còn nói không cần? Ân?"
Đầu ngón tay của hắn trêu chọc đóa hoa đầy đặn của nàng, đè ép, đùa bỡn khe hở nhỏ, "Hiện tại có muốn không?" Hắn kề sát tai nàng nói nhỏ, sau đó, hắn nhìn gương mặt của nàng, không buông tha dù chỉ một chút biến hóa.
Sắc mặt Cố Khinh Âm ửng hồng, phiếm xuân sắc, hô hấp dồn dập, nhắm chặt hai mắt không nói lời nào.
Hắn cười tà tứ, ngón tay đi vào trong tiểu huyệt của nàng, mới chỉ đi vào nửa ngón, mà cảm giác bị mị thịt trong tiểu huyệt bao bọc như muốn nuốt hết ngón tay hắn.
Thái dương của Hàn Cẩm Khanh dần dần toát mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt có sức sống hơn, mị hoặc mà yêu dị, "Loạn huyệt của cô muốn nhanh được lấp đầy, nên mới hút nhanh như vậy."
Ngón tay hắn đi vào càng sâu, chọc nhẹ vào một điểm gồ lên ở sâu bên trong tiểu huyệt, khiến Cố Khinh Âm lập tức kêu lên.
"A, a, ha... Nơi đó, không cần a..." Cố Khinh Âm vẫn nhắm chặt mắt, trên mặt là xuân tình phiêu đãng, thân thể không tự chủ được đón ý nói hùa theo những cái rút ra chọc vào của ngón tay Hàn Cẩm Khanh.
Hàn Cẩm Khanh đưa thêm một ngón nữa vào, hai ngón cùng cắm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của nàng, lại chậm rãi rút ra, mang theo dâm thủy.
Thân thể của Cố Khinh Âm cực kì mẫn cảm, lại bị Hàn Cẩm Khanh trêu chọc như vậy, tiểu huyệt đã bắt đầu co rút lại, miệng huyệt mở ra đóng vào bọc lấy ngón tay hắn.
Nàng nhận ra thân thể mình không kiểm soát được nữa, mật viên đại mở, dâm thủy giàn giụa. Dưới những cái rút chọc khiêu khích của hắn, thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng mềm yếu, nàng không thể nghĩ gì được nữa, toàn bộ cảm quan đều tập trung xuống bụng và mật viên, khiến nàng sa ngã, trầm luân...
Hàn Cẩm Khanh nhìn sự biến hóa của nàng, thân thể của nàng vì động tình mà nhuốm màu phấn hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra mị ý xuân sắc đủ để bất cứ nam nhân nào cũng điên cuồng.
Đôi mắt sắc của Hàn Cẩm Khanh ngày càng thâm trầm, nữ nhân này dám đối nghịch với người đứng đầu văn võ bá quan, dù có là Giang Lăng vương và phụ thân của nàng cũng không trắng trợn chẳng kiêng nể gì như nàng. Đầu tiên là phá hủy thanh danh của Lý Thừa Phong, tiếp theo trực tiếp thượng tấu buộc tội hắn ta. Còn giờ này khắc này, nàng lại là dùng một vẻ mặt khác, một thân thể dâm đãng kiều mị hơn cả kỹ nữ thanh lâu khiến nam nhân trầm mê.
Hắn vén áo choàng lên, lộ ra nam căn đã cứng rắn sưng trướng, nhắm ngay miệng tiểu huyệt đầy dâm thủy của nàng, thúc mạnh vào.
"A, a, a, quá lớn, không cần..." Cố Khinh Âm đang hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng sung sướng do hai ngón tay mang lại, dần đến cao trào, đột nhiên bị gậy thịt cứng rắn xâm nhập làm nàng nhất thời không thể thích ứng, thét chói tai ra tiếng, mị thịt trong huyệt co rút nhanh, dính sát cây gậy của hắn, trải qua đè ép dâm thủy tràn ra, bám vào chỗ ái ân của hai người.
Hàn Cẩm Khanh cắm vào rất mạnh, quy đầu đi vào sâu trong mị huyệt của nàng, hắn chỉ cảm thấy bên trong nóng rực, mị thịt cắn chặt lấy gậy thịt của hắn, sắp ép hắn phải bắn tinh. Hắn cắn răng nói: "Tiểu rối loạn, dâm huyệt của cô...thả lỏng một chút..." Hắn vừa nói vừa giữ chặt lấy tấm lưng trần trắng nõn, lưu lại trên đó dấu tay đỏ thẫm.
Cố Khinh Âm đau đến nhíu mày, "Ngài... không cần...", lại một lần nữa nàng kháng cự sự thân mật của hắn.
Khóe môi của Hàn Cẩm Khanh khẽ nhếch, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng bầu ngực đầy đặn cao ngất của nàng, "Không cần? Không muốn như thế nào, cô cũng nói không cần với Kỷ Trác Vân? Sau đó hắn sẽ đè cô ra mà làm?!"
"Ngài câm miệng!" Cố Khinh Âm thở hổn hển, "Ít nhất Kỷ Trác Vân còn không vô sỉ như ngài!"
"Ta vô sỉ?" Hàn Cẩm Khanh nghiêng người tiến lên, càng sát gần thân thể trần trụi của Cố Khinh Âm, "Chẳng lẽ hắn không hôn cô như vậy? Theo nhéo núm vú cô, không hôn lên rốn lên bụng cô, sau đó, liếm dâm huyệt của cô, mút dâm thủy của cô..." Thanh âm rất thấp, như là rầm rì, như là mê hoặc.
Hắn vừa nói vừa hôn, dọc theo cái cổ duyên dáng của nàng xuống phía dưới, cắn núm vú của nàng, dùng đầu lưỡi liếm bầu nhũ, liếm đến khi bầu vú cao ngất của nàng đều dính nước bọt của hắn, dưới ánh nến càng trở nên lung linh, rồi hắn lại đi xuống hôn lên vùng bụng mềm mại và cái rốn nhỏ của nàng.
Hắn hôn khi thì mạnh, khi thì nhẹ, khiến toàn thân Cố Khinh Âm run rẩy, cái cổ mảnh khảnh ngẩng cao, toàn bộ thân thể không khỏi nâng lên, mê loạn rên rỉ, "A... Ân... Không cần..."
Nàng thấy lý trí của mình đã sụp đổ, nàng không có cách nào tỉnh táo lại để phản kháng nam nhân này, hơn nữa nụ hôn nóng rực của hắn đã đến hạt trân châu mẫn cảm của nàng.
Đầu lưỡi hắn chơi đùa khiến hạt châu nhỏ sung huyết đứng thẳng, hắn dùng răng nanh khẽ kéo, khoái cảm không hiểu làm cho bắp đùi của Cố Khinh Âm phát run.
"A, Cố đại nhân thật sự là vưu vật, xem phía dưới ẩm ướt này", bàn tay to của hắn tay đi xuống, lướt qua mật viên của nàng, lòng bàn tay dính đầy chất dịch dính dính, "Dâm thủy chảy nhiều như vậy còn nói không cần? Ân?"
Đầu ngón tay của hắn trêu chọc đóa hoa đầy đặn của nàng, đè ép, đùa bỡn khe hở nhỏ, "Hiện tại có muốn không?" Hắn kề sát tai nàng nói nhỏ, sau đó, hắn nhìn gương mặt của nàng, không buông tha dù chỉ một chút biến hóa.
Sắc mặt Cố Khinh Âm ửng hồng, phiếm xuân sắc, hô hấp dồn dập, nhắm chặt hai mắt không nói lời nào.
Hắn cười tà tứ, ngón tay đi vào trong tiểu huyệt của nàng, mới chỉ đi vào nửa ngón, mà cảm giác bị mị thịt trong tiểu huyệt bao bọc như muốn nuốt hết ngón tay hắn.
Thái dương của Hàn Cẩm Khanh dần dần toát mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt có sức sống hơn, mị hoặc mà yêu dị, "Loạn huyệt của cô muốn nhanh được lấp đầy, nên mới hút nhanh như vậy."
Ngón tay hắn đi vào càng sâu, chọc nhẹ vào một điểm gồ lên ở sâu bên trong tiểu huyệt, khiến Cố Khinh Âm lập tức kêu lên.
"A, a, ha... Nơi đó, không cần a..." Cố Khinh Âm vẫn nhắm chặt mắt, trên mặt là xuân tình phiêu đãng, thân thể không tự chủ được đón ý nói hùa theo những cái rút ra chọc vào của ngón tay Hàn Cẩm Khanh.
Hàn Cẩm Khanh đưa thêm một ngón nữa vào, hai ngón cùng cắm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của nàng, lại chậm rãi rút ra, mang theo dâm thủy.
Thân thể của Cố Khinh Âm cực kì mẫn cảm, lại bị Hàn Cẩm Khanh trêu chọc như vậy, tiểu huyệt đã bắt đầu co rút lại, miệng huyệt mở ra đóng vào bọc lấy ngón tay hắn.
Nàng nhận ra thân thể mình không kiểm soát được nữa, mật viên đại mở, dâm thủy giàn giụa. Dưới những cái rút chọc khiêu khích của hắn, thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng mềm yếu, nàng không thể nghĩ gì được nữa, toàn bộ cảm quan đều tập trung xuống bụng và mật viên, khiến nàng sa ngã, trầm luân...
Hàn Cẩm Khanh nhìn sự biến hóa của nàng, thân thể của nàng vì động tình mà nhuốm màu phấn hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra mị ý xuân sắc đủ để bất cứ nam nhân nào cũng điên cuồng.
Đôi mắt sắc của Hàn Cẩm Khanh ngày càng thâm trầm, nữ nhân này dám đối nghịch với người đứng đầu văn võ bá quan, dù có là Giang Lăng vương và phụ thân của nàng cũng không trắng trợn chẳng kiêng nể gì như nàng. Đầu tiên là phá hủy thanh danh của Lý Thừa Phong, tiếp theo trực tiếp thượng tấu buộc tội hắn ta. Còn giờ này khắc này, nàng lại là dùng một vẻ mặt khác, một thân thể dâm đãng kiều mị hơn cả kỹ nữ thanh lâu khiến nam nhân trầm mê.
Hắn vén áo choàng lên, lộ ra nam căn đã cứng rắn sưng trướng, nhắm ngay miệng tiểu huyệt đầy dâm thủy của nàng, thúc mạnh vào.
"A, a, a, quá lớn, không cần..." Cố Khinh Âm đang hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng sung sướng do hai ngón tay mang lại, dần đến cao trào, đột nhiên bị gậy thịt cứng rắn xâm nhập làm nàng nhất thời không thể thích ứng, thét chói tai ra tiếng, mị thịt trong huyệt co rút nhanh, dính sát cây gậy của hắn, trải qua đè ép dâm thủy tràn ra, bám vào chỗ ái ân của hai người.
Hàn Cẩm Khanh cắm vào rất mạnh, quy đầu đi vào sâu trong mị huyệt của nàng, hắn chỉ cảm thấy bên trong nóng rực, mị thịt cắn chặt lấy gậy thịt của hắn, sắp ép hắn phải bắn tinh. Hắn cắn răng nói: "Tiểu rối loạn, dâm huyệt của cô...thả lỏng một chút..." Hắn vừa nói vừa giữ chặt lấy tấm lưng trần trắng nõn, lưu lại trên đó dấu tay đỏ thẫm.