Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Tất cả là tại mình
Lúc Phương Linh về nhà để cất đồ thì mới biết được bố của Gia Mỹ đã mất, nguyên nhân là do uống thuốc tự tử, việc này cũng đã rầm rộ trên báo suốt từ qua đến nay.
Phương Linh cũng không kịp thay quần áo mà lập tức chạy đến nhà Gia Mỹ.
Vừa mới bước xuống xe cô đã cảm nhận được không khí tang thương, căn biệt phủ hàng nghìn tỉ giờ đây đã giăng đầy vải trắng, cờ đen, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Cô vội vàng bước vào bên trong, vì là doanh nhân nên quan hệ của ông rất rộng thế nên người đến viếng vô cùng đông, mảnh sân lớn như vậy giờ cũng đã chật kín người.
Phương Linh vội tìm kiếm bóng dáng Gia Mỹ, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy.
Gia Mỹ lúc này đang quỳ bên một cỗ quan tài lớn, trên mặt toàn là nước mắt, cô ấy không khóc lớn, cũng không gào thét chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy đau lòng. Khóe mắt cô cũng đã đỏ ửng, cô chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy, quỳ xuống bên cạnh ôm chặt lấy cơ thể đã run rẩy của Gia Mỹ vào lòng.
"Mỹ Mỹ, mình về rồi đây, mình về rồi, đừng khóc...sẽ ổn thôi."
Cô cảm nhận được thân thể trong lòng ngày càng run rẩy dữ dội. Gia Mỹ nắm chặt lấy áo Phương Linh nấc lên từng tiếng, vẫn luôn cố gắng kìm nén tiếng khóc thê lương. Phương Linh không kìm được khóc theo cô ấy, bác Cường đối với cô giống như người thân trong nhà, đối với sự ra đi đột ngột này cô thực sự cũng rất sốc vẫn chưa thể tin được đây là sự thật.
Hai cô gái cứ như vậy ôm nhau khóc bên cỗ quan tài lạnh lẽo, giống như trên thế giới này chỉ còn hai cô gái nương tựa vào nhau.
Những người đến viếng chỉ lưu lại một lúc rồi lập tức rời đi. Vừa nãy còn ồn ào huyên náo là vậy, hiện tại thì lại trở nên hiu quạnh đến lạnh người.
Người giúp việc mang lên lên một bát cháo để xuống bên cạnh Gia Mỹ.
"Cô chủ, cô ăn một chút cháo lót dai đi, đã gần hai ngày cô chưa ăn gì rồi nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ không trụ nổi." Bà làm giúp việc ở đây cũng đã lâu, ông bà chủ đỗi đãi với bà cũng rất tốt, ông chủ đột nhiên ra đi khiến tất cả mọi người đều vô cùng đau lòng. Nhìn Gia Mỹ như người mất hồn khiến bà thật sự rất thương xót.
Gia Mỹ dựa vào lòng Phương Linh, cô đã không còn khóc nữa, nhưng ánh mắt lại vô hồn nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, đối với lời người giúp việc nói không hề có phản ứng.
"Bác cứ để đó đi, lát nữa con sẽ khuyên cậu ấy uống. "Phương Linh khẽ nói, cô biết bây giờ Gia Mỹ đâu còn tâm trạng mà ăn uống nữa.
"Vậy...tôi đi xem bà chủ thế nào?" Người giúp việc nén tiếng thở dài, quay người định đi vào trong.
"Bác Mai bị sao vậy ạ?" Phương Linh vội hỏi, lúc này cô mới để ý nãy giờ chỉ có mình Gia Mỹ ở đây canh quan tài, không hề thấy bóng dáng của bà Mai - mẹ Gia Mỹ đâu.
"Bà chủ từ lúc biết chuyện đã ngất xỉu, tỉnh được một lúc rồi lại khóc đến ngất xỉu hiện tại vẫn chưa tỉnh." Người giúp việc nhỏ giọng nói, sao sóng gió lại bất ngờ đổ ập xuống thế này.
Người giúp việc đã rời đi, trong sảnh lớn chỉ còn mình cô và Gia Mỹ với cỗ quan tài lạnh lẽo và bàn thờ khói hương nghi ngút.
Người đến viếng cũng đã viếng hết, bây giờ chỉ còn người thân họ hàng đến để chuẩn bị đưa ông Cường về nơi an nghỉ cuối cùng. Còn vài tiếng nữa thôi ông Cường sẽ được đưa đến lò hỏa thiêu, rồi sau đó đem tro cốt đến nghĩa trang để chôn cất.
Nói là người thân họ hàng nhưng lại chẳng có ai khóc hay có chút biểu cảm đau thương nào. Họ chỉ lạnh lùng đứng đó giống như đang làm nhiệm vụ cho xong, cũng may trong nhà nhiều giúp việc nên có thể lo liệu tất cả.
"Ông ta chính là tạo nghiệp nhiều quá cuối cùng bị nghiệp quật đó, chị không biết bộ dạng lúc ông ta chết kinh khủng thế nào đâu, hai mắt trợn ngược cả người đều co giật." Một người họ hàng thì thầm nói với một người họ hàng khác, bà ta vừa nói vừa xoa xoa hai tay.
"Tưởng tượng thôi cũng đã thấy kinh khủng, nhiều cách chết như vậy sao không chọn cách chết nhẹ nhàng đẹp đẽ một chút" Người phụ nữ khoác trên mình bộ trang phục lịch thiệp nhưng lời nói thoát ra lại cay độc vô cùng.
"Cũng đáng thôi, ông ta xứng đáng bị như vậy." Một người họ hàng khác cũng chõ mồm vào bàn tán.
Dù bọn họ nói nhỏ thế nào thì với không gian đặc biệt yên tĩnh này Phương Linh có thể nghe thấy rõ và cả Gia Mỹ cũng thế. Cô không thể tin được đây là lời mà một người họ hàng có thể nói ra, dù không thân thiết thì cũng không nên nói ra những lời đầy vô cảm và cay độc như vậy.
Cô quay sang nhìn Gia Mỹ, cô ấy chẳng có phản ứng gì cả, từ đầu đến cuối đều chỉ giữ một tư thế, một nét mặt, một điểm nhìn, đâu còn dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh như trước kia nữa. Cô ấy đã đủ đau lòng rồi, vậy mà những người kia lại còn đâm chọt.
Phương Linh đứng dậy đi đến chỗ đám họ hàng đang đứng.
"Các người nói bác ấy tạo nghiệp vậy các người cũng không phải đang tạo nghiệp đó sao. Các người không an ủi chia sẻ thì thôi lại còn đứng đây xỉa xói, nói này nói nọ, nếu cảm thấy chướng mắt thì cút được rồi, bác ấy cũng không cần mấy người khẩu xà tâm xà như mấy người." Phương Linh càng nói càng cảm thấy tức giận, nếu bác Cường còn sống chắc chắn cũng sẽ ủng hộ hành động và lời nói này của cô thôi, là do bọn họ quá đáng trước.
"Mày là ai mà dám lớn tiếng ở đây, mày đuổi ai cút? Hả? Đứa nên cút là mày đấy con ranh." Bà ta hung hăng nói, hai mắt trang điểm đậm đã trợn ngược lên.
"Đúng vậy, mày là con ranh nào mà dám lớn tiếng với bọn tao, còn dám dám đuổi bọn tao cút, nực cười." Một người phụ nữ trong đám họ hàng cũng lên tiếng, nói xong còn hất mái tóc dài xoăn tít của mình sang một bên.
Bàn tay Phương Linh đã nắm chặt, cô đang kìm chế để không cho mấy người này mỗi người một cái tát.
"Nếu các người không tự đi thì tôi đành phải gọi người vậy." Phương Linh nói rồi tính quay người đi gọi bảo vệ, nhưng cô vừa xoay người đã bị ai đó nắm tóc kéo lại.
Phương Linh bị đau khẽ kêu lên.
"Bà làm gì vậy, buông tóc tôi ra." Cô nắm lấy tay bà ta muốn kéo tay bà ta ra khỏi tóc cô, nhưng bà ta nắm rất chặt cô càng làm vậy càng khiến lực kéo trên tay bà ta mạnh hơn.
"Dám đuổi bọn tao cút này, ai cho mày cái quyền hạn đấy hả con ranh." Người phụ nữ đó vừa kéo tóc cô vừa nghiến răng mà nói.
Mấy người họ hàng ở bên cạnh thấy cảnh này cũng không hề ngăn cản chỉ khoanh tay đứng xem trò vui.
"Lập tức buông cậu ấy ra." Một giọng nói khàn khàn có chút yếu ớt truyền đến nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng, người này không ai khác chính là Gia Mỹ.
Phương Linh nhân lúc người phụ nữ kia đang chú ý về phía Gia Mỹ mà đá một cái vào chân bà ta khiến bà ta ngã ra đất, tay ở trên tóc cô cũng vì vậy mà buông ra, cô nhanh chóng cách xa bà ta một đoạn.
Người phụ nữ kia kêu la oai oai xoa xoa cẳng chân của mình.
"Con ranh này, mày dám đạp chân tao." Người phụ nữ bị cô đá cho tức điên, muốn đứng dậy tính xổ với cô nhưng vì đứng dậy quá nhanh khiến chân bà ta bị trượt rút ngã phịch lại xuống đất.
"Gia Mỹ con xem người bạn này của con dám đuổi chúng ta cút, nó..." Người họ hàng kia còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy năm người bảo vệ tiến về phía họ, bọn họ còn chưa kịp nói gì đã bị tống ra ngoài.
Gia Mỹ ngồi bó gối bên cạnh quan tài, sau khi nói một lời kia liền lại giữ im lặng như lúc đầu.
Phương Linh ngồi bên cạnh cô ấy, đưa tay vén những sợi tóc đang rơi trên mặt cô ấy sang một bên để lộ ra gương mặt đã xanh xao, yếu ớt và vô hồn.
"Mỹ, đã có chuyện gì vậy, sao bố cậu lại tự sát?" Phương Linh nhỏ giọng hỏi.
Phương Linh vừa dứt lời mắt Gia Mỹ liền đỏ, giọt nước mắt như viên trân châu lại thi nhau rơi xuống.
Phương Linh lập tức hoảng, vội nói
"Coi như mình chưa hỏi gì đi, cậu không muốn nói cũng không sao." Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, nhưng vừa lau giọt này thì giọt khác lại rơi xuống, cuối cùng cô chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, lấy vai mình làm điểm tựa cho cô ấy.
"Là tại mình....tất cả là tại mình...." Gia Mỹ nói trong tiếng nấc nghẹn nghào.
"Dù mình không biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn cái chết của bác không liên quan đến cậu " Mắt cô cũng đã đỏ ửng một mảng, nói bằng giọng chắc nịch.
"Không...là tại mình...tất cả là tại mình." Gia Mỹ nói bằng giọng đứt quãng, cả thân thể đều đã run rẩy, tiếng nấc nghẹn càng khiến người ta đau lòng.
Lúc này bên ngoài cửa liền xuất hiện một người đàn ông, Phương Linh vẫn còn ấn tượng với người đàn ông này nếu cô đoán không nhầm thì đây là Vũ Tân Thành, người mà bác Cường luôn muốn mai mối cho Gia Mỹ.
Gia Mỹ vừa nhìn thấy Vũ Tân Thành thì liền lập tức co rút vào lòng cô, cả người lại càng run rẩy dữ dội.
Phương Linh khẽ nhăn mày, ôm chặt lấy Gia Mỹ ngăn cản tầm nhìn của người đàn ông về phía Gia Mỹ.
Phương Linh cũng không kịp thay quần áo mà lập tức chạy đến nhà Gia Mỹ.
Vừa mới bước xuống xe cô đã cảm nhận được không khí tang thương, căn biệt phủ hàng nghìn tỉ giờ đây đã giăng đầy vải trắng, cờ đen, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Cô vội vàng bước vào bên trong, vì là doanh nhân nên quan hệ của ông rất rộng thế nên người đến viếng vô cùng đông, mảnh sân lớn như vậy giờ cũng đã chật kín người.
Phương Linh vội tìm kiếm bóng dáng Gia Mỹ, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy.
Gia Mỹ lúc này đang quỳ bên một cỗ quan tài lớn, trên mặt toàn là nước mắt, cô ấy không khóc lớn, cũng không gào thét chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy đau lòng. Khóe mắt cô cũng đã đỏ ửng, cô chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy, quỳ xuống bên cạnh ôm chặt lấy cơ thể đã run rẩy của Gia Mỹ vào lòng.
"Mỹ Mỹ, mình về rồi đây, mình về rồi, đừng khóc...sẽ ổn thôi."
Cô cảm nhận được thân thể trong lòng ngày càng run rẩy dữ dội. Gia Mỹ nắm chặt lấy áo Phương Linh nấc lên từng tiếng, vẫn luôn cố gắng kìm nén tiếng khóc thê lương. Phương Linh không kìm được khóc theo cô ấy, bác Cường đối với cô giống như người thân trong nhà, đối với sự ra đi đột ngột này cô thực sự cũng rất sốc vẫn chưa thể tin được đây là sự thật.
Hai cô gái cứ như vậy ôm nhau khóc bên cỗ quan tài lạnh lẽo, giống như trên thế giới này chỉ còn hai cô gái nương tựa vào nhau.
Những người đến viếng chỉ lưu lại một lúc rồi lập tức rời đi. Vừa nãy còn ồn ào huyên náo là vậy, hiện tại thì lại trở nên hiu quạnh đến lạnh người.
Người giúp việc mang lên lên một bát cháo để xuống bên cạnh Gia Mỹ.
"Cô chủ, cô ăn một chút cháo lót dai đi, đã gần hai ngày cô chưa ăn gì rồi nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ không trụ nổi." Bà làm giúp việc ở đây cũng đã lâu, ông bà chủ đỗi đãi với bà cũng rất tốt, ông chủ đột nhiên ra đi khiến tất cả mọi người đều vô cùng đau lòng. Nhìn Gia Mỹ như người mất hồn khiến bà thật sự rất thương xót.
Gia Mỹ dựa vào lòng Phương Linh, cô đã không còn khóc nữa, nhưng ánh mắt lại vô hồn nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, đối với lời người giúp việc nói không hề có phản ứng.
"Bác cứ để đó đi, lát nữa con sẽ khuyên cậu ấy uống. "Phương Linh khẽ nói, cô biết bây giờ Gia Mỹ đâu còn tâm trạng mà ăn uống nữa.
"Vậy...tôi đi xem bà chủ thế nào?" Người giúp việc nén tiếng thở dài, quay người định đi vào trong.
"Bác Mai bị sao vậy ạ?" Phương Linh vội hỏi, lúc này cô mới để ý nãy giờ chỉ có mình Gia Mỹ ở đây canh quan tài, không hề thấy bóng dáng của bà Mai - mẹ Gia Mỹ đâu.
"Bà chủ từ lúc biết chuyện đã ngất xỉu, tỉnh được một lúc rồi lại khóc đến ngất xỉu hiện tại vẫn chưa tỉnh." Người giúp việc nhỏ giọng nói, sao sóng gió lại bất ngờ đổ ập xuống thế này.
Người giúp việc đã rời đi, trong sảnh lớn chỉ còn mình cô và Gia Mỹ với cỗ quan tài lạnh lẽo và bàn thờ khói hương nghi ngút.
Người đến viếng cũng đã viếng hết, bây giờ chỉ còn người thân họ hàng đến để chuẩn bị đưa ông Cường về nơi an nghỉ cuối cùng. Còn vài tiếng nữa thôi ông Cường sẽ được đưa đến lò hỏa thiêu, rồi sau đó đem tro cốt đến nghĩa trang để chôn cất.
Nói là người thân họ hàng nhưng lại chẳng có ai khóc hay có chút biểu cảm đau thương nào. Họ chỉ lạnh lùng đứng đó giống như đang làm nhiệm vụ cho xong, cũng may trong nhà nhiều giúp việc nên có thể lo liệu tất cả.
"Ông ta chính là tạo nghiệp nhiều quá cuối cùng bị nghiệp quật đó, chị không biết bộ dạng lúc ông ta chết kinh khủng thế nào đâu, hai mắt trợn ngược cả người đều co giật." Một người họ hàng thì thầm nói với một người họ hàng khác, bà ta vừa nói vừa xoa xoa hai tay.
"Tưởng tượng thôi cũng đã thấy kinh khủng, nhiều cách chết như vậy sao không chọn cách chết nhẹ nhàng đẹp đẽ một chút" Người phụ nữ khoác trên mình bộ trang phục lịch thiệp nhưng lời nói thoát ra lại cay độc vô cùng.
"Cũng đáng thôi, ông ta xứng đáng bị như vậy." Một người họ hàng khác cũng chõ mồm vào bàn tán.
Dù bọn họ nói nhỏ thế nào thì với không gian đặc biệt yên tĩnh này Phương Linh có thể nghe thấy rõ và cả Gia Mỹ cũng thế. Cô không thể tin được đây là lời mà một người họ hàng có thể nói ra, dù không thân thiết thì cũng không nên nói ra những lời đầy vô cảm và cay độc như vậy.
Cô quay sang nhìn Gia Mỹ, cô ấy chẳng có phản ứng gì cả, từ đầu đến cuối đều chỉ giữ một tư thế, một nét mặt, một điểm nhìn, đâu còn dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh như trước kia nữa. Cô ấy đã đủ đau lòng rồi, vậy mà những người kia lại còn đâm chọt.
Phương Linh đứng dậy đi đến chỗ đám họ hàng đang đứng.
"Các người nói bác ấy tạo nghiệp vậy các người cũng không phải đang tạo nghiệp đó sao. Các người không an ủi chia sẻ thì thôi lại còn đứng đây xỉa xói, nói này nói nọ, nếu cảm thấy chướng mắt thì cút được rồi, bác ấy cũng không cần mấy người khẩu xà tâm xà như mấy người." Phương Linh càng nói càng cảm thấy tức giận, nếu bác Cường còn sống chắc chắn cũng sẽ ủng hộ hành động và lời nói này của cô thôi, là do bọn họ quá đáng trước.
"Mày là ai mà dám lớn tiếng ở đây, mày đuổi ai cút? Hả? Đứa nên cút là mày đấy con ranh." Bà ta hung hăng nói, hai mắt trang điểm đậm đã trợn ngược lên.
"Đúng vậy, mày là con ranh nào mà dám lớn tiếng với bọn tao, còn dám dám đuổi bọn tao cút, nực cười." Một người phụ nữ trong đám họ hàng cũng lên tiếng, nói xong còn hất mái tóc dài xoăn tít của mình sang một bên.
Bàn tay Phương Linh đã nắm chặt, cô đang kìm chế để không cho mấy người này mỗi người một cái tát.
"Nếu các người không tự đi thì tôi đành phải gọi người vậy." Phương Linh nói rồi tính quay người đi gọi bảo vệ, nhưng cô vừa xoay người đã bị ai đó nắm tóc kéo lại.
Phương Linh bị đau khẽ kêu lên.
"Bà làm gì vậy, buông tóc tôi ra." Cô nắm lấy tay bà ta muốn kéo tay bà ta ra khỏi tóc cô, nhưng bà ta nắm rất chặt cô càng làm vậy càng khiến lực kéo trên tay bà ta mạnh hơn.
"Dám đuổi bọn tao cút này, ai cho mày cái quyền hạn đấy hả con ranh." Người phụ nữ đó vừa kéo tóc cô vừa nghiến răng mà nói.
Mấy người họ hàng ở bên cạnh thấy cảnh này cũng không hề ngăn cản chỉ khoanh tay đứng xem trò vui.
"Lập tức buông cậu ấy ra." Một giọng nói khàn khàn có chút yếu ớt truyền đến nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng, người này không ai khác chính là Gia Mỹ.
Phương Linh nhân lúc người phụ nữ kia đang chú ý về phía Gia Mỹ mà đá một cái vào chân bà ta khiến bà ta ngã ra đất, tay ở trên tóc cô cũng vì vậy mà buông ra, cô nhanh chóng cách xa bà ta một đoạn.
Người phụ nữ kia kêu la oai oai xoa xoa cẳng chân của mình.
"Con ranh này, mày dám đạp chân tao." Người phụ nữ bị cô đá cho tức điên, muốn đứng dậy tính xổ với cô nhưng vì đứng dậy quá nhanh khiến chân bà ta bị trượt rút ngã phịch lại xuống đất.
"Gia Mỹ con xem người bạn này của con dám đuổi chúng ta cút, nó..." Người họ hàng kia còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy năm người bảo vệ tiến về phía họ, bọn họ còn chưa kịp nói gì đã bị tống ra ngoài.
Gia Mỹ ngồi bó gối bên cạnh quan tài, sau khi nói một lời kia liền lại giữ im lặng như lúc đầu.
Phương Linh ngồi bên cạnh cô ấy, đưa tay vén những sợi tóc đang rơi trên mặt cô ấy sang một bên để lộ ra gương mặt đã xanh xao, yếu ớt và vô hồn.
"Mỹ, đã có chuyện gì vậy, sao bố cậu lại tự sát?" Phương Linh nhỏ giọng hỏi.
Phương Linh vừa dứt lời mắt Gia Mỹ liền đỏ, giọt nước mắt như viên trân châu lại thi nhau rơi xuống.
Phương Linh lập tức hoảng, vội nói
"Coi như mình chưa hỏi gì đi, cậu không muốn nói cũng không sao." Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, nhưng vừa lau giọt này thì giọt khác lại rơi xuống, cuối cùng cô chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, lấy vai mình làm điểm tựa cho cô ấy.
"Là tại mình....tất cả là tại mình...." Gia Mỹ nói trong tiếng nấc nghẹn nghào.
"Dù mình không biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn cái chết của bác không liên quan đến cậu " Mắt cô cũng đã đỏ ửng một mảng, nói bằng giọng chắc nịch.
"Không...là tại mình...tất cả là tại mình." Gia Mỹ nói bằng giọng đứt quãng, cả thân thể đều đã run rẩy, tiếng nấc nghẹn càng khiến người ta đau lòng.
Lúc này bên ngoài cửa liền xuất hiện một người đàn ông, Phương Linh vẫn còn ấn tượng với người đàn ông này nếu cô đoán không nhầm thì đây là Vũ Tân Thành, người mà bác Cường luôn muốn mai mối cho Gia Mỹ.
Gia Mỹ vừa nhìn thấy Vũ Tân Thành thì liền lập tức co rút vào lòng cô, cả người lại càng run rẩy dữ dội.
Phương Linh khẽ nhăn mày, ôm chặt lấy Gia Mỹ ngăn cản tầm nhìn của người đàn ông về phía Gia Mỹ.