Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Tết Trung Thu thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, trời mưa to.
Khung cảnh khắp nơi cũng có phần tiêu điều hơn ngày thường, hai bên đường lá cây cũng rơi xuống đầy đất.
Tri Hiểu thích mùa thu, có thể là bởi vì lúc này Nam thành mỹ lệ hơn hẳn, không khí cũng không giống mùa hạ, càng không giống lúc vào đông, mát mẻ trong lành, như một cô gái ôn nhu.
Hôm nay trong nhà có rất nhiều đồng nghiệp tới chơi, lúc trước Tri Hiểu đã nói sẽ mời họ ăn cơm, hôm nay vừa lúc là Tết Trung Thu, mọi người lại có người phải xa nhà, có người sống một mình, nhân lúc này tụ họp cũng tốt.
Cô không biết nấu cơm, chỉ có thể làm chân chạy vặt, Tri An từ trong phòng nói vọng ra: “Đi xuống dưới lầu mua nước tương đi!”
Cô mặc ít, chỉ mặc một cái áo hoodie thêm quần soóc ngắn, đi một đôi giày bệt màu trắng, vừa ra khỏi phòng gió lạnh lập tức ập tới, Tri Hiểu hơi run run, bước nhanh xuống cửa hàng tiện lợi.
Đi ngang qua chỗ rẽ, bỗng nhiên một bàn tay kéo cô qua, rơi vào một vòng tay ấm áp, anh sờ mặt cô: “Thời tiết lạnh, sao lại mặc ít vậy?”
Là giọng Cố Hoài, Tri Hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh tới vừa đúng lúc, cơm xong rồi, em đi mua chút nước tương rồi về ngay!”
Anh cúi mặt xuống, đem áo khoác đang vắt trên tay đưa cho cô: “Ở chỗ này chờ anh, bên ngoài gió lớn!”
Vóc dáng anh đĩnh bạt, bộ dáng thanh tuấn làm người ta nhịn không được muốn nhìu thêm vài lần, anh đi vào cửa hàng tiện lợi nói với ông chủ mấy câu, Tri Hiểu cách khá xa nên không biết anh nói gì, nhưng anh thi thoảng sẽ quay lại nhìn chỗ cô, tầm mắt nóng rực dừng ở trên mặt cô, Tri Hiểu đỏ mặt gục đầu xuống.
Cố Hoài đi về, trong tay lại rỗng tuếch, Tri Hiểu nhìn anh: “Nước tương đâu?”
“Để ở chỗ ông chủ, lát nữa chị em sẽ tới lấy!”
“Vậy… chúng ta làm gì?”
Cố Hoài bế ngang cô lên, xoay người đi tới chỗ xe, anh tháo mắt kính xuống nhìn cô, ánh mắt trầm hơn, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Chúng ta ở trên xe ngây ngốc một lát!”
“Sao lại vậy?”
Tri Hiểu giãy giụa muốn xuống: “Em đói bụng, muốn ăn cơm!”
Cố Hoài đem cửa xe đóng lại, đánh xe rời khỏi chỗ nhiều người, anh nâng tay lên, bàn tay khớp xương thon dài kéo kéo cà vạt: “Anh cũng đói bụng!”
Chuyện tối hôm qua anh vẫn còn nhớ, mấy ngày hôm trước Tri Hiểu tới ngày, đau bụng khó chịu chỉ muốn nằm, trở về nhà liền chui vào trong lòng ngực anh không chịu động, ban đêm còn thích lăn lộn anh, Cố Hoài lo lắng thân thể cô, biết tính tình con gái mấy ngày này có chút nóng nảy, nên anh luôn kiên nhẫn dỗ cô.
Nhưng tối hôm qua, Tri Hiểu ghé vào người anh vừa gặm vừa cắn, bàn tay sờ loạn linh tinh, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thân thể em không khỏe, anh không thể làm gì đâu!”
Cố Hoài không thể nhịn được nữa, đem người ôm vào trong lòng hôn tới nửa đêm, Tri Hiểu cuối cùng lại ngủ mất, hại anh cả người khó chịu không chỗ phát tiết, cả đêm không ngủ nổi, hôm nay sao có thể buông tha cô!
Kỳ sinh lý của cô, Cố Hoài đều nhớ rất rõ ràng, biết hôm nay hoàn toàn không có vấn đề gì nên anh mới thu thập cô.
Anh một tay xoay bánh lái, tay kia cởi cúc áo, Tri Hiểu miễn cưỡng cười cười: “Anh lái xe đã, như vậy không an toàn.”
Cố Hoài liếc mắt cô một cái, Tri Hiểu rụt rụt cổ, anh chuyển tay lái qua dưới một gốc cây, xung quanh một mảnh yên tĩnh, đều là cây cối che trời.
Toàn bộ xe đều dán kính đen, kín không kẽ hở, bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong có cái gì.
Quần áo Cố Hoài đã sởm cởi gần hết, lộ ra cơ bụng săn chắc, anh vuốt ve mặt cô, ngữ điệu trầm thấp: “Lại đây!”
Tri Hiểu sờ sờ cửa xe, đã bị anh khóa lại, cô cắn chặt răng: “Em đói bụng, muốn về ăn cơm!”
Cố Hoài cười rộ lên: “Muốn ăn cơm?”
Cô gật gật đầu, anh hơi híp mắt: “Vậy phải nghe lời.”
Tri Hiểu do dự một chút, vẫn là ngồi xuống, Cố Hoài ôm sát eo cô nhẹ nhàng áp sát tới: “Cô bé ngoan!”
*
Biệt thự xa hoa sáng đèn giữa đêm, xuyên qua tán cây, đèn ban công lại khi tỏ khi mờ, mấy con vật lang thang xung quanh kinh hoảng ngẩng lên nhìn, cứ như vậy duy trì trong chốc lát, đèn ban công đột nhiên tắt, ngay sau đó, đèn cả biệt thự cũng tắt.
Trong bóng tối, tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, biệt thự vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, cùng với thanh âm này còn có tiếng người nức nở kêu cứu, nhưng chỉ một lát lại quy về yên tĩnh.
Cửa sổ ban công không có khóa, tấm rèm bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên giữ màu đêm, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy người nằm la liệt trong đó, hô hấp đang dần dần mỏng manh hơn…
Y tá nhận được điện thoại vội vã chạy tới phòng làm việc của Tri Hiểu, một đường đụng vào vài bác sĩ, cô ấy chạy tới mức thở hổn hển, mới vừa bước vào phòng liền hô to: “Bác sĩ Cố, bác sĩ Tri, khu biệt thự Quảng Tân Lộ xảy ra án mạng! Đã chết mấy người rồi! Hai người đang nguy kịch, hai người mau tới giúp đi!”
Tri Hiểu và Cố Hoài vội xông ra ngoài, xe cứu thương đang chờ, Tri Hiểu chỉnh lại đầu tóc, Cố Hoài đeo kính nhìn cô: “Đừng khẩn trương!”
Cô nắm chặt tay, khớp xương nổi lên rõ ràng, Cố Hoài biết cô lại nghĩ tới tai nạn xe cộ mười hai năm trước, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Sẽ không có việc gì, lần này nhất định không có việc gì!”
Tri Hiểu nhẹ thở ra một hơi, tâm tình khẩn trương giảm bớt một ít, tới biệt thự, nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, tiếng xe cứu thương làm mọi người lập tức nhường đường.
Vừa xuống xe cảnh sát liền nói: “Mọi người tới chậm rồi, người bị hại vừa rồi đã tử vong!”
Tri Hiểu nhíu nhíu mày: “Để tôi nhìn xem!”
“Không được!”, cảnh sát kiên quyết nhíu mày, nâng tay ngăn cản cô, Tri Hiểu nhìn thoáng qua cảnh sát này, ánh mắt thẳng thắn: “Vì sao không được?”
“Đây là cô gây rối hiện trường! Tôi là cảnh sát, phải bảo vệ hiện trường!”
Những lời này công chính vô tư cỡ nào, Tri Hiểu lại cảm thấy vô tình cực kỳ, buổi tối ngày đó mười hai năm trước, cô cùng cha mẹ chỉ cách nhau một dải ngăn cách, cảnh sát nói cái gì không cho cô đi qua, chỉ lạnh lẽo nói: “Cha mẹ cháu mất rồi.”
Tri Hiểu nhớ rõ ràng khi được khênh ra, mẹ còn nói chuyện với cô, an ủi cô đừng khóc, rõ ràng bọn họ vẫn còn cơ hội được cứu sống.
Nhưng có người muốn ngăn cô lại, khi ấy cô căn bản không có sức phản kháng, cứ như vậy trơ mắt nhìn cha mẹ nhắm mắt lại, lời nói lạnh lẽo kia cứ vang bên tai cô: “Cha mẹ cháu mất rồi.”
Nhưng lúc nói những lời này, ba mẹ rõ ràng còn sống…
Quá khứ làm Tri Hiểu có chút hoảng hốt, Cố Hoài đem cô kéo ra phía sau: “Chúng tôi là bác sĩ, không cho chúng tôi khám đã thông báo tử vong là quá qua loa, cho dù muốn kết luận, cũng phải do lời bác sĩ!”
Quần chúng vây xem xung quanh cũng tò mò nhìn chằm chằm mấy vị cảnh sát, người cảnh sát đứng đầu châm một điếu thuốc, không biết nhìn đi đâu, ngay sau đó gật gật đầu: “Vào đi thôi!”
Tri Hiểu và Cố Hoài dù sao cũng là bác sĩ, cảnh tượng máu me thấy quá nhiều, nhưng hỗn độn đáng sợ như căn phòng này thì ít, trên mặt đất là thi thể nằm ngang dọc, trên mặt họ mang theo biểu tình không cam lòng, Tri Hiểu nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt.
Lúc trước nhận được điện thoại, người sống sót là nam chủ nhân cùng con gái út của nhà này, Tri Hiểu có chút chật vật chạy đến bên cô bé ấy, thăm dò mạch đập và nhịp tim, cực kỳ mong manh, nhưng vẫn còn đường cứu sống.
Cố Hoài để các y tá chuyển người đàn ông lên cáng: “Ông ấy vẫn có thể cứu, cô bé này thì sao?”
Tri Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt tái nhợt của Tri Hiểu mỉm cười: “Còn sống!”
Giành giật từng giây, cùng Tử thần giằng co mạng sống, Tri Hiểu và Cố Hoài ở trên xe cứu thương tiến hành sơ cứu, xe cứu thương nhanh chóng chạy về bệnh viện, Cố Hoài và Tri Hiểu lần lượt xuống xe, nhóm y tá vội vàng đem hai xe đẩy nâng bệnh nhân xuống.
Bệnh viện đã chuẩn bị xong phòng phẫu thuật, trợ lý cùng các y tá đã chờ ở cửa phòng phẫu thuật, Tri Hiểu, Cố Hoài lần lượt vào hai phòng phẫu thuật.
“Bắt đầu phẫu phuật, toàn lực ứng phó!”
Trợ mỗ, y tá trăm miệng một lời đáp: “Được!”
Mọi người đều biết lần phẫu thuật này không dễ dàng, đã là người một chân bước vào quỷ môn quan, vậy phải khó khăn đến cỡ nào mới có thể đem người cứu trở về, tất cả mọi người cùng hai bác sĩ mổ chính đều lo lắng.
Đến khuya phẫu thuật mới kết thúc, Cố Hoài ra đầu tiên, báo rằng người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, ngay sau đó phòng phẫu thuật của Tri Hiểu cũng tắt đèn, cô vừa đánh một trận cùng Tử thần, cả người đều mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm, nhìn Cố Hoài, thấy ánh mắt anh vừa nôn nóng vừa đau lòng, cô gật gật đầu: “Không có việc gì, người bệnh được cứu rồi.”
Ở một góc rẽ gần phòng phẫu thuật, một người lẳng lặng tránh ở đó, tay miết trên tường, hung hăng đem tàn thuốc trong tay ném xuống.
Hắn ta xoay người rời đi, điện thoại lập tức vang lên, hắn ta nhận điện, đối phương ngữ khí lạnh lùng: “Lần này cậu làm việc thật không sạch sẽ!”
Hắn ta ẩn ở trong góc cười lạnh lùng, vết sẹo dài trên mặt dữ tợn lại khủng bố: “Tô tiên sinh, cái này cũng không nên trách tôi.
Muốn trách, ông nên trách hai tên bác sĩ xen vào việc người khác kia!”
Người đan ông ở đầu kia im lặng một lát, không mặn không nhạt nói: “Bọn họ là bác sĩ, cứu người là thiên chức.
Mà cậu là sát thủ, giết người cũng là thiên chức, bọn họ chỉ là làm tốt phân sự của mình, cậu thì sao? Cậu chưa làm được!”
“Vậy sao có thể nói là không làm tốt chứ?” Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi cười, giọng nói âm dương quái khí chỉ nghe đã đủ khiến người sợ hãi: “Tôi chính là kẻ giết người thay ông tốt nhất…”
“Đủ rồi!”
Tô Minh Hòa nắm chặt điện thoại, khớp xương nổi lên rõ ràng: “Cậu lập tức xuất ngoại một thời gian đi, còn lại tôi sẽ xử lý!”
Ngắt điện thoại, người đàn ông mặt sẹo mắng một tiếng, số dư trong thẻ lập tức nhiều thêm vài số.
Hắn ta nhếch miệng cười, âm hiểm nhìn thoáng qua Tri Hiểu, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Nếu không phải bọn họ thì hôm nay hắn ta đã thành công, tiền nhận được cũng sẽ nhiều hơn hiện tại vài lần.
Hắn ta nhổ một ngụm nước miếng, lắc lư rời khỏi bệnh viện, trên đường đụng vào mấy y tá, còn thuận tay sờ mông một người, y tá thấy sợ dung mạo hắn ta nên cũng không dám lên tiếng, chỉ trừng mắt một cái liền vội vàng rời đi.
Hắn ta hung tợn mắng: “Kỹ nữ còn giả thanh cao!”
Một màn này lọt vào trong mắt Cố Hoài, anh gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra một người cho tôi!”.
Khung cảnh khắp nơi cũng có phần tiêu điều hơn ngày thường, hai bên đường lá cây cũng rơi xuống đầy đất.
Tri Hiểu thích mùa thu, có thể là bởi vì lúc này Nam thành mỹ lệ hơn hẳn, không khí cũng không giống mùa hạ, càng không giống lúc vào đông, mát mẻ trong lành, như một cô gái ôn nhu.
Hôm nay trong nhà có rất nhiều đồng nghiệp tới chơi, lúc trước Tri Hiểu đã nói sẽ mời họ ăn cơm, hôm nay vừa lúc là Tết Trung Thu, mọi người lại có người phải xa nhà, có người sống một mình, nhân lúc này tụ họp cũng tốt.
Cô không biết nấu cơm, chỉ có thể làm chân chạy vặt, Tri An từ trong phòng nói vọng ra: “Đi xuống dưới lầu mua nước tương đi!”
Cô mặc ít, chỉ mặc một cái áo hoodie thêm quần soóc ngắn, đi một đôi giày bệt màu trắng, vừa ra khỏi phòng gió lạnh lập tức ập tới, Tri Hiểu hơi run run, bước nhanh xuống cửa hàng tiện lợi.
Đi ngang qua chỗ rẽ, bỗng nhiên một bàn tay kéo cô qua, rơi vào một vòng tay ấm áp, anh sờ mặt cô: “Thời tiết lạnh, sao lại mặc ít vậy?”
Là giọng Cố Hoài, Tri Hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh tới vừa đúng lúc, cơm xong rồi, em đi mua chút nước tương rồi về ngay!”
Anh cúi mặt xuống, đem áo khoác đang vắt trên tay đưa cho cô: “Ở chỗ này chờ anh, bên ngoài gió lớn!”
Vóc dáng anh đĩnh bạt, bộ dáng thanh tuấn làm người ta nhịn không được muốn nhìu thêm vài lần, anh đi vào cửa hàng tiện lợi nói với ông chủ mấy câu, Tri Hiểu cách khá xa nên không biết anh nói gì, nhưng anh thi thoảng sẽ quay lại nhìn chỗ cô, tầm mắt nóng rực dừng ở trên mặt cô, Tri Hiểu đỏ mặt gục đầu xuống.
Cố Hoài đi về, trong tay lại rỗng tuếch, Tri Hiểu nhìn anh: “Nước tương đâu?”
“Để ở chỗ ông chủ, lát nữa chị em sẽ tới lấy!”
“Vậy… chúng ta làm gì?”
Cố Hoài bế ngang cô lên, xoay người đi tới chỗ xe, anh tháo mắt kính xuống nhìn cô, ánh mắt trầm hơn, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Chúng ta ở trên xe ngây ngốc một lát!”
“Sao lại vậy?”
Tri Hiểu giãy giụa muốn xuống: “Em đói bụng, muốn ăn cơm!”
Cố Hoài đem cửa xe đóng lại, đánh xe rời khỏi chỗ nhiều người, anh nâng tay lên, bàn tay khớp xương thon dài kéo kéo cà vạt: “Anh cũng đói bụng!”
Chuyện tối hôm qua anh vẫn còn nhớ, mấy ngày hôm trước Tri Hiểu tới ngày, đau bụng khó chịu chỉ muốn nằm, trở về nhà liền chui vào trong lòng ngực anh không chịu động, ban đêm còn thích lăn lộn anh, Cố Hoài lo lắng thân thể cô, biết tính tình con gái mấy ngày này có chút nóng nảy, nên anh luôn kiên nhẫn dỗ cô.
Nhưng tối hôm qua, Tri Hiểu ghé vào người anh vừa gặm vừa cắn, bàn tay sờ loạn linh tinh, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thân thể em không khỏe, anh không thể làm gì đâu!”
Cố Hoài không thể nhịn được nữa, đem người ôm vào trong lòng hôn tới nửa đêm, Tri Hiểu cuối cùng lại ngủ mất, hại anh cả người khó chịu không chỗ phát tiết, cả đêm không ngủ nổi, hôm nay sao có thể buông tha cô!
Kỳ sinh lý của cô, Cố Hoài đều nhớ rất rõ ràng, biết hôm nay hoàn toàn không có vấn đề gì nên anh mới thu thập cô.
Anh một tay xoay bánh lái, tay kia cởi cúc áo, Tri Hiểu miễn cưỡng cười cười: “Anh lái xe đã, như vậy không an toàn.”
Cố Hoài liếc mắt cô một cái, Tri Hiểu rụt rụt cổ, anh chuyển tay lái qua dưới một gốc cây, xung quanh một mảnh yên tĩnh, đều là cây cối che trời.
Toàn bộ xe đều dán kính đen, kín không kẽ hở, bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong có cái gì.
Quần áo Cố Hoài đã sởm cởi gần hết, lộ ra cơ bụng săn chắc, anh vuốt ve mặt cô, ngữ điệu trầm thấp: “Lại đây!”
Tri Hiểu sờ sờ cửa xe, đã bị anh khóa lại, cô cắn chặt răng: “Em đói bụng, muốn về ăn cơm!”
Cố Hoài cười rộ lên: “Muốn ăn cơm?”
Cô gật gật đầu, anh hơi híp mắt: “Vậy phải nghe lời.”
Tri Hiểu do dự một chút, vẫn là ngồi xuống, Cố Hoài ôm sát eo cô nhẹ nhàng áp sát tới: “Cô bé ngoan!”
*
Biệt thự xa hoa sáng đèn giữa đêm, xuyên qua tán cây, đèn ban công lại khi tỏ khi mờ, mấy con vật lang thang xung quanh kinh hoảng ngẩng lên nhìn, cứ như vậy duy trì trong chốc lát, đèn ban công đột nhiên tắt, ngay sau đó, đèn cả biệt thự cũng tắt.
Trong bóng tối, tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, biệt thự vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, cùng với thanh âm này còn có tiếng người nức nở kêu cứu, nhưng chỉ một lát lại quy về yên tĩnh.
Cửa sổ ban công không có khóa, tấm rèm bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên giữ màu đêm, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy người nằm la liệt trong đó, hô hấp đang dần dần mỏng manh hơn…
Y tá nhận được điện thoại vội vã chạy tới phòng làm việc của Tri Hiểu, một đường đụng vào vài bác sĩ, cô ấy chạy tới mức thở hổn hển, mới vừa bước vào phòng liền hô to: “Bác sĩ Cố, bác sĩ Tri, khu biệt thự Quảng Tân Lộ xảy ra án mạng! Đã chết mấy người rồi! Hai người đang nguy kịch, hai người mau tới giúp đi!”
Tri Hiểu và Cố Hoài vội xông ra ngoài, xe cứu thương đang chờ, Tri Hiểu chỉnh lại đầu tóc, Cố Hoài đeo kính nhìn cô: “Đừng khẩn trương!”
Cô nắm chặt tay, khớp xương nổi lên rõ ràng, Cố Hoài biết cô lại nghĩ tới tai nạn xe cộ mười hai năm trước, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Sẽ không có việc gì, lần này nhất định không có việc gì!”
Tri Hiểu nhẹ thở ra một hơi, tâm tình khẩn trương giảm bớt một ít, tới biệt thự, nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, tiếng xe cứu thương làm mọi người lập tức nhường đường.
Vừa xuống xe cảnh sát liền nói: “Mọi người tới chậm rồi, người bị hại vừa rồi đã tử vong!”
Tri Hiểu nhíu nhíu mày: “Để tôi nhìn xem!”
“Không được!”, cảnh sát kiên quyết nhíu mày, nâng tay ngăn cản cô, Tri Hiểu nhìn thoáng qua cảnh sát này, ánh mắt thẳng thắn: “Vì sao không được?”
“Đây là cô gây rối hiện trường! Tôi là cảnh sát, phải bảo vệ hiện trường!”
Những lời này công chính vô tư cỡ nào, Tri Hiểu lại cảm thấy vô tình cực kỳ, buổi tối ngày đó mười hai năm trước, cô cùng cha mẹ chỉ cách nhau một dải ngăn cách, cảnh sát nói cái gì không cho cô đi qua, chỉ lạnh lẽo nói: “Cha mẹ cháu mất rồi.”
Tri Hiểu nhớ rõ ràng khi được khênh ra, mẹ còn nói chuyện với cô, an ủi cô đừng khóc, rõ ràng bọn họ vẫn còn cơ hội được cứu sống.
Nhưng có người muốn ngăn cô lại, khi ấy cô căn bản không có sức phản kháng, cứ như vậy trơ mắt nhìn cha mẹ nhắm mắt lại, lời nói lạnh lẽo kia cứ vang bên tai cô: “Cha mẹ cháu mất rồi.”
Nhưng lúc nói những lời này, ba mẹ rõ ràng còn sống…
Quá khứ làm Tri Hiểu có chút hoảng hốt, Cố Hoài đem cô kéo ra phía sau: “Chúng tôi là bác sĩ, không cho chúng tôi khám đã thông báo tử vong là quá qua loa, cho dù muốn kết luận, cũng phải do lời bác sĩ!”
Quần chúng vây xem xung quanh cũng tò mò nhìn chằm chằm mấy vị cảnh sát, người cảnh sát đứng đầu châm một điếu thuốc, không biết nhìn đi đâu, ngay sau đó gật gật đầu: “Vào đi thôi!”
Tri Hiểu và Cố Hoài dù sao cũng là bác sĩ, cảnh tượng máu me thấy quá nhiều, nhưng hỗn độn đáng sợ như căn phòng này thì ít, trên mặt đất là thi thể nằm ngang dọc, trên mặt họ mang theo biểu tình không cam lòng, Tri Hiểu nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt.
Lúc trước nhận được điện thoại, người sống sót là nam chủ nhân cùng con gái út của nhà này, Tri Hiểu có chút chật vật chạy đến bên cô bé ấy, thăm dò mạch đập và nhịp tim, cực kỳ mong manh, nhưng vẫn còn đường cứu sống.
Cố Hoài để các y tá chuyển người đàn ông lên cáng: “Ông ấy vẫn có thể cứu, cô bé này thì sao?”
Tri Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt tái nhợt của Tri Hiểu mỉm cười: “Còn sống!”
Giành giật từng giây, cùng Tử thần giằng co mạng sống, Tri Hiểu và Cố Hoài ở trên xe cứu thương tiến hành sơ cứu, xe cứu thương nhanh chóng chạy về bệnh viện, Cố Hoài và Tri Hiểu lần lượt xuống xe, nhóm y tá vội vàng đem hai xe đẩy nâng bệnh nhân xuống.
Bệnh viện đã chuẩn bị xong phòng phẫu thuật, trợ lý cùng các y tá đã chờ ở cửa phòng phẫu thuật, Tri Hiểu, Cố Hoài lần lượt vào hai phòng phẫu thuật.
“Bắt đầu phẫu phuật, toàn lực ứng phó!”
Trợ mỗ, y tá trăm miệng một lời đáp: “Được!”
Mọi người đều biết lần phẫu thuật này không dễ dàng, đã là người một chân bước vào quỷ môn quan, vậy phải khó khăn đến cỡ nào mới có thể đem người cứu trở về, tất cả mọi người cùng hai bác sĩ mổ chính đều lo lắng.
Đến khuya phẫu thuật mới kết thúc, Cố Hoài ra đầu tiên, báo rằng người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, ngay sau đó phòng phẫu thuật của Tri Hiểu cũng tắt đèn, cô vừa đánh một trận cùng Tử thần, cả người đều mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm, nhìn Cố Hoài, thấy ánh mắt anh vừa nôn nóng vừa đau lòng, cô gật gật đầu: “Không có việc gì, người bệnh được cứu rồi.”
Ở một góc rẽ gần phòng phẫu thuật, một người lẳng lặng tránh ở đó, tay miết trên tường, hung hăng đem tàn thuốc trong tay ném xuống.
Hắn ta xoay người rời đi, điện thoại lập tức vang lên, hắn ta nhận điện, đối phương ngữ khí lạnh lùng: “Lần này cậu làm việc thật không sạch sẽ!”
Hắn ta ẩn ở trong góc cười lạnh lùng, vết sẹo dài trên mặt dữ tợn lại khủng bố: “Tô tiên sinh, cái này cũng không nên trách tôi.
Muốn trách, ông nên trách hai tên bác sĩ xen vào việc người khác kia!”
Người đan ông ở đầu kia im lặng một lát, không mặn không nhạt nói: “Bọn họ là bác sĩ, cứu người là thiên chức.
Mà cậu là sát thủ, giết người cũng là thiên chức, bọn họ chỉ là làm tốt phân sự của mình, cậu thì sao? Cậu chưa làm được!”
“Vậy sao có thể nói là không làm tốt chứ?” Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi cười, giọng nói âm dương quái khí chỉ nghe đã đủ khiến người sợ hãi: “Tôi chính là kẻ giết người thay ông tốt nhất…”
“Đủ rồi!”
Tô Minh Hòa nắm chặt điện thoại, khớp xương nổi lên rõ ràng: “Cậu lập tức xuất ngoại một thời gian đi, còn lại tôi sẽ xử lý!”
Ngắt điện thoại, người đàn ông mặt sẹo mắng một tiếng, số dư trong thẻ lập tức nhiều thêm vài số.
Hắn ta nhếch miệng cười, âm hiểm nhìn thoáng qua Tri Hiểu, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Nếu không phải bọn họ thì hôm nay hắn ta đã thành công, tiền nhận được cũng sẽ nhiều hơn hiện tại vài lần.
Hắn ta nhổ một ngụm nước miếng, lắc lư rời khỏi bệnh viện, trên đường đụng vào mấy y tá, còn thuận tay sờ mông một người, y tá thấy sợ dung mạo hắn ta nên cũng không dám lên tiếng, chỉ trừng mắt một cái liền vội vàng rời đi.
Hắn ta hung tợn mắng: “Kỹ nữ còn giả thanh cao!”
Một màn này lọt vào trong mắt Cố Hoài, anh gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra một người cho tôi!”.