-
Chương 16-20
Chương 16 Giảng viên nói chuyện: Tần Lãng cậu thật sự có con?
Chương 16: Giảng viên nói chuyện: Tần Lãng cậu thật sự có con?
Mẹ Lâm miễn cưỡng mắng lão chồng vài câu, nhưng vẫn đồng ý.
Bố Lâm lập tức chuyển cho Lâm Tiêu 200 ngàn, còn 200 ngàn còn lại đương nhiên ông ấy giấu vào quỹ đen của mình.
Người trung gian kiếm lời từ chênh lệch, chuyện này là bình thường nha!
O (∩_∩) O
Lâm Tiêu vừa nhận được tiền, lập tức chuyển cho Tô Thi Hàm 100 ngàn, nói là tiền ứng trước, phần còn lại ngày mai sẽ nhìn thấy vật sẽ đưa hết.
Tô Thi Hàm hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Tiêu chuyển đến 100 ngàn.
“Tần Lãng, hạch đào điêu khắc có giá trị như vậy sao? Tôi không thấy anh mất bao nhiêu thời gian để làm nó.”
Mấy ngày nay Tần Lãng chăm sóc cô và bọn nhỏ, thời gian rảnh rỗi rất ít, cho nên hai cái hạch đào này, quả thật không mất bao nhiêu thời gian để làm.
Vậy mà thoáng cái lập tức có 100 ngàn tiền đặt cọc? Điều này không phải là nói hạch đào điêu khắc rất có giá trị sao?
Tần Lãng cười nói: “Người ta nói trong nghề thế này, không điêu khắc không quý, có tay nghề giá gấp đôi. Đồ chơi văn hóa hạch đào giá trị không đắt, nhưng công phu chạm trổ của người thợ là vô giá. Cho nên nói về giá trị, thì phải xem trình độ thưởng thức của người mua.”
Tô Thi Hàm kinh ngạc nói: “Trong thời gian ngắn mà anh làm ra được hạch đào đẹp như vậy, còn bán được nhiều tiền, Tần Lãng anh thật là lợi hại nha!”
Khó trách Tần Lãng luôn nói không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, thì ra hắn có bãn lãnh kiếm tiền!
“Tần Lãng, anh đưa tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho anh.” Tô Thi Hàm nói.
“Không cần, tiền này cô cứ giữ, ngày mai Lâm Tiêu đưa chỗ tiền còn lại cô cũng giữ đi.”
Tô Thi Hàm có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Lãng cho cô giữ tiền, lần trước bạn cùng phòng của Tần Lãng tặng lì xì, hắn cũng đưa cho cô giữ, nhưng đó đều là số tiền nhỏ, lần này là Tần Lãng bỏ công sức làm ra, 100 ngàn tệ lận đấy!
“Điều này không được, Tần Lãng tiền này là của anh.”
“Cái gì mà còn phân ra của tôi hay của cô, giữa hai ta không cần phân ra!” Tần Lãng độc đoán nói.
Tô Thi Hàm lập tức không có gì để phản bác, cô phát hiện mỗi lần ở trước mặt Tần Lãng độc đoán như vậy, cô luôn biến thành một bé thỏ trắng yếu ớt.
Cô thấp giọng nói: “Thế nhưng... ta...ta hiện tại giống như một bà quản gia...”
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng Tần Lãng vẫn nghe thấy, hắn vừa cười vừa nói: “Không muốn làm bà quản gia của tôi sao? Vậy được thôi, tiền đều giao cho tôi giữ đi, tôi rất thích tiêu tiền nha.”
Nghe vậy, Tô Thi Hàm lập tức ôm điện thoại, nhìn Tần Lãng phun ra đầu lưỡi béo mập nói: “Vậy vẫn để tôi giữ an toàn hơn, chúng ta nuôi ba tên bảo bối, cần phải tốn nhiều tiền đấy.”
Nói xong, Tô Thi Hàm mỉm cười cúi đầu nhìn bé út mới tỉnh dậy.
“Tần Lãng, anh có thấy các bảo bối càng ngày càng đáng yêu và dễ thương không?
Ba tên nhóc chậm rãi lớn lên, không còn nhăn nhúm như lúc mới sinh, làn da ngày càng trắng sáng, nét mặt cũng trở nên bụ bẫm đáng yêu hơn.
Bé út bây giờ đang mở to đôi mắt đen lanh lợi tò mò nhìn bố và mẹ, rồi đột nhiên nhoẻn miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tô Thi Hàm kinh ngạc cười: “Bé út thật vui vẻ nha, anh xem con bé đang nghĩ gì nè, làm sao lại cười tươi như vậy.”
Tần Lãng cũng nở nụ cười nói: “Chắc mới nghe lén chúng ta nói chuyện, biết bố mẹ mới kiếm được một chút tiền sữa bột, có lẽ nghĩ đến việc đầu thai vào cái gia đình này là không sai chút nào, cho nên vui vẻ như vậy.”
Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng suy diễn đôi khi hơi quá!
"Bé út mới có tám ngày, làm sao có thể hiểu được chúng ta đang nói cái gì."
Tô Thi Hàm vừa mới lẩm bẩm xong, lúc này bé út đột nhiên lộ ra nụ cười giao hoạt, còn đưa tay hướng về Tô Thi Hàm muốn giật lấy điện thoại mà cô vừa nhận được tiền.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm đều kinh ngạc, Tần Lãng cười nói: “Xem ra, bé út chính là một tiểu tham tiền nha, hahaha”
“Ôi tiểu tham tiền của bố, cho hôn một cái nào.”
(...................)
Sáng hôm sau, cho bọn trẻ ăn xong sữa, thấy Tô Thi Hàm đã ăn xong bữa cơm, Tần Lãng đang định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng Dương Bân.
“Anh Lãng, có việc khẩn cấp, anh mau về trường ngay!”
Sự tình cũng gần giống như Tần Lãng nghĩ, một tuần qua không ở trường, lên lớp thì nhờ bạn cùng phòng giúp điểm danh đối phó, nhưng mà đêm qua hết lần này đến lần khác gặp phải trường học điều tra ký túc xá, Tần Lãng không ở ký túc xá nên việc này không che giấu được.
Xem ra, phải tự mình trở về trường xử lý một chút.
Về đến phòng, thấy Tô Thi Hàm tựa vào đầu giường mà ngủ gật, Tần Lãng giúp cô sửa tư thế kéo chăn đắp cẩn thận, sau đó nói với y tá bên cạnh một tiếng rồi bắt taxi trở về trường.
Trên đường đi, Tần Lãng nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn.
Giáo viên hướng dẫn hỏi hắn đã đi đâu, Tần Lãng thấy một hai câu nói không thể xong được, lập tức nói bản thân sẽ đến phòng giáo dục cùng cô nói chuyện rõ ràng.
Khi Tần Lãng đến phòng giáo dục, giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi đang cùng thầy chủ nhiệm khoa nói chuyện, nhìn thấy Tần Lãng cô nghiêm mặt nói: “ Trước qua bên kia chờ một lát!”
Chủ nhiệm khoa thấy nàng có việc, không nói thêm nữa lập tức đi ra bên ngoài, giáo viên hướng dẫn đứng dậy tiễn hắn, lúc quay lại còn thuận tay đóng cửa phòng.
Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt nghiêm nghị của giáo viên hướng dẫn lập tức trở nên bất lực, cô nhìn Tần Lãng như mẹ già thở dài rồi nói: “Mấy tên tiểu tử thúi các cậu, thực sự làm cho người ta không bớt lo. Nói đi, đêm qua đã đi đâu?”
Tần Lãng cười nói: "Cô giáo, lần này tôi thật sự có việc nên không kịp trở lại trường học.”
Giáo viên hướng dẫn của Tần Lãng là một sinh viên vừa tốt nghiệp thạc sĩ, tuổi của cô so với hắn và những sinh viên khác chỉ hơn kém năm hoặc sáu tuổi, bình thường cô luôn có bộ dạng nghiêm túc, nhưng mà ở phía sau cùng các sinh viên quan hệ rất tốt.
Giống như việc sinh viên ban đêm không về ngủ ở ký túc xá, chuyện này sinh viên trong trường thường xuyên xảy ra, thỉnh thoảng có vài nam sinh không chịu được cảnh nhà trường buổi tối ngắt mạng lúc 11 0 lập tức trốn ra ngoài. Xui xẻo thì bị bắt lại, cũng đều là giáo viên hướng dẫn giúp bọn họ viết giấy nghỉ phép, không thể để cho bọn họ vì sự việc này mà bị giam học phần, để lại một vét nhơ trong hồ sơ.
Mọi người đều đã quen thuộc với những việc này, cho nên Tần Lãng đối mặt với giáo viên hướng dẫn trong lòng rất là bình tĩnh.
Giáo viên hướng dẫn nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Nguyên nhân là gì? Có việc quan trọng sau cậu không xin nghỉ phép trước với ta? Tần Lãng, đừng tưởng rằng tôi không biết. Cậu đã vài ngày không đến lớp, các giáo sư khác không biết cậu, chứ tôi làm sao mà không biết nhóm tiểu tử các cậu làm trò? Hai ngày trước giờ học của tôi chính là Tôn Húc thay cậu điểm danh!”
"Cậu hôm nay ở đây, cho ta một lý do chính đáng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!"
“Cô giáo, thực ra mấy ngày nay ta có chuyện quan trong cần xử lý, cho nên mới không có ở trường học.”
Giáo viên hướng dẫn nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ cười đùa, cô hỏi: “Là chuyện tỉnh cảm à?”
Tần Lãng cười nói: "Cô giáo, cô biết thật nhiều nha."
“Đúng là chuyện tình cảm.”
Nữ giáo viên hướng dẫn liếc mắt nói: “Hoa khôi trường bên cạnh mang bụng bự đến đây, trong lớp đều rần rần lên hết! Tôi là giáo viên hướng dẫn làm sao có thể không biết đây? Tần Lãng, tôi hỏi cậu rốt cuộc chuyện này là sao? Trong bụng vị kia là con của cậu thật à?”
Vừa hỏi xong, giáo viên hướng dẫn ánh mắt lóe sáng như sao băng, lộ ra vẻ mặt hóng hớt đầy bát quái.
Chương 17 Gặp lại bạn gái cũ: “Xin nhường đường!”
Chương 17: Gặp lại bạn gái cũ: “Xin nhường đường!”
Tần Lãng gật đầu: “Vâng, đứa nhỏ là con tôi, mấy hôm nay không lên lớp là do tôi phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ đứa nhỏ, cô ấy vừa mới sinh xong, tôi là cha đứa nhỏ nên phải ở bên cạnh.”
Giáo viên hướng dẫn tay cầm phích nước ấm, nghe Tần Lãng nói vậy lập tức giật mình kinh ngạc.
Đôi mắt phía sau gọng kính màu vàng trợn to nhìn Tần Lãng chằm chằm một cách đầy thú vị.
Thật lâu sau, cô giơ ngón cái đối với Tần Lãng khen ngợi: “Cậu thật lợi hại.”
“Tần Lãng, cậu làm vậy là đúng, cậu là nam nhân lúc này nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa nhỏ và mẹ!”
“Tôi sẽ giúp cậu viết giấy phép xin nghỉ, việc này cậu cũng không cần phải lo, gần đây trường học không có chuyện gì quan trọng, cậu nên giành nhiều thời gian chăm sóc hai mẹ con cô ấy, dù sao đây cũng là thời gian đặc biệt.”
Giáo viên hướng dẫn chợt hỏi: “Đúng rồi, tôi phải chúc mừng cậu nha, sinh được con trai hay con gái vậy?”
Tần Lãng nghe thấy giáo viên hỏi, trên mặt lập tức nở nụ cười đầy kiêu ngạo nói: “Là sinh ba, một con trai, hai con gái.”
“Sinh ba sao?”
Giáo viên hướng dẫn nuốt nước bọt, một lần nữa giơ ngón tay cái lên nói: “Tần Lãng, ngươi thật sự quá trâu!”
“Thật lòng, chúc mừng cậu!”
Tần Lãng cười vui vẻ nói: “Cám ơn.”
“Người trẻ tuổi các cậu gan cũng lớn thật, tuy nhiên hiện tại cũng có nhiều trường hợp giống cậu, kết hôn sinh con cũng phải là hiếm, chính sách cũng ủng hộ. Tôi không phải người cổ hủ cho nên chắc chắn sẽ ủng hộ cậu.”
“Cứ thế này, tôi sẽ giúp cậu viết một giấy phép xin nghỉ một tháng, trong một tháng tới cậu cố gắng chăm sóc các bé và mẹ, chuyện ở trường cậu không cần lo lắng, mặc dù cậu đã làm cha, nhưng việc học cũng không được chểnh mảng biết không?”
"Vâng! Cảm ơn người hướng dẫn."
“Tuân lệnh! Cảm ơn cô giáo.”
Tần Lãng ra khỏi phòng giáo vụ, trong tay có thêm một tấm giấy phép xin nghỉ học.
Dương Bân cùng Tôn Húc, Chu Kỳ sớm đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tần Lãng đi ra ba người lập tức vây lại.
Dương Bân lo lắng hỏi: "Anh Lãng, anh không sao chứ? Lần này giáo viên hướng dẫn có giúp anh viết giấy phép không?
Tôn Húc đứng một bên bực bội nói: “Anh Lãng, thực xin lỗi, là tối qua đệ không tốt, nếu não đệ phản ứng nhanh một tý nói anh đi ký túc xá khác là có thể thoát rồi, nhưng lại lấy lý do anh đang tắm, vị lão sư kiểm tra muốn vào phòng tắm xem thế là...”
Chu Kỳ cũng lo lắng, kéo Tần Lãng hỏi: "Anh Lãng, sự tình giải quyết xong chưa? Không đến nổi giam học phần của anh chứ?
Tần Lãng nhìn ba người bọn họ, duỗi ra cánh tay thon dài, vỗ vỗ trên vai bọn họ, cười nói: "Đừng lo lắng, có chuyện gì mà anh Lãng đây không giải quyết được chứ?”
Cả ba ngay lập tức chuyển từ mây sang nắng.
“Anh Lãng, nói như vậy anh đã giải quyết rồi phải không?”
Tần Lãng lấy ra giấy phép xin nghỉ, đặt lên tay gõ gõ, sau đó ném vào tay Dương Bân.
“Miễn tử kim bài lấy được rồi đây, sau này lên lớp có điểm danh hay bất ngờ kiểm tra gì đó, đều có cái này hóa giải!”
Cả ba người cúi đầu nhìn xem trong nháy mắt lập tức vui vẻ.
“Anh Lãng thật là trâu bò nha! Không chỉ lấy được giấy nghỉ phép, còn nhận được giấy phép nghỉ một tháng! Đây đúng là miễn tử kim bài hahaha!”
Tô Húc tiến lên hỏi: “Anh Lãng, làm thế nào anh lấy được vậy bày cho đệ với, đệ cũng muốn ra ngoài du lịch, không cần một tháng chỉ cần một tuần là được.”
Tần Lãng nhìn hắn một chút rồi lắc đầu nói: “Chỉ sợ không được đâu, cậu không có ba tiểu bảo bối làm sao xin nghỉ được đây! Hahaha!”
Sự việc kiểm tra phòng ký túc xá đã được giải quyết thành công, bốn người vừa cười vừa nói trở về lầu ký túc xa.
Lần này trở về trường học, Tần Lãng muốn đem một chút đồ vật của mình đến trung tâm, vì lần này sẽ ở đó sinh hoạt tận một tháng.
Lần trước nhờ Dương Bân đem đồ đến, vì gấp gáp nên chỉ lấy chút nhu yếu phẩm, lần này trở lại có một số thứ nhất định phải mang đến trung tâm.
Đi đến tầng dưới của ký túc xá, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chính là bạn gái lúc trước Triệu Lộ Lộ.
Triệu Lộ Lộ vừa thấy Tần Lãng, chớp mắt lập tức trở nên hung hăng, lắc eo bước tới chỗ hắn.
“Ồ, không phải bạn học Tần Lãng đây sao, đã lâu không gặp nha?”
"Cậu biến mất đã hơn một tuần, hôm nay sao đột nhiên lại xuất hiện ở cái trường nho nhỏ bình thường này vậy, tôi còn tưởng cậu bị hoa khôi trường đại học Thượng Hải bên cạnh mang đi đâu rồi chứ.”
Tần Lãng không thèm để ý tới cô, nhưng Triệu Lộ Lộ dáng vẻ không chịu buôn tha.
"Đúng rồi, tối hôm qua trường học đột nhiên kiểm tra phòng ngủ. Buổi tối có người không về phòng, nên bị trừ điểm nhỉ? Tần Lãng, cậu đến trường viết bản kiểm điểm có đúng vậy không?"
“Bản kiểm điểm này phải viết cho thật tốt, vì có thể nó sẽ được đưa vào hồ sơ học sinh đó nha!” Triệu Lộ Lộ vẻ mặt mang ý chế nhào, còn che miệng chế giễu.
Nhìn cô lúc này, Tần Lãng thật sự một chút cảm giác cũng không có.
So với Tô Thi Hàm, Triệu Lộ Lộ thật sự chẳng thể nào sánh được, không chỉ ngoại hình, tính cách của cô càng không ra gì.
Tần Lãng không biết vì sao lúc trước lại mù mắt lại ở một chỗ cùng cô ta nói chuyện cơ chứ?
Quả thật, con người ở chung với nhau lâu, mới biết được bộ mặt thật của đối phương.
Cái gì mà tình yêu sét đánh, rắm chó mà thôi!
Nhưng hắn cũng phải cảm ơn Triệu Lộ Lộ đã chia tay với hắn, nếu không hắn cũng không gặp được Tô Thi Hàm tốt như vậy.
Nếu đã là bạn gái cũ, vậy cũng không cần phải nói chuyện tiếp làm gì.
Lập tức hắn nói: “Nhường đường nào.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Triệu Lộ Lộ, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Triệu Lộ Lộ mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Ba người Dương Bân cũng đi theo bên cạnh Tần Lãng, cả nhóm đi ngang qua vị hoa khôi nào đó sắc mặt lộ vẻ khinh thường.
“Cậu... “ Triệu Lộ Lộ không hài lòng vì bị đối xử như vậy, đang muốn tiến lên tiếp tục tranh luận, đột nhiên bạn cùng phòng của cô từ phía sau chạy tới, kéo tay cô lại.
“Lộ Lộ, đừng đuổi theo.”
Trong chớp mắt, Tần Lãng và nhóm bọn hắn đã tiesn vào ký túc xá nam.
Triệu Lộ Lộ tức giận hất tay cô bạn cùng phòng ra, tức giận nói: “Tiểu Đóa, cậu vì sao lại kéo tôi lại làm gì! Cậu không thấy Tần Lãng phách lối như vậy sao?”
Tiểu Đóa giật giật tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa Lộ Lộ, Tần Lãng đã giải quyết xong chuyện hôm qua rồi.”
Triệu Lộ Lộ đột nhiên quay đâu, cau mày nói: “Sao lại như vậy? Kiểm tra tối hôm qua là do mình nhờ hội trưởng hội sinh viên hỗ trợ, lúc đó còn có thầy chủ nhiệm, cho dù giáo viên hướng dẫn giúp hắn giải quyết, nếu không có lý do chính đáng chắc chắn sẽ không thoát được.”
Sự việc kiểm tra phòng ký túc xá tối hôm qua, chính là kế hoạch của cô bày ra, ngày đó cô định chia tay Tần Lãng, nhưng không ngờ Tần Lãng cuối cùng lại bỏ đi với cô nữ sinh trường bên cạnh, khiến cô thành trò cười trong mắt tất cả mọi người.
Tần Lãng mấy ngày nay đều không có đến lớp, nghe bạn học nói Tần Lãng cùng nữ sinh kia mang thai là thật, ai cũng nhìn cô với ánh mắt thương hại, Triệu Lộ Lộ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, sau lưng bọn họ đã nói gì về mình.
Chính vì vậy cô mới nghĩ ra biện pháp này, muốn chỉnh Tần Lãng một vố, không thể để cho hắn cùng đứa con gái khác ở bên ngoài vui vẻ được.
Tiểu Đóa tiếp tục nói: “Thật mà, mình vừa đi tìm giáo viên hướng dẫn, vừa lúc đó nhìn thấy Tần Lãng đi vào, mình ở bên ngoài có nghe lén được một chút.”
“Chuyện giữa Tần Lãng cùng hoa khôi trường bên cạnh là thật! Hơn nữa, cô gái kia vừa sinh ba cho hắn, mấy hôm nay Tần Lãng không ở trong trường chính là đi chăm sóc cho cô gái đó và con của hắn.”
“Giáo viên hướng dẫn nghe được lý do này, không nói hai lời lập tức giúp hắn làm giấy phép xin nghỉ, còn phê duyệt cho nghỉ một tháng, để ở bên cạnh chăm sóc cho vợ con. Mình còn nghe tiếng cô giáo chúc mừng Tần Lang nữa!”
Chương 18 Ăn thức ăn của chó
Chương 18: Ăn thức ăn của chó
Triệu Lộ Lộ nghe được tin này, cô lập tức tức giận muốn phát điên.
Làm sao có thể!
Tần Lãng cùng hoa khôi trường bên cạnh là thật ư!
Bọn họ còn sinh ba nữa chứ!
Tần Lãng... vậy mà mạnh như vậy?
Đệt đệt đệt, tức chết mất!
(....................)
Tần Lãng buổi trưa còn phải trở lại trung tâm làm cơm trưa cho Tô Thi Hàm, cũng không muốn ở trường học quá lâu, trở về ký túc xá nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng và thu xếp một vài thứ lập tức khoác ba lô rời đi.
Khi trở lại trung tâm, Tô Thi Hàm đã tỉnh rồi, ba bảo bối cũng vừa tỉnh lại, Tô Thi Hàm một mình cho bú cũng quả thật khó khăn, Tần Lãng thấy cảnh này lập tức thả ba lô xuống nhanh chóng ôm bé cả, tên tiểu tử này đang gào khóc đòi ăn.
Sau khi ba đứa nhỏ ăn no rồi ngủ, Tô Thi Hàm hỏi: "Tần Lãng, tôi nghe y tá nói anh trở lại trường học, có chuyện gì sao?"
Cô đột nhiên sinh non, Tần Lãng cùng cô đến bệnh viện đã nhiều ngày không trở lại trường học. Bản thân cô thì không sao, vì đã hoàn thành tín chỉ nên đã xin nghỉ phép, nhưng Tần Lãng thì khác, chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Tần Lãng nói: "Không sao, tôi trở về để bổ sung giấy phép, lần này về trường đã bổ sung một giấy phép dài hạn, một tháng tới không cần phải trở về trường.”
Tô Thi Hàm kinh ngạc, một đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc nói: "Ngươi xin nghỉ một tháng? Trường học sẽ chấp thuận sao?"
Tần Lãng thấy cô bất an, lập tức lấy điện thoại di động ra mở hệ thống quản lý của trường, bên trong có thông tin nghỉ phép của hắn.
"Này nhìn xem, đây là ngày nghỉ vừa được giáo viên phê duyệt hôm nay, một tháng, một ngày cũng không thiếu."
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên là một tháng nghỉ phép.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu: “Anh làm thế nào xin trường học nghỉ phép một tháng được? Một tháng nghỉ như vậy phải có lý do chính đáng nhà trường mới chấp thuận nha?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Tôi cùng bạn gái ở trung tâm, chăm sóc ba tên nhóc khóc gào đòi ăn, lý do này còn không hợp lý sao?”
Tô Thi Hàm sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh, anh thực sự llấy lí do như vậy mà xin nghỉ phép sao?”
“Ừm!” Tần Lãng vẻ mặt thản nhiên đáp.
Tô Thi Hàm lập tức đỏ mặt, đôi mắt đẹp trong chớp chớp nói: "Tần Lãng, anh, anh cũng quá làm loạn"
Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, nhịn không được nên đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô, xoa một hồi cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn dứt khoát dùng cả hay tay ôm hai má của cô thỏa sức chà đạp.
“Được rồi, chuyện này có gì mà ngại ngùng, bây giờ quốc gia đang khuyến khích sinh con, chính sách hai con, ba con đã được đồng thuận. Chúng ta là những sinh viên hưởng ứng lời kêu gọi, vì tổ quốc đóng góp những viên gạch đầu tiên đó nha!”
“Còn nữa, chúng ta là một thai sinh ba, tôi đoán quốc gia nếu mà biết thì không chừng còn có khen thưởng đấy!”
Tần Lãng suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu nói: “À, không được, không nên để cho quốc gia biết được.”
Tô Thi Hàm hoàn toàn bị hắn dẵn dắt, trong vô thức hỏi: “Tại sao vậy?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Cô nhìn đi, hiện tại quốc gia đang cổ vũ sinh nhiều, hai chúng ta gen mạnh như vậy, một thai lập tức sinh ba, nếu để quốc gia biết được, không chừng còn bắt chúng ta sinh thêm mấy thai nữa thì sao?”
Tô Thi Hàm: “......”
Cái gì mà thêm mấy thai!
Đầu óc Tần Lãng rốt cuộc chứa cái gì thế!
Cô vừa mới sinh em bé đấy, Tần Lãng sao lại suy nghĩ như vậy.... anh, anh thật đê tiện quá!”
Tô Thi Hàm suy diễn kịch bản trong đầu, cảm thấy ngượng ngùng đến sắp ngất.
Thật, thật sự quá kích thích rồi!
Lúc Tô Thi Hàm đang suy diễn trong đầu ra một đóng lộn xộn, thì tiếng chuông điện thoại di dộng đã mang cô trở lại hiện thực.
Cô trả lời điện thoại, giọng nói đầy phấn khích của Lâm Tiêu truyền đến: "Này, Thi Hàm, mình đến rồi! Mau gửi số phòng, mình muốn lên lầu gặp con trai và con gái!"
Nhìn ... Nhìn cọng lông!
Hừ!, cậu chờ đó!
Tô Thi Hàm gửi số phòng cho Lâm Tiêu, một lát sau Lâm Tiêu đã đến.
Lâm Tiêu vào cửa, nhanh chóng dạo qua một vòng trong phòng, sau đó vui vẻ ngồi cạnh Thi Hàm nói: “Thi Hàm, trung tâm chăm sóc mẹ và bé này xem ra thật tốt nha!”
“Còn có phòng ngủ kia thật xa hoa nha, lúc mình ở dưới lầu thấy nhân viên ở đây thái độ phục vụ không tệ, cậu ở cữ nơi này so với về phòng trọ thực sự tốt hơn rất nhiều.”
Tô Thi Hàm cười cười, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Tần Lãng nói: “Là do Tần Lãng sắp xếp.”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, hướng Tần Lãng giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Làm tốt lắm, Tần Lãng!”
Tần Lãng cười nói: "Hai người cứ nói chuyện, tôi xuống dưới lầu lựa chọn nguyên liệu nấu bữa trưa.”
Sau khi hắn rời đi, Lâm Tiếu thấp giọng nói: "Trung tâm này không có cung cấp bữa ăn sao? Làm sao Tần Lãng còn phải tự mình đi làm?”
Tô Thi Hàm ngọt ngào nói: "Không sai, trong trung tâm có cung cấp bữa ăn, có điều Tần Lãng làm còn tốt hơn, chính anh ấy yêu cầu tự mình làm cho mình."
Lâm Tiêu cảm thấy mình vừa bị nhét đầy thức ăn cho chó vào bụng, ăn xong lại cảm thấy có chút chua.
Tuy vậy, cô thực sự mừng cho Tô Thi Hàm.
Biểu hiện của Tần Lãng mấy ngày qua thật sự rất tốt, không có gì phải chê trách.
Lâm Tiêu trên mặt lộ vẻ tiếu ý, đưa tay sờ khuôn mặt Tô Thi Hàm nói: “Chậc, chậc, khó trách mình vừa gặp cậu cảm giác thấy là lạ, mới không gặp có mấy ngày mà gương mặt cầu sáng bóng như vậy, cứ tưởng có bí quyết gì, thì ra vì mỗi ngày được ăn cơm tình yêu ngọt ngào nha!”
Tô Thi Hàm hờn dỗi liếc mắt nhìn nàng nói: “Tiêu Tiêu, cậu đừng có nói nhảm nữa.”
“Không phải vậy sao? Không phải do ăn cơm vậy chẳng lẽ... hắc hắc, Thi Hàm! Cậu và Tần Lãng không phải là...”
Hai người là bạn thân nên trong lòng bàn tay có gì đều hiểu, Tô Thi Hàm nghe xong biết Lâm Tiêu muốn nói cái gì.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đánh Lâm Tiêu một cái, gấp gáp nói: “Làm sao có khả năng!”
Lâm Tiêu gật gật đầu, bĩu môi nói: “Ừm, cũng đúng! Xem như cậu và Tần Lãng có nhịn không nổi thì cũng đành chịu, xem thân thể hiện tại của cậu thì dường như không được.”
“Anh ấy không phải không nhịn nổi!” Tô Thi Hàm nhin không được nên thay Tần Lãng biện minh.
Lâm Tiêu chớp chớp mắt, mắt híp lại cười gian xảo nói: “Lời này sao nghe giống như là có vẻ tiếc nuối vậy nhỉ? Thi Hàm, chẳng lẽ cậu mới là người không đợi được?”
Tô Thi Hàm vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Tiêu Tiêu, lúc cậu tắm rửa tốt nhất là đem cái đầu cũng rửa sạch đi, cả ngày toàn nghĩ chuyện bậy bạ!”
“Ha ha ha”
Sự có mặt của Lâm Tiêu khiến cho căn phòng vốn đã náo nhiệt nay lại càng sinh động, giữa trưa Lâm Tiêu được thỏa ước nguyện ăn trưa cùng Thi Hàm.
Sau bữa ăn, Tần Lãng đem cho cô xem hạch đào.
Lâm Tiêu nhìn vật thực tế, càng không nhịn được mà tán thưởng tài nghệ của Tần Lãng.
“Đẹp quá! Tần Lãng, tay nghê của anh thực sự quá đỉnh nha!”
“Thi Hàm nói không sai, vật thật so với ảnh đúng là càng đẹp hơn trăm lần nha! Hạch đào điêu khắc uy mãnh bá khí thế này, cha của tôi hẳn là rất thích!”
“Tần Lãng, cám ơn cậu!”
“Khoản thanh toán này, tôi sẽ gửi cho Thi Hàm.”
Lâm Tiêu rất vui vẻ, rất nhanh thanh toán 100 ngàn còn lại vào tài khoản của Thi Hàm, lại ngồi chơi thêm một lúc thì đơn vị gọi cô về gấp, cô vẫn không nỡ đi.
Trước khi đi, cùng ba tiểu bảo bối chụp chung một tấm hình kỉ niệm.
Chương 19 Cho mấy đứa nhỏ chọn tên
Chương 19: Cho mấy đứa nhỏ chọn tên
Tô Thi Hàm nhìn xem số dư tài khoản, bên trong hiện có 200 ngàn tệ cô cười nói: "Tần Lãng, không nghĩ anh có thể nhanh như vậy kiếm được 200 ngàn, đây là số tiền lớn nha, nhà chúng ta có ba bảo bối, có thể xài được rất lâu đó."
Tần lãng thấy bộ dạng cô vui vẻ như vậy, trong lòng có chút đau lòng.
Tám tháng qua Tô Thi Hàm nhất định đã trải qua cuộc sống rất khó khăn.
Một sinh viên năm hai, dựa vào tiền sinh hoạt của mình chăm sóc bản thân thì không thành vấn đề, nhưng mà muốn chăm sóc đứa trẻ trong bụng lại còn thuê phòng bên ngoài, thuê giúp việc, nếu không phải đến đường cùng, chắc cô ấy cũng không tìm đến mình để vay tiền.
Tần lãng thề với lòng, sau này tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy cùng các con vì chuyện tiền bạc mà khốn khổ!
Hắn sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, là người chủ gia đình!
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Lãng nói: "Đây đâu có là gì, cái này xem như là món tiền nhỏ, cô cứ giữ lấy muốn mua gì cứ mua, những thứ khác đều có tôi lo!”
Tô Thi Hàm cười nhẹ nhìn các bảo bối nói: "Tôi cũng không muốn mua cái gì, như vậy cũng tốt rồi, tuy nhiên tôi muốn mua cho các bảo bối một số thứ, mua cho con trai vài món đồ chơi, quần áo đẹp cho hai con gái, còn có giường nhỏ cho chúng, xe đẩy trẻ em, cũng muốn trang trí gian phòng một chút.”
“Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau mua sắm.” Tần Lãng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua sắm lại ngồi cạnh bên giường Tô Thi Hàm cùng cô lựa chọn.
Hắn ngồi bên cạnh, Tô Thi hàm có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Tần Lãng, nhìn xuống điện thoại, cô cảm thấy khó lòng tập trung.
Thật ra cô chỉ nói về kế hoạch của mình một cách tùy tiện, không ngờ Tần Lãng lại cùng cô xem nó nghiêm túc như vậy.
Khi mọi thứ đều thống nhất, từng vật phẩm đều rơi vào giỏ hàng.
Loại hành động mua sắm này, đối với nữ nhân đều rất hăng hái.
Hai người chọn rất nhiều đồ, mua rất nhiều vật, còn lại chỉ việc chờ chuyển phát nhanh giao tới, có một số món đồ gia dụng cần đợi một khoảng thời gian, ước chừng khi bọn họ rời khỏi trung tâm thì cũng sẽ được giao đến.
Mua đồ xong, Tô Thi Hàm cực kỳ vui vẻ còn đứng lên đi đi lại lại mấy lần, trêu chọc các bảo bối tỉnh dậy.
Ba tên nhóc từng ngày lớn lên đến hôm nay đã là ngày thứ chín, bọn nhóc giờ đang bắt đầu trổ mã, càng ngày càng dễ thương.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm cùng một chỗ xem các bảo bối, y tá thấy vậy tự giác đi ra ngoài, để lại phút giây ấm áp này cho gia đình họ.
Bé lớn là anh cả, trong ba đứa nhóc là tên con trai duy nhất, dáng vóc lớn nhất, bây giờ đang duỗi ra tay nhỏ cố gắng bắt được những gì nhìn thấy.
Tần Lãng thấy vậy, lập tức lấy ra món đồ chơi điêu khắc nhỏ, dùng nước nóng khử trùng sau đó đặt vào tay của bé lớn.
Bé lớn thấy đồ chơi, trong chớp mắt lập tức nắm chặt tay nhỏ của mình, nhìn xem món đồ chơi trong tay vui vẻ nhếch miệng cười khanh khách.
Bên cạnh bé hai cùng bé út thấy anh mình trong tay có đồ chơi nhỏ, cũng vội vã đưa tay bắt, Tần Lãng lập tức đem hai món đồ chơi nhỏ hình động vật còn lại cho bọn nhỏ, mỗi đứa một cái.
Ba đứa nhỏ cầm đồ chơi của bố làm cho mình vui vẻ nghiên cứu, nghiên cứu một chút cảm thấy chán lập tức đem đồ chơi ngậm vào miệng nghiên cứu tiếp.
Tần Lãng sớm đã khử trùng mấy món đồ chơi nên cũng không ngăn cản.
Tô Thi Hàm cảm thấy cảnh này thật ấm áp nên lấy điện thoại ra ghi lại để sau này xem lại.
Tô Thi Hàm nói: “Tần Lãng, các tiểu bảo bối còn chưa có tên, hay là giờ đặt tên cho chúng đi.”
Ngày nào cũng kêu bé cả, bé hai, bé út cũng là thuận miệng, nhưng mà tụi nhỏ đã sinh được chín ngày rồi, thời điểm này nên có một cái tên mới đúng.
Tần Lãng lập tức nói: “Được, vậy tôi đi lấy từ điển, chúng ta sẽ đặt tên cho bọn nhóc.”
Hai người hăng hái xem qua từ điển, chỉ thấy có nhiều từ đẹp mắt, nhất thời cả hai người đều khó đưa ra quyết định.
Tần Lãng nói: "Thi Hàm cô đặt tên cho nhóc thì tốt hơn."
Tô Thi Hàm lắc đầu: "Không được, tên của bọn nhỏ, anh đặt thì tốt hơn!”
Hai người lâm vào bế tắc, Tần Lãng đơn giản nói: "Vậy chúng ta oẳn tù tì,
Ai thắng quyết định!"
Tô Thi Hàm gật đầu, cả hai đồng ý thắng thua trong một lượt.
Tô Thi Hàm ra cây búa còn Tần Lãng ra tấm vải.
Tần Lãng thắng.
"Tôi thắng, vậy thì sẽ do cô đặt tên cho bọn trẻ."
Tô Thi Hàm bĩu môi, có chơi có chịu đành chấp nhận.
"Được rồi."
Tô Thi Hàm đang chọn tên, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô nhìn Tần Lãng, lông mi run lên, hỏi: "Tần Lãng, vậy ... tụi nhỏ là lấy họ của ai?"
Tần Lãng cũng không cần suy nghĩ nói: "Đương nhiên là họ của tôi."
"Tôi là bố của bọn nhỏ mà!"
Con cái đương nhiên sẽ theo họ của bố.
Tô Thi Hàm nghe thấy điều này, cô hơi cúi đầu xuống, nhếch môi hồng mỉm cười đầy vui vẻ.
Tần Lãng nói bọn trẻ sẽ theo họ của anh ấy, vậy là bọn trẻ sẽ theo hộ khẩu của Tần Lãng.
Vậy còn mình, với tư cách là mẹ... nếu đã ở chung vậy thì sẽ thế nào?
Tần Lãng có ý này, chẳng lẽ là muốn cùng mình kết hôn ư?
Suy nghĩ đến vấn đề này khiến Tô Thi Hàm có chút nóng lên, cô vội hắng giọng một cái, cầm từ điển đưa cho ba đứa trẻ xem.
“Tôi đã suy nghĩ một lúc, nên quyết định tốt nhất là để cho bọn trẻ tự đặt tên cho chính mình.”
“Bọn nhóc làm thế nào tự đặt tên được?” Tần Lãng hỏi.
Tô Thi Hàm lắc lắc cuốn từ điển trong tay, "Cứ dùng cái này để đặt tên, cứ để cho bọn trẻ tự mình lật ra để chọn tên.”
Tần Lãng phì cười, lập tức nói: “Ý kiến này không tệ, nhưng mà này Thi Hàm, làm cái phương pháp ngẫu nhiên thế này, có phải vì cô sợ sau này bọn trẻ hỏi ai đặt tên cho chúng, thế là có lý do thuận tiện trả lời có phải vậy không?”
Tô Thi Hàm bị đoán trúng tim đen, cô ngượng ngùng thè lưỡi trêu lại, có chút ngang ngược nói: “Tôi đây là theo dân chủ, với lại bọn trẻ cũng là tự chọn tên, mặc kệ sau này bọn nhóc có thấy dễ nghe hay không, cũng không thể trách người mẹ này nha.”
Tần Lãng cảm thấy buồn cười trước sự thông minh đột xuất của cô, hắn lấy điện thoại di động ra nói: "Vậy tôi sẽ quay video làm bằng chứng, để sau này tụi nhóc nói không tin thì lấy ra cho chúng xem."
Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng cũng theo ý mình làm loạn, trong lòng lập tức cảm thấy bốc lên một cỗ ngọt ngào thích ý.
Thi Hàm cầm từ điển lên, trước tiên đem tình huống nói rõ cho các tiểu bảo bối, bên trong nôi các tiểu bảo bối đương nhiên sẽ không hiểu mẹ của mình nói cái gì, chỉ biết cười thích thú mà không biết rằng bố và mẹ đang đào hố chôn bọn hắn.
Bé lớn nhìn thấy cuốn từ điển cứ tưởng là đồ chơi mới, hiếu kỳ lập tức đưa tay chộp tới, dùng sức lật đến giữa cuốn từ điển, vị trí ngón tay cái rơi vào chữ “Huyên” bên trong.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn nhau rồi cười, Tần Lãng nói: “Bé lớn của chúng ta rất biết chọn nha, Huyên tượng trưng cho Mặt Trời ấm áp, về sau nhất định sẽ là một người anh tốt, có phải vậy không anh bạn nhỏ Tần Huyên của chúng tôi?”
Bé lớn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ cười với mình, cậu cũng cười vui vẻ đáp lại.
Bé hai cùng bé út cũng dùng cách này để chọn ra tên của mình. Vì hai bé là con gái, Tô Thi Hàm cảm thấy nên đặt tên ba ký tự sẽ dễ nghe hơn, thế là hai đứa nhóc mỗi người sẽ lật hai lần.
Sau cùng bé hai lấy được tên cho mình là Tần Vũ Đồng, bé út tên là Tần Khả Hinh.
Tần Lãng đối với hai cái tên này rất vừa lòng, mỗi tay bồng một bé cười nói: “Vũ Đồng và Khả Hinh của chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ là siêu cấp xinh đẹp, bởi vì tự nhỏ đã đẹp sẵn rồi, lấy tên cũng rất là dễ nghe có đúng hay không Vũ Đồng, Khả Hinh?”
Bé hai và bé út nằm trong tay Tần Lãng cười cười, giống như là tán thành lời nói của cha mình.
Đến lúc này, Tần gia đã đặt tên theo một cách dân chủ nhất cho ba đứa trẻ, buổi đặt tên thế là kết thúc.
Chương 20 Đi làm giấy khai sinh cho tụi nhóc, nhận được điện thoại của mẹ
Chương 20: Đi làm giấy khai sinh cho tụi nhóc, nhận được điện thoại của mẹ
Khi tên của bọn nhóc đã được chọn, Tô Thi Hàm lập tức nghĩ đến việc làm giấy khai sinh.
“Tần Lãng, hôm nay tôi cùng Tiêu Tiêu nói chuyện rất nhiều, chúng tôi định trước ngày rằm đi làm giấy chứng sinh cho bọn trẻ, nếu không sau này đi làm sẽ rất phiền phức, nếu đã vậy thì mấy ngày nữa chúng ta cùng đi làm đi thế nào?”
Tần Lãng sững sờ, hắn đã quên việc phải đi làm giấy khai sinh.
Xem ra lần đầu tiên làm cha, quả thật có rất nhiều việc phải học tập.
“Được rồi, để tôi kiểm tra xem làm giấy khai sinh cần những tài liệu gì.” Tần Lãng đặt Vũ Đồng và Khả Hinh trở lại nôi, sau đó lấy điện thoại di động ra tra thông tin.
"Cũng khá đơn giản nha, chỉ cần thẻ căn cước của hai chúng ta. Những thông tin khác về đứa bé đều được lưu trong bệnh viện. Vậy để ngày mai tôi sẽ qua đó làm, cô đi lại còn khó khăn nên cứ đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đi một chuyến sẽ xong ngay."
Tô Thi Hàm nghe xong, đôi mắt đẹp hơi ngẩn ra, ánh mắt trong vô thức cũng né tránh chỗ khác.
Tần Lãng tò mò nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Tô Thi Hàm nói: "Tại sao tôi không đi cùng anh được? Lúc này tôi cũng đã khỏe hơn, ngày nào tôi cũng đi bộ quanh trung tâm, đi một chuyến đến bệnh viện không thành vấn đề."
"Đương nhiên không được, cô đi dạo trong trung tâm là để rèn luyện cơ thể để phục hồi, nhưng không thể đi ra ngoài trời gió được.” Tần Lãng ân cần nói.
Tô Thi Hàm đành chấp nhận không thể phản bác, nói tiếp: "Anh không cần thẻ căn cước của tôi có được không? Anh là cha của bọn trẻ, có thẻ căn cước của anh còn không đủ chứng minh sao?"
"Đương nhiên là không đủ, chúng ta đều là người giám hộ của bọn trẻ."
“Tần Lãng... là thế này... thẻ căn cước của tôi… Tôi sơ ý làm mất mấy ngày trước rồi, còn chưa kịp làm lại. Hay là, từ từ mới lấy giấy khai sinh được không?” Tô Thi Hàm chột dạ, nên bịa chuyện vớ vẩn.
Khi Tần Lãng nhìn thấy biểu hiện có chút không ổn của cô, trong nháy mắt lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng.
Nhưng anh không có vạch trần, mà là theo lời cô nói tiếp: "Vậy cũng được rồi. Chỉ là tôi sẽ phải chạy thêm một chuyến nữa đến Cục Công an, giúp cô làm một cái giấy chứng nhận tạm thời.”
“Hả?”
Tô Thi Hàm lo lắng nói: “Còn có thể làm giấy tạm thời sao?
Tần Lãng trịnh trọng gật đầu, "Đương nhiên, nếu không thì làm sao có thể lên xe buýt mà không có thẻ căn cước đây? Bọn họ đều đến cục công an xin giấy chứng nhận tạm thời. Quá trình rất đơn giản, chỉ mất vài phút là được.”
Lời này là nửa thật nửa giả, thẻ căn cước nếu bị mất có thể làm một cái tạm thời trước, nhưng mà cũng phải cần đích thân đến làm mới được.
Nhưng Tô Thi Hàm là đang nói dối, lúc này cũng không nghĩ rằng Tần Lãng đang nói dối cô.
Tô Thi Hàm khẽ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút u sầu trầm mặc không nói.
Tần Lãng nhìn cô cười hỏi: "Thi Hàm, vì sao cô không muốn đưa thẻ căn cước cho tôi, sợ tôi bán đứng cô sao?"
Tô Thi Hàm lập tức lắc đầu, "Đương nhiên không phải, là... là tôi, ảnh thẻ căn cước ... không đẹp."
Nói xong, cô mím môi, dùng hai tay nắm lấy vạt áo.
Cô đi tới trong túi xách lấy thẻ căn cước, nắm chặt trong tay, làm thỏa hiệp cuối cùng: “Vậy tôi đưa cho anh, nhưng anh không được cười nhạo tôi đấy.”
Tần Lãng gật đầu, trịnh trọng nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không cười!"
Nghe được lời bảo đảm của hắn, Tô Thi Hàm chậm rãi đưa thẻ căn cước.
Tần Lãng nhận thẻ căn cước, liếc nhìn tiểu mỹ nhân trên đó, bức ảnh này đã chụp khoảng mấy năm trước, Tô Thi Hàm ở trên hình trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, lúc đó còn để tóc mái thưa ngang trán, trong ảnh cô hơi mỉm cười, trên khóe miệng còn có cái lúm đồng tiền, trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Lãng nghiêm túc nhìn bức ảnh, trong miệng nhịn không được mà đành tặc lưỡi "Chậc chậc".
Tô Thi Hàm lúc đầu còn căng thẳng, nhìn thấy phản ứng của Tần Lãng, cô lập tức xấu hổ nói: "Tần Lãng, anh nói sẽ không cười tôi mà."
"Tôi không có cười nha" Tần Lãng cầm lấy thẻ căn cước.
"Thi Hàm, cô thực sự khiêm tốn nha!"
“Khiêm tốn cái gì?” Tô Thi Hàm nghi hoặc hỏi lại.
"Bức ảnh này đẹp như một tấm ảnh nghệ thuật, có phải cô cố tình làm vậy không? Suýt chút nữa bị cô gạt rồi!” Tần Lãng cười tán dương.
Đôi má của Tô Thi Hàm đỏ bừng, trên miệng nở nụ cười không thể che giấu.
Thực sự không phải cô khiêm tốn gì cả, chỉ là cô cảm thấy ảnh đó đã chụp từ lâu nhìn có chút ngốc ngốc, không ngờ tới là Tần Lãng nói ảnh rất đẹp.
Sáng hôm sau, Tần Lãng thu xếp xong chuyện trong trung tâm ổn thỏa, sau đó mang theo giấy tờ cần thiết đến bệnh viện.
Hai thẻ căn cước được giao lại, nhân viên bệnh viện nhanh chóng bắt đầu làm thủ tục.
Đúng lúc này, Tần Lãng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn xuống, thấy đó là cuộc gọi của mẹ mình, Tần Lãng lập tức nhận máy.
Tần Lãng còn chưa kịp nói chuyện, cô y tá nhỏ bên cửa sổ đột nhiên xác nhận với anh: "Cha của đứa bé tên là Tần Lãng đúng không?"
Tần Lãng lập tức nói: "Ừm, đúng vậy, Tần Lãng, Lãng của đợt sóng."
Nói xong hắn mới nhấc máy, hướng đầu dây bên kia gọi một tiếng: "Mẹ!"
Trong điện thoại Mẹ Tần nghe thấy giọng nói của con trai, lập tức thu lại nghi hoặc trong lòng, quyết định chờ nói chuyện điện thoại xong mới từ từ nghĩ lại chuyện vừa rồi, bà cười híp mắt nói: “Này, con trai!”
“Mẹ, sao lại gọi điện thoại cho con vào lúc này?” Tần Lãng hỏi.
"À? Hiện tại không được sao? Con đang bận hay sao? Đang trên lớp à?"
"Không, sáng nay không có lớp, nhưng thường buổi tối cha mẹ mới gọi cho con mà, sao hôm nay lại gọi cho con vào buổi sáng?"
"Đúng vậy, mẹ và bố thường sợ con có tiết học ban ngày, cho nên chúng ta chờ con về ký túc xá buổi tối mới gọi điện. Hôm nay là trường hợp khẩn cấp. Có tin tốt muốn nói với con.” Mẹ Tần Lãng vui vẻ nói trên điện thoại.
Tần Lãng cảm thấy vui vẻ khi nghe tiếng cười của mẹ, dựa lưng vào tường nói chuyện phiếm với mẹ của mình.
"Tin tốt gì mà khiến cho nữ sĩ trong nhà chúng ta vui vẻ đến vậy?"
"Cô lớn của con vừa gọi điện cho mẹ, nói cuối năm nay anh họ Húc Húc của con sẽ kết hôn, thời gian đã quyết định rồi là hai mươi sáu tháng chạp!”
"Thật sao? Là tin tốt nha, nhưng con nhớ anh Húc Húc hè rồi không phải mới đi coi mắt sao? Sao giờ lập tức muốn kết hôn rồi?”
Mẹ Tần vui mừng cười ‘ha ha’, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy nhanh quá, cô của con bí mật nói với mẹ là vì chị dâu con đã có thai rồi!"
“Chuyện này mẹ nói cho con biết, con đừng nói lung tung đấy, cũng đừng nói chuyện với anh họ của con, dù sao ba tháng đầu mang thai cũng không ổn định, hiện tại gia đình cô con cũng không có lộ ra, chỉ lén lút nói với mẹ thôi"
"Biết rồi mẹ, đây là chuyện tốt nha, cô bây giờ chắc vui vẻ lắm nhỉ"
"Ừ, khi cô của con nói chuyện này với mẹ, cô của con cười không ngậm miệng được, anh họ con năm nay cũng ba mươi rồi, tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được đối tượng cô của con rất lo lắng. Nhưng lần này thì tốt rồi, không chỉ muốn lập tức kết hôn mà ngay cả cháu cũng sắp có rồi, đúng là song hỉ lâm môn!”
Mẹ Tần ở đầu dây bên kia cảm thấy thực sự rất vui, Tần Lãng nghe mẹ nói chuyện vui vẻ như vậy, không khỏi nghĩ đến nếu mẹ hắn biết mình đã có một cháu trai và hai cháu gái không chừng so với bây giờ còn vui vẻ hơn nha!
Nhưng chuyện này cũng không gấp, dù sao hắn cùng Tô Thi Hàm chưa có tiến triển gì nhiều, chưa đến mức kia. Nếu để cho cha mẹ biết chuyện Thi Hàm và bọn nhỏ, không chừng hai người họ đợi không được mà lại chạy đến đay nhìn con dâu và các cháu, Tần Lãng sợ Tô Thi Hàm lúc đó sẽ có chút áp lực.
Hắn trước tiên phải ở bên này xử lý chuyện Tô Thi Hàm, sau đó sẽ cùng cha mẹ nói cái tin tức tốt này.
Chương 16: Giảng viên nói chuyện: Tần Lãng cậu thật sự có con?
Mẹ Lâm miễn cưỡng mắng lão chồng vài câu, nhưng vẫn đồng ý.
Bố Lâm lập tức chuyển cho Lâm Tiêu 200 ngàn, còn 200 ngàn còn lại đương nhiên ông ấy giấu vào quỹ đen của mình.
Người trung gian kiếm lời từ chênh lệch, chuyện này là bình thường nha!
O (∩_∩) O
Lâm Tiêu vừa nhận được tiền, lập tức chuyển cho Tô Thi Hàm 100 ngàn, nói là tiền ứng trước, phần còn lại ngày mai sẽ nhìn thấy vật sẽ đưa hết.
Tô Thi Hàm hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Tiêu chuyển đến 100 ngàn.
“Tần Lãng, hạch đào điêu khắc có giá trị như vậy sao? Tôi không thấy anh mất bao nhiêu thời gian để làm nó.”
Mấy ngày nay Tần Lãng chăm sóc cô và bọn nhỏ, thời gian rảnh rỗi rất ít, cho nên hai cái hạch đào này, quả thật không mất bao nhiêu thời gian để làm.
Vậy mà thoáng cái lập tức có 100 ngàn tiền đặt cọc? Điều này không phải là nói hạch đào điêu khắc rất có giá trị sao?
Tần Lãng cười nói: “Người ta nói trong nghề thế này, không điêu khắc không quý, có tay nghề giá gấp đôi. Đồ chơi văn hóa hạch đào giá trị không đắt, nhưng công phu chạm trổ của người thợ là vô giá. Cho nên nói về giá trị, thì phải xem trình độ thưởng thức của người mua.”
Tô Thi Hàm kinh ngạc nói: “Trong thời gian ngắn mà anh làm ra được hạch đào đẹp như vậy, còn bán được nhiều tiền, Tần Lãng anh thật là lợi hại nha!”
Khó trách Tần Lãng luôn nói không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, thì ra hắn có bãn lãnh kiếm tiền!
“Tần Lãng, anh đưa tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho anh.” Tô Thi Hàm nói.
“Không cần, tiền này cô cứ giữ, ngày mai Lâm Tiêu đưa chỗ tiền còn lại cô cũng giữ đi.”
Tô Thi Hàm có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Lãng cho cô giữ tiền, lần trước bạn cùng phòng của Tần Lãng tặng lì xì, hắn cũng đưa cho cô giữ, nhưng đó đều là số tiền nhỏ, lần này là Tần Lãng bỏ công sức làm ra, 100 ngàn tệ lận đấy!
“Điều này không được, Tần Lãng tiền này là của anh.”
“Cái gì mà còn phân ra của tôi hay của cô, giữa hai ta không cần phân ra!” Tần Lãng độc đoán nói.
Tô Thi Hàm lập tức không có gì để phản bác, cô phát hiện mỗi lần ở trước mặt Tần Lãng độc đoán như vậy, cô luôn biến thành một bé thỏ trắng yếu ớt.
Cô thấp giọng nói: “Thế nhưng... ta...ta hiện tại giống như một bà quản gia...”
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng Tần Lãng vẫn nghe thấy, hắn vừa cười vừa nói: “Không muốn làm bà quản gia của tôi sao? Vậy được thôi, tiền đều giao cho tôi giữ đi, tôi rất thích tiêu tiền nha.”
Nghe vậy, Tô Thi Hàm lập tức ôm điện thoại, nhìn Tần Lãng phun ra đầu lưỡi béo mập nói: “Vậy vẫn để tôi giữ an toàn hơn, chúng ta nuôi ba tên bảo bối, cần phải tốn nhiều tiền đấy.”
Nói xong, Tô Thi Hàm mỉm cười cúi đầu nhìn bé út mới tỉnh dậy.
“Tần Lãng, anh có thấy các bảo bối càng ngày càng đáng yêu và dễ thương không?
Ba tên nhóc chậm rãi lớn lên, không còn nhăn nhúm như lúc mới sinh, làn da ngày càng trắng sáng, nét mặt cũng trở nên bụ bẫm đáng yêu hơn.
Bé út bây giờ đang mở to đôi mắt đen lanh lợi tò mò nhìn bố và mẹ, rồi đột nhiên nhoẻn miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tô Thi Hàm kinh ngạc cười: “Bé út thật vui vẻ nha, anh xem con bé đang nghĩ gì nè, làm sao lại cười tươi như vậy.”
Tần Lãng cũng nở nụ cười nói: “Chắc mới nghe lén chúng ta nói chuyện, biết bố mẹ mới kiếm được một chút tiền sữa bột, có lẽ nghĩ đến việc đầu thai vào cái gia đình này là không sai chút nào, cho nên vui vẻ như vậy.”
Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng suy diễn đôi khi hơi quá!
"Bé út mới có tám ngày, làm sao có thể hiểu được chúng ta đang nói cái gì."
Tô Thi Hàm vừa mới lẩm bẩm xong, lúc này bé út đột nhiên lộ ra nụ cười giao hoạt, còn đưa tay hướng về Tô Thi Hàm muốn giật lấy điện thoại mà cô vừa nhận được tiền.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm đều kinh ngạc, Tần Lãng cười nói: “Xem ra, bé út chính là một tiểu tham tiền nha, hahaha”
“Ôi tiểu tham tiền của bố, cho hôn một cái nào.”
(...................)
Sáng hôm sau, cho bọn trẻ ăn xong sữa, thấy Tô Thi Hàm đã ăn xong bữa cơm, Tần Lãng đang định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng Dương Bân.
“Anh Lãng, có việc khẩn cấp, anh mau về trường ngay!”
Sự tình cũng gần giống như Tần Lãng nghĩ, một tuần qua không ở trường, lên lớp thì nhờ bạn cùng phòng giúp điểm danh đối phó, nhưng mà đêm qua hết lần này đến lần khác gặp phải trường học điều tra ký túc xá, Tần Lãng không ở ký túc xá nên việc này không che giấu được.
Xem ra, phải tự mình trở về trường xử lý một chút.
Về đến phòng, thấy Tô Thi Hàm tựa vào đầu giường mà ngủ gật, Tần Lãng giúp cô sửa tư thế kéo chăn đắp cẩn thận, sau đó nói với y tá bên cạnh một tiếng rồi bắt taxi trở về trường.
Trên đường đi, Tần Lãng nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn.
Giáo viên hướng dẫn hỏi hắn đã đi đâu, Tần Lãng thấy một hai câu nói không thể xong được, lập tức nói bản thân sẽ đến phòng giáo dục cùng cô nói chuyện rõ ràng.
Khi Tần Lãng đến phòng giáo dục, giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi đang cùng thầy chủ nhiệm khoa nói chuyện, nhìn thấy Tần Lãng cô nghiêm mặt nói: “ Trước qua bên kia chờ một lát!”
Chủ nhiệm khoa thấy nàng có việc, không nói thêm nữa lập tức đi ra bên ngoài, giáo viên hướng dẫn đứng dậy tiễn hắn, lúc quay lại còn thuận tay đóng cửa phòng.
Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt nghiêm nghị của giáo viên hướng dẫn lập tức trở nên bất lực, cô nhìn Tần Lãng như mẹ già thở dài rồi nói: “Mấy tên tiểu tử thúi các cậu, thực sự làm cho người ta không bớt lo. Nói đi, đêm qua đã đi đâu?”
Tần Lãng cười nói: "Cô giáo, lần này tôi thật sự có việc nên không kịp trở lại trường học.”
Giáo viên hướng dẫn của Tần Lãng là một sinh viên vừa tốt nghiệp thạc sĩ, tuổi của cô so với hắn và những sinh viên khác chỉ hơn kém năm hoặc sáu tuổi, bình thường cô luôn có bộ dạng nghiêm túc, nhưng mà ở phía sau cùng các sinh viên quan hệ rất tốt.
Giống như việc sinh viên ban đêm không về ngủ ở ký túc xá, chuyện này sinh viên trong trường thường xuyên xảy ra, thỉnh thoảng có vài nam sinh không chịu được cảnh nhà trường buổi tối ngắt mạng lúc 11
Mọi người đều đã quen thuộc với những việc này, cho nên Tần Lãng đối mặt với giáo viên hướng dẫn trong lòng rất là bình tĩnh.
Giáo viên hướng dẫn nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Nguyên nhân là gì? Có việc quan trọng sau cậu không xin nghỉ phép trước với ta? Tần Lãng, đừng tưởng rằng tôi không biết. Cậu đã vài ngày không đến lớp, các giáo sư khác không biết cậu, chứ tôi làm sao mà không biết nhóm tiểu tử các cậu làm trò? Hai ngày trước giờ học của tôi chính là Tôn Húc thay cậu điểm danh!”
"Cậu hôm nay ở đây, cho ta một lý do chính đáng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!"
“Cô giáo, thực ra mấy ngày nay ta có chuyện quan trong cần xử lý, cho nên mới không có ở trường học.”
Giáo viên hướng dẫn nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ cười đùa, cô hỏi: “Là chuyện tỉnh cảm à?”
Tần Lãng cười nói: "Cô giáo, cô biết thật nhiều nha."
“Đúng là chuyện tình cảm.”
Nữ giáo viên hướng dẫn liếc mắt nói: “Hoa khôi trường bên cạnh mang bụng bự đến đây, trong lớp đều rần rần lên hết! Tôi là giáo viên hướng dẫn làm sao có thể không biết đây? Tần Lãng, tôi hỏi cậu rốt cuộc chuyện này là sao? Trong bụng vị kia là con của cậu thật à?”
Vừa hỏi xong, giáo viên hướng dẫn ánh mắt lóe sáng như sao băng, lộ ra vẻ mặt hóng hớt đầy bát quái.
Chương 17 Gặp lại bạn gái cũ: “Xin nhường đường!”
Chương 17: Gặp lại bạn gái cũ: “Xin nhường đường!”
Tần Lãng gật đầu: “Vâng, đứa nhỏ là con tôi, mấy hôm nay không lên lớp là do tôi phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ đứa nhỏ, cô ấy vừa mới sinh xong, tôi là cha đứa nhỏ nên phải ở bên cạnh.”
Giáo viên hướng dẫn tay cầm phích nước ấm, nghe Tần Lãng nói vậy lập tức giật mình kinh ngạc.
Đôi mắt phía sau gọng kính màu vàng trợn to nhìn Tần Lãng chằm chằm một cách đầy thú vị.
Thật lâu sau, cô giơ ngón cái đối với Tần Lãng khen ngợi: “Cậu thật lợi hại.”
“Tần Lãng, cậu làm vậy là đúng, cậu là nam nhân lúc này nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa nhỏ và mẹ!”
“Tôi sẽ giúp cậu viết giấy phép xin nghỉ, việc này cậu cũng không cần phải lo, gần đây trường học không có chuyện gì quan trọng, cậu nên giành nhiều thời gian chăm sóc hai mẹ con cô ấy, dù sao đây cũng là thời gian đặc biệt.”
Giáo viên hướng dẫn chợt hỏi: “Đúng rồi, tôi phải chúc mừng cậu nha, sinh được con trai hay con gái vậy?”
Tần Lãng nghe thấy giáo viên hỏi, trên mặt lập tức nở nụ cười đầy kiêu ngạo nói: “Là sinh ba, một con trai, hai con gái.”
“Sinh ba sao?”
Giáo viên hướng dẫn nuốt nước bọt, một lần nữa giơ ngón tay cái lên nói: “Tần Lãng, ngươi thật sự quá trâu!”
“Thật lòng, chúc mừng cậu!”
Tần Lãng cười vui vẻ nói: “Cám ơn.”
“Người trẻ tuổi các cậu gan cũng lớn thật, tuy nhiên hiện tại cũng có nhiều trường hợp giống cậu, kết hôn sinh con cũng phải là hiếm, chính sách cũng ủng hộ. Tôi không phải người cổ hủ cho nên chắc chắn sẽ ủng hộ cậu.”
“Cứ thế này, tôi sẽ giúp cậu viết một giấy phép xin nghỉ một tháng, trong một tháng tới cậu cố gắng chăm sóc các bé và mẹ, chuyện ở trường cậu không cần lo lắng, mặc dù cậu đã làm cha, nhưng việc học cũng không được chểnh mảng biết không?”
"Vâng! Cảm ơn người hướng dẫn."
“Tuân lệnh! Cảm ơn cô giáo.”
Tần Lãng ra khỏi phòng giáo vụ, trong tay có thêm một tấm giấy phép xin nghỉ học.
Dương Bân cùng Tôn Húc, Chu Kỳ sớm đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tần Lãng đi ra ba người lập tức vây lại.
Dương Bân lo lắng hỏi: "Anh Lãng, anh không sao chứ? Lần này giáo viên hướng dẫn có giúp anh viết giấy phép không?
Tôn Húc đứng một bên bực bội nói: “Anh Lãng, thực xin lỗi, là tối qua đệ không tốt, nếu não đệ phản ứng nhanh một tý nói anh đi ký túc xá khác là có thể thoát rồi, nhưng lại lấy lý do anh đang tắm, vị lão sư kiểm tra muốn vào phòng tắm xem thế là...”
Chu Kỳ cũng lo lắng, kéo Tần Lãng hỏi: "Anh Lãng, sự tình giải quyết xong chưa? Không đến nổi giam học phần của anh chứ?
Tần Lãng nhìn ba người bọn họ, duỗi ra cánh tay thon dài, vỗ vỗ trên vai bọn họ, cười nói: "Đừng lo lắng, có chuyện gì mà anh Lãng đây không giải quyết được chứ?”
Cả ba ngay lập tức chuyển từ mây sang nắng.
“Anh Lãng, nói như vậy anh đã giải quyết rồi phải không?”
Tần Lãng lấy ra giấy phép xin nghỉ, đặt lên tay gõ gõ, sau đó ném vào tay Dương Bân.
“Miễn tử kim bài lấy được rồi đây, sau này lên lớp có điểm danh hay bất ngờ kiểm tra gì đó, đều có cái này hóa giải!”
Cả ba người cúi đầu nhìn xem trong nháy mắt lập tức vui vẻ.
“Anh Lãng thật là trâu bò nha! Không chỉ lấy được giấy nghỉ phép, còn nhận được giấy phép nghỉ một tháng! Đây đúng là miễn tử kim bài hahaha!”
Tô Húc tiến lên hỏi: “Anh Lãng, làm thế nào anh lấy được vậy bày cho đệ với, đệ cũng muốn ra ngoài du lịch, không cần một tháng chỉ cần một tuần là được.”
Tần Lãng nhìn hắn một chút rồi lắc đầu nói: “Chỉ sợ không được đâu, cậu không có ba tiểu bảo bối làm sao xin nghỉ được đây! Hahaha!”
Sự việc kiểm tra phòng ký túc xá đã được giải quyết thành công, bốn người vừa cười vừa nói trở về lầu ký túc xa.
Lần này trở về trường học, Tần Lãng muốn đem một chút đồ vật của mình đến trung tâm, vì lần này sẽ ở đó sinh hoạt tận một tháng.
Lần trước nhờ Dương Bân đem đồ đến, vì gấp gáp nên chỉ lấy chút nhu yếu phẩm, lần này trở lại có một số thứ nhất định phải mang đến trung tâm.
Đi đến tầng dưới của ký túc xá, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chính là bạn gái lúc trước Triệu Lộ Lộ.
Triệu Lộ Lộ vừa thấy Tần Lãng, chớp mắt lập tức trở nên hung hăng, lắc eo bước tới chỗ hắn.
“Ồ, không phải bạn học Tần Lãng đây sao, đã lâu không gặp nha?”
"Cậu biến mất đã hơn một tuần, hôm nay sao đột nhiên lại xuất hiện ở cái trường nho nhỏ bình thường này vậy, tôi còn tưởng cậu bị hoa khôi trường đại học Thượng Hải bên cạnh mang đi đâu rồi chứ.”
Tần Lãng không thèm để ý tới cô, nhưng Triệu Lộ Lộ dáng vẻ không chịu buôn tha.
"Đúng rồi, tối hôm qua trường học đột nhiên kiểm tra phòng ngủ. Buổi tối có người không về phòng, nên bị trừ điểm nhỉ? Tần Lãng, cậu đến trường viết bản kiểm điểm có đúng vậy không?"
“Bản kiểm điểm này phải viết cho thật tốt, vì có thể nó sẽ được đưa vào hồ sơ học sinh đó nha!” Triệu Lộ Lộ vẻ mặt mang ý chế nhào, còn che miệng chế giễu.
Nhìn cô lúc này, Tần Lãng thật sự một chút cảm giác cũng không có.
So với Tô Thi Hàm, Triệu Lộ Lộ thật sự chẳng thể nào sánh được, không chỉ ngoại hình, tính cách của cô càng không ra gì.
Tần Lãng không biết vì sao lúc trước lại mù mắt lại ở một chỗ cùng cô ta nói chuyện cơ chứ?
Quả thật, con người ở chung với nhau lâu, mới biết được bộ mặt thật của đối phương.
Cái gì mà tình yêu sét đánh, rắm chó mà thôi!
Nhưng hắn cũng phải cảm ơn Triệu Lộ Lộ đã chia tay với hắn, nếu không hắn cũng không gặp được Tô Thi Hàm tốt như vậy.
Nếu đã là bạn gái cũ, vậy cũng không cần phải nói chuyện tiếp làm gì.
Lập tức hắn nói: “Nhường đường nào.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Triệu Lộ Lộ, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Triệu Lộ Lộ mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Ba người Dương Bân cũng đi theo bên cạnh Tần Lãng, cả nhóm đi ngang qua vị hoa khôi nào đó sắc mặt lộ vẻ khinh thường.
“Cậu... “ Triệu Lộ Lộ không hài lòng vì bị đối xử như vậy, đang muốn tiến lên tiếp tục tranh luận, đột nhiên bạn cùng phòng của cô từ phía sau chạy tới, kéo tay cô lại.
“Lộ Lộ, đừng đuổi theo.”
Trong chớp mắt, Tần Lãng và nhóm bọn hắn đã tiesn vào ký túc xá nam.
Triệu Lộ Lộ tức giận hất tay cô bạn cùng phòng ra, tức giận nói: “Tiểu Đóa, cậu vì sao lại kéo tôi lại làm gì! Cậu không thấy Tần Lãng phách lối như vậy sao?”
Tiểu Đóa giật giật tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa Lộ Lộ, Tần Lãng đã giải quyết xong chuyện hôm qua rồi.”
Triệu Lộ Lộ đột nhiên quay đâu, cau mày nói: “Sao lại như vậy? Kiểm tra tối hôm qua là do mình nhờ hội trưởng hội sinh viên hỗ trợ, lúc đó còn có thầy chủ nhiệm, cho dù giáo viên hướng dẫn giúp hắn giải quyết, nếu không có lý do chính đáng chắc chắn sẽ không thoát được.”
Sự việc kiểm tra phòng ký túc xá tối hôm qua, chính là kế hoạch của cô bày ra, ngày đó cô định chia tay Tần Lãng, nhưng không ngờ Tần Lãng cuối cùng lại bỏ đi với cô nữ sinh trường bên cạnh, khiến cô thành trò cười trong mắt tất cả mọi người.
Tần Lãng mấy ngày nay đều không có đến lớp, nghe bạn học nói Tần Lãng cùng nữ sinh kia mang thai là thật, ai cũng nhìn cô với ánh mắt thương hại, Triệu Lộ Lộ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, sau lưng bọn họ đã nói gì về mình.
Chính vì vậy cô mới nghĩ ra biện pháp này, muốn chỉnh Tần Lãng một vố, không thể để cho hắn cùng đứa con gái khác ở bên ngoài vui vẻ được.
Tiểu Đóa tiếp tục nói: “Thật mà, mình vừa đi tìm giáo viên hướng dẫn, vừa lúc đó nhìn thấy Tần Lãng đi vào, mình ở bên ngoài có nghe lén được một chút.”
“Chuyện giữa Tần Lãng cùng hoa khôi trường bên cạnh là thật! Hơn nữa, cô gái kia vừa sinh ba cho hắn, mấy hôm nay Tần Lãng không ở trong trường chính là đi chăm sóc cho cô gái đó và con của hắn.”
“Giáo viên hướng dẫn nghe được lý do này, không nói hai lời lập tức giúp hắn làm giấy phép xin nghỉ, còn phê duyệt cho nghỉ một tháng, để ở bên cạnh chăm sóc cho vợ con. Mình còn nghe tiếng cô giáo chúc mừng Tần Lang nữa!”
Chương 18 Ăn thức ăn của chó
Chương 18: Ăn thức ăn của chó
Triệu Lộ Lộ nghe được tin này, cô lập tức tức giận muốn phát điên.
Làm sao có thể!
Tần Lãng cùng hoa khôi trường bên cạnh là thật ư!
Bọn họ còn sinh ba nữa chứ!
Tần Lãng... vậy mà mạnh như vậy?
Đệt đệt đệt, tức chết mất!
(....................)
Tần Lãng buổi trưa còn phải trở lại trung tâm làm cơm trưa cho Tô Thi Hàm, cũng không muốn ở trường học quá lâu, trở về ký túc xá nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng và thu xếp một vài thứ lập tức khoác ba lô rời đi.
Khi trở lại trung tâm, Tô Thi Hàm đã tỉnh rồi, ba bảo bối cũng vừa tỉnh lại, Tô Thi Hàm một mình cho bú cũng quả thật khó khăn, Tần Lãng thấy cảnh này lập tức thả ba lô xuống nhanh chóng ôm bé cả, tên tiểu tử này đang gào khóc đòi ăn.
Sau khi ba đứa nhỏ ăn no rồi ngủ, Tô Thi Hàm hỏi: "Tần Lãng, tôi nghe y tá nói anh trở lại trường học, có chuyện gì sao?"
Cô đột nhiên sinh non, Tần Lãng cùng cô đến bệnh viện đã nhiều ngày không trở lại trường học. Bản thân cô thì không sao, vì đã hoàn thành tín chỉ nên đã xin nghỉ phép, nhưng Tần Lãng thì khác, chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Tần Lãng nói: "Không sao, tôi trở về để bổ sung giấy phép, lần này về trường đã bổ sung một giấy phép dài hạn, một tháng tới không cần phải trở về trường.”
Tô Thi Hàm kinh ngạc, một đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc nói: "Ngươi xin nghỉ một tháng? Trường học sẽ chấp thuận sao?"
Tần Lãng thấy cô bất an, lập tức lấy điện thoại di động ra mở hệ thống quản lý của trường, bên trong có thông tin nghỉ phép của hắn.
"Này nhìn xem, đây là ngày nghỉ vừa được giáo viên phê duyệt hôm nay, một tháng, một ngày cũng không thiếu."
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên là một tháng nghỉ phép.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu: “Anh làm thế nào xin trường học nghỉ phép một tháng được? Một tháng nghỉ như vậy phải có lý do chính đáng nhà trường mới chấp thuận nha?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Tôi cùng bạn gái ở trung tâm, chăm sóc ba tên nhóc khóc gào đòi ăn, lý do này còn không hợp lý sao?”
Tô Thi Hàm sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh, anh thực sự llấy lí do như vậy mà xin nghỉ phép sao?”
“Ừm!” Tần Lãng vẻ mặt thản nhiên đáp.
Tô Thi Hàm lập tức đỏ mặt, đôi mắt đẹp trong chớp chớp nói: "Tần Lãng, anh, anh cũng quá làm loạn"
Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, nhịn không được nên đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô, xoa một hồi cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn dứt khoát dùng cả hay tay ôm hai má của cô thỏa sức chà đạp.
“Được rồi, chuyện này có gì mà ngại ngùng, bây giờ quốc gia đang khuyến khích sinh con, chính sách hai con, ba con đã được đồng thuận. Chúng ta là những sinh viên hưởng ứng lời kêu gọi, vì tổ quốc đóng góp những viên gạch đầu tiên đó nha!”
“Còn nữa, chúng ta là một thai sinh ba, tôi đoán quốc gia nếu mà biết thì không chừng còn có khen thưởng đấy!”
Tần Lãng suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu nói: “À, không được, không nên để cho quốc gia biết được.”
Tô Thi Hàm hoàn toàn bị hắn dẵn dắt, trong vô thức hỏi: “Tại sao vậy?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Cô nhìn đi, hiện tại quốc gia đang cổ vũ sinh nhiều, hai chúng ta gen mạnh như vậy, một thai lập tức sinh ba, nếu để quốc gia biết được, không chừng còn bắt chúng ta sinh thêm mấy thai nữa thì sao?”
Tô Thi Hàm: “......”
Cái gì mà thêm mấy thai!
Đầu óc Tần Lãng rốt cuộc chứa cái gì thế!
Cô vừa mới sinh em bé đấy, Tần Lãng sao lại suy nghĩ như vậy.... anh, anh thật đê tiện quá!”
Tô Thi Hàm suy diễn kịch bản trong đầu, cảm thấy ngượng ngùng đến sắp ngất.
Thật, thật sự quá kích thích rồi!
Lúc Tô Thi Hàm đang suy diễn trong đầu ra một đóng lộn xộn, thì tiếng chuông điện thoại di dộng đã mang cô trở lại hiện thực.
Cô trả lời điện thoại, giọng nói đầy phấn khích của Lâm Tiêu truyền đến: "Này, Thi Hàm, mình đến rồi! Mau gửi số phòng, mình muốn lên lầu gặp con trai và con gái!"
Nhìn ... Nhìn cọng lông!
Hừ!, cậu chờ đó!
Tô Thi Hàm gửi số phòng cho Lâm Tiêu, một lát sau Lâm Tiêu đã đến.
Lâm Tiêu vào cửa, nhanh chóng dạo qua một vòng trong phòng, sau đó vui vẻ ngồi cạnh Thi Hàm nói: “Thi Hàm, trung tâm chăm sóc mẹ và bé này xem ra thật tốt nha!”
“Còn có phòng ngủ kia thật xa hoa nha, lúc mình ở dưới lầu thấy nhân viên ở đây thái độ phục vụ không tệ, cậu ở cữ nơi này so với về phòng trọ thực sự tốt hơn rất nhiều.”
Tô Thi Hàm cười cười, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Tần Lãng nói: “Là do Tần Lãng sắp xếp.”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, hướng Tần Lãng giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Làm tốt lắm, Tần Lãng!”
Tần Lãng cười nói: "Hai người cứ nói chuyện, tôi xuống dưới lầu lựa chọn nguyên liệu nấu bữa trưa.”
Sau khi hắn rời đi, Lâm Tiếu thấp giọng nói: "Trung tâm này không có cung cấp bữa ăn sao? Làm sao Tần Lãng còn phải tự mình đi làm?”
Tô Thi Hàm ngọt ngào nói: "Không sai, trong trung tâm có cung cấp bữa ăn, có điều Tần Lãng làm còn tốt hơn, chính anh ấy yêu cầu tự mình làm cho mình."
Lâm Tiêu cảm thấy mình vừa bị nhét đầy thức ăn cho chó vào bụng, ăn xong lại cảm thấy có chút chua.
Tuy vậy, cô thực sự mừng cho Tô Thi Hàm.
Biểu hiện của Tần Lãng mấy ngày qua thật sự rất tốt, không có gì phải chê trách.
Lâm Tiêu trên mặt lộ vẻ tiếu ý, đưa tay sờ khuôn mặt Tô Thi Hàm nói: “Chậc, chậc, khó trách mình vừa gặp cậu cảm giác thấy là lạ, mới không gặp có mấy ngày mà gương mặt cầu sáng bóng như vậy, cứ tưởng có bí quyết gì, thì ra vì mỗi ngày được ăn cơm tình yêu ngọt ngào nha!”
Tô Thi Hàm hờn dỗi liếc mắt nhìn nàng nói: “Tiêu Tiêu, cậu đừng có nói nhảm nữa.”
“Không phải vậy sao? Không phải do ăn cơm vậy chẳng lẽ... hắc hắc, Thi Hàm! Cậu và Tần Lãng không phải là...”
Hai người là bạn thân nên trong lòng bàn tay có gì đều hiểu, Tô Thi Hàm nghe xong biết Lâm Tiêu muốn nói cái gì.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đánh Lâm Tiêu một cái, gấp gáp nói: “Làm sao có khả năng!”
Lâm Tiêu gật gật đầu, bĩu môi nói: “Ừm, cũng đúng! Xem như cậu và Tần Lãng có nhịn không nổi thì cũng đành chịu, xem thân thể hiện tại của cậu thì dường như không được.”
“Anh ấy không phải không nhịn nổi!” Tô Thi Hàm nhin không được nên thay Tần Lãng biện minh.
Lâm Tiêu chớp chớp mắt, mắt híp lại cười gian xảo nói: “Lời này sao nghe giống như là có vẻ tiếc nuối vậy nhỉ? Thi Hàm, chẳng lẽ cậu mới là người không đợi được?”
Tô Thi Hàm vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Tiêu Tiêu, lúc cậu tắm rửa tốt nhất là đem cái đầu cũng rửa sạch đi, cả ngày toàn nghĩ chuyện bậy bạ!”
“Ha ha ha”
Sự có mặt của Lâm Tiêu khiến cho căn phòng vốn đã náo nhiệt nay lại càng sinh động, giữa trưa Lâm Tiêu được thỏa ước nguyện ăn trưa cùng Thi Hàm.
Sau bữa ăn, Tần Lãng đem cho cô xem hạch đào.
Lâm Tiêu nhìn vật thực tế, càng không nhịn được mà tán thưởng tài nghệ của Tần Lãng.
“Đẹp quá! Tần Lãng, tay nghê của anh thực sự quá đỉnh nha!”
“Thi Hàm nói không sai, vật thật so với ảnh đúng là càng đẹp hơn trăm lần nha! Hạch đào điêu khắc uy mãnh bá khí thế này, cha của tôi hẳn là rất thích!”
“Tần Lãng, cám ơn cậu!”
“Khoản thanh toán này, tôi sẽ gửi cho Thi Hàm.”
Lâm Tiêu rất vui vẻ, rất nhanh thanh toán 100 ngàn còn lại vào tài khoản của Thi Hàm, lại ngồi chơi thêm một lúc thì đơn vị gọi cô về gấp, cô vẫn không nỡ đi.
Trước khi đi, cùng ba tiểu bảo bối chụp chung một tấm hình kỉ niệm.
Chương 19 Cho mấy đứa nhỏ chọn tên
Chương 19: Cho mấy đứa nhỏ chọn tên
Tô Thi Hàm nhìn xem số dư tài khoản, bên trong hiện có 200 ngàn tệ cô cười nói: "Tần Lãng, không nghĩ anh có thể nhanh như vậy kiếm được 200 ngàn, đây là số tiền lớn nha, nhà chúng ta có ba bảo bối, có thể xài được rất lâu đó."
Tần lãng thấy bộ dạng cô vui vẻ như vậy, trong lòng có chút đau lòng.
Tám tháng qua Tô Thi Hàm nhất định đã trải qua cuộc sống rất khó khăn.
Một sinh viên năm hai, dựa vào tiền sinh hoạt của mình chăm sóc bản thân thì không thành vấn đề, nhưng mà muốn chăm sóc đứa trẻ trong bụng lại còn thuê phòng bên ngoài, thuê giúp việc, nếu không phải đến đường cùng, chắc cô ấy cũng không tìm đến mình để vay tiền.
Tần lãng thề với lòng, sau này tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy cùng các con vì chuyện tiền bạc mà khốn khổ!
Hắn sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, là người chủ gia đình!
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Lãng nói: "Đây đâu có là gì, cái này xem như là món tiền nhỏ, cô cứ giữ lấy muốn mua gì cứ mua, những thứ khác đều có tôi lo!”
Tô Thi Hàm cười nhẹ nhìn các bảo bối nói: "Tôi cũng không muốn mua cái gì, như vậy cũng tốt rồi, tuy nhiên tôi muốn mua cho các bảo bối một số thứ, mua cho con trai vài món đồ chơi, quần áo đẹp cho hai con gái, còn có giường nhỏ cho chúng, xe đẩy trẻ em, cũng muốn trang trí gian phòng một chút.”
“Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau mua sắm.” Tần Lãng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua sắm lại ngồi cạnh bên giường Tô Thi Hàm cùng cô lựa chọn.
Hắn ngồi bên cạnh, Tô Thi hàm có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Tần Lãng, nhìn xuống điện thoại, cô cảm thấy khó lòng tập trung.
Thật ra cô chỉ nói về kế hoạch của mình một cách tùy tiện, không ngờ Tần Lãng lại cùng cô xem nó nghiêm túc như vậy.
Khi mọi thứ đều thống nhất, từng vật phẩm đều rơi vào giỏ hàng.
Loại hành động mua sắm này, đối với nữ nhân đều rất hăng hái.
Hai người chọn rất nhiều đồ, mua rất nhiều vật, còn lại chỉ việc chờ chuyển phát nhanh giao tới, có một số món đồ gia dụng cần đợi một khoảng thời gian, ước chừng khi bọn họ rời khỏi trung tâm thì cũng sẽ được giao đến.
Mua đồ xong, Tô Thi Hàm cực kỳ vui vẻ còn đứng lên đi đi lại lại mấy lần, trêu chọc các bảo bối tỉnh dậy.
Ba tên nhóc từng ngày lớn lên đến hôm nay đã là ngày thứ chín, bọn nhóc giờ đang bắt đầu trổ mã, càng ngày càng dễ thương.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm cùng một chỗ xem các bảo bối, y tá thấy vậy tự giác đi ra ngoài, để lại phút giây ấm áp này cho gia đình họ.
Bé lớn là anh cả, trong ba đứa nhóc là tên con trai duy nhất, dáng vóc lớn nhất, bây giờ đang duỗi ra tay nhỏ cố gắng bắt được những gì nhìn thấy.
Tần Lãng thấy vậy, lập tức lấy ra món đồ chơi điêu khắc nhỏ, dùng nước nóng khử trùng sau đó đặt vào tay của bé lớn.
Bé lớn thấy đồ chơi, trong chớp mắt lập tức nắm chặt tay nhỏ của mình, nhìn xem món đồ chơi trong tay vui vẻ nhếch miệng cười khanh khách.
Bên cạnh bé hai cùng bé út thấy anh mình trong tay có đồ chơi nhỏ, cũng vội vã đưa tay bắt, Tần Lãng lập tức đem hai món đồ chơi nhỏ hình động vật còn lại cho bọn nhỏ, mỗi đứa một cái.
Ba đứa nhỏ cầm đồ chơi của bố làm cho mình vui vẻ nghiên cứu, nghiên cứu một chút cảm thấy chán lập tức đem đồ chơi ngậm vào miệng nghiên cứu tiếp.
Tần Lãng sớm đã khử trùng mấy món đồ chơi nên cũng không ngăn cản.
Tô Thi Hàm cảm thấy cảnh này thật ấm áp nên lấy điện thoại ra ghi lại để sau này xem lại.
Tô Thi Hàm nói: “Tần Lãng, các tiểu bảo bối còn chưa có tên, hay là giờ đặt tên cho chúng đi.”
Ngày nào cũng kêu bé cả, bé hai, bé út cũng là thuận miệng, nhưng mà tụi nhỏ đã sinh được chín ngày rồi, thời điểm này nên có một cái tên mới đúng.
Tần Lãng lập tức nói: “Được, vậy tôi đi lấy từ điển, chúng ta sẽ đặt tên cho bọn nhóc.”
Hai người hăng hái xem qua từ điển, chỉ thấy có nhiều từ đẹp mắt, nhất thời cả hai người đều khó đưa ra quyết định.
Tần Lãng nói: "Thi Hàm cô đặt tên cho nhóc thì tốt hơn."
Tô Thi Hàm lắc đầu: "Không được, tên của bọn nhỏ, anh đặt thì tốt hơn!”
Hai người lâm vào bế tắc, Tần Lãng đơn giản nói: "Vậy chúng ta oẳn tù tì,
Ai thắng quyết định!"
Tô Thi Hàm gật đầu, cả hai đồng ý thắng thua trong một lượt.
Tô Thi Hàm ra cây búa còn Tần Lãng ra tấm vải.
Tần Lãng thắng.
"Tôi thắng, vậy thì sẽ do cô đặt tên cho bọn trẻ."
Tô Thi Hàm bĩu môi, có chơi có chịu đành chấp nhận.
"Được rồi."
Tô Thi Hàm đang chọn tên, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô nhìn Tần Lãng, lông mi run lên, hỏi: "Tần Lãng, vậy ... tụi nhỏ là lấy họ của ai?"
Tần Lãng cũng không cần suy nghĩ nói: "Đương nhiên là họ của tôi."
"Tôi là bố của bọn nhỏ mà!"
Con cái đương nhiên sẽ theo họ của bố.
Tô Thi Hàm nghe thấy điều này, cô hơi cúi đầu xuống, nhếch môi hồng mỉm cười đầy vui vẻ.
Tần Lãng nói bọn trẻ sẽ theo họ của anh ấy, vậy là bọn trẻ sẽ theo hộ khẩu của Tần Lãng.
Vậy còn mình, với tư cách là mẹ... nếu đã ở chung vậy thì sẽ thế nào?
Tần Lãng có ý này, chẳng lẽ là muốn cùng mình kết hôn ư?
Suy nghĩ đến vấn đề này khiến Tô Thi Hàm có chút nóng lên, cô vội hắng giọng một cái, cầm từ điển đưa cho ba đứa trẻ xem.
“Tôi đã suy nghĩ một lúc, nên quyết định tốt nhất là để cho bọn trẻ tự đặt tên cho chính mình.”
“Bọn nhóc làm thế nào tự đặt tên được?” Tần Lãng hỏi.
Tô Thi Hàm lắc lắc cuốn từ điển trong tay, "Cứ dùng cái này để đặt tên, cứ để cho bọn trẻ tự mình lật ra để chọn tên.”
Tần Lãng phì cười, lập tức nói: “Ý kiến này không tệ, nhưng mà này Thi Hàm, làm cái phương pháp ngẫu nhiên thế này, có phải vì cô sợ sau này bọn trẻ hỏi ai đặt tên cho chúng, thế là có lý do thuận tiện trả lời có phải vậy không?”
Tô Thi Hàm bị đoán trúng tim đen, cô ngượng ngùng thè lưỡi trêu lại, có chút ngang ngược nói: “Tôi đây là theo dân chủ, với lại bọn trẻ cũng là tự chọn tên, mặc kệ sau này bọn nhóc có thấy dễ nghe hay không, cũng không thể trách người mẹ này nha.”
Tần Lãng cảm thấy buồn cười trước sự thông minh đột xuất của cô, hắn lấy điện thoại di động ra nói: "Vậy tôi sẽ quay video làm bằng chứng, để sau này tụi nhóc nói không tin thì lấy ra cho chúng xem."
Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng cũng theo ý mình làm loạn, trong lòng lập tức cảm thấy bốc lên một cỗ ngọt ngào thích ý.
Thi Hàm cầm từ điển lên, trước tiên đem tình huống nói rõ cho các tiểu bảo bối, bên trong nôi các tiểu bảo bối đương nhiên sẽ không hiểu mẹ của mình nói cái gì, chỉ biết cười thích thú mà không biết rằng bố và mẹ đang đào hố chôn bọn hắn.
Bé lớn nhìn thấy cuốn từ điển cứ tưởng là đồ chơi mới, hiếu kỳ lập tức đưa tay chộp tới, dùng sức lật đến giữa cuốn từ điển, vị trí ngón tay cái rơi vào chữ “Huyên” bên trong.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm nhìn nhau rồi cười, Tần Lãng nói: “Bé lớn của chúng ta rất biết chọn nha, Huyên tượng trưng cho Mặt Trời ấm áp, về sau nhất định sẽ là một người anh tốt, có phải vậy không anh bạn nhỏ Tần Huyên của chúng tôi?”
Bé lớn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ cười với mình, cậu cũng cười vui vẻ đáp lại.
Bé hai cùng bé út cũng dùng cách này để chọn ra tên của mình. Vì hai bé là con gái, Tô Thi Hàm cảm thấy nên đặt tên ba ký tự sẽ dễ nghe hơn, thế là hai đứa nhóc mỗi người sẽ lật hai lần.
Sau cùng bé hai lấy được tên cho mình là Tần Vũ Đồng, bé út tên là Tần Khả Hinh.
Tần Lãng đối với hai cái tên này rất vừa lòng, mỗi tay bồng một bé cười nói: “Vũ Đồng và Khả Hinh của chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ là siêu cấp xinh đẹp, bởi vì tự nhỏ đã đẹp sẵn rồi, lấy tên cũng rất là dễ nghe có đúng hay không Vũ Đồng, Khả Hinh?”
Bé hai và bé út nằm trong tay Tần Lãng cười cười, giống như là tán thành lời nói của cha mình.
Đến lúc này, Tần gia đã đặt tên theo một cách dân chủ nhất cho ba đứa trẻ, buổi đặt tên thế là kết thúc.
Chương 20 Đi làm giấy khai sinh cho tụi nhóc, nhận được điện thoại của mẹ
Chương 20: Đi làm giấy khai sinh cho tụi nhóc, nhận được điện thoại của mẹ
Khi tên của bọn nhóc đã được chọn, Tô Thi Hàm lập tức nghĩ đến việc làm giấy khai sinh.
“Tần Lãng, hôm nay tôi cùng Tiêu Tiêu nói chuyện rất nhiều, chúng tôi định trước ngày rằm đi làm giấy chứng sinh cho bọn trẻ, nếu không sau này đi làm sẽ rất phiền phức, nếu đã vậy thì mấy ngày nữa chúng ta cùng đi làm đi thế nào?”
Tần Lãng sững sờ, hắn đã quên việc phải đi làm giấy khai sinh.
Xem ra lần đầu tiên làm cha, quả thật có rất nhiều việc phải học tập.
“Được rồi, để tôi kiểm tra xem làm giấy khai sinh cần những tài liệu gì.” Tần Lãng đặt Vũ Đồng và Khả Hinh trở lại nôi, sau đó lấy điện thoại di động ra tra thông tin.
"Cũng khá đơn giản nha, chỉ cần thẻ căn cước của hai chúng ta. Những thông tin khác về đứa bé đều được lưu trong bệnh viện. Vậy để ngày mai tôi sẽ qua đó làm, cô đi lại còn khó khăn nên cứ đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đi một chuyến sẽ xong ngay."
Tô Thi Hàm nghe xong, đôi mắt đẹp hơi ngẩn ra, ánh mắt trong vô thức cũng né tránh chỗ khác.
Tần Lãng tò mò nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Tô Thi Hàm nói: "Tại sao tôi không đi cùng anh được? Lúc này tôi cũng đã khỏe hơn, ngày nào tôi cũng đi bộ quanh trung tâm, đi một chuyến đến bệnh viện không thành vấn đề."
"Đương nhiên không được, cô đi dạo trong trung tâm là để rèn luyện cơ thể để phục hồi, nhưng không thể đi ra ngoài trời gió được.” Tần Lãng ân cần nói.
Tô Thi Hàm đành chấp nhận không thể phản bác, nói tiếp: "Anh không cần thẻ căn cước của tôi có được không? Anh là cha của bọn trẻ, có thẻ căn cước của anh còn không đủ chứng minh sao?"
"Đương nhiên là không đủ, chúng ta đều là người giám hộ của bọn trẻ."
“Tần Lãng... là thế này... thẻ căn cước của tôi… Tôi sơ ý làm mất mấy ngày trước rồi, còn chưa kịp làm lại. Hay là, từ từ mới lấy giấy khai sinh được không?” Tô Thi Hàm chột dạ, nên bịa chuyện vớ vẩn.
Khi Tần Lãng nhìn thấy biểu hiện có chút không ổn của cô, trong nháy mắt lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng.
Nhưng anh không có vạch trần, mà là theo lời cô nói tiếp: "Vậy cũng được rồi. Chỉ là tôi sẽ phải chạy thêm một chuyến nữa đến Cục Công an, giúp cô làm một cái giấy chứng nhận tạm thời.”
“Hả?”
Tô Thi Hàm lo lắng nói: “Còn có thể làm giấy tạm thời sao?
Tần Lãng trịnh trọng gật đầu, "Đương nhiên, nếu không thì làm sao có thể lên xe buýt mà không có thẻ căn cước đây? Bọn họ đều đến cục công an xin giấy chứng nhận tạm thời. Quá trình rất đơn giản, chỉ mất vài phút là được.”
Lời này là nửa thật nửa giả, thẻ căn cước nếu bị mất có thể làm một cái tạm thời trước, nhưng mà cũng phải cần đích thân đến làm mới được.
Nhưng Tô Thi Hàm là đang nói dối, lúc này cũng không nghĩ rằng Tần Lãng đang nói dối cô.
Tô Thi Hàm khẽ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút u sầu trầm mặc không nói.
Tần Lãng nhìn cô cười hỏi: "Thi Hàm, vì sao cô không muốn đưa thẻ căn cước cho tôi, sợ tôi bán đứng cô sao?"
Tô Thi Hàm lập tức lắc đầu, "Đương nhiên không phải, là... là tôi, ảnh thẻ căn cước ... không đẹp."
Nói xong, cô mím môi, dùng hai tay nắm lấy vạt áo.
Cô đi tới trong túi xách lấy thẻ căn cước, nắm chặt trong tay, làm thỏa hiệp cuối cùng: “Vậy tôi đưa cho anh, nhưng anh không được cười nhạo tôi đấy.”
Tần Lãng gật đầu, trịnh trọng nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không cười!"
Nghe được lời bảo đảm của hắn, Tô Thi Hàm chậm rãi đưa thẻ căn cước.
Tần Lãng nhận thẻ căn cước, liếc nhìn tiểu mỹ nhân trên đó, bức ảnh này đã chụp khoảng mấy năm trước, Tô Thi Hàm ở trên hình trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, lúc đó còn để tóc mái thưa ngang trán, trong ảnh cô hơi mỉm cười, trên khóe miệng còn có cái lúm đồng tiền, trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Lãng nghiêm túc nhìn bức ảnh, trong miệng nhịn không được mà đành tặc lưỡi "Chậc chậc".
Tô Thi Hàm lúc đầu còn căng thẳng, nhìn thấy phản ứng của Tần Lãng, cô lập tức xấu hổ nói: "Tần Lãng, anh nói sẽ không cười tôi mà."
"Tôi không có cười nha" Tần Lãng cầm lấy thẻ căn cước.
"Thi Hàm, cô thực sự khiêm tốn nha!"
“Khiêm tốn cái gì?” Tô Thi Hàm nghi hoặc hỏi lại.
"Bức ảnh này đẹp như một tấm ảnh nghệ thuật, có phải cô cố tình làm vậy không? Suýt chút nữa bị cô gạt rồi!” Tần Lãng cười tán dương.
Đôi má của Tô Thi Hàm đỏ bừng, trên miệng nở nụ cười không thể che giấu.
Thực sự không phải cô khiêm tốn gì cả, chỉ là cô cảm thấy ảnh đó đã chụp từ lâu nhìn có chút ngốc ngốc, không ngờ tới là Tần Lãng nói ảnh rất đẹp.
Sáng hôm sau, Tần Lãng thu xếp xong chuyện trong trung tâm ổn thỏa, sau đó mang theo giấy tờ cần thiết đến bệnh viện.
Hai thẻ căn cước được giao lại, nhân viên bệnh viện nhanh chóng bắt đầu làm thủ tục.
Đúng lúc này, Tần Lãng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn xuống, thấy đó là cuộc gọi của mẹ mình, Tần Lãng lập tức nhận máy.
Tần Lãng còn chưa kịp nói chuyện, cô y tá nhỏ bên cửa sổ đột nhiên xác nhận với anh: "Cha của đứa bé tên là Tần Lãng đúng không?"
Tần Lãng lập tức nói: "Ừm, đúng vậy, Tần Lãng, Lãng của đợt sóng."
Nói xong hắn mới nhấc máy, hướng đầu dây bên kia gọi một tiếng: "Mẹ!"
Trong điện thoại Mẹ Tần nghe thấy giọng nói của con trai, lập tức thu lại nghi hoặc trong lòng, quyết định chờ nói chuyện điện thoại xong mới từ từ nghĩ lại chuyện vừa rồi, bà cười híp mắt nói: “Này, con trai!”
“Mẹ, sao lại gọi điện thoại cho con vào lúc này?” Tần Lãng hỏi.
"À? Hiện tại không được sao? Con đang bận hay sao? Đang trên lớp à?"
"Không, sáng nay không có lớp, nhưng thường buổi tối cha mẹ mới gọi cho con mà, sao hôm nay lại gọi cho con vào buổi sáng?"
"Đúng vậy, mẹ và bố thường sợ con có tiết học ban ngày, cho nên chúng ta chờ con về ký túc xá buổi tối mới gọi điện. Hôm nay là trường hợp khẩn cấp. Có tin tốt muốn nói với con.” Mẹ Tần Lãng vui vẻ nói trên điện thoại.
Tần Lãng cảm thấy vui vẻ khi nghe tiếng cười của mẹ, dựa lưng vào tường nói chuyện phiếm với mẹ của mình.
"Tin tốt gì mà khiến cho nữ sĩ trong nhà chúng ta vui vẻ đến vậy?"
"Cô lớn của con vừa gọi điện cho mẹ, nói cuối năm nay anh họ Húc Húc của con sẽ kết hôn, thời gian đã quyết định rồi là hai mươi sáu tháng chạp!”
"Thật sao? Là tin tốt nha, nhưng con nhớ anh Húc Húc hè rồi không phải mới đi coi mắt sao? Sao giờ lập tức muốn kết hôn rồi?”
Mẹ Tần vui mừng cười ‘ha ha’, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy nhanh quá, cô của con bí mật nói với mẹ là vì chị dâu con đã có thai rồi!"
“Chuyện này mẹ nói cho con biết, con đừng nói lung tung đấy, cũng đừng nói chuyện với anh họ của con, dù sao ba tháng đầu mang thai cũng không ổn định, hiện tại gia đình cô con cũng không có lộ ra, chỉ lén lút nói với mẹ thôi"
"Biết rồi mẹ, đây là chuyện tốt nha, cô bây giờ chắc vui vẻ lắm nhỉ"
"Ừ, khi cô của con nói chuyện này với mẹ, cô của con cười không ngậm miệng được, anh họ con năm nay cũng ba mươi rồi, tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được đối tượng cô của con rất lo lắng. Nhưng lần này thì tốt rồi, không chỉ muốn lập tức kết hôn mà ngay cả cháu cũng sắp có rồi, đúng là song hỉ lâm môn!”
Mẹ Tần ở đầu dây bên kia cảm thấy thực sự rất vui, Tần Lãng nghe mẹ nói chuyện vui vẻ như vậy, không khỏi nghĩ đến nếu mẹ hắn biết mình đã có một cháu trai và hai cháu gái không chừng so với bây giờ còn vui vẻ hơn nha!
Nhưng chuyện này cũng không gấp, dù sao hắn cùng Tô Thi Hàm chưa có tiến triển gì nhiều, chưa đến mức kia. Nếu để cho cha mẹ biết chuyện Thi Hàm và bọn nhỏ, không chừng hai người họ đợi không được mà lại chạy đến đay nhìn con dâu và các cháu, Tần Lãng sợ Tô Thi Hàm lúc đó sẽ có chút áp lực.
Hắn trước tiên phải ở bên này xử lý chuyện Tô Thi Hàm, sau đó sẽ cùng cha mẹ nói cái tin tức tốt này.