Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Phương Linh nhìn bài báo mới nhất được gửi về điện thoại với dòng chữ in đậm vô cùng nổi bật "Ngọc nữ Ái Hân, nữ chính Thanh Xuân Rực Rỡ Khi Có Em ăn chơi thác loạn tại nhà riêng"
Phương Linh đọc qua một lượt, mi tâm liền nhíu chặt. Cái cô quan tâm không phải việc cô ta có ăn chơi thác loạn không, mà cái cô quan tâm chính là scandal này sẽ ảnh hưởng đến Bạch Tử Hàn, còn có cả bộ phim vừa mới ra mắt nữa.
Bạch Tử Hàn lúc này đang ngồi trong văn phòng của công ty. Bên cạnh anh là Trương Định đang không ngừng nghe điện thoại của phóng viên, còn có vài người ở phòng quan hệ truyền thông. Mọi người đều đang tất bật nhận điện thoại của phóng viên, tiếng chuông reo không ngừng.
Trương Định vò đầu để điện thoại sang một bên.
"Không ngờ cô gái này nhìn vẻ ngoài thì ngây thơ thuần khiết, không ngờ bên trong lại khiến người ta ghê tởm. Tôi nhận điện thoại đến sắp phát điên rồi."
Bạch Tử Hàn ngồi trên ghế, vẻ mặt vẫn luôn không có biểu hiện lo lắng hay sốt ruột như mọi người ở đây. Không biết lúc này anh đang suy nghĩ gì.
"Cậu nhìn xem trên mạng đang đồn đoán có phải cậu cũng ở trong đám người thác loạn tại nhà Ái Hân hay không. Bọn họ không thể dùng não trước khi bình luận sao, cả người anh từ trên xuống dưới đều sạch sẽ tới mức không có một hạt bụi, người như cậu có thể làm ra loại chuyện này sao?" Trương Định đọc bình luận của cư dân mạng mà muốn sôi máu.
Chuyện của Ái Hân thì liên quan gì đến bọn họ, chỉ là đóng chung một bộ phim mà thôi, sao lại kéo Bạch Tử Hàn vào chứ, đám người này quá vô lí rồi.
Nhưng cũng may có Shine, fan của Bạch Tử Hàn liên tục áp đảo những bình luận công kích đó. Bọn họ đều một lòng tin tưởng thần tượng mình sẽ không làm ra chuyện đồi bại như vậy.
"Hiện tại chúng ta cứ giữ im lặng trước đã, khi nào mọi chuyện bình lặng lại một chút rồi lúc đó sẽ lên mạng đính chính." Trương Định đưa ra quyết định. Bây giờ cư dân mạng đều đang rất loạn, dù lên tiếng giải thích chắc chắn sẽ bị coi là biện minh, là cả vú lấp miệng em.
"Tại sao phải đính chính?" Bạch Tử Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Trương Định.
"Tại sao? Sao cậu lại hỏi một câu hồn nhiên như vậy. Không đính chính thì cậu định để đám anti kia được đà lấn tới bôi nhọ cậu à?"
"Nếu bọn họ lôi được bằng chứng tôi thác loạn thì lúc đó tôi sẽ lên tiếng đính chính." Bạch Tử Hàn lạnh lùng nói. Đối với đám người chỉ trực chờ lúc anh sơ hở để đâm chọt thì anh việc gì phải giải thích, có giải thích thì bọn họ sẽ tin chắc. Anh chỉ cần fan của anh vẫn luôn tin tưởng anh là được.
"Tử Hàn, giờ không phải lúc cậu cứng đầu đâu. Thôi vậy, bây giờ cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho cậu." Trương Định biết Bạch Tử Hàn là người nói một là một, không cho phép người khác thương lượng nên bây giờ anh ta có nói gì thì cũng vô ích. Chuyện này cứ để anh ta và công ty giải quyết thì hơn.
Bạch Tử Hàn không nói lời nào, lập tức rời khỏi công ty.
Lâm Tuyết Ý ngồi trong phòng làm việc đọc bản tin mới nhất trên ipad, khóe môi xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên đầy khinh bỉ và thâm độc.
"Lần này cô diễn viên đó chết chắc rồi." Nam trợ lí ở bên cạnh phán một câu.
"Chết đâu có dễ như vậy, chỉ là sự nghiệp mấy năm nay cô ta xây dựng đều đã tan thành mây khói, không thể đứng lên được nữa." Lâm Tuyết Ý cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói ra một câu.
Đúng vậy, chuyện này chính là do cô ta tung ra. Nói là thác loạn thì cũng không phải, Ái Hân chỉ gọi bạn bè đến nhà mở tiệc mà thôi, nhưng muốn biến nó trở thành một buổi thác loạn đối với Lâm Tuyết Ý là quá dễ dàng. Cô ta đã cho người lẻn vào bên trong, để một vài gói thuốc phiện ở trên bàn, còn nhân lúc bọn họ say sỉn cho một chút thuốc kích dục vào rượu của bọn họ. Và thế là từ một buổi tiệc đơn thuần trở thành một buổi thác loại đầy thối nát và dơ bẩn.
Đợi khoảng nửa tiếng cô ta mới gọi cho phóng viên và cảnh sát đến, vây bắt ngay tại chỗ khiến bọn họ muốn chạy cũng không thể.
Ái Hân à Ái Hân, chỉ tại cô dám động vào người đàn ông của tôi, vì thế đừng trách tôi độc ác. Để xem sau chuyện này Bạch Tử Hàn có còn yêu cô hay không.
*****
Phương Linh do dự một lúc rồi cầm điện thoại đi ra ngoài đến một nơi yên tĩnh rồi gọi điện cho anh. Những bình luận trên mạng công kích anh cô đều đã đọc, bọn họ thật quá đáng. Cô tin anh sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện bại hoại như vậy.
Bạch Tử Hàn đang ngồi ngoài vườn, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, nhìn thấy cuộc gọi của cô khóe môi liền nâng lên một đường cong tuyệt đẹp, không để nó kêu tiếng thứ hai anh đã lập tức bắt máy.
"Anh không sao chứ?" Anh vừa bắt máy cô vội hỏi.
"Sao là sao chứ?" Bạch Tử Hàn bốc một nắm thức ăn cho cá rồi vứt xuống bể cá.
"Em đang rất lo lắng đấy." Phương Linh nghiêm túc nói, giọng điệu bình thản như vậy của anh là sao chứ, anh không thấy mọi người đang công kích anh sao.
"Anh cũng đâu có đùa giỡn" Bạch Tử Hàn hơi nhún vai một cái.
"Anh....thật sự không tham gia vào buổi thác loạn đó chứ?" Phương Linh tin anh sẽ không làm như vậy, nhưng cô vẫn muốn anh xác nhận lại một lần nữa.
"Em nói xem?" Bạch Tử Hàn hỏi lại cô.
"Em...không biết."
"Chẳng phải em chính là bằng chứng ngoại phạm của anh sao? Tối hôm đó anh đã nói chuyện với em đến khi ngủ còn gì."
Không biết từ bao giờ anh đã không còn khái niệm đi ra ngoài vào buổi tối. Cuộc sống của anh trở nên đơn giản một cách khác lạ. Ban ngày đi làm, tối về thì sẽ trò chuyện với cô. Dù thường xuyên lặp lại nhưng không hề khiến anh cảm thấy nhàm chán, mà còn cảm thấy bình yên đến lạ.
Lúc này Phương Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Linh." Bạch Tử Hàn đột nhiên gọi tên cô.
"Dạ?"
"Anh nhớ em." Bạch Tử Hàn thấp giọng đầy thâm tình nói. Nhớ tới sắp phát điên rồi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào khiến anh rất khó chịu.
"Em cũng nhớ anh" chỉ là câu này cô chỉ có thể nói ở trong lòng, vì cô sợ khi nói ra anh sẽ lập tức đặt vé bay sang đây thì không chừng.
Thấy cô im lặng không nói gì Bạch Tử Hàn tiếp tục nói.
"Em còn nhớ anh từng nói gì hay không?"
"Em không." Anh nói nhiều như vậy cô làm sao có thể nhớ được.
"Anh nói sau khi phim của anh ra mắt chúng ta sẽ công khai, vậy hiện tại...."
Việc công khai bạn gái hay bất cứ chuyện gì đều là do chính người nghệ sĩ quyết định, ấy vậy mà người cứng đầu lại ngang ngược như Bạch Tử Hàn lại đang hỏi ý kiến của một cô gái, không dám làm càn như mọi lần.
Tay cô khẽ run suýt thì làm rơi điện thoại.
Trước kia cô có thể có chút tự tin khi đứng cạnh anh, bởi lẽ cô cũng có lượng độc giả khá đông, cũng có chút tài năng. Nhưng hiện tại độ hot của cô đã sớm giảm xuống rất nhiều do dạo gần đây cô không còn đăng truyện nữa khiến nhiều độc giả không có kiên nhẫn chờ đợi mà tức giận bỏ đi.
Ba cô lại đang trong bệnh viện không biết có thể duy trì được bao lâu. Tiền cũng phải tiết kiệm từng chút một.
Trong đầu cô liền xuất hiện lời nói của bố ngày hôm đó "Con xứng với cậu ta sao?"
Hiện tại cô chỉ là một hạt cát nhỏ bé trên sa mạc rộng lớn, còn anh là ngồi sao tỏa ánh sáng trên bầu trời. Tưởng chừng có thể chạm tới, nhưng thực tế là lại xa tới mức mãi mãi không thể chạm vào.
"Em thấy như hiện tại cũng tốt mà, công khai với không công khai thì có gì khác nhau đâu.
"Sao lại không khác được. Công khai thì chúng ta sẽ được đường đường chính chính ở bên nhau, không cần phải lén la lén lút như vụng trộm, hơn nữa có thể khiến những tên đàn ông đang nhăm nhe em tự giác tránh xa. Còn không công khai chính là em mãi mãi chỉ có thể ở trong bóng tối, không danh không phận, em muốn như vậy sao?"
Không muốn. Không một cô gái nào muốn như vậy cả. Nhưng cô bắt đầu cảm thấy tự ti về bản thân rồi, cũng không còn dũng khí để đương đầu với cư dân mạng, đặc biệt là fan của anh.
"Chuyện này tính sau được không, em thấy cứ như bây giờ vẫn rất tốt."
"Sau là khi nào, hay là em không nỡ để cậu bạn thân của em buồn?" Bạch Tử Hàn trong lòng tức giận, giọng nói tràn ngập mỉa mai.
"Hàn, sao anh lại nói như vậy?" Phương Linh lập tức nghiêm giọng nói, chuyện này thì liên quan gì đến bạn cô.
Bạch Tử Hàn biết bản thân không kìm chế được mà lỡ lời.
"Anh xin lỗi, chỉ là anh quá nóng vội muốn công khai mà thôi."
"Hàn, cho em thời gian được không?" Phương Linh cũng dịu giọng lại nói với anh.
Cô cần thời gian để ổn định lại cuộc sống, khiến bản thân mình trở nên tốt hơn hiện tại thì lúc đó cô mới có thể có dũng khí và tự tin đứng bên cạnh anh trước mặt tất cả mọi người.
"Được, chỉ cần là em thì bao lâu cũng được."
Vì yêu cô anh cái gì cũng có thể làm, có phải chờ đợi bao lâu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đợi. Cô là ngoại lệ, là ngoại lệ duy nhất khiến anh trở nên kiên nhẫn và nhún nhường như vậy.
Phương Linh đọc qua một lượt, mi tâm liền nhíu chặt. Cái cô quan tâm không phải việc cô ta có ăn chơi thác loạn không, mà cái cô quan tâm chính là scandal này sẽ ảnh hưởng đến Bạch Tử Hàn, còn có cả bộ phim vừa mới ra mắt nữa.
Bạch Tử Hàn lúc này đang ngồi trong văn phòng của công ty. Bên cạnh anh là Trương Định đang không ngừng nghe điện thoại của phóng viên, còn có vài người ở phòng quan hệ truyền thông. Mọi người đều đang tất bật nhận điện thoại của phóng viên, tiếng chuông reo không ngừng.
Trương Định vò đầu để điện thoại sang một bên.
"Không ngờ cô gái này nhìn vẻ ngoài thì ngây thơ thuần khiết, không ngờ bên trong lại khiến người ta ghê tởm. Tôi nhận điện thoại đến sắp phát điên rồi."
Bạch Tử Hàn ngồi trên ghế, vẻ mặt vẫn luôn không có biểu hiện lo lắng hay sốt ruột như mọi người ở đây. Không biết lúc này anh đang suy nghĩ gì.
"Cậu nhìn xem trên mạng đang đồn đoán có phải cậu cũng ở trong đám người thác loạn tại nhà Ái Hân hay không. Bọn họ không thể dùng não trước khi bình luận sao, cả người anh từ trên xuống dưới đều sạch sẽ tới mức không có một hạt bụi, người như cậu có thể làm ra loại chuyện này sao?" Trương Định đọc bình luận của cư dân mạng mà muốn sôi máu.
Chuyện của Ái Hân thì liên quan gì đến bọn họ, chỉ là đóng chung một bộ phim mà thôi, sao lại kéo Bạch Tử Hàn vào chứ, đám người này quá vô lí rồi.
Nhưng cũng may có Shine, fan của Bạch Tử Hàn liên tục áp đảo những bình luận công kích đó. Bọn họ đều một lòng tin tưởng thần tượng mình sẽ không làm ra chuyện đồi bại như vậy.
"Hiện tại chúng ta cứ giữ im lặng trước đã, khi nào mọi chuyện bình lặng lại một chút rồi lúc đó sẽ lên mạng đính chính." Trương Định đưa ra quyết định. Bây giờ cư dân mạng đều đang rất loạn, dù lên tiếng giải thích chắc chắn sẽ bị coi là biện minh, là cả vú lấp miệng em.
"Tại sao phải đính chính?" Bạch Tử Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Trương Định.
"Tại sao? Sao cậu lại hỏi một câu hồn nhiên như vậy. Không đính chính thì cậu định để đám anti kia được đà lấn tới bôi nhọ cậu à?"
"Nếu bọn họ lôi được bằng chứng tôi thác loạn thì lúc đó tôi sẽ lên tiếng đính chính." Bạch Tử Hàn lạnh lùng nói. Đối với đám người chỉ trực chờ lúc anh sơ hở để đâm chọt thì anh việc gì phải giải thích, có giải thích thì bọn họ sẽ tin chắc. Anh chỉ cần fan của anh vẫn luôn tin tưởng anh là được.
"Tử Hàn, giờ không phải lúc cậu cứng đầu đâu. Thôi vậy, bây giờ cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho cậu." Trương Định biết Bạch Tử Hàn là người nói một là một, không cho phép người khác thương lượng nên bây giờ anh ta có nói gì thì cũng vô ích. Chuyện này cứ để anh ta và công ty giải quyết thì hơn.
Bạch Tử Hàn không nói lời nào, lập tức rời khỏi công ty.
Lâm Tuyết Ý ngồi trong phòng làm việc đọc bản tin mới nhất trên ipad, khóe môi xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên đầy khinh bỉ và thâm độc.
"Lần này cô diễn viên đó chết chắc rồi." Nam trợ lí ở bên cạnh phán một câu.
"Chết đâu có dễ như vậy, chỉ là sự nghiệp mấy năm nay cô ta xây dựng đều đã tan thành mây khói, không thể đứng lên được nữa." Lâm Tuyết Ý cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói ra một câu.
Đúng vậy, chuyện này chính là do cô ta tung ra. Nói là thác loạn thì cũng không phải, Ái Hân chỉ gọi bạn bè đến nhà mở tiệc mà thôi, nhưng muốn biến nó trở thành một buổi thác loạn đối với Lâm Tuyết Ý là quá dễ dàng. Cô ta đã cho người lẻn vào bên trong, để một vài gói thuốc phiện ở trên bàn, còn nhân lúc bọn họ say sỉn cho một chút thuốc kích dục vào rượu của bọn họ. Và thế là từ một buổi tiệc đơn thuần trở thành một buổi thác loại đầy thối nát và dơ bẩn.
Đợi khoảng nửa tiếng cô ta mới gọi cho phóng viên và cảnh sát đến, vây bắt ngay tại chỗ khiến bọn họ muốn chạy cũng không thể.
Ái Hân à Ái Hân, chỉ tại cô dám động vào người đàn ông của tôi, vì thế đừng trách tôi độc ác. Để xem sau chuyện này Bạch Tử Hàn có còn yêu cô hay không.
*****
Phương Linh do dự một lúc rồi cầm điện thoại đi ra ngoài đến một nơi yên tĩnh rồi gọi điện cho anh. Những bình luận trên mạng công kích anh cô đều đã đọc, bọn họ thật quá đáng. Cô tin anh sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện bại hoại như vậy.
Bạch Tử Hàn đang ngồi ngoài vườn, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, nhìn thấy cuộc gọi của cô khóe môi liền nâng lên một đường cong tuyệt đẹp, không để nó kêu tiếng thứ hai anh đã lập tức bắt máy.
"Anh không sao chứ?" Anh vừa bắt máy cô vội hỏi.
"Sao là sao chứ?" Bạch Tử Hàn bốc một nắm thức ăn cho cá rồi vứt xuống bể cá.
"Em đang rất lo lắng đấy." Phương Linh nghiêm túc nói, giọng điệu bình thản như vậy của anh là sao chứ, anh không thấy mọi người đang công kích anh sao.
"Anh cũng đâu có đùa giỡn" Bạch Tử Hàn hơi nhún vai một cái.
"Anh....thật sự không tham gia vào buổi thác loạn đó chứ?" Phương Linh tin anh sẽ không làm như vậy, nhưng cô vẫn muốn anh xác nhận lại một lần nữa.
"Em nói xem?" Bạch Tử Hàn hỏi lại cô.
"Em...không biết."
"Chẳng phải em chính là bằng chứng ngoại phạm của anh sao? Tối hôm đó anh đã nói chuyện với em đến khi ngủ còn gì."
Không biết từ bao giờ anh đã không còn khái niệm đi ra ngoài vào buổi tối. Cuộc sống của anh trở nên đơn giản một cách khác lạ. Ban ngày đi làm, tối về thì sẽ trò chuyện với cô. Dù thường xuyên lặp lại nhưng không hề khiến anh cảm thấy nhàm chán, mà còn cảm thấy bình yên đến lạ.
Lúc này Phương Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Linh." Bạch Tử Hàn đột nhiên gọi tên cô.
"Dạ?"
"Anh nhớ em." Bạch Tử Hàn thấp giọng đầy thâm tình nói. Nhớ tới sắp phát điên rồi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào khiến anh rất khó chịu.
"Em cũng nhớ anh" chỉ là câu này cô chỉ có thể nói ở trong lòng, vì cô sợ khi nói ra anh sẽ lập tức đặt vé bay sang đây thì không chừng.
Thấy cô im lặng không nói gì Bạch Tử Hàn tiếp tục nói.
"Em còn nhớ anh từng nói gì hay không?"
"Em không." Anh nói nhiều như vậy cô làm sao có thể nhớ được.
"Anh nói sau khi phim của anh ra mắt chúng ta sẽ công khai, vậy hiện tại...."
Việc công khai bạn gái hay bất cứ chuyện gì đều là do chính người nghệ sĩ quyết định, ấy vậy mà người cứng đầu lại ngang ngược như Bạch Tử Hàn lại đang hỏi ý kiến của một cô gái, không dám làm càn như mọi lần.
Tay cô khẽ run suýt thì làm rơi điện thoại.
Trước kia cô có thể có chút tự tin khi đứng cạnh anh, bởi lẽ cô cũng có lượng độc giả khá đông, cũng có chút tài năng. Nhưng hiện tại độ hot của cô đã sớm giảm xuống rất nhiều do dạo gần đây cô không còn đăng truyện nữa khiến nhiều độc giả không có kiên nhẫn chờ đợi mà tức giận bỏ đi.
Ba cô lại đang trong bệnh viện không biết có thể duy trì được bao lâu. Tiền cũng phải tiết kiệm từng chút một.
Trong đầu cô liền xuất hiện lời nói của bố ngày hôm đó "Con xứng với cậu ta sao?"
Hiện tại cô chỉ là một hạt cát nhỏ bé trên sa mạc rộng lớn, còn anh là ngồi sao tỏa ánh sáng trên bầu trời. Tưởng chừng có thể chạm tới, nhưng thực tế là lại xa tới mức mãi mãi không thể chạm vào.
"Em thấy như hiện tại cũng tốt mà, công khai với không công khai thì có gì khác nhau đâu.
"Sao lại không khác được. Công khai thì chúng ta sẽ được đường đường chính chính ở bên nhau, không cần phải lén la lén lút như vụng trộm, hơn nữa có thể khiến những tên đàn ông đang nhăm nhe em tự giác tránh xa. Còn không công khai chính là em mãi mãi chỉ có thể ở trong bóng tối, không danh không phận, em muốn như vậy sao?"
Không muốn. Không một cô gái nào muốn như vậy cả. Nhưng cô bắt đầu cảm thấy tự ti về bản thân rồi, cũng không còn dũng khí để đương đầu với cư dân mạng, đặc biệt là fan của anh.
"Chuyện này tính sau được không, em thấy cứ như bây giờ vẫn rất tốt."
"Sau là khi nào, hay là em không nỡ để cậu bạn thân của em buồn?" Bạch Tử Hàn trong lòng tức giận, giọng nói tràn ngập mỉa mai.
"Hàn, sao anh lại nói như vậy?" Phương Linh lập tức nghiêm giọng nói, chuyện này thì liên quan gì đến bạn cô.
Bạch Tử Hàn biết bản thân không kìm chế được mà lỡ lời.
"Anh xin lỗi, chỉ là anh quá nóng vội muốn công khai mà thôi."
"Hàn, cho em thời gian được không?" Phương Linh cũng dịu giọng lại nói với anh.
Cô cần thời gian để ổn định lại cuộc sống, khiến bản thân mình trở nên tốt hơn hiện tại thì lúc đó cô mới có thể có dũng khí và tự tin đứng bên cạnh anh trước mặt tất cả mọi người.
"Được, chỉ cần là em thì bao lâu cũng được."
Vì yêu cô anh cái gì cũng có thể làm, có phải chờ đợi bao lâu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đợi. Cô là ngoại lệ, là ngoại lệ duy nhất khiến anh trở nên kiên nhẫn và nhún nhường như vậy.