Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông Bố Thiếu Soái - Chương 411: Tôi không có tiền...”
“Tôi đã cho Chu Tử Tu cơ hội cuối cùng, nếu lần này còn thất bại, cho dù có thêm phiền phức, cũng sẽ không bỏ qua!”
“Đến lúc đó làm sạch sẽ một chút, thần không biết, quỷ không hay, Hạng Tư Thành có giỏi hơn nữa, cũng chỉ là con người mà thôi, tới khi đó, không có bằng chứng, cũng không thể đổ lên đầu chúng ta được!”
Ông lão cười âm hiểm: “Đã rõ!”
Người đàn ông trẻ tuổi trầm giọng, hơi ngẩng đầu nói: “Thời gian không nhiều nữa, mấy tên đó cũng sắp biết rồi...”
“Nếu bọn chúng lại can dự vào, thì cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Lô chúng ta...”
Mà ở bên kia, một chiếc xe hơi sang trọng lao nhanh về phía nam thành phố.
“Tư Thành, chẳng lẽ không còn ai có năng lực, chúng ta bắt buộc phải đi mời người tên Hoàng Phủ Đoan Chính đó sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tịnh Nhã nhăn lại, hỏi.
Hạng Tư Thành gật đầu: “Nếu thật sự như những gì cô Nguyệt và hội trưởng Mã nói, thì không có ai phù hợp hơn Hoàng Phủ Đoan Chính làm việc tại phòng khám!”
“Nhưng em cảm thấy Hoàng Phủ Đoan Chính này rất khó mời”.
“Phàm là những người có chút bản lĩnh tài cao, có ít nhiều cao ngạo cũng là bình thường, chúng ta hạ mình cầu hiền, sẽ có chút hy vọng”.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Hạng Tư Thành, Vân Tịnh Nhã nói thầm: “Hy vọng nó sẽ đơn giản như anh nói...”
Thôn Phượng Khê, nằm ở phía nam thành phố Bất Dạ, dùng một câu để miêu tả, đây chính là nơi kết hợp giữa nông thôn và thành thị, mặc dù cũng thuộc thành phố Thiên Hải tấc đất tấc vàng, nhưng ở đây, hiển nhiên không có sự phồn hoa sầm uất của thành thị.
Không có nhà lầu cao ốc, ngược lại nơi nào cũng là nhà mái bằng thấp, thậm chí còn có rất nhiều con đường đất lầy lội, hiếm hoi lắm mới có một nhà hai tầng xuất hiện.
“Anh...các anh muốn làm gì?”
Ở một con đường hẻo lánh, một cô gái mặc quần áo mỏng manh giản dị, có chút run rẩy nhìn mấy người đàn ông ở xung quanh.
Vẻ ngoài của Hoàng Phủ Ninh Tĩnh không quá kinh diễm, nhưng, trên đôi má không thoa chút phấn, hồn nhiên trong sáng, đôi mắt dường như biết nói, lấp lánh ánh sáng như tinh linh.
Mấy tên đàn ông vây lấy cô gái ở giữa, trong mắt tên cầm đầu hiện lên nụ cười âm hiểm: “Ha ha...người đẹp, đừng sợ, các anh đều là người văn minh, sẽ không làm gì em đâu”.
“Ha ha...”
Trong mắt Hoàng Phủ Ninh Tĩnh hiện lên vẻ sợ hãi, nắm chặt giỏ thuốc trong tay, bởi vì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt: “Vậy...vậy các anh tránh ra được không? Tôi phải về nhà rồi...”
“Về nhà? Về nhà đương nhiên là được, chỉ có điều, các anh nhiều người như vậy đặc biệt đến thăm em gái, em cứ như vậy rời đi, không để lại chút quà sao?”
“Anh...các anh muốn quà gì? Tôi không có tiền...”
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô gái, càng hấp dẫn thú tính nguyên thủy nhất trong lòng đàn ông, trong ánh mắt của tên cầm đầu như có ngọn lửa, nuốt nước bọt: “Tiền? Anh trai càng thích miệng nhỏ thơm ngát của em hơn! Ha ha!”
Nói xong, cũng không thèm xem cô gái có đồng ý hay không, miệng thối liền hôn lên!
“A!”
“Đến lúc đó làm sạch sẽ một chút, thần không biết, quỷ không hay, Hạng Tư Thành có giỏi hơn nữa, cũng chỉ là con người mà thôi, tới khi đó, không có bằng chứng, cũng không thể đổ lên đầu chúng ta được!”
Ông lão cười âm hiểm: “Đã rõ!”
Người đàn ông trẻ tuổi trầm giọng, hơi ngẩng đầu nói: “Thời gian không nhiều nữa, mấy tên đó cũng sắp biết rồi...”
“Nếu bọn chúng lại can dự vào, thì cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Lô chúng ta...”
Mà ở bên kia, một chiếc xe hơi sang trọng lao nhanh về phía nam thành phố.
“Tư Thành, chẳng lẽ không còn ai có năng lực, chúng ta bắt buộc phải đi mời người tên Hoàng Phủ Đoan Chính đó sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tịnh Nhã nhăn lại, hỏi.
Hạng Tư Thành gật đầu: “Nếu thật sự như những gì cô Nguyệt và hội trưởng Mã nói, thì không có ai phù hợp hơn Hoàng Phủ Đoan Chính làm việc tại phòng khám!”
“Nhưng em cảm thấy Hoàng Phủ Đoan Chính này rất khó mời”.
“Phàm là những người có chút bản lĩnh tài cao, có ít nhiều cao ngạo cũng là bình thường, chúng ta hạ mình cầu hiền, sẽ có chút hy vọng”.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Hạng Tư Thành, Vân Tịnh Nhã nói thầm: “Hy vọng nó sẽ đơn giản như anh nói...”
Thôn Phượng Khê, nằm ở phía nam thành phố Bất Dạ, dùng một câu để miêu tả, đây chính là nơi kết hợp giữa nông thôn và thành thị, mặc dù cũng thuộc thành phố Thiên Hải tấc đất tấc vàng, nhưng ở đây, hiển nhiên không có sự phồn hoa sầm uất của thành thị.
Không có nhà lầu cao ốc, ngược lại nơi nào cũng là nhà mái bằng thấp, thậm chí còn có rất nhiều con đường đất lầy lội, hiếm hoi lắm mới có một nhà hai tầng xuất hiện.
“Anh...các anh muốn làm gì?”
Ở một con đường hẻo lánh, một cô gái mặc quần áo mỏng manh giản dị, có chút run rẩy nhìn mấy người đàn ông ở xung quanh.
Vẻ ngoài của Hoàng Phủ Ninh Tĩnh không quá kinh diễm, nhưng, trên đôi má không thoa chút phấn, hồn nhiên trong sáng, đôi mắt dường như biết nói, lấp lánh ánh sáng như tinh linh.
Mấy tên đàn ông vây lấy cô gái ở giữa, trong mắt tên cầm đầu hiện lên nụ cười âm hiểm: “Ha ha...người đẹp, đừng sợ, các anh đều là người văn minh, sẽ không làm gì em đâu”.
“Ha ha...”
Trong mắt Hoàng Phủ Ninh Tĩnh hiện lên vẻ sợ hãi, nắm chặt giỏ thuốc trong tay, bởi vì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt: “Vậy...vậy các anh tránh ra được không? Tôi phải về nhà rồi...”
“Về nhà? Về nhà đương nhiên là được, chỉ có điều, các anh nhiều người như vậy đặc biệt đến thăm em gái, em cứ như vậy rời đi, không để lại chút quà sao?”
“Anh...các anh muốn quà gì? Tôi không có tiền...”
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô gái, càng hấp dẫn thú tính nguyên thủy nhất trong lòng đàn ông, trong ánh mắt của tên cầm đầu như có ngọn lửa, nuốt nước bọt: “Tiền? Anh trai càng thích miệng nhỏ thơm ngát của em hơn! Ha ha!”
Nói xong, cũng không thèm xem cô gái có đồng ý hay không, miệng thối liền hôn lên!
“A!”