Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Edit: Diệp Y Giai
Đề nghị của Thái Tử Niên được mọi người thông qua, đội ngũ tạm thời này cũng được tạo dựng lên. Bởi vì tạm thời còn chưa biết tình huống thế nào, cũng không rõ rốt cuộc quốc gia sẽ sắp xếp những người dị năng chưa được dùng đến ra sao, vạn nhất cũng bị đem làm vật hi sinh, trong lòng mỗi tiểu đội cũng có chút ngọn nguồn.
Thành viên tiểu đội không nhiều, có anh em Viên gia, hai người bọn họ đều là người dị năng, Viên Gia Kỳ là tăng trưởng tốc độ, mà Viên Gia Bùi là hệ khống chế, có khả năng ảnh hưởng nhất định đến người biến dị. Mà dị năng của Thái Tử Thượng là phá hủy, nhưng cần phải phối hợp với súng ống, tỷ như anh ta có thể biến viên đạn bình thường thành đạn nổ, lực sát thương có thể lớn hơn nhiều lần, đồng thời có thể khống chế gần trăm viên, Thái Tử Niên có thể khống chế đất, nhưng chỉ có thể xây lên một bức tường, cũng chính là vào thời điểm mấu chốt có thể có tác dụng khởi điểm. Còn lại hai người chính là Lạc Hương và Trác Hiên.
Lạc Hương không hề coi trọng tiểu đội này, anh em Viên gia lúc trước có thể cứ nhìn cô sắp chết như vậy mà không cứu, mặc dù nói là không phải người có ý xấu, nhưng với cái tính chỉ biết lo cho mình, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm còn thật sự trông cậy vào bọn họ? Mà anh em Thái gia cá tính khác xa, nhìn qua thì có quan hệ rất tốt với Trác Hiên, nhưng nhìn bộ dáng trốn tránh bọn họ của anh, là biết cũng không phải người đáng để tin tưởng.
Cho nên Lạc Hương chẳng qua là lấy một loại thái độ tùy ý đối xử với tiểu đội này, cô tạm thời không muốn trở mặt với những người này, dù sao như vậy đối với cô và Trác Hiên cũng không có chỗ tốt gì.
"Hương Hương, cô gặp qua Lâm Dũng chưa?" Viên Gia Bùi hỏi.
Lạc Hương gật đầu: "Nhìn thấy một lần, nhưng thoạt nhìn anh ta ở cùng đồng đội không tệ, nên không đi quấy rầy."
Viên Gia Bùi rất sáng suốt trầm mặc.
"Được rồi, trước tiên chúng ta nói về dị năng của mình đi, lại luyện tập một chút để phối hợp cho tốt." Thái Tử Niên vuốt mái tóc rối của anh ta, lời nói là nói với mọi người, khóe mắt lại liếc Trác Hiên một cái.
Trác Hiên gật đầu, mà Thái Tử Niên sau đó bắt đầu giải thích cụ thể về dị năng của anh ta. Chẳng qua, căn cứ vào phán đoán của Lạc Hương, anh ta coi như có điều giấu diếm, dù sao thế đạo này giữ lại át chủ bài cũng là thói quen.
Lạc Hương chỉ giới thiệu dị năng thuấn di của cô, mà dị năng hộ thể bị cô giấu đi.
Trác Hiên thì lại nói mình có khả năng tăng bức (biên độ, độ rộng). Gương mặt nghiêm túc không lộ vẻ gì kia rất có sức thuyết phục, Lạc Hương ở bên nhìn thấy khóe miệng khẽ giật giật.
Rất nhanh, những người dị năng vốn đã gia nhập các thế lực về mọi mặt đều có tổ chức của riêng mình, tập kết lại một chỗ lộ ra bộ dáng lực lượng có vẻ rất lớn mạnh. Mà người săn giết riêng lẻ lúc đầu cũng bắt đầu tổ đội, tìm kiếm đồng bọn, có đôi khi mấy đội ngũ sẽ hợp thành một, làm một đại đội có nhân số tương đối nhiều. Tất cả mọi người đều không phải là đồ ngốc.
"Dường như người của quân đội còn chưa đi ra." Thái Tử Niên nói: "Người dị năng của quân đội đều rất mạnh, hơn nữa tỉ lệ có người dị năng cả đội ngũ cao hơn người thường rất nhiều, cho nên trêи cơ bản thế lực lớn chân chính của Bắc Kinh vẫn là chính phủ."
"Nhưng mà nói vậy, sao lại khiến cho các thành phố lớn bị phân tách?" Viên Gia Kỳ có chút tò mò.
"Hừ, trong quân đội cũng không phải bền chắc như thép, hơn nữa hiện tại đang thuộc giai đoạn tranh đoạt các loại tài nguyên, mọi người không muốn bị người khác chế trụ cũng rất bình thường." Thái Tử Niên hừ lạnh một tiếng, có chút khinh bỉ nói.
"Kỳ thật căn cứ các thành phố gần như đều có nguồn tài nguyên trụ cột của mình." Thái Tử Thượng kiếm cớ: "Hầy, giống như con đường sản xuất vũ khí của Bắc Kinh bên này, Thành Đô bên kia thì sử dụng nguyên vật liệu để đổi lấy súng ống, theo như nhu cầu, chẳng qua bởi vì vấn đề vận chuyển, lượng giao dịch không quá lớn, nhưng tóm lại mỗi căn cứ vẫn có thể duy trì tiếp."
"Nói cách khác, hiện tại giống như quân phiệt cắt cứ, mạnh ai nấy làm?" Viên Gia Kỳ thấp giọng hỏi.
Tay trái Thái Tử Thượng quấn lấy sợi tóc anh ánh sáng của mình, cười đến lẳng lơ: "Aha, tôi không biết đâu."
Viên Gia Bùi lôi kéo ống tay áo em trai, nhìn quân nhân đứng ở chung quanh bên tường một cái, tuy bọn họ chỉ đang duy trì hiện trường trật tự, nhưng ai biết bọn họ nghe được sẽ thế nào.
Người liên can cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh, trong lòng có thể có chút cơ sở.
Những quân nhân chịu qua huấn luyện kia lại không giống vậy, không chờ người dị năng bên này tập kết xong, bên kia đã khai chiến với đám người biến dị phía dưới.
Đương nhiên bọn họ sẽ không giáp lá cà ngay từ lúc đầu, trêи tường vây của tòa thành trì này có thiết kế cửa bắn, tiếng nổ của các loại súng ống đột nhiên vang lên, họng súng mang theo ngọn lửa từ trêи tường thành đen nhánh vươn ra, có loại quyết tuyệt lạnh như băng.
"Oa, chính phủ hao phí khí lực lớn, hạ vốn ban đầu rồi." Thái Tử Thượng lấy tay che lại miệng mình, bộ dạng vừa kinh sợ vừa giật mình, đáng tiếc hiện tại tâm tình mọi người đều trầm trọng, không để ý tới trò quấy phá của anh ta.
Người biến dị là mục tiêu được ngắm trúng đầu tiên, chúng nó có số lượng khổng lồ, vô cùng dày đặc, cách thành trì cũng đặc biệt gần.
Nhưng muốn giết chết người biến dị thì tương đối khó khăn, các chiến sĩ cũng không phải là tay súng thần, lực sát thương có hạn.
"Sao chính phủ không sử dụng vũ khí sát thương quy mô lớn?" Lạc Hương có chút nghi hoặc. Dù sao, quốc gia nói trêи miệng là Trung Quốc thích hòa bình không có vũ khí nguy hiểm cỡ trung, quả thực là nói nhảm.
"Bởi vì hoàn cảnh hiện tại sử dụng vũ khí ô nhiễm quá nặng sẽ hoạ vô đơn chí." Thái Tử Niên thản nhiên nói: "Nghe nói nước A bên kia ngay cả bom nguyên tử cũng dùng đến, đáng tiếc, càng biến dị ra thứ lợi hại hơn, hiện tại lại càng không có biện pháp giải quyết nó, chỉ có thể để nó tàn sát bừa bãi ở khắp nơi. Bất luận đạn pháo sinh ra lượng lớn lưu hoàng đều không thể sử dụng, đối với một bộ phận thực vật biến dị mà nói, đó đều là chất dinh dưỡng cực kỳ phong phú. Cho nên, viên đạn sử dụng hiện tại đại đa số là đạn đặc ruột, truy cầu chính là tốc độ, mà không phải mức độ bạo phá."
"Ai, xem bọn họ đánh mệt mỏi quá đi." Thái Tử Thượng cau cái mũi nhỏ: "Quên đi, tuy tôi cảm thấy được thời khắc mấu chốt mạng của mình vẫn quan trọng hơn, nhưng mà... Ha ha, làm anh hùng cảm giác cũng không tồi." Anh ta ôm anh trai mình một cái, miệng nói lời xin lỗi: "Em sẽ không tham gia tiểu đội, muốn đi giúp những người lính kia. Yên tâm, vì người dị năng rất quý giá, mỗi người lính kia đều sẽ quên cả sống chết mà bảo vệ em."
Sau đó anh ta cũng không quay đầu mà rời đi.
Có lẽ là muốn đi tìm quan chỉ huy báo cáo dị năng của mình.
Thái Tử Niên có chút ngây ngốc, tựa hồ chưa phản ứng kịp. Thẳng đến khi người đi mất ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, mới cười khổ một tiếng: "Đồ ngốc." Anh ta nhìn mấy người bên cạnh, có chút hốt hoảng nói: "Thật ra, nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó cười khẳng định như vậy. Làm anh trai, sao có thể rớt lại phía sau. Mặc kệ có giúp được gì hay không, tôi cũng phải bảo vệ nó." Anh ta gật đầu với chúng ta ý bảo thật có lỗi, cũng nhanh chóng rời đi.
"A ~~ tiểu đội tạo dựng lên được mới nửa giờ, sao lại tách ra rồi. Thật sự là lãng phí thời gian của chúng ta mà, Hương Hương, chúng ta lại tìm một đội ngũ đi. Dù sao chỉ có bốn người rất không đáng tin." Viên Gia Kỳ nói.
Lạc Hương không gật đầu. Viên Gia Bùi nhìn em mình, dường như đang nhẫn nại một chút, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
"Xem ra, hai người tựa như cũng muốn đi giúp các chiến sĩ? Kỳ thật không cần thiết, đến lúc chúng ta nên ra sân, thì tóm lại chúng ta cũng vẫn phải đi. Hợp tác với người dị năng không phải càng tốt hơn à, dị năng đa dạng, phối hợp lại thì lực sinh tồn sẽ được nâng cao rất lớn." Viên Gia Kỳ hơi hiểu thái độ của Lạc Hương, mở miệng khuyên mấy câu.
Lạc Hương hiểu được, Viên Gia Kỳ vẫn không rõ khác biệt của hai người ở chỗ nào.
Không có người dị năng bảo hộ, kỳ thật những chiến sĩ xạ kϊƈɦ này rất nguy hiểm, có đủ kiểu người biến dị, trong đó có thể chui qua lỗ bắn nho nhỏ của chiến sĩ săn giết cũng không phải là chuyện cổ quái gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa có người dị năng phối hợp, hỏa khí của bọn họ sẽ càng có uy lực lớn hơn nữa. Vậy vì sao không có người dị năng nào đi trợ giúp bọn họ?
Vậy đại khái chính là sự ngạo mạn của người dị năng đi. Có được dị năng, trước mặc kệ dị năng này có cường đại hay không, bọn họ chính là cường giả, hoặc có thể nói là có cơ hội trở thành cường giả, coi rẻ người thường là chuyện đương nhiên. Người dị năng trong quân đội chẳng phải cũng chia bè phái, chứ không phải phối hợp quân nhân bình thường à?
Người dị năng cần ra sân cuối cùng, bọn họ mới là anh hùng và hi vọng cứu thế chân chính —— đây đại khái là ý nghĩ của mọi người, kỳ thật người tiến cấp của người biến dị cũng không nhiều đã thấy, càng nhiều là người biến dị bình thường, ngay cả người biến dị cũng biết đoàn kết tất cả có thể có lực lượng đoàn kết, mà đều đã đến nguy cơ thời khắc tồn vong, nhân loại lại vì cái gọi là thứ tự xuất trận trước sau mà rối rắm, thật buồn cười dữ dội.
Lạc Hương không nhiều lời với Viên Gia Kỳ, cô nhìn ra được, Viên Gia Bùi tuy hiểu rõ ý tứ, nhưng không bày ra hành động, có lẽ đại khái là thật sự có điều băn khoăn.
Bốn người gần như lập tức tách ra. Lạc Hương cũng đi tìm quan quân có thể phụ trách. Kỳ thật trong lòng không phải là không có áy náy, tự bảo vệ mình thì có thể, nhưng hoàn toàn coi thường những người khác chỉ lo chính mình, Lạc Hương không biết là tận thế biến mình thành như vậy, hay là cá tính mình vốn là như vậy. Tuy ngày thường cần đề phòng cái này đề phòng cái kia, thấy chết mà không cứu cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhưng đã tới lúc này rồi, chung quy vẫn phải xuất ra chút sức.
Trác Hiên là cận chiến, cũng không có gì có thể hỗ trợ, chờ Lạc Hương đi tuyến chiến đấu đầu tiên phía dưới tường thành bắt đầu phát huy tác dụng của mình, anh vẫn đứng ở địa điểm bí ẩn chỗ cao, bắt đầu nhìn ra xa.
Bắt tặc cần vương, luôn là đạo lý không đổi.
Tác giả: chương này viết ra lo lắng rất lâu, cũng không biết có thể bị chụp gạch hay không. Nhưng tôi cảm thấy nếu tôi chính là Hương Hương, cuối cùng tôi sẽ lựa chọn như vậy.
Có thân nói tôi viết văn không nói nhiều, rất nhiều cao trào không viết tỉ mỉ —— được rồi, đích thật là như vậy, bởi vì không muốn kéo số trang ra thật dài, có nhiều chỗ cứ thế cho qua. Rất nhiều tác phẩm quá dài thì không có tâm tư viết. Tôi muốn mở bộ mới.
Có người có dị nghị đối với hoàn cảnh sống cuối cùng—— đây cũng là spoiler, đài nguyên cũng không phải hoàn toàn không có bóng người, khả năng cư dân nơi đó sống sót rất cao, cho nên nơi đó là một khu vực có người nhưng không náo nhiệt. Rất thích hợp cho ngôi nhà cuối cùng. Tài nguyên nơi đó không phong phú, không có thực vật, nhân số có thể nuôi sống rất ít, nhưng người một mực sinh tồn ở nơi đó lại sẽ không rời đi. Mà Tu Di Linh Thiên có sản vật phong phú, hoàn cảnh tuyệt đẹp giống như tiên cảnh, chỉ là, nó không lớn, nó ngăn cách, nó là một thế giới chết không có sức sống. Cuối cùng còn muốn đề cập đến vấn đề trẻ em, chẳng lẽ ở trong thế giới đó nuôi dưỡng đứa trẻ? Nó sẽ cho rằng trêи thế giới chỉ có ba người, thế giới chỉ lớn như vậy, nó không có bạn chơi, mà một khi rời đi nơi trú, thế giới của nó sẽ sụp đổ.
Đề nghị của Thái Tử Niên được mọi người thông qua, đội ngũ tạm thời này cũng được tạo dựng lên. Bởi vì tạm thời còn chưa biết tình huống thế nào, cũng không rõ rốt cuộc quốc gia sẽ sắp xếp những người dị năng chưa được dùng đến ra sao, vạn nhất cũng bị đem làm vật hi sinh, trong lòng mỗi tiểu đội cũng có chút ngọn nguồn.
Thành viên tiểu đội không nhiều, có anh em Viên gia, hai người bọn họ đều là người dị năng, Viên Gia Kỳ là tăng trưởng tốc độ, mà Viên Gia Bùi là hệ khống chế, có khả năng ảnh hưởng nhất định đến người biến dị. Mà dị năng của Thái Tử Thượng là phá hủy, nhưng cần phải phối hợp với súng ống, tỷ như anh ta có thể biến viên đạn bình thường thành đạn nổ, lực sát thương có thể lớn hơn nhiều lần, đồng thời có thể khống chế gần trăm viên, Thái Tử Niên có thể khống chế đất, nhưng chỉ có thể xây lên một bức tường, cũng chính là vào thời điểm mấu chốt có thể có tác dụng khởi điểm. Còn lại hai người chính là Lạc Hương và Trác Hiên.
Lạc Hương không hề coi trọng tiểu đội này, anh em Viên gia lúc trước có thể cứ nhìn cô sắp chết như vậy mà không cứu, mặc dù nói là không phải người có ý xấu, nhưng với cái tính chỉ biết lo cho mình, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm còn thật sự trông cậy vào bọn họ? Mà anh em Thái gia cá tính khác xa, nhìn qua thì có quan hệ rất tốt với Trác Hiên, nhưng nhìn bộ dáng trốn tránh bọn họ của anh, là biết cũng không phải người đáng để tin tưởng.
Cho nên Lạc Hương chẳng qua là lấy một loại thái độ tùy ý đối xử với tiểu đội này, cô tạm thời không muốn trở mặt với những người này, dù sao như vậy đối với cô và Trác Hiên cũng không có chỗ tốt gì.
"Hương Hương, cô gặp qua Lâm Dũng chưa?" Viên Gia Bùi hỏi.
Lạc Hương gật đầu: "Nhìn thấy một lần, nhưng thoạt nhìn anh ta ở cùng đồng đội không tệ, nên không đi quấy rầy."
Viên Gia Bùi rất sáng suốt trầm mặc.
"Được rồi, trước tiên chúng ta nói về dị năng của mình đi, lại luyện tập một chút để phối hợp cho tốt." Thái Tử Niên vuốt mái tóc rối của anh ta, lời nói là nói với mọi người, khóe mắt lại liếc Trác Hiên một cái.
Trác Hiên gật đầu, mà Thái Tử Niên sau đó bắt đầu giải thích cụ thể về dị năng của anh ta. Chẳng qua, căn cứ vào phán đoán của Lạc Hương, anh ta coi như có điều giấu diếm, dù sao thế đạo này giữ lại át chủ bài cũng là thói quen.
Lạc Hương chỉ giới thiệu dị năng thuấn di của cô, mà dị năng hộ thể bị cô giấu đi.
Trác Hiên thì lại nói mình có khả năng tăng bức (biên độ, độ rộng). Gương mặt nghiêm túc không lộ vẻ gì kia rất có sức thuyết phục, Lạc Hương ở bên nhìn thấy khóe miệng khẽ giật giật.
Rất nhanh, những người dị năng vốn đã gia nhập các thế lực về mọi mặt đều có tổ chức của riêng mình, tập kết lại một chỗ lộ ra bộ dáng lực lượng có vẻ rất lớn mạnh. Mà người săn giết riêng lẻ lúc đầu cũng bắt đầu tổ đội, tìm kiếm đồng bọn, có đôi khi mấy đội ngũ sẽ hợp thành một, làm một đại đội có nhân số tương đối nhiều. Tất cả mọi người đều không phải là đồ ngốc.
"Dường như người của quân đội còn chưa đi ra." Thái Tử Niên nói: "Người dị năng của quân đội đều rất mạnh, hơn nữa tỉ lệ có người dị năng cả đội ngũ cao hơn người thường rất nhiều, cho nên trêи cơ bản thế lực lớn chân chính của Bắc Kinh vẫn là chính phủ."
"Nhưng mà nói vậy, sao lại khiến cho các thành phố lớn bị phân tách?" Viên Gia Kỳ có chút tò mò.
"Hừ, trong quân đội cũng không phải bền chắc như thép, hơn nữa hiện tại đang thuộc giai đoạn tranh đoạt các loại tài nguyên, mọi người không muốn bị người khác chế trụ cũng rất bình thường." Thái Tử Niên hừ lạnh một tiếng, có chút khinh bỉ nói.
"Kỳ thật căn cứ các thành phố gần như đều có nguồn tài nguyên trụ cột của mình." Thái Tử Thượng kiếm cớ: "Hầy, giống như con đường sản xuất vũ khí của Bắc Kinh bên này, Thành Đô bên kia thì sử dụng nguyên vật liệu để đổi lấy súng ống, theo như nhu cầu, chẳng qua bởi vì vấn đề vận chuyển, lượng giao dịch không quá lớn, nhưng tóm lại mỗi căn cứ vẫn có thể duy trì tiếp."
"Nói cách khác, hiện tại giống như quân phiệt cắt cứ, mạnh ai nấy làm?" Viên Gia Kỳ thấp giọng hỏi.
Tay trái Thái Tử Thượng quấn lấy sợi tóc anh ánh sáng của mình, cười đến lẳng lơ: "Aha, tôi không biết đâu."
Viên Gia Bùi lôi kéo ống tay áo em trai, nhìn quân nhân đứng ở chung quanh bên tường một cái, tuy bọn họ chỉ đang duy trì hiện trường trật tự, nhưng ai biết bọn họ nghe được sẽ thế nào.
Người liên can cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh, trong lòng có thể có chút cơ sở.
Những quân nhân chịu qua huấn luyện kia lại không giống vậy, không chờ người dị năng bên này tập kết xong, bên kia đã khai chiến với đám người biến dị phía dưới.
Đương nhiên bọn họ sẽ không giáp lá cà ngay từ lúc đầu, trêи tường vây của tòa thành trì này có thiết kế cửa bắn, tiếng nổ của các loại súng ống đột nhiên vang lên, họng súng mang theo ngọn lửa từ trêи tường thành đen nhánh vươn ra, có loại quyết tuyệt lạnh như băng.
"Oa, chính phủ hao phí khí lực lớn, hạ vốn ban đầu rồi." Thái Tử Thượng lấy tay che lại miệng mình, bộ dạng vừa kinh sợ vừa giật mình, đáng tiếc hiện tại tâm tình mọi người đều trầm trọng, không để ý tới trò quấy phá của anh ta.
Người biến dị là mục tiêu được ngắm trúng đầu tiên, chúng nó có số lượng khổng lồ, vô cùng dày đặc, cách thành trì cũng đặc biệt gần.
Nhưng muốn giết chết người biến dị thì tương đối khó khăn, các chiến sĩ cũng không phải là tay súng thần, lực sát thương có hạn.
"Sao chính phủ không sử dụng vũ khí sát thương quy mô lớn?" Lạc Hương có chút nghi hoặc. Dù sao, quốc gia nói trêи miệng là Trung Quốc thích hòa bình không có vũ khí nguy hiểm cỡ trung, quả thực là nói nhảm.
"Bởi vì hoàn cảnh hiện tại sử dụng vũ khí ô nhiễm quá nặng sẽ hoạ vô đơn chí." Thái Tử Niên thản nhiên nói: "Nghe nói nước A bên kia ngay cả bom nguyên tử cũng dùng đến, đáng tiếc, càng biến dị ra thứ lợi hại hơn, hiện tại lại càng không có biện pháp giải quyết nó, chỉ có thể để nó tàn sát bừa bãi ở khắp nơi. Bất luận đạn pháo sinh ra lượng lớn lưu hoàng đều không thể sử dụng, đối với một bộ phận thực vật biến dị mà nói, đó đều là chất dinh dưỡng cực kỳ phong phú. Cho nên, viên đạn sử dụng hiện tại đại đa số là đạn đặc ruột, truy cầu chính là tốc độ, mà không phải mức độ bạo phá."
"Ai, xem bọn họ đánh mệt mỏi quá đi." Thái Tử Thượng cau cái mũi nhỏ: "Quên đi, tuy tôi cảm thấy được thời khắc mấu chốt mạng của mình vẫn quan trọng hơn, nhưng mà... Ha ha, làm anh hùng cảm giác cũng không tồi." Anh ta ôm anh trai mình một cái, miệng nói lời xin lỗi: "Em sẽ không tham gia tiểu đội, muốn đi giúp những người lính kia. Yên tâm, vì người dị năng rất quý giá, mỗi người lính kia đều sẽ quên cả sống chết mà bảo vệ em."
Sau đó anh ta cũng không quay đầu mà rời đi.
Có lẽ là muốn đi tìm quan chỉ huy báo cáo dị năng của mình.
Thái Tử Niên có chút ngây ngốc, tựa hồ chưa phản ứng kịp. Thẳng đến khi người đi mất ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, mới cười khổ một tiếng: "Đồ ngốc." Anh ta nhìn mấy người bên cạnh, có chút hốt hoảng nói: "Thật ra, nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó cười khẳng định như vậy. Làm anh trai, sao có thể rớt lại phía sau. Mặc kệ có giúp được gì hay không, tôi cũng phải bảo vệ nó." Anh ta gật đầu với chúng ta ý bảo thật có lỗi, cũng nhanh chóng rời đi.
"A ~~ tiểu đội tạo dựng lên được mới nửa giờ, sao lại tách ra rồi. Thật sự là lãng phí thời gian của chúng ta mà, Hương Hương, chúng ta lại tìm một đội ngũ đi. Dù sao chỉ có bốn người rất không đáng tin." Viên Gia Kỳ nói.
Lạc Hương không gật đầu. Viên Gia Bùi nhìn em mình, dường như đang nhẫn nại một chút, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
"Xem ra, hai người tựa như cũng muốn đi giúp các chiến sĩ? Kỳ thật không cần thiết, đến lúc chúng ta nên ra sân, thì tóm lại chúng ta cũng vẫn phải đi. Hợp tác với người dị năng không phải càng tốt hơn à, dị năng đa dạng, phối hợp lại thì lực sinh tồn sẽ được nâng cao rất lớn." Viên Gia Kỳ hơi hiểu thái độ của Lạc Hương, mở miệng khuyên mấy câu.
Lạc Hương hiểu được, Viên Gia Kỳ vẫn không rõ khác biệt của hai người ở chỗ nào.
Không có người dị năng bảo hộ, kỳ thật những chiến sĩ xạ kϊƈɦ này rất nguy hiểm, có đủ kiểu người biến dị, trong đó có thể chui qua lỗ bắn nho nhỏ của chiến sĩ săn giết cũng không phải là chuyện cổ quái gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa có người dị năng phối hợp, hỏa khí của bọn họ sẽ càng có uy lực lớn hơn nữa. Vậy vì sao không có người dị năng nào đi trợ giúp bọn họ?
Vậy đại khái chính là sự ngạo mạn của người dị năng đi. Có được dị năng, trước mặc kệ dị năng này có cường đại hay không, bọn họ chính là cường giả, hoặc có thể nói là có cơ hội trở thành cường giả, coi rẻ người thường là chuyện đương nhiên. Người dị năng trong quân đội chẳng phải cũng chia bè phái, chứ không phải phối hợp quân nhân bình thường à?
Người dị năng cần ra sân cuối cùng, bọn họ mới là anh hùng và hi vọng cứu thế chân chính —— đây đại khái là ý nghĩ của mọi người, kỳ thật người tiến cấp của người biến dị cũng không nhiều đã thấy, càng nhiều là người biến dị bình thường, ngay cả người biến dị cũng biết đoàn kết tất cả có thể có lực lượng đoàn kết, mà đều đã đến nguy cơ thời khắc tồn vong, nhân loại lại vì cái gọi là thứ tự xuất trận trước sau mà rối rắm, thật buồn cười dữ dội.
Lạc Hương không nhiều lời với Viên Gia Kỳ, cô nhìn ra được, Viên Gia Bùi tuy hiểu rõ ý tứ, nhưng không bày ra hành động, có lẽ đại khái là thật sự có điều băn khoăn.
Bốn người gần như lập tức tách ra. Lạc Hương cũng đi tìm quan quân có thể phụ trách. Kỳ thật trong lòng không phải là không có áy náy, tự bảo vệ mình thì có thể, nhưng hoàn toàn coi thường những người khác chỉ lo chính mình, Lạc Hương không biết là tận thế biến mình thành như vậy, hay là cá tính mình vốn là như vậy. Tuy ngày thường cần đề phòng cái này đề phòng cái kia, thấy chết mà không cứu cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhưng đã tới lúc này rồi, chung quy vẫn phải xuất ra chút sức.
Trác Hiên là cận chiến, cũng không có gì có thể hỗ trợ, chờ Lạc Hương đi tuyến chiến đấu đầu tiên phía dưới tường thành bắt đầu phát huy tác dụng của mình, anh vẫn đứng ở địa điểm bí ẩn chỗ cao, bắt đầu nhìn ra xa.
Bắt tặc cần vương, luôn là đạo lý không đổi.
Tác giả: chương này viết ra lo lắng rất lâu, cũng không biết có thể bị chụp gạch hay không. Nhưng tôi cảm thấy nếu tôi chính là Hương Hương, cuối cùng tôi sẽ lựa chọn như vậy.
Có thân nói tôi viết văn không nói nhiều, rất nhiều cao trào không viết tỉ mỉ —— được rồi, đích thật là như vậy, bởi vì không muốn kéo số trang ra thật dài, có nhiều chỗ cứ thế cho qua. Rất nhiều tác phẩm quá dài thì không có tâm tư viết. Tôi muốn mở bộ mới.
Có người có dị nghị đối với hoàn cảnh sống cuối cùng—— đây cũng là spoiler, đài nguyên cũng không phải hoàn toàn không có bóng người, khả năng cư dân nơi đó sống sót rất cao, cho nên nơi đó là một khu vực có người nhưng không náo nhiệt. Rất thích hợp cho ngôi nhà cuối cùng. Tài nguyên nơi đó không phong phú, không có thực vật, nhân số có thể nuôi sống rất ít, nhưng người một mực sinh tồn ở nơi đó lại sẽ không rời đi. Mà Tu Di Linh Thiên có sản vật phong phú, hoàn cảnh tuyệt đẹp giống như tiên cảnh, chỉ là, nó không lớn, nó ngăn cách, nó là một thế giới chết không có sức sống. Cuối cùng còn muốn đề cập đến vấn đề trẻ em, chẳng lẽ ở trong thế giới đó nuôi dưỡng đứa trẻ? Nó sẽ cho rằng trêи thế giới chỉ có ba người, thế giới chỉ lớn như vậy, nó không có bạn chơi, mà một khi rời đi nơi trú, thế giới của nó sẽ sụp đổ.