Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Làm bánh sinh nhật cho anh
Phương Linh dành cả ngày chỉ để ngủ lấy lại sức. Lúc cô dậy bên ngoài trời đã gần xẩm tối, cô thực sự đã ngủ cả ngày trời.
Đi xuống dưới nhà liền thấy mẹ cô đang sắp thức ăn ra bàn, mùi thơm của thức ăn lập tức đánh thức vị giác của cô. Phương Linh lon ton chạy đến phụ mẹ.
"Con gái con lứa cả ngày chỉ biết ngủ" Bà Loan vờ lườm con gái một cái.
Phương Linh cười cười bê bát để lên bàn, nói với mẹ.
"Đó là mẹ không gọi con dậy." Cô đã ngủ một mạch từ đêm qua đến buổi chiều ngày hôm sau, cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể ngủ lâu như vậy, chắc chắn là do mệt mỏi quá độ.
"Vào gọi bố ra ăn cơm đi." Bà Loan múc canh để lên bàn, nói với cô.
Phương Linh nghe lời đi vào trong nhà gọi bố ra ăn cơm.
Cả nhà ăn cơm trong không khí yên bình, ấm áp.
Ăn uống dọn dẹp xong Phương Linh nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới có sáu giờ vẫn còn sớm.
Trong đầu cô liền lập tức sáng lên một ý tưởng, sinh nhật Bạch Tử Hàn cô đã tính tạo cho anh bất ngờ nhưng vì chuyện ngoài ý muốn mà không thể thực hiện. Bây giờ nhân lúc còn sớm cô ra ngoài đến một tiệm bánh rồi tự làm, sau đó sẽ tạo bất ngờ cho anh khi anh gọi điện tới.
Suy nghĩ này vừa nảy lên cô lập tức chạy lên phòng thay đồ rồi nói với bố mẹ là mình ra ngoài đi dạo một lát, sau đó đi xe buýt đến tiệm bánh sinh nhật khá nổi tiếng ở Hà Nội.
May là giờ này cửa hàng đó vẫn làm, khi cô đề nghị muốn tự làm bánh họ cũng rất nhiệt tình, còn giúp cô chuẩn bị nguyên liệu và dụng cụ làm bánh.
Đây là lần đầu tiên cô làm nên có chút khó khăn, hai mẻ bánh đầu tiên đều cháy khét lẹt, may là đến mẻ bánh thứ ba thì cũng coi như là tạm ổn dù vẫn bị xém một số chỗ, nhưng không sao chỉ cần quét kem lên là sẽ không ai nhìn thấy.
Cô làm bánh tới mức cả người toàn là kem, trên mặt cũng dính một chút. Cô không trang trí cầu kì, bên ngoài phủ một lớp kem trắng, trên mặt bánh thì vẽ một hình trái tim thật to, bên trong là hai người đang nắm tay nhau một người là cô, một người là Bạch Tử Hàn, đương nhiên đó chỉ là hình vẽ tượng trưng thôi không thể giống bên ngoài được.
Phương Linh cẩn thận gói vào hộp rồi trả tiền đi về.
Cô vừa ra khỏi quán thì bắt gặp Tuấn Kiệt từ quán bên cạnh đi ra cười cười nói nói với một người đàn ông trung niên.
Hiển nhiên Tuấn Kiệt cũng đã nhìn thấy cô, anh ta nói vài lời với người đàn ông kia rồi đi về phía cô.
"Linh, cậu làm gì ở đây?"
"Mình mua chút bánh đó mà." Cô không muốn nói chuyện cô làm bánh cho Bạch Tử Hàn vì cô biết rõ hai người họ coi đối phương như kẻ thù không đội trời chung.
"Cậu ở đây chờ mình một chút, mình đi lấy xe."
Phương Linh nhìn đồng hồ, cũng gần 9h tối rồi đi cùng Tuấn Kiệt sẽ an toàn hơn là đi xe buýt nên cô liền gật đầu.
Tuấn Kiệt nhanh chóng quay trở lại, anh ta chu đáo mở cửa xe cho cô rồi mới trở lại ghế lái.
"Mình mới về nước sáng nay nên hôm qua không thể đến tang lễ của bác Cường được." Tuấn Kiệt hơi nhìn về phía cô nói. Bác Cường anh cũng đã gặp qua vài lần, bác rất tốt, còn nói khi nào khó khăn cứ tìm bác giúp đỡ, ai ngờ lại ra đi đột ngột như vậy. Lúc anh biết tin thì đã ở bên Mĩ để kí hợp đồng với đối tác nên không thể về được.
"Tấm lòng của cậu bác sẽ hiểu được." Phương Linh ôm hộp bánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nghĩ đến Gia Mỹ cô lại cảm thấy đau lòng, dáng vẻ bất lực tuyệt vọng ngày hôm qua của cô ấy khiến cô thật sự rất nhớ một Gia Mỹ lạc quan, yêu đời, tràn đầy sức sống như trước kia.
"Ngày mai mình sẽ đến nhà Gia Mỹ để thắp hương cho bác, cậu có muốn đi cùng không?" Tuấn Kiệt xoay vô lăng, hơi quay sang nhìn cô.
Phương Linh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, những lúc thế này Gia Mỹ rất cần một người ở bên cạnh để cho cô ấy dựa vào.
Rất nhanh đã đến nhà cô. Phương Linh tháo dây an toàn, quay sang Tuấn Kiệt nói.
"Cảm ơn cậu, mình về trước nhé."
Phương Linh đưa tay định mở cửa xe thì Tuấn Kiệt bất ngờ gọi cô lại.
"Linh!"
Phương Linh quay người lại nhìn anh ta.
"Cậu...với người đàn ông đó...còn quen nhau không?"
Phương Linh hơi ngẩn ra, bất chợt bị hỏi vậy cô không biết phải trả lời thế nào. Trước kia là do cô hiểu lầm Bạch Tử Hàn nên mới gây ra sự thù địch giữa hai người họ, cô cũng nên nói rõ với Tuấn Kiệt một chút.
"Thật ra chuyện lần đó là mình hiểu lầm anh ấy, anh ấy không hề...."
Phương Linh còn chưa nói hết Tuấn Kiệt đã ngắt lời.
"Hai người yêu nhau rồi?" Mặt anh hơi trầm xuống, ánh mắt cũng tối đi một chút.
Phương Linh ngượng ngập gật đầu.
Tuấn Kiệt đột nhiên cười một tiếng.
"Linh, mình từng nói với cậu rồi mà hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có thể vô tình chạm vào nhau nhưng chắc chắn không thể dung hòa."
Mắt cô khẽ chớp, trong lòng có chút không thoải mái với lời nói của Tuấn Kiệt. Trước kia cô cũng từng có suy nghĩ như vậy, nhưng hiện tại thì khác, cô cảm nhận được tình yêu của anh, sự chân thành của anh, có một bạn độc giả đã nói chỉ cần hai người yêu nhau thì mọi rào càn đều có thể phá vỡ, cô tin vào điều đó.
Cô biết Tuấn Kiệt có thành kiến với Bạch Tử Hàn nhưng cũng không thể vì thế mà ngăn cản tình yêu của bọn cô được.
"Cảm ơn cậu đã cho mình lời khuyên, dù kết quả thế nào thì cũng là do mình lựa chọn, có thể dung hòa hay không thì hãy để thời gian trả lời." Phương Linh có chút lạnh lùng mà nói ra những lời này, dù bọn họ là bạn thân nhưng cũng không thể nói ra những lời chia rẽ người khác như vậy.
"Mình chỉ đang nói lên cảm nhận của mình mà thôi, không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm." Tuấn Kiệt thấy thái độ có hơi gay gắt của cô thì lập tức cười xòa một tiếng, lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày.
Đây mới chính là Tuấn Kiệt mà cô quen, tâm trạng Phương Linh cũng thoải mái ra rất nhiều.
"Cậu đấy, cũng nên tìm bạn gái đi cứ độc thân mãi thế này bác bá sẽ lo lắm đấy."
"Thôi đi, mình còn muốn phiêu diêu tự tại." Tuấn Kiệt nhún vai một cái ra vẻ ông đây không cần người yêu vẫn có thể sống tốt.
"Hay trong lòng đã có người nào đó rồi?" Phương Linh chêu đùa nói, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy cậu ta công khai người yêu.
Khóe môi Tuấn Kiệt cứng ngắc nâng lên "Ừ, có rồi"
"Là ai?" Phương Linh lập tức tò mò.
"Không nói cho cậu đâu" Tuấn Kiệt lắc lắc đầu nhìn cô, ánh mắt ẩn nhiều ý vị, nếu anh nói ra bọn họ còn có thể nói chuyện thoải mái như thế này được nữa không?
Phương Linh bĩu môi một cái, dơ nắm tay đấm vào ngực anh.
"Không nói thì thôi, muộn rồi mình về đây."
Phương Linh vẫy tay với Tuấn Kiệt một cái rồi mở cửa xuống xe chạy vào trong nhà.
Tuấn Kiệt nhìn theo bóng cô cho đến khi cánh cửa sắt nặng nề đóng lại mắt anh vẫn chưa hề rời đi.
"Cậu có biết người mình thích trước giờ luôn là cậu hay không?" Nhưng có phải quá muộn rồi không?
Phương Linh vào nhà liền lập tức chạy lên phòng, cô thay một bộ đồ mặc trong nhà rồi ngồi xuống bàn làm việc. Vừa hay Bạch Tử Hàn gọi điện đến.
Phương Linh không trả lời luôn mà lấy nến cắm vào bánh sinh nhật cô tự làm, chuẩn bị xong tất cả cô mới nhấn nghe.
"Tử Hàn, sinh nhật vui vẻ." Phương Linh cầm bánh sinh nhật chĩa vào màn hình.
Bạch Tử Hàn lúc này vẫn đang ở trong phong tập nhảy, bên cạnh còn có vài đồng nghiệp. Anh cũng không che giấu, tự nhiên dơ điện thoại lên nói chuyện với cô, khi nhìn thấy cô cầm bánh sinh nhật còn nói chúc mừng anh Bạch Tử Hàn trên môi lập tức nở nụ cười, bạn gái của anh sao lại đáng yêu thế nhỉ.
"Bánh em tự làm sao?" Nhìn lớp kem bên ngoài là liền biết do cô tự làm rồi.
"Vâng, em vừa làm xong đó, dù không được đẹp nhưng chứa rất nhiều tình cảm của em trong đó, anh thích không?" Phương Linh ánh mắt mong chờ nhìn anh qua màn hình.
"Rất đẹp" Đẹp nhất trong tất cả những chiếc bánh anh từng thấy, lúc này trong mắt anh có bao nhiêu dịu dàng, yêu thương các đồng nghiệp xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ.
Họ đều đang trố mắt nhìn Bạch Tử Hàn dịu dàng trước mắt, bọn họ không hề biết Bạch Tử Hàn đã có người yêu.
"Sinh nhật năm sau em nhất định sẽ đón cùng anh." Phương Linh nói bằng giọng chắc chắn.
Bạch Tử Hàn cười tới mức khóe miệng sắp chạm tới mang tai tới nơi rồi.
"Anh mau thổi nến đi" Phương Linh thấy nến sắp cháy hết liền vội giục anh.
Bạch Tử Hàn thật sự nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi, Phương Linh ở bên này phối hợp với anh thổi nến.
"Linh, cảm ơn em." Bạch Tử Hàn bất ngờ nói bằng Tiếng việt, dù vẫn còn chưa rõ ràng lắm nhưng lần này nghe vào tai Phương Linh không còn cảm thấy buồn cười như lần ở sân bay đó nữa mà lại là cảm thấy anh thật dễ thương.
"Nói yêu em đi." Phương Linh được đà liền đòi hỏi.
"Nói thế nào?" Bạch Tử Hàn lập tức đáp ứng cô.
"Yêu em" Phương Linh nhấn mạnh từng chữ cho anh.
"Yêu....em" Bạch Tử Hàn chậm rãi nhắc lại, hai chữ này nghe đặc biệt rõ ràng.
Phương Linh đưa tay ôm ngực cười đến tít mắt, cô sắp chết trong sự ngọt ngào lẫn sự đáng yêu này rồi.
Bạch Tử Hàn nhìn thấy cô cười liền có cảm giác như hàng vạn tia nắng mặt trời đang chiếu rọi vào màn hình, vô cùng xinh đẹp.
"Tử Hàn, kia....kia là Thái Từ Khôn sao??" Phương Linh bất chợt ngừng cười, khó tin chỉ chỉ vào màn hình.
Đi xuống dưới nhà liền thấy mẹ cô đang sắp thức ăn ra bàn, mùi thơm của thức ăn lập tức đánh thức vị giác của cô. Phương Linh lon ton chạy đến phụ mẹ.
"Con gái con lứa cả ngày chỉ biết ngủ" Bà Loan vờ lườm con gái một cái.
Phương Linh cười cười bê bát để lên bàn, nói với mẹ.
"Đó là mẹ không gọi con dậy." Cô đã ngủ một mạch từ đêm qua đến buổi chiều ngày hôm sau, cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể ngủ lâu như vậy, chắc chắn là do mệt mỏi quá độ.
"Vào gọi bố ra ăn cơm đi." Bà Loan múc canh để lên bàn, nói với cô.
Phương Linh nghe lời đi vào trong nhà gọi bố ra ăn cơm.
Cả nhà ăn cơm trong không khí yên bình, ấm áp.
Ăn uống dọn dẹp xong Phương Linh nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới có sáu giờ vẫn còn sớm.
Trong đầu cô liền lập tức sáng lên một ý tưởng, sinh nhật Bạch Tử Hàn cô đã tính tạo cho anh bất ngờ nhưng vì chuyện ngoài ý muốn mà không thể thực hiện. Bây giờ nhân lúc còn sớm cô ra ngoài đến một tiệm bánh rồi tự làm, sau đó sẽ tạo bất ngờ cho anh khi anh gọi điện tới.
Suy nghĩ này vừa nảy lên cô lập tức chạy lên phòng thay đồ rồi nói với bố mẹ là mình ra ngoài đi dạo một lát, sau đó đi xe buýt đến tiệm bánh sinh nhật khá nổi tiếng ở Hà Nội.
May là giờ này cửa hàng đó vẫn làm, khi cô đề nghị muốn tự làm bánh họ cũng rất nhiệt tình, còn giúp cô chuẩn bị nguyên liệu và dụng cụ làm bánh.
Đây là lần đầu tiên cô làm nên có chút khó khăn, hai mẻ bánh đầu tiên đều cháy khét lẹt, may là đến mẻ bánh thứ ba thì cũng coi như là tạm ổn dù vẫn bị xém một số chỗ, nhưng không sao chỉ cần quét kem lên là sẽ không ai nhìn thấy.
Cô làm bánh tới mức cả người toàn là kem, trên mặt cũng dính một chút. Cô không trang trí cầu kì, bên ngoài phủ một lớp kem trắng, trên mặt bánh thì vẽ một hình trái tim thật to, bên trong là hai người đang nắm tay nhau một người là cô, một người là Bạch Tử Hàn, đương nhiên đó chỉ là hình vẽ tượng trưng thôi không thể giống bên ngoài được.
Phương Linh cẩn thận gói vào hộp rồi trả tiền đi về.
Cô vừa ra khỏi quán thì bắt gặp Tuấn Kiệt từ quán bên cạnh đi ra cười cười nói nói với một người đàn ông trung niên.
Hiển nhiên Tuấn Kiệt cũng đã nhìn thấy cô, anh ta nói vài lời với người đàn ông kia rồi đi về phía cô.
"Linh, cậu làm gì ở đây?"
"Mình mua chút bánh đó mà." Cô không muốn nói chuyện cô làm bánh cho Bạch Tử Hàn vì cô biết rõ hai người họ coi đối phương như kẻ thù không đội trời chung.
"Cậu ở đây chờ mình một chút, mình đi lấy xe."
Phương Linh nhìn đồng hồ, cũng gần 9h tối rồi đi cùng Tuấn Kiệt sẽ an toàn hơn là đi xe buýt nên cô liền gật đầu.
Tuấn Kiệt nhanh chóng quay trở lại, anh ta chu đáo mở cửa xe cho cô rồi mới trở lại ghế lái.
"Mình mới về nước sáng nay nên hôm qua không thể đến tang lễ của bác Cường được." Tuấn Kiệt hơi nhìn về phía cô nói. Bác Cường anh cũng đã gặp qua vài lần, bác rất tốt, còn nói khi nào khó khăn cứ tìm bác giúp đỡ, ai ngờ lại ra đi đột ngột như vậy. Lúc anh biết tin thì đã ở bên Mĩ để kí hợp đồng với đối tác nên không thể về được.
"Tấm lòng của cậu bác sẽ hiểu được." Phương Linh ôm hộp bánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nghĩ đến Gia Mỹ cô lại cảm thấy đau lòng, dáng vẻ bất lực tuyệt vọng ngày hôm qua của cô ấy khiến cô thật sự rất nhớ một Gia Mỹ lạc quan, yêu đời, tràn đầy sức sống như trước kia.
"Ngày mai mình sẽ đến nhà Gia Mỹ để thắp hương cho bác, cậu có muốn đi cùng không?" Tuấn Kiệt xoay vô lăng, hơi quay sang nhìn cô.
Phương Linh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, những lúc thế này Gia Mỹ rất cần một người ở bên cạnh để cho cô ấy dựa vào.
Rất nhanh đã đến nhà cô. Phương Linh tháo dây an toàn, quay sang Tuấn Kiệt nói.
"Cảm ơn cậu, mình về trước nhé."
Phương Linh đưa tay định mở cửa xe thì Tuấn Kiệt bất ngờ gọi cô lại.
"Linh!"
Phương Linh quay người lại nhìn anh ta.
"Cậu...với người đàn ông đó...còn quen nhau không?"
Phương Linh hơi ngẩn ra, bất chợt bị hỏi vậy cô không biết phải trả lời thế nào. Trước kia là do cô hiểu lầm Bạch Tử Hàn nên mới gây ra sự thù địch giữa hai người họ, cô cũng nên nói rõ với Tuấn Kiệt một chút.
"Thật ra chuyện lần đó là mình hiểu lầm anh ấy, anh ấy không hề...."
Phương Linh còn chưa nói hết Tuấn Kiệt đã ngắt lời.
"Hai người yêu nhau rồi?" Mặt anh hơi trầm xuống, ánh mắt cũng tối đi một chút.
Phương Linh ngượng ngập gật đầu.
Tuấn Kiệt đột nhiên cười một tiếng.
"Linh, mình từng nói với cậu rồi mà hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, có thể vô tình chạm vào nhau nhưng chắc chắn không thể dung hòa."
Mắt cô khẽ chớp, trong lòng có chút không thoải mái với lời nói của Tuấn Kiệt. Trước kia cô cũng từng có suy nghĩ như vậy, nhưng hiện tại thì khác, cô cảm nhận được tình yêu của anh, sự chân thành của anh, có một bạn độc giả đã nói chỉ cần hai người yêu nhau thì mọi rào càn đều có thể phá vỡ, cô tin vào điều đó.
Cô biết Tuấn Kiệt có thành kiến với Bạch Tử Hàn nhưng cũng không thể vì thế mà ngăn cản tình yêu của bọn cô được.
"Cảm ơn cậu đã cho mình lời khuyên, dù kết quả thế nào thì cũng là do mình lựa chọn, có thể dung hòa hay không thì hãy để thời gian trả lời." Phương Linh có chút lạnh lùng mà nói ra những lời này, dù bọn họ là bạn thân nhưng cũng không thể nói ra những lời chia rẽ người khác như vậy.
"Mình chỉ đang nói lên cảm nhận của mình mà thôi, không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm." Tuấn Kiệt thấy thái độ có hơi gay gắt của cô thì lập tức cười xòa một tiếng, lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày.
Đây mới chính là Tuấn Kiệt mà cô quen, tâm trạng Phương Linh cũng thoải mái ra rất nhiều.
"Cậu đấy, cũng nên tìm bạn gái đi cứ độc thân mãi thế này bác bá sẽ lo lắm đấy."
"Thôi đi, mình còn muốn phiêu diêu tự tại." Tuấn Kiệt nhún vai một cái ra vẻ ông đây không cần người yêu vẫn có thể sống tốt.
"Hay trong lòng đã có người nào đó rồi?" Phương Linh chêu đùa nói, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy cậu ta công khai người yêu.
Khóe môi Tuấn Kiệt cứng ngắc nâng lên "Ừ, có rồi"
"Là ai?" Phương Linh lập tức tò mò.
"Không nói cho cậu đâu" Tuấn Kiệt lắc lắc đầu nhìn cô, ánh mắt ẩn nhiều ý vị, nếu anh nói ra bọn họ còn có thể nói chuyện thoải mái như thế này được nữa không?
Phương Linh bĩu môi một cái, dơ nắm tay đấm vào ngực anh.
"Không nói thì thôi, muộn rồi mình về đây."
Phương Linh vẫy tay với Tuấn Kiệt một cái rồi mở cửa xuống xe chạy vào trong nhà.
Tuấn Kiệt nhìn theo bóng cô cho đến khi cánh cửa sắt nặng nề đóng lại mắt anh vẫn chưa hề rời đi.
"Cậu có biết người mình thích trước giờ luôn là cậu hay không?" Nhưng có phải quá muộn rồi không?
Phương Linh vào nhà liền lập tức chạy lên phòng, cô thay một bộ đồ mặc trong nhà rồi ngồi xuống bàn làm việc. Vừa hay Bạch Tử Hàn gọi điện đến.
Phương Linh không trả lời luôn mà lấy nến cắm vào bánh sinh nhật cô tự làm, chuẩn bị xong tất cả cô mới nhấn nghe.
"Tử Hàn, sinh nhật vui vẻ." Phương Linh cầm bánh sinh nhật chĩa vào màn hình.
Bạch Tử Hàn lúc này vẫn đang ở trong phong tập nhảy, bên cạnh còn có vài đồng nghiệp. Anh cũng không che giấu, tự nhiên dơ điện thoại lên nói chuyện với cô, khi nhìn thấy cô cầm bánh sinh nhật còn nói chúc mừng anh Bạch Tử Hàn trên môi lập tức nở nụ cười, bạn gái của anh sao lại đáng yêu thế nhỉ.
"Bánh em tự làm sao?" Nhìn lớp kem bên ngoài là liền biết do cô tự làm rồi.
"Vâng, em vừa làm xong đó, dù không được đẹp nhưng chứa rất nhiều tình cảm của em trong đó, anh thích không?" Phương Linh ánh mắt mong chờ nhìn anh qua màn hình.
"Rất đẹp" Đẹp nhất trong tất cả những chiếc bánh anh từng thấy, lúc này trong mắt anh có bao nhiêu dịu dàng, yêu thương các đồng nghiệp xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ.
Họ đều đang trố mắt nhìn Bạch Tử Hàn dịu dàng trước mắt, bọn họ không hề biết Bạch Tử Hàn đã có người yêu.
"Sinh nhật năm sau em nhất định sẽ đón cùng anh." Phương Linh nói bằng giọng chắc chắn.
Bạch Tử Hàn cười tới mức khóe miệng sắp chạm tới mang tai tới nơi rồi.
"Anh mau thổi nến đi" Phương Linh thấy nến sắp cháy hết liền vội giục anh.
Bạch Tử Hàn thật sự nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi, Phương Linh ở bên này phối hợp với anh thổi nến.
"Linh, cảm ơn em." Bạch Tử Hàn bất ngờ nói bằng Tiếng việt, dù vẫn còn chưa rõ ràng lắm nhưng lần này nghe vào tai Phương Linh không còn cảm thấy buồn cười như lần ở sân bay đó nữa mà lại là cảm thấy anh thật dễ thương.
"Nói yêu em đi." Phương Linh được đà liền đòi hỏi.
"Nói thế nào?" Bạch Tử Hàn lập tức đáp ứng cô.
"Yêu em" Phương Linh nhấn mạnh từng chữ cho anh.
"Yêu....em" Bạch Tử Hàn chậm rãi nhắc lại, hai chữ này nghe đặc biệt rõ ràng.
Phương Linh đưa tay ôm ngực cười đến tít mắt, cô sắp chết trong sự ngọt ngào lẫn sự đáng yêu này rồi.
Bạch Tử Hàn nhìn thấy cô cười liền có cảm giác như hàng vạn tia nắng mặt trời đang chiếu rọi vào màn hình, vô cùng xinh đẹp.
"Tử Hàn, kia....kia là Thái Từ Khôn sao??" Phương Linh bất chợt ngừng cười, khó tin chỉ chỉ vào màn hình.