Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Toàn thân Cố Khinh Âm còn chưa ngập trong nước ấm, nhwngg hơi nóng đã lan đến tứ chi bách hải của nàng, khiến nàng thoải mái than thở, phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Mái tóc đen của nàng ướt đẫm, trôi nổi trong nước, những ngón tay tinh tế mềm mại luồn vào trong tóc, từ từ đi xuống rồi lại đi lên, linh hoạt như con thoi giữa làn tóc đen. Những ngón tay ấy trượt xuống cần cổ tao nhã rồi đến xương quai xanh, bàn tay còn lại vốc nước lên, hất nhẹ lên cánh tay nõn nà cùng bộ ngực đầy đặn cao ngất. Tiếng nước róc rách, sương mù lượn lờ, dáng người lung linh trong nước càng có vẻ động lòng người.
Nàng tựa đầu về phía sau, hai mắt khép hờ, lộ ra đường cong cổ duyên dáng, hai bầu vú nõn nà đầy đặn lộ ra một nửa, thoáng thấy nhũ hoa nhàn nhạt sắc hồng, nhếch lên, đỏ tươi ướt át như quả mâm xôi.
Hơi nước bốc lên khiến thân thể nàng mềm nhũn. Hơi nóng lượn lờ quanh bụng, mật viên phía dưới dần dần mở ra, đóa hoa đầy đặn chậm rãi mở ra, lộ ra hoa hạt nho nhỏ mềm mại đã đứng thẳng, miệng tiểu huyệt thần bí khẽ nhếch, dũng đạo mẫn cảm nội khép khép mở mở, nóng rực động tình.
Ngón tay nàng không tự chủ được đi xuống đến miệng huyệt, lưu luyến ở nơi mềm mại đó. Nơi đó sớm trở nên mềm mại ướt át, một ngón tay thon dài nhanh chóng trượt vào, cảm giác nóng rực tập trung trên đầu ngón tay nàng. Nàng có chút trúc trắc, hoàn toàn theo bản năng gập ngón tay lại, đầu ngón tay móc vào vách thịt mềm, lập tức khiến dũng đạo run rẩy...
"Ân..." Hàng mi dài mảnh của nàng nhíu lại, cần cổ căng lên ngửa về phía sau, những ngón tay còn tại sờ loạn dưới thân. Trong đầu nàng không khỏi hiện lên những cảnh tượng trên xe ngựa cùng Hàn Cẩm Khanh, mặt mày hắn như thế nào, ngôn từ của hắn sắc bén ra sao, hắn cường thế tiến vào nàng như thế nào, va chạm đến tận sâu linh hồn của nàng, khiến nàng dù không cam lòng không muốn, không thừa nhận cũng không được. Khoảnh khắc vui sướng đó như khiến nàng phát điên...
Tốc độ rút chọc của ngón tay càng lúc càng nhanh, sau vài chục cái, tiểu huyệt bắt đầu kịch liệt co rút lại, khoái ý mãnh liệt truyền đến đầu ngón tay, ngón chân nàng cuộn tròn lại, không kìm được phát ra một tiếng khinh ngâm nhẹ.
Thân thể giật lên một cái, hơi nước dần tan, nhiệt độ nước lạnh dần, khiến nàng nháy mắt tỉnh táo lại, nàng, nàng mới vừa rồi đang làm cái gì, lại, lại làm ra việc xấu hổ như vậy... Nàng không hiểu mình bị làm sao nữa, vừa rồi nàng cảm thấy trống rỗng trước nay từng chưa có, sau đó thì không nằm trong dự kiến của nàng nữa. Nàng ngây ngốc nhìn bóng mình trong nước, trong lòng ngổn ngang.
Lúc này, ở một căn phòng khác của Ngâm Phong các, Kỷ Trác Vân một mình ngồi uống rượu.
Dù là chuyện cấm quân, hay là chuyện của Cố Khinh Âm, đều làm hắn đau đầu.
Chuyện ba phó tướng bị Hình bộ thẩm tra nói thì dễ nghe, nhưng ai cũng biết tám chín phần mười hắn không bảo đảm được cho ba người này, cho dù Hàn Cẩm Khanh có giúp, hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Dù sao nói đến Hình bộ, chính là đề cập đến Nhiếp chính vương, mà Nhiếp chính vương và Hàn Cẩm Khanh... con ngươi đen như ngọc đen của Kỷ Trác Vân nheo lại, theo hắn biết thì mối quan hệ này không được vui vẻ cho lắm, nên Hàn Cẩm Khanh chưa từng nói với hắn thêm nửa câu.
Kỷ Trác Vân lại nghĩ đến thái độ e sợ né tránh của Cố Khinh Âm, lúc nàng chảy nước mắt dưới thân hắn. Nàng trốn khỏi phủ của hắn lại ngồi trên xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh suốt đếm, trong lòng hắn liền bốc lên cơn tức giận khó hiểu, cảm giác hỗn loạn chua xót và không cam lòng.
Kỷ Trác Vân cúi đầu uống một ngụm rượu mạng, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, nhưng lại làm hắn vô sảng khoái, hắn cư uống liên tục như vậy, cho đến khi mông lung men say.
Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài song cửa sổ giấy, bỗng nhiên nhận ra mình và Cố Khinh Âm thật sự rất gần nhau, rốt cuộc vì sao hắn còn phải tiếp tục chịu đựng không gặp nàng? Vì tự trách khi đã hạ thuốc nàng? Vì muốn nàng được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt? Hay là vì hắn không muốn gây rắc rối trong biệt uyển của Hàn Cẩm Khanh? Hắn ném mạnh ly rượu xuống đất, tiếng vỡ giòn tan vang lên, đều là chó má!!
Hắn muốn gặp nàng, muốn đến phát điên, bước chân hắn loạng choạng, nhưng đầu óc thì rất tình táo, hắn mở cửa phòng, gió đêm trên hành lang rất lạnh, phất tung y bào của hắn, thổi đi một chút men say. Hắn nhìn gian phòng đối diện, ánh nến không rõ, vầng sáng bao quanh một bóng dáng yểu điệu, tóc dài rối tung. Hình bóng đó đi về phía một cái thùng gỗ, chậm rãi bước vào, cánh tay dài nhỏ, cái cổ tuyệt đẹp, đúng là bản phác họa tuyệt hảo mỹ nhân xuất dục.
Hai mắt Kỷ Trác Vân đỏ lên, cảnh tượng phía trước quá đẹp, quá dụ hoặc, chân hắn không tự giác bước về phía trước, từng bước lại từng bước, tầm mắt hắn không chịu dời nửa phần.
Đang lúc cả thân thể và trái tim hắn say mê trong đó, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, "Tối nay ánh trăng vừa đẹp, không bằng ta và ngươi cùng uống một ly?"
Kỷ Trác Vân nhất thời hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, Hàn Cẩm Khanh cũng mở cửa phòng ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Mái tóc đen của nàng ướt đẫm, trôi nổi trong nước, những ngón tay tinh tế mềm mại luồn vào trong tóc, từ từ đi xuống rồi lại đi lên, linh hoạt như con thoi giữa làn tóc đen. Những ngón tay ấy trượt xuống cần cổ tao nhã rồi đến xương quai xanh, bàn tay còn lại vốc nước lên, hất nhẹ lên cánh tay nõn nà cùng bộ ngực đầy đặn cao ngất. Tiếng nước róc rách, sương mù lượn lờ, dáng người lung linh trong nước càng có vẻ động lòng người.
Nàng tựa đầu về phía sau, hai mắt khép hờ, lộ ra đường cong cổ duyên dáng, hai bầu vú nõn nà đầy đặn lộ ra một nửa, thoáng thấy nhũ hoa nhàn nhạt sắc hồng, nhếch lên, đỏ tươi ướt át như quả mâm xôi.
Hơi nước bốc lên khiến thân thể nàng mềm nhũn. Hơi nóng lượn lờ quanh bụng, mật viên phía dưới dần dần mở ra, đóa hoa đầy đặn chậm rãi mở ra, lộ ra hoa hạt nho nhỏ mềm mại đã đứng thẳng, miệng tiểu huyệt thần bí khẽ nhếch, dũng đạo mẫn cảm nội khép khép mở mở, nóng rực động tình.
Ngón tay nàng không tự chủ được đi xuống đến miệng huyệt, lưu luyến ở nơi mềm mại đó. Nơi đó sớm trở nên mềm mại ướt át, một ngón tay thon dài nhanh chóng trượt vào, cảm giác nóng rực tập trung trên đầu ngón tay nàng. Nàng có chút trúc trắc, hoàn toàn theo bản năng gập ngón tay lại, đầu ngón tay móc vào vách thịt mềm, lập tức khiến dũng đạo run rẩy...
"Ân..." Hàng mi dài mảnh của nàng nhíu lại, cần cổ căng lên ngửa về phía sau, những ngón tay còn tại sờ loạn dưới thân. Trong đầu nàng không khỏi hiện lên những cảnh tượng trên xe ngựa cùng Hàn Cẩm Khanh, mặt mày hắn như thế nào, ngôn từ của hắn sắc bén ra sao, hắn cường thế tiến vào nàng như thế nào, va chạm đến tận sâu linh hồn của nàng, khiến nàng dù không cam lòng không muốn, không thừa nhận cũng không được. Khoảnh khắc vui sướng đó như khiến nàng phát điên...
Tốc độ rút chọc của ngón tay càng lúc càng nhanh, sau vài chục cái, tiểu huyệt bắt đầu kịch liệt co rút lại, khoái ý mãnh liệt truyền đến đầu ngón tay, ngón chân nàng cuộn tròn lại, không kìm được phát ra một tiếng khinh ngâm nhẹ.
Thân thể giật lên một cái, hơi nước dần tan, nhiệt độ nước lạnh dần, khiến nàng nháy mắt tỉnh táo lại, nàng, nàng mới vừa rồi đang làm cái gì, lại, lại làm ra việc xấu hổ như vậy... Nàng không hiểu mình bị làm sao nữa, vừa rồi nàng cảm thấy trống rỗng trước nay từng chưa có, sau đó thì không nằm trong dự kiến của nàng nữa. Nàng ngây ngốc nhìn bóng mình trong nước, trong lòng ngổn ngang.
Lúc này, ở một căn phòng khác của Ngâm Phong các, Kỷ Trác Vân một mình ngồi uống rượu.
Dù là chuyện cấm quân, hay là chuyện của Cố Khinh Âm, đều làm hắn đau đầu.
Chuyện ba phó tướng bị Hình bộ thẩm tra nói thì dễ nghe, nhưng ai cũng biết tám chín phần mười hắn không bảo đảm được cho ba người này, cho dù Hàn Cẩm Khanh có giúp, hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Dù sao nói đến Hình bộ, chính là đề cập đến Nhiếp chính vương, mà Nhiếp chính vương và Hàn Cẩm Khanh... con ngươi đen như ngọc đen của Kỷ Trác Vân nheo lại, theo hắn biết thì mối quan hệ này không được vui vẻ cho lắm, nên Hàn Cẩm Khanh chưa từng nói với hắn thêm nửa câu.
Kỷ Trác Vân lại nghĩ đến thái độ e sợ né tránh của Cố Khinh Âm, lúc nàng chảy nước mắt dưới thân hắn. Nàng trốn khỏi phủ của hắn lại ngồi trên xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh suốt đếm, trong lòng hắn liền bốc lên cơn tức giận khó hiểu, cảm giác hỗn loạn chua xót và không cam lòng.
Kỷ Trác Vân cúi đầu uống một ngụm rượu mạng, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, nhưng lại làm hắn vô sảng khoái, hắn cư uống liên tục như vậy, cho đến khi mông lung men say.
Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài song cửa sổ giấy, bỗng nhiên nhận ra mình và Cố Khinh Âm thật sự rất gần nhau, rốt cuộc vì sao hắn còn phải tiếp tục chịu đựng không gặp nàng? Vì tự trách khi đã hạ thuốc nàng? Vì muốn nàng được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt? Hay là vì hắn không muốn gây rắc rối trong biệt uyển của Hàn Cẩm Khanh? Hắn ném mạnh ly rượu xuống đất, tiếng vỡ giòn tan vang lên, đều là chó má!!
Hắn muốn gặp nàng, muốn đến phát điên, bước chân hắn loạng choạng, nhưng đầu óc thì rất tình táo, hắn mở cửa phòng, gió đêm trên hành lang rất lạnh, phất tung y bào của hắn, thổi đi một chút men say. Hắn nhìn gian phòng đối diện, ánh nến không rõ, vầng sáng bao quanh một bóng dáng yểu điệu, tóc dài rối tung. Hình bóng đó đi về phía một cái thùng gỗ, chậm rãi bước vào, cánh tay dài nhỏ, cái cổ tuyệt đẹp, đúng là bản phác họa tuyệt hảo mỹ nhân xuất dục.
Hai mắt Kỷ Trác Vân đỏ lên, cảnh tượng phía trước quá đẹp, quá dụ hoặc, chân hắn không tự giác bước về phía trước, từng bước lại từng bước, tầm mắt hắn không chịu dời nửa phần.
Đang lúc cả thân thể và trái tim hắn say mê trong đó, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, "Tối nay ánh trăng vừa đẹp, không bằng ta và ngươi cùng uống một ly?"
Kỷ Trác Vân nhất thời hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, Hàn Cẩm Khanh cũng mở cửa phòng ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy.