-
Chương 39: Chương 39:
Khi Kỷ Tuyên trở về, Kỷ Du vẫn chôn đầu giữa đầu gối không nâng lên.
Đêm đã khuya, gió trong rừng thổi rất mạnh, Kỷ Du nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người ngẩng đầu, trông thấy người kia đã đi tới.
Chàng rời đi khoảng hai khắc, đống củi khô đã cháy sạch hơn phân nửa, Kỷ Du từ đầu đến cuối không thêm lửa. Lúc này ánh lửa yếu đi rất nhiều, chàng đi tới trước mặt nàng, cúi người đặt trái cây dại trong tay vào bên cạnh nàng, lúc ngẩng đầu nhìn thấy nàng trải áo choàng trên đầu gối thì có chút kinh ngạc. Kỷ Du lập tức phản ứng lại, không nói một lời mà lôi áo choàng của chàng từ trên đầu gối ra rồi ném sang một bên.
Kỷ Tuyên nhìn nàng một cái, ánh mắt chuyển qua chân nàng, hơi lo lắng nheo mắt nhìn: “Muội bị thương chân nào?”
Kỷ Du rụt hai chân theo bản năng, ai ngờ động phải vết thương ở chân trái, đau đến mức nàng rên một tiếng.
Kỷ Tuyên sốt ruột đưa tay sờ lên mắt cá chân nàng: “Để ta xem một chút.”
“Ngươi đừng chạm vào ta.” Hai tay Kỷ Du túm cổ tay chàng, kéo tay chàng ra rồi đẩy một cái.
Người Kỷ Tuyên nghiêng ngả, ngã ngồi trên mặt đất, thấy Kỷ Du lại rụt về sau, kéo dài khoảng cách với chàng, trong lòng chàng rất không dễ chịu.
Chàng nhìn chăm chú chân nàng một lúc lâu, đoán chắc là bị trẹo rồi, hiện giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ ngày mai trở về để cho thái y xem. Nghĩ như vậy, chàng không ép buộc nàng nữa, yên lặng đứng dậy thêm củi vào đống lửa, lúc sau lại tìm một nhánh cây to để nướng con chim nhạn vừa mang về.
Kỷ Du nhìn chàng thuần thục nướng thức ăn dân dã, trong lòng lại có chút kinh ngạc. Trong rừng tối om mù mịt, cái gì cũng không nhìn rõ, chàng có thể tìm được trái cây đã không tệ, thế nhưng lại có thể bắt được một con chim hoang dã, thật đúng là kỳ tích.
“Muội ăn trái cây trước đi.” Ánh mắt Kỷ Tuyên nhìn con chim nhạn trên đống lửa, “Ta đã nếm thử rồi, hương vị không tệ, có thể lót bụng.”
Kỷ Du sờ vùng bụng trống trơn của mình một cái, mắt nhìn sang mấy quả dại bên cạnh, giãy giụa một lúc, cuối cùng không nhịn được phải cầm lấy một quả. Nàng quả thật rất đói bụng. Nàng cảm thấy không cần thiết phải làm khó cái bụng của mình, dù sao Kỷ Tuyên nợ nàng nhiều như vậy, chàng bồi thường cho nàng một mạng cũng không đủ chuộc tội của chàng, nàng ăn mấy quả dại của chàng thì có làm sao?
Kỷ Du lấy khăn ra lau quả dại, miệng nhỏ cắn một miếng. Dĩ nhiên nàng chưa từng ăn loại quả dại màu xanh lá cây không biết tên này, hương vị chua chua ngọt ngọt, sau khi ăn xong trên đầu lưỡi còn lưu lại vị chát, không tính là ăn ngon, nhưng cũng không tới nỗi khó nuốt, nếu đổi thành lúc bình thường thì Kỷ Du tất nhiên sẽ không ăn, nhưng hiện giờ nàng đói hơn nửa ngày, đã không rảnh để bắt bẻ cái gì, chỉ cảm thấy rất thèm ăn nên ăn một lúc ba quả.
Lúc này Kỷ Tuyên đã nướng xong thịt chim, dùng phiến lá rộng hái khi nãy gói kỹ lại một miếng, đưa tới trước mặt Kỷ Du.
Món ăn dân dã bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thơm ngập tràn hết sức mê người, Kỷ Du nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn miếng thịt to thơm ngào ngạt kia chằm chằm, trong lòng do dự.
“Ăn đi.” Kỷ Tuyên nhìn ra sự do dự của nàng, ngồi xổm xuống đặt gói thịt lên rễ cây bên cạnh nàng, sau đó đứng dậy ngồi vào một chỗ cách nàng khá xa.
Kỷ Du lại đấu tranh thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không thể chống lại cám dỗ gần ngay trước mắt, nàng cầm lấy miếng thịt nướng thơm phức lên ăn.
Có điều trong lòng nàng đang tự cảnh cáo mình, cho dù có ăn quả chàng hái và thịt chàng nướng thì cũng quyết không thể vì vậy mà quên mất chuyện chàng đã làm với nàng. Thứ chàng nợ nàng, không phải mấy quả dại hay một miếng thịt nướng là có thể trả hết. Cho dù cả đời này chàng thật lòng ăn năn hối cải, không còn tâm tư muốn hại nàng thì cũng không thể giảm bớt tội nghiệt của chàng, cho nên bất luận chàng làm gì cũng không đủ, nàng sẽ không tha thứ cho chàng.
Sau khi Kỷ Du ăn no thì lập tức hơi buồn ngủ.
Kỷ Tuyên vẫn luôn thêm củi, đống lửa cháy rực, ấm áp, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng ở chỗ này không có chăn đệm mềm mại, gió đêm thổi tới, chim chóc kêu vang, cho dù là ai cũng không có cách nào ngủ ngon. Kỷ Du không nói tiếng nào mà chỉ ngồi im một chỗ, mí mắt trên dưới đánh nhau nhưng lại không dám ngủ.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, bỗng nhiên đứng dậy đi qua, nhặt áo choàng bị nàng ném ở một bên rồi trải lên thảm cỏ bên cạnh đống lửa, nói với nàng: “Chỉ có thể uất ức muội một đêm, cứ ngủ như vậy thôi, ta sẽ canh chừng, muội không phải sợ.”
Kỷ Du liếc mắt nhìn chàng, không phản ứng lại mà tiếp tục ngồi ôm gối, gục đầu xuống đầu gối, nhắm mắt lại, ý tứ chính là không cần chàng quan tâm.
Kỷ Tuyên không có cách nào, chỉ có thể yên lặng lui ra, trở lại chỗ cũ ngồi, thỉnh thoảng đi tới thêm củi vào đống lửa để nàng không bị lạnh.
Kỷ Du vốn định đêm nay sẽ kiên trì một chút, nàng sẽ không ngủ mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lúc thôi, ai ngờ vừa nhắm mắt một cái, không bao lâu đã mơ mơ màng màng ngủ gật. Cũng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Trên người vẫn ấm áp, Kỷ Du quay đầu nhìn thấy đống lửa còn đang cháy, dường như cả một đêm không tắt, hiển nhiên là có người vẫn luôn thêm củi.
Kỷ Du chống khuỷu tay đứng dậy, lúc này mới phát hiện dưới người mình lót áo choàng của Kỷ Tuyên, đôi mắt mê man của nàng lúc này mới hoàn toàn mở ra, thấy rõ mình đã không còn ngồi trên rễ cây ngày hôm qua nữa mà là ngủ ở trên áo choàng của Kỷ Tuyên.
Nàng xoa đầu suy nghĩ lại một chút, lập tức dễ dàng đoán được nhất định là Kỷ Tuyên ôm nàng tới sau khi nàng ngủ say.
“Muội dậy rồi?” Giọng nói của Kỷ Tuyên truyền đến từ phía sau.
Kỷ Du quay đầu, thấy chàng mặc trung y mỏng manh đứng ở đó, trong tay cầm mấy quả dại màu đỏ. Sắc mặt chàng có chút tiều tụy, quần áo trên người cũng không quá sạch sẽ, bên trên dính đầy bùn đất và nhựa cây bẩn thỉu, hết sức nổi bật ở trong nắng sớm.
Mà chính bộ dạng hiện giờ của nàng cũng không khá hơn chút nào, búi tóc rối bời lỏng lẻo, bên trên còn dính hai nhánh cỏ, trên gò má trắng nõn non mềm như đậu hũ non có dính mấy vết bẩn, là do hôm qua lúc bị ngã đã dính vào, trừ lần bị ngã đó ra, trên tay, trên cổ nàng còn có vài vệt đỏ do bị gai đâm. Hôm qua đêm tối mịt mờ, Kỷ Tuyên cũng không nhìn rõ dáng vẻ nàng, sáng sớm hôm nay chàng mới nhìn thấy, lúc này ánh mặt trời càng tăng lên, những vệt đỏ đó càng thêm rõ ràng, đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn của nàng, hết sức chói mắt.
Ánh mắt Kỷ Tuyên đột nhiên trầm xuống, cất bước đến gần, nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, ánh mắt âm u, ấn đường càng lúc càng nhíu chặt.
Kỷ Du theo tầm mắt chàng nhìn lên tay mình, sau đó nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng, không muốn cho chàng nhìn thấy.
Dáng vẻ này của chàng cũng có thể gợi lên sự tức giận trong lòng nàng. Đời trước còn có thể nhẫn tâm gi ết chết nàng, hiện giờ chẳng qua là nhìn thấy nàng bị mấy vết thương nhỏ như vậy, cần gì phải bày ra loại biểu cảm đau lòng này, chàng không cảm thấy dối trá buồn cười sao?
Kỷ Du lạnh lùng mím môi nhìn chàng, khóe mắt chân mày đều có ý mỉa mai, Kỷ Tuyên chống lại ánh mắt nàng, lập tức cảm nhận được sự giễu cợt của nàng, ánh mắt đột nhiên buồn bã, không có cách nào tiếp tục nhìn nàng nữa, chàng quay mặt đi, đứng im một lát rồi lại tới gần, đặt quả dại trong tay vào bên cạnh nàng rồi xoay lưng đi ra xa một chút.
Trong lòng Kỷ Du tức giận, nhìn chằm chằm những quả dại đó một lát, ngay sau đó không chút khách sáo ăn hết tất cả, một quả cũng không giữ lại cho Kỷ Tuyên. Nhưng mà Kỷ Tuyên nhìn thấy nàng ăn hết rồi, trái lại trong lòng thoải mái hơn một ít.
Kỷ Du dịch sang bên cạnh, rút áo choàng của chàng ở dưới người ra, lại ném sang bên cạnh.
Kỷ Tuyên đi tới, nhặt áo lên mặc vào rồi đi đến trước mặt nàng, quay lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “Ta cõng muội đi.”
“Ta không cần.” Kỷ Du kiên quyết từ chối.
Chàng quay mặt lại, nhíu mày buồn bã thỉnh cầu: “Chỉ lần này thôi, chân muội bị thương, chúng ta cần phải mau chóng trở về, muội đã mất tích một đêm, Tích Phi nương nương chắc chắn rất lo lắng.”
Kỷ Du nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, nhớ tới dì, nàng lập tức có chút sốt ruột, thấy chàng xoay người, đưa tấm lưng rộng rãi vững chắc về phía nàng, lại tranh đấu một lúc, cuối cùng nàng cam chịu số phận nằm lên, nhưng trong lòng lại liên tục nói với mình rằng đây chỉ là vạn bất đắc dĩ, tình thế bắt buộc, dù sao chàng làm gì cũng là việc phải làm, hơn nữa còn lâu mới đủ để bồi thường cho nàng.
Cơ thể mềm mại phủ lên lưng chàng, bàn tay đầy vết đỏ khoác quanh cổ chàng, Kỷ Tuyên rũ mắt nhìn, trong lòng cảm thấy đau, trong cổ dâng lên chua xót, đôi tay chàng vòng ra sau ôm lấy chân nàng, cõng nàng đứng dậy.
Chàng đi rất nhanh nhưng cũng rất vững, Kỷ Du ở trên lưng chàng, cũng không cảm thấy bị xóc đến khó chịu.
Kỷ Tuyên dựa theo ký hiệu đã để lại đi thẳng về phía trước, nhưng lúc trước có vài đoạn đường chàng đi quá vội, không có lòng dạ nào để buộc mảnh vải lên cây, bởi vậy thiếu mất vài ký hiệu, lúc này tìm đường trở về khá là tốn sức.
Đi đến một khoảng đất tương đối trống trải, Kỷ Tuyên tìm một lúc lâu cũng không thấy ký hiệu, chỉ có thể dựa vào cảm giác thử thăm dò đi lên trước.
Kỷ Du nằm trên lưng chàng, cũng có thể nhìn ra chàng bị lạc đường, không khỏi bối rối, nhưng nàng cũng không có cách nào vig nàng không rõ phương hướng, vốn định thúc giục chàng nhưng lại không muốn nói chuyện với chàng, chỉ có thể buồn bực yên lặng mặc cho chàng cõng mình vòng tới vòng lui.
Kỷ Tuyên đi được một lát, mơ hồ cảm thấy đằng trước cách đó không xa hình như chính là chỗ chàng buộc ngựa ngày hôm qua, vì thế không khỏi bước nhanh hơn. Không ngờ lúc đi đến một chỗ đất trống, dưới chân đột nhiên mất sức đạp hụt, cả người chàng lập tức rơi xuống, hóa ra ở đây có một hố to, phía trên trải nan tre mỏng, cỏ tranh, ở trên cùng phủ một tầng đất, mới nhìn sẽ không nhìn ra khác thường, đến khi giẫm phải thì đã không còn kịp, chỗ này hiển nhiên là dùng để săn bắt dã thú lớn.
Kỷ Tuyên chuyên tâm đi đường, không hề phòng bị, đến khi chàng phản ứng lại thì lập tức xoay người ôm Kỷ Du vào trong ngực, nhưng không ngờ cái hố này không hề sâu, lúc chàng định vận lực dùng công phu mang nàng lên thì bọn họ đã rơi xuống đáy hố. Lúc lưng chàng chạm đất, cảm giác được một loạt đầu nhọn sắc bén đâm vào vai và cánh tay, đột nhiên đau đớn ập tới làm chàng kêu r3n một tiếng.
“Yểu Yểu, muội có bị thương không?” Chàng cắn chặt răng nhịn xuống đau đớn, vội vàng hỏi nàng.
Kỷ Du ở trong lồ ng ngực chàng, toàn bộ cơ thể đều được chàng bảo vệ nên đương nhiên không bị đâm phải.
Nàng chỉ bị dọa sợ thôi.
Thật không ngờ cánh rừng nghe nói không có ai dám vào này vậy mà lại có hố săn thú, cũng không biết là tên thợ săn to gan nào làm ra chuyện tốt, hại nàng đột nhiên rơi xuống, hồn vía cũng bị dọa bay mất rồi.
Kỷ Du lấy lại bình tĩnh, đẩy cánh tay chàng rồi bò ra khỏi ngực chàng, dịch người lui sang bên cạnh, thở hổn hển một hơi, ngước mắt nhìn bốn phía. Khi tầm mắt nàng chuyển đến trên người Kỷ Tuyên thì phát hiện chàng vẫn giữ nguyên tư thế nằm ở đó, động cũng không động, không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt chàng trắng bệch, hơi thở vừa mạnh vừa nhanh.
Trong lòng nàng bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt dời sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy chỗ bùn dưới cánh tay phải của chàng có vết máu.
“… Ngươi làm sao vậy?”
Đêm đã khuya, gió trong rừng thổi rất mạnh, Kỷ Du nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người ngẩng đầu, trông thấy người kia đã đi tới.
Chàng rời đi khoảng hai khắc, đống củi khô đã cháy sạch hơn phân nửa, Kỷ Du từ đầu đến cuối không thêm lửa. Lúc này ánh lửa yếu đi rất nhiều, chàng đi tới trước mặt nàng, cúi người đặt trái cây dại trong tay vào bên cạnh nàng, lúc ngẩng đầu nhìn thấy nàng trải áo choàng trên đầu gối thì có chút kinh ngạc. Kỷ Du lập tức phản ứng lại, không nói một lời mà lôi áo choàng của chàng từ trên đầu gối ra rồi ném sang một bên.
Kỷ Tuyên nhìn nàng một cái, ánh mắt chuyển qua chân nàng, hơi lo lắng nheo mắt nhìn: “Muội bị thương chân nào?”
Kỷ Du rụt hai chân theo bản năng, ai ngờ động phải vết thương ở chân trái, đau đến mức nàng rên một tiếng.
Kỷ Tuyên sốt ruột đưa tay sờ lên mắt cá chân nàng: “Để ta xem một chút.”
“Ngươi đừng chạm vào ta.” Hai tay Kỷ Du túm cổ tay chàng, kéo tay chàng ra rồi đẩy một cái.
Người Kỷ Tuyên nghiêng ngả, ngã ngồi trên mặt đất, thấy Kỷ Du lại rụt về sau, kéo dài khoảng cách với chàng, trong lòng chàng rất không dễ chịu.
Chàng nhìn chăm chú chân nàng một lúc lâu, đoán chắc là bị trẹo rồi, hiện giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ ngày mai trở về để cho thái y xem. Nghĩ như vậy, chàng không ép buộc nàng nữa, yên lặng đứng dậy thêm củi vào đống lửa, lúc sau lại tìm một nhánh cây to để nướng con chim nhạn vừa mang về.
Kỷ Du nhìn chàng thuần thục nướng thức ăn dân dã, trong lòng lại có chút kinh ngạc. Trong rừng tối om mù mịt, cái gì cũng không nhìn rõ, chàng có thể tìm được trái cây đã không tệ, thế nhưng lại có thể bắt được một con chim hoang dã, thật đúng là kỳ tích.
“Muội ăn trái cây trước đi.” Ánh mắt Kỷ Tuyên nhìn con chim nhạn trên đống lửa, “Ta đã nếm thử rồi, hương vị không tệ, có thể lót bụng.”
Kỷ Du sờ vùng bụng trống trơn của mình một cái, mắt nhìn sang mấy quả dại bên cạnh, giãy giụa một lúc, cuối cùng không nhịn được phải cầm lấy một quả. Nàng quả thật rất đói bụng. Nàng cảm thấy không cần thiết phải làm khó cái bụng của mình, dù sao Kỷ Tuyên nợ nàng nhiều như vậy, chàng bồi thường cho nàng một mạng cũng không đủ chuộc tội của chàng, nàng ăn mấy quả dại của chàng thì có làm sao?
Kỷ Du lấy khăn ra lau quả dại, miệng nhỏ cắn một miếng. Dĩ nhiên nàng chưa từng ăn loại quả dại màu xanh lá cây không biết tên này, hương vị chua chua ngọt ngọt, sau khi ăn xong trên đầu lưỡi còn lưu lại vị chát, không tính là ăn ngon, nhưng cũng không tới nỗi khó nuốt, nếu đổi thành lúc bình thường thì Kỷ Du tất nhiên sẽ không ăn, nhưng hiện giờ nàng đói hơn nửa ngày, đã không rảnh để bắt bẻ cái gì, chỉ cảm thấy rất thèm ăn nên ăn một lúc ba quả.
Lúc này Kỷ Tuyên đã nướng xong thịt chim, dùng phiến lá rộng hái khi nãy gói kỹ lại một miếng, đưa tới trước mặt Kỷ Du.
Món ăn dân dã bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thơm ngập tràn hết sức mê người, Kỷ Du nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn miếng thịt to thơm ngào ngạt kia chằm chằm, trong lòng do dự.
“Ăn đi.” Kỷ Tuyên nhìn ra sự do dự của nàng, ngồi xổm xuống đặt gói thịt lên rễ cây bên cạnh nàng, sau đó đứng dậy ngồi vào một chỗ cách nàng khá xa.
Kỷ Du lại đấu tranh thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không thể chống lại cám dỗ gần ngay trước mắt, nàng cầm lấy miếng thịt nướng thơm phức lên ăn.
Có điều trong lòng nàng đang tự cảnh cáo mình, cho dù có ăn quả chàng hái và thịt chàng nướng thì cũng quyết không thể vì vậy mà quên mất chuyện chàng đã làm với nàng. Thứ chàng nợ nàng, không phải mấy quả dại hay một miếng thịt nướng là có thể trả hết. Cho dù cả đời này chàng thật lòng ăn năn hối cải, không còn tâm tư muốn hại nàng thì cũng không thể giảm bớt tội nghiệt của chàng, cho nên bất luận chàng làm gì cũng không đủ, nàng sẽ không tha thứ cho chàng.
Sau khi Kỷ Du ăn no thì lập tức hơi buồn ngủ.
Kỷ Tuyên vẫn luôn thêm củi, đống lửa cháy rực, ấm áp, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng ở chỗ này không có chăn đệm mềm mại, gió đêm thổi tới, chim chóc kêu vang, cho dù là ai cũng không có cách nào ngủ ngon. Kỷ Du không nói tiếng nào mà chỉ ngồi im một chỗ, mí mắt trên dưới đánh nhau nhưng lại không dám ngủ.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, bỗng nhiên đứng dậy đi qua, nhặt áo choàng bị nàng ném ở một bên rồi trải lên thảm cỏ bên cạnh đống lửa, nói với nàng: “Chỉ có thể uất ức muội một đêm, cứ ngủ như vậy thôi, ta sẽ canh chừng, muội không phải sợ.”
Kỷ Du liếc mắt nhìn chàng, không phản ứng lại mà tiếp tục ngồi ôm gối, gục đầu xuống đầu gối, nhắm mắt lại, ý tứ chính là không cần chàng quan tâm.
Kỷ Tuyên không có cách nào, chỉ có thể yên lặng lui ra, trở lại chỗ cũ ngồi, thỉnh thoảng đi tới thêm củi vào đống lửa để nàng không bị lạnh.
Kỷ Du vốn định đêm nay sẽ kiên trì một chút, nàng sẽ không ngủ mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lúc thôi, ai ngờ vừa nhắm mắt một cái, không bao lâu đã mơ mơ màng màng ngủ gật. Cũng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Trên người vẫn ấm áp, Kỷ Du quay đầu nhìn thấy đống lửa còn đang cháy, dường như cả một đêm không tắt, hiển nhiên là có người vẫn luôn thêm củi.
Kỷ Du chống khuỷu tay đứng dậy, lúc này mới phát hiện dưới người mình lót áo choàng của Kỷ Tuyên, đôi mắt mê man của nàng lúc này mới hoàn toàn mở ra, thấy rõ mình đã không còn ngồi trên rễ cây ngày hôm qua nữa mà là ngủ ở trên áo choàng của Kỷ Tuyên.
Nàng xoa đầu suy nghĩ lại một chút, lập tức dễ dàng đoán được nhất định là Kỷ Tuyên ôm nàng tới sau khi nàng ngủ say.
“Muội dậy rồi?” Giọng nói của Kỷ Tuyên truyền đến từ phía sau.
Kỷ Du quay đầu, thấy chàng mặc trung y mỏng manh đứng ở đó, trong tay cầm mấy quả dại màu đỏ. Sắc mặt chàng có chút tiều tụy, quần áo trên người cũng không quá sạch sẽ, bên trên dính đầy bùn đất và nhựa cây bẩn thỉu, hết sức nổi bật ở trong nắng sớm.
Mà chính bộ dạng hiện giờ của nàng cũng không khá hơn chút nào, búi tóc rối bời lỏng lẻo, bên trên còn dính hai nhánh cỏ, trên gò má trắng nõn non mềm như đậu hũ non có dính mấy vết bẩn, là do hôm qua lúc bị ngã đã dính vào, trừ lần bị ngã đó ra, trên tay, trên cổ nàng còn có vài vệt đỏ do bị gai đâm. Hôm qua đêm tối mịt mờ, Kỷ Tuyên cũng không nhìn rõ dáng vẻ nàng, sáng sớm hôm nay chàng mới nhìn thấy, lúc này ánh mặt trời càng tăng lên, những vệt đỏ đó càng thêm rõ ràng, đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn của nàng, hết sức chói mắt.
Ánh mắt Kỷ Tuyên đột nhiên trầm xuống, cất bước đến gần, nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, ánh mắt âm u, ấn đường càng lúc càng nhíu chặt.
Kỷ Du theo tầm mắt chàng nhìn lên tay mình, sau đó nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng, không muốn cho chàng nhìn thấy.
Dáng vẻ này của chàng cũng có thể gợi lên sự tức giận trong lòng nàng. Đời trước còn có thể nhẫn tâm gi ết chết nàng, hiện giờ chẳng qua là nhìn thấy nàng bị mấy vết thương nhỏ như vậy, cần gì phải bày ra loại biểu cảm đau lòng này, chàng không cảm thấy dối trá buồn cười sao?
Kỷ Du lạnh lùng mím môi nhìn chàng, khóe mắt chân mày đều có ý mỉa mai, Kỷ Tuyên chống lại ánh mắt nàng, lập tức cảm nhận được sự giễu cợt của nàng, ánh mắt đột nhiên buồn bã, không có cách nào tiếp tục nhìn nàng nữa, chàng quay mặt đi, đứng im một lát rồi lại tới gần, đặt quả dại trong tay vào bên cạnh nàng rồi xoay lưng đi ra xa một chút.
Trong lòng Kỷ Du tức giận, nhìn chằm chằm những quả dại đó một lát, ngay sau đó không chút khách sáo ăn hết tất cả, một quả cũng không giữ lại cho Kỷ Tuyên. Nhưng mà Kỷ Tuyên nhìn thấy nàng ăn hết rồi, trái lại trong lòng thoải mái hơn một ít.
Kỷ Du dịch sang bên cạnh, rút áo choàng của chàng ở dưới người ra, lại ném sang bên cạnh.
Kỷ Tuyên đi tới, nhặt áo lên mặc vào rồi đi đến trước mặt nàng, quay lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “Ta cõng muội đi.”
“Ta không cần.” Kỷ Du kiên quyết từ chối.
Chàng quay mặt lại, nhíu mày buồn bã thỉnh cầu: “Chỉ lần này thôi, chân muội bị thương, chúng ta cần phải mau chóng trở về, muội đã mất tích một đêm, Tích Phi nương nương chắc chắn rất lo lắng.”
Kỷ Du nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, nhớ tới dì, nàng lập tức có chút sốt ruột, thấy chàng xoay người, đưa tấm lưng rộng rãi vững chắc về phía nàng, lại tranh đấu một lúc, cuối cùng nàng cam chịu số phận nằm lên, nhưng trong lòng lại liên tục nói với mình rằng đây chỉ là vạn bất đắc dĩ, tình thế bắt buộc, dù sao chàng làm gì cũng là việc phải làm, hơn nữa còn lâu mới đủ để bồi thường cho nàng.
Cơ thể mềm mại phủ lên lưng chàng, bàn tay đầy vết đỏ khoác quanh cổ chàng, Kỷ Tuyên rũ mắt nhìn, trong lòng cảm thấy đau, trong cổ dâng lên chua xót, đôi tay chàng vòng ra sau ôm lấy chân nàng, cõng nàng đứng dậy.
Chàng đi rất nhanh nhưng cũng rất vững, Kỷ Du ở trên lưng chàng, cũng không cảm thấy bị xóc đến khó chịu.
Kỷ Tuyên dựa theo ký hiệu đã để lại đi thẳng về phía trước, nhưng lúc trước có vài đoạn đường chàng đi quá vội, không có lòng dạ nào để buộc mảnh vải lên cây, bởi vậy thiếu mất vài ký hiệu, lúc này tìm đường trở về khá là tốn sức.
Đi đến một khoảng đất tương đối trống trải, Kỷ Tuyên tìm một lúc lâu cũng không thấy ký hiệu, chỉ có thể dựa vào cảm giác thử thăm dò đi lên trước.
Kỷ Du nằm trên lưng chàng, cũng có thể nhìn ra chàng bị lạc đường, không khỏi bối rối, nhưng nàng cũng không có cách nào vig nàng không rõ phương hướng, vốn định thúc giục chàng nhưng lại không muốn nói chuyện với chàng, chỉ có thể buồn bực yên lặng mặc cho chàng cõng mình vòng tới vòng lui.
Kỷ Tuyên đi được một lát, mơ hồ cảm thấy đằng trước cách đó không xa hình như chính là chỗ chàng buộc ngựa ngày hôm qua, vì thế không khỏi bước nhanh hơn. Không ngờ lúc đi đến một chỗ đất trống, dưới chân đột nhiên mất sức đạp hụt, cả người chàng lập tức rơi xuống, hóa ra ở đây có một hố to, phía trên trải nan tre mỏng, cỏ tranh, ở trên cùng phủ một tầng đất, mới nhìn sẽ không nhìn ra khác thường, đến khi giẫm phải thì đã không còn kịp, chỗ này hiển nhiên là dùng để săn bắt dã thú lớn.
Kỷ Tuyên chuyên tâm đi đường, không hề phòng bị, đến khi chàng phản ứng lại thì lập tức xoay người ôm Kỷ Du vào trong ngực, nhưng không ngờ cái hố này không hề sâu, lúc chàng định vận lực dùng công phu mang nàng lên thì bọn họ đã rơi xuống đáy hố. Lúc lưng chàng chạm đất, cảm giác được một loạt đầu nhọn sắc bén đâm vào vai và cánh tay, đột nhiên đau đớn ập tới làm chàng kêu r3n một tiếng.
“Yểu Yểu, muội có bị thương không?” Chàng cắn chặt răng nhịn xuống đau đớn, vội vàng hỏi nàng.
Kỷ Du ở trong lồ ng ngực chàng, toàn bộ cơ thể đều được chàng bảo vệ nên đương nhiên không bị đâm phải.
Nàng chỉ bị dọa sợ thôi.
Thật không ngờ cánh rừng nghe nói không có ai dám vào này vậy mà lại có hố săn thú, cũng không biết là tên thợ săn to gan nào làm ra chuyện tốt, hại nàng đột nhiên rơi xuống, hồn vía cũng bị dọa bay mất rồi.
Kỷ Du lấy lại bình tĩnh, đẩy cánh tay chàng rồi bò ra khỏi ngực chàng, dịch người lui sang bên cạnh, thở hổn hển một hơi, ngước mắt nhìn bốn phía. Khi tầm mắt nàng chuyển đến trên người Kỷ Tuyên thì phát hiện chàng vẫn giữ nguyên tư thế nằm ở đó, động cũng không động, không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt chàng trắng bệch, hơi thở vừa mạnh vừa nhanh.
Trong lòng nàng bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt dời sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy chỗ bùn dưới cánh tay phải của chàng có vết máu.
“… Ngươi làm sao vậy?”