Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
Editor: Quỷ Quỷ
Mọi người trong phòng đều đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Dung Trạch.
Ngô Tư Tư thét lên chói tay,”Cái gì? Cậu nói cái gì? Hạ tiền bối đang ở dưới lầu? Vậy cậu còn ngồi đây làm gì, còn không mau xuống đón người đi!”
Dung Trạch nhìn Ngô Tư Tư kích động, bất đắc dĩ mở miệng, “Không phải tôi đang chuẩn bị đi đây sao.”
“Mau lên mau lên!” Ngô Tư Tư thúc giục, Dung Trạch đi thẳng ra cửa.
Vài người trong phòng lập tức trở nên kích động, căng thẳng.
“Ài, cô thấy lớp trang điểm của thôi thế nào?”
“Hôm nay nhìn tôi không tệ nhỉ?”
“Ai da, mấy hôm trước mới làm tóc, hình như không đẹp lắm, qua hôm nay phải đi làm lại thôi!”
An Mộc lẳng lặng ngồi một góc, nhìn đám tiền bối trước mặt bồn chồn háo hức, mặt mũi sa sầm.
Người phụ nữ đó…vĩnh viễn là nữ thần trong mắt người ta.
Bà ấy cao cao tại thượng, dường như luôn luôn siêu việt khác người.
Cô siết nắm tay, không biết nên làm gì, cô đột nhiên muốn rời đi, cho nên đứng lên, “Chị Tư Tư, em…”
Ngôi Tư Tư thân với Dung Trạch nhất, lúc Dung Trạch không có ở đây, cô chính là chủ nhân của nơi này, cho nên muốn rời khỏi chỉ cần nói với Ngô Tư Tư một tiếng.
Ngô Tư Tư lập tức quay đầu nhìn An Mộc, “Đường Hạ, làm sao vậy? Có phải hồi hộp quá nên có chút không thoải mái? Haha, không sao đâu, năm đó lần đầu tiên chị nhìn thấy Hạ tiền bối cũng giống như vậy, nhưng nhiều năm rồi vẫn không tiến bộ, đúng là xấu hổ. Hahaha!”
Tiêu Tiêu ở bên cạnh cũng nói, “Đừng nói là cô, tôi dù không phải là người trong làng giải trí, cũng không khỏi kích động, đến giờ còn nhớ rõ vai diễn kinh điển của Hạ tiền bối, là huyền thoại của Hoa Hạ, tôi lớn như này rồi đến giờ mới được nhìn thấy Hạ tiền bối!”
Đào Nhạc Hạo cũng cười, “Căng thẳng gì chứ, Hạ tiền bối cũng không ăn thịt cậu.”
Ngô Tư Tư quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đào Nhạc Hạo liếc mắt một cái, “Cậu thì biết cái gì? Cậu nói cậu không căng thẳng mà ngón tay cậu lại run run thế kia?”
“Haha!”
Trong phòng lập tức tràn đầy tiếng cười.
An Mộc nhìn bọn họ, thời gian không còn kịp nữa rồi, chỉ e sẽ găp nhau ngay ở cửa.
Khu nhà này không phải biệt thự, dù sao Dung Trạch cũng không thể có biệt thự rải khắp cả nước. Vì thường xuyên quay phim ở Hoành Điếm, cho nên mới mua lại khu nhà này.
An Mộc nhanh miệng nói, “Chị Tư Tư, em đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc gấp, em muốn về luôn.”
Nói xong, lập tức cầm túi xách đi về phía cửa.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, nhìn cô đi tới cửa mới hồi phục tinh thần, “Haha, Đường Hạ, em căng thẳng không phải là vì sắp gặp Hạ tiền bối sao? Dáng vẻ đào tẩu chật vật này của em thật là, haha…”
An Mộc đảo mắt, bộ dáng đào tẩu chật vật?
Cô bỗng nhiên siết nắm tay, vì sao cô phải đào tẩu?
Nhiều năm như vậy, là Hạ Tâm Băng bỏ mặc không quan tâm, An Mộc cô vì sao phải chạy trốn?
Cô còn đang do dự, tiếng mở cửa vang lên.
Trong phòng lập tức yên lặng, Ngô Tư Tư lập tức hô lên, “Đến rồi đến rồi! Ôi hồi hộp muốn chết luôn!”
Mọi người trong phòng đều đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Dung Trạch.
Ngô Tư Tư thét lên chói tay,”Cái gì? Cậu nói cái gì? Hạ tiền bối đang ở dưới lầu? Vậy cậu còn ngồi đây làm gì, còn không mau xuống đón người đi!”
Dung Trạch nhìn Ngô Tư Tư kích động, bất đắc dĩ mở miệng, “Không phải tôi đang chuẩn bị đi đây sao.”
“Mau lên mau lên!” Ngô Tư Tư thúc giục, Dung Trạch đi thẳng ra cửa.
Vài người trong phòng lập tức trở nên kích động, căng thẳng.
“Ài, cô thấy lớp trang điểm của thôi thế nào?”
“Hôm nay nhìn tôi không tệ nhỉ?”
“Ai da, mấy hôm trước mới làm tóc, hình như không đẹp lắm, qua hôm nay phải đi làm lại thôi!”
An Mộc lẳng lặng ngồi một góc, nhìn đám tiền bối trước mặt bồn chồn háo hức, mặt mũi sa sầm.
Người phụ nữ đó…vĩnh viễn là nữ thần trong mắt người ta.
Bà ấy cao cao tại thượng, dường như luôn luôn siêu việt khác người.
Cô siết nắm tay, không biết nên làm gì, cô đột nhiên muốn rời đi, cho nên đứng lên, “Chị Tư Tư, em…”
Ngôi Tư Tư thân với Dung Trạch nhất, lúc Dung Trạch không có ở đây, cô chính là chủ nhân của nơi này, cho nên muốn rời khỏi chỉ cần nói với Ngô Tư Tư một tiếng.
Ngô Tư Tư lập tức quay đầu nhìn An Mộc, “Đường Hạ, làm sao vậy? Có phải hồi hộp quá nên có chút không thoải mái? Haha, không sao đâu, năm đó lần đầu tiên chị nhìn thấy Hạ tiền bối cũng giống như vậy, nhưng nhiều năm rồi vẫn không tiến bộ, đúng là xấu hổ. Hahaha!”
Tiêu Tiêu ở bên cạnh cũng nói, “Đừng nói là cô, tôi dù không phải là người trong làng giải trí, cũng không khỏi kích động, đến giờ còn nhớ rõ vai diễn kinh điển của Hạ tiền bối, là huyền thoại của Hoa Hạ, tôi lớn như này rồi đến giờ mới được nhìn thấy Hạ tiền bối!”
Đào Nhạc Hạo cũng cười, “Căng thẳng gì chứ, Hạ tiền bối cũng không ăn thịt cậu.”
Ngô Tư Tư quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đào Nhạc Hạo liếc mắt một cái, “Cậu thì biết cái gì? Cậu nói cậu không căng thẳng mà ngón tay cậu lại run run thế kia?”
“Haha!”
Trong phòng lập tức tràn đầy tiếng cười.
An Mộc nhìn bọn họ, thời gian không còn kịp nữa rồi, chỉ e sẽ găp nhau ngay ở cửa.
Khu nhà này không phải biệt thự, dù sao Dung Trạch cũng không thể có biệt thự rải khắp cả nước. Vì thường xuyên quay phim ở Hoành Điếm, cho nên mới mua lại khu nhà này.
An Mộc nhanh miệng nói, “Chị Tư Tư, em đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc gấp, em muốn về luôn.”
Nói xong, lập tức cầm túi xách đi về phía cửa.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, nhìn cô đi tới cửa mới hồi phục tinh thần, “Haha, Đường Hạ, em căng thẳng không phải là vì sắp gặp Hạ tiền bối sao? Dáng vẻ đào tẩu chật vật này của em thật là, haha…”
An Mộc đảo mắt, bộ dáng đào tẩu chật vật?
Cô bỗng nhiên siết nắm tay, vì sao cô phải đào tẩu?
Nhiều năm như vậy, là Hạ Tâm Băng bỏ mặc không quan tâm, An Mộc cô vì sao phải chạy trốn?
Cô còn đang do dự, tiếng mở cửa vang lên.
Trong phòng lập tức yên lặng, Ngô Tư Tư lập tức hô lên, “Đến rồi đến rồi! Ôi hồi hộp muốn chết luôn!”