Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Omega Của Đại Tá Cấm Dục - Chương 127: Em ấy là của mình rồi
Thụy Minh Hiên giật mạnh tay ra khiến cô ta ngã lảo đảo đụng vào tường, không thèm nhìn một cái lao đi.
Nếu không phải vì bé cưng, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
" ngủ đi, anh mang em đến bệnh viện"
Thụy Minh Hiên thúc bé cưng trong lòng lên, để mặt cậu áp vào cổ anh, trầm thấp nói.
Lưu Kỳ Dương cười nhìn anh, rồi cũng mệt mỏi mà nhắm lại đôi mắt xinh đẹp.
Lệ Mẫn Chi còn muốn la hét nhưng lại bị khí thế của Lưu Thiếu Nghiêm làm cho nhũn người ra, trượt xuống sàn, trơ mắt nhìn Thụy Minh Hiên biến mất trong thang máy.
" được rồi, giờ chúng ta vào chuyện tiếp theo"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn một hành lang người, lạnh lùng cất giọng nói.
Thì ra nãy giờ ngài chỉ bận tâm con trai ngài thôi chứ gì.
Tiếng lòng của một đám người cũng chẳng lọt đến tai anh, Lưu Thiếu Nghiêm thu về khí thế alpha cấp S+ của mình, Nhậm Gia Vỹ và Triệu Nhân bị hai nhân viên khách sạn giữ tay đằng sau đứng một bên.
" ông loạn dùng uy áp chèn ép omega của đế quốc, tôi sẽ cáo ông"
Lệ Mẫn Chi cũng bò dậy, chỉ tay vào người Lưu Thiếu Nghiêm tức giận mắng.
" cô rốt cuộc gọi tôi đi có chuyện gì?"
Lưu Kỳ Trạch vẫn luôn đứng đằng sau cha mình nhìn Lệ Mẫn Chi cất giọng nói.
" tôi... "
Lệ Mẫn Chi có chột dạ trong lòng đối với ánh mắt chỉ trích của Lưu Kỳ Trạch vậy mà không nói được, khí thế hùng hổ vừa rồi cũng yếu mất.
" tôi... muốn nhờ cậu xem giùm cửa phòng..."
Lệ Mẫn Chi cuối cùng cũng hộc ra được một cái lý do xức sẹo.
" cửa phòng làm sao, tại sao có trục trặc lại không đi tìm ban quản lý khách sạn, lại cứ cố tình đi vào khu vực tầng 10 của học trung cấp dưới, tôi nhớ học sinh lớp 12 nằm ở tầng 15 tới 20"
Quản lý khách sạn nghiêm nghị nhìn cô, đối với lời nói của cô ta buông lời chất vấn.
Lệ Mẫn Chi bị nói đến không trả lời được, nghẹn đỏ mặt đứng đó.
Giang Bân nhìn cô ta như nhìn một con ngốc, muốn hại người mà cả lý do gọi người đi cũng không chuẩn bị, não bị vào nước hay sao, trình độ thế này mà cứ muốn đi hại người, chết thế nào còn không biết ấy chứ.
" để tôi nói đi, cô thật ra chỉ muốn gọi tôi đi, để cho em trai tôi một mình trở về, còn bố trí một phòng đối diện khiến cho em trai tôi không nghĩ sẽ có người dám gây sự, mới để cho hai người này thuận lợi đắc thủ đi"
Lưu Kỳ Trạch lạnh lùng nhìn cô ta, nếu không phải Thụy Minh Hiên và bạn anh ta nhìn thấy cậu bị gọi đi thì chắc âm mưu của cô ta đã thành rồi, nghĩ đến em trai của mình Lưu Kỳ Trạch thật có hận muốn hành hung cô ta một trận.
" mới không phải, tôi không quen hai người họ... tôi..."
Lệ Mẫn Chi cuống cuồng phản bác.
" Lệ Mẫn Chi, cô có cần tôi đưa lịch sử cuộc gọi cho bọn họ xem không, tôi biết kiểu gì cô cũng sẽ chối nếu xảy ra chuyện nên đã lưu lại cuộc gọi mà cô đã gọi cho chúng tôi, còn có, thuốc là cô cho chúng tôi, chứ hai alpha như chúng tôi lấy đâu ra thuốc kích thích kỳ phân hoá"
Nhậm Gia Vỹ biết sự tình không thể dấu nên dứt khoát nói ra luôn, trong chuyện này họ cũng chỉ là đồng loã giúp cô ta làm việc, tội có thể nhẹ hơn cô ta, nếu hôm nay để cô ta chạy thoát, tương lai sau này của hai người họ sẽ mất hết, đã không được lợi lộc gì còn phải chịu hết tội lỗi, ngu sao mà làm.
" các cậu đừng có nói bậy"
Lệ Mẫn Chi thét chói tai, nhưng chẳng ai quan tâm cô ta.
" ngài là Lưu đại tá đi, chuyện hôm nay hai chúng tôi có lỗi, chúng tôi sẽ nhận tội, nhưng ngài ngẫm lại, nếu cô ta không dàn xếp mọi chuyện, phòng đối diện là cô ta an bài cho chúng tôi, chứ hai học sinh cấp trên lại ở phòng của học dưới, chúng tôi không có tài đức gì mà sắp xếp được, thuốc kích thích là cô ta cho chúng tôi, chúng tôi là bị cô ta xúi giục mới nóng đầu làm chuyện này, mong ngài phân xử đúng tội"
Triệu Nhân cũng lên tiếng, hắn không muốn gánh tội thay đâu.
" chuyện này sẽ có người đi điều tra rõ ràng, nếu chuyện đúng như lời hai cậu nói, thì tôi cũng không dám lấy quyền lợi của mình ra mà trả thù người làm hại con trai tôi, dẫn người đi thôi, Lệ Mẫn Chi cứ để cô ta trở lại phòng, gọi người báo cho cha cô ta biết"
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ trầm trầm mà phán.
Nhậm Gia Vỹ và Triệu Nhân rất phối hợp đi cùng quản lý khách sạn, Lệ Mẫn Chi đờ đẫn đứng đó chẳng ai đụng.
Lưu Thiếu Nghiêm mở cửa phòng vợ mình đi vào, Lưu Kỳ Trạch khoá cửa phòng cậu lại rồi cũng theo cha mình đi vào.
Giang Kỳ vẫn còn đang ngủ, cậu bị anh dày vò mấy lần, vốn đã mệt mỏi, lại còn không được nghĩ ngơi mà chạy tới đây, vừa nằm xuống đã ngủ mê mang.
" con về phòng ngủ đi"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai lớn lẽo đẽo đi theo mình mà nhức đầu, nhóc con này mỗi lần làm sai đều tự giác nhận phạt, thành khẩn đến mức anh cũng chẳng giận nổi, chuyện này anh cũng không trách nó, chỉ trách thằng nhóc kia cứ trêu hoa ghẹo nguyệt, hồi nhỏ cũng vậy mà giờ cũng vậy.
" hay là con tới bệnh viện chăm sóc em"
Lưu Kỳ Trạch vốn cũng muốn đi nhưng cha cậu không có nói gì, cậu cũng không dám đi.
" ở đó không cần con, về phòng ngủ đi, ngày mai vẫn theo chân trường học đi khu tham quan hồ Thiên Thanh, chuyện của em trai đã có cha lo"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai nghiêm nghị nói.
" con biết rồi"
Lưu Kỳ Trạch ủi xìu nói, mở cửa lết về phòng.
Bên Thụy Minh Hiên đã đến được bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì được chuyển về phòng bệnh, cho truyền một trai nước biển cùng thuốc trung hoà dược lực.
Thụy Minh Hiên nhìn bé cưng khuôn mặt đã bớt hồng nằm trên giường nệm trắng tinh của bệnh viện ngủ say, trên người còn mang mùi hương bạc hà thuộc về anh, tâm như có dòng nước ấm chảy qua, trái tim cũng muốn tan ra.1
Em ấy là của mình rồi.
...
Lúc Lưu Kỳ Dương tỉnh lại chỉ nhìn thấy ba ba của mình đang ngồi bên giường gọt táo ăn, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh vẫn không nhìn thấy người muốn thấy.
" đừng tìm nữa, nó ở trong kia"
Giang Kỳ hướng mắt nhìn vào nhà vệ sinh.
Thụy Minh Hiên nghe thấy tiếng của ba vợ thì đi ra, đối diện với đôi mắt to mơ màng của bé cưng thì tim hẩn một nhịp.
" em sao vậy, muốn uống nước?"
Thụy Minh Hiên bước nhanh tới, sờ sờ má cậu dịu giọng nói.
Lưu Kỳ Dương tựa vào bàn tay đang sờ cậu, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, đôi mắt nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn ba ba mình, có chút ranh mảnh mà ngó nghiêng một chút rồi thở nhẹ ra.
Giang Kỳ sao mà không hiểu con trai mình cho được, cậu bật cười.
" cha con đi xử tính chuyện tối qua rồi"
Lưu Kỳ Dương bị ba ba phát giác nội tâm mà đỏ mặt.
" con đó, sợ cha con làm gì nó à, chẳng lẽ cha con còn có thể đem nó quăng xuống biển cho cá ăn"
Giang Kỳ bẹo má cậu cười mắng.
" cha toàn hung dữ với anh ấy, chuyện này cha không thể trách anh ấy"
Lưu Kỳ Dương bĩu môi nói với ba mình.
" sao không được trách, con có biết ai hại con phải kích thích kỳ phân hoá không, nếu không phải nó chạy tới sớm, con chắc đã thoải mái ngồi đây mà bênh vực nó"
Giang Kỳ chỉ vào mũi nó mắng, omega vừa trưởng thành là không giữ được nữa mà.
" cũng đâu phải do anh ấy muốn vậy"1
Lưu Kỳ Dương cúi đầu lí nhí nói, Thụy Minh Hiên cả quá trình chỉ nghiêm túc nhìn hai người đấu khẩu, không nói lời nào.
Nếu không phải vì bé cưng, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
" ngủ đi, anh mang em đến bệnh viện"
Thụy Minh Hiên thúc bé cưng trong lòng lên, để mặt cậu áp vào cổ anh, trầm thấp nói.
Lưu Kỳ Dương cười nhìn anh, rồi cũng mệt mỏi mà nhắm lại đôi mắt xinh đẹp.
Lệ Mẫn Chi còn muốn la hét nhưng lại bị khí thế của Lưu Thiếu Nghiêm làm cho nhũn người ra, trượt xuống sàn, trơ mắt nhìn Thụy Minh Hiên biến mất trong thang máy.
" được rồi, giờ chúng ta vào chuyện tiếp theo"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn một hành lang người, lạnh lùng cất giọng nói.
Thì ra nãy giờ ngài chỉ bận tâm con trai ngài thôi chứ gì.
Tiếng lòng của một đám người cũng chẳng lọt đến tai anh, Lưu Thiếu Nghiêm thu về khí thế alpha cấp S+ của mình, Nhậm Gia Vỹ và Triệu Nhân bị hai nhân viên khách sạn giữ tay đằng sau đứng một bên.
" ông loạn dùng uy áp chèn ép omega của đế quốc, tôi sẽ cáo ông"
Lệ Mẫn Chi cũng bò dậy, chỉ tay vào người Lưu Thiếu Nghiêm tức giận mắng.
" cô rốt cuộc gọi tôi đi có chuyện gì?"
Lưu Kỳ Trạch vẫn luôn đứng đằng sau cha mình nhìn Lệ Mẫn Chi cất giọng nói.
" tôi... "
Lệ Mẫn Chi có chột dạ trong lòng đối với ánh mắt chỉ trích của Lưu Kỳ Trạch vậy mà không nói được, khí thế hùng hổ vừa rồi cũng yếu mất.
" tôi... muốn nhờ cậu xem giùm cửa phòng..."
Lệ Mẫn Chi cuối cùng cũng hộc ra được một cái lý do xức sẹo.
" cửa phòng làm sao, tại sao có trục trặc lại không đi tìm ban quản lý khách sạn, lại cứ cố tình đi vào khu vực tầng 10 của học trung cấp dưới, tôi nhớ học sinh lớp 12 nằm ở tầng 15 tới 20"
Quản lý khách sạn nghiêm nghị nhìn cô, đối với lời nói của cô ta buông lời chất vấn.
Lệ Mẫn Chi bị nói đến không trả lời được, nghẹn đỏ mặt đứng đó.
Giang Bân nhìn cô ta như nhìn một con ngốc, muốn hại người mà cả lý do gọi người đi cũng không chuẩn bị, não bị vào nước hay sao, trình độ thế này mà cứ muốn đi hại người, chết thế nào còn không biết ấy chứ.
" để tôi nói đi, cô thật ra chỉ muốn gọi tôi đi, để cho em trai tôi một mình trở về, còn bố trí một phòng đối diện khiến cho em trai tôi không nghĩ sẽ có người dám gây sự, mới để cho hai người này thuận lợi đắc thủ đi"
Lưu Kỳ Trạch lạnh lùng nhìn cô ta, nếu không phải Thụy Minh Hiên và bạn anh ta nhìn thấy cậu bị gọi đi thì chắc âm mưu của cô ta đã thành rồi, nghĩ đến em trai của mình Lưu Kỳ Trạch thật có hận muốn hành hung cô ta một trận.
" mới không phải, tôi không quen hai người họ... tôi..."
Lệ Mẫn Chi cuống cuồng phản bác.
" Lệ Mẫn Chi, cô có cần tôi đưa lịch sử cuộc gọi cho bọn họ xem không, tôi biết kiểu gì cô cũng sẽ chối nếu xảy ra chuyện nên đã lưu lại cuộc gọi mà cô đã gọi cho chúng tôi, còn có, thuốc là cô cho chúng tôi, chứ hai alpha như chúng tôi lấy đâu ra thuốc kích thích kỳ phân hoá"
Nhậm Gia Vỹ biết sự tình không thể dấu nên dứt khoát nói ra luôn, trong chuyện này họ cũng chỉ là đồng loã giúp cô ta làm việc, tội có thể nhẹ hơn cô ta, nếu hôm nay để cô ta chạy thoát, tương lai sau này của hai người họ sẽ mất hết, đã không được lợi lộc gì còn phải chịu hết tội lỗi, ngu sao mà làm.
" các cậu đừng có nói bậy"
Lệ Mẫn Chi thét chói tai, nhưng chẳng ai quan tâm cô ta.
" ngài là Lưu đại tá đi, chuyện hôm nay hai chúng tôi có lỗi, chúng tôi sẽ nhận tội, nhưng ngài ngẫm lại, nếu cô ta không dàn xếp mọi chuyện, phòng đối diện là cô ta an bài cho chúng tôi, chứ hai học sinh cấp trên lại ở phòng của học dưới, chúng tôi không có tài đức gì mà sắp xếp được, thuốc kích thích là cô ta cho chúng tôi, chúng tôi là bị cô ta xúi giục mới nóng đầu làm chuyện này, mong ngài phân xử đúng tội"
Triệu Nhân cũng lên tiếng, hắn không muốn gánh tội thay đâu.
" chuyện này sẽ có người đi điều tra rõ ràng, nếu chuyện đúng như lời hai cậu nói, thì tôi cũng không dám lấy quyền lợi của mình ra mà trả thù người làm hại con trai tôi, dẫn người đi thôi, Lệ Mẫn Chi cứ để cô ta trở lại phòng, gọi người báo cho cha cô ta biết"
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ trầm trầm mà phán.
Nhậm Gia Vỹ và Triệu Nhân rất phối hợp đi cùng quản lý khách sạn, Lệ Mẫn Chi đờ đẫn đứng đó chẳng ai đụng.
Lưu Thiếu Nghiêm mở cửa phòng vợ mình đi vào, Lưu Kỳ Trạch khoá cửa phòng cậu lại rồi cũng theo cha mình đi vào.
Giang Kỳ vẫn còn đang ngủ, cậu bị anh dày vò mấy lần, vốn đã mệt mỏi, lại còn không được nghĩ ngơi mà chạy tới đây, vừa nằm xuống đã ngủ mê mang.
" con về phòng ngủ đi"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai lớn lẽo đẽo đi theo mình mà nhức đầu, nhóc con này mỗi lần làm sai đều tự giác nhận phạt, thành khẩn đến mức anh cũng chẳng giận nổi, chuyện này anh cũng không trách nó, chỉ trách thằng nhóc kia cứ trêu hoa ghẹo nguyệt, hồi nhỏ cũng vậy mà giờ cũng vậy.
" hay là con tới bệnh viện chăm sóc em"
Lưu Kỳ Trạch vốn cũng muốn đi nhưng cha cậu không có nói gì, cậu cũng không dám đi.
" ở đó không cần con, về phòng ngủ đi, ngày mai vẫn theo chân trường học đi khu tham quan hồ Thiên Thanh, chuyện của em trai đã có cha lo"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai nghiêm nghị nói.
" con biết rồi"
Lưu Kỳ Trạch ủi xìu nói, mở cửa lết về phòng.
Bên Thụy Minh Hiên đã đến được bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì được chuyển về phòng bệnh, cho truyền một trai nước biển cùng thuốc trung hoà dược lực.
Thụy Minh Hiên nhìn bé cưng khuôn mặt đã bớt hồng nằm trên giường nệm trắng tinh của bệnh viện ngủ say, trên người còn mang mùi hương bạc hà thuộc về anh, tâm như có dòng nước ấm chảy qua, trái tim cũng muốn tan ra.1
Em ấy là của mình rồi.
...
Lúc Lưu Kỳ Dương tỉnh lại chỉ nhìn thấy ba ba của mình đang ngồi bên giường gọt táo ăn, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh vẫn không nhìn thấy người muốn thấy.
" đừng tìm nữa, nó ở trong kia"
Giang Kỳ hướng mắt nhìn vào nhà vệ sinh.
Thụy Minh Hiên nghe thấy tiếng của ba vợ thì đi ra, đối diện với đôi mắt to mơ màng của bé cưng thì tim hẩn một nhịp.
" em sao vậy, muốn uống nước?"
Thụy Minh Hiên bước nhanh tới, sờ sờ má cậu dịu giọng nói.
Lưu Kỳ Dương tựa vào bàn tay đang sờ cậu, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, đôi mắt nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn ba ba mình, có chút ranh mảnh mà ngó nghiêng một chút rồi thở nhẹ ra.
Giang Kỳ sao mà không hiểu con trai mình cho được, cậu bật cười.
" cha con đi xử tính chuyện tối qua rồi"
Lưu Kỳ Dương bị ba ba phát giác nội tâm mà đỏ mặt.
" con đó, sợ cha con làm gì nó à, chẳng lẽ cha con còn có thể đem nó quăng xuống biển cho cá ăn"
Giang Kỳ bẹo má cậu cười mắng.
" cha toàn hung dữ với anh ấy, chuyện này cha không thể trách anh ấy"
Lưu Kỳ Dương bĩu môi nói với ba mình.
" sao không được trách, con có biết ai hại con phải kích thích kỳ phân hoá không, nếu không phải nó chạy tới sớm, con chắc đã thoải mái ngồi đây mà bênh vực nó"
Giang Kỳ chỉ vào mũi nó mắng, omega vừa trưởng thành là không giữ được nữa mà.
" cũng đâu phải do anh ấy muốn vậy"1
Lưu Kỳ Dương cúi đầu lí nhí nói, Thụy Minh Hiên cả quá trình chỉ nghiêm túc nhìn hai người đấu khẩu, không nói lời nào.