Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Cố Khinh Âm có khả năng nhỡ kỹ mặt mũi của người khác, phàm là những người nàng từng nhìn kỹ thì rất ít khi quên. Lúc nhìn thấy khuôn mặt ấy, trong lòng nàng thầm kinh sợ, Chiêu Hòa quận chúa Dương Tuyết Dao. Sao Hàn Cẩm Khanh lại bắt nàng ta?!
Cố Khinh Âm nhìn hai gò mà gầy gò tái nhợt của nàng, trong đầu lướt qua hàng loạt ý nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thượng Quan Dung Khâm lại ở trong sơn trang.
Phụ thân từng nói với nàng, Thượng Quan Dung Khâm là cánh tay đắc lực của Dự vương gia. Như vậy, con gái của vương gia bị bắt, nên hắn mới đến đây giải cứu.
Nhớ tới con người thanh nhã xuất trần đó, trong lòng Cố Khinh Âm khẽ động, nàng nhíu mày, bắt đầu xem xét nhà tù này.
Nhà tù rất nhỏ, ba mặt đều là những cột gỗ chắc chắn, mặt còn lại là tường đá, đứng từ bên này có thể nhìn rõ mọi tình huống ở gian cách vách của bốn người kia. Nhà tù bên cạnh còn đơn sơ hơn nhiều, chỉ có một lớp rơm rạ mỏng trải dưới đất. Lúc nàng nhìn sang đấy thì người bị ném đá trúng đầu lúc nãy cũng quay lại nhìn nàng.
Cố Khinh Âm im lặng nhìn Từ Nguyên cũng đang nhìn sang cách vách. Lúc này cả bốn nam tử bị giam giữ đều đã tỉnh lại, nhưng thần sắc mỗi người lại khác nhau.
Hai cánh cửa gỗ nhà tù đều được đóng bằng gỗ thô, trên thân cột đầy vết xước, được khóa lại bằng một cái khóa sắt rất nặng. Mắt Cố Khinh Âm quét một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy dưới giường gỗ có một cái cửa rất nhỏ, không bị khóa, nhưng chỉ có thể đẩy từ ngoài vào chứ bên trong không thể đẩy ra.
Nàng lặng lẽ nhìn, không nói lời nào.
“Các người còn ở đây làm gì?” Dương Tuyết Dao khàn giọng gầm nhẹ, nói xong lại ho kịch liệt, tiếng ho cứ quanh quẩn trong nhà tù, rất lâu sau mới yên tĩnh lại. Dương Tuyết Dao không còn động tĩnh gì nữa, hình như đã hôn mê.
Cố Khinh Âm và Từ Nguyên đứng trước cửa gỗ, bốn nam tử kia đều không hẹn mà cùng nhìn các nàng, trong mắt đều là chờ mong.
Cố Khinh Âm thấp giọng nói: “Nguyễn đại nhân tin tưởng các người, mới phái các người đến đây.” Nàng cười lạnh lùng, “Nhìn xem, bây giờ các người lại phụ sự mong đợi của Nguyễn đại nhân thế nào!”
Mặc dù nàng đang mặc xiêm y của thị nữ, nhưng khí độ bất phàm, dung mạo thanh lệ. Lời này như một lời uy hiếp đối với bốn người kia. Tử Nguyên đứng bên cạnh nhìn nàng, không nói gì.
Một nam tử có vẻ ít tuổi nhất dùng cả chân cả tay bò đến trước mặt nàng, đưa tay qua khe hở như muốn bắt lấy nàng, nói: “Cố đại nhân, cầu xin đại nhân cứu chúng tiểu nhân. Chúng tiểu nhân nhất đinh lấy công chuộc tội, hộ tống đại nhân bình an hồi kinh.”
Cố Khinh Âm nhìn hắn, mắt hắn rất sáng, toàn là ý cầu xin, trên mặt còn những vết máu bầm, quần áo tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.
Nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi không chịu nổi nhục hình, đã nhận tội rồi mà còn muốn ta cứu các ngươi?!”
Nam tử cao gầy hoảng sợ nói: “Cố đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, là do Hàn tướng dùng nhục hình quá ngoan độc. Tiểu nhân lại vừa mới kết hôn, trên còn mẹ già tám mươi tuổi, tiểu nhân thật sự không muốn chết.”
Một gã bị đánh cho sưng hết mặt mày tiến lên đẩy tên đen gầy ra, căm hận nói: “Đồ sợ chết, cần gì nói xạo! Nếu không phải tại ngươi, ba người chúng ta sao lại phải gánh tội danh phản chủ?!”
Trong lòng Cố Khinh Âm đã hiểu rõ, vừa rồi nàng chỉ nói vậy để thử bọn họ, không nghĩ tới bọn họ thực sự phản bội Nguyễn Hạo Chi, đã nhận hết tội với Hàn Cẩm Khanh. Nàng liếc nhìn Tử Nguyên một cái, nàng ta mở to hai mắt có vẻ quá bất ngờ.
Gã đó lại lê đầu gối đến trước mặt nàng, nói: “Cố đại nhân, huynh đệ chúng tôi tự biết nghiệp chướng nặng nề. Xin lỗi Nguyễn đại nhân và ngài. Nhưng cả gan xin Cố đại nhân cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ dốc toàn lực vì đại nhân, có chết cũng không từ.”
“Các người đã phản bội một lần, còn muốn ta tin tưởng nữa sao?” Cố Khinh Âm híp mắt, nói nhỏ.
Tử Nguyên kéo tay nàng, khẩn cầu: “Cố đại nhân, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ, đại nhân là người nhân hậu, cho bọn họ một cơ hội đi.
Cố Khinh Âm nhìn ánh mắt khẩn cầu của bọn họ, chậm rãi nói: “Các người không biết, thân ta bây giờ cũng khó bảo toàn, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Nhưng nếu còn phải mang theo các ngươi… nhiều nhất chỉ có thể mang ba người, người còn lại… Các người tự cân nhắc đi.”
Đôi mắt của gã bị đánh sưng húp mặt mày co lại: “Cố đại nhân có ý gì?”
Trong hành lang truyền đến tiếng mở khóa, Cố Khinh Âm nhìn bọn họ, nói: “Có người đến, ta đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ có thể mang theo ba người, nếu không thì tất cả các người ở lại đây.”
Nàng kéo Tử Nguyên đến đứng trước cửa nhà lao chờ mở khóa, không nhìn bốn người kia nữa.
Cố Khinh Âm nhìn hai gò mà gầy gò tái nhợt của nàng, trong đầu lướt qua hàng loạt ý nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thượng Quan Dung Khâm lại ở trong sơn trang.
Phụ thân từng nói với nàng, Thượng Quan Dung Khâm là cánh tay đắc lực của Dự vương gia. Như vậy, con gái của vương gia bị bắt, nên hắn mới đến đây giải cứu.
Nhớ tới con người thanh nhã xuất trần đó, trong lòng Cố Khinh Âm khẽ động, nàng nhíu mày, bắt đầu xem xét nhà tù này.
Nhà tù rất nhỏ, ba mặt đều là những cột gỗ chắc chắn, mặt còn lại là tường đá, đứng từ bên này có thể nhìn rõ mọi tình huống ở gian cách vách của bốn người kia. Nhà tù bên cạnh còn đơn sơ hơn nhiều, chỉ có một lớp rơm rạ mỏng trải dưới đất. Lúc nàng nhìn sang đấy thì người bị ném đá trúng đầu lúc nãy cũng quay lại nhìn nàng.
Cố Khinh Âm im lặng nhìn Từ Nguyên cũng đang nhìn sang cách vách. Lúc này cả bốn nam tử bị giam giữ đều đã tỉnh lại, nhưng thần sắc mỗi người lại khác nhau.
Hai cánh cửa gỗ nhà tù đều được đóng bằng gỗ thô, trên thân cột đầy vết xước, được khóa lại bằng một cái khóa sắt rất nặng. Mắt Cố Khinh Âm quét một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy dưới giường gỗ có một cái cửa rất nhỏ, không bị khóa, nhưng chỉ có thể đẩy từ ngoài vào chứ bên trong không thể đẩy ra.
Nàng lặng lẽ nhìn, không nói lời nào.
“Các người còn ở đây làm gì?” Dương Tuyết Dao khàn giọng gầm nhẹ, nói xong lại ho kịch liệt, tiếng ho cứ quanh quẩn trong nhà tù, rất lâu sau mới yên tĩnh lại. Dương Tuyết Dao không còn động tĩnh gì nữa, hình như đã hôn mê.
Cố Khinh Âm và Từ Nguyên đứng trước cửa gỗ, bốn nam tử kia đều không hẹn mà cùng nhìn các nàng, trong mắt đều là chờ mong.
Cố Khinh Âm thấp giọng nói: “Nguyễn đại nhân tin tưởng các người, mới phái các người đến đây.” Nàng cười lạnh lùng, “Nhìn xem, bây giờ các người lại phụ sự mong đợi của Nguyễn đại nhân thế nào!”
Mặc dù nàng đang mặc xiêm y của thị nữ, nhưng khí độ bất phàm, dung mạo thanh lệ. Lời này như một lời uy hiếp đối với bốn người kia. Tử Nguyên đứng bên cạnh nhìn nàng, không nói gì.
Một nam tử có vẻ ít tuổi nhất dùng cả chân cả tay bò đến trước mặt nàng, đưa tay qua khe hở như muốn bắt lấy nàng, nói: “Cố đại nhân, cầu xin đại nhân cứu chúng tiểu nhân. Chúng tiểu nhân nhất đinh lấy công chuộc tội, hộ tống đại nhân bình an hồi kinh.”
Cố Khinh Âm nhìn hắn, mắt hắn rất sáng, toàn là ý cầu xin, trên mặt còn những vết máu bầm, quần áo tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.
Nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi không chịu nổi nhục hình, đã nhận tội rồi mà còn muốn ta cứu các ngươi?!”
Nam tử cao gầy hoảng sợ nói: “Cố đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, là do Hàn tướng dùng nhục hình quá ngoan độc. Tiểu nhân lại vừa mới kết hôn, trên còn mẹ già tám mươi tuổi, tiểu nhân thật sự không muốn chết.”
Một gã bị đánh cho sưng hết mặt mày tiến lên đẩy tên đen gầy ra, căm hận nói: “Đồ sợ chết, cần gì nói xạo! Nếu không phải tại ngươi, ba người chúng ta sao lại phải gánh tội danh phản chủ?!”
Trong lòng Cố Khinh Âm đã hiểu rõ, vừa rồi nàng chỉ nói vậy để thử bọn họ, không nghĩ tới bọn họ thực sự phản bội Nguyễn Hạo Chi, đã nhận hết tội với Hàn Cẩm Khanh. Nàng liếc nhìn Tử Nguyên một cái, nàng ta mở to hai mắt có vẻ quá bất ngờ.
Gã đó lại lê đầu gối đến trước mặt nàng, nói: “Cố đại nhân, huynh đệ chúng tôi tự biết nghiệp chướng nặng nề. Xin lỗi Nguyễn đại nhân và ngài. Nhưng cả gan xin Cố đại nhân cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ dốc toàn lực vì đại nhân, có chết cũng không từ.”
“Các người đã phản bội một lần, còn muốn ta tin tưởng nữa sao?” Cố Khinh Âm híp mắt, nói nhỏ.
Tử Nguyên kéo tay nàng, khẩn cầu: “Cố đại nhân, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ, đại nhân là người nhân hậu, cho bọn họ một cơ hội đi.
Cố Khinh Âm nhìn ánh mắt khẩn cầu của bọn họ, chậm rãi nói: “Các người không biết, thân ta bây giờ cũng khó bảo toàn, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Nhưng nếu còn phải mang theo các ngươi… nhiều nhất chỉ có thể mang ba người, người còn lại… Các người tự cân nhắc đi.”
Đôi mắt của gã bị đánh sưng húp mặt mày co lại: “Cố đại nhân có ý gì?”
Trong hành lang truyền đến tiếng mở khóa, Cố Khinh Âm nhìn bọn họ, nói: “Có người đến, ta đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ có thể mang theo ba người, nếu không thì tất cả các người ở lại đây.”
Nàng kéo Tử Nguyên đến đứng trước cửa nhà lao chờ mở khóa, không nhìn bốn người kia nữa.