Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Tính sổ
Bầu không khí bên trong phòng riêng đè nén đến mức đáng sợ, qua một lúc lâu, Hắc Ngũ gia mới xua tay: “Cứ theo khẩu vị ngày thường, dọn món!”
Quản lý sảnh như trút được gánh nặng, vội vàng lui xuống, nếu không, có cho anh ta mượn ba lá gan, anh ta cũng không dám bưng lên sáu đĩa đường!
Sơn hào hải vị nhanh chóng được bày kín lên bàn, ba người khác trên bàn không hề động đũa, chỉ có một mình Hạng Tư Thành ăn ngấu ăn nghiến.
Hà Thiên Long nhìn anh ăn như hổ đói mà ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường, lẩm bẩm nói: “Thằng nhà quê như tấm chiếu chưa từng trải!”
Xoạt!
Hắn ta vừa dứt lời, một cái càng cua rơi thẳng xuống mặt bàn trước mắt hắn ta, cách cánh tay phải của hắn ta chỉ một ngón tay. Chiếc bàn tròn và rắn chắc bằng gỗ giáng hương mà càng cua vẫn cắm ngập tới ba xen-ti-mét đủ thấy dùng lực mạnh cỡ nào. Nếu chỉ hơi lệch một tí thôi là cái càng cua này có thể xuyên thủng lòng bàn tay của hắn ta.
Hạng Tư Thành nhấm nháp xong thịt cua trong tay, hờ hững nói: “Ồn ào”.
Mặt mũi Hà Thiên Long thoáng chốc xanh lét, nhìn chiếc càng cua Alaska vẫn còn hơi rung rung, bàn tay hắn ta không khỏi cảm thấy run rẩy!
Hạng Tư Thành lúc này giống hệt như một vương giả cao cao tại thượng, hắn ta không dám nghi ngờ, nếu mình còn lải nhải thêm câu nào nữa thì chiếc càng cua tiếp theo sẽ xuyên thẳng qua đầu mình.
Sắc mặt của Hắc Ngũ gia cuối cùng cũng tay đổi, nụ cười dần dần cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Hạng Tư Thành cũng u ám: “Người anh em Hạng, ông đây nể mặt cậu, nhưng cậu cứ đạp lên thể diện của ông đây hết lần này đến lần khác, hơi quá đáng rồi đấy!”
Hạng Tư Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn ông ta lạnh lẽo như thần chết: “Hắc Ngũ gia, ông không định ăn gì à?”
“Ăn uống no đủ rồi chúng ta tính nợ cho đàng hoàng, nếu không thì tôi sợ đến khi tính nợ xong, ông không còn cơ hội để ăn nữa”.
“Hờ hờ...”
Hắc Ngũ gia bật cười: “Nếu ông đây nhớ không nhầm, chắc hẳn đây là lần đầu tiên gặp người anh em?”
“Nếu đã như thế, chúng ta có nợ nần gì để tính chứ?”
“Chúng ta tính món nợ ba mươi lăm mạng người mà ông đã giết năm năm trước vì muốn cưỡng chế thu hồi đất nền của thôn Đổng Gia!”
Sắc mặt Hắc Ngũ gia đột nhiên cứng lại!
Đôi mắt của Hạng Tư Thành như biến thành cái hố đen mênh mông, nhìn chằm chằm vào ông ta mà không có bất kỳ cảm xúc nào. Anh tiếp tục nói: “Ông có biết rằng, thôn Đổng Gia có tới một nửa số nam đinh theo nghiệp lính, gia đình nào cũng toàn phụ nữ và trẻ em vì người đàn ông của họ đều ở sa trường bảo vệ biên giới, trung thành với đất nước!”
“Ông có biết rằng ba mươi lăm mạng người ấy toàn là gia quyến của quân nhân, ông bắt nạt họ đến mức đau yếu và tàn tật, nhưng không biết rằng họ ở đây trông chừng nhà cửa, còn đám đàn ông ở bên ngoài đang bảo vệ quốc gia!”
“Chúng ta tính tiếp, ba năm trước ông vận chuyển thuốc phiện ở biên cảnh, để tránh bị lục soát, ông ra tay độc ác, mười lăm chiến sĩ ở đồn biên phòng trên núi Thất Pha, người lớn tuổi nhất mới hai mươi lăm, người nhỏ tuổi nhất mới mười tám, bị ông sát hại tàn nhẫn bằng một mồi lửa!”
“Một mồi lửa của ông thiêu chết bố của ba đứa trẻ, chồng của bảy cô gái, con trai của mười lăm người cha người mẹ, thần bảo hộ của một tỷ bốn trăm triệu người!”
Như tiếng chuông đồng, tiếng nào cũng dội thẳng vào tai.
Mỗi câu mà Hạng Tư Thành nói ra khiến nhiệt độ trong phòng thấp đi một độ, sắc mặt của Hắc Ngũ gia xám xịt đi một phần.
“Những thứ này vẫn chưa được coi là bách tính mà ông hãm hại à!”
“Hắc Ngũ!”
Hạng Tư Thành đột nhiên vỗ bàn đứng dậy: “Tội của ông đáng chết!”
Sắc mặt Hắc Ngũ gia u ám khó đoán, ông ta nhìn Hạng Tư Thành, hít một hơi thật sâu: “Ông đây vốn tưởng rằng mình làm những chuyện này kín kẽ không sơ hở, không ngờ vẫn bị cậu biết hết!”
“Rốt cuộc cậu là ai?!”
“Người phán xử ông!”
Giọng nói của Hạng Tư Thành cực kỳ lạnh lùng.
“Ha ha... Hắc Ngũ này lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, chưa một ai dám nhắc đến chuyện phán tội tao!”
“Thằng nhãi, giỏi lắm! Vốn định hôm nay dùng phúc đức hóa giải ân oán, nhưng mày không biết chừng mực, thế thì không thể giữ lại mạng cho mày được!”
“Báo Đen!”
Vừa dứt lời, đồng tử của Báo Đen sau lưng Hắc Ngũ gia đã lóe lên, thân mình như một con báo đen thực thụ, chỉ trong chớp mắt đã lao tới, lắc hông một cái, lưỡi dao sáng lòe lòe!
Tù Ngưu sau lưng Hạng Tư Thành khẽ gầm một tiếng, đang định ra tay, Hạng Tư Thành đã giữ anh ta lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười châm biếm đầy kiêu ngạo, ngạo nghễ ra tay!
Sao cơ?!
Mặt mũi Báo Đen đột nhiên biến sắc, cổ tay hắn ta run lên, hắn ta nhanh, Hạng Tư Thành còn nhanh hơn, cánh tay rắn chắc như biến thành con rắn độc, dùng một độ cong rất khó lường túm lấy bả vai của Báo Đen, sau đó tháo khớp vai hắn ta. Chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, xương khớp gãy giòn, Báo Đen khẽ hừ một tiếng, mồ hôi to như hạt đậu nhanh chóng lăn xuống, hắn ta cố nén cơn đau ở cánh tay bị gãy, trở tay tập kích bằng dao. Hạng Tư Thành không hề sợ hãi, hai ngón tay biến thành lưỡi kiếm, tấn công mạnh vào nách của Báo Đen.
“Á!”
Con dao trong tay theo đó rơi xuống đất, Báo Đen đau đến mức hét lên thảm thiết, Hạng Tư Thành bóp lấy cổ họng của hắn ta, lạnh giọng nói: “Lấy mạng của người để cúng tế linh hồn của quân ta!”
Rắc!
Anh không hề do dự, thẳng tay bẻ gãy cổ Báo Đen.
Nhanh!
Quá nhanh rồi!
Nhanh đến nỗi chỉ trong chớp mắt, kiện tướng hàng đầu của Hắc Ngũ gia đã bỏ mạng.
Phòng riêng lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Phịch!
Một âm thanh kém hài hòa phá vỡ sự im lặng, Hà Thiên Long trượt khỏi ghế ngồi, đặt mông trên nền đất, lúc này hắn ta đâu còn vẻ cao ngạo của cậu chủ lớn nhà họ Hà nữa, ánh mắt hắn ta nhìn Hạng Tư Thành cũng tràn ngập nỗi khiếp sợ vô hạn.
“Ông đây hành tẩu giang hồ cả đời, lần đầu tiên để lọt ra sai sót!”
“Thằng nhãi à, mày giỏi lắm! Nhưng hôm nay, cho dù mày là thần tiên cũng đừng hòng sống sót bước ra khỏi đây!”
Hắc Ngũ gia sa sầm mặt mũi, đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống mặt đất.
Đùng đùng đùng!
Cửa chính và cửa sổ của phòng riêng bị mở hết ra, mười họng súng đen ngòm trỏ vào trong phòng riêng!
“May mà hôm nay ông mày chuẩn bị trước, có biết tại sao hôm nay Thiên Lam Hải Các trống huơ trống hoác không? Là vì tao cố tình chuẩn bị riêng cho chúng mày đấy!”
“Hắc Ngũ gia!”
Tống Chí Đông vỗ bàn đứng dậy: “Lẽ nào ông cũng đòi giữ tôi ở đây sao?”
Hắc Ngũ gia nở nụ cười âm trầm: “Chủ tịch Tống, ngại quá đi mất, tôi vốn định dùng một phương thức hòa bình để giải quyết, nhưng nào ngờ người anh em nhỏ tuổi của ông quá thần thông quảng đại, mỗi một bí mật của ông đây cũng đủ khiến tôi chết đi mười lần cũng không đủ!”
“Thế nên đành làm phiền chủ tịch Tống và người anh em này cùng xuống hoàng tuyền bầu bạn nhé.”
“Hừ! Hắc Ngũ gia, muốn lấy mạng tôi, ông đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Tống Chí Đông không hổ danh là hào kiệt một phương, bị hơn mười họng súng chĩa vào nhưng mặt không đổi sắc.
“Giết người giàu nhất đất Thiên Hải như ông tuy hơi phiền phức một chút, cùng lắm thì tôi về thủ đô dưỡng lão, suốt đời không bước ra khỏi cửa, dù sao cũng tốt hơn mất mạng mà!”
Hắc Ngũ gia cực kỳ đắc ý, ra vẻ như ông đây xử gọn chúng mày.
“Hắc Ngũ gia, ông tưởng rằng những thứ này có thể bảo vệ được ông?”
“Hừ! Tao không cần biết mày là ai, có bản lĩnh ghê gớm đến đâu, nhưng mày nhìn cho kỹ, bây giờ người bị mười mấy họng súng nhắm tới là mày!”
“Chỉ cần tao hạ lệnh một cái, mày sẽ biến thành cái tổ ong ngay lập tức!”
Sát khí trên gương mặt Hắc Ngũ gia càng lúc càng rõ rệt: “Cuộc sống giống như ông vua một cõi của tao sắp sửa vì mày mà phải giống như con chuột chui lủi ẩn nấp trong bóng tối, tất cả mọi thứ đều nhờ mày ban tặng!”
“Ông tội nghiệt quá nhiều, còn muốn sống như một con chuột? Hắc Ngũ gia, hình như ông đòi hỏi nhiều quá rồi đấy!”
Hạng Tư Thành nhếch miệng thành một nụ cười ngạo nghễ.
Chẳng lẽ những phát đạn kia bắn lệch hết?
Ầm ầm ầm!
Dường như trả lời cho câu hỏi của Hắc Ngũ gia, từng bóng người ầm ầm đổ xuống, những tay súng mai phục trước cửa sổ vẫn còn giữ nguyên động tác cầm súng, ngã thẳng tắp xuống đất, sau gáy họ chảy máu ồ ồ.
Mười hai tiếng súng, mười hai viên đạn, mười hai mạng người!
Một tiếng quát đột ngột vang lên thông qua loa cầm tay: “Báo cáo thiếu soái! Đội bắn tỉa đã hoàn thành nhiệm vụ, nhân mã đội ta, trong nhiệm vụ quét sạch Thiên Lam Hải Các, bắn chết mười lăm người, bắt sống chín mươi mốt người, Thiên Lam Hải Các đã được đội ta tiếp quản, xin thiếu soái ra chỉ thị!”
Sao cơ?!
Hắc Ngũ gia lảo đảo, mặt mũi cứng ngắc, Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi thành một đường cong.
Anh bước từng bước về phía Hắc Ngũ gia, mỗi một bước như một quả chùy nặng gõ thẳng vào lồng ngực ông ta.
Khi chỉ còn cách hai bước, anh dừng chân, trả lại trọn vẹn câu nói ban nãy cho ông ta: “Mở to mắt nhìn xem, rốt cuộc ai trong chúng ta xuống địa ngục trước?”
Bụp!
…
- ---------------------------
Quản lý sảnh như trút được gánh nặng, vội vàng lui xuống, nếu không, có cho anh ta mượn ba lá gan, anh ta cũng không dám bưng lên sáu đĩa đường!
Sơn hào hải vị nhanh chóng được bày kín lên bàn, ba người khác trên bàn không hề động đũa, chỉ có một mình Hạng Tư Thành ăn ngấu ăn nghiến.
Hà Thiên Long nhìn anh ăn như hổ đói mà ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường, lẩm bẩm nói: “Thằng nhà quê như tấm chiếu chưa từng trải!”
Xoạt!
Hắn ta vừa dứt lời, một cái càng cua rơi thẳng xuống mặt bàn trước mắt hắn ta, cách cánh tay phải của hắn ta chỉ một ngón tay. Chiếc bàn tròn và rắn chắc bằng gỗ giáng hương mà càng cua vẫn cắm ngập tới ba xen-ti-mét đủ thấy dùng lực mạnh cỡ nào. Nếu chỉ hơi lệch một tí thôi là cái càng cua này có thể xuyên thủng lòng bàn tay của hắn ta.
Hạng Tư Thành nhấm nháp xong thịt cua trong tay, hờ hững nói: “Ồn ào”.
Mặt mũi Hà Thiên Long thoáng chốc xanh lét, nhìn chiếc càng cua Alaska vẫn còn hơi rung rung, bàn tay hắn ta không khỏi cảm thấy run rẩy!
Hạng Tư Thành lúc này giống hệt như một vương giả cao cao tại thượng, hắn ta không dám nghi ngờ, nếu mình còn lải nhải thêm câu nào nữa thì chiếc càng cua tiếp theo sẽ xuyên thẳng qua đầu mình.
Sắc mặt của Hắc Ngũ gia cuối cùng cũng tay đổi, nụ cười dần dần cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Hạng Tư Thành cũng u ám: “Người anh em Hạng, ông đây nể mặt cậu, nhưng cậu cứ đạp lên thể diện của ông đây hết lần này đến lần khác, hơi quá đáng rồi đấy!”
Hạng Tư Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn ông ta lạnh lẽo như thần chết: “Hắc Ngũ gia, ông không định ăn gì à?”
“Ăn uống no đủ rồi chúng ta tính nợ cho đàng hoàng, nếu không thì tôi sợ đến khi tính nợ xong, ông không còn cơ hội để ăn nữa”.
“Hờ hờ...”
Hắc Ngũ gia bật cười: “Nếu ông đây nhớ không nhầm, chắc hẳn đây là lần đầu tiên gặp người anh em?”
“Nếu đã như thế, chúng ta có nợ nần gì để tính chứ?”
“Chúng ta tính món nợ ba mươi lăm mạng người mà ông đã giết năm năm trước vì muốn cưỡng chế thu hồi đất nền của thôn Đổng Gia!”
Sắc mặt Hắc Ngũ gia đột nhiên cứng lại!
Đôi mắt của Hạng Tư Thành như biến thành cái hố đen mênh mông, nhìn chằm chằm vào ông ta mà không có bất kỳ cảm xúc nào. Anh tiếp tục nói: “Ông có biết rằng, thôn Đổng Gia có tới một nửa số nam đinh theo nghiệp lính, gia đình nào cũng toàn phụ nữ và trẻ em vì người đàn ông của họ đều ở sa trường bảo vệ biên giới, trung thành với đất nước!”
“Ông có biết rằng ba mươi lăm mạng người ấy toàn là gia quyến của quân nhân, ông bắt nạt họ đến mức đau yếu và tàn tật, nhưng không biết rằng họ ở đây trông chừng nhà cửa, còn đám đàn ông ở bên ngoài đang bảo vệ quốc gia!”
“Chúng ta tính tiếp, ba năm trước ông vận chuyển thuốc phiện ở biên cảnh, để tránh bị lục soát, ông ra tay độc ác, mười lăm chiến sĩ ở đồn biên phòng trên núi Thất Pha, người lớn tuổi nhất mới hai mươi lăm, người nhỏ tuổi nhất mới mười tám, bị ông sát hại tàn nhẫn bằng một mồi lửa!”
“Một mồi lửa của ông thiêu chết bố của ba đứa trẻ, chồng của bảy cô gái, con trai của mười lăm người cha người mẹ, thần bảo hộ của một tỷ bốn trăm triệu người!”
Như tiếng chuông đồng, tiếng nào cũng dội thẳng vào tai.
Mỗi câu mà Hạng Tư Thành nói ra khiến nhiệt độ trong phòng thấp đi một độ, sắc mặt của Hắc Ngũ gia xám xịt đi một phần.
“Những thứ này vẫn chưa được coi là bách tính mà ông hãm hại à!”
“Hắc Ngũ!”
Hạng Tư Thành đột nhiên vỗ bàn đứng dậy: “Tội của ông đáng chết!”
Sắc mặt Hắc Ngũ gia u ám khó đoán, ông ta nhìn Hạng Tư Thành, hít một hơi thật sâu: “Ông đây vốn tưởng rằng mình làm những chuyện này kín kẽ không sơ hở, không ngờ vẫn bị cậu biết hết!”
“Rốt cuộc cậu là ai?!”
“Người phán xử ông!”
Giọng nói của Hạng Tư Thành cực kỳ lạnh lùng.
“Ha ha... Hắc Ngũ này lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, chưa một ai dám nhắc đến chuyện phán tội tao!”
“Thằng nhãi, giỏi lắm! Vốn định hôm nay dùng phúc đức hóa giải ân oán, nhưng mày không biết chừng mực, thế thì không thể giữ lại mạng cho mày được!”
“Báo Đen!”
Vừa dứt lời, đồng tử của Báo Đen sau lưng Hắc Ngũ gia đã lóe lên, thân mình như một con báo đen thực thụ, chỉ trong chớp mắt đã lao tới, lắc hông một cái, lưỡi dao sáng lòe lòe!
Tù Ngưu sau lưng Hạng Tư Thành khẽ gầm một tiếng, đang định ra tay, Hạng Tư Thành đã giữ anh ta lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười châm biếm đầy kiêu ngạo, ngạo nghễ ra tay!
Sao cơ?!
Mặt mũi Báo Đen đột nhiên biến sắc, cổ tay hắn ta run lên, hắn ta nhanh, Hạng Tư Thành còn nhanh hơn, cánh tay rắn chắc như biến thành con rắn độc, dùng một độ cong rất khó lường túm lấy bả vai của Báo Đen, sau đó tháo khớp vai hắn ta. Chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, xương khớp gãy giòn, Báo Đen khẽ hừ một tiếng, mồ hôi to như hạt đậu nhanh chóng lăn xuống, hắn ta cố nén cơn đau ở cánh tay bị gãy, trở tay tập kích bằng dao. Hạng Tư Thành không hề sợ hãi, hai ngón tay biến thành lưỡi kiếm, tấn công mạnh vào nách của Báo Đen.
“Á!”
Con dao trong tay theo đó rơi xuống đất, Báo Đen đau đến mức hét lên thảm thiết, Hạng Tư Thành bóp lấy cổ họng của hắn ta, lạnh giọng nói: “Lấy mạng của người để cúng tế linh hồn của quân ta!”
Rắc!
Anh không hề do dự, thẳng tay bẻ gãy cổ Báo Đen.
Nhanh!
Quá nhanh rồi!
Nhanh đến nỗi chỉ trong chớp mắt, kiện tướng hàng đầu của Hắc Ngũ gia đã bỏ mạng.
Phòng riêng lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Phịch!
Một âm thanh kém hài hòa phá vỡ sự im lặng, Hà Thiên Long trượt khỏi ghế ngồi, đặt mông trên nền đất, lúc này hắn ta đâu còn vẻ cao ngạo của cậu chủ lớn nhà họ Hà nữa, ánh mắt hắn ta nhìn Hạng Tư Thành cũng tràn ngập nỗi khiếp sợ vô hạn.
“Ông đây hành tẩu giang hồ cả đời, lần đầu tiên để lọt ra sai sót!”
“Thằng nhãi à, mày giỏi lắm! Nhưng hôm nay, cho dù mày là thần tiên cũng đừng hòng sống sót bước ra khỏi đây!”
Hắc Ngũ gia sa sầm mặt mũi, đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống mặt đất.
Đùng đùng đùng!
Cửa chính và cửa sổ của phòng riêng bị mở hết ra, mười họng súng đen ngòm trỏ vào trong phòng riêng!
“May mà hôm nay ông mày chuẩn bị trước, có biết tại sao hôm nay Thiên Lam Hải Các trống huơ trống hoác không? Là vì tao cố tình chuẩn bị riêng cho chúng mày đấy!”
“Hắc Ngũ gia!”
Tống Chí Đông vỗ bàn đứng dậy: “Lẽ nào ông cũng đòi giữ tôi ở đây sao?”
Hắc Ngũ gia nở nụ cười âm trầm: “Chủ tịch Tống, ngại quá đi mất, tôi vốn định dùng một phương thức hòa bình để giải quyết, nhưng nào ngờ người anh em nhỏ tuổi của ông quá thần thông quảng đại, mỗi một bí mật của ông đây cũng đủ khiến tôi chết đi mười lần cũng không đủ!”
“Thế nên đành làm phiền chủ tịch Tống và người anh em này cùng xuống hoàng tuyền bầu bạn nhé.”
“Hừ! Hắc Ngũ gia, muốn lấy mạng tôi, ông đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Tống Chí Đông không hổ danh là hào kiệt một phương, bị hơn mười họng súng chĩa vào nhưng mặt không đổi sắc.
“Giết người giàu nhất đất Thiên Hải như ông tuy hơi phiền phức một chút, cùng lắm thì tôi về thủ đô dưỡng lão, suốt đời không bước ra khỏi cửa, dù sao cũng tốt hơn mất mạng mà!”
Hắc Ngũ gia cực kỳ đắc ý, ra vẻ như ông đây xử gọn chúng mày.
“Hắc Ngũ gia, ông tưởng rằng những thứ này có thể bảo vệ được ông?”
“Hừ! Tao không cần biết mày là ai, có bản lĩnh ghê gớm đến đâu, nhưng mày nhìn cho kỹ, bây giờ người bị mười mấy họng súng nhắm tới là mày!”
“Chỉ cần tao hạ lệnh một cái, mày sẽ biến thành cái tổ ong ngay lập tức!”
Sát khí trên gương mặt Hắc Ngũ gia càng lúc càng rõ rệt: “Cuộc sống giống như ông vua một cõi của tao sắp sửa vì mày mà phải giống như con chuột chui lủi ẩn nấp trong bóng tối, tất cả mọi thứ đều nhờ mày ban tặng!”
“Ông tội nghiệt quá nhiều, còn muốn sống như một con chuột? Hắc Ngũ gia, hình như ông đòi hỏi nhiều quá rồi đấy!”
Hạng Tư Thành nhếch miệng thành một nụ cười ngạo nghễ.
Chẳng lẽ những phát đạn kia bắn lệch hết?
Ầm ầm ầm!
Dường như trả lời cho câu hỏi của Hắc Ngũ gia, từng bóng người ầm ầm đổ xuống, những tay súng mai phục trước cửa sổ vẫn còn giữ nguyên động tác cầm súng, ngã thẳng tắp xuống đất, sau gáy họ chảy máu ồ ồ.
Mười hai tiếng súng, mười hai viên đạn, mười hai mạng người!
Một tiếng quát đột ngột vang lên thông qua loa cầm tay: “Báo cáo thiếu soái! Đội bắn tỉa đã hoàn thành nhiệm vụ, nhân mã đội ta, trong nhiệm vụ quét sạch Thiên Lam Hải Các, bắn chết mười lăm người, bắt sống chín mươi mốt người, Thiên Lam Hải Các đã được đội ta tiếp quản, xin thiếu soái ra chỉ thị!”
Sao cơ?!
Hắc Ngũ gia lảo đảo, mặt mũi cứng ngắc, Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi thành một đường cong.
Anh bước từng bước về phía Hắc Ngũ gia, mỗi một bước như một quả chùy nặng gõ thẳng vào lồng ngực ông ta.
Khi chỉ còn cách hai bước, anh dừng chân, trả lại trọn vẹn câu nói ban nãy cho ông ta: “Mở to mắt nhìn xem, rốt cuộc ai trong chúng ta xuống địa ngục trước?”
Bụp!
…
- ---------------------------