Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Trên xe còn có Phương Linh và Trương Định.
Các Shine đã sớm tập trung đông ở trước cổng, vừa thấy xe của Bạch Tử Hàn bọn họ liền như ngựa đứt cương lao đến. Bảo vệ phải nhanh chóng ngăn bọn họ lại nếu không Bạch Tử Hàn không thể xuống xe được mất.
"Hàn ca, em yêu anh"
"Để tôi gặp chồng tôi, các người đừng ngăn cản."
"Chồng yêu, mau xuống đi"
Tiếng hò hét bên ngoài cùng các loại băng rôn khiến không khí nơi đây bỗng trở lại nên hỗn loạn.
Phương Linh nhìn xung quanh toàn là người mà cảm thấy có chút sợ, nếu không có bảo vệ mà Bạch Tử Hàn cứ thế đi xuống có phải sẽ bị bọn họ cấu xé hay không, nghĩ thôi đã cảm thấy chân tay lạnh toát.
"Tôi với cậu xuống ở đây, còn Linh cô sẽ đi cửa sau nhé." Trương Định chỉnh lại quần áo một chút, quay sang nói với Phương Linh.
Phương Linh lập tức gật đầu, để fan của anh nhìn thấy cô từ trên xe của anh đi xuống không biết sẽ bị bọn họ cho biến thành cái dạng gì.
Bạch Tử Hàn cúi xuống hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói.
"Anh đã sắp xếp chỗ ngồi cho em rồi, chỉ cần vào bên trong thì sẽ có người chỉ đường cho em."
"Vâng" Bị anh hôn trước mặt người khác thế này Phương Linh có chút ngượng ngùng, anh không thể tiết chế một chút được sao.
Bạch Tử Hàn xoa đầu cô một cái rồi mới theo chân Trương Định bước xuống xe.
Khi Bạch Tử Hàn vừa xuất hiện các fan liền thi nhau hò hét, với tay về phía anh muốn chạm vào người của thần tượng.
Trương Định đã sớm sắp xếp vệ sĩ vây quanh Bạch Tử Hàn, bảo vệ anh chặt chẽ.
Bạch Tử Hàn vẫn rất thân thiện vẫy tay chào các fan của mình rồi tiến thẳng vào bên trong vì buổi diễn sắp bắt đầu rồi.
"Hàn ca, đẹp trai thật đấy"
"Nhìn anh ấy cười kìa, ôi mẹ ơi tim tôi chết mất."
"Rốt cuộc cô gái nào lại may mắn có được anh ấy vậy chứ?"
"Tôi mà gặp được cô ta thì nhất định sẽ rạch nát mặt cô ta để xem Hàn ca còn muốn hẹn hò với cô ta nữa không"
.....
Phương Linh đi vào bằng cửa sau, vừa vào bên trong cô liền gặp được người mà Bạch Tử Hàn đã sắp xếp cho cô. Anh ta chỉ đường cho cô đi vào bên trong, chỗ ngồi của của cô là ở hàng ghế đầu tiên ngay cạnh sân khấu, chỗ mà các fan tranh giành nhau để có được.
Đúng 8 giờ, Bạch Tử Hàn bước lên sân khấu. Anh đã thay một bộ đồ khác, là một chiếc áo sơ mi để mở ba cúc đầu có thể lấp ló nhìn thấy bờ ngực rắn chắc của anh phối với chiếc quần jean được xẻ rách tơi tả nhưng lại tạo cảm giác rất bụi bặm, và năng động.
"Aaaaa, Hàn ca, Hàn ca, Hàn ca"
Khi Bạch Tử Hàn vừa bước lên sân khấu fan ở dưới liền điên cuồng gọi tên anh, cùng đồng loạt dơ băng rôn có in ảnh và tên của anh lên.
Mở màn là một bài hát rất sôi động, khuấy động bầu không khí trở nên nóng hơn và thật high.
Phương Linh cảm thấy lỗ tai mình sắp thủng rồi. Cô không cùng fan của anh hò hét, cũng không có băng rôn để dơ lên. Cô ngồi yên ở đó, lặng lẽ nhìn anh biểu diễn. Ở trên sân khấu anh vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết, luôn thể hiện hết mình dù bản thân có mệt mỏi đi chăng nữa.
Lâu lâu Bạch Tử Hàn sẽ nhìn về phía cô, còn nở một nụ cười khiến các fan ngồi gần ở chỗ cô liên tục hò hét một cách phấn khích.
Đây chính là nơi thuộc về anh, nơi có ánh đèn rực rỡ, nơi có các fan của anh vây quanh, nơi mà cô sẽ mãi không bao giờ có thể bước vào.
Lúc Phương Linh còn đang chìm trong suy tư thì Bạch Tử Hàn đã tiến gần đến chỗ cô từ lúc nào. Anh vừa hát vừa tiến lại gần mép sân khấu, các fan thi nhau đưa tay ra muốn chạm vào anh, Bạch Tử Hàn cũng rất vui vẻ chạm tay từng người một rồi dừng lại ở trước mặt Phương Linh.
Phương Linh nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Tử Hàn, rồi lại đưa mắt nhìn anh.
Bạch Tử Hàn nhướng mày một cái, ý bảo cô mau nắm lấy tay anh.
Phương Linh chậm chạp để tay mình vào lòng bàn tay anh, sau đó bàn tay cô liền bị anh nắm lấy. Cứ ngỡ anh sẽ lập tức buông ra nhưng không ngờ trong một khoảnh khắc anh kéo cô dậy rồi vươn tay ôm lấy eo của cô, khi cô kịp định thần lại thì bản thân đã đứng ở trên sân khấu.
"Aaa cô gái kia là ai vậy?"
"Sao cô ấy lại được Hàn ca kéo lên sân khấu vậy, tôi cũng muốn được như thế."
"Hàn ca, em cũng muốn lên."
"Em cũng muốn lên."
"Hàn ca"
Phương Linh chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên khi rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía cô. Cô âm thầm trao cho Bạch Tử Hàn ánh mắt cảnh cáo.
"Anh đang làm cái gì vậy?"
Bạch Tử Hàn lờ đi ánh mắt của cô tiếp tục biểu diễn nốt bài hát. Khi bài hát kết thúc vũ đoàn phụ đạo liền rút khỏi sân khấu, lúc này trên sân khấu chỉ còn Bạch Tử Hàn và Phương Linh.
Trương Định đừng sau cánh gà nhìn thấy cảnh này trong lòng nóng như lửa đốt, Bạch Tử Hàn lại nổi điên cái gì rồi, chẳng lẽ cậu ta định công khai thật sao. Anh ta phát điên mất thôi.
"Bạn nữ này nói gì cơ?" Bạch Tử Hàn cúi xuống hỏi một bạn nữ đứng gần sân khấu.
Cô ấy lập tức đỏ mặt nói lớn một tiếng "Em cũng muốn lên đó."
"Muốn lên sao? Ừm....cái này...." Bạch Tử Hàn nhìn Phương Linh cố ý kéo dài giọng.
Phương Linh âm thầm nắm chặt tay, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
"Bạch Tử Hàn, làm ơn đừng nói ra mối quan hệ của chúng ta có được không?"
"Được chứ Hàn ca?" Bạn nữ kia vẻ mặt vô cùng mong chờ nhìn Bạch Tử Hàn.
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao đòi lên sân khấu với Bạch Tử Hàn, bọn họ cũng muốn được đứng gần thần tượng của mình.
"Xin lỗi, chắc là không được rồi." Bạch Tử Hàn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
"Sao lại không được?" Bạn nữ kia vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục hỏi.
"Vì chỉ có bạn....." Bạch Tử Hàn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Phương Linh cướp lấy mic.
Dù lúc này cô đang rất run nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhìn mọi người ở bên dưới sân khấu.
"Thật ra tôi vừa fan, cũng vừa là bạn của anh ấy. Hôm trước tôi có chêu anh ấy rằng muốn được biết cảm giác đứng trên sân khấu lớn là như thế nào, không ngờ anh ấy lại coi là thật haha, làm bạn của anh ấy quả thực không uổng phí mà." Phương Linh nói bằng tiếng anh một cách lưu loát còn ra vẻ hài hước khiến mọi người bên dưới cười ồ lên.
"Không ngờ Hàn ca cũng có bạn khác giới."
"Hình như cô ấy không phải là người trong showbiz "
"Sao nhìn cô gái này quen thế nhỉ?"
.....
Phía dưới mọi người bàn tán, còn trên sân khấu thì lại là một mảng lạnh lẽo. Phương Linh không dám nhìn vẻ mặt của Bạch Tử Hàn lúc này, cô trả lại mic cho anh rồi vội đi xuống sân khấu ngồi lại chỗ của mình.
Trương Định ở sau cánh gà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi biểu diễn vẫn tiếp tục diễn ra, nếu để ý có thể thấy tâm trạng của Bạch Tử Hàn không được tốt, anh so với lúc đầu không còn nhiệt huyết nữa, giống như chỉ đang trình diễn cho xong.
Phương Linh ngồi ở dưới sân khấu đôi khi sẽ chạm phải ánh mắt của anh, cô liền vội vàng chạy trốn cụp mắt xuống hoặc là nhìn sang chỗ khác.
Cuối cùng cũng kết thúc, Phương Linh ra xe trước đợi anh. Phải mất một lúc lâu Bạch Tử Hàn mới thoát khỏi fan để lên xe.
Nhìn thấy Phương Linh, Bạch Tử Hàn chỉ nhìn một cái rồi đi lướt qua ghế của cô, ngồi vào hàng ghế cuối cùng, một lời cũng không nói. Vẻ mặt của anh lúc này thật sự dọa người, chỉ cần ai đó chọc nhẹ cũng có thể khiến anh bùng nổ.
Phương Linh cúi thấp đầu nhìn mũi chân, cô lúc này cũng không dám động vào anh.
Suốt cả quãng đường trên xe đặc biệt im lặng. Trương Định bị cái không khí yên ắng đến đáng sợ này làm cho nổi da gà. Anh ta lén đánh mắt nhìn Bạch Tử Hàn, anh đang chống một tay vào cửa sổ, hai mắt nhắm hờ như đang ngủ.
Một Bạch Tử Hàn im lặng thế này thật khiến người ta sợ hãi.
Về đến nhà, Bạch Tử Hàn đi trước còn Phương Linh đi sau. Cô nhiều lần muốn tiến lên bắt chuyện với anh nhưng lại bị hàn khí từ người anh phát ra làm cho chùn bước.
Bạch Tử Hàn đi thẳng lên phòng, không đợi cô bước vào mà đóng sầm cửa lại.
Phương Linh bị nhốt ở bên ngoài. Nhìn cánh cửa đóng chặt cô đưa tay lên rồi lại hạ xuống, cô biết anh đang rất giận cô, cô không nên chọc vào anh thì hơn.
Phương Linh xoay người đi xuống nhà, cô để túi xách trên ghế rồi đi vào bếp. Từ tối đến giờ bọn họ chưa ăn gì cả, suy nghĩ một lúc cô quyết định nấu mì cho nhanh vì giờ cũng muộn rồi.
Lúc cô đang loay hoay trong bếp thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cô còn chưa kịp quay lại thì cổ tay đã bị nắm chặt rồi kéo cả người cô lại phía sau.
"Anh làm gì vậy? " Anh nắm cổ tay cô có chút đau, khiến giọng nói của cô cũng mang chút gắt gỏng.
"Anh mới hỏi em đang làm gì mới đúng, lời em nói ngày hôm nay khiến anh rất khó chịu, vậy mà một lời em cũng không thèm nói với anh, từ lúc về nhà tới giờ, anh im lặng em cũng im lặng luôn hả?" Bạch Tử Hàn càng nói càng tức giận, anh ngồi trong phòng cả nửa buổi mà không thấy cô bước vào, cô không thấy anh đang giận dỗi sao.
"Em đang nấu mì." Phương Linh chỉ vào hai bát mì đang bốc khói ở trên bếp.
"Ai cần em nấu mì, việc quan trọng bây giờ là nấu mì sao?"
"Anh đừng có vô lí." Cô cảm thấy anh chính là đang cố tình gây sự.
"Anh vô lí?" Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng.
Phương Linh nhíu chặt mày nhìn anh, anh lúc này giống như là một người hoàn toàn khác vậy, anh vô lí và có phần thái quá.
"Anh ăn mì trước đi, không sẽ nguội mất." Phương Linh không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, nếu tiếp tục bọn họ sẽ tranh cãi đến ngày mai mất.
Cô xoay người muốn đi lấy mì để ra bàn thì lại bị Bạch Tử Hàn một lần nữa kéo lại.
"Em nghĩ anh còn tâm trạng để ăn không? Việc anh muốn chính là công khai, là cho mọi người biết em là bạn gái anh. Vậy mà em hết lần này tới lần khác ngăn cản, rồi còn nói là bạn của anh nữa, em không cảm thấy như vậy đối với anh là không công bằng sao? Tất cả mọi người đều có thể yêu đương, tại sao anh không thể?" Bạch Tử Hàn trầm giọng thốt ra từng câu.
"Tử Hàn, chẳng phải em đã nói lí do rồi sao." Phương Linh thấp giọng nói.
"Không thuyết phục." Bạch Tử Hàn lạnh lùng thốt ra một câu. Đừng lấy cái lí do là vì anh nữa, đi đến được ngày hôm nay anh sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy được.
"Anh muốn biết lí do thật sự sao?" Phương Linh nhìn anh nói.
Bạch Tử Hàn gật đầu, không nói.
"Cuộc sống của em đang rất bình yên, em không muốn nó bị phá vỡ. Một khi chúng ta công khai, em và thậm chí là người thân của em sẽ bị bọn họ công kích, đến lúc đó anh có thể đảm bảo cuộc sống của gia đình em sẽ không đảo lộn không? Anh có thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi không? Anh không thể!" Phương Linh cắn răng nói ra từng câu dối lòng.
Bạch Tử Hàn không ngờ Phương Linh sẽ nói những vậy. Thì ra cô không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của mình, cô coi tình yêu của bọn họ như là một quả bom có thể làm hại đến cô và gia đình cô. Thì ra trong mắt cô tình yêu của bọn họ lại rắc rối và nhiều tai họa như vậy.
"Nếu anh muốn một mối tình công khai, muốn được trước mặt mọi người thể hiện tình yêu thì xin lỗi em không làm được. Nếu anh vẫn cố chấp thì chúng ta dừng lại đi"
Phương Linh vừa dứt lời liền cảm thấy cổ tay mình đau đớn như muốn vỡ ra.
Vẻ mặt anh lúc này so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.
Bạch Tử Hàn một lời cũng không nói, anh trong vòng chưa đến hai giây đem cô đè lên bàn ăn bằng gỗ hương, cúi xuống cắn nuốt môi cô như mãnh thú. Phương Linh đau đớn muốn đẩy anh ra, nhưng vô ích, hành động phản kháng của cô lại càng khiến nụ hôn của anh trở nên tàn nhẫn.
Không có màn dạo đầu như tối qua Bạch Tử Hàn trực tiếp đi vào khiến Phương Linh đau đến phát khóc, cắn chặt răng để không hét ra tiếng.
Anh cứ như vậy ở phòng bếp làm cô, cô đau đớn cầu xin lại càng khiến anh trở nên điên cuồng, mạnh bạo.
Không biết đã trôi qua bao lâu cuối cùng Bạch Tử Hàn cũng giải phóng toàn bộ vào người cô, trước khi ngất đi cô mơ hồ nghe thấy anh thì thầm bên tai cô.
"Cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh mà thôi."
Các Shine đã sớm tập trung đông ở trước cổng, vừa thấy xe của Bạch Tử Hàn bọn họ liền như ngựa đứt cương lao đến. Bảo vệ phải nhanh chóng ngăn bọn họ lại nếu không Bạch Tử Hàn không thể xuống xe được mất.
"Hàn ca, em yêu anh"
"Để tôi gặp chồng tôi, các người đừng ngăn cản."
"Chồng yêu, mau xuống đi"
Tiếng hò hét bên ngoài cùng các loại băng rôn khiến không khí nơi đây bỗng trở lại nên hỗn loạn.
Phương Linh nhìn xung quanh toàn là người mà cảm thấy có chút sợ, nếu không có bảo vệ mà Bạch Tử Hàn cứ thế đi xuống có phải sẽ bị bọn họ cấu xé hay không, nghĩ thôi đã cảm thấy chân tay lạnh toát.
"Tôi với cậu xuống ở đây, còn Linh cô sẽ đi cửa sau nhé." Trương Định chỉnh lại quần áo một chút, quay sang nói với Phương Linh.
Phương Linh lập tức gật đầu, để fan của anh nhìn thấy cô từ trên xe của anh đi xuống không biết sẽ bị bọn họ cho biến thành cái dạng gì.
Bạch Tử Hàn cúi xuống hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói.
"Anh đã sắp xếp chỗ ngồi cho em rồi, chỉ cần vào bên trong thì sẽ có người chỉ đường cho em."
"Vâng" Bị anh hôn trước mặt người khác thế này Phương Linh có chút ngượng ngùng, anh không thể tiết chế một chút được sao.
Bạch Tử Hàn xoa đầu cô một cái rồi mới theo chân Trương Định bước xuống xe.
Khi Bạch Tử Hàn vừa xuất hiện các fan liền thi nhau hò hét, với tay về phía anh muốn chạm vào người của thần tượng.
Trương Định đã sớm sắp xếp vệ sĩ vây quanh Bạch Tử Hàn, bảo vệ anh chặt chẽ.
Bạch Tử Hàn vẫn rất thân thiện vẫy tay chào các fan của mình rồi tiến thẳng vào bên trong vì buổi diễn sắp bắt đầu rồi.
"Hàn ca, đẹp trai thật đấy"
"Nhìn anh ấy cười kìa, ôi mẹ ơi tim tôi chết mất."
"Rốt cuộc cô gái nào lại may mắn có được anh ấy vậy chứ?"
"Tôi mà gặp được cô ta thì nhất định sẽ rạch nát mặt cô ta để xem Hàn ca còn muốn hẹn hò với cô ta nữa không"
.....
Phương Linh đi vào bằng cửa sau, vừa vào bên trong cô liền gặp được người mà Bạch Tử Hàn đã sắp xếp cho cô. Anh ta chỉ đường cho cô đi vào bên trong, chỗ ngồi của của cô là ở hàng ghế đầu tiên ngay cạnh sân khấu, chỗ mà các fan tranh giành nhau để có được.
Đúng 8 giờ, Bạch Tử Hàn bước lên sân khấu. Anh đã thay một bộ đồ khác, là một chiếc áo sơ mi để mở ba cúc đầu có thể lấp ló nhìn thấy bờ ngực rắn chắc của anh phối với chiếc quần jean được xẻ rách tơi tả nhưng lại tạo cảm giác rất bụi bặm, và năng động.
"Aaaaa, Hàn ca, Hàn ca, Hàn ca"
Khi Bạch Tử Hàn vừa bước lên sân khấu fan ở dưới liền điên cuồng gọi tên anh, cùng đồng loạt dơ băng rôn có in ảnh và tên của anh lên.
Mở màn là một bài hát rất sôi động, khuấy động bầu không khí trở nên nóng hơn và thật high.
Phương Linh cảm thấy lỗ tai mình sắp thủng rồi. Cô không cùng fan của anh hò hét, cũng không có băng rôn để dơ lên. Cô ngồi yên ở đó, lặng lẽ nhìn anh biểu diễn. Ở trên sân khấu anh vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết, luôn thể hiện hết mình dù bản thân có mệt mỏi đi chăng nữa.
Lâu lâu Bạch Tử Hàn sẽ nhìn về phía cô, còn nở một nụ cười khiến các fan ngồi gần ở chỗ cô liên tục hò hét một cách phấn khích.
Đây chính là nơi thuộc về anh, nơi có ánh đèn rực rỡ, nơi có các fan của anh vây quanh, nơi mà cô sẽ mãi không bao giờ có thể bước vào.
Lúc Phương Linh còn đang chìm trong suy tư thì Bạch Tử Hàn đã tiến gần đến chỗ cô từ lúc nào. Anh vừa hát vừa tiến lại gần mép sân khấu, các fan thi nhau đưa tay ra muốn chạm vào anh, Bạch Tử Hàn cũng rất vui vẻ chạm tay từng người một rồi dừng lại ở trước mặt Phương Linh.
Phương Linh nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Tử Hàn, rồi lại đưa mắt nhìn anh.
Bạch Tử Hàn nhướng mày một cái, ý bảo cô mau nắm lấy tay anh.
Phương Linh chậm chạp để tay mình vào lòng bàn tay anh, sau đó bàn tay cô liền bị anh nắm lấy. Cứ ngỡ anh sẽ lập tức buông ra nhưng không ngờ trong một khoảnh khắc anh kéo cô dậy rồi vươn tay ôm lấy eo của cô, khi cô kịp định thần lại thì bản thân đã đứng ở trên sân khấu.
"Aaa cô gái kia là ai vậy?"
"Sao cô ấy lại được Hàn ca kéo lên sân khấu vậy, tôi cũng muốn được như thế."
"Hàn ca, em cũng muốn lên."
"Em cũng muốn lên."
"Hàn ca"
Phương Linh chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên khi rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía cô. Cô âm thầm trao cho Bạch Tử Hàn ánh mắt cảnh cáo.
"Anh đang làm cái gì vậy?"
Bạch Tử Hàn lờ đi ánh mắt của cô tiếp tục biểu diễn nốt bài hát. Khi bài hát kết thúc vũ đoàn phụ đạo liền rút khỏi sân khấu, lúc này trên sân khấu chỉ còn Bạch Tử Hàn và Phương Linh.
Trương Định đừng sau cánh gà nhìn thấy cảnh này trong lòng nóng như lửa đốt, Bạch Tử Hàn lại nổi điên cái gì rồi, chẳng lẽ cậu ta định công khai thật sao. Anh ta phát điên mất thôi.
"Bạn nữ này nói gì cơ?" Bạch Tử Hàn cúi xuống hỏi một bạn nữ đứng gần sân khấu.
Cô ấy lập tức đỏ mặt nói lớn một tiếng "Em cũng muốn lên đó."
"Muốn lên sao? Ừm....cái này...." Bạch Tử Hàn nhìn Phương Linh cố ý kéo dài giọng.
Phương Linh âm thầm nắm chặt tay, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
"Bạch Tử Hàn, làm ơn đừng nói ra mối quan hệ của chúng ta có được không?"
"Được chứ Hàn ca?" Bạn nữ kia vẻ mặt vô cùng mong chờ nhìn Bạch Tử Hàn.
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao đòi lên sân khấu với Bạch Tử Hàn, bọn họ cũng muốn được đứng gần thần tượng của mình.
"Xin lỗi, chắc là không được rồi." Bạch Tử Hàn lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
"Sao lại không được?" Bạn nữ kia vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục hỏi.
"Vì chỉ có bạn....." Bạch Tử Hàn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Phương Linh cướp lấy mic.
Dù lúc này cô đang rất run nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhìn mọi người ở bên dưới sân khấu.
"Thật ra tôi vừa fan, cũng vừa là bạn của anh ấy. Hôm trước tôi có chêu anh ấy rằng muốn được biết cảm giác đứng trên sân khấu lớn là như thế nào, không ngờ anh ấy lại coi là thật haha, làm bạn của anh ấy quả thực không uổng phí mà." Phương Linh nói bằng tiếng anh một cách lưu loát còn ra vẻ hài hước khiến mọi người bên dưới cười ồ lên.
"Không ngờ Hàn ca cũng có bạn khác giới."
"Hình như cô ấy không phải là người trong showbiz "
"Sao nhìn cô gái này quen thế nhỉ?"
.....
Phía dưới mọi người bàn tán, còn trên sân khấu thì lại là một mảng lạnh lẽo. Phương Linh không dám nhìn vẻ mặt của Bạch Tử Hàn lúc này, cô trả lại mic cho anh rồi vội đi xuống sân khấu ngồi lại chỗ của mình.
Trương Định ở sau cánh gà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi biểu diễn vẫn tiếp tục diễn ra, nếu để ý có thể thấy tâm trạng của Bạch Tử Hàn không được tốt, anh so với lúc đầu không còn nhiệt huyết nữa, giống như chỉ đang trình diễn cho xong.
Phương Linh ngồi ở dưới sân khấu đôi khi sẽ chạm phải ánh mắt của anh, cô liền vội vàng chạy trốn cụp mắt xuống hoặc là nhìn sang chỗ khác.
Cuối cùng cũng kết thúc, Phương Linh ra xe trước đợi anh. Phải mất một lúc lâu Bạch Tử Hàn mới thoát khỏi fan để lên xe.
Nhìn thấy Phương Linh, Bạch Tử Hàn chỉ nhìn một cái rồi đi lướt qua ghế của cô, ngồi vào hàng ghế cuối cùng, một lời cũng không nói. Vẻ mặt của anh lúc này thật sự dọa người, chỉ cần ai đó chọc nhẹ cũng có thể khiến anh bùng nổ.
Phương Linh cúi thấp đầu nhìn mũi chân, cô lúc này cũng không dám động vào anh.
Suốt cả quãng đường trên xe đặc biệt im lặng. Trương Định bị cái không khí yên ắng đến đáng sợ này làm cho nổi da gà. Anh ta lén đánh mắt nhìn Bạch Tử Hàn, anh đang chống một tay vào cửa sổ, hai mắt nhắm hờ như đang ngủ.
Một Bạch Tử Hàn im lặng thế này thật khiến người ta sợ hãi.
Về đến nhà, Bạch Tử Hàn đi trước còn Phương Linh đi sau. Cô nhiều lần muốn tiến lên bắt chuyện với anh nhưng lại bị hàn khí từ người anh phát ra làm cho chùn bước.
Bạch Tử Hàn đi thẳng lên phòng, không đợi cô bước vào mà đóng sầm cửa lại.
Phương Linh bị nhốt ở bên ngoài. Nhìn cánh cửa đóng chặt cô đưa tay lên rồi lại hạ xuống, cô biết anh đang rất giận cô, cô không nên chọc vào anh thì hơn.
Phương Linh xoay người đi xuống nhà, cô để túi xách trên ghế rồi đi vào bếp. Từ tối đến giờ bọn họ chưa ăn gì cả, suy nghĩ một lúc cô quyết định nấu mì cho nhanh vì giờ cũng muộn rồi.
Lúc cô đang loay hoay trong bếp thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cô còn chưa kịp quay lại thì cổ tay đã bị nắm chặt rồi kéo cả người cô lại phía sau.
"Anh làm gì vậy? " Anh nắm cổ tay cô có chút đau, khiến giọng nói của cô cũng mang chút gắt gỏng.
"Anh mới hỏi em đang làm gì mới đúng, lời em nói ngày hôm nay khiến anh rất khó chịu, vậy mà một lời em cũng không thèm nói với anh, từ lúc về nhà tới giờ, anh im lặng em cũng im lặng luôn hả?" Bạch Tử Hàn càng nói càng tức giận, anh ngồi trong phòng cả nửa buổi mà không thấy cô bước vào, cô không thấy anh đang giận dỗi sao.
"Em đang nấu mì." Phương Linh chỉ vào hai bát mì đang bốc khói ở trên bếp.
"Ai cần em nấu mì, việc quan trọng bây giờ là nấu mì sao?"
"Anh đừng có vô lí." Cô cảm thấy anh chính là đang cố tình gây sự.
"Anh vô lí?" Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng.
Phương Linh nhíu chặt mày nhìn anh, anh lúc này giống như là một người hoàn toàn khác vậy, anh vô lí và có phần thái quá.
"Anh ăn mì trước đi, không sẽ nguội mất." Phương Linh không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, nếu tiếp tục bọn họ sẽ tranh cãi đến ngày mai mất.
Cô xoay người muốn đi lấy mì để ra bàn thì lại bị Bạch Tử Hàn một lần nữa kéo lại.
"Em nghĩ anh còn tâm trạng để ăn không? Việc anh muốn chính là công khai, là cho mọi người biết em là bạn gái anh. Vậy mà em hết lần này tới lần khác ngăn cản, rồi còn nói là bạn của anh nữa, em không cảm thấy như vậy đối với anh là không công bằng sao? Tất cả mọi người đều có thể yêu đương, tại sao anh không thể?" Bạch Tử Hàn trầm giọng thốt ra từng câu.
"Tử Hàn, chẳng phải em đã nói lí do rồi sao." Phương Linh thấp giọng nói.
"Không thuyết phục." Bạch Tử Hàn lạnh lùng thốt ra một câu. Đừng lấy cái lí do là vì anh nữa, đi đến được ngày hôm nay anh sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy được.
"Anh muốn biết lí do thật sự sao?" Phương Linh nhìn anh nói.
Bạch Tử Hàn gật đầu, không nói.
"Cuộc sống của em đang rất bình yên, em không muốn nó bị phá vỡ. Một khi chúng ta công khai, em và thậm chí là người thân của em sẽ bị bọn họ công kích, đến lúc đó anh có thể đảm bảo cuộc sống của gia đình em sẽ không đảo lộn không? Anh có thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi không? Anh không thể!" Phương Linh cắn răng nói ra từng câu dối lòng.
Bạch Tử Hàn không ngờ Phương Linh sẽ nói những vậy. Thì ra cô không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của mình, cô coi tình yêu của bọn họ như là một quả bom có thể làm hại đến cô và gia đình cô. Thì ra trong mắt cô tình yêu của bọn họ lại rắc rối và nhiều tai họa như vậy.
"Nếu anh muốn một mối tình công khai, muốn được trước mặt mọi người thể hiện tình yêu thì xin lỗi em không làm được. Nếu anh vẫn cố chấp thì chúng ta dừng lại đi"
Phương Linh vừa dứt lời liền cảm thấy cổ tay mình đau đớn như muốn vỡ ra.
Vẻ mặt anh lúc này so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.
Bạch Tử Hàn một lời cũng không nói, anh trong vòng chưa đến hai giây đem cô đè lên bàn ăn bằng gỗ hương, cúi xuống cắn nuốt môi cô như mãnh thú. Phương Linh đau đớn muốn đẩy anh ra, nhưng vô ích, hành động phản kháng của cô lại càng khiến nụ hôn của anh trở nên tàn nhẫn.
Không có màn dạo đầu như tối qua Bạch Tử Hàn trực tiếp đi vào khiến Phương Linh đau đến phát khóc, cắn chặt răng để không hét ra tiếng.
Anh cứ như vậy ở phòng bếp làm cô, cô đau đớn cầu xin lại càng khiến anh trở nên điên cuồng, mạnh bạo.
Không biết đã trôi qua bao lâu cuối cùng Bạch Tử Hàn cũng giải phóng toàn bộ vào người cô, trước khi ngất đi cô mơ hồ nghe thấy anh thì thầm bên tai cô.
"Cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh mà thôi."