-
Chương 1
Diệp Hy ngẩn người, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc: “Lý do?”
“Anh bị phóng viên giải trí chụp được ảnh đi đón máy bay.” Ta giận, xem ngươi còn chối.
“Ồ”. Hắn lại một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, nhấc tay ấn nút gọi thư ký: “Đem tạp chí bình thường cô vẫn lưu hết thảy mang vào đây!”
Mỹ nữ thư ký ở điện thoại cà lăm: “Tổng… tổng… tổng… tổng… giám đốc!”
Trong lòng ta mạnh mẽ theo bốn chữ của nàng đánh bốn vợt. Âm thầm may mắn nữ thư ký kia không dùng ngôn ngữ công cộng.
Diệp Hy nhưng là không có đủ nhẫn nại giống ta, căn bản không nghe mỹ nữ thư ký nói hết một lời, đã muốn thuận tay ấn kết thúc cuộc trò chuyện.
Mỹ nữ thư ký lao đến như bay, trên tay cao ngất tập tuần san Bát Quái, thiếu chút nữa che mất nhìn không thấy đường. Ta hảo tâm muốn giúp nàng ôm lấy một nửa vào trong lòng, muốn đưa cho Diệp Hy. Hắn cũng rất tiêu sái khoát tay chặn lại: “Cô cầm đi, dù sao cũng đều là mấy bức ảnh liên quan đến đức hạnh của cô. Bất quá cô yên tâm, tuy rằng cô thường xuyên bị chụp, tôi cũng không tính muốn cùng ngươi ly hôn.”
Ta trừng lớn mắt: “Anh, anh, anh, anh…” Đó quả thực là tìm đúng thời điểm để đổ lỗi mà.
Quay đầu, lấy ánh mắt giết người liếc phía mỹ nữ thư ký của hắn. Nha, ác cũng quá thú vị rồi, cư nhiên dám thu thập tuần san Bát Quái về đại boss.
Mỹ nữ thư ký mang theo biểu tình ngượng ngùng, khuôn mặt đã hồng lên như trái táo, Diệp Hy lại vung tay lên: “Cô ra ngoài trước đi!”
Mỹ nữ thư ký vẫn như cũ ngượng ngùng đi lui ra ngoài.
Nha ta chịu không nổi kẻ hay tìm người khác đổ lỗi, ta quả thực chịu không nổi kẻ hay tìm người khác đổ lỗi, ta thống hận nhất là kẻ hay tìm người khác đổ lỗi!
“Diệp Hy, em gả cho ngươi ba năm, anh hằng năm không về nhà em nói anh sao? Anh ngủ phòng phòng đông em ngủ phòng nam, em bá vương anh sao? Em ngay cả số điện thoại tư nhân của anh, em cũng bức ngươi cho ta sao? Anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đi đón máy bay?” Ta càng nói càng ủy khuất, hắn không chỉ đi đón máy bay, mà còn là công khai trước công chúng, nha khẳng định là mối quan hệ không rõ ràng mới không dám nói cho ta biết.
Kháo, cái gì thế giới! Lão nương không phải cỡ C, nhưng tốt xấu gì cũng là cái nhà giàu mới nổi. Kết hôn ba năm ta còn không có cơ hội thịt bò* cái tiểu thân thể tuấn tú của hắn đâu, rất đáng xấu hổ, đón máy bay quả thực rất đáng xấu hổ!
*nguyên gốc là ngư nhục (thịt cá): coi người như cá với thịt, vì thế nên gọi sự hà hiếp, hiếp đáp người khác là thịt cá.
Nhưng ko hiểu sao trong bản convert lại dịch là thịt bò, với lại ta cảm thấy để như thế này hay hơn.
“Em mặc kệ! Dù sao, Em muốn ly hôn!”
Diệp Hy vừa nghe ta nói xong liền gật đầu, sắc mặt làm thành một bộ tâm tình vô cùng tốt, lại ấn lên điện thoại: “Đem toàn bộ lật sư của tôi hết thảy mang lên phòng họp tầng cao nhất, cho bọn hắn 15 phút, mang theo đầy đủ văn kiện, phu nhân của tôi muốn ly hôn.”
Một phen nói cực kỳ lưu loát, ngay cả một chút ngập ngừng đều không có, thời điểm ấn hạ kết thúc cuộc gọi dường như khóe miệng còn lóe lên chút mỉm cười xinh đẹp. Tâm địa còn vô cùng tốt đem bàn chải đánh răng đưa đến cho ta: “Lại đây, đánh răng đi rồi chúng ta hảo một phen đem hôn nhân cắt đứt!”
Này này này này này này này………
Này căn bản chính là một cái âm mưu, Diệp Hy này chắc chắn là gian thương âm mưu!
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn……….
Hắn kỳ thật, đã sớm có ý định ly hôn đi!
Ta triệt để xông tới, hung hăng hướng Diệp Hy đang nắm cái bàn chải đánh răng đá đi: “Anh mới đánh răng đâu? Cả nhà anh đều đi đánh răng đi!”
Diệp Hy vung bàn chải đánh răng trong tay, một bên tránh đi thế tiến công điên cuồng của ta, một bên hướng ta bình thản như là nói chuyện phiếm: “Hạ Tiểu Hoa, cả nhà tôi còn không chừa cô sao? Đáng tiếc, cô bây giờ lập tức không phải là người nhà của tôi!”
Ta điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Diệp Hy xông đến, NND (tiếng chửi thề), hôn nhân này lão nương quyết định rồi, đi con mẹ nó mối tình đầu tốt đẹp!
“Lão nương không cần anh phải nuôi tôi! TMD, lão nương là nhà giàu mới nổi!”
*(TMD: mẹ nó)
Đúng vậy, lão nương là một cái có cốt khí của nhà giàu mới nổi!
Đáng tiếc ta cả người phát ra cốt khí, 15 phút sau liền tiêu tán không thấy bóng dáng tăm hơi!
Ta giương miệng, nhìn đoàn luật sư chậm chậm tiến vào ôm theo một đống văn kiện, lại còn có đại luật sư của Diệp Hy ôm trong lòng một thứ như bảo bối, đó chính là di chúc của lão cha ma quỷ nhà giàu mới nổi của ta.
“Tôi, một xu cũng không có?” Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Hy.
“Đúng vậy, Hạ tiểu thư. Dựa theo lệnh tôn cùng Diệp tiên sinh hiệp nghị, Diệp tiên sinh chỉ cần cùng ngài đăng ký kết hôn, tất cả cổ phiếu, quỹ, 206 cái tài khoản cùng tiền mặt, danh nghĩa sở hữu xí nghiệp đều thuộc về quyền sở hữu của Diệp tiên sinh và tập đoàn Diệp thị.” Luật sư A vô cùng vui vẻ cướp lời.
“Nói bậy! Lão ba của ta khi nào thì hiệp nghị? Lão ba ta đã sớm bệnh treo!” Ta híp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Hy.
Diệp Hy tán dương vỗ vỗ bả vai luật sư A, hướng ta cười đến cực kỳ ôn nhu: “Buổi tối trước 1 ngày tôi đáp ứng lời cầu hôn của cô!”
Kháo, ta nguyên lai không hơn không kém là một cái hàng trợ cấp!
“Tôi chính mình có tiền! Tiền của tôi đâu?” Lão ba lúc trước rõ ràng nắm tay ta, nước mắt ngang dọc nói để lại cho ta rất nhiều tiền.
“A, Hạ tiểu thư, trong di chúc của lệnh tôn có ghi rõ, hạch toán qua, lệnh tôn để lại cho ngài một khoản tiền đủ dùng ba đời, nhưng một khi ngài chủ động đưa ra ly hôn cùng Diệp tiên sinh, số tiền đó ngay lập tức trở thành tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho Diệp tiên sinh”. Luật sư B cũng vô cùng vui vẻ cướp lời.
“Còn có, Hạ tiểu thư, hiệp định kết hôn của ngài cũng ghi chú rõ, nếu ngài chủ động ly hôn, như vậy những thứ mà Diệp tiên sinh đã vì ngài mua như bất động sản, trang sức cùng với đưa ngài thẻ tín dụng vô hạn, 5% cổ phần tập đoàn Diệp thị, còn có một loạt số lượng túi sách, toàn bộ đều phải trả lại.” Luật sư C vẫn như cũ vô cùng vui vẻ, thuyết minh bổ sung thêm.
“Còn có cả túi xách???” Độc, thực TM nó độc. Ta thực vất vả đến khắp các nơi trên thế giới thu thập túi xách a! Túi xách luôn luôn là điểm yếu của ta!
“A, Hạ tiểu thư, nhân đây ta nhắc nhở ngài, làm nhà thiết kế tạo hình trang phục, thu nhập trung bình hàng năm của ngài cũng chỉ đủ nuôi sống 8 trợ lý cao cấp, nhưng không đủ chi tiêu cho kế hoạch tài chính cá nhân của ngài.” Kế toán viên cao cấp của Diệp Hy cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ.
Ta không chỉ là một cái hàng trợ cấp, cư nhiên vẫn còn phải bồi thêm tiền!
“Diệp Hy! Anh, đến tột cùng vì cái gì cưới tôi?” Ta bắt đầu không kiểm soát được chính mình, lệ nóng đã ẩn ẩn nơi hốc mắt.
“Hạ Tiểu Hoa, cô thật sự muốn biết?” Diệp Hy nhíu nhíu mày, lấy ra một cái khăn tay bỏ túi của mình, nghĩ nghĩ thế nào lại đút trở lại, rút khăn giấy đưa cho ta: “Ba nguyên nhân.”
“Thứ nhất, cô rất nhiều tiền.”
“Thứ hai, cô giúp ta chọc giận lão nhân gia kia rất hiệu quả.”
“Thứ ba,…..”
Hắn dừng một chút, cũng không thấy nói gì thêm nữa.
Nhưng ta đã không muốn nghe thêm nữa, vô luận cái lý do thứ ba là gì, cũng tuyệt đối không có khả năng là cái đáp án như ta nghĩ. Từ thời điểm ta cầu hôn, hắn cũng đã nói qua, Diệp Hy, hắn kỳ thật là, không thương ta!
Ta đứng lên, một quyền hướng thẳng tới mắt phải luật sư A, luật sư A không hề chuẩn bị, một đấm vừa vặn, kêu cực kỳ thảm thương, ngay lập tức lấy ra một cái gương nhỏ từ trong túi săm soi, thấy hiện lên thật khéo một cái mắt gấu trúc rõ to.
Quay đầu xem Diệp Hy, hắn ung dung phất tay lấy bút đưa cho ta: “Không phải muốn ly hôn sao? Ký tên đi!”
Ta chụp lấy giấy ly hôn vừa mới soạn xong, một phen nhét vào túi xách, lau lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt, thuận tay hướng vào bộ tây trang của luật sư B cọ cọ: “Ta muốn về nhà. Ta sáng nay rời giường còn chưa có đánh răng”
Lao ra khỏi phòng họp, cũng không thèm quay đầu lại. Dọc đường đi nguyên bản luật sư vây quanh đều xếp thành một hàng né tránh, đặc biệt luật sư C, run rẩy ôm lấy chân cây đèn tường một bước không rời.
Ta một bên chảy nước mắt một bên hướng dưới lầu lao xuống, tạo ra hình tượng cực kỳ lừng lẫy.
Thế giới này, còn có người bì được với Diệp Hy không biết xấu hổ trong giới thượng lưu sao? Đáp án là: không có!.
Thật sự, ta đánh 114 hỏi qua.
Ly hôn? Gặp quỷ đi thôi!
Căn bản, hắn Diệp tam công tử chính là chán ngấy ta, mới tìm lấy cớ.
Đáng thương ta gả cho hắn ba năm còn chưa kịp hôn xong rồi thịt bò hắn đâu, nay còn phát hiện ngay cả tiền cũng bị lừa hết.
Ta vọt tới trên đường cái, ngửa mặt lên trời cuồng hét: “TNND*, còn không có XXOO qua đâu, lão nương này mất mát lớn!”
Hôn nhân là cái gì? Hôn nhân TMD chính là mất cả chì lẫn chài!
*TNND: con bà nó
Chương 5
Mưa xối xả!
Ngay lúc ta đứng trên đường lớn ngửa đầu, đấm ngực nhìn trời điên cuồng hét lớn, lời còn chưa dứt.
Đáng thương hai sợi mỳ nước mắt của ta còn chưa kịp thành hình đã bị mưa to vọt tới lau sạch sẽ.
Bi kịch a, y phục tơ lụa thượng hạng của ta ngay lập tức biến thành áo mưa trong suốt.
Bi kịch a, Audi yêu quí của ta bị chết máy đi.
Bi kịch a, ta vọt ra di động gọi cho tám trợ lý, tất cả đều là đường dây đang bận.
Ta bất quá, đáy lòng liền nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa ma quỷ lão ba, này trừng phạt cũng quá tuyệt tình đi.
Ta ngồi trong xe lại nhìn trời điên cuồn hét lên: “Ba, ta sai lầm rồi! Ta không nên nguyền rủa ba kiếp sau chỉ có thể XO tiểu hoa cúc đi! (hoa cúc là trong đam mỹ đó, ý chỉ boy*boy đó)
Vì thế, ngay lập tức trời hết mưa, mây từng đoàn hé ra khuôn mặt tươi cười hướng về phía ta khinh thường.
Vì thế, đường cái bỗng nhiên hiện ra một cửa tiệm bán ôtô “4S” vô cùng bắt mắt.
Vì thế, ta chỉ có thể lê cái thân già, mang theo bộ đồ trong suốt, hướng cửa hàng vung tay chỉ nữ nhân duy nhất trong đó hỏi: “Tiểu thư, bán xe sao?”
Mặc quần áo lao động, nữ nhân bán hàng ngẩn người, tươi cười ngọt ngào hỏi ta: “Tiểu thư, mua xe sao?”
Sax, như thế mà gọi là trả lời a. Ta một phen túm tới cổ áo nàng: “Cô bán hay không?”
“Quần áo lao động” đối với việc bị ta túm cổ áo vẫn thản nhiên tự đắc, dáng tươi cười như cũ đến rung rung bộ ngực cực kỳ vĩ đại, thuận thế cởi ra hai hàng cúc áo: “Tiểu thư, mua hay không mua?”
Cường dâm a! Ta nhìn lướt qua nhũ câu vĩ đại của nàng cho đến tấm biển nhỏ treo trên đó “Kim bài tiêu thụ 008”, vài ánh vàng rực rỡ chiếu rọi hai mắt của ta, thẳng đến khi hai tay của ta mềm nhũn, trượt từ trên bộ ngực của nàng xuống, thuận thế ở trong túi rút ra thẻ tín dụng: “Mua, ta mua!”
008 cao thấp chớp chớp mắt nhỏ,bộ vị cao nhã ngọt ngào nói: “Tiểu thư, thích loại nào?”
“Tùy tiện.”
“A, màu sắc…?” Cao nhã bộ vị bắt đầu hoảng.
“Tùy tiện.”
“Bao giờ lấy xe?” Tiếp tục hoảng.
“Ngay bây giờ”
“…” Cao nhã bộ vị cao thấp run run.
15 phút sau, ta lái xe mới ra khỏi bãi đậu xe của cửa hàng 4S, còn thấy cao nhã bộ vị tiểu thư 008 tê cổ họng, nước mắt ngắn dài gào thét: “MD, quả nhiên tiểu tam* mặc đồ trong suốt, tất cả đều có tiền.”
Ta vươn đầu khỏi cửa kính ôtô, hướng tới nước mắt ngắn dài tiểu thư 008 thét lại: “Nha đầu đần độn nhà ngươi! Ngươi không thấy ta bộ dạng tựa như nhà giàu mới nổi sao?”
*tiểu tam: tam bồi, bồi uống, bồi nói chuyện, bồi ngủ. Ý chỉ tình nhân bao dướng đó.
008 tùy tay túm lấy một cái lốp xe, lấy tiêu chuẩn của tư thế ném đĩa hướng ta phi đến, ta một cước đạp mạnh chân ga, khó khăn lắm mới né được phi tiêu lốp xe của nàng, phăm phăm hướng đường cái lao đi.
Sau khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy 008 một tay cầm lốp xe ngày càng cách xa, một cỗ thành tựu trong lòng ta cứ hưng phấn dạt dào đi lên.
Ta, hảo cô nương, nhiệt tình yêu cuộc sống, nhiệt tình yêu công việc a!
Trên thế gian này, so với Diệp Hy, sinh vật tinh khiết đáng yêu mọc lên như nấm a!
Thế giới này cỡ nào tốt đẹp! Ta muốn hảo hảo công tác, mỗi ngày đều hướng về phía trước.
Tiểu vũ trụ! Lại bùng nổ đi!
Ta thí điên thí điên vọt vào bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình, lượn một vòng cung tuyệt đẹp. Ầm! Cũng quệt một vòng tuyệt đẹp ở cái Mercedes-Benz bên cạnh.
“…” Ta trừng lớn mắt. Suy nghĩ 2 giây, nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Nhị Hào (trợ lý số 2)
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là danh nhân trong thành phố nha! Ngươi đem danh thiếp cho hắn. Quản gì hắn là ai, nhìn thấy danh thiếp của ngươi sẽ tự động đến tìm ngươi đòi tiền bồi thường. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi xử lý!” Nhị hào nói rất có đạo lý, ta liền muốn ngắt điện thoại, bị Nhị hào gọi giật lại: “Ngươi không có việc gì chạy đến đài truyền hình làm cái chi hả?”
Ta trợn trắng mắt: “Thao, Nhị hào, ngươi có phải hay không thức suốt đêm đánh quái? Hôm nay đến là thử tạo hình mới nha!”
“Thử tạo hình đó là ngày mai!” trợ lý Nhị hào phẫn thanh. “Hạ Tiểu Hoa, đến phòng hóa trang đi, ta vừa vặn có việc tìm ngươi”.
Ta đáp ứng xong, ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ một cái về ngày hôm nay.
Ta, quả nhiên bị Diệp Hy tra tấn đến thần kinh thác loạn.
Nguyên lai, bi thương a, ta gặp phải là bạo lực gia đình.
Bạo lực gia đình a!
Ta dùng sức lấy danh thiếp chụp ở cửa kính của cái Mercedes-Benz, rồi hướng thang máy chạy như điên.
Nhưng là,
Rõ ràng ăn mặc đồ trong suốt đến phun máu mũi là ta!
Vì sao người phun máu mũi cũng là ta?
Ta vừa đẩy cửa phòng hóa trang, một bên phun máu mũi một bên âm thầm đánh giá tên nam nhân trong kia chỉ mặc đơn thuần một cái khố nhỏ tam giác.
Giết người sau lưng! Tuyệt đối giết người sau lưng mà!
Chậc chậc, thực chân thật a, nhìn kia một cái mông tròn nhỏ thực rắn chắc, thực tuấn tú a!
Lại nhìn kia một cái lưng cong cong hình giọt nước a!
Lại lại nhìn kia một cái làn da trơn bóng co dãn a!
Thịt bò a! Quả thực là thịt bò a!
Ta nghe thấy thanh âm chính mình nuốt nuốt nước miếng.
Khố nhỏ lúc này quay đầu đến, lộ ra một mảnh đường cong cơ bắp đều đặn còn có khuôn măt nhỏ nhắn dị thường phấn nộn.
Ta nghe thấy đầu mình “oanh” một tiếng nổ mạnh—–ta, ta mù rồi!
Ta mở lớn miệng, ào ào chảy nước miếng, nhìn không chớp mắt.
Khố nhỏ cũng mở lớn miệng nhìn ta không chớp mắt.
Ta xem hắn, hắn cũng xem ta.
Ta xem hắn cao nhã bộ vị, hắn cũng nhìn xem ta cao nhã bộ vị.
“Xem đủ chưa?” Khố nhỏ nói, thanh âm là cái mà làm cho xương cốt nữ nhân đều muốn mềm nhũn, trong ánh mắt lộ vẻ dụ dỗ. Nhưng không phải nhìn mặt của ta, mà là nhìn chằm chằm ngực của ta.
Thao, bộ ngực mà có thể trả lời sao?
Lão nương dù sao cũng là cái nhà giàu mới nổi, kết hôn xong còn chưa có bị lão công thịt bò qua!
Ta cam chịu, một bên vươn tay che đằng trước, một bên hướng khố nhỏ nói: “Đi chỗ khác chơi, lão nương muốn thay quần áo!”
Ta khom lưng lục lọi ở phòng hóa trang, bình thường cũng cất giữ không ít quần áo.
Nghe thấy sau lưng có cái thanh âm mê người cất lên: “Dáng người cũng nhìn được, cô là diễn viên mới tới? Ở kịch tổ nào?”
Kháo, không phải do mắc mưa, quần áo có chút chật vật, ngay cả tướng mạo lão nương cũng không nhận ra đó chứ?
Rốt cục cũng tìm được trang phục phù hợp, ta nhanh chóng trang điểm lại, nhìn nhìn một cái, cũng coi như là xinh đẹp đi. Ngẩng đầu, phát hiện thấy khố nhỏ vẫn còn đang nhìn chằm chằm ta đâu.
Về phần này, ta hồ nghi sờ sờ mặt mình một phen, sau khi trang điểm, sai biệt lớn như vậy sao? Chút tự trọng nho nhỏ trong lòng hung hăng bị va chạm!
Khố nhỏ ở trước mặt ta thực tao nhã liếm liếm khóe môi.
Cắt! Câu dẫn ai đâu! Lão nương đây là phụ nữ đã có chồng.
Ta hung hăng không thèm liếc mắt, kéo rèm đánh xoẹt, đem khố nhỏ chắn ở bên ngoài.
Thay xong trang phục đi ra, phát hiện khố nhỏ cũng ăn mặc thật chỉnh tề, nhồi dựa vào cửa kính phòng hóa trang trên dưới đánh giá ta một lượt.
“Nhường đường.” Ta kéo ra túi hóa trang, chờ khố nhỏ tránh sang một bên sau đặt mông ngồi xuống, chăm chú nhìn gương trang điểm lại một lượt nữa.
Trong gương chiếu đến hình ảnh khố nhỏ đứng phía sau ta, hai tay ung dung bỏ túi quần, tư thế phong cao tao nhã. Mặc xong quần áo, lực hấp dẫn có chút suy giảm, may là còn lại khuôn mặt có thể nhìn, bộ dáng tuấn tú tuyệt không thua Diệp thiếu gia nhà ta.
Khố nhỏ xuyên qua gương nhìn chằm chằm ta: “Cô không biết tôi?”
Vô nghĩa, lời này không phải ta hỏi đi!
“Anh không biết tôi?” Ta học hắn.
Hắn cười xuy một tiếng: “Tuy rằng chiêu số của cô có điểm cũ, nhưng rất là dùng được. Hơn nữa…” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua gương, ở trên người ta dạo qua một vòng: “dáng người không tệ”.
Thực tế chứng minh bộ dạng suất cũng có người tốt a! Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng theo dõi hắn. Diệp Hy chưa từng bao giờ hướng ta khen ngợi một câu như thế.
Hạ Tiểu Hoa sống cả đời, ngay cả lão ba thân sinh của chính mình, trước khi chết cũng chỉ nghẹn ra quá một câu: “Tiểu Hoa, ngươi thực TM tục nhưng may ra còn có điểm xinh đẹp a!”
Ta cười đến run rẩy cả người: “Tiên sinh, ánh mắt anh quả không sai a!”
Khố nhỏ cũng cười đến sáng lạn hoa đào: “Nói đi, cô muốn điều kiện gì?”
Ta vẫn như cũ cười đến run rẩy cả người: “Tùy anh!”. Ây, nói gì nói gì đi, nói dễ nghe hết thảy ta đều nhận.
Khố nhỏ cũng vẫn như cũ sáng lạn hoa đào: “Yên tâm, tôi tuy muốn tiềm quy tắc* cô, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Ta tiếp tục cười run rẩy hết cả người: “Tiềm quy tắc?”
Khố nhỏ tiếp tục sáng lạn hoa đào: “Tiềm quy tắc.”
Ta cười run rẩy hết cả người càng hung: “Anh muốn…”
Khố nhỏ sáng lạn hoa đào càng hăng say: “Tiềm quy tắc cô.”
*tiềm quy tắc ( hay còn gọi là quy tắc ngầm): ám chỉ sự đen tối trong ngành giải trí, đại khái 1 ca sĩ/ diễn viễn hạng 3 dựa vào đại gia bao dưỡng mà lấy được cơ hội lên TV, đóng phim. . . Những truyện tiềm quy tắc thường là người có tiền/nổi tiếng bao dưỡng kẻ khác.
“Anh bị phóng viên giải trí chụp được ảnh đi đón máy bay.” Ta giận, xem ngươi còn chối.
“Ồ”. Hắn lại một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, nhấc tay ấn nút gọi thư ký: “Đem tạp chí bình thường cô vẫn lưu hết thảy mang vào đây!”
Mỹ nữ thư ký ở điện thoại cà lăm: “Tổng… tổng… tổng… tổng… giám đốc!”
Trong lòng ta mạnh mẽ theo bốn chữ của nàng đánh bốn vợt. Âm thầm may mắn nữ thư ký kia không dùng ngôn ngữ công cộng.
Diệp Hy nhưng là không có đủ nhẫn nại giống ta, căn bản không nghe mỹ nữ thư ký nói hết một lời, đã muốn thuận tay ấn kết thúc cuộc trò chuyện.
Mỹ nữ thư ký lao đến như bay, trên tay cao ngất tập tuần san Bát Quái, thiếu chút nữa che mất nhìn không thấy đường. Ta hảo tâm muốn giúp nàng ôm lấy một nửa vào trong lòng, muốn đưa cho Diệp Hy. Hắn cũng rất tiêu sái khoát tay chặn lại: “Cô cầm đi, dù sao cũng đều là mấy bức ảnh liên quan đến đức hạnh của cô. Bất quá cô yên tâm, tuy rằng cô thường xuyên bị chụp, tôi cũng không tính muốn cùng ngươi ly hôn.”
Ta trừng lớn mắt: “Anh, anh, anh, anh…” Đó quả thực là tìm đúng thời điểm để đổ lỗi mà.
Quay đầu, lấy ánh mắt giết người liếc phía mỹ nữ thư ký của hắn. Nha, ác cũng quá thú vị rồi, cư nhiên dám thu thập tuần san Bát Quái về đại boss.
Mỹ nữ thư ký mang theo biểu tình ngượng ngùng, khuôn mặt đã hồng lên như trái táo, Diệp Hy lại vung tay lên: “Cô ra ngoài trước đi!”
Mỹ nữ thư ký vẫn như cũ ngượng ngùng đi lui ra ngoài.
Nha ta chịu không nổi kẻ hay tìm người khác đổ lỗi, ta quả thực chịu không nổi kẻ hay tìm người khác đổ lỗi, ta thống hận nhất là kẻ hay tìm người khác đổ lỗi!
“Diệp Hy, em gả cho ngươi ba năm, anh hằng năm không về nhà em nói anh sao? Anh ngủ phòng phòng đông em ngủ phòng nam, em bá vương anh sao? Em ngay cả số điện thoại tư nhân của anh, em cũng bức ngươi cho ta sao? Anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đi đón máy bay?” Ta càng nói càng ủy khuất, hắn không chỉ đi đón máy bay, mà còn là công khai trước công chúng, nha khẳng định là mối quan hệ không rõ ràng mới không dám nói cho ta biết.
Kháo, cái gì thế giới! Lão nương không phải cỡ C, nhưng tốt xấu gì cũng là cái nhà giàu mới nổi. Kết hôn ba năm ta còn không có cơ hội thịt bò* cái tiểu thân thể tuấn tú của hắn đâu, rất đáng xấu hổ, đón máy bay quả thực rất đáng xấu hổ!
*nguyên gốc là ngư nhục (thịt cá): coi người như cá với thịt, vì thế nên gọi sự hà hiếp, hiếp đáp người khác là thịt cá.
Nhưng ko hiểu sao trong bản convert lại dịch là thịt bò, với lại ta cảm thấy để như thế này hay hơn.
“Em mặc kệ! Dù sao, Em muốn ly hôn!”
Diệp Hy vừa nghe ta nói xong liền gật đầu, sắc mặt làm thành một bộ tâm tình vô cùng tốt, lại ấn lên điện thoại: “Đem toàn bộ lật sư của tôi hết thảy mang lên phòng họp tầng cao nhất, cho bọn hắn 15 phút, mang theo đầy đủ văn kiện, phu nhân của tôi muốn ly hôn.”
Một phen nói cực kỳ lưu loát, ngay cả một chút ngập ngừng đều không có, thời điểm ấn hạ kết thúc cuộc gọi dường như khóe miệng còn lóe lên chút mỉm cười xinh đẹp. Tâm địa còn vô cùng tốt đem bàn chải đánh răng đưa đến cho ta: “Lại đây, đánh răng đi rồi chúng ta hảo một phen đem hôn nhân cắt đứt!”
Này này này này này này này………
Này căn bản chính là một cái âm mưu, Diệp Hy này chắc chắn là gian thương âm mưu!
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn……….
Hắn kỳ thật, đã sớm có ý định ly hôn đi!
Ta triệt để xông tới, hung hăng hướng Diệp Hy đang nắm cái bàn chải đánh răng đá đi: “Anh mới đánh răng đâu? Cả nhà anh đều đi đánh răng đi!”
Diệp Hy vung bàn chải đánh răng trong tay, một bên tránh đi thế tiến công điên cuồng của ta, một bên hướng ta bình thản như là nói chuyện phiếm: “Hạ Tiểu Hoa, cả nhà tôi còn không chừa cô sao? Đáng tiếc, cô bây giờ lập tức không phải là người nhà của tôi!”
Ta điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Diệp Hy xông đến, NND (tiếng chửi thề), hôn nhân này lão nương quyết định rồi, đi con mẹ nó mối tình đầu tốt đẹp!
“Lão nương không cần anh phải nuôi tôi! TMD, lão nương là nhà giàu mới nổi!”
*(TMD: mẹ nó)
Đúng vậy, lão nương là một cái có cốt khí của nhà giàu mới nổi!
Đáng tiếc ta cả người phát ra cốt khí, 15 phút sau liền tiêu tán không thấy bóng dáng tăm hơi!
Ta giương miệng, nhìn đoàn luật sư chậm chậm tiến vào ôm theo một đống văn kiện, lại còn có đại luật sư của Diệp Hy ôm trong lòng một thứ như bảo bối, đó chính là di chúc của lão cha ma quỷ nhà giàu mới nổi của ta.
“Tôi, một xu cũng không có?” Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Hy.
“Đúng vậy, Hạ tiểu thư. Dựa theo lệnh tôn cùng Diệp tiên sinh hiệp nghị, Diệp tiên sinh chỉ cần cùng ngài đăng ký kết hôn, tất cả cổ phiếu, quỹ, 206 cái tài khoản cùng tiền mặt, danh nghĩa sở hữu xí nghiệp đều thuộc về quyền sở hữu của Diệp tiên sinh và tập đoàn Diệp thị.” Luật sư A vô cùng vui vẻ cướp lời.
“Nói bậy! Lão ba của ta khi nào thì hiệp nghị? Lão ba ta đã sớm bệnh treo!” Ta híp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Hy.
Diệp Hy tán dương vỗ vỗ bả vai luật sư A, hướng ta cười đến cực kỳ ôn nhu: “Buổi tối trước 1 ngày tôi đáp ứng lời cầu hôn của cô!”
Kháo, ta nguyên lai không hơn không kém là một cái hàng trợ cấp!
“Tôi chính mình có tiền! Tiền của tôi đâu?” Lão ba lúc trước rõ ràng nắm tay ta, nước mắt ngang dọc nói để lại cho ta rất nhiều tiền.
“A, Hạ tiểu thư, trong di chúc của lệnh tôn có ghi rõ, hạch toán qua, lệnh tôn để lại cho ngài một khoản tiền đủ dùng ba đời, nhưng một khi ngài chủ động đưa ra ly hôn cùng Diệp tiên sinh, số tiền đó ngay lập tức trở thành tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho Diệp tiên sinh”. Luật sư B cũng vô cùng vui vẻ cướp lời.
“Còn có, Hạ tiểu thư, hiệp định kết hôn của ngài cũng ghi chú rõ, nếu ngài chủ động ly hôn, như vậy những thứ mà Diệp tiên sinh đã vì ngài mua như bất động sản, trang sức cùng với đưa ngài thẻ tín dụng vô hạn, 5% cổ phần tập đoàn Diệp thị, còn có một loạt số lượng túi sách, toàn bộ đều phải trả lại.” Luật sư C vẫn như cũ vô cùng vui vẻ, thuyết minh bổ sung thêm.
“Còn có cả túi xách???” Độc, thực TM nó độc. Ta thực vất vả đến khắp các nơi trên thế giới thu thập túi xách a! Túi xách luôn luôn là điểm yếu của ta!
“A, Hạ tiểu thư, nhân đây ta nhắc nhở ngài, làm nhà thiết kế tạo hình trang phục, thu nhập trung bình hàng năm của ngài cũng chỉ đủ nuôi sống 8 trợ lý cao cấp, nhưng không đủ chi tiêu cho kế hoạch tài chính cá nhân của ngài.” Kế toán viên cao cấp của Diệp Hy cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ.
Ta không chỉ là một cái hàng trợ cấp, cư nhiên vẫn còn phải bồi thêm tiền!
“Diệp Hy! Anh, đến tột cùng vì cái gì cưới tôi?” Ta bắt đầu không kiểm soát được chính mình, lệ nóng đã ẩn ẩn nơi hốc mắt.
“Hạ Tiểu Hoa, cô thật sự muốn biết?” Diệp Hy nhíu nhíu mày, lấy ra một cái khăn tay bỏ túi của mình, nghĩ nghĩ thế nào lại đút trở lại, rút khăn giấy đưa cho ta: “Ba nguyên nhân.”
“Thứ nhất, cô rất nhiều tiền.”
“Thứ hai, cô giúp ta chọc giận lão nhân gia kia rất hiệu quả.”
“Thứ ba,…..”
Hắn dừng một chút, cũng không thấy nói gì thêm nữa.
Nhưng ta đã không muốn nghe thêm nữa, vô luận cái lý do thứ ba là gì, cũng tuyệt đối không có khả năng là cái đáp án như ta nghĩ. Từ thời điểm ta cầu hôn, hắn cũng đã nói qua, Diệp Hy, hắn kỳ thật là, không thương ta!
Ta đứng lên, một quyền hướng thẳng tới mắt phải luật sư A, luật sư A không hề chuẩn bị, một đấm vừa vặn, kêu cực kỳ thảm thương, ngay lập tức lấy ra một cái gương nhỏ từ trong túi săm soi, thấy hiện lên thật khéo một cái mắt gấu trúc rõ to.
Quay đầu xem Diệp Hy, hắn ung dung phất tay lấy bút đưa cho ta: “Không phải muốn ly hôn sao? Ký tên đi!”
Ta chụp lấy giấy ly hôn vừa mới soạn xong, một phen nhét vào túi xách, lau lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt, thuận tay hướng vào bộ tây trang của luật sư B cọ cọ: “Ta muốn về nhà. Ta sáng nay rời giường còn chưa có đánh răng”
Lao ra khỏi phòng họp, cũng không thèm quay đầu lại. Dọc đường đi nguyên bản luật sư vây quanh đều xếp thành một hàng né tránh, đặc biệt luật sư C, run rẩy ôm lấy chân cây đèn tường một bước không rời.
Ta một bên chảy nước mắt một bên hướng dưới lầu lao xuống, tạo ra hình tượng cực kỳ lừng lẫy.
Thế giới này, còn có người bì được với Diệp Hy không biết xấu hổ trong giới thượng lưu sao? Đáp án là: không có!.
Thật sự, ta đánh 114 hỏi qua.
Ly hôn? Gặp quỷ đi thôi!
Căn bản, hắn Diệp tam công tử chính là chán ngấy ta, mới tìm lấy cớ.
Đáng thương ta gả cho hắn ba năm còn chưa kịp hôn xong rồi thịt bò hắn đâu, nay còn phát hiện ngay cả tiền cũng bị lừa hết.
Ta vọt tới trên đường cái, ngửa mặt lên trời cuồng hét: “TNND*, còn không có XXOO qua đâu, lão nương này mất mát lớn!”
Hôn nhân là cái gì? Hôn nhân TMD chính là mất cả chì lẫn chài!
*TNND: con bà nó
Chương 5
Mưa xối xả!
Ngay lúc ta đứng trên đường lớn ngửa đầu, đấm ngực nhìn trời điên cuồng hét lớn, lời còn chưa dứt.
Đáng thương hai sợi mỳ nước mắt của ta còn chưa kịp thành hình đã bị mưa to vọt tới lau sạch sẽ.
Bi kịch a, y phục tơ lụa thượng hạng của ta ngay lập tức biến thành áo mưa trong suốt.
Bi kịch a, Audi yêu quí của ta bị chết máy đi.
Bi kịch a, ta vọt ra di động gọi cho tám trợ lý, tất cả đều là đường dây đang bận.
Ta bất quá, đáy lòng liền nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa ma quỷ lão ba, này trừng phạt cũng quá tuyệt tình đi.
Ta ngồi trong xe lại nhìn trời điên cuồn hét lên: “Ba, ta sai lầm rồi! Ta không nên nguyền rủa ba kiếp sau chỉ có thể XO tiểu hoa cúc đi! (hoa cúc là trong đam mỹ đó, ý chỉ boy*boy đó)
Vì thế, ngay lập tức trời hết mưa, mây từng đoàn hé ra khuôn mặt tươi cười hướng về phía ta khinh thường.
Vì thế, đường cái bỗng nhiên hiện ra một cửa tiệm bán ôtô “4S” vô cùng bắt mắt.
Vì thế, ta chỉ có thể lê cái thân già, mang theo bộ đồ trong suốt, hướng cửa hàng vung tay chỉ nữ nhân duy nhất trong đó hỏi: “Tiểu thư, bán xe sao?”
Mặc quần áo lao động, nữ nhân bán hàng ngẩn người, tươi cười ngọt ngào hỏi ta: “Tiểu thư, mua xe sao?”
Sax, như thế mà gọi là trả lời a. Ta một phen túm tới cổ áo nàng: “Cô bán hay không?”
“Quần áo lao động” đối với việc bị ta túm cổ áo vẫn thản nhiên tự đắc, dáng tươi cười như cũ đến rung rung bộ ngực cực kỳ vĩ đại, thuận thế cởi ra hai hàng cúc áo: “Tiểu thư, mua hay không mua?”
Cường dâm a! Ta nhìn lướt qua nhũ câu vĩ đại của nàng cho đến tấm biển nhỏ treo trên đó “Kim bài tiêu thụ 008”, vài ánh vàng rực rỡ chiếu rọi hai mắt của ta, thẳng đến khi hai tay của ta mềm nhũn, trượt từ trên bộ ngực của nàng xuống, thuận thế ở trong túi rút ra thẻ tín dụng: “Mua, ta mua!”
008 cao thấp chớp chớp mắt nhỏ,bộ vị cao nhã ngọt ngào nói: “Tiểu thư, thích loại nào?”
“Tùy tiện.”
“A, màu sắc…?” Cao nhã bộ vị bắt đầu hoảng.
“Tùy tiện.”
“Bao giờ lấy xe?” Tiếp tục hoảng.
“Ngay bây giờ”
“…” Cao nhã bộ vị cao thấp run run.
15 phút sau, ta lái xe mới ra khỏi bãi đậu xe của cửa hàng 4S, còn thấy cao nhã bộ vị tiểu thư 008 tê cổ họng, nước mắt ngắn dài gào thét: “MD, quả nhiên tiểu tam* mặc đồ trong suốt, tất cả đều có tiền.”
Ta vươn đầu khỏi cửa kính ôtô, hướng tới nước mắt ngắn dài tiểu thư 008 thét lại: “Nha đầu đần độn nhà ngươi! Ngươi không thấy ta bộ dạng tựa như nhà giàu mới nổi sao?”
*tiểu tam: tam bồi, bồi uống, bồi nói chuyện, bồi ngủ. Ý chỉ tình nhân bao dướng đó.
008 tùy tay túm lấy một cái lốp xe, lấy tiêu chuẩn của tư thế ném đĩa hướng ta phi đến, ta một cước đạp mạnh chân ga, khó khăn lắm mới né được phi tiêu lốp xe của nàng, phăm phăm hướng đường cái lao đi.
Sau khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy 008 một tay cầm lốp xe ngày càng cách xa, một cỗ thành tựu trong lòng ta cứ hưng phấn dạt dào đi lên.
Ta, hảo cô nương, nhiệt tình yêu cuộc sống, nhiệt tình yêu công việc a!
Trên thế gian này, so với Diệp Hy, sinh vật tinh khiết đáng yêu mọc lên như nấm a!
Thế giới này cỡ nào tốt đẹp! Ta muốn hảo hảo công tác, mỗi ngày đều hướng về phía trước.
Tiểu vũ trụ! Lại bùng nổ đi!
Ta thí điên thí điên vọt vào bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình, lượn một vòng cung tuyệt đẹp. Ầm! Cũng quệt một vòng tuyệt đẹp ở cái Mercedes-Benz bên cạnh.
“…” Ta trừng lớn mắt. Suy nghĩ 2 giây, nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Nhị Hào (trợ lý số 2)
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là danh nhân trong thành phố nha! Ngươi đem danh thiếp cho hắn. Quản gì hắn là ai, nhìn thấy danh thiếp của ngươi sẽ tự động đến tìm ngươi đòi tiền bồi thường. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi xử lý!” Nhị hào nói rất có đạo lý, ta liền muốn ngắt điện thoại, bị Nhị hào gọi giật lại: “Ngươi không có việc gì chạy đến đài truyền hình làm cái chi hả?”
Ta trợn trắng mắt: “Thao, Nhị hào, ngươi có phải hay không thức suốt đêm đánh quái? Hôm nay đến là thử tạo hình mới nha!”
“Thử tạo hình đó là ngày mai!” trợ lý Nhị hào phẫn thanh. “Hạ Tiểu Hoa, đến phòng hóa trang đi, ta vừa vặn có việc tìm ngươi”.
Ta đáp ứng xong, ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ một cái về ngày hôm nay.
Ta, quả nhiên bị Diệp Hy tra tấn đến thần kinh thác loạn.
Nguyên lai, bi thương a, ta gặp phải là bạo lực gia đình.
Bạo lực gia đình a!
Ta dùng sức lấy danh thiếp chụp ở cửa kính của cái Mercedes-Benz, rồi hướng thang máy chạy như điên.
Nhưng là,
Rõ ràng ăn mặc đồ trong suốt đến phun máu mũi là ta!
Vì sao người phun máu mũi cũng là ta?
Ta vừa đẩy cửa phòng hóa trang, một bên phun máu mũi một bên âm thầm đánh giá tên nam nhân trong kia chỉ mặc đơn thuần một cái khố nhỏ tam giác.
Giết người sau lưng! Tuyệt đối giết người sau lưng mà!
Chậc chậc, thực chân thật a, nhìn kia một cái mông tròn nhỏ thực rắn chắc, thực tuấn tú a!
Lại nhìn kia một cái lưng cong cong hình giọt nước a!
Lại lại nhìn kia một cái làn da trơn bóng co dãn a!
Thịt bò a! Quả thực là thịt bò a!
Ta nghe thấy thanh âm chính mình nuốt nuốt nước miếng.
Khố nhỏ lúc này quay đầu đến, lộ ra một mảnh đường cong cơ bắp đều đặn còn có khuôn măt nhỏ nhắn dị thường phấn nộn.
Ta nghe thấy đầu mình “oanh” một tiếng nổ mạnh—–ta, ta mù rồi!
Ta mở lớn miệng, ào ào chảy nước miếng, nhìn không chớp mắt.
Khố nhỏ cũng mở lớn miệng nhìn ta không chớp mắt.
Ta xem hắn, hắn cũng xem ta.
Ta xem hắn cao nhã bộ vị, hắn cũng nhìn xem ta cao nhã bộ vị.
“Xem đủ chưa?” Khố nhỏ nói, thanh âm là cái mà làm cho xương cốt nữ nhân đều muốn mềm nhũn, trong ánh mắt lộ vẻ dụ dỗ. Nhưng không phải nhìn mặt của ta, mà là nhìn chằm chằm ngực của ta.
Thao, bộ ngực mà có thể trả lời sao?
Lão nương dù sao cũng là cái nhà giàu mới nổi, kết hôn xong còn chưa có bị lão công thịt bò qua!
Ta cam chịu, một bên vươn tay che đằng trước, một bên hướng khố nhỏ nói: “Đi chỗ khác chơi, lão nương muốn thay quần áo!”
Ta khom lưng lục lọi ở phòng hóa trang, bình thường cũng cất giữ không ít quần áo.
Nghe thấy sau lưng có cái thanh âm mê người cất lên: “Dáng người cũng nhìn được, cô là diễn viên mới tới? Ở kịch tổ nào?”
Kháo, không phải do mắc mưa, quần áo có chút chật vật, ngay cả tướng mạo lão nương cũng không nhận ra đó chứ?
Rốt cục cũng tìm được trang phục phù hợp, ta nhanh chóng trang điểm lại, nhìn nhìn một cái, cũng coi như là xinh đẹp đi. Ngẩng đầu, phát hiện thấy khố nhỏ vẫn còn đang nhìn chằm chằm ta đâu.
Về phần này, ta hồ nghi sờ sờ mặt mình một phen, sau khi trang điểm, sai biệt lớn như vậy sao? Chút tự trọng nho nhỏ trong lòng hung hăng bị va chạm!
Khố nhỏ ở trước mặt ta thực tao nhã liếm liếm khóe môi.
Cắt! Câu dẫn ai đâu! Lão nương đây là phụ nữ đã có chồng.
Ta hung hăng không thèm liếc mắt, kéo rèm đánh xoẹt, đem khố nhỏ chắn ở bên ngoài.
Thay xong trang phục đi ra, phát hiện khố nhỏ cũng ăn mặc thật chỉnh tề, nhồi dựa vào cửa kính phòng hóa trang trên dưới đánh giá ta một lượt.
“Nhường đường.” Ta kéo ra túi hóa trang, chờ khố nhỏ tránh sang một bên sau đặt mông ngồi xuống, chăm chú nhìn gương trang điểm lại một lượt nữa.
Trong gương chiếu đến hình ảnh khố nhỏ đứng phía sau ta, hai tay ung dung bỏ túi quần, tư thế phong cao tao nhã. Mặc xong quần áo, lực hấp dẫn có chút suy giảm, may là còn lại khuôn mặt có thể nhìn, bộ dáng tuấn tú tuyệt không thua Diệp thiếu gia nhà ta.
Khố nhỏ xuyên qua gương nhìn chằm chằm ta: “Cô không biết tôi?”
Vô nghĩa, lời này không phải ta hỏi đi!
“Anh không biết tôi?” Ta học hắn.
Hắn cười xuy một tiếng: “Tuy rằng chiêu số của cô có điểm cũ, nhưng rất là dùng được. Hơn nữa…” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua gương, ở trên người ta dạo qua một vòng: “dáng người không tệ”.
Thực tế chứng minh bộ dạng suất cũng có người tốt a! Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng theo dõi hắn. Diệp Hy chưa từng bao giờ hướng ta khen ngợi một câu như thế.
Hạ Tiểu Hoa sống cả đời, ngay cả lão ba thân sinh của chính mình, trước khi chết cũng chỉ nghẹn ra quá một câu: “Tiểu Hoa, ngươi thực TM tục nhưng may ra còn có điểm xinh đẹp a!”
Ta cười đến run rẩy cả người: “Tiên sinh, ánh mắt anh quả không sai a!”
Khố nhỏ cũng cười đến sáng lạn hoa đào: “Nói đi, cô muốn điều kiện gì?”
Ta vẫn như cũ cười đến run rẩy cả người: “Tùy anh!”. Ây, nói gì nói gì đi, nói dễ nghe hết thảy ta đều nhận.
Khố nhỏ cũng vẫn như cũ sáng lạn hoa đào: “Yên tâm, tôi tuy muốn tiềm quy tắc* cô, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Ta tiếp tục cười run rẩy hết cả người: “Tiềm quy tắc?”
Khố nhỏ tiếp tục sáng lạn hoa đào: “Tiềm quy tắc.”
Ta cười run rẩy hết cả người càng hung: “Anh muốn…”
Khố nhỏ sáng lạn hoa đào càng hăng say: “Tiềm quy tắc cô.”
*tiềm quy tắc ( hay còn gọi là quy tắc ngầm): ám chỉ sự đen tối trong ngành giải trí, đại khái 1 ca sĩ/ diễn viễn hạng 3 dựa vào đại gia bao dưỡng mà lấy được cơ hội lên TV, đóng phim. . . Những truyện tiềm quy tắc thường là người có tiền/nổi tiếng bao dưỡng kẻ khác.