-
Chương 30
Phiên ngoại 1: Khả Nhạc.
“Khả Nhạc, tôi cùng cô ly hôn!”
“Lưu Lãng, tôi chỉ nói một lần, Hạ Tiểu Hoa, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy! Cho dù anh có ly hôn, cũng sẽ không đến được với Hạ Tiểu Hoa!”
“Lưu Lãng, vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?” Ta dùng sức nắm chặt ống tay áo Lưu Lãng: “Anh đã đồng ý với cha em, sẽ đối xử tốt với em, sẽ cho em hạnh phúc, từ nay về sau sẽ không để em thương tâm!”
Lưu Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tiểu Hoa, đứng thẳng tắp.
“Khả Nhạc, thực xin lỗi! Đáp ứng em rồi, lại không thể chiếu cố em cả đời!”
Ta dùng sức quệt nước mắt: “Lưu Lãng, anh lại gạt em! Anh nói ra nước ngoài, sẽ không trở về! Anh nói sau khi kết hôn, anh sẽ tốt với em cả đời! Anh đã nói, về sau, không hề yêu Hạ Tiểu Hoa!”
“Khả Nhạc, xin lỗi! Anh chỉ muốn có thêm một cơ hội nữa, cơ hội được đứng bên người Hạ Tiểu Hoa!”
“Không được, Lưu Lãng! Hạ Tiểu Hoa, đã gả cho Diệp Hy!”
Lưu Lãng nghiêm sắc mặt, nhưng vẫn kiên quyết gỡ tay ta ra khỏi ống tay áo của hắn.
“Tiểu Hoa nàng, không hạnh phúc!”
Ta trừng mắt nhìn Lưu Lãng, liều mạng lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không sẽ không sẽ không!” Gả cho người nàng yêu nhất – Diệp Hy , cử hành hôn lễ long trọng như vậy, Hạ Tiểu Hoa, nhất định nhất định thực hạnh phúc!
“Khả Nhạc…”
“Em đi đây, nhưng Lưu Lãng, anh không cần lại phải mất tích. Anh như vậy, em sẽ thực lo lắng, thực sợ hãi!”
“Khả Nhạc…”
“Lưu Lãng, anh là kẻ lừa đảo, em sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa!”
Cơ hội, cũng không cần cấp.
Chết cũng không cấp.
Nhưng là, rõ ràng đâu có rời đi. Lại không khống chế được chính mình, sợ sẽ lại mất tích, sẽ lại không tìm ra. Chấp nhất ngồi xổm xuống góc tường, không muốn rời đi.
Thẳng đến khi nhìn thấy cửa bị mở ra, Lưu Lãng lái xe ra ngoài. Thẳng đến khi bắt taxi đuổi theo, tới tận cổng lớn Diệp gia, tận mắt chứng kiến Lưu Lãng xuống xe, nâng đầu, trầm lặng nhìn ánh sáng đèn đường đang rủ bóng lên tòa biệt thự lúc nửa đêm, bị bảo an đến đuổi đi. Thẳng đến khi nhìn Lưu Lãng uống từng tá từng tá bia, lấy tay di tròn trên mặt đất, liều mạng cả một đêm, rốt cục hợp thành một đóa hoa nhỏ cong vẹo.
Lưu Lãng, thật đã quyết tâm, không hề muốn ta.
Làm sao bây giờ? Hạ Tiểu Hoa, ta nên làm cái gì bây giờ?
Ta lấy ra di động, một lần lại một lần, biết rõ rằng sẽ không có người nhận, nhưng vẫn cố gắng kiên trì.
Hạ Tiểu Hoa, tất cả là như thế này đây, thật sự đáng đánh đòn!
“Khả Nhạc, nghỉ hè rất TM buồn, lão nương muốn đi du lịch đảo Ba li, ngươi tới nha?”
“Đi không được! Cha ta bán nho không xong, để lâu sắp hỏng rồi. Ta muốn về nhà giúp mọi người bán nho! Hạ Tiểu Hoa, ngươi nếu nhàm chán, đến nhà của ta chơi đi, ngươi chắc chưa thấy qua vườn nho phải không?”
“Cắt, Khả Nhạc! Nhà ngươi ở nông thôn, lão nương không muốn tự rước phiền! Tránh đi chơi một bên, đừng ầm ỹ lão nương đi thẩm mỹ viện!”
“Uy? Khả Nhạc? Ta phái xuống mấy nhà đầu tư phân tích, kỹ thuật viên, đánh giá chất lượng, còn có người đó, người đó! Bọn họ không tìm được đường!”
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi muốn làm cái gì, nhà của ta sắp muốn bị phá nổ!”
“Nhàn rỗi, giúp ngươi bán nho!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi lại tiêu tiền bừa bãi?”
“Ngươi quản! Lão nương là nhà giàu mới nổi! Lão nương đi lên đảo, lặn xuống nước, ngươi chậm rãi ép buộc đi ha!”
“Khả Nhạc, ta sớm nói qua, làm tác phầm bằng tơ thì phải dùng tơ tằm cực phẩm. Bằng không, ngươi không thắng được, không giành được học bổng mời ta đi ăn Pizza Hut!”
“…Cái này cũng rất tốt, hàm lượng 5% tơ tằm đấy!”
“A! Lão nương dư thừa khối tơ cực phẩm này! Ném đi!”
“Hạ Tiểu Hoa!”
“Lão nương cao hứng! Ngươi đau lòng thì đến lấy đi!”
“Khả Nhạc, ngươi rõ ràng đầu óc có bệnh! Ngưu Lang nhất định là giống bà nội Quỳnh Dao, cả đời này ngươi có tìm được tiếng nói chung với hắn không?”
“Hạ Tiểu Hoa! Lưu Lãng thật tài hoa!”
“Mắt ngươi lé sao? TMD ta mặc kệ! Ngưu Lang mỗi ngày đều tự học ở thư viện tầng 2 của trường, ngươi tự tìm đi!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi có biết mỗi lần ngươi tức giận, đặc biệt mê người!”
“Cút! Không cần vuốt mông ngựa!”
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đúng là một người đáng đánh đòn. Nhưng là, ta thực sự, vô cùng, vô cùng thích nàng.
Lưu Lãng, cũng vậy.
Ta rốt cục gọi vào dãy số kia: “Trợ lý Quân, tôi có thể gặp Diệp Hy nói vài câu được không?” Ta cố gắng khống chế hết mức thanh âm của mình, sợ nó run quá mức lợi hại sẽ bị Diệp Hy phát hiện.
“Diệp Hy, van cầu anh, em thực sự rất nhớ, rất nhớ Tiểu Hoa!”
Nhưng là, Hạ Tiểu Hoa khóc.
Hai mắt hồng hồng, liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra.
Nàng lại không quan tâm, liều mạng vỗ vai Nhị hào: “Nói thiếu nhà thiết kế!”
Ta quả nhiên, lại mang thêm phiền toái cho Hạ Tiểu Hoa.
Lưu Lãng nói, Hạ Tiểu Hoa, không hạnh phúc.
“Hạ Tiểu Hoa! Diệp Hy đối vơi ngươi rất tốt! Ngươi có biết hay không, ngươi thật sự thật sự tốt số!” Ta dùng sức ôm chặt lễ phục vàng kim: “Hạ Tiểu Hoa, ta thật sự, vô cùng hâm mộ ngươi!”
Ba năm trước đây, tại dạ vũ, cự tuyệt Diệp Hy, đáng giá!
Đổi lấy cơ hội tới gần Lưu Lãng, đổi lấy hạnh phúc cho Hạ Tiểu Hoa.
Là nên buông tha cho Lưu Lãng.
Nhưng là, Hạ Tiểu Hoa, lại hoảng.
“Hạ Tiểu Hoa, ta thật sự, chỉ hỏi ngươi một lần!” Ta nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Hoa: “Lưu Lãng, ta quyết định buông tay. Nếu cho ngươi chọn, Hạ Tiểu Hoa, nếu cho ngươi chọn lại một lần, không cần lo lắng ta, không cần cố kỵ ta, ngươi có thể hay không, có thể hay không chọn Lưu Lãng?”
“Ta không cần, ta không cần! Ta chỉ muốn Diệp Hy!” Biểu tình như vậy, lo lắng mà bất lực. Cúi đầu, không dám nhìn ta.
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đều không phải là người như thế.
Lưu Lãng quả nhiên, nhìn thấu.
Hạ Tiểu Hoa, không hạnh phúc.
Trùm nhanh chăn, sợ ta phát hiện.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định, nhất định, không cần giống ta. Nhất định, nhất định, phải hạnh phúc nha!”
Ta ôm sát Hạ Tiểu Hoa, thật giống đứa ngốc Hạ Tiểu Hoa.
Thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa.
“Khả Nhạc đối với ngươi, không tốt sao? Nàng đem lần đầu tiên cho ngươi! Ngươi xuất ngoại mấy năm nay, đều là nàng cùng ngươi. Ngươi cưới nàng, lại không cần nàng! Khả Nhạc đối với ngươi, không tốt sao?”
“Ngưu Lang, ngươi có biết hay không, Khả Nhạc nàng… lúc này đây, là thật thương tâm. Nàng thậm chí khóc đến không còn nước mắt!”
Ta đi theo phía sau Lưu Lãng, nghe thấy nàng ngừng tiếng cười.
Ta dùng sức xoa ánh mắt, lau đi mấy vệt hơi nước dư thừa.
Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên là cái kẻ thảo nhân ghét!
Người ta không cần ngươi nói, ai cần ngươi lo lắng!
“Hạ Tiểu Hoa, em thật sự, phá hư mọi chuyện!”
“Em ngay cả cơ hội cho người khác thử lại, đều không muốn cấp!”
Hạ Tiểu Hoa liều mạng lắc đầu: “Nhưng là, tôi không thích anh!”
Lưu Lãng cõng Hạ Tiểu Hoa, bóng nàng dài, thật sự rất dài.
Ta vụng trộm, dẫm nát bóng dáng phía sau lưng Lưu Lãng.
Rốt cuộc, nghe không rõ thanh âm Lưu Lãng.
Chỉ là, rõ ràng trời thực tối, vẫn như cũ thấy rõ hốc mắt Lưu Lãng đỏ bừng.
Làm sao bây giờ? Hạ Tiểu Hoa, thật sự không hạnh phúc!
Kiên định nói như vậy, ta chỉ muốn, Diệp Hy.
Kiên định nói như vậy, nhưng là, tôi không thích anh.
Ngay cả một chút cơ hội, đều không có lưu lại.
Cho nên, Lưu Lãng cũng sẽ không hạnh phúc.
Thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa, nói không thương, lại để cho Lưu Lãng hôn nàng.
Đèn xe Diệp Hy, chiếu sáng bọn họ rõ ràng vô cùng.
Rõ ràng hôn.
Nếu không có ta.
Nếu không có Diệp Hy.
Còn có thể kiên định như vậy, kiên định nói không thương sao?
Từ lúc trước kia ta gặp được Lưu Lãng, nàng cùng hắn đã là thanh mai trúc mã.
Vốn, bọn họ hẳn là, sẽ cùng một chỗ.
Như vậy, Lưu Lãng cũng sẽ không uống nhiều bia như vậy, chật vật một đêm, vẽ thành một đóa hoa nhỏ tịch mịch.
Mới không cần cấp cơ hội cho Lưu Lãng. Mới không cần.
Ta gọi điện thoại cho Lưu Lãng: “Ly hôn đi, Lưu Lãng! Em sẽ về nhà, nói chuyện rõ ràng với ba!”
“Khả Nhạc, em muốn cái gì? Anh đều cho em!”
“Em sẽ tự sống một mình! Thứ em muốn, anh cho không nổi!” Ta nghĩ muốn cười mà ôm cổ Lưu Lãng, ta nghĩ muốn nghe: “Khả Nhạc, anh sẽ chăm sóc em cả đời!”
Nếu cấp không được hạnh phúc, chi bằng buông tay.
Diệp Hy, cũng vậy thôi.
Ta nhìn chằm chằm tay Diệp Hy, nắm chặt, ngẩng đầu, hôn lên môi.
Diệp Hy sửng sốt, ánh mắt dừng ở phía sau ta một chút, một phen đẩy ta trở ra.
Lực đạo rất lớn, thậm chí có chút chán ghét.
“Thật sự, không phải em.”
Ném lại đằng sau một đám khách quý, ném lại lễ mừng long trọng của tập đoàn Diệp thị. Chạy đi!
Thời điểm xuất hiện trở lại, chính là lãnh nghiêm mặt: “Khả Nhạc, từ nay về sau không được như vậy!”
Ta cúi đầu: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý!”
“Diệp tiên sinh, chuyên cơ đi Singapore đang đợi ngài! Nếu không ra sân bay, sẽ không kịp thời gian!” Trợ lý mang theo hành lý, một bộ tư thái muốn xa nhà!
Ta cầm tay Diệp Hy: “Em cũng đi, Diệp Hy! Em còn chưa có đi Singapore đâu!”
Diệp Hy cau mày.
“Diệp Hy, em không đi, hẳn sẽ bị giết! Hạ Tiểu Hoa ở nhà nhất định đã cầm sẵn đao chờ em!”
Diệp Hy nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy sao? Anh nghĩ, cô ấy sẽ không vậy đâu!”
Ta phe phẩy đầu.
Diệp Hy thu khóe miệng: “Được rồi Khả Nhạc, anh sẽ dẫn em đi thăm Singapore.”
Ta cũng cười theo: “Diệp Hy, cám ơn anh!”
Từ đầu tới cuối, đối với ta, là bao dung như vậy.
Diệp Hy lắc đầu: “Không cần cám ơn. Anh chỉ là, muốn cho người ở nhà biết, cái gì gọi là lực hấp dẫn!”
“A?”
“Khả Nhạc, em là cô gái tốt! Cho dù không còn Lưu Lãng, cũng sẽ có được người biết quý trọng em!”
Ta gật đầu.
Đúng vậy Diệp Hy. Cho dù ly khai, Hạ Tiểu Hoa cũng sẽ tìm được người quý trọng.
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ chính là thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa.
Thời điểm đối tốt với người khác, sẽ luôn khư khư cố chấp. Cho dù người khác có cự tuyệt, cũng sẽ không dừng lại.
Tựa như vườn nho của cha ta.
Tựa như Lưu Lãng.
Cho nên, Diệp Hy, cũng vậy thôi.
Ta xem kênh giải trí tổng hợp, lại là họp báo chiêu tiếp ký giả.
Hạ Tiểu Hoa trên màn ảnh, biểu tình vô cùng chân thật: “Không có bên thứ ba. Lão nương cùng Diệp Hy đã chính thức ký tên ly hôn!”
“Ly hôn, là vì, lão nương không hề yêu Diệp Hy!”
Ta liều mạng lau nước mắt, muốn lấy di động bấm dãy số: “Lưu Lãng, Hạ Tiểu Hoa ly hôn!”
“Nàng đang ở tại nhà của em, là nơi ba năm trước em từng ở!”
Quả nhiên, vẫn là biến thành như vậy.
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đều là như thế này.
Rõ ràng thực đáng đánh đòn. Nhưng là, ta thật sự vô cùng, vô cùng thích nàng!
Chứ không phải là cấp cho Lưu Lãng cơ hội.
Không phải như vậy.
Phiên ngoại 2: Diệp Hy.
Thật sự làm người ta không thoải mái.
Cảm giác tê dại bén nhọn trải khắp toàn thân.
Lưu quản gia cau mày, bên cạnh là bác sỹ gia đình đang đứng nghẹn cười.
“Diệp tiên sinh! A! Tỉnh!” Thanh âm Lưu quản gia xuyên qua màng tai.
“Nước.”
“Vâng vâng!” Một chén nước đã đưa tới trước mặt.
Anh vươn tay bắt cái chén, trong lòng bàn tay tê rần.
Rõ ràng là chén thủy tinh.
Anh cau mày, tĩnh điện sao?
“Diệp tiên sinh, thư ký đã gọi tới 6 cuộc điện thoại. Ngài không tham gia hội nghị thường kỳ buổi sáng, thị sát khu công nghiệp mới cũng vắng mặt, tôi sợ ngài gặp chuyện không may cho nên mới cùng bác sỹ phá cửa!”
Anh vẫy vẫy tay, ngắt lời Lưu quản gia: “Vấn đề gì?”
Vì sao rõ ràng là thỏa mãn, thân thể lại một trận tê dại như vậy?
“Bệnh này, hẳn là, bị điện giật!” Bác sĩ tư gia cố gắng nhịn ý cười: “Diệp tiên sinh, hôm nay ngài tốt nhất là tránh chạm vào kim loại dẫn điện đi!”
Bị điện giật? Tối hôm qua rõ ràng là Hạ Tiểu Hoa…
Trong đầu chậm rãi xuất hiện một số hình ảnh, anh dùng sức nắm chặt ly thủy tinh trong tay.
Anh bị Hạ Tiểu Hoa cho giật điện?
Thật sự rất làm cho người ta không thoải mái.
“Hạ Tiểu Hoa đâu?” Cơ hồ đã muốn giấu không được hờn giận.
“Rạng sáng hôm nay Hạ tiểu thư đã mang hành lý ra khỏi cửa, xem ra là muốn du lịch!” Lưu quản gia đáp thông thuận.
Cái gì đây? Bỗng nhiên lại có cảm giác bị người thịt bò xong rồi không chịu trách nhiệm.
Được, được lắm Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên có bản lãnh!
Ba năm trước đây buông tay chạy, ba năm sau cũng giống nhau.
Nếu đã không cần, không còn gì tốt hơn.
Đứng lên mặc quần áo, liền nhìn thấy trong thùng rác là bộ đồ ngủ màu phấn hồng.
Trái tim thế nhưng lại giống như bị điện giật.
Cảm giác tức giận không biết từ đâu tràn tới.
Một cước đá văng thùng rác.
“Lưu quản gia, kêu người đem rác vứt đi!”
“Diệp tiên sinh! Đừng chạm vào kim loại dẫn điện!…” Bác sỹ tư chạy theo, nâng lên cái thùng rác vừa bị đá.
Hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.
“Lưu quản gia, chuẩn bị xe, tôi trực tiếp đi khu công nghiệp mới!”
Rất làm người ta không thoải mái.
Quả thực rất làm người ta không thoải mái.
Rõ ràng người chủ động là Hạ Tiểu Hoa! Dựa vào cái gì khóc? Dựa vào cái gì tại thời khắc kia khóc?
Ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 40 phút.
“Ba!” Khép lại văn kiện trong tay: “Tan họp!”
Người phụ trách đang thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình giải phóng mặt bằng khu công nghiệp mới há to miệng, trừng lớn mắt, đứng trước màn hình máy chiếu, không biết nên làm gì tiếp theo.
Anh chủ động đi lên, vươn tay bắt: “Tốt lắm! Tiếp tục cố gắng!”
“Diệp, Diệp tiên sinh…” Hai hàng nước mắt cảm động đột nhiên trào ra từ khóe mắt người phụ trách.
Đúng vậy! Đúng là như thế này!
Hạ Tiểu Hoa nhất định là cao hứng không nhịn được liền rơi nước mắt, nhất định vậy!
Vỗ vỗ bả vai người phụ trách đang cảm động không thôi, anh quay đầu hướng ngoài cửa đi.
Trợ lý gắt gao theo phía sau người: “Diệp tiên sinh, cùng Lâm trưởng bộ quy hoạch dùng bữa trưa hay tối?”
“Hủy bỏ!”
“A?”
Anh quay đầu nhìn trợ lý.
Trợ lý lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc: “Diệp tiên sinh, lịch trình kế tiếp thay đổi…”
Anh đi đến trước cửa xe. Lái xe đang tới, đáng nhẽ nên vì anh mở cửa.
Anh vươn tay nắm cửa xe, một cỗ điện lưu đâm vào ngón tay sinh đau.
Cảm giác phiền chán càng phát ra mãnh liệt.
Anh thật sự, bị điện giật.
Chết tiệt Hạ Tiểu Hoa!
Lên xe, nhìn chằm chằm lái xe: “Về nhà!”
Trợ lý đứng phía sau, lại một lần nữa há to miệng.
Rất làm người ta không thoải mái.
Nhân viên vẫn làm anh hài lòng mọi khi, hôm nay như thế nào hết thảy đều khiến anh bực mình!
Dựa vào cái gì thời điểm nàng đứng trước cửa nhà để cho người khác hôn không khóc, đến phiên anh lại khóc?
Dựa vào cái gì ba năm trước đây đã thịt bò qua, lại giả bộ giấu giấu diếm diếm coi như cái gì cũng chưa phát sinh?
Dựa vào cái gì?
Hạ Tiểu Hoa! Nhất định phải hỏi rõ ràng! Hỏi rõ ràng, hết thảy sẽ lại bình thường!
Không phải bị điện giật! Không phải!
Rất làm người ta không thoải mái.
“Lưu quản gia, lập tức tìm Hạ Tiểu Hoa, kêu nàng trở về!” Anh nhìn chằm chằm kim đồng hồ ở góc tường, đã qua gần 12 tiếng, càng phát ra không thoải mái.
5 phút sau, Lưu quản gia báo lại: “Trợ lý Nhị hào của Hạ tiểu thư nói, nơi ở của Hạ tiểu thư các nàng cũng tìm không ra. Nhưng trong lịch trình là ngày kia tổ kịch sẽ quay ngoại cảnh, Hạ tiểu thư chắc hẳn là sẽ không vắng họp. Diệp tiên sinh, thời điểm Hạ tiểu thư đi quả thực mang theo mấy kiện hành lý, xem ra, thật là muốn xa nhà!”
Quay ngoại cảnh? Khi nào thì còn có tâm tư quay ngoại cảnh?
Tối hôm qua ôm anh nói người trong lòng là anh, rõ ràng là nàng. Để ý anh rõ ràng là nàng. Dựa vào cái gì nói bỏ chạy liền bỏ chạy, nhà cũng không quay về?
Anh cầm lên di động gọi cho trợ lý: “Cho cậu hai giờ, tôi muốn nhìn thấy Hạ Tiểu Hoa!”
Nhưng là, hai giờ lại hai giờ, mười cái hai giờ sau vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Hoa.
Cảm giác không thoải mái, đã muốn lên tới cực hạn.
Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên tiến bộ.
Nhiều năm qua, đi sau mông nàng thu thập phiền toái không ít, chuyện tình bị liên lụy mất mặt xấu hổ cũng không phải chưa từng có, bị chọc không kiên nhẫn, chán ghét, hết thảy đều đã thử qua. Nhưng không có cô đơn, giống như hiện tại, lo âu, không thoải mái.
Chỉ cần nghĩ đến Hạ Tiểu Hoa, liền có loại cảm giác như điện giật, xuyên qua trong lòng.
Không khống chế được, không xem nhẹ được.
Ngảy cả ba năm trước đây, lần đầu tiên gọi điện thoại bày tỏ tình cảm, lại bị Khả Nhạc cự tuyệt, cũng không khổ sở như thế này.
Mặc dù uống nhiều rượu, hơn nửa đêm đập cửa phòng Khả Nhạc cũng chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.
Hạ Tiểu Hoa! Hết thảy đều là Hạ Tiểu Hoa!
Ba năm trước đây tùy tùy tiện tiện thịt bò, bỏ chạy.
Không còn mặt mũi nào đối diện với một cô gái chính trực tốt đẹp, bởi vì ngông cuồng tuổi trẻ của anh mà thất thân.
Suốt ba năm, anh mang gánh nặng gông xiềng, nghĩ rằng cả đời không thể trốn thoát. Hóa ra lại không phải là người đó.
Đúng vậy! Là tại Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa chết tiệt tùy tiện thịt bò người khác rồi bỏ chạy không để người ta nhận ra!
Thời điểm cầu hôn, da mặt so với tường đồng còn dày hơn, ngay cả đỏ mặt cũng không có.
Thế nhưng lại có can đảm vì thanh mai trúc mã mà đòi ly hôn!
Rất làm người ta không thoải mái!
Có bản lĩnh, cả đời đừng trở về!
Ai hiếm lạ!
Anh nắm điện thoại ấn dãy số: “Kêu người phụ trách tập đoàn giả trí M đến gặp tôi!”
Trợ lý đang báo cáo tình hình ở nước ngoài dừng lại thanh âm, trừng lớn mắt.
Anh híp mắt trừng trợ lý.
Không có việc gì học biểu tình ngu ngốc của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?
Người phụ trách bân giải trí M bay đến nhanh, hiệu suất làm người ta vừa lòng.
“Tổ kịch của các anh muốn ra nước ngoài chụp ngoại cảnh?”
“Vâng, đúng vậy! Hẳn là 7 giờ tối nay đáp chuyến bay!”
“Bỏ, đổi thành hiện tại!”
“A?” Người phj trách giải trí M cũng trừng lớn mắt.
Toàn bộ thế giới đều học biểu tình của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?
Quả thực rất làm người ta không thoải mái.
Anh lãnh nghiêm mặt, trừng người phục trách.
“Diệp tiên sinh, điều động nhiều nhân viên như vậy, chỉ sợ không kịp chuyến bay gần nhất!”
“Dùng chuyên cơ của Diệp thị! Thông báo với mọi người, một giờ sau tập hợp tại sân bay!”
“Diệp, Diệp tiên sinh…” trợ lý cùng người phụ trách đồng thời trừng lớn mắt.
Anh đứng lên, vỗ vỗ áo khoác tây trang: “Tốt xấu cũng là bộ phim do Diệp thị tài trợ, chế tác lớn như vậy, tôi không tự mình đưa chuyên cơ, người khác sẽ cảm thấy Diệp thị rất không có thể diện!”
Đúng vậy! Vì Diệp thị, phải dùng chuyên cơ!
Hạ Tiểu Hoa, phát ngốc ở đâu đi!
Tuyệt đối, tuyệt đối không cần ở một tiếng sau để cho tôi thấy cô!
Tuyệt đối!
Tùy tiện thịt bò người khác rồi không chịu trách nhiệm!
Rất rất rất rất làm cho người ta không thoải mái!
Sớm biết rằng cô ta cũng là một dạng tùy tiện không có ý thức trách nhiệm.
Thế nhưng lá gan lại rõ ràng lớn đến mức công tác cũng dám bỏ.
Rất tùy tiện! Thực sự là tùy tiện!
“Tập đoàn giải trí M rốt cục mời được nhà tạo hình kiểu gì? Ngay cả công việc cũng có thể tùy tiện bỏ bê! Tùy tiện! Quản lý tùy tiện! Hết thảy đều viết bản kiểm điểm! Thất trách! Một đám quản lý thất trách!”
Anh cúi đầu, dùng bút bằng vàng ròng ký tên vào bản kiểm điểm vừa nhận.
Trợ lý lại đưa tới một phần văn kiện.
“Diệp tiên sinh, xe Hạ tiểu thư lái đi đã dừng ở sân bay, được lái xe riêng mang về. Lái xe của Hạ tiểu thư vừa quay trở về biệt thự Diệp gia. Hầu hết hành lý của Hạ tiểu thư còn ở trên xe không có mang đi!”
“Vậy sao?” Cực hạn không thoải mái, không hiểu sao bị áp chế không ít. Không mang nhiều lắm hành lý, thì phải là, chạy trốn sẽ không quá xa.
Tùy tay tiếp nhận văn kiện: “Đây là cái gì?”
“Diệp tiên sinh, tìm ra cái này trong xe, có lẽ ngài nên biết!”
Anh cau mày, mở ra văn kiện.
“Xe của hạ tiểu thư, chủ sở hữu viết là Thần Tư , là Á châu siêu cấp tân tinh nổi tiếng dạo gần đây! Xem ra, xe này là lễ vật Hạ tiểu thư tặng cho Thần Tư!”
Một phen khép lại văn kiện, mị mắt một cái: “Không cần phải anh giới thiệu! Tôi, biết, Thần, Tư, là, ai!”
Tập đoàn giải trí M đặc biệt xin kinh phí mời ngôi sao, giá cả không hề rẻ.
Hạ Tiểu Hoa! Thế nhưng da mặt dày đến mức đuổi theo ngôi sao?
Không hổ là phong cách Hạ Tiểu Hoa! Ra tay chính là Mercedes-Benz!
Trình độ động tâm, không giống bình thường!
Trái tim giống như bị điện giật, bén nhọn đau đớn!
Anh quả nhiên, thật sự, bị Hạ Tiểu Hoa giật điện!
Thật sự – rất – làm – người ta – không – thoải – mái!
“Khả Nhạc, tôi cùng cô ly hôn!”
“Lưu Lãng, tôi chỉ nói một lần, Hạ Tiểu Hoa, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy! Cho dù anh có ly hôn, cũng sẽ không đến được với Hạ Tiểu Hoa!”
“Lưu Lãng, vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?” Ta dùng sức nắm chặt ống tay áo Lưu Lãng: “Anh đã đồng ý với cha em, sẽ đối xử tốt với em, sẽ cho em hạnh phúc, từ nay về sau sẽ không để em thương tâm!”
Lưu Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tiểu Hoa, đứng thẳng tắp.
“Khả Nhạc, thực xin lỗi! Đáp ứng em rồi, lại không thể chiếu cố em cả đời!”
Ta dùng sức quệt nước mắt: “Lưu Lãng, anh lại gạt em! Anh nói ra nước ngoài, sẽ không trở về! Anh nói sau khi kết hôn, anh sẽ tốt với em cả đời! Anh đã nói, về sau, không hề yêu Hạ Tiểu Hoa!”
“Khả Nhạc, xin lỗi! Anh chỉ muốn có thêm một cơ hội nữa, cơ hội được đứng bên người Hạ Tiểu Hoa!”
“Không được, Lưu Lãng! Hạ Tiểu Hoa, đã gả cho Diệp Hy!”
Lưu Lãng nghiêm sắc mặt, nhưng vẫn kiên quyết gỡ tay ta ra khỏi ống tay áo của hắn.
“Tiểu Hoa nàng, không hạnh phúc!”
Ta trừng mắt nhìn Lưu Lãng, liều mạng lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không sẽ không sẽ không!” Gả cho người nàng yêu nhất – Diệp Hy , cử hành hôn lễ long trọng như vậy, Hạ Tiểu Hoa, nhất định nhất định thực hạnh phúc!
“Khả Nhạc…”
“Em đi đây, nhưng Lưu Lãng, anh không cần lại phải mất tích. Anh như vậy, em sẽ thực lo lắng, thực sợ hãi!”
“Khả Nhạc…”
“Lưu Lãng, anh là kẻ lừa đảo, em sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa!”
Cơ hội, cũng không cần cấp.
Chết cũng không cấp.
Nhưng là, rõ ràng đâu có rời đi. Lại không khống chế được chính mình, sợ sẽ lại mất tích, sẽ lại không tìm ra. Chấp nhất ngồi xổm xuống góc tường, không muốn rời đi.
Thẳng đến khi nhìn thấy cửa bị mở ra, Lưu Lãng lái xe ra ngoài. Thẳng đến khi bắt taxi đuổi theo, tới tận cổng lớn Diệp gia, tận mắt chứng kiến Lưu Lãng xuống xe, nâng đầu, trầm lặng nhìn ánh sáng đèn đường đang rủ bóng lên tòa biệt thự lúc nửa đêm, bị bảo an đến đuổi đi. Thẳng đến khi nhìn Lưu Lãng uống từng tá từng tá bia, lấy tay di tròn trên mặt đất, liều mạng cả một đêm, rốt cục hợp thành một đóa hoa nhỏ cong vẹo.
Lưu Lãng, thật đã quyết tâm, không hề muốn ta.
Làm sao bây giờ? Hạ Tiểu Hoa, ta nên làm cái gì bây giờ?
Ta lấy ra di động, một lần lại một lần, biết rõ rằng sẽ không có người nhận, nhưng vẫn cố gắng kiên trì.
Hạ Tiểu Hoa, tất cả là như thế này đây, thật sự đáng đánh đòn!
“Khả Nhạc, nghỉ hè rất TM buồn, lão nương muốn đi du lịch đảo Ba li, ngươi tới nha?”
“Đi không được! Cha ta bán nho không xong, để lâu sắp hỏng rồi. Ta muốn về nhà giúp mọi người bán nho! Hạ Tiểu Hoa, ngươi nếu nhàm chán, đến nhà của ta chơi đi, ngươi chắc chưa thấy qua vườn nho phải không?”
“Cắt, Khả Nhạc! Nhà ngươi ở nông thôn, lão nương không muốn tự rước phiền! Tránh đi chơi một bên, đừng ầm ỹ lão nương đi thẩm mỹ viện!”
“Uy? Khả Nhạc? Ta phái xuống mấy nhà đầu tư phân tích, kỹ thuật viên, đánh giá chất lượng, còn có người đó, người đó! Bọn họ không tìm được đường!”
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi muốn làm cái gì, nhà của ta sắp muốn bị phá nổ!”
“Nhàn rỗi, giúp ngươi bán nho!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi lại tiêu tiền bừa bãi?”
“Ngươi quản! Lão nương là nhà giàu mới nổi! Lão nương đi lên đảo, lặn xuống nước, ngươi chậm rãi ép buộc đi ha!”
“Khả Nhạc, ta sớm nói qua, làm tác phầm bằng tơ thì phải dùng tơ tằm cực phẩm. Bằng không, ngươi không thắng được, không giành được học bổng mời ta đi ăn Pizza Hut!”
“…Cái này cũng rất tốt, hàm lượng 5% tơ tằm đấy!”
“A! Lão nương dư thừa khối tơ cực phẩm này! Ném đi!”
“Hạ Tiểu Hoa!”
“Lão nương cao hứng! Ngươi đau lòng thì đến lấy đi!”
“Khả Nhạc, ngươi rõ ràng đầu óc có bệnh! Ngưu Lang nhất định là giống bà nội Quỳnh Dao, cả đời này ngươi có tìm được tiếng nói chung với hắn không?”
“Hạ Tiểu Hoa! Lưu Lãng thật tài hoa!”
“Mắt ngươi lé sao? TMD ta mặc kệ! Ngưu Lang mỗi ngày đều tự học ở thư viện tầng 2 của trường, ngươi tự tìm đi!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi có biết mỗi lần ngươi tức giận, đặc biệt mê người!”
“Cút! Không cần vuốt mông ngựa!”
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đúng là một người đáng đánh đòn. Nhưng là, ta thực sự, vô cùng, vô cùng thích nàng.
Lưu Lãng, cũng vậy.
Ta rốt cục gọi vào dãy số kia: “Trợ lý Quân, tôi có thể gặp Diệp Hy nói vài câu được không?” Ta cố gắng khống chế hết mức thanh âm của mình, sợ nó run quá mức lợi hại sẽ bị Diệp Hy phát hiện.
“Diệp Hy, van cầu anh, em thực sự rất nhớ, rất nhớ Tiểu Hoa!”
Nhưng là, Hạ Tiểu Hoa khóc.
Hai mắt hồng hồng, liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra.
Nàng lại không quan tâm, liều mạng vỗ vai Nhị hào: “Nói thiếu nhà thiết kế!”
Ta quả nhiên, lại mang thêm phiền toái cho Hạ Tiểu Hoa.
Lưu Lãng nói, Hạ Tiểu Hoa, không hạnh phúc.
“Hạ Tiểu Hoa! Diệp Hy đối vơi ngươi rất tốt! Ngươi có biết hay không, ngươi thật sự thật sự tốt số!” Ta dùng sức ôm chặt lễ phục vàng kim: “Hạ Tiểu Hoa, ta thật sự, vô cùng hâm mộ ngươi!”
Ba năm trước đây, tại dạ vũ, cự tuyệt Diệp Hy, đáng giá!
Đổi lấy cơ hội tới gần Lưu Lãng, đổi lấy hạnh phúc cho Hạ Tiểu Hoa.
Là nên buông tha cho Lưu Lãng.
Nhưng là, Hạ Tiểu Hoa, lại hoảng.
“Hạ Tiểu Hoa, ta thật sự, chỉ hỏi ngươi một lần!” Ta nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Hoa: “Lưu Lãng, ta quyết định buông tay. Nếu cho ngươi chọn, Hạ Tiểu Hoa, nếu cho ngươi chọn lại một lần, không cần lo lắng ta, không cần cố kỵ ta, ngươi có thể hay không, có thể hay không chọn Lưu Lãng?”
“Ta không cần, ta không cần! Ta chỉ muốn Diệp Hy!” Biểu tình như vậy, lo lắng mà bất lực. Cúi đầu, không dám nhìn ta.
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đều không phải là người như thế.
Lưu Lãng quả nhiên, nhìn thấu.
Hạ Tiểu Hoa, không hạnh phúc.
Trùm nhanh chăn, sợ ta phát hiện.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định, nhất định, không cần giống ta. Nhất định, nhất định, phải hạnh phúc nha!”
Ta ôm sát Hạ Tiểu Hoa, thật giống đứa ngốc Hạ Tiểu Hoa.
Thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa.
“Khả Nhạc đối với ngươi, không tốt sao? Nàng đem lần đầu tiên cho ngươi! Ngươi xuất ngoại mấy năm nay, đều là nàng cùng ngươi. Ngươi cưới nàng, lại không cần nàng! Khả Nhạc đối với ngươi, không tốt sao?”
“Ngưu Lang, ngươi có biết hay không, Khả Nhạc nàng… lúc này đây, là thật thương tâm. Nàng thậm chí khóc đến không còn nước mắt!”
Ta đi theo phía sau Lưu Lãng, nghe thấy nàng ngừng tiếng cười.
Ta dùng sức xoa ánh mắt, lau đi mấy vệt hơi nước dư thừa.
Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên là cái kẻ thảo nhân ghét!
Người ta không cần ngươi nói, ai cần ngươi lo lắng!
“Hạ Tiểu Hoa, em thật sự, phá hư mọi chuyện!”
“Em ngay cả cơ hội cho người khác thử lại, đều không muốn cấp!”
Hạ Tiểu Hoa liều mạng lắc đầu: “Nhưng là, tôi không thích anh!”
Lưu Lãng cõng Hạ Tiểu Hoa, bóng nàng dài, thật sự rất dài.
Ta vụng trộm, dẫm nát bóng dáng phía sau lưng Lưu Lãng.
Rốt cuộc, nghe không rõ thanh âm Lưu Lãng.
Chỉ là, rõ ràng trời thực tối, vẫn như cũ thấy rõ hốc mắt Lưu Lãng đỏ bừng.
Làm sao bây giờ? Hạ Tiểu Hoa, thật sự không hạnh phúc!
Kiên định nói như vậy, ta chỉ muốn, Diệp Hy.
Kiên định nói như vậy, nhưng là, tôi không thích anh.
Ngay cả một chút cơ hội, đều không có lưu lại.
Cho nên, Lưu Lãng cũng sẽ không hạnh phúc.
Thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa, nói không thương, lại để cho Lưu Lãng hôn nàng.
Đèn xe Diệp Hy, chiếu sáng bọn họ rõ ràng vô cùng.
Rõ ràng hôn.
Nếu không có ta.
Nếu không có Diệp Hy.
Còn có thể kiên định như vậy, kiên định nói không thương sao?
Từ lúc trước kia ta gặp được Lưu Lãng, nàng cùng hắn đã là thanh mai trúc mã.
Vốn, bọn họ hẳn là, sẽ cùng một chỗ.
Như vậy, Lưu Lãng cũng sẽ không uống nhiều bia như vậy, chật vật một đêm, vẽ thành một đóa hoa nhỏ tịch mịch.
Mới không cần cấp cơ hội cho Lưu Lãng. Mới không cần.
Ta gọi điện thoại cho Lưu Lãng: “Ly hôn đi, Lưu Lãng! Em sẽ về nhà, nói chuyện rõ ràng với ba!”
“Khả Nhạc, em muốn cái gì? Anh đều cho em!”
“Em sẽ tự sống một mình! Thứ em muốn, anh cho không nổi!” Ta nghĩ muốn cười mà ôm cổ Lưu Lãng, ta nghĩ muốn nghe: “Khả Nhạc, anh sẽ chăm sóc em cả đời!”
Nếu cấp không được hạnh phúc, chi bằng buông tay.
Diệp Hy, cũng vậy thôi.
Ta nhìn chằm chằm tay Diệp Hy, nắm chặt, ngẩng đầu, hôn lên môi.
Diệp Hy sửng sốt, ánh mắt dừng ở phía sau ta một chút, một phen đẩy ta trở ra.
Lực đạo rất lớn, thậm chí có chút chán ghét.
“Thật sự, không phải em.”
Ném lại đằng sau một đám khách quý, ném lại lễ mừng long trọng của tập đoàn Diệp thị. Chạy đi!
Thời điểm xuất hiện trở lại, chính là lãnh nghiêm mặt: “Khả Nhạc, từ nay về sau không được như vậy!”
Ta cúi đầu: “Thực xin lỗi, em không phải cố ý!”
“Diệp tiên sinh, chuyên cơ đi Singapore đang đợi ngài! Nếu không ra sân bay, sẽ không kịp thời gian!” Trợ lý mang theo hành lý, một bộ tư thái muốn xa nhà!
Ta cầm tay Diệp Hy: “Em cũng đi, Diệp Hy! Em còn chưa có đi Singapore đâu!”
Diệp Hy cau mày.
“Diệp Hy, em không đi, hẳn sẽ bị giết! Hạ Tiểu Hoa ở nhà nhất định đã cầm sẵn đao chờ em!”
Diệp Hy nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy sao? Anh nghĩ, cô ấy sẽ không vậy đâu!”
Ta phe phẩy đầu.
Diệp Hy thu khóe miệng: “Được rồi Khả Nhạc, anh sẽ dẫn em đi thăm Singapore.”
Ta cũng cười theo: “Diệp Hy, cám ơn anh!”
Từ đầu tới cuối, đối với ta, là bao dung như vậy.
Diệp Hy lắc đầu: “Không cần cám ơn. Anh chỉ là, muốn cho người ở nhà biết, cái gì gọi là lực hấp dẫn!”
“A?”
“Khả Nhạc, em là cô gái tốt! Cho dù không còn Lưu Lãng, cũng sẽ có được người biết quý trọng em!”
Ta gật đầu.
Đúng vậy Diệp Hy. Cho dù ly khai, Hạ Tiểu Hoa cũng sẽ tìm được người quý trọng.
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ chính là thảo nhân ghét Hạ Tiểu Hoa.
Thời điểm đối tốt với người khác, sẽ luôn khư khư cố chấp. Cho dù người khác có cự tuyệt, cũng sẽ không dừng lại.
Tựa như vườn nho của cha ta.
Tựa như Lưu Lãng.
Cho nên, Diệp Hy, cũng vậy thôi.
Ta xem kênh giải trí tổng hợp, lại là họp báo chiêu tiếp ký giả.
Hạ Tiểu Hoa trên màn ảnh, biểu tình vô cùng chân thật: “Không có bên thứ ba. Lão nương cùng Diệp Hy đã chính thức ký tên ly hôn!”
“Ly hôn, là vì, lão nương không hề yêu Diệp Hy!”
Ta liều mạng lau nước mắt, muốn lấy di động bấm dãy số: “Lưu Lãng, Hạ Tiểu Hoa ly hôn!”
“Nàng đang ở tại nhà của em, là nơi ba năm trước em từng ở!”
Quả nhiên, vẫn là biến thành như vậy.
Hạ Tiểu Hoa, cho tới bây giờ đều là như thế này.
Rõ ràng thực đáng đánh đòn. Nhưng là, ta thật sự vô cùng, vô cùng thích nàng!
Chứ không phải là cấp cho Lưu Lãng cơ hội.
Không phải như vậy.
Phiên ngoại 2: Diệp Hy.
Thật sự làm người ta không thoải mái.
Cảm giác tê dại bén nhọn trải khắp toàn thân.
Lưu quản gia cau mày, bên cạnh là bác sỹ gia đình đang đứng nghẹn cười.
“Diệp tiên sinh! A! Tỉnh!” Thanh âm Lưu quản gia xuyên qua màng tai.
“Nước.”
“Vâng vâng!” Một chén nước đã đưa tới trước mặt.
Anh vươn tay bắt cái chén, trong lòng bàn tay tê rần.
Rõ ràng là chén thủy tinh.
Anh cau mày, tĩnh điện sao?
“Diệp tiên sinh, thư ký đã gọi tới 6 cuộc điện thoại. Ngài không tham gia hội nghị thường kỳ buổi sáng, thị sát khu công nghiệp mới cũng vắng mặt, tôi sợ ngài gặp chuyện không may cho nên mới cùng bác sỹ phá cửa!”
Anh vẫy vẫy tay, ngắt lời Lưu quản gia: “Vấn đề gì?”
Vì sao rõ ràng là thỏa mãn, thân thể lại một trận tê dại như vậy?
“Bệnh này, hẳn là, bị điện giật!” Bác sĩ tư gia cố gắng nhịn ý cười: “Diệp tiên sinh, hôm nay ngài tốt nhất là tránh chạm vào kim loại dẫn điện đi!”
Bị điện giật? Tối hôm qua rõ ràng là Hạ Tiểu Hoa…
Trong đầu chậm rãi xuất hiện một số hình ảnh, anh dùng sức nắm chặt ly thủy tinh trong tay.
Anh bị Hạ Tiểu Hoa cho giật điện?
Thật sự rất làm cho người ta không thoải mái.
“Hạ Tiểu Hoa đâu?” Cơ hồ đã muốn giấu không được hờn giận.
“Rạng sáng hôm nay Hạ tiểu thư đã mang hành lý ra khỏi cửa, xem ra là muốn du lịch!” Lưu quản gia đáp thông thuận.
Cái gì đây? Bỗng nhiên lại có cảm giác bị người thịt bò xong rồi không chịu trách nhiệm.
Được, được lắm Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên có bản lãnh!
Ba năm trước đây buông tay chạy, ba năm sau cũng giống nhau.
Nếu đã không cần, không còn gì tốt hơn.
Đứng lên mặc quần áo, liền nhìn thấy trong thùng rác là bộ đồ ngủ màu phấn hồng.
Trái tim thế nhưng lại giống như bị điện giật.
Cảm giác tức giận không biết từ đâu tràn tới.
Một cước đá văng thùng rác.
“Lưu quản gia, kêu người đem rác vứt đi!”
“Diệp tiên sinh! Đừng chạm vào kim loại dẫn điện!…” Bác sỹ tư chạy theo, nâng lên cái thùng rác vừa bị đá.
Hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.
“Lưu quản gia, chuẩn bị xe, tôi trực tiếp đi khu công nghiệp mới!”
Rất làm người ta không thoải mái.
Quả thực rất làm người ta không thoải mái.
Rõ ràng người chủ động là Hạ Tiểu Hoa! Dựa vào cái gì khóc? Dựa vào cái gì tại thời khắc kia khóc?
Ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 40 phút.
“Ba!” Khép lại văn kiện trong tay: “Tan họp!”
Người phụ trách đang thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình giải phóng mặt bằng khu công nghiệp mới há to miệng, trừng lớn mắt, đứng trước màn hình máy chiếu, không biết nên làm gì tiếp theo.
Anh chủ động đi lên, vươn tay bắt: “Tốt lắm! Tiếp tục cố gắng!”
“Diệp, Diệp tiên sinh…” Hai hàng nước mắt cảm động đột nhiên trào ra từ khóe mắt người phụ trách.
Đúng vậy! Đúng là như thế này!
Hạ Tiểu Hoa nhất định là cao hứng không nhịn được liền rơi nước mắt, nhất định vậy!
Vỗ vỗ bả vai người phụ trách đang cảm động không thôi, anh quay đầu hướng ngoài cửa đi.
Trợ lý gắt gao theo phía sau người: “Diệp tiên sinh, cùng Lâm trưởng bộ quy hoạch dùng bữa trưa hay tối?”
“Hủy bỏ!”
“A?”
Anh quay đầu nhìn trợ lý.
Trợ lý lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc: “Diệp tiên sinh, lịch trình kế tiếp thay đổi…”
Anh đi đến trước cửa xe. Lái xe đang tới, đáng nhẽ nên vì anh mở cửa.
Anh vươn tay nắm cửa xe, một cỗ điện lưu đâm vào ngón tay sinh đau.
Cảm giác phiền chán càng phát ra mãnh liệt.
Anh thật sự, bị điện giật.
Chết tiệt Hạ Tiểu Hoa!
Lên xe, nhìn chằm chằm lái xe: “Về nhà!”
Trợ lý đứng phía sau, lại một lần nữa há to miệng.
Rất làm người ta không thoải mái.
Nhân viên vẫn làm anh hài lòng mọi khi, hôm nay như thế nào hết thảy đều khiến anh bực mình!
Dựa vào cái gì thời điểm nàng đứng trước cửa nhà để cho người khác hôn không khóc, đến phiên anh lại khóc?
Dựa vào cái gì ba năm trước đây đã thịt bò qua, lại giả bộ giấu giấu diếm diếm coi như cái gì cũng chưa phát sinh?
Dựa vào cái gì?
Hạ Tiểu Hoa! Nhất định phải hỏi rõ ràng! Hỏi rõ ràng, hết thảy sẽ lại bình thường!
Không phải bị điện giật! Không phải!
Rất làm người ta không thoải mái.
“Lưu quản gia, lập tức tìm Hạ Tiểu Hoa, kêu nàng trở về!” Anh nhìn chằm chằm kim đồng hồ ở góc tường, đã qua gần 12 tiếng, càng phát ra không thoải mái.
5 phút sau, Lưu quản gia báo lại: “Trợ lý Nhị hào của Hạ tiểu thư nói, nơi ở của Hạ tiểu thư các nàng cũng tìm không ra. Nhưng trong lịch trình là ngày kia tổ kịch sẽ quay ngoại cảnh, Hạ tiểu thư chắc hẳn là sẽ không vắng họp. Diệp tiên sinh, thời điểm Hạ tiểu thư đi quả thực mang theo mấy kiện hành lý, xem ra, thật là muốn xa nhà!”
Quay ngoại cảnh? Khi nào thì còn có tâm tư quay ngoại cảnh?
Tối hôm qua ôm anh nói người trong lòng là anh, rõ ràng là nàng. Để ý anh rõ ràng là nàng. Dựa vào cái gì nói bỏ chạy liền bỏ chạy, nhà cũng không quay về?
Anh cầm lên di động gọi cho trợ lý: “Cho cậu hai giờ, tôi muốn nhìn thấy Hạ Tiểu Hoa!”
Nhưng là, hai giờ lại hai giờ, mười cái hai giờ sau vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Hoa.
Cảm giác không thoải mái, đã muốn lên tới cực hạn.
Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên tiến bộ.
Nhiều năm qua, đi sau mông nàng thu thập phiền toái không ít, chuyện tình bị liên lụy mất mặt xấu hổ cũng không phải chưa từng có, bị chọc không kiên nhẫn, chán ghét, hết thảy đều đã thử qua. Nhưng không có cô đơn, giống như hiện tại, lo âu, không thoải mái.
Chỉ cần nghĩ đến Hạ Tiểu Hoa, liền có loại cảm giác như điện giật, xuyên qua trong lòng.
Không khống chế được, không xem nhẹ được.
Ngảy cả ba năm trước đây, lần đầu tiên gọi điện thoại bày tỏ tình cảm, lại bị Khả Nhạc cự tuyệt, cũng không khổ sở như thế này.
Mặc dù uống nhiều rượu, hơn nửa đêm đập cửa phòng Khả Nhạc cũng chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.
Hạ Tiểu Hoa! Hết thảy đều là Hạ Tiểu Hoa!
Ba năm trước đây tùy tùy tiện tiện thịt bò, bỏ chạy.
Không còn mặt mũi nào đối diện với một cô gái chính trực tốt đẹp, bởi vì ngông cuồng tuổi trẻ của anh mà thất thân.
Suốt ba năm, anh mang gánh nặng gông xiềng, nghĩ rằng cả đời không thể trốn thoát. Hóa ra lại không phải là người đó.
Đúng vậy! Là tại Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa chết tiệt tùy tiện thịt bò người khác rồi bỏ chạy không để người ta nhận ra!
Thời điểm cầu hôn, da mặt so với tường đồng còn dày hơn, ngay cả đỏ mặt cũng không có.
Thế nhưng lại có can đảm vì thanh mai trúc mã mà đòi ly hôn!
Rất làm người ta không thoải mái!
Có bản lĩnh, cả đời đừng trở về!
Ai hiếm lạ!
Anh nắm điện thoại ấn dãy số: “Kêu người phụ trách tập đoàn giả trí M đến gặp tôi!”
Trợ lý đang báo cáo tình hình ở nước ngoài dừng lại thanh âm, trừng lớn mắt.
Anh híp mắt trừng trợ lý.
Không có việc gì học biểu tình ngu ngốc của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?
Người phụ trách bân giải trí M bay đến nhanh, hiệu suất làm người ta vừa lòng.
“Tổ kịch của các anh muốn ra nước ngoài chụp ngoại cảnh?”
“Vâng, đúng vậy! Hẳn là 7 giờ tối nay đáp chuyến bay!”
“Bỏ, đổi thành hiện tại!”
“A?” Người phj trách giải trí M cũng trừng lớn mắt.
Toàn bộ thế giới đều học biểu tình của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?
Quả thực rất làm người ta không thoải mái.
Anh lãnh nghiêm mặt, trừng người phục trách.
“Diệp tiên sinh, điều động nhiều nhân viên như vậy, chỉ sợ không kịp chuyến bay gần nhất!”
“Dùng chuyên cơ của Diệp thị! Thông báo với mọi người, một giờ sau tập hợp tại sân bay!”
“Diệp, Diệp tiên sinh…” trợ lý cùng người phụ trách đồng thời trừng lớn mắt.
Anh đứng lên, vỗ vỗ áo khoác tây trang: “Tốt xấu cũng là bộ phim do Diệp thị tài trợ, chế tác lớn như vậy, tôi không tự mình đưa chuyên cơ, người khác sẽ cảm thấy Diệp thị rất không có thể diện!”
Đúng vậy! Vì Diệp thị, phải dùng chuyên cơ!
Hạ Tiểu Hoa, phát ngốc ở đâu đi!
Tuyệt đối, tuyệt đối không cần ở một tiếng sau để cho tôi thấy cô!
Tuyệt đối!
Tùy tiện thịt bò người khác rồi không chịu trách nhiệm!
Rất rất rất rất làm cho người ta không thoải mái!
Sớm biết rằng cô ta cũng là một dạng tùy tiện không có ý thức trách nhiệm.
Thế nhưng lá gan lại rõ ràng lớn đến mức công tác cũng dám bỏ.
Rất tùy tiện! Thực sự là tùy tiện!
“Tập đoàn giải trí M rốt cục mời được nhà tạo hình kiểu gì? Ngay cả công việc cũng có thể tùy tiện bỏ bê! Tùy tiện! Quản lý tùy tiện! Hết thảy đều viết bản kiểm điểm! Thất trách! Một đám quản lý thất trách!”
Anh cúi đầu, dùng bút bằng vàng ròng ký tên vào bản kiểm điểm vừa nhận.
Trợ lý lại đưa tới một phần văn kiện.
“Diệp tiên sinh, xe Hạ tiểu thư lái đi đã dừng ở sân bay, được lái xe riêng mang về. Lái xe của Hạ tiểu thư vừa quay trở về biệt thự Diệp gia. Hầu hết hành lý của Hạ tiểu thư còn ở trên xe không có mang đi!”
“Vậy sao?” Cực hạn không thoải mái, không hiểu sao bị áp chế không ít. Không mang nhiều lắm hành lý, thì phải là, chạy trốn sẽ không quá xa.
Tùy tay tiếp nhận văn kiện: “Đây là cái gì?”
“Diệp tiên sinh, tìm ra cái này trong xe, có lẽ ngài nên biết!”
Anh cau mày, mở ra văn kiện.
“Xe của hạ tiểu thư, chủ sở hữu viết là Thần Tư , là Á châu siêu cấp tân tinh nổi tiếng dạo gần đây! Xem ra, xe này là lễ vật Hạ tiểu thư tặng cho Thần Tư!”
Một phen khép lại văn kiện, mị mắt một cái: “Không cần phải anh giới thiệu! Tôi, biết, Thần, Tư, là, ai!”
Tập đoàn giải trí M đặc biệt xin kinh phí mời ngôi sao, giá cả không hề rẻ.
Hạ Tiểu Hoa! Thế nhưng da mặt dày đến mức đuổi theo ngôi sao?
Không hổ là phong cách Hạ Tiểu Hoa! Ra tay chính là Mercedes-Benz!
Trình độ động tâm, không giống bình thường!
Trái tim giống như bị điện giật, bén nhọn đau đớn!
Anh quả nhiên, thật sự, bị Hạ Tiểu Hoa giật điện!
Thật sự – rất – làm – người ta – không – thoải – mái!