Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 10
Nhận lời mời từ thế vận hội, rất nhiều kiến trúc sư nổi tiếng thế giới đã đến họp tại thế vận hội này, triễn lãm được chính vị kiến trúc sư đất nước mình thiết kế mang đầy tinh hoa của dân tộc, với niềm tin như vậy, vị kiến trúc sư ma pháp Thượng Quan Thác Dương đương nhiên cũng có trong danh sách, không chỉ như vậy, anh còn được mời đến thiết kế cho sân khấu tại buổi lễ khai mạc.
Linh cảm tựa như thứ trò chơi, có khi suy nghĩ khô cả ruột nhưng đến cái rắm cũng không phóng ra được, nhưng đôi khi lại liên miên không dứt nói muốn ngăn cũng không ngăn được.
Một bản vẽ phác thảo mang tên “quan điện Pandora” đã được hoàn thành, lấy các mái quan đình truyền thồng của người Hoa trau truốt, to lớn điểm xuyết thêm vài nét thiết kế hiện đại, bất đồng nhưng lại dung hợp không mâu thuẫn, là sự thăng cấp của “hộp báu Pandora”, có thể nói chính bản thân anh cũng rất hài lòng với tác phẩm này.
Một bản vẽ phác thảo tinh tế như vậy, từ lúc nổi lên ý tưởng đến hoàn thành phác thảo, anh chỉ tốn mất hai tuần lễ.
Ngâm mình thoải mái trong nước nóng, mấy ngày liên liếp đại não quay vòng như chong chóng bây giờ mới có chút thả lỏng, đang hết sức thích ý, nếu trong lòng có mèo con mềm mại, nũng nịu thì quá hoàn hảo rồi.
Ha ha! Thì ra anh lại tương tư rồi sao? Thượng Quan Thác Dương cẩu tha lơ đễnh từ trước đến nay cuối cùng lại có ngày đau khổ tương tư, sợ rằng sẽ khiến ko ít người làm rơi mắt kính! Một năm vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh cảm thấy hết sức hoài niệm.
Nhưng người đời biết Thượng Quan Thác bất quá tất cả chỉ là hư danh, người nào thật sự hiểu thâu tâm tư của anh? Anh thậm chí còn chưa bao giờ để ý đến vấn đề này, sau này cũng sẽ không để trong lòng, chỉ cần hy vọng biết người biết anh là đủ rồi.
Chờ hết việc trên tay, anh tính sẽ đối mặt với thực tế, làm thế nào mới khiến cha mẹ bớt giận? Về phần vài ngượi bạn tốt. . .. .bọn họ sẽ ủng hộ chứ?
Anh đã sớm tính đến tình huống xấu nhất đó chính là thân bại danh liệt, không sao cả! Giá trị thân phận cùng sự nổi tiếng, vốn không phải là mục địch anh muốn đạt được, kiến trúc sư là nghề anh yêu thích, ngày sau cho dù không có cơ hội đạt được thành tựu xuất sắc, anh vẫn sẽ tiếp tục thiết kế.
Chỉ là mèo con khiến người ta thương tiếc cũng phải từ bỏ toàn bộ mọi thứ có được hiện giờ, còn có khả năng sẽ phải cùng anh đi thật xa để che dấu tai mắt người đời, anh thật sự cực kỳ không nỡ ủy khuất cô.
Trước kia là anh đã quá xem nhẹ dũng khí của cô, mới có thể nghĩ rằng cô sẽ vì bị người đời phỉ nhổ làm xấu hổ mà bỏ chạy, cẩn thận nghĩ lại, mặc dù cô gái kia rất ngốc, nhưng cô cũng có rất nhiều dũng cảm không cần hoài nghi.
Chỉ cần việc vụng trộm yêu đơn phương nhiều năm đã cần biết bao dũng khí để chống đỡ, bước tới gần thứ tình cảm cố kị cũng cần phải có dũng khí, thừa nhận ko cẩn thận trượt chân cũng cần phải có dùng khí, ko sợ tiếp tục phạm sai lầm một lần nữa bước tới càng phải cần dũng khí. . . .dũng khí vớ vẩn đó đúng là ko thể xem nhẹ.
Tự xem lại anh, rõ ràng tình cảm của mình còn lo chưa xong không biết phải làm thế nào, lại còn tự cho mình là đúng vì cô làm ra một số việc hành hạ lẫn nhau, tất cả đều do anh ồn ào, xem ra dũng khí của anh còn thua xa cô!
Nhưng không quan hệ, nếu như nàng là Thiêu thân lao vào lửa thì ta sẽ nguyện ý dập tắt lửa, làm vầng sáng bảo hộ nàng, vĩnh viễn không cho kẻ ngốc như nàng có cơ hội một mình gánh chịu đau thương
Tắm sạch thoải mái trong nước nóng, anh đi ra khỏi phòng tắm liền thấy điện thoại di động tiện tay ném trên giường đang phát sáng, nhìn thấy có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ. Kỳ quái, vợ chồng nhà họ Viêm ăn no rảnh rỗi vội vã tìm anh để làm gì? Còn có chị Trạch Hòa Noãn? Đã xảy ra chuyện quan trọng gì sao?
Anh đang suy nghĩ nên gọi điện thoại cho ai trước, thì Duật Đát Yên lại trùng hợp gọi tới.
“Mọi người muốn hẹn ăn mừng tôi xuất quan sao?” Nói xuất quan không hề quá, khi đó anh vẽ căn bản là cách ly với thế giới bên ngoài.
“Anh đang nói gì vậy?” Dương nói hơi là lạ, phải là mừng lấy chồng mới đúng, nhưng mà nhân vật chính cũng không phải anh, “Anh không đến hội trường sao?”
“Hội trường?”
“Đúng vậy! Anh đang tức giận à?”
“Tức giận?” Cô gái này thời điểm không nên nói lại nói rất nhiều, thời điểm nên nói rõ ràng lại luôn hàm hồ.
“Kỳ thật tôi cũng cực kỳ tức giận nhưng mà cũng chưa nói cái gì, đợi nghi lễ kết thúc tôi sẽ tra khảo cô ấy thật tốt.”
“Nghi lễ?”
“Tôi cũng hiểu được tâm trạng của anh, sáng nay chúng tôi cũng mới nhận được thông báo, cho nên. . . .”
“Tiểu Yên, nói trọng điểm.”
“Thì ra là anh không biết nha!” Cô rất muốn xem náo nhiệt nhưng Dương thế nào giờ này còn chưa tới? “Phiên Phiên cùng với mẹ anh lần trước có đề cập qua vấn đề người đàn ông nên kết hôn, Uy! Anh tức giận thì quay về mà tức giận, đúng là em gái mình hôm nay kết hôn, anh vẫn nên duy trì phong độ, sau đó hãy cùng chúng tôi liên thủ trừng phạt lại. . . .”
“Tiệc cưới được tổ chức ở đâu?” Đáng chết! Không khí sao đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Không! Hẳn là phổi của anh bị tức giận chiếm đóng không có thời gian giải phóng dưỡng khí rồi!
Duật Đát Yên báo lại địa chỉ, vẫn còn không quên nhắc nhở anh lửa thiêu tới mông rồi, “Nghi thức sắp bắt đầu rồi!”
Thượng Quan Thác Dương trở tay làm rơi vỡ điện thoại, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên liền xông ra ngoài, đừng nói là lửa thiêu tới mông, cho dù là cả xe lửa anh cũng đuổi tới đúng lúc được! Cái con mèo chết tiệt ngu xuẩn tới rốt cuộc đang chơi cái trò gì? Chết tiệt đáng chết! Nếu như cô còn chưa cho anh một cái công đạo vừa ý, anh sẽ không tiếc dùng một trận lửa hủy đi hôn lễ này!
Phòng nghỉ cô dâu.
“Thượng Quan Phiên Phiên, cậu quá ko không suy nghĩ rồi!” Duật Đát Yên dẫn đầu gây khó dễ.
“Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý, tớ. . . .” Cô còn chưa kịp sử dụng sát chiêu cuối cùng để giải thích cho mình, Duật Đát Yên đã nén nước mắt cầm tay cô.
“Tớ biết cậu nhất định có thể dành được hạnh phúc của chính mình, đồng ý với tớ, cậu nhất định phải cực kỳ hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc nhé!”
Cô chần chờ một hồi, lập tức lại nở ra một nụ cười, “Tớ sẽ, cảm ơn cậu.” Cô quyết định muốn ép buộc một lần, để cho cái tên vô lại mạnh miệng kia đầu hàng triệt để.
“Anh hy vọng lần sau Tiểu Yên mang thai sẽ có người cùng làm bạn, chúc mừng em!” Viem Dập Hi chúc mừng nhưng trọng điểm vẫn nằm trên người bà xã.
“Uh, cám ơn.”
“Chúc mừng, thật sự cực kỳ vui vẻ thay em.”
Ha! Thật có tác phong của Trạch, gọn gàng đơn giản, “Cảm ơn.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Viêm Dập Noãn cũng khó nén được ý cười, “Chúc mừng em, còn có tự giải quyết cho tốt.”
“Nha! Được, cảm ơn.” Đúng nha! Điều động nhiều người như vậy để lừa gạt người đàn ông đó nói ra những lời thật lòng, da của cô thực sự căng đến cự kỳ khẩn trương.
Cửa phòng nghỉ lại được đẩy ra, chú rể một thân tây trang trắng diện mạo phi phàm đi tới, nở một nụ cười mỉm không nói nhìn Thượng Quan Phiên Phiên.
Mới qua một phút đồng hồ, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra, xuất hiện tại của chính là Thượng Quan Thác Dương, khí thế như kèm theo cả mưa gió sắp tới, phía sau còn có phục vụ dẫn đường lên lầu, giữa đường lại đụng phải Thượng Quan Bối Vân cùng Y Vịnh Tình.
Cái đứa nhỏ này, nhìn thấy cha mẹ tới cũng không chào.” May mà vợ chồng bọn họ chăm sóc thích đáng, nếu không sợ rằng xương cốt khẳng định bị anh đụng đến rời rạc, Y Vịnh Tình nghiến răng nghiến lợi.
“Thật là! Không nhìn xem hôm nay là cái ngày gì.” Thượng Quan Bố Vân cũng không khách khí trách cứ con trai không lễ phép, mấy ngày trước biết được con gái muốn kết hôn, tức giận này đến bây giờ vẫn còn chưa giảm bớt chút nào, hôm nay ông xuất hiện tất nhiên không mang theo khuôn mặt hòa nhã.
Thượng Quan Thác Dương không rảnh hướng cha mẹ nói xin lỗi, dù sao chờ chút nữa chuyện phải nói xin lỗi xũng rất nhiều, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tính toán sổ sách với mèo con vụng trộm sau lưng anh muốn gả cho người khác.
“Em đang nổi điên cái gì?” vọt tới trước mặt chiếc váy cưới màu trắng, anh liền tức giận rít gào.
“Anh. . . .” Thượng Quan Phiên Phiên bị bộ dạng như tùy thời đều có thể chặt chém người khác của anh dọa đến đứng sững người, cái tên gia hỏa này lại muốn dọa cô!
“Em dẫn anh vào địa ngục sa đọa, giờ lại mơ tưởng ném một mình anh ở địa ngục, sau đó bản thân lại tiêu dao!”
Anh không còn đếm xỉa đến bất cứ thứ gì nữa rồi! Anh không cầm cự thêm nữa, rốt cuộc hạ quyết tâm không sợ ánh mắt thế tục, khi chuẩn bị hướng cô thừa nhận hẹn hò, cô lại phủi mông bỏ rơi anh? Anh không phát điên mới có quỷ!
“Ý của anh là. . . .” Nhanh lên! Mau nói lời kịch mà cô mong chờ đi, mặc kệ có phải là em gái hay không, với anh nhất định phải là em!
“Em dám nói em thật sự yêu người này?”
“Đương nhiên không. . . .” Chỉ cần một câu nói của anh là có thể kết thúc tất cả, cũng đừng phụ cô tìm nhiều người đến chứng kiến như thế!
“Bây giờ anh trịnh trọng thông báo với em, cả đời này anh không có khả năng coi em trở thành em gái, cho nên em cũng không cần coi anh như một người anh trai.” Tên vô lại bá đạo! Thượng Quan Phiên Phiên nhất thời đỏ ửng hốc mắt, cô vừa tức giận lại vừa cảm động, “ ‘Trịnh trọng thông báo’ bốn chữ này rất không lãng mạn.”
“Quản em! Đời này trừ bỏ anh ra, em không thể gả cho ai khác!” Vài người theo anh bước vào cửa đều thức thời lui sau vài bước, Thượng Quan Thác Dương cuồng vọng biểu thị chủ quyền công khai.
“Ách. . .Dương, cái kia. . . .” Duật Đát Yên chậm rãi bước tới cạnh anh, “Bây giờ anh nháo động phòng có phải quá sớm hay không?”
“Người nào cùng cô nháo động phòng?” Hung tợn như một tên cướp máy bay, anh chế trụ bả vai Thượng Quan Phiên Phiên kéo vào trong lòng, “Em, Thượng Quan Phiên Phiên, kiếp này, kiếp sau, còn có mấy kiếp sau nữa em đều bị Thượng Quan Thác Dương anh chiếm giữ, vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của anh”
Tất cả một mảnh im lặng, duy nhất chỉ có một người rõ ràng anh Thượng Quan Phiên Phiên.“Ha ha, Dương gần đây có phải anh quá mệt mỏi rồi hả?” Duật Đát Yên ý đồ hòa giải với anh.
Viêm Dập Hi bắt đầu làm cánh tay (Cái này tới nguyên cv, vì tớ cùng không hiểu lắm.), cho dù anh hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không gọi là ngoài ý muốn, giữa hai người này kì thật cũng để lại chút dấu vết.
Cũng giống như Viêm Dập Hi, Y Mạc Trạch cũng không cảm thấy có quá nhiều ngoài ý muốn. Viêm Dập Noãn nhàn nhạt hạ ánh mắt, mặt không chút thay đổi không ngừng tắt máy di động đang rung trong túi, không để ý tới không nhận điện thoại có khả năng tức đến giậm chân.
Thượng Quan Bối Vân lạnh lùng nhìn cảnh tượng hoang đường con trai ôm con gái, ngoài ý muốn, ông không có tức giận.
“Rốt cuộc bây giờ đang xảy ra cái chuyện gì?” Con gái kết hôn, con trai tới cướp dâu, xảy ra ở nhà người khác, có lẽ Y Vịnh Tình vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn, xảy ra tại nhà chính mình. . . .cũng không thấy bà có bao nhiêu khẩn trương.
Cái xảy đến luôn luôn phải đối mặt, gắt gao ôm lấy cô gái mặc lễ phục vào trong ngực, giờ khắc này, Thượng Quan Thác Dương mới biết được mình có bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu sợ hãi mất đi người phụ nữ này.
Đúng! Một người phụ nữ, không phải em gái, anh suy nghĩ rất nhiều, trốn cũng không thoát, chia tay không thể tách rời, so với việc cùng hành hạ lẫn nhau, không bằng dũng cảm đối mặt với hiện thực.
Anh lại một lần nữa làm tên cầm thú, sa đọa hay là thăng hoa, chỉ cần toàn tâm có trách nhiệm tất cả liền tốt, anh dần dần hiểu rõ.
Anh không thể xác định sau cùng là tích cực hay tiêu cực? Dù sao từ ngày bọn họ cùng bắt đầu trầm luân đó, anh ngay cả đạo đức cơ bản nhất cũng không có, trước quan niệm thị phi trắng đen, đã không phù hợp ở trên người anh rồi.
Chẳng qua cho đến khi không ai đồng ý để bọn họ cùng chung sống một lần nữa, quan hệ huyết thống thân cận nhất, bọn họ không thể sinh con của chính mình là điều tiếc nuối lớn nhất, có lẽ chỉ có thể dùng cách thức nhận con nuôi để bù lại, đến như bạn bè thân thiết, nhất là cha mẹ, trước tiên anh sẽ để bản thân mình đối mặt cầu xin sự tha thứ, không tới phiên cô lo lắng.
“Ba, mẹ thực xin lỗi, kỳ thật chúng con đã sớm yêu nhau, thậm chí nhiều lần còn phát sinh quan hệ vượt quá luân thường, hai người muốn trách muốn trách thì trách mình con, là tại con lúc trước mắt mù tai điếc không nhìn thấy sự thật, biết rõ nên dừng lại nhưng lại kìm lòng không đậu phạm sai lầm lần nữa.”
“Con nói các con yêu nhau thật lòng?” Y Vịnh Tình muốn xác định lại lần nữa, bởi vì sự tình mặc dù có điểm khó giải quyết, nhưng mà. . . .con gái bảo bối bà thương yeu nhiều năm sẽ không rời khỏi bà, bà cũng không cần lo lắng đến vấn đề mẹ chồng con dâu, như vậy có gì không tốt?
“Đúng vậy, con yêu Phiên Phiên, mặc kệ cô ấy có là chị gái hay em gái con. Con cũng đã yêu cô ấy đến thảm rồi.” Ngóng nhìn một đôi thủy mâu, Thượng Quan Thác Dương đầu hàng triệt để rồi.
Thượng Quan Phiên Phiên kích động rơi nước mắt, nhưng mà, thông báo của anh chênh lệch so với mong chờ của cô như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển, theo lý mà nói, anh phải nói đích thị (chỉ ý nhấn mạnh ví dụ như: đích thị cô ấy), mặc kệ Phiên Phiên có phải em gái con hay không, con cũng đã yêu cô ấy đến thảm rồi.
Cô muốn sửa đúng câu nói của anh, còn chưa kịp mở miệng, anh liền cúi người ngăn miệng cô lại, ngạo mạn tàn sát bừa bãi dẫn tới bao nhiêu thanh âm hút không khí.
Son môi của cô bị anh ăn luôn, muốn nói mà cũng quên hết lời để nói, cái tên vô lại này còn hung hãn hơn gấp trăm lần cô suy nghĩ nha!
Vừa mới ngừng hôn môi, Thượng Quan Thác Dương dừng lại trên cánh môi mềm mại thật lâu không dời đi, thật lâu mới ngẩng đầu lên đối mặt với mọi người.
“Thực xin lỗi, giấu giếm mọi người lâu như vậy, vì không muốn mọi người hổ thẹn, con quyết định sẽ mang Phiên Phiên ra nước ngoài sinh sống, lấy tiền tiết kiệm của con, thêm tiền sau này cùng nhau cố gắng kiếm thêm, bảo đảm tuyệt đối sẽ không để cho Phiên Phiên khổ qua một ngày, chúng con sẽ nhận nuôi một đưa trẻ, bù lại tiếc nuối không thể có con của chúng con, còn có. . . .”
“Thác Dương, con nghe mẹ nói, kỳ thật các con không cần nhận con nuôi, các con. . . “
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, không cần khuyên con nữa, con cùng Phiên Phiên cả đời này không có khả năng sống chung như hai anh em, trừ phi con chết, nếu không con không thể trơ mắt nhìn cô ấy vì ánh mắt thế tục, miễn cưỡng kết hôn sinh con.”
“Ừ. ba biết ý của con, ba cho rằng các con không cần phải ra nước ngoài. . . .”
“Ba, con biết ba muốn nói gì, con tin tưởng hai người sau cùng nhất định sẽ đứng về phía chúng con, nhưng mà, con cùng Phiên Phiên không thể liên lụy tới cha mẹ, để cho tất cả bạn bè thân thiết mất mặt.”
“Con hãy nghe mẹ nói, trên cơ bản cái con coi là vấn đề không phải. . . .”
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, con biết mấy vấn đề đó không phải là vấn đề, một ngày nào đó tình cảm của con cùng Phiên Phiên sẽ được mọi người chúc phúc, nhưng lấy việc trước mắt mà nói, con nghĩ muốn bỏ xuống toàn bộ, đến một nơi không ai biết chúng con là ai, đối với Phiên Phiên mà nói, áp lực sẽ không lớn nư vậy.”
Người đàn ông bị tình yêu làm cho mê muội tất cả đều là não heo! Y Vịnh Tình khoát tay không muốn nhiều lời, Thượng Quan Phiên Phiên thấy thế, khẩn trương nhảy ra nói chuyện, dù sao tháo chuông cần tìm người buộc chuông, đây có lẽ là thời điểm cần tuyên bố rõ ràng sự thật rồi.
Cô nầng khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lên, dừng trước đôi mắt đang sợ hãi mất đi cô, “Anh hãy nghe em nói …”
“Em ngậm miệng, tất cả để anh xử lý.” Anh hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng có chút sưng của cô một cái, “Ba mẹ muốn đánh phải không, anh không sao, chỉ cần bọn họ đồng ý thành toàn chuyện của chúng ta.”
“Con trai, con không biết ba muốn nói gì, con trước hết hãy nghe ta. . . .”
“Ba, ba đừng khuyên con, con cũng đã từng khuyên qua Phiên Phiên, khuyên qua bản thân con, chúng con đã từng liều mình vùng vẫy thoát khỏi đoạn tình cảm hung hãn này, con tìm một thời gian thật dài mới thanh tỉnh, sau đó xác định dù có thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi đoạn dây ràng buộc đó, cho nên con liền buông tha cho quyết định chia tay.”
“Ba đều biết, cho nên. . .. .”
“Ba, người không hiểu, anh em ruột yêu nhau thực sự cực kỳ khổ sở, cực kỳ dày vò, muốn kiên trì tiếp tục không hề dễ dàng, yêu đến mức khắc sâu muốn tách rời càng khó khăn, bọn con lén lút sợ bị phát hiện, thời điểm anh anh em em, lại càng để cho cảm giác tội ác bức đến phát điên, đúng là vô luận cửa ải khó khăn thế nào, đều không thể chia cắt chúng con, ngược lại càng thêm mong nhớ. . .. có lẽ chúng con vốn nhất định không phải anh em, là một đôi bạn tri kỷ, là sai sót ngẫu nhiên của ông trời để cho chúng con đầu thai sai rồi.”
“Nói đầu thai sai kỳ thật không chính xác lắm, bởi vì chúng ta. . .. .”
“Anh nói em ngậm miệng, muốn chém giết muốn róc thịt anh sẽ ở phía trước che cho em.” Anh nổi giận đùng đùng cắt ngang tiếng mèo kêu, cái con mèo con thối tha này, cái màn gạt anh trộm kết hôn với người khác vẫn còn nóng hầm hập, bây giờ còn dám liều mình xen mồm, chán sống sao?
“Em chỉ nhắc nhở anh nên làm rõ tình hình trước a!”
“Là ai muốn làm tình hình không rõ ràng? Lần ầm ĩ tối nay có thể làm em dễ chịu rồi.”
Anh gầm nhẹ bân tai cô, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể khiến mọi người ở đây nghe rõ.
Vợ chồng nhà họ Viêm cùng Y Mạc Trạch từ nhỏ lớn lên cùng hai anh này đều không biết chuyện, nghe bọn họ mập mờ rỉ tai, cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ thì chính là có bằng ấy bất ngờ, Thượng Quan Phiên Phiên đỏ mặt,cô thaaatjko thể tin được rằng anh lại dám trước mặt mọi người ngang nhiên đùa giỡn cô.
Phòng nghỉ loạn thành một đoàn giờ lặng ngắt như tờ, bởi vì bất kể người nào mở miệng, đều bị cái tên gia hỏa xấu tính kia trách móc, rất sợ mọi người không tin tưởng hắn đã suy nghĩ cặn kẽ yêu thương cô thật lòng.
Lớn mật cầm tay cô dâu vừa dịu dàng lại ác bá, nghênh ngang đi tới trước mặt chú rể, hết sức căng thẳng cho rằng sẽ xảy ra xung đột đổ máu, mọi người không khỏi bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng ngoài dự tính chính là, Thượng Quan Thác Dương lại khom người xuống thật sâu.
“Rất xin lỗi tôi đã phá hủy hôn lễ này, tôi không biết Phiên Phiên tức giận với tôi, muốn trả lại bình yên cho tôi nên mới quyết định cùng cậu kết hôn, xin cậu hãy tin rằng tôi cùng Phiên Phiên không có ác ý, không phải cố ý muốn tổn thương cậu.” Thái độ của hắn không kiêu ngạo cũng không tự ti, từng câu từng chữ tràn đầy thành ý, “Tôi tin tưởng cậu đối với Phiên Phiên rất tốt, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi với cậu, bởi vì từ nhiều năm trước cô ấy đã quyết định rơi xuống địa ngục cùng tôi, trọn đời không được siêu sinh, cho nên cô ấy không có phúc khí tiếp nhận tình cả của cậu, hy vọng cậu sẽ tha thứ cho chúng tôi.”
“Không, tôi sẽ không trách cô ấy, vĩnh viễn sẽ không.” Gương mặt chú rể vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh ta nhận được thù lao là tốt rồi, những thứ khác, không liên quan tới anh ta, “Không sao, ai người cứ tự nhiên đi!”
Thượng Quan Thác Dương khom lưng trước mặt mọi người gửi lời xin lỗi thật sâu, ôm Thượng Quan Phiên Phiên trong ngực ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng nghỉ, con đường sau này bọn họ đi không biết là thiên đường hay vẫn là địa ngục, bọn họ cũng sẽ kiên định dắt tay nhau cùng đối mặt.
Ngạo mạn không chịu cưỡng ép như Thượng Quan Thác Dương lại cam nguyện vì một người phụ nữ cúi đầu buông xuống tất cả, vài người bạn tốt quen thuộc với tính cách của anh, mắt thấy thái độ của anh thành khẩn nghiêm túc không khỏi động lòng.
Câu chuyện về tình cảm anh em đến đây là kết thúc, Thượng Quan Bối Vân thân là đại gia trưởng, chân mày không nhăn chuẩn bị thay đôi nam nữ chùi đít, phải nói, chỉ có thằng con trai ngu dốt nghe không lọt tai lời của người khác mới muốn chùi mông.
“Ách. . .” Nói đến lúng túng, ông ngay cả tên họ của đối tượng con gái muốn gả là gì cũng không biết, “Rất xin lỗi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm.”
“Đúng vậy, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho bọn họ, thật ra thì bọn họ không phải là anh em ruột.”
Lời này của Y Vịnh Tình vừa nói ra, mấy người trẻ tuổi không hiểu chuyện đều sững sờ toàn bộ, chỉ có Viêm Dập Noãn rất lãnh tĩnh yên lặng mở điện thoại di động, mấy chục cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn cảnh cáo cô lập tức xuất hiện, chân mày cô nhăn lại thật chặt, lại yên lặng đóng điện thoại di động.
Chú rể không nhanh không chậm mà nói: “Các vị đừng lo lắng, thật ra thì tôi được bạn của Phiên Phiên giới thiệu làm diễn viên tạm thời, cô ấy có dặn dò, nếu vận khí tốt chắn chắn sẽ có người đến phá hủy hôn lễ, sau đó cô ấy sẽ tự giải thích với mọi người.” Cái gì. . . .đám người ngây ngốc tại chỗ, ý là bọn họ hôm nay bỏ xuống tất cả mọi chuyện đến nơi này là để giúp đỡ cùng làm diễn viên tạm thời sao?
Thượng Quan Bối Vân cùng Y Vịnh Tình ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nhau một cái, hai đứa trẻ chết tiệt này. . . .
Nhưng mà, tính xấu của con trai mình bọn họ rõ ràng hơn bất kì người nào, tên gia hỏa ngu xuẩn đó cho là Phiên Phiên gạt hắn gả cho người khác nên giận dữ, Phiên Phiên lần này có thể bị gán tội, không biết tiểu tử kia lúc nào thì mới phát hiện chân tướng sự thật???
【 hết trọn bộ 】
----------oOo----------
Linh cảm tựa như thứ trò chơi, có khi suy nghĩ khô cả ruột nhưng đến cái rắm cũng không phóng ra được, nhưng đôi khi lại liên miên không dứt nói muốn ngăn cũng không ngăn được.
Một bản vẽ phác thảo mang tên “quan điện Pandora” đã được hoàn thành, lấy các mái quan đình truyền thồng của người Hoa trau truốt, to lớn điểm xuyết thêm vài nét thiết kế hiện đại, bất đồng nhưng lại dung hợp không mâu thuẫn, là sự thăng cấp của “hộp báu Pandora”, có thể nói chính bản thân anh cũng rất hài lòng với tác phẩm này.
Một bản vẽ phác thảo tinh tế như vậy, từ lúc nổi lên ý tưởng đến hoàn thành phác thảo, anh chỉ tốn mất hai tuần lễ.
Ngâm mình thoải mái trong nước nóng, mấy ngày liên liếp đại não quay vòng như chong chóng bây giờ mới có chút thả lỏng, đang hết sức thích ý, nếu trong lòng có mèo con mềm mại, nũng nịu thì quá hoàn hảo rồi.
Ha ha! Thì ra anh lại tương tư rồi sao? Thượng Quan Thác Dương cẩu tha lơ đễnh từ trước đến nay cuối cùng lại có ngày đau khổ tương tư, sợ rằng sẽ khiến ko ít người làm rơi mắt kính! Một năm vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh cảm thấy hết sức hoài niệm.
Nhưng người đời biết Thượng Quan Thác bất quá tất cả chỉ là hư danh, người nào thật sự hiểu thâu tâm tư của anh? Anh thậm chí còn chưa bao giờ để ý đến vấn đề này, sau này cũng sẽ không để trong lòng, chỉ cần hy vọng biết người biết anh là đủ rồi.
Chờ hết việc trên tay, anh tính sẽ đối mặt với thực tế, làm thế nào mới khiến cha mẹ bớt giận? Về phần vài ngượi bạn tốt. . .. .bọn họ sẽ ủng hộ chứ?
Anh đã sớm tính đến tình huống xấu nhất đó chính là thân bại danh liệt, không sao cả! Giá trị thân phận cùng sự nổi tiếng, vốn không phải là mục địch anh muốn đạt được, kiến trúc sư là nghề anh yêu thích, ngày sau cho dù không có cơ hội đạt được thành tựu xuất sắc, anh vẫn sẽ tiếp tục thiết kế.
Chỉ là mèo con khiến người ta thương tiếc cũng phải từ bỏ toàn bộ mọi thứ có được hiện giờ, còn có khả năng sẽ phải cùng anh đi thật xa để che dấu tai mắt người đời, anh thật sự cực kỳ không nỡ ủy khuất cô.
Trước kia là anh đã quá xem nhẹ dũng khí của cô, mới có thể nghĩ rằng cô sẽ vì bị người đời phỉ nhổ làm xấu hổ mà bỏ chạy, cẩn thận nghĩ lại, mặc dù cô gái kia rất ngốc, nhưng cô cũng có rất nhiều dũng cảm không cần hoài nghi.
Chỉ cần việc vụng trộm yêu đơn phương nhiều năm đã cần biết bao dũng khí để chống đỡ, bước tới gần thứ tình cảm cố kị cũng cần phải có dũng khí, thừa nhận ko cẩn thận trượt chân cũng cần phải có dùng khí, ko sợ tiếp tục phạm sai lầm một lần nữa bước tới càng phải cần dũng khí. . . .dũng khí vớ vẩn đó đúng là ko thể xem nhẹ.
Tự xem lại anh, rõ ràng tình cảm của mình còn lo chưa xong không biết phải làm thế nào, lại còn tự cho mình là đúng vì cô làm ra một số việc hành hạ lẫn nhau, tất cả đều do anh ồn ào, xem ra dũng khí của anh còn thua xa cô!
Nhưng không quan hệ, nếu như nàng là Thiêu thân lao vào lửa thì ta sẽ nguyện ý dập tắt lửa, làm vầng sáng bảo hộ nàng, vĩnh viễn không cho kẻ ngốc như nàng có cơ hội một mình gánh chịu đau thương
Tắm sạch thoải mái trong nước nóng, anh đi ra khỏi phòng tắm liền thấy điện thoại di động tiện tay ném trên giường đang phát sáng, nhìn thấy có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ. Kỳ quái, vợ chồng nhà họ Viêm ăn no rảnh rỗi vội vã tìm anh để làm gì? Còn có chị Trạch Hòa Noãn? Đã xảy ra chuyện quan trọng gì sao?
Anh đang suy nghĩ nên gọi điện thoại cho ai trước, thì Duật Đát Yên lại trùng hợp gọi tới.
“Mọi người muốn hẹn ăn mừng tôi xuất quan sao?” Nói xuất quan không hề quá, khi đó anh vẽ căn bản là cách ly với thế giới bên ngoài.
“Anh đang nói gì vậy?” Dương nói hơi là lạ, phải là mừng lấy chồng mới đúng, nhưng mà nhân vật chính cũng không phải anh, “Anh không đến hội trường sao?”
“Hội trường?”
“Đúng vậy! Anh đang tức giận à?”
“Tức giận?” Cô gái này thời điểm không nên nói lại nói rất nhiều, thời điểm nên nói rõ ràng lại luôn hàm hồ.
“Kỳ thật tôi cũng cực kỳ tức giận nhưng mà cũng chưa nói cái gì, đợi nghi lễ kết thúc tôi sẽ tra khảo cô ấy thật tốt.”
“Nghi lễ?”
“Tôi cũng hiểu được tâm trạng của anh, sáng nay chúng tôi cũng mới nhận được thông báo, cho nên. . . .”
“Tiểu Yên, nói trọng điểm.”
“Thì ra là anh không biết nha!” Cô rất muốn xem náo nhiệt nhưng Dương thế nào giờ này còn chưa tới? “Phiên Phiên cùng với mẹ anh lần trước có đề cập qua vấn đề người đàn ông nên kết hôn, Uy! Anh tức giận thì quay về mà tức giận, đúng là em gái mình hôm nay kết hôn, anh vẫn nên duy trì phong độ, sau đó hãy cùng chúng tôi liên thủ trừng phạt lại. . . .”
“Tiệc cưới được tổ chức ở đâu?” Đáng chết! Không khí sao đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Không! Hẳn là phổi của anh bị tức giận chiếm đóng không có thời gian giải phóng dưỡng khí rồi!
Duật Đát Yên báo lại địa chỉ, vẫn còn không quên nhắc nhở anh lửa thiêu tới mông rồi, “Nghi thức sắp bắt đầu rồi!”
Thượng Quan Thác Dương trở tay làm rơi vỡ điện thoại, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên liền xông ra ngoài, đừng nói là lửa thiêu tới mông, cho dù là cả xe lửa anh cũng đuổi tới đúng lúc được! Cái con mèo chết tiệt ngu xuẩn tới rốt cuộc đang chơi cái trò gì? Chết tiệt đáng chết! Nếu như cô còn chưa cho anh một cái công đạo vừa ý, anh sẽ không tiếc dùng một trận lửa hủy đi hôn lễ này!
Phòng nghỉ cô dâu.
“Thượng Quan Phiên Phiên, cậu quá ko không suy nghĩ rồi!” Duật Đát Yên dẫn đầu gây khó dễ.
“Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý, tớ. . . .” Cô còn chưa kịp sử dụng sát chiêu cuối cùng để giải thích cho mình, Duật Đát Yên đã nén nước mắt cầm tay cô.
“Tớ biết cậu nhất định có thể dành được hạnh phúc của chính mình, đồng ý với tớ, cậu nhất định phải cực kỳ hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc nhé!”
Cô chần chờ một hồi, lập tức lại nở ra một nụ cười, “Tớ sẽ, cảm ơn cậu.” Cô quyết định muốn ép buộc một lần, để cho cái tên vô lại mạnh miệng kia đầu hàng triệt để.
“Anh hy vọng lần sau Tiểu Yên mang thai sẽ có người cùng làm bạn, chúc mừng em!” Viem Dập Hi chúc mừng nhưng trọng điểm vẫn nằm trên người bà xã.
“Uh, cám ơn.”
“Chúc mừng, thật sự cực kỳ vui vẻ thay em.”
Ha! Thật có tác phong của Trạch, gọn gàng đơn giản, “Cảm ơn.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Viêm Dập Noãn cũng khó nén được ý cười, “Chúc mừng em, còn có tự giải quyết cho tốt.”
“Nha! Được, cảm ơn.” Đúng nha! Điều động nhiều người như vậy để lừa gạt người đàn ông đó nói ra những lời thật lòng, da của cô thực sự căng đến cự kỳ khẩn trương.
Cửa phòng nghỉ lại được đẩy ra, chú rể một thân tây trang trắng diện mạo phi phàm đi tới, nở một nụ cười mỉm không nói nhìn Thượng Quan Phiên Phiên.
Mới qua một phút đồng hồ, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra, xuất hiện tại của chính là Thượng Quan Thác Dương, khí thế như kèm theo cả mưa gió sắp tới, phía sau còn có phục vụ dẫn đường lên lầu, giữa đường lại đụng phải Thượng Quan Bối Vân cùng Y Vịnh Tình.
Cái đứa nhỏ này, nhìn thấy cha mẹ tới cũng không chào.” May mà vợ chồng bọn họ chăm sóc thích đáng, nếu không sợ rằng xương cốt khẳng định bị anh đụng đến rời rạc, Y Vịnh Tình nghiến răng nghiến lợi.
“Thật là! Không nhìn xem hôm nay là cái ngày gì.” Thượng Quan Bố Vân cũng không khách khí trách cứ con trai không lễ phép, mấy ngày trước biết được con gái muốn kết hôn, tức giận này đến bây giờ vẫn còn chưa giảm bớt chút nào, hôm nay ông xuất hiện tất nhiên không mang theo khuôn mặt hòa nhã.
Thượng Quan Thác Dương không rảnh hướng cha mẹ nói xin lỗi, dù sao chờ chút nữa chuyện phải nói xin lỗi xũng rất nhiều, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tính toán sổ sách với mèo con vụng trộm sau lưng anh muốn gả cho người khác.
“Em đang nổi điên cái gì?” vọt tới trước mặt chiếc váy cưới màu trắng, anh liền tức giận rít gào.
“Anh. . . .” Thượng Quan Phiên Phiên bị bộ dạng như tùy thời đều có thể chặt chém người khác của anh dọa đến đứng sững người, cái tên gia hỏa này lại muốn dọa cô!
“Em dẫn anh vào địa ngục sa đọa, giờ lại mơ tưởng ném một mình anh ở địa ngục, sau đó bản thân lại tiêu dao!”
Anh không còn đếm xỉa đến bất cứ thứ gì nữa rồi! Anh không cầm cự thêm nữa, rốt cuộc hạ quyết tâm không sợ ánh mắt thế tục, khi chuẩn bị hướng cô thừa nhận hẹn hò, cô lại phủi mông bỏ rơi anh? Anh không phát điên mới có quỷ!
“Ý của anh là. . . .” Nhanh lên! Mau nói lời kịch mà cô mong chờ đi, mặc kệ có phải là em gái hay không, với anh nhất định phải là em!
“Em dám nói em thật sự yêu người này?”
“Đương nhiên không. . . .” Chỉ cần một câu nói của anh là có thể kết thúc tất cả, cũng đừng phụ cô tìm nhiều người đến chứng kiến như thế!
“Bây giờ anh trịnh trọng thông báo với em, cả đời này anh không có khả năng coi em trở thành em gái, cho nên em cũng không cần coi anh như một người anh trai.” Tên vô lại bá đạo! Thượng Quan Phiên Phiên nhất thời đỏ ửng hốc mắt, cô vừa tức giận lại vừa cảm động, “ ‘Trịnh trọng thông báo’ bốn chữ này rất không lãng mạn.”
“Quản em! Đời này trừ bỏ anh ra, em không thể gả cho ai khác!” Vài người theo anh bước vào cửa đều thức thời lui sau vài bước, Thượng Quan Thác Dương cuồng vọng biểu thị chủ quyền công khai.
“Ách. . .Dương, cái kia. . . .” Duật Đát Yên chậm rãi bước tới cạnh anh, “Bây giờ anh nháo động phòng có phải quá sớm hay không?”
“Người nào cùng cô nháo động phòng?” Hung tợn như một tên cướp máy bay, anh chế trụ bả vai Thượng Quan Phiên Phiên kéo vào trong lòng, “Em, Thượng Quan Phiên Phiên, kiếp này, kiếp sau, còn có mấy kiếp sau nữa em đều bị Thượng Quan Thác Dương anh chiếm giữ, vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của anh”
Tất cả một mảnh im lặng, duy nhất chỉ có một người rõ ràng anh Thượng Quan Phiên Phiên.“Ha ha, Dương gần đây có phải anh quá mệt mỏi rồi hả?” Duật Đát Yên ý đồ hòa giải với anh.
Viêm Dập Hi bắt đầu làm cánh tay (Cái này tới nguyên cv, vì tớ cùng không hiểu lắm.), cho dù anh hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không gọi là ngoài ý muốn, giữa hai người này kì thật cũng để lại chút dấu vết.
Cũng giống như Viêm Dập Hi, Y Mạc Trạch cũng không cảm thấy có quá nhiều ngoài ý muốn. Viêm Dập Noãn nhàn nhạt hạ ánh mắt, mặt không chút thay đổi không ngừng tắt máy di động đang rung trong túi, không để ý tới không nhận điện thoại có khả năng tức đến giậm chân.
Thượng Quan Bối Vân lạnh lùng nhìn cảnh tượng hoang đường con trai ôm con gái, ngoài ý muốn, ông không có tức giận.
“Rốt cuộc bây giờ đang xảy ra cái chuyện gì?” Con gái kết hôn, con trai tới cướp dâu, xảy ra ở nhà người khác, có lẽ Y Vịnh Tình vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn, xảy ra tại nhà chính mình. . . .cũng không thấy bà có bao nhiêu khẩn trương.
Cái xảy đến luôn luôn phải đối mặt, gắt gao ôm lấy cô gái mặc lễ phục vào trong ngực, giờ khắc này, Thượng Quan Thác Dương mới biết được mình có bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu sợ hãi mất đi người phụ nữ này.
Đúng! Một người phụ nữ, không phải em gái, anh suy nghĩ rất nhiều, trốn cũng không thoát, chia tay không thể tách rời, so với việc cùng hành hạ lẫn nhau, không bằng dũng cảm đối mặt với hiện thực.
Anh lại một lần nữa làm tên cầm thú, sa đọa hay là thăng hoa, chỉ cần toàn tâm có trách nhiệm tất cả liền tốt, anh dần dần hiểu rõ.
Anh không thể xác định sau cùng là tích cực hay tiêu cực? Dù sao từ ngày bọn họ cùng bắt đầu trầm luân đó, anh ngay cả đạo đức cơ bản nhất cũng không có, trước quan niệm thị phi trắng đen, đã không phù hợp ở trên người anh rồi.
Chẳng qua cho đến khi không ai đồng ý để bọn họ cùng chung sống một lần nữa, quan hệ huyết thống thân cận nhất, bọn họ không thể sinh con của chính mình là điều tiếc nuối lớn nhất, có lẽ chỉ có thể dùng cách thức nhận con nuôi để bù lại, đến như bạn bè thân thiết, nhất là cha mẹ, trước tiên anh sẽ để bản thân mình đối mặt cầu xin sự tha thứ, không tới phiên cô lo lắng.
“Ba, mẹ thực xin lỗi, kỳ thật chúng con đã sớm yêu nhau, thậm chí nhiều lần còn phát sinh quan hệ vượt quá luân thường, hai người muốn trách muốn trách thì trách mình con, là tại con lúc trước mắt mù tai điếc không nhìn thấy sự thật, biết rõ nên dừng lại nhưng lại kìm lòng không đậu phạm sai lầm lần nữa.”
“Con nói các con yêu nhau thật lòng?” Y Vịnh Tình muốn xác định lại lần nữa, bởi vì sự tình mặc dù có điểm khó giải quyết, nhưng mà. . . .con gái bảo bối bà thương yeu nhiều năm sẽ không rời khỏi bà, bà cũng không cần lo lắng đến vấn đề mẹ chồng con dâu, như vậy có gì không tốt?
“Đúng vậy, con yêu Phiên Phiên, mặc kệ cô ấy có là chị gái hay em gái con. Con cũng đã yêu cô ấy đến thảm rồi.” Ngóng nhìn một đôi thủy mâu, Thượng Quan Thác Dương đầu hàng triệt để rồi.
Thượng Quan Phiên Phiên kích động rơi nước mắt, nhưng mà, thông báo của anh chênh lệch so với mong chờ của cô như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển, theo lý mà nói, anh phải nói đích thị (chỉ ý nhấn mạnh ví dụ như: đích thị cô ấy), mặc kệ Phiên Phiên có phải em gái con hay không, con cũng đã yêu cô ấy đến thảm rồi.
Cô muốn sửa đúng câu nói của anh, còn chưa kịp mở miệng, anh liền cúi người ngăn miệng cô lại, ngạo mạn tàn sát bừa bãi dẫn tới bao nhiêu thanh âm hút không khí.
Son môi của cô bị anh ăn luôn, muốn nói mà cũng quên hết lời để nói, cái tên vô lại này còn hung hãn hơn gấp trăm lần cô suy nghĩ nha!
Vừa mới ngừng hôn môi, Thượng Quan Thác Dương dừng lại trên cánh môi mềm mại thật lâu không dời đi, thật lâu mới ngẩng đầu lên đối mặt với mọi người.
“Thực xin lỗi, giấu giếm mọi người lâu như vậy, vì không muốn mọi người hổ thẹn, con quyết định sẽ mang Phiên Phiên ra nước ngoài sinh sống, lấy tiền tiết kiệm của con, thêm tiền sau này cùng nhau cố gắng kiếm thêm, bảo đảm tuyệt đối sẽ không để cho Phiên Phiên khổ qua một ngày, chúng con sẽ nhận nuôi một đưa trẻ, bù lại tiếc nuối không thể có con của chúng con, còn có. . . .”
“Thác Dương, con nghe mẹ nói, kỳ thật các con không cần nhận con nuôi, các con. . . “
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, không cần khuyên con nữa, con cùng Phiên Phiên cả đời này không có khả năng sống chung như hai anh em, trừ phi con chết, nếu không con không thể trơ mắt nhìn cô ấy vì ánh mắt thế tục, miễn cưỡng kết hôn sinh con.”
“Ừ. ba biết ý của con, ba cho rằng các con không cần phải ra nước ngoài. . . .”
“Ba, con biết ba muốn nói gì, con tin tưởng hai người sau cùng nhất định sẽ đứng về phía chúng con, nhưng mà, con cùng Phiên Phiên không thể liên lụy tới cha mẹ, để cho tất cả bạn bè thân thiết mất mặt.”
“Con hãy nghe mẹ nói, trên cơ bản cái con coi là vấn đề không phải. . . .”
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, con biết mấy vấn đề đó không phải là vấn đề, một ngày nào đó tình cảm của con cùng Phiên Phiên sẽ được mọi người chúc phúc, nhưng lấy việc trước mắt mà nói, con nghĩ muốn bỏ xuống toàn bộ, đến một nơi không ai biết chúng con là ai, đối với Phiên Phiên mà nói, áp lực sẽ không lớn nư vậy.”
Người đàn ông bị tình yêu làm cho mê muội tất cả đều là não heo! Y Vịnh Tình khoát tay không muốn nhiều lời, Thượng Quan Phiên Phiên thấy thế, khẩn trương nhảy ra nói chuyện, dù sao tháo chuông cần tìm người buộc chuông, đây có lẽ là thời điểm cần tuyên bố rõ ràng sự thật rồi.
Cô nầng khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lên, dừng trước đôi mắt đang sợ hãi mất đi cô, “Anh hãy nghe em nói …”
“Em ngậm miệng, tất cả để anh xử lý.” Anh hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng có chút sưng của cô một cái, “Ba mẹ muốn đánh phải không, anh không sao, chỉ cần bọn họ đồng ý thành toàn chuyện của chúng ta.”
“Con trai, con không biết ba muốn nói gì, con trước hết hãy nghe ta. . . .”
“Ba, ba đừng khuyên con, con cũng đã từng khuyên qua Phiên Phiên, khuyên qua bản thân con, chúng con đã từng liều mình vùng vẫy thoát khỏi đoạn tình cảm hung hãn này, con tìm một thời gian thật dài mới thanh tỉnh, sau đó xác định dù có thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi đoạn dây ràng buộc đó, cho nên con liền buông tha cho quyết định chia tay.”
“Ba đều biết, cho nên. . .. .”
“Ba, người không hiểu, anh em ruột yêu nhau thực sự cực kỳ khổ sở, cực kỳ dày vò, muốn kiên trì tiếp tục không hề dễ dàng, yêu đến mức khắc sâu muốn tách rời càng khó khăn, bọn con lén lút sợ bị phát hiện, thời điểm anh anh em em, lại càng để cho cảm giác tội ác bức đến phát điên, đúng là vô luận cửa ải khó khăn thế nào, đều không thể chia cắt chúng con, ngược lại càng thêm mong nhớ. . .. có lẽ chúng con vốn nhất định không phải anh em, là một đôi bạn tri kỷ, là sai sót ngẫu nhiên của ông trời để cho chúng con đầu thai sai rồi.”
“Nói đầu thai sai kỳ thật không chính xác lắm, bởi vì chúng ta. . .. .”
“Anh nói em ngậm miệng, muốn chém giết muốn róc thịt anh sẽ ở phía trước che cho em.” Anh nổi giận đùng đùng cắt ngang tiếng mèo kêu, cái con mèo con thối tha này, cái màn gạt anh trộm kết hôn với người khác vẫn còn nóng hầm hập, bây giờ còn dám liều mình xen mồm, chán sống sao?
“Em chỉ nhắc nhở anh nên làm rõ tình hình trước a!”
“Là ai muốn làm tình hình không rõ ràng? Lần ầm ĩ tối nay có thể làm em dễ chịu rồi.”
Anh gầm nhẹ bân tai cô, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể khiến mọi người ở đây nghe rõ.
Vợ chồng nhà họ Viêm cùng Y Mạc Trạch từ nhỏ lớn lên cùng hai anh này đều không biết chuyện, nghe bọn họ mập mờ rỉ tai, cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ thì chính là có bằng ấy bất ngờ, Thượng Quan Phiên Phiên đỏ mặt,cô thaaatjko thể tin được rằng anh lại dám trước mặt mọi người ngang nhiên đùa giỡn cô.
Phòng nghỉ loạn thành một đoàn giờ lặng ngắt như tờ, bởi vì bất kể người nào mở miệng, đều bị cái tên gia hỏa xấu tính kia trách móc, rất sợ mọi người không tin tưởng hắn đã suy nghĩ cặn kẽ yêu thương cô thật lòng.
Lớn mật cầm tay cô dâu vừa dịu dàng lại ác bá, nghênh ngang đi tới trước mặt chú rể, hết sức căng thẳng cho rằng sẽ xảy ra xung đột đổ máu, mọi người không khỏi bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng ngoài dự tính chính là, Thượng Quan Thác Dương lại khom người xuống thật sâu.
“Rất xin lỗi tôi đã phá hủy hôn lễ này, tôi không biết Phiên Phiên tức giận với tôi, muốn trả lại bình yên cho tôi nên mới quyết định cùng cậu kết hôn, xin cậu hãy tin rằng tôi cùng Phiên Phiên không có ác ý, không phải cố ý muốn tổn thương cậu.” Thái độ của hắn không kiêu ngạo cũng không tự ti, từng câu từng chữ tràn đầy thành ý, “Tôi tin tưởng cậu đối với Phiên Phiên rất tốt, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi với cậu, bởi vì từ nhiều năm trước cô ấy đã quyết định rơi xuống địa ngục cùng tôi, trọn đời không được siêu sinh, cho nên cô ấy không có phúc khí tiếp nhận tình cả của cậu, hy vọng cậu sẽ tha thứ cho chúng tôi.”
“Không, tôi sẽ không trách cô ấy, vĩnh viễn sẽ không.” Gương mặt chú rể vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh ta nhận được thù lao là tốt rồi, những thứ khác, không liên quan tới anh ta, “Không sao, ai người cứ tự nhiên đi!”
Thượng Quan Thác Dương khom lưng trước mặt mọi người gửi lời xin lỗi thật sâu, ôm Thượng Quan Phiên Phiên trong ngực ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng nghỉ, con đường sau này bọn họ đi không biết là thiên đường hay vẫn là địa ngục, bọn họ cũng sẽ kiên định dắt tay nhau cùng đối mặt.
Ngạo mạn không chịu cưỡng ép như Thượng Quan Thác Dương lại cam nguyện vì một người phụ nữ cúi đầu buông xuống tất cả, vài người bạn tốt quen thuộc với tính cách của anh, mắt thấy thái độ của anh thành khẩn nghiêm túc không khỏi động lòng.
Câu chuyện về tình cảm anh em đến đây là kết thúc, Thượng Quan Bối Vân thân là đại gia trưởng, chân mày không nhăn chuẩn bị thay đôi nam nữ chùi đít, phải nói, chỉ có thằng con trai ngu dốt nghe không lọt tai lời của người khác mới muốn chùi mông.
“Ách. . .” Nói đến lúng túng, ông ngay cả tên họ của đối tượng con gái muốn gả là gì cũng không biết, “Rất xin lỗi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm.”
“Đúng vậy, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho bọn họ, thật ra thì bọn họ không phải là anh em ruột.”
Lời này của Y Vịnh Tình vừa nói ra, mấy người trẻ tuổi không hiểu chuyện đều sững sờ toàn bộ, chỉ có Viêm Dập Noãn rất lãnh tĩnh yên lặng mở điện thoại di động, mấy chục cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn cảnh cáo cô lập tức xuất hiện, chân mày cô nhăn lại thật chặt, lại yên lặng đóng điện thoại di động.
Chú rể không nhanh không chậm mà nói: “Các vị đừng lo lắng, thật ra thì tôi được bạn của Phiên Phiên giới thiệu làm diễn viên tạm thời, cô ấy có dặn dò, nếu vận khí tốt chắn chắn sẽ có người đến phá hủy hôn lễ, sau đó cô ấy sẽ tự giải thích với mọi người.” Cái gì. . . .đám người ngây ngốc tại chỗ, ý là bọn họ hôm nay bỏ xuống tất cả mọi chuyện đến nơi này là để giúp đỡ cùng làm diễn viên tạm thời sao?
Thượng Quan Bối Vân cùng Y Vịnh Tình ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nhau một cái, hai đứa trẻ chết tiệt này. . . .
Nhưng mà, tính xấu của con trai mình bọn họ rõ ràng hơn bất kì người nào, tên gia hỏa ngu xuẩn đó cho là Phiên Phiên gạt hắn gả cho người khác nên giận dữ, Phiên Phiên lần này có thể bị gán tội, không biết tiểu tử kia lúc nào thì mới phát hiện chân tướng sự thật???
【 hết trọn bộ 】
----------oOo----------