Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Cứu người
Người đàn ông trung niên có vẻ mặt nho nhã, nhưng lại toát lên khí thế của người có địa vị cao. Khi ánh mắt của ông ta đảo qua, ngoài Hạng Tư Thành ra thì tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ cung kính.
Người ấy không phải ai khác, mà chính là con trai của ông cụ Khúc, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Khúc - Khúc Thành.
Biết tin bố mình đột phát bệnh tim, Khúc Thành lập tức chạy tới, trùng hợp chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thấy Khúc Thành tới, Vương Trạch nịnh nọt bước tới: “Ông Khúc, là thế này…”
Ông ta kể lại sự việc, còn không quên thêm mắm thêm muối vào. Nghe xong, sắc mặt của Khúc Thành trở nên khó coi, nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt cao ngạo: “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Hạng Tư Thành khẽ chau mày, anh lắc đầu: “Tôi không cần tiền”.
“Vậy cậu muốn cái gì?”
Hạng Tư Thành bình tĩnh nói: “Tôi không muốn thấy bố ông chết”.
“Cậu nói cái gì?”
Sắc mặt của Khúc Thành lập tức trở nên lạnh lẽo, như tiết trời tháng mười hai.
Ông ta là chủ một gia tộc lớn, cho dù là chủ thành phố gặp ông ta thì cũng phải tiếp đón đúng cấp bậc lễ nghĩa, chưa ai dám ăn nói xấc xược trước mặt ông ta bao giờ.
“Ông Khúc, ông đừng giận, cậu ta còn không có cả giấy phép hành nghề y thì lấy đâu ra năng lực để chữa cho bố ông”.
Vương Trạch vội vàng xun xoe lấy lòng: “Theo tôi thì nên gọi bảo vệ đuổi cậu ta đi, đừng phá hỏng tâm trạng của ông”.
Khúc Thành hừ lạnh một tiếng, ông ta không nói gì nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của ông ta, Vương Trạch hằm hằm nói với Hạng Tư Thành: “Ông Khúc giận rồi, cậu vẫn định ỳ ra không chịu đi à?”
Thấy bọn họ không chịu tin mình, vẻ mặt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng: “Các người sẽ phải hối hận!”
“Hối hận? Ha ha…”
“Hối hận vì không để cậu chữa bệnh sao?”
Vương Trạch cười cợt trào phúng: “Đúng là thích tiền đến mức phát điên rồi, cút đi mau lên!”
Hạng Tư Thành âm thầm lắc đầu, anh đang định xoay người đi thì một người bỗng bước tới trước mặt anh.
“Cậu trai trẻ, ông bạn già của tôi thế nào rồi?”
Người ấy sốt sắng hỏi một câu. Hạng Tư Thành ngẩng đầu lên nhìn, là ông cụ chơi cờ đen cùng với ông cụ Khúc.
“Ông Hà!”
Nhìn thấy ông cụ ấy, Khúc Thành vội vàng bước tới, đồng thời kính cẩn chào hỏi.
Những người còn lại cũng cung kính cúi đầu, vô cùng kính trọng ông lão ấy.
Nhìn thấy biểu cảm khó coi của Hạng Tư Thành, Hà Trung Huân lên tiếng: “Cậu trai trẻ, cậu sao thế?”
Hạng Tư Thành nói thẳng: “Tôi nói mình biết y thuật, có thể cứu được ông cụ trong đó, bọn họ không tin, còn muốn đuổi tôi đi”.
“Ông Hà! Sao thằng nhóc này lại biết y thuật cho được, ông tuyệt đối đừng để cậu ta lừa”.
Vương Trạch rối rít giải thích.
“Chuyện này…”
Hà Trung Huân hơi sửng sốt, từ phẩm cách chơi cờ là có thể nhìn ra được nhân phẩm, mặc dù mới quen biết lần đầu, nhưng Hà Trung Huân dám khẳng định là nhân phẩm của Hạng Tư Thành không có gì đáng chê, chỉ có điều ông ấy cũng không biết cậu trai trẻ này có biết y thuật hay không.
Cho dù biết thì người trong phòng phẫu thuật cũng là ông cụ Khúc, là ông bạn thân bao năm cuả mình, vào thời khắc sinh tử như thế này, ông ấy cũng không dám kết luận bừa.
Hạng Tư Thành trịnh trọng nhìn ông ấy: “Ông à, mong ông hãy tin tôi”.
Hà Trung Huân thở dài một hơi: “Cậu trai trẻ, không phải tôi không tin cậu, mà là chuyện này quá quan trọng, tôi tùy tiện xen vào cũng không hay”.
Vương Trạch lập tức cười lạnh một tiếng: “Thằng ranh, nghe thấy chưa? Ở đây không có ai tin cậu đâu, cút đi mau lên!”
“Thôi được rồi!”
Hạng Tư Thành lắc đầu, sống chết có số, anh cũng cố gắng rồi.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị rời khỏi đó, cửa phòng phẫu thuật bỗng bật mở, một y tá vừa chạy xộc ra vừa hô hào: “Chuẩn bị nước và oxy mau lên! Thầy Đường sắp không trụ được nữa rồi!”
Mọi người nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy thần y Đường Đỉnh Sơn đang đổ mồ hôi đầm đìa, bàn tay đang cầm kim bạc cứ run rẩy không ngừng, thân thể cũng hơi lung lay. Ông ấy thẫn thờ nhìn bệnh nhân trên giường.
Lúc này, mức độ phập phồng trên lồng ngực của ông cụ Khúc đang dần yếu bớt, nếu cứ tiếp tục như thế thì hết đường cứu chữa mất thôi.
Hạng Tư Thành liếc nhìn một cái, ánh mắt anh đột nhiên ngưng tụ lại. Anh bước tới quát to: “Vị trí bên trái phía trên, cách huyệt Thần Đình hai tấc, đâm kim sâu ba tấc!”
Nghe thấy giọng nói ấy, ông lão đang đờ đẫn giật nảy mình. Ánh mắt ông ấy kích động như vừa phát hiện ra châu lục mới, bàn tay cũng không còn run rẩy nữa, lập tức đâm kim theo lời Hạng Tư Thành, không lệch một chút nào.
“Bên phải phía dưới, cách huyệt Phong Trì một tấc rưỡi, đâm kim sâu năm centimet!”
Hạng Tư Thành lập tức nói tiếp.
Trong mắt ông lão ấy trào dâng lên tia sáng chói lóa, động tác đâm kim cũng ngày một thành thạo.
Thấy Hạng Tư Thành đột nhiên xông vào phòng phẫu thuật, lại còn ăn nói linh tinh, mí mắt của Vương Trạch giật thình thịch, ông ta quát to: “Mau lôi thằng khốn ấy ra!”
“Những huyệt vị mà cậu ta nói đều là tử huyệt, đâm kim vào ắt sẽ phải chết! Cậu ta muốn hại chết ông cụ Khúc!”
Nghe vậy, Khúc Thành lập tức xông tới, khuôn mặt hơi vặn vẹo vì phẫn nộ: “Khốn kiếp! Nếu bố tôi mà có mệnh hệ nào thì tôi sẽ nghiền xác cậu ra!”
Nghe thấy Khúc Thành lên tiếng, những người khác cũng hầm hố xông vào phòng phẫu thuật, dáng vẻ như muốn xé Hạng Tư Thành ra làm tám mảnh.
Ai nấy đều rất kích động, Hạng Tư Thành lập tức bị những tiếng mắng chửi bao phủ. Vào lúc anh sắp bị cả đám khiêng ra ngoài, Đường Đỉnh Sơn bỗng sốt ruột quay đầu lại, bởi vì ông ấy chờ mãi mà không nghe thấy câu tiếp theo. Nhìn thấy cảnh này, suýt thì ông ấy tức điên lên.
“Càn rỡ!”
Vương Trạch đắc ý: “Đúng thế, dám càn rỡ trước mặt thầy tôi, không biết tự lượng sức!”
Đường Đỉnh Sơn rảo bước tới đạp thật mạnh, dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng Vương Trạch vẫn bị đá đi thật xa. Ông ấy phẫn nộ mắng to: “Cái đồ mất dạy! Tôi đang mắng anh đó!”
“Con… Con làm sao ạ?”
Vương Trạch nghệt mặt ra, ngay cả đám người đang khiêng Hạng Tư Thành lên cũng đồng thời dừng lại.
“Mau đặt cậu ấy xuống cho tôi!”
Đường Đỉnh Sơn xông tới, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt nóng cháy: “Tiếp theo thì sao? Cậu nói phần tiếp theo đi, mau lên!”
“Đồng thời đâm hai kim vào hai bên huyệt Nhân Trung”.
Hạng Tư Thành trầm giọng nói.
“Đúng! Đúng! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!”
Cơ thể Đường Đỉnh Sơn run rẩy như lên cơn điên. Ông ấy lập tức xoay người lại, châm cứu theo phương pháp của Hạng Tư Thành. Ngay khi kim thứ ba đâm vào, các chỉ số về sức khỏe của ông cụ Khúc có chuyển biến rõ rệt. Hơi thở sắp lịm đi cũng dần trở nên thông thuận.
- ---------------------------
Người ấy không phải ai khác, mà chính là con trai của ông cụ Khúc, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Khúc - Khúc Thành.
Biết tin bố mình đột phát bệnh tim, Khúc Thành lập tức chạy tới, trùng hợp chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thấy Khúc Thành tới, Vương Trạch nịnh nọt bước tới: “Ông Khúc, là thế này…”
Ông ta kể lại sự việc, còn không quên thêm mắm thêm muối vào. Nghe xong, sắc mặt của Khúc Thành trở nên khó coi, nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt cao ngạo: “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Hạng Tư Thành khẽ chau mày, anh lắc đầu: “Tôi không cần tiền”.
“Vậy cậu muốn cái gì?”
Hạng Tư Thành bình tĩnh nói: “Tôi không muốn thấy bố ông chết”.
“Cậu nói cái gì?”
Sắc mặt của Khúc Thành lập tức trở nên lạnh lẽo, như tiết trời tháng mười hai.
Ông ta là chủ một gia tộc lớn, cho dù là chủ thành phố gặp ông ta thì cũng phải tiếp đón đúng cấp bậc lễ nghĩa, chưa ai dám ăn nói xấc xược trước mặt ông ta bao giờ.
“Ông Khúc, ông đừng giận, cậu ta còn không có cả giấy phép hành nghề y thì lấy đâu ra năng lực để chữa cho bố ông”.
Vương Trạch vội vàng xun xoe lấy lòng: “Theo tôi thì nên gọi bảo vệ đuổi cậu ta đi, đừng phá hỏng tâm trạng của ông”.
Khúc Thành hừ lạnh một tiếng, ông ta không nói gì nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của ông ta, Vương Trạch hằm hằm nói với Hạng Tư Thành: “Ông Khúc giận rồi, cậu vẫn định ỳ ra không chịu đi à?”
Thấy bọn họ không chịu tin mình, vẻ mặt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng: “Các người sẽ phải hối hận!”
“Hối hận? Ha ha…”
“Hối hận vì không để cậu chữa bệnh sao?”
Vương Trạch cười cợt trào phúng: “Đúng là thích tiền đến mức phát điên rồi, cút đi mau lên!”
Hạng Tư Thành âm thầm lắc đầu, anh đang định xoay người đi thì một người bỗng bước tới trước mặt anh.
“Cậu trai trẻ, ông bạn già của tôi thế nào rồi?”
Người ấy sốt sắng hỏi một câu. Hạng Tư Thành ngẩng đầu lên nhìn, là ông cụ chơi cờ đen cùng với ông cụ Khúc.
“Ông Hà!”
Nhìn thấy ông cụ ấy, Khúc Thành vội vàng bước tới, đồng thời kính cẩn chào hỏi.
Những người còn lại cũng cung kính cúi đầu, vô cùng kính trọng ông lão ấy.
Nhìn thấy biểu cảm khó coi của Hạng Tư Thành, Hà Trung Huân lên tiếng: “Cậu trai trẻ, cậu sao thế?”
Hạng Tư Thành nói thẳng: “Tôi nói mình biết y thuật, có thể cứu được ông cụ trong đó, bọn họ không tin, còn muốn đuổi tôi đi”.
“Ông Hà! Sao thằng nhóc này lại biết y thuật cho được, ông tuyệt đối đừng để cậu ta lừa”.
Vương Trạch rối rít giải thích.
“Chuyện này…”
Hà Trung Huân hơi sửng sốt, từ phẩm cách chơi cờ là có thể nhìn ra được nhân phẩm, mặc dù mới quen biết lần đầu, nhưng Hà Trung Huân dám khẳng định là nhân phẩm của Hạng Tư Thành không có gì đáng chê, chỉ có điều ông ấy cũng không biết cậu trai trẻ này có biết y thuật hay không.
Cho dù biết thì người trong phòng phẫu thuật cũng là ông cụ Khúc, là ông bạn thân bao năm cuả mình, vào thời khắc sinh tử như thế này, ông ấy cũng không dám kết luận bừa.
Hạng Tư Thành trịnh trọng nhìn ông ấy: “Ông à, mong ông hãy tin tôi”.
Hà Trung Huân thở dài một hơi: “Cậu trai trẻ, không phải tôi không tin cậu, mà là chuyện này quá quan trọng, tôi tùy tiện xen vào cũng không hay”.
Vương Trạch lập tức cười lạnh một tiếng: “Thằng ranh, nghe thấy chưa? Ở đây không có ai tin cậu đâu, cút đi mau lên!”
“Thôi được rồi!”
Hạng Tư Thành lắc đầu, sống chết có số, anh cũng cố gắng rồi.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị rời khỏi đó, cửa phòng phẫu thuật bỗng bật mở, một y tá vừa chạy xộc ra vừa hô hào: “Chuẩn bị nước và oxy mau lên! Thầy Đường sắp không trụ được nữa rồi!”
Mọi người nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy thần y Đường Đỉnh Sơn đang đổ mồ hôi đầm đìa, bàn tay đang cầm kim bạc cứ run rẩy không ngừng, thân thể cũng hơi lung lay. Ông ấy thẫn thờ nhìn bệnh nhân trên giường.
Lúc này, mức độ phập phồng trên lồng ngực của ông cụ Khúc đang dần yếu bớt, nếu cứ tiếp tục như thế thì hết đường cứu chữa mất thôi.
Hạng Tư Thành liếc nhìn một cái, ánh mắt anh đột nhiên ngưng tụ lại. Anh bước tới quát to: “Vị trí bên trái phía trên, cách huyệt Thần Đình hai tấc, đâm kim sâu ba tấc!”
Nghe thấy giọng nói ấy, ông lão đang đờ đẫn giật nảy mình. Ánh mắt ông ấy kích động như vừa phát hiện ra châu lục mới, bàn tay cũng không còn run rẩy nữa, lập tức đâm kim theo lời Hạng Tư Thành, không lệch một chút nào.
“Bên phải phía dưới, cách huyệt Phong Trì một tấc rưỡi, đâm kim sâu năm centimet!”
Hạng Tư Thành lập tức nói tiếp.
Trong mắt ông lão ấy trào dâng lên tia sáng chói lóa, động tác đâm kim cũng ngày một thành thạo.
Thấy Hạng Tư Thành đột nhiên xông vào phòng phẫu thuật, lại còn ăn nói linh tinh, mí mắt của Vương Trạch giật thình thịch, ông ta quát to: “Mau lôi thằng khốn ấy ra!”
“Những huyệt vị mà cậu ta nói đều là tử huyệt, đâm kim vào ắt sẽ phải chết! Cậu ta muốn hại chết ông cụ Khúc!”
Nghe vậy, Khúc Thành lập tức xông tới, khuôn mặt hơi vặn vẹo vì phẫn nộ: “Khốn kiếp! Nếu bố tôi mà có mệnh hệ nào thì tôi sẽ nghiền xác cậu ra!”
Nghe thấy Khúc Thành lên tiếng, những người khác cũng hầm hố xông vào phòng phẫu thuật, dáng vẻ như muốn xé Hạng Tư Thành ra làm tám mảnh.
Ai nấy đều rất kích động, Hạng Tư Thành lập tức bị những tiếng mắng chửi bao phủ. Vào lúc anh sắp bị cả đám khiêng ra ngoài, Đường Đỉnh Sơn bỗng sốt ruột quay đầu lại, bởi vì ông ấy chờ mãi mà không nghe thấy câu tiếp theo. Nhìn thấy cảnh này, suýt thì ông ấy tức điên lên.
“Càn rỡ!”
Vương Trạch đắc ý: “Đúng thế, dám càn rỡ trước mặt thầy tôi, không biết tự lượng sức!”
Đường Đỉnh Sơn rảo bước tới đạp thật mạnh, dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng Vương Trạch vẫn bị đá đi thật xa. Ông ấy phẫn nộ mắng to: “Cái đồ mất dạy! Tôi đang mắng anh đó!”
“Con… Con làm sao ạ?”
Vương Trạch nghệt mặt ra, ngay cả đám người đang khiêng Hạng Tư Thành lên cũng đồng thời dừng lại.
“Mau đặt cậu ấy xuống cho tôi!”
Đường Đỉnh Sơn xông tới, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt nóng cháy: “Tiếp theo thì sao? Cậu nói phần tiếp theo đi, mau lên!”
“Đồng thời đâm hai kim vào hai bên huyệt Nhân Trung”.
Hạng Tư Thành trầm giọng nói.
“Đúng! Đúng! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!”
Cơ thể Đường Đỉnh Sơn run rẩy như lên cơn điên. Ông ấy lập tức xoay người lại, châm cứu theo phương pháp của Hạng Tư Thành. Ngay khi kim thứ ba đâm vào, các chỉ số về sức khỏe của ông cụ Khúc có chuyển biến rõ rệt. Hơi thở sắp lịm đi cũng dần trở nên thông thuận.
- ---------------------------