Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Cố Khinh Âm hơi kinh ngạc, từ lúc nàng đến sơn trang, tất cả đều do Tiểu Nguyệt hầu hạ, chưa từng đến tay người khác, tiểu nha đầu này rốt cuộc có lai lịch gì, dễ dàng vào nơi ở của nàng.
Nàng cũng không lên tiếng, nhìn tiểu nha đầu làm việc.
Ai ngờ, vừa vào cửa, tiểu nha đầu đó liền quỳ xuống trước mặt nàng, cung kính nói: "Cố đại nhân, nô tỳ phụng mệnh Nguyễn đại nhân tới đây tiếp ứng ngài." Nói xong, nàng ta lấy ra một cái túi hương đặt vào tay Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm nghe xong, trong lòng nóng lên, bao ngày nay nàng một mình ở chỗ này, không nơi nương tựa, bây giờ chợt nghe Nguyễn Hạo Chi phái người tới đây tiếp ứng, sao có thể không vui sướng kích động?
Nhìn túi hương không khâu bằng loại chỉ thông thường, thêu mấy đóa hồng anh sinh động như thật, đây là lần đầu nàng nhìn một tác phẩm nữ công gia chánh đích thực.
Cố Khinh Âm mở túi hương ra, hai mắt nóng lên, vội vàng nâng nha đầu đó dậy, rồi lại quay ra nhìn cửa phòng xem xét một lượt.
Tiểu nha đầu này trông rất thanh tú, lanh lợi, tên là Tử Nguyên. Nàng ta kể lại ngắn gọn mệnh lệnh của Nguyễn Hạo Chi, nói: "Chỉ tiếc, những người đi cùng nô tỳ đều bị bắt vào địa lao, dù nô tỳ có thể gặp đại nhân, nhưng nhất thời cũng không có cách nào cứu đại nhân ra."
Có một người có thể tin cậy ở bên cạnh, Cố Khinh Âm hoàn toàn cải thiện được tình cảnh bị động. Nàng nói: "Thoát thân cũng không chuyện cấp thiết nhất bây giờ, không bằng trước hết nghĩ biện pháp vào trong địa lao tìm người, có lẽ còn có cơ hội."
Tử Nguyên gật đầu, Cố Khinh Âm giao vài việc cho nàng ta rồi mới cho nàng ta lui xuống làm việc.
Lúc này, trong triều đình xảy ra một chuyện lớn.
Chức vị võ tướng của Hưng Hòa vương triều cũng giống như tiền triều, gồm ba đại tướng quân thống lĩnh, dưới đại tướng quân có chín tướng quân. Trong số chín người này, Kỷ Trác Vân là người trẻ tuổi nhất.
Hiện nay chức vị đại tướng quân do lão tướng Nguyên Siêu đảm nhiệm, và còn hai người khác nữa. Lúc này Hoàng thượng ban thánh chỉ, điều Ngụy Lãnh Nghiêu tướng quân ở biên cương xa xôi trở lại kinh thành, thăng nhiệm làm đại tướng quân.
Nhiều năm trước Ngụy Lãnh Nghiêu từng nhậm chức thống lĩnh cấm quân, nhưng bị người ta vu vạ phải chịu tội dời kinh thành, đóng giữ biên cương đã hơn bốn năm. Hắn là người thủ đoạn, uy danh lan xa, nhưng sau khi gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều không quan tâm đến hắn nữa, cho rằng tiền đồ của hắn đen tối, khó mà xoay người. Tuy nhiên lần này hắn có thể thăng chức đại tướng quân, quả thực khiến người ta bất ngờ. Huống hồ tuổi tác của Nguyên Siêu đã cao, nhìn thấy quyền lực cao nhất của võ tướng sắp rơi vào trong tay Ngụy Lãnh Nghiêu, những người từng có ân oán với hắn đểu lo lắng đề phòng, hoảng sợ cả ngày.
Mà càng khiến người ta không nghĩ tới là, Ngụy Lãnh Nghiêu tới kinh thành trước dự tính bảy ngày, nhưng không ai biết được hành tung của hắn.
Bên trong Ngọc bình sơn trang, vì tình trạng của Dương Tuyết Dao, Hàn Cẩm Khanh không thể không chủ động tìm Thượng Quan Dung Khâm.
Trong đình nhỏ, Thượng Quan Dung Khâm mặc áo trắng như tuyết, thản nhiên đánh đàn, bên cạnh đặt một lò hương nhỏ có ba nhánh đàn hương đã đốt hơn nửa.
Tiếng vỗ tay từ xa tới gần, Hàn Cẩm Khanh mặc một bộ cẩm y màu đen, chậm rãi bước đến, mắt phượng chói sáng, môi mỏng nhẹ cong, nói: "Cầm kỹ của Thượng Quan đại nhân quả nhiên trác tuyệt, khiến ta rất bội phục."
Tiếng đàn du dương như nước suối róc rách từ từ kết thúc, Thượng Quan Dung Khâm ngẩng mặt lên, sóng mắt dịu dàng, ôn hòa nói: "Hàn đại nhân quá khen rồi."
Hàn Cẩm Khanh thong thả bước vào trong đình, một lát sau, khẽ cười nói: "Mùi hương này đúng là lịch sự tao nhã."
"Hàn đại nhân mời ngồi, đây là đàn hương, xưa nay ta đã dùng quen." Thượng Quan Dung Khâm tùy tay cầm lấy cái xúc nhỏ xẻng gảy tro hương lên, thần sắc thản nhiên, "Hôm nay Hàn đại nhân sao lại rảnh rỗi vậy?"
Hàn Cẩm Khanh khẽ cười, nửa người dựa trên cây cột, nhìn chân trời xa xôi, than thở: "Thượng Quan đại nhân có điều không biết, nhẽ ra ta đến sơn trang này tĩnh dưỡng, ai ngờ cả ngày như bị việc vặt quấn thân, không được thanh nhàn." Hắn ngừng một chút, nhìn Thượng Quan Dung Khâm, "Tự nhiên không so được với Thượng Quan đại nhân thanh thản tự tại."
"Hàn đại nhân một ngày có ngàn việc, ta sao có thể so sánh." Thượng Quan Dung Khâm nhìn thẳng hắn, hờ hững nói.
"Thượng Quan đại nhân biết phân nặng nhẹ, ta cực kỳ thưởng thức." Mắt Hàn Cẩm Khanh đen như hắc ngọc, ở giữa có ánh sáng chợt lóe qua, "Đáng tiếc ta không học được bản lĩnh của Thượng Quan đại nhân, hơi phóng tùng, làm việc là mắc sai lầm."
Nàng cũng không lên tiếng, nhìn tiểu nha đầu làm việc.
Ai ngờ, vừa vào cửa, tiểu nha đầu đó liền quỳ xuống trước mặt nàng, cung kính nói: "Cố đại nhân, nô tỳ phụng mệnh Nguyễn đại nhân tới đây tiếp ứng ngài." Nói xong, nàng ta lấy ra một cái túi hương đặt vào tay Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm nghe xong, trong lòng nóng lên, bao ngày nay nàng một mình ở chỗ này, không nơi nương tựa, bây giờ chợt nghe Nguyễn Hạo Chi phái người tới đây tiếp ứng, sao có thể không vui sướng kích động?
Nhìn túi hương không khâu bằng loại chỉ thông thường, thêu mấy đóa hồng anh sinh động như thật, đây là lần đầu nàng nhìn một tác phẩm nữ công gia chánh đích thực.
Cố Khinh Âm mở túi hương ra, hai mắt nóng lên, vội vàng nâng nha đầu đó dậy, rồi lại quay ra nhìn cửa phòng xem xét một lượt.
Tiểu nha đầu này trông rất thanh tú, lanh lợi, tên là Tử Nguyên. Nàng ta kể lại ngắn gọn mệnh lệnh của Nguyễn Hạo Chi, nói: "Chỉ tiếc, những người đi cùng nô tỳ đều bị bắt vào địa lao, dù nô tỳ có thể gặp đại nhân, nhưng nhất thời cũng không có cách nào cứu đại nhân ra."
Có một người có thể tin cậy ở bên cạnh, Cố Khinh Âm hoàn toàn cải thiện được tình cảnh bị động. Nàng nói: "Thoát thân cũng không chuyện cấp thiết nhất bây giờ, không bằng trước hết nghĩ biện pháp vào trong địa lao tìm người, có lẽ còn có cơ hội."
Tử Nguyên gật đầu, Cố Khinh Âm giao vài việc cho nàng ta rồi mới cho nàng ta lui xuống làm việc.
Lúc này, trong triều đình xảy ra một chuyện lớn.
Chức vị võ tướng của Hưng Hòa vương triều cũng giống như tiền triều, gồm ba đại tướng quân thống lĩnh, dưới đại tướng quân có chín tướng quân. Trong số chín người này, Kỷ Trác Vân là người trẻ tuổi nhất.
Hiện nay chức vị đại tướng quân do lão tướng Nguyên Siêu đảm nhiệm, và còn hai người khác nữa. Lúc này Hoàng thượng ban thánh chỉ, điều Ngụy Lãnh Nghiêu tướng quân ở biên cương xa xôi trở lại kinh thành, thăng nhiệm làm đại tướng quân.
Nhiều năm trước Ngụy Lãnh Nghiêu từng nhậm chức thống lĩnh cấm quân, nhưng bị người ta vu vạ phải chịu tội dời kinh thành, đóng giữ biên cương đã hơn bốn năm. Hắn là người thủ đoạn, uy danh lan xa, nhưng sau khi gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều không quan tâm đến hắn nữa, cho rằng tiền đồ của hắn đen tối, khó mà xoay người. Tuy nhiên lần này hắn có thể thăng chức đại tướng quân, quả thực khiến người ta bất ngờ. Huống hồ tuổi tác của Nguyên Siêu đã cao, nhìn thấy quyền lực cao nhất của võ tướng sắp rơi vào trong tay Ngụy Lãnh Nghiêu, những người từng có ân oán với hắn đểu lo lắng đề phòng, hoảng sợ cả ngày.
Mà càng khiến người ta không nghĩ tới là, Ngụy Lãnh Nghiêu tới kinh thành trước dự tính bảy ngày, nhưng không ai biết được hành tung của hắn.
Bên trong Ngọc bình sơn trang, vì tình trạng của Dương Tuyết Dao, Hàn Cẩm Khanh không thể không chủ động tìm Thượng Quan Dung Khâm.
Trong đình nhỏ, Thượng Quan Dung Khâm mặc áo trắng như tuyết, thản nhiên đánh đàn, bên cạnh đặt một lò hương nhỏ có ba nhánh đàn hương đã đốt hơn nửa.
Tiếng vỗ tay từ xa tới gần, Hàn Cẩm Khanh mặc một bộ cẩm y màu đen, chậm rãi bước đến, mắt phượng chói sáng, môi mỏng nhẹ cong, nói: "Cầm kỹ của Thượng Quan đại nhân quả nhiên trác tuyệt, khiến ta rất bội phục."
Tiếng đàn du dương như nước suối róc rách từ từ kết thúc, Thượng Quan Dung Khâm ngẩng mặt lên, sóng mắt dịu dàng, ôn hòa nói: "Hàn đại nhân quá khen rồi."
Hàn Cẩm Khanh thong thả bước vào trong đình, một lát sau, khẽ cười nói: "Mùi hương này đúng là lịch sự tao nhã."
"Hàn đại nhân mời ngồi, đây là đàn hương, xưa nay ta đã dùng quen." Thượng Quan Dung Khâm tùy tay cầm lấy cái xúc nhỏ xẻng gảy tro hương lên, thần sắc thản nhiên, "Hôm nay Hàn đại nhân sao lại rảnh rỗi vậy?"
Hàn Cẩm Khanh khẽ cười, nửa người dựa trên cây cột, nhìn chân trời xa xôi, than thở: "Thượng Quan đại nhân có điều không biết, nhẽ ra ta đến sơn trang này tĩnh dưỡng, ai ngờ cả ngày như bị việc vặt quấn thân, không được thanh nhàn." Hắn ngừng một chút, nhìn Thượng Quan Dung Khâm, "Tự nhiên không so được với Thượng Quan đại nhân thanh thản tự tại."
"Hàn đại nhân một ngày có ngàn việc, ta sao có thể so sánh." Thượng Quan Dung Khâm nhìn thẳng hắn, hờ hững nói.
"Thượng Quan đại nhân biết phân nặng nhẹ, ta cực kỳ thưởng thức." Mắt Hàn Cẩm Khanh đen như hắc ngọc, ở giữa có ánh sáng chợt lóe qua, "Đáng tiếc ta không học được bản lĩnh của Thượng Quan đại nhân, hơi phóng tùng, làm việc là mắc sai lầm."