Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Có đứa nhỏ cuộc sống không còn tự do tự tại nữa, cho dù có mẹ già, cô cũng không thể mỗi ngày ngừng chiến đấu cho cục cưng ăn sữa, ôm cục cưng dỗ cục cưng. Bất quá nhìn cục cưng mỗi ngày một lớn thì vui sướng, hoàn toàn bù lại những ngày buồn bực, khó trách thường nhìn đến những người cha mẹ vì con của mình cái gì cũng có thể làm, kia hoàn toàn là một loại thiên tính, là người ích kỷ, vì đứa bé của mình nên cái gì cũng có thể làm, không thể bỏ qua một thứ gì.
Chu Lăng không phải là người hay nói chuyện, Ngô Ngôn lại trầm mặc ít nói, nhưng tiểu Ngữ lúc nào cũng "A a "cái miệng nhỏ nhắn kêu không ngừng, chờ lúc bắt đầu biết nói tập tọe thì nói một từ lập đi lặp lại vài lần, cho đến lúc có thể biểu đạt được ý kiến của mình, Chu Lăng cảm thấy: Sẽ không phải là ở trong bệnh viện ôm nhầm đứa bé chứ? Đứa bé này như thế nào lại thích nói chuyện như vậy? Không nói là không chịu được.
Chu Lăng kinh ngạc phát hiện tiểu Ngữ rất có thiên phú âm nhạc. Cô thì không biết hết những nốt nhạc, hoàn toàn có thể nói là không biết gì về âm nhạc, nếu con gái giống mình thì thật là đáng thương, lên thời điểm dưỡng thai cả ngày ở nhà cô đều nghe nhạc giành cho người mang thai, lập trí làm cho đứa bé tương lai không thể giống như mình được, lúc đi KTV chỉ ngồi ở một bên nhìn. Đại khái là dưỡng thai có hiệu quả, tiểu Ngữ nhi đối với tiết tấu âm nhạc đặc biệt mẫn cảm, có đôi khi khóc nháo loạn, nhưng đến khi nghe thấy âm nhạc thì liền an tĩnh lại.
Đến thời điểm có thể nói được, tiểu Ngữ nhi nghe nhạc thiếu nhi có thể hát theo ngâm nga vài câu, tuy rằng giọng hát vẫn chưa rõ, thường xuyên còn bị nghẹn nước miếng, không thể không tạm dừng, Chu Lăng lại kinh ngạc phát hiện, bé hát mỗi một cái âm đều cùng nguyên xướng không có sai biệt lắm, chỉ là âm si nghe không đi ra quá, nhưng âm rất chuẩn.
Thanh âm Ngô Ngôn tuy rằng thâm hậu, nhưng hoàn toàn lại không ca hát. Nhà Chu Lăng bọn họ từ nhỏ đến lớn cũng không có một người có cổ họng tốt, chẳng lẽ bây giờ lại xuất hiện ra một thiên tài âm nhạc?
Không nói tương lai tiểu Ngữ muốn hay không phát triển phương diện này, đi theo con đường âm nhạc, ít nhất bây giờ bé thích âm nhạc, con người luôn phải có một cái ham mê, có thể nói người thích ca hát, tương lai có rất nhiều bạn, đi chơi cũng không đến mức không hợp đàn, đến thời điểm có thể bộc lộ tài năng.
Chu Lăng mua rất nhiều đĩa hát ở trên mạng về, cô cố ý mua loại chất lượng nhất. Thanh âm âm nhạc vừa lớn, âm sắc cũng tốt rất nhiều, bé Ngô Ngữ mừng rỡ thẳng hừ hừ, đi theo âm nhạc xoay lên. Tiểu gia hỏa này thích nhất là lúc vừa hát vừa nhảy phả có người ở bên cạnh xem vỗ tay, hơn nữa chỉ có thể vỗ tay, không được hát theo, bằng không sẽ hầm hừ dừng lại, kêu lên: "Không cần phải hát!" Sau đó bắt đầu lại từ đầu vừa nhảy vừa hát. Nếu mà cố ý hát theo bé, thì thằng bé kia sẽ tức giận dừng lại trừng mắt, sau đó lại đây đem người đẩy vào phòng đóng cửa lại.
Có đôi khi, Chu Lăng cũng sẽ nghĩ, có phải hay không cô rất hy vọng con gái làm ca sĩ, mà cũng không biết có phải hay không kỳ thật là tiểu hài tử đều giống nhau, giống như tiểu Ngữ thích ca hát, kỳ thật cô căn bản không giống chính mình nghĩ như vậy có thiên phú âm nhạc? Cô như vậy có thể làm cho thằng bé kia bị áp lực, có thể hay không nuông chiều bị hư?
Giáo dục đứa nhỏ thật là một chuyện hết sức khó khăn và phiền toái a!
Chờ thời điểm tiểu Ngữ được hai tuổi, Chu Lăng liền đưa bé vào nhà trẻ ở trong bộ đội. Người nhà theo tùy quân càng ngày càng nhiều, cho nên trẻ con cũng càng ngày càng nhiều.
Thằng bé kia tiến vào cũng an vị ở trong đó, tính so tuổi với đám bạn thì bé là người cao nhất, trừ bỏ giọng nói không rõ, nhưng cái gì cũng nói được, mọi người đều nói thoạt nhìn thằng bé kia giống như đứa bé ba tuổi. Điểm này cũng làm cho Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, xem vóc dáng tiểu Ngữ này, hoàn toàn là chỉ giống Ngô Ngôn, cô vẫn lo lắng sẽ giống mình, thấp bé. Lúc cô đi tìm việc, tìm bạn trai cảm thấy rất mệt, bất luận là ở công ty hay là đàn ông, đều nói: muốn chiều cao ngoài một mét sáu mươi năm. Chu Lăng cơ hồ muốn phát điên, cái loại thấp bé giống như cô có phải hay không sẽ chết đói, phải làm lão xử nữ già cả đời?
Hoàn hảo tiểu Ngữ giống Ngô Ngôn, mà chính bản thân cô may mắn quen được Ngô Ngôn. Khả năng sau này cô sẽ không đem con gái gả cho người đàn ông mà không hề quen biết, ai biết tương lai tiểu Ngữ có thể hay không gặp được một người đàn ông tốt giống như Ngô Ngôn.
Lại qua một năm, bé Ngô Ngữ ba tuổi, bé Phúc Binh bảy tuổi. Bảy tuổi là phải bắt đầu học tiểu học, mặc dù đại đội đặc chủng có nhà trẻ, nhưng không có lớp tiểu học. Mà trường tiểu học ở bên thôn phụ cận, Chu Lăng vẫn lo lắng đem đứa bé đưa đi qua. Vài năm trước cô đã sớm xem qua, chỉ có ba cấp, từng cấp một chỉ có một ban, từng ban không đến mười người... Trường học như vậy cô có thể tin tưởng sao? Không nói nhất định phải vào trường điểm hay trường quý tộc, nhưng chủ yếu cũng phải tốt một chút chứ? Trường này giáo viên lại không đầy đủ, trong lớp trừ bỏ cái bảng đen và bàn ghế thì cái gì cũng không có,.
Không có biện pháp, Chu Lăng cắn răng một cái, đăng ký báo danh cho bé Phúc Binh vào trường học nước ngoài. Tuy trường học nước ngoài là tư nhân, nhưng ở thành phố N cũng được tính một nửa trọng điểm.
Nghe nói là có mấy lãnh đạo cao cấp có cổ phần ở trong đó, cho nên mấy giáo viên trung học đều điều giáo viên qua đó nhận chức, lấy nguyên nhân là tiền lương cao, phúc lợi cũng tốt.
Vốn cho bé Phúc Binh ở trọ ở trong trường, nhưng lo lắng bé vẫn còn quá nhỏ, như thế Chu Lăng nào cũng lo lắng, cuối cùng quyết định là thuê phòng ở ngay bên cạnh trường học, bản thân mình mang bé Ngô Ngữ và bé Phúc Binh đi qua ở.
Từ chỗ ở đi đến trường học không đến mười phút, còn không cần phải đi qua đường cái, bé Phúc Binh lại nhu thuận nghe lời, chỉ cần dẫn bé đi theo mấy lần, là hoàn toàn có thể yên tâm tự mình đi được. Dưới tầng nhà có quán bán đồ ăn sáng, có thể cầm tiên tự mình bé giải quyết, nếu mà nói lúc giữa trưa không muốn về nhà thì có thể ăn cơm ở trong trường học, buổi chiều tan học là về nhà.
Nhà trẻ tiểu Ngữ cùng tìm tốt lắm, cách hai con phố nhỏ là có một nhà trẻ tư nhân, cũng không nhỏ, và cũng có tiếng tăm ở thành phố N. Tuy rằng tiền phí đi học của hai bé có chút cao, nhưng lấy bọn họ thu vào mà nói gánh nặng thì không tính là quá nặng.
Hiện tại tệ nhất là vợ chồng bọn họ là hai người ở hai nơi, hoặc là buổi chiều thứ sáu Chu Lăng mang theo hai con trở về nhà, hoặc là buổi sáng thứ bảy Ngô Ngôn lái xe đi vào nội thành, hai người một tuần gặp một lần, so với ngưu lang chúc nữ thì vẫn còn tốt hơn nhiều.
Loại ở riêng này là tạm thời là nhìn không tới rạng đông, muốn cho bé Phúc Binh ở trọ trong trường cũng phải chờ vài năm nữa, chờ tới thời điểm bé học trung học, thì tiểu Ngữ cũng lên học tiểu học, cô vẫn là ở thành phố N... Tính thời gian, ít nhất cũng phải năm, sáu, bảy, tám năm.
Chu Lăng không phải là người hay nói chuyện, Ngô Ngôn lại trầm mặc ít nói, nhưng tiểu Ngữ lúc nào cũng "A a "cái miệng nhỏ nhắn kêu không ngừng, chờ lúc bắt đầu biết nói tập tọe thì nói một từ lập đi lặp lại vài lần, cho đến lúc có thể biểu đạt được ý kiến của mình, Chu Lăng cảm thấy: Sẽ không phải là ở trong bệnh viện ôm nhầm đứa bé chứ? Đứa bé này như thế nào lại thích nói chuyện như vậy? Không nói là không chịu được.
Chu Lăng kinh ngạc phát hiện tiểu Ngữ rất có thiên phú âm nhạc. Cô thì không biết hết những nốt nhạc, hoàn toàn có thể nói là không biết gì về âm nhạc, nếu con gái giống mình thì thật là đáng thương, lên thời điểm dưỡng thai cả ngày ở nhà cô đều nghe nhạc giành cho người mang thai, lập trí làm cho đứa bé tương lai không thể giống như mình được, lúc đi KTV chỉ ngồi ở một bên nhìn. Đại khái là dưỡng thai có hiệu quả, tiểu Ngữ nhi đối với tiết tấu âm nhạc đặc biệt mẫn cảm, có đôi khi khóc nháo loạn, nhưng đến khi nghe thấy âm nhạc thì liền an tĩnh lại.
Đến thời điểm có thể nói được, tiểu Ngữ nhi nghe nhạc thiếu nhi có thể hát theo ngâm nga vài câu, tuy rằng giọng hát vẫn chưa rõ, thường xuyên còn bị nghẹn nước miếng, không thể không tạm dừng, Chu Lăng lại kinh ngạc phát hiện, bé hát mỗi một cái âm đều cùng nguyên xướng không có sai biệt lắm, chỉ là âm si nghe không đi ra quá, nhưng âm rất chuẩn.
Thanh âm Ngô Ngôn tuy rằng thâm hậu, nhưng hoàn toàn lại không ca hát. Nhà Chu Lăng bọn họ từ nhỏ đến lớn cũng không có một người có cổ họng tốt, chẳng lẽ bây giờ lại xuất hiện ra một thiên tài âm nhạc?
Không nói tương lai tiểu Ngữ muốn hay không phát triển phương diện này, đi theo con đường âm nhạc, ít nhất bây giờ bé thích âm nhạc, con người luôn phải có một cái ham mê, có thể nói người thích ca hát, tương lai có rất nhiều bạn, đi chơi cũng không đến mức không hợp đàn, đến thời điểm có thể bộc lộ tài năng.
Chu Lăng mua rất nhiều đĩa hát ở trên mạng về, cô cố ý mua loại chất lượng nhất. Thanh âm âm nhạc vừa lớn, âm sắc cũng tốt rất nhiều, bé Ngô Ngữ mừng rỡ thẳng hừ hừ, đi theo âm nhạc xoay lên. Tiểu gia hỏa này thích nhất là lúc vừa hát vừa nhảy phả có người ở bên cạnh xem vỗ tay, hơn nữa chỉ có thể vỗ tay, không được hát theo, bằng không sẽ hầm hừ dừng lại, kêu lên: "Không cần phải hát!" Sau đó bắt đầu lại từ đầu vừa nhảy vừa hát. Nếu mà cố ý hát theo bé, thì thằng bé kia sẽ tức giận dừng lại trừng mắt, sau đó lại đây đem người đẩy vào phòng đóng cửa lại.
Có đôi khi, Chu Lăng cũng sẽ nghĩ, có phải hay không cô rất hy vọng con gái làm ca sĩ, mà cũng không biết có phải hay không kỳ thật là tiểu hài tử đều giống nhau, giống như tiểu Ngữ thích ca hát, kỳ thật cô căn bản không giống chính mình nghĩ như vậy có thiên phú âm nhạc? Cô như vậy có thể làm cho thằng bé kia bị áp lực, có thể hay không nuông chiều bị hư?
Giáo dục đứa nhỏ thật là một chuyện hết sức khó khăn và phiền toái a!
Chờ thời điểm tiểu Ngữ được hai tuổi, Chu Lăng liền đưa bé vào nhà trẻ ở trong bộ đội. Người nhà theo tùy quân càng ngày càng nhiều, cho nên trẻ con cũng càng ngày càng nhiều.
Thằng bé kia tiến vào cũng an vị ở trong đó, tính so tuổi với đám bạn thì bé là người cao nhất, trừ bỏ giọng nói không rõ, nhưng cái gì cũng nói được, mọi người đều nói thoạt nhìn thằng bé kia giống như đứa bé ba tuổi. Điểm này cũng làm cho Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, xem vóc dáng tiểu Ngữ này, hoàn toàn là chỉ giống Ngô Ngôn, cô vẫn lo lắng sẽ giống mình, thấp bé. Lúc cô đi tìm việc, tìm bạn trai cảm thấy rất mệt, bất luận là ở công ty hay là đàn ông, đều nói: muốn chiều cao ngoài một mét sáu mươi năm. Chu Lăng cơ hồ muốn phát điên, cái loại thấp bé giống như cô có phải hay không sẽ chết đói, phải làm lão xử nữ già cả đời?
Hoàn hảo tiểu Ngữ giống Ngô Ngôn, mà chính bản thân cô may mắn quen được Ngô Ngôn. Khả năng sau này cô sẽ không đem con gái gả cho người đàn ông mà không hề quen biết, ai biết tương lai tiểu Ngữ có thể hay không gặp được một người đàn ông tốt giống như Ngô Ngôn.
Lại qua một năm, bé Ngô Ngữ ba tuổi, bé Phúc Binh bảy tuổi. Bảy tuổi là phải bắt đầu học tiểu học, mặc dù đại đội đặc chủng có nhà trẻ, nhưng không có lớp tiểu học. Mà trường tiểu học ở bên thôn phụ cận, Chu Lăng vẫn lo lắng đem đứa bé đưa đi qua. Vài năm trước cô đã sớm xem qua, chỉ có ba cấp, từng cấp một chỉ có một ban, từng ban không đến mười người... Trường học như vậy cô có thể tin tưởng sao? Không nói nhất định phải vào trường điểm hay trường quý tộc, nhưng chủ yếu cũng phải tốt một chút chứ? Trường này giáo viên lại không đầy đủ, trong lớp trừ bỏ cái bảng đen và bàn ghế thì cái gì cũng không có,.
Không có biện pháp, Chu Lăng cắn răng một cái, đăng ký báo danh cho bé Phúc Binh vào trường học nước ngoài. Tuy trường học nước ngoài là tư nhân, nhưng ở thành phố N cũng được tính một nửa trọng điểm.
Nghe nói là có mấy lãnh đạo cao cấp có cổ phần ở trong đó, cho nên mấy giáo viên trung học đều điều giáo viên qua đó nhận chức, lấy nguyên nhân là tiền lương cao, phúc lợi cũng tốt.
Vốn cho bé Phúc Binh ở trọ ở trong trường, nhưng lo lắng bé vẫn còn quá nhỏ, như thế Chu Lăng nào cũng lo lắng, cuối cùng quyết định là thuê phòng ở ngay bên cạnh trường học, bản thân mình mang bé Ngô Ngữ và bé Phúc Binh đi qua ở.
Từ chỗ ở đi đến trường học không đến mười phút, còn không cần phải đi qua đường cái, bé Phúc Binh lại nhu thuận nghe lời, chỉ cần dẫn bé đi theo mấy lần, là hoàn toàn có thể yên tâm tự mình đi được. Dưới tầng nhà có quán bán đồ ăn sáng, có thể cầm tiên tự mình bé giải quyết, nếu mà nói lúc giữa trưa không muốn về nhà thì có thể ăn cơm ở trong trường học, buổi chiều tan học là về nhà.
Nhà trẻ tiểu Ngữ cùng tìm tốt lắm, cách hai con phố nhỏ là có một nhà trẻ tư nhân, cũng không nhỏ, và cũng có tiếng tăm ở thành phố N. Tuy rằng tiền phí đi học của hai bé có chút cao, nhưng lấy bọn họ thu vào mà nói gánh nặng thì không tính là quá nặng.
Hiện tại tệ nhất là vợ chồng bọn họ là hai người ở hai nơi, hoặc là buổi chiều thứ sáu Chu Lăng mang theo hai con trở về nhà, hoặc là buổi sáng thứ bảy Ngô Ngôn lái xe đi vào nội thành, hai người một tuần gặp một lần, so với ngưu lang chúc nữ thì vẫn còn tốt hơn nhiều.
Loại ở riêng này là tạm thời là nhìn không tới rạng đông, muốn cho bé Phúc Binh ở trọ trong trường cũng phải chờ vài năm nữa, chờ tới thời điểm bé học trung học, thì tiểu Ngữ cũng lên học tiểu học, cô vẫn là ở thành phố N... Tính thời gian, ít nhất cũng phải năm, sáu, bảy, tám năm.