-
Chương 24: Chương 24:
Mấy người mà Kỷ Tuyên chọn cho Kỷ Thường không có một ai làm Thẩm thị vừa lòng, người tốt nhất trong số đó là Thái Bộc tự mục giám hàng lục phẩm.
Lòng Thẩm thị cũng lạnh toát, Kỷ Thường lại càng không cam lòng, nhưng mà trứng không chọi được đá, Thẩm thị ở Lan Hinh viện gào mắng một buổi tối, cuối cùng cũng phải chịu.
Mùng sáu tháng sáu Kỷ Thường gả ra ngoài, ngày hôm sau, một cỗ kiệu đưa Kỷ Hạm đến phủ An Lăng Hầu. So sánh với muội muội ruột, Kỷ Thường vốn hết sức tuyệt vọng trái lại cảm thấy một chút thăng bằng, vị Thái Bộc tự mục giám kia tuy chức quan không lớn nhưng nàng gả đến đó nói thế nào cũng là chính thê, đâu giống Kỷ Hạm bị xem như nha hoàn nhét vào Hầu phủ, ngay cả của hồi môn cũng không có, đúng là mất hết thể diện.
Trải qua chuyện của Tống Ngôn Thâm, Kỷ Thường xem như nhìn thấu Kỷ Hạm, cũng không còn tình nghĩa tỷ muội gì với nàng ta nữa, hiện giờ thấy Kỷ Hạm ác giả ác báo thì có vài phần vui sướng khi người gặp họa, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì nếu không phải Kỷ Hạm ích kỷ, tính kế nàng thì hiện giờ người bị đưa đi làm thị thiếp lại chính là nàng. Thật không nghĩ tới Kỷ Tuyên có thể đối xử độc ác với muội muội nhà mình như vậy.
Sau khi hai khuê nữ gả ra ngoài thì Thẩm thị lòng như tro tàn, chán nản tuyệt vọng mấy ngày liền, sau đó thật vất vả điều chỉnh tốt tâm trạng, khôi phục vài phần ý chí chiến đấu, bà ta định tìm một cơ hội nói chuyện với Kỷ Hạm, bảo nàng không được nản lòng thoái chí, cứ cố gắng bám lấy Tống thế tử, sau này mang thai nam hài thì nhất định có thể nâng thành di nương, lại nuôi dưỡng nhi tử thật tốt, nhi tử có tiền đồ thì đương nhiên là có rất nhiều hi vọng.
Thẩm thị lên kế hoạch như vậy, nào biết được Kỷ Tuyên còn ác hơn so với bà ta nghĩ.
Không quá hai ngày Hàn Nghiệp lập tức mang bốn vú già khỏe mạnh cường tráng tới Lan Hinh viện, nói là được lệnh của Quận vương, nói bà ta dạy hư hai vị cô nương nên phải đưa bà ta đến từ đường tự kiểm điểm. Thẩm thị như bị sét đánh, sau khi phản ứng lại thì đương nhiên không nghe, lại là một hồi khóc lóc la hét, có điều Hàn Nghiệp mặc kệ bà ta, kêu mấy vú già áp giải lên xe ngựa, cứ như vậy đưa đi.
Tin tức truyền tới Linh Miểu uyển, mấy người Tuyết Uơng đều vỗ tay vui mừng còn Kỷ Du lại cực kỳ kinh ngạc. Từ khi sống lại đến nay, nàng chỉ từng thấy Kỷ Tuyên ra tay hai lần, nhưng hai lần này đều xử lý sạch sẽ những phiền toái trong nhà, còn nhân tiện giải quyết luôn Tống Ngôn Thâm, thật là xứng với “Nhanh gọn, tàn nhẫn, chính xác”. Đối lập như vậy khiến Kỷ Du gần như muốn hoài nghi người sống lại không phải nàng mà là Kỷ Tuyên. Nàng còn định từ từ giải quyết mấy người ở Lan Hinh viện kia, không nghĩ tới lần này đã bị Kỷ Tuyên dẹp hết, thật đúng là khiến người ta có chút không tin nổi…
**********
Xử lý xong những chuyện xấu ở hậu trạch nên Kỷ Tuyên rảnh rỗi một thời gian, tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút. Hiện giờ trong nhà chỉ có Kỷ Du và Kỷ Thấm, không còn mấy người không an phận làm người ta phải lo nghĩ nữa, cũng sẽ không còn những tai vạ kiếp trước nữa, chàng không cần lo lắng mấy người Thẩm thị sẽ làm hại Kỷ Du và Kỷ Thấm. Mặt khác, lần này Tống Ngôn Thâm rõ ràng đã chịu đả kích lớn, dường như đối với Kỷ Du đã chết tâm, có lẽ sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ như kiếp trước, điều này cũng làm cho chàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện nay chàng kiêng dè chỉ có một việc ――
Hơn một tháng trước Thành Quốc công bệnh nặng, Đoạn Tuấn mang theo người nhà về kinh thành, không lâu sau sẽ kế thừa tước vị. Nói cách khác, Đoạn Thù cũng đã trở về…
Đời này Kỷ Tuyên không muốn lại có bất kỳ liên quan gì với Thành Quốc công phủ, chàng không bao giờ muốn nhớ lại những thù hận lúc trước cho nên chàng không thèm để ý Đoạn Tuấn. Sở dĩ kiêng dè Đoạn Thù, không vì những thứ khác mà chỉ vì đời trước Kỷ Du có vẻ thật sự động lòng với Đoạn Thù, chàng phải đề phòng chuyện này, không thể để cho Kỷ Du và Đoạn Thù có cơ hội chạm mặt.
Trong lòng dự tính như vậy, thế nên buổi trưa Kỷ Tuyên vừa từ Nam Nha trở về thì lập tức tới Linh Miểu uyển, ai ngờ Kỷ Du không ở đây, nha hoàn nói nàng đang đi dạo trong vườn cùng Mục cô nương.
Mục Dung Dung tới đây?
Kỷ Tuyên nhíu mày, nhớ tới lần trước hai người vì Mục Dung Dung mà nổi lên tranh chấp, trong lòng nhất thời có chút bực bội nhưng vẫn đi ra vườn.
Mục Dung Dung nhiệt tình đến thăm, còn rất khách sáo mang điểm tâm tới, tuy Kỷ Du thấy nàng ta phiền nhưng cũng không thể không gặp, gặp rồi lại không có chuyện gì để nói nên đành phải dẫn nàng ta đi dạo trong vườn. Mục Dung Dung có ý đồ rõ ràng, thăm hỏi nàng một phen thì bắt đầu quanh co lòng vòng nhắc tới Kỷ Tuyên, Kỷ Du đáp qua loa lấy lệ, trong lòng nghĩ đi cùng nàng ta mấy bước nữa rồi nhanh chóng tìm cớ đuổi nàng ta đi.
Hai người đi đến bên cạnh núi giả, Mục Dung Dung liếc mắt một cái đã thấy Kỷ Tuyên tới, hơi có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Kỷ Du phát hiện nàng ta dừng lại, cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo tầm mắt nàng ta thì lập tức không thấy kỳ lạ nữa.
Thấy sắc mặt Mục Dung Dung ửng hồng, Kỷ Du cực kỳ khó chịu, ca ca cũng thật là, nàng trăm phương nghìn kế bảo vệ chàng khỏi h@m muốn của người khác, chàng thì hay rồi, lại cố tình tự tìm đến vào lúc này? Dáng vẻ đẹp thế kia còn không chịu để ý, cũng không sợ kẻ gian nhớ thương, cứ để mặc cho nàng phải bận tâm lo nghĩ, hừ!
Kỷ Du bĩu môi, không mấy vui vẻ bỏ lại Mục Dung Dung, cất bước đi về phía Kỷ Tuyên. Mục Dung Dung lấy lại tinh thần, vội vàng theo sau.
“Ca ca về sớm vậy?” Kỷ Du không mấy tình nguyện hỏi thăm chàng, Mục Dung Dung đứng bên cạnh nàng, tóm được cơ hội dịu dàng uyển chuyển làm lễ với Kỷ Tuyên khiến Kỷ Du một bụng tức giận.
Kỷ Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Du một cái nhưng không nói gì, sau đó tầm mắt chuyển sang Mục Dung Dung: “Mục cô nương, ta và xá muội có chuyện quan trọng cần trao đổi, không tiện chiêu đãi, xin cô nương thông cảm.”
Mục Dung Dung sửng sốt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Kỷ Tuyên, bị nụ cười bên khóe môi chàng làm cho kích động, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, thẹn thùng cúi đầu, đỏ mặt nói: “Quận vương khách sáo, đã vậy thì Dung Dung không quấy rầy nữa, cáo từ!”
Kỷ Tuyên cố ý mang theo nha hoàn tới, nghe vậy lập tức bảo nha hoàn dẫn nàng ta ra ngoài.
Thấy Kỷ Tuyên đuổi Mục Dung Dung đi, Kỷ Du có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướng, khó chịu lúc trước đã biến mất hoàn toàn, nhớ tới lời chàng vừa mới nói thì lập tức ngửa đầu hỏi: “Ca ca có chuyện quan trọng muốn nói với muội sao?”
“Muội không muốn qua lại với nàng ta thì không để ý tới là được, đừng uất ức bản thân giao thiệp với nàng ta.” Kỷ Tuyên nhíu mày nói.
Kỷ Du hơi sững sờ, nàng chẳng qua là chán ghét Mục Dung Dung, cũng không cảm thấy uất ức, hiện nay nghe ra trong lời nói của Kỷ Tuyên có ý trách móc thì lại thật sự có hơi uất ức, nàng quay mặt đi nói: “Muội chỉ không muốn qua loa với nàng ta, ai bảo nàng ta là hòn ngọc quý trên tay Tả tướng đại nhân, Tả tướng quyền cao chức trọng, ca ca làm việc trong triều, không tránh khỏi phải tiếp xúc với ông ta, nếu muội công khai phá vỡ tình cảm với nàng ta thì huynh còn làm người được sao?”
Kỷ Tuyên hơi giật mình, nhìn gò má trắng nõn như ngọc của nàng, trong lòng dâng lên ấm áp, thấy nàng ngoảnh mặt không nhìn chàng, ngay cả khóe miệng cũng xụ xuống thì lập tức biết nàng không vui.
“Yểu Yểu,” chàng ngập ngừng gọi nàng, thấy nàng vẫn không quay mặt lại thì hơi lo lắng, yên lặng một lát mới đi đến gần, chậm rãi nói: “Muội nghĩ cho ta, ta rất vui, có điều ta không nhìn được muội uất ức bản thân, ta muốn muội cả đời đều vui vẻ sung sướng, ta làm việc trên triều đình, nên ứng đối thế nào cũng nên do ta suy nghĩ, muội không cần lo lắng cho ta.”
Chàng nói nhiều như vậy, trong lòng Kỷ Du nào còn uất ức, ngượng ngùng quay mặt sang nói: “Ca ca đừng nói nữa, vừa rồi giọng điệu của muội không tốt, muội sai rồi.”
Kỷ Tuyên cười một tiếng, duỗi tay xoa đầu nàng: “Muội không sai.”
Kỷ Du cũng cười: “Huynh cố ý đuổi Mục Dung Dung đi đúng không?”
Thấy Kỷ Tuyên gật đầu, nàng cười gian xảo nói: “Sợ rằng trong lòng nàng ta vui muốn chết đấy!”
“Vì sao?”
“Bởi vì ca ca nói chuyện với nàng ta, còn cười với nàng ta nữa,” Kỷ Du nhướn mày nói: “Nàng đương nhiên vui sướng rồi, nếu đổi lại là muội, người muội thích mà cười với muội một cái thì có lẽ muội cũng vui cả ngày đấy!”
“Thật sao?” Trên mặt Kỷ Tuyên không thấy tươi cười, giọng hơi trầm, ánh mắt đầy thâm ý nhìn nàng” “Yểu Yểu thích mẫu người… Như thế nào?”
“Dạ?” Kỷ Du sửng sốt, lại nhớ tới mình vừa nói gì thì lập tức đỏ mặt: “Cái này… Muội, muội còn nhỏ, muội còn chưa có người mình thích, sao biết được là mẫu người nào…”
“Thế ư?” Kỷ Tuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, trong lòng xoắn lại: “Ý Yểu Yểu là… Trưởng thành thì sẽ có người mình thích sao?”
“Cái này…” Kỷ Du càng ngượng ngùng: “Muội mới không nói như vậy, ca ca đừng giễu cợt muội!”
Kỷ Tuyên không hỏi nữa mà chỉ giơ tay xoa đầu nàng, giọng nói tràn đầy tự nhiên: “Thật ra không lớn lên cũng khá tốt…”
“Ca ca nói gì?” Kỷ Du không nghe rõ, nghi ngờ hỏi lại.
Kỷ Tuyên thu tay về, cũng thu lại ánh mắt: “Không có gì.”
Lòng Thẩm thị cũng lạnh toát, Kỷ Thường lại càng không cam lòng, nhưng mà trứng không chọi được đá, Thẩm thị ở Lan Hinh viện gào mắng một buổi tối, cuối cùng cũng phải chịu.
Mùng sáu tháng sáu Kỷ Thường gả ra ngoài, ngày hôm sau, một cỗ kiệu đưa Kỷ Hạm đến phủ An Lăng Hầu. So sánh với muội muội ruột, Kỷ Thường vốn hết sức tuyệt vọng trái lại cảm thấy một chút thăng bằng, vị Thái Bộc tự mục giám kia tuy chức quan không lớn nhưng nàng gả đến đó nói thế nào cũng là chính thê, đâu giống Kỷ Hạm bị xem như nha hoàn nhét vào Hầu phủ, ngay cả của hồi môn cũng không có, đúng là mất hết thể diện.
Trải qua chuyện của Tống Ngôn Thâm, Kỷ Thường xem như nhìn thấu Kỷ Hạm, cũng không còn tình nghĩa tỷ muội gì với nàng ta nữa, hiện giờ thấy Kỷ Hạm ác giả ác báo thì có vài phần vui sướng khi người gặp họa, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì nếu không phải Kỷ Hạm ích kỷ, tính kế nàng thì hiện giờ người bị đưa đi làm thị thiếp lại chính là nàng. Thật không nghĩ tới Kỷ Tuyên có thể đối xử độc ác với muội muội nhà mình như vậy.
Sau khi hai khuê nữ gả ra ngoài thì Thẩm thị lòng như tro tàn, chán nản tuyệt vọng mấy ngày liền, sau đó thật vất vả điều chỉnh tốt tâm trạng, khôi phục vài phần ý chí chiến đấu, bà ta định tìm một cơ hội nói chuyện với Kỷ Hạm, bảo nàng không được nản lòng thoái chí, cứ cố gắng bám lấy Tống thế tử, sau này mang thai nam hài thì nhất định có thể nâng thành di nương, lại nuôi dưỡng nhi tử thật tốt, nhi tử có tiền đồ thì đương nhiên là có rất nhiều hi vọng.
Thẩm thị lên kế hoạch như vậy, nào biết được Kỷ Tuyên còn ác hơn so với bà ta nghĩ.
Không quá hai ngày Hàn Nghiệp lập tức mang bốn vú già khỏe mạnh cường tráng tới Lan Hinh viện, nói là được lệnh của Quận vương, nói bà ta dạy hư hai vị cô nương nên phải đưa bà ta đến từ đường tự kiểm điểm. Thẩm thị như bị sét đánh, sau khi phản ứng lại thì đương nhiên không nghe, lại là một hồi khóc lóc la hét, có điều Hàn Nghiệp mặc kệ bà ta, kêu mấy vú già áp giải lên xe ngựa, cứ như vậy đưa đi.
Tin tức truyền tới Linh Miểu uyển, mấy người Tuyết Uơng đều vỗ tay vui mừng còn Kỷ Du lại cực kỳ kinh ngạc. Từ khi sống lại đến nay, nàng chỉ từng thấy Kỷ Tuyên ra tay hai lần, nhưng hai lần này đều xử lý sạch sẽ những phiền toái trong nhà, còn nhân tiện giải quyết luôn Tống Ngôn Thâm, thật là xứng với “Nhanh gọn, tàn nhẫn, chính xác”. Đối lập như vậy khiến Kỷ Du gần như muốn hoài nghi người sống lại không phải nàng mà là Kỷ Tuyên. Nàng còn định từ từ giải quyết mấy người ở Lan Hinh viện kia, không nghĩ tới lần này đã bị Kỷ Tuyên dẹp hết, thật đúng là khiến người ta có chút không tin nổi…
**********
Xử lý xong những chuyện xấu ở hậu trạch nên Kỷ Tuyên rảnh rỗi một thời gian, tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút. Hiện giờ trong nhà chỉ có Kỷ Du và Kỷ Thấm, không còn mấy người không an phận làm người ta phải lo nghĩ nữa, cũng sẽ không còn những tai vạ kiếp trước nữa, chàng không cần lo lắng mấy người Thẩm thị sẽ làm hại Kỷ Du và Kỷ Thấm. Mặt khác, lần này Tống Ngôn Thâm rõ ràng đã chịu đả kích lớn, dường như đối với Kỷ Du đã chết tâm, có lẽ sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ như kiếp trước, điều này cũng làm cho chàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện nay chàng kiêng dè chỉ có một việc ――
Hơn một tháng trước Thành Quốc công bệnh nặng, Đoạn Tuấn mang theo người nhà về kinh thành, không lâu sau sẽ kế thừa tước vị. Nói cách khác, Đoạn Thù cũng đã trở về…
Đời này Kỷ Tuyên không muốn lại có bất kỳ liên quan gì với Thành Quốc công phủ, chàng không bao giờ muốn nhớ lại những thù hận lúc trước cho nên chàng không thèm để ý Đoạn Tuấn. Sở dĩ kiêng dè Đoạn Thù, không vì những thứ khác mà chỉ vì đời trước Kỷ Du có vẻ thật sự động lòng với Đoạn Thù, chàng phải đề phòng chuyện này, không thể để cho Kỷ Du và Đoạn Thù có cơ hội chạm mặt.
Trong lòng dự tính như vậy, thế nên buổi trưa Kỷ Tuyên vừa từ Nam Nha trở về thì lập tức tới Linh Miểu uyển, ai ngờ Kỷ Du không ở đây, nha hoàn nói nàng đang đi dạo trong vườn cùng Mục cô nương.
Mục Dung Dung tới đây?
Kỷ Tuyên nhíu mày, nhớ tới lần trước hai người vì Mục Dung Dung mà nổi lên tranh chấp, trong lòng nhất thời có chút bực bội nhưng vẫn đi ra vườn.
Mục Dung Dung nhiệt tình đến thăm, còn rất khách sáo mang điểm tâm tới, tuy Kỷ Du thấy nàng ta phiền nhưng cũng không thể không gặp, gặp rồi lại không có chuyện gì để nói nên đành phải dẫn nàng ta đi dạo trong vườn. Mục Dung Dung có ý đồ rõ ràng, thăm hỏi nàng một phen thì bắt đầu quanh co lòng vòng nhắc tới Kỷ Tuyên, Kỷ Du đáp qua loa lấy lệ, trong lòng nghĩ đi cùng nàng ta mấy bước nữa rồi nhanh chóng tìm cớ đuổi nàng ta đi.
Hai người đi đến bên cạnh núi giả, Mục Dung Dung liếc mắt một cái đã thấy Kỷ Tuyên tới, hơi có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Kỷ Du phát hiện nàng ta dừng lại, cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo tầm mắt nàng ta thì lập tức không thấy kỳ lạ nữa.
Thấy sắc mặt Mục Dung Dung ửng hồng, Kỷ Du cực kỳ khó chịu, ca ca cũng thật là, nàng trăm phương nghìn kế bảo vệ chàng khỏi h@m muốn của người khác, chàng thì hay rồi, lại cố tình tự tìm đến vào lúc này? Dáng vẻ đẹp thế kia còn không chịu để ý, cũng không sợ kẻ gian nhớ thương, cứ để mặc cho nàng phải bận tâm lo nghĩ, hừ!
Kỷ Du bĩu môi, không mấy vui vẻ bỏ lại Mục Dung Dung, cất bước đi về phía Kỷ Tuyên. Mục Dung Dung lấy lại tinh thần, vội vàng theo sau.
“Ca ca về sớm vậy?” Kỷ Du không mấy tình nguyện hỏi thăm chàng, Mục Dung Dung đứng bên cạnh nàng, tóm được cơ hội dịu dàng uyển chuyển làm lễ với Kỷ Tuyên khiến Kỷ Du một bụng tức giận.
Kỷ Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Du một cái nhưng không nói gì, sau đó tầm mắt chuyển sang Mục Dung Dung: “Mục cô nương, ta và xá muội có chuyện quan trọng cần trao đổi, không tiện chiêu đãi, xin cô nương thông cảm.”
Mục Dung Dung sửng sốt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Kỷ Tuyên, bị nụ cười bên khóe môi chàng làm cho kích động, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, thẹn thùng cúi đầu, đỏ mặt nói: “Quận vương khách sáo, đã vậy thì Dung Dung không quấy rầy nữa, cáo từ!”
Kỷ Tuyên cố ý mang theo nha hoàn tới, nghe vậy lập tức bảo nha hoàn dẫn nàng ta ra ngoài.
Thấy Kỷ Tuyên đuổi Mục Dung Dung đi, Kỷ Du có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướng, khó chịu lúc trước đã biến mất hoàn toàn, nhớ tới lời chàng vừa mới nói thì lập tức ngửa đầu hỏi: “Ca ca có chuyện quan trọng muốn nói với muội sao?”
“Muội không muốn qua lại với nàng ta thì không để ý tới là được, đừng uất ức bản thân giao thiệp với nàng ta.” Kỷ Tuyên nhíu mày nói.
Kỷ Du hơi sững sờ, nàng chẳng qua là chán ghét Mục Dung Dung, cũng không cảm thấy uất ức, hiện nay nghe ra trong lời nói của Kỷ Tuyên có ý trách móc thì lại thật sự có hơi uất ức, nàng quay mặt đi nói: “Muội chỉ không muốn qua loa với nàng ta, ai bảo nàng ta là hòn ngọc quý trên tay Tả tướng đại nhân, Tả tướng quyền cao chức trọng, ca ca làm việc trong triều, không tránh khỏi phải tiếp xúc với ông ta, nếu muội công khai phá vỡ tình cảm với nàng ta thì huynh còn làm người được sao?”
Kỷ Tuyên hơi giật mình, nhìn gò má trắng nõn như ngọc của nàng, trong lòng dâng lên ấm áp, thấy nàng ngoảnh mặt không nhìn chàng, ngay cả khóe miệng cũng xụ xuống thì lập tức biết nàng không vui.
“Yểu Yểu,” chàng ngập ngừng gọi nàng, thấy nàng vẫn không quay mặt lại thì hơi lo lắng, yên lặng một lát mới đi đến gần, chậm rãi nói: “Muội nghĩ cho ta, ta rất vui, có điều ta không nhìn được muội uất ức bản thân, ta muốn muội cả đời đều vui vẻ sung sướng, ta làm việc trên triều đình, nên ứng đối thế nào cũng nên do ta suy nghĩ, muội không cần lo lắng cho ta.”
Chàng nói nhiều như vậy, trong lòng Kỷ Du nào còn uất ức, ngượng ngùng quay mặt sang nói: “Ca ca đừng nói nữa, vừa rồi giọng điệu của muội không tốt, muội sai rồi.”
Kỷ Tuyên cười một tiếng, duỗi tay xoa đầu nàng: “Muội không sai.”
Kỷ Du cũng cười: “Huynh cố ý đuổi Mục Dung Dung đi đúng không?”
Thấy Kỷ Tuyên gật đầu, nàng cười gian xảo nói: “Sợ rằng trong lòng nàng ta vui muốn chết đấy!”
“Vì sao?”
“Bởi vì ca ca nói chuyện với nàng ta, còn cười với nàng ta nữa,” Kỷ Du nhướn mày nói: “Nàng đương nhiên vui sướng rồi, nếu đổi lại là muội, người muội thích mà cười với muội một cái thì có lẽ muội cũng vui cả ngày đấy!”
“Thật sao?” Trên mặt Kỷ Tuyên không thấy tươi cười, giọng hơi trầm, ánh mắt đầy thâm ý nhìn nàng” “Yểu Yểu thích mẫu người… Như thế nào?”
“Dạ?” Kỷ Du sửng sốt, lại nhớ tới mình vừa nói gì thì lập tức đỏ mặt: “Cái này… Muội, muội còn nhỏ, muội còn chưa có người mình thích, sao biết được là mẫu người nào…”
“Thế ư?” Kỷ Tuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, trong lòng xoắn lại: “Ý Yểu Yểu là… Trưởng thành thì sẽ có người mình thích sao?”
“Cái này…” Kỷ Du càng ngượng ngùng: “Muội mới không nói như vậy, ca ca đừng giễu cợt muội!”
Kỷ Tuyên không hỏi nữa mà chỉ giơ tay xoa đầu nàng, giọng nói tràn đầy tự nhiên: “Thật ra không lớn lên cũng khá tốt…”
“Ca ca nói gì?” Kỷ Du không nghe rõ, nghi ngờ hỏi lại.
Kỷ Tuyên thu tay về, cũng thu lại ánh mắt: “Không có gì.”