Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Sau khi được ăn no thỏa mãn Bạch Tử Hàn ôm lấy Phương Linh đã sớm xụi lơ không còn chút sức lực. Mỗi tối được ôm cô ngủ thế này thật sự khiến khoảng trống trong lòng anh được lấp đầy. Anh có thể khẳng định cô chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời của anh, một mảnh ghép vô cùng hoàn hảo.
"Mỗi tối được ngủ cùng em thật tốt."
Phương Linh lườm anh một cái, chỉ mỗi anh cảm thấy tốt thôi, còn cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không muốn động đậy.
Bạch Tử Hàn đối với ánh mắt sát khí của cô chỉ khẽ cười hôn lên trán cô một cái, lúc cô tức giận cũng rất đáng yêu.
"So với hôm qua chẳng phải anh đã nhẹ nhàng lắm rồi sao?" Bạch Tử Hàn ghé sát mặt về phía cô thấp giọng khàn khàn nói.
Cái nhẹ nhàng hơn của anh chính là không để cô nằm lên cái bàn gỗ cứng nhắc mà thay bằng trước giường êm ấm áp, còn về cái kia thì chính là khiến cô khóc lóc cầu xin.
Phương Linh đưa tay véo hông anh một cái rồi quay lưng lại không thèm nói chuyện với anh.
Bạch Tử Hàn khẽ cười ôm chặt lấy cô.
"Linh, chúng ta kết hôn đi."
Cơ thể cô bỗng cứng đờ, kết hôn với anh sao? Cô chưa từng dám nghĩ đến chuyện này.
"Có ai cầu hôn như anh không chứ? Hoa vs nhẫn của em đâu." Phương Linh không quay lưng lại nói.
"Nếu em thích ngày mai anh sẽ mua cho em." Bạch Tử Hàn nghiêm túc nói.
Nếu không có trách nhiệm trên vai, không có chữ hiếu đè nặng thì dù anh không mua hoa, cũng không có nhẫn thì cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện gật đầu, gả cho anh.
Phương Linh quay người lại ôm lấy anh, áp gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực ấm áp của anh.
Thấy cô dựa dẫm vào lòng mình Bạch Tử Hàn khẽ mỉm cười, anh tựa cằm lên tóc cô.
"Em không muốn công khai cũng được, em nói đúng, chúng ta như hiện tại cũng rất tốt, không cần phải ồn ào, sống bình yên qua ngày thật sự cũng rất tốt." Một cuộc sống yên bình như này khiến anh cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã yêu em, chiều chuộng nuông chiều em, dung túng và hiểu cho em. Một người tốt như anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn em gấp trăm lần.
Phương Linh ôm anh chặt hơn, nơi ấm áp và an toàn này một ngày nào đó cũng sẽ thuộc về cô gái khác, chỉ mong giây phút này có thể kéo dài lâu một chút thì tốt biết bao.
Bạch Tử Hàn hôn lên tóc cô khẽ thì thầm.
"Cảm ơn em."
Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cho anh biết thế nào là yêu, là trân trọng, cho anh thấy cuộc đời này đáng sống biết bao.
*****
Mới sáng sớm Bạch Tử Hàn đã rời nhà đến công ty vì thời gian nghỉ ngơi của anh đã hết, rất nhiều dự án mới đang chờ anh.
Lúc Bạch Tử Hàn rời khỏi nhà Phương Linh vẫn còn đang say giấc nồng.
Lúc cô tỉnh dậy đã là mười giờ trưa. Đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà thì nhận được điện thoại của mẹ là bà Loan.
"Con nghe đây." Cô đi đến cửa sổ, trên bệ đặt một cây xương rồng nhỏ nhắn trông rất đáng yêu.
"Bố con dạo này cứ hỏi con suốt thôi, con định bao giờ về?"
"Sớm thôi." Phương Linh đưa tay chạm vào cây xương rồng, gai của nó rất mềm nhưng sờ vào vẫn cảm thấy nhức nhối nơi đầu ngón tay.
"Mẹ với ông bà xui đã bàn bạc xong cả rồi, nơi tổ chức đám cưới cũng đã đặt cọc trước rồi, con chỉ cần trở thành cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất trong ngày cưới của mình thôi." Bà Loan thoáng chốc đã trở nên vui vẻ hẳn.
Hạnh phúc nhất? Cưới người mà mình không yêu có thể hạnh phúc được sao.
Điện thoại đã ngắt được một lúc nhưng cô vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng rối rắm như tơ tằm.
Không biết qua bao lâu, Phương Linh cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Tử Hàn.
"Nhớ anh rồi sao?" Chưa đến hai giây Bạch Tử Hàn đã bắt máy.
"Đúng vậy, nhớ anh rồi." Phương Linh khẽ cười nói vào điện thoại.
Bạch Tử Hàn nghe được câu này của cô trong lòng như có trăm hoa đua nở, khóe môi không nhịn được cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
"Lát nữa anh có buổi phỏng vấn với phóng viên. Buổi tối còn phải đi ăn với đạo diễn Lưu chắc không thể về sớm với em được." Dù anh thật sự rất muốn về nhà với cô, nhưng tất cả lịch trình đều đã được định sẵn nên không thể hủy bỏ được.
"Không sao, đừng về quá trễ là được." Phương Linh khẽ lắc đầu một cái.
"Nhất định sẽ về trước 10 giờ." Bạch Tử Hàn nói bằng giọng chắc nịch.
"Anh...gặp đạo diễn Lưu ở đâu?"
"Khách sạn Hoàng Thiên." Bạch Tử Hàn không hề ngần ngại tiết lộ lịch trình của mình.
"Vâng, vậy anh làm việc đi, em cúp máy đây."
Sau khi ngắt máy với Bạch Tử Hàn Phương Linh suy nghĩ một chút rồi lại mở điện thoại lên gọi vào một số trong danh bạ.
Tiếng chuông đổ một hồi thật dài bên kia mới bắt máy.
"Tối nay anh ấy đi ăn ở khách sạn Hoàng Thiên."
Dứt lời cô lập tức cúp máy, tay buông thõng xuống hai bên. Cô biết cô đang làm một việc rất ngu ngốc nhưng chỉ có như vậy cô mới có thể kiếm một cái cớ hoàn hảo để chấm dứt tất cả.
****
11 giờ đêm, Phương Linh đứng trước khách sạn Hoàng Thiên đã được nửa tiếng nhưng vẫn không có dũng khí bước vào.
Do dự rất lâu cuối cùng Phương Linh hít sâu một hơi đi vào bên trong. Lâm Tuyết Ý đã nhắn số phòng cho cô nên cô chỉ việc đi thẳng lên.
Phương Linh cầm nắm cửa làm thế nào cũng không có sức lực để vặn mở nó. Cô biết cảnh tượng tiếp theo đây sẽ khiến cô và Bạch Tử Hàn mãi mãi sẽ không thể trở về như trước kia được nữa. Nhưng đã đi đến nước này cô đã không thể quay đầu.
Phương Linh bước vào bên trong, đập vào mắt cô chính là chiếc giường lớn được đặt giữa phòng, trên chiếc giường ấy là hai thân thể trần trụi đang dính chặt lấy nhau, không, đúng hơn là Lâm Tuyết Ý đang nằm trong lòng Bạch Tử Hàn.
Lâm Tuyết Ý nhìn thấy Phương Linh khéo môi liền nhếch lên, nhướng mày một cái.
Phương Linh đi đến chiếc bàn được đặt trong phòng, trên bàn vừa vặn đặt một cốc nước, cô cầm lấy đi thẳng đến chỗ Bạch Tử Hàn, hắt mạnh cốc nước vào mặt anh.
Bạch Tử Hàn nhăn mày, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
"Bạch Tử Hàn, tôi không ngờ anh lại là người như vậy. Sáng nay còn nói chuyện yêu đương với tôi, buổi tối thì liền cùng người phụ nữ khác lên giường. Tôi đúng là nhìn nhầm anh rồi." Phương Linh nhìn Bạch Tử Hàn vẫn đang thần trí mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh lại quát lớn.
Bạch Tử Hàn chỉ thấy đầu đau nhức. Vừa nãy anh có ăn tối với đạo diễn Lưu, vì uống chút rượu sợ về nhà cô sẽ khó chịu nên anh đã gọi một cốc trà mật ong để giải rượu.
Đạo diễn đột nhiên có việc gấp nên vội vàng rời đi, anh cũng định rời đi ngay lúc đó nhưng không hiểu sao cả người mất đi sức lực ngồi phịch xuống ghế, cuối cùng là không biết gì nữa.
Khi nhìn thấy Phương Linh, anh có chút kinh ngạc, nghe cô quát lớn mà anh không hiểu gì.
"Sao em lại ở đây?" Bạch Tử Hàn đưa mắt nhìn quanh phòng, sau đó liền phát giác có gì đó không đúng. Anh nhìn sang bên cạnh nhìn gương mặt Lâm Tuyết Ý đang mỉm cười nhìn anh thì anh như bị điện giật đẩy cô ta ra.
"Linh, nghe anh giải thích." Bạch Tử Hàn vơ lấy đồ ở bên cạnh mặc vào, vội nắm lấy tay cô nói.
"Giải thích? Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh còn muốn giải thích cái gì?" Phương Linh hất mạnh tay Bạch Tử Hàn ra bộ dáng rất tức giận.
"Là cô ta chuốc thuốc anh, anh không biết gì hết. " Bạch Tử Hàn gấp gáp nói, anh rất sợ cô sẽ hiểu lầm anh.
"Anh đóng phim nhiều quá nên bị ảo tưởng à?" Phương Linh cười lạnh một tiếng.
Bạch Tử Hàn nắm lấy vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tin anh, người anh yêu chỉ có mình em mà thôi, người anh muốn ngủ cùng cũng chỉ có mình em, những người phụ nữ khác anh đều không hứng thú. Là Lâm Tuyết Ý đã bỏ thuốc vào trà của anh, là do anh quá chủ quan nên mới bị mắc bẫy."
Phương Linh nhìn vẻ mặt chân thành của anh, cùng bộ dáng gấp gáp giải thích vì sợ cô hiểu lầm khiến Phương Linh suýt chút nữa thì buông tay đầu hàng. Em đương nhiên tin anh,nếu anh biết chuyện này chính là do người mà anh yêu sắp đặt thì sẽ như thế nào.
"Tôi tin vào những gì mà mình nhìn thấy, anh khiến tôi quá thất vọng. Bạch Tử Hàn, chia tay đi. Tôi không muốn yêu một người lăng nhăng như anh" Phương Linh dứt khoát gạt tay anh ra khỏi vai mình, lạnh lùng thốt ra từng câu.
Bạch Tử Hàn chỉ cảm thấy tim mình đau đớn khó chịu. Cô muốn chia tay với anh sao? Anh không cho phép!
Bạch Tử Hàn đi đến giường kéo mạnh Lâm Tuyết Ý dậy đi đến trước mặt cô.
"Cô mau nói cho cô ấy tất cả là do cô sắp xếp đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Lâm Tuyết Ý chỉnh lại chiếc chăn để che kín cơ thể, cười châm chọc một tiếng.
"Tử Hàn, từ khi nào anh lại trở thành kẻ dám làm mà không dám nhận vậy?"
"Lâm Tuyết Ý! " Bạch Tử Hàn nghiến răng gọi tên cô ta như đang cảnh cáo, cả người anh lúc này toát ra sát khí khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.
"Bạch Tử Hàn, không ngờ anh không chỉ lăng nhăng mà lại còn là kẻ hèn nhát." Phương Linh nhìn Bạch Tử Hàn lạnh lẽo nói.
Bạch Tử Hàn nắm chặt tay cố gắng không để bản thân mất khống chế.
"Linh, chúng ta về nhà nói chuyện được không?" Bạch Tử Hàn hạ giọng nói với cô, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ khi nói chuyện với Lâm Tuyết Ý.
"Không còn gì để nói nữa." Phương Linh dứt lời liền quay người rời khỏi phòng.
"Tôi sẽ tính sổ với cô sau." Bạch Tử Hàn cất giọng như ác quỷ dưới địa ngục nói với Lâm Tuyết Ý rồi vội vàng đuổi theo Phương Linh.
"Mỗi tối được ngủ cùng em thật tốt."
Phương Linh lườm anh một cái, chỉ mỗi anh cảm thấy tốt thôi, còn cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không muốn động đậy.
Bạch Tử Hàn đối với ánh mắt sát khí của cô chỉ khẽ cười hôn lên trán cô một cái, lúc cô tức giận cũng rất đáng yêu.
"So với hôm qua chẳng phải anh đã nhẹ nhàng lắm rồi sao?" Bạch Tử Hàn ghé sát mặt về phía cô thấp giọng khàn khàn nói.
Cái nhẹ nhàng hơn của anh chính là không để cô nằm lên cái bàn gỗ cứng nhắc mà thay bằng trước giường êm ấm áp, còn về cái kia thì chính là khiến cô khóc lóc cầu xin.
Phương Linh đưa tay véo hông anh một cái rồi quay lưng lại không thèm nói chuyện với anh.
Bạch Tử Hàn khẽ cười ôm chặt lấy cô.
"Linh, chúng ta kết hôn đi."
Cơ thể cô bỗng cứng đờ, kết hôn với anh sao? Cô chưa từng dám nghĩ đến chuyện này.
"Có ai cầu hôn như anh không chứ? Hoa vs nhẫn của em đâu." Phương Linh không quay lưng lại nói.
"Nếu em thích ngày mai anh sẽ mua cho em." Bạch Tử Hàn nghiêm túc nói.
Nếu không có trách nhiệm trên vai, không có chữ hiếu đè nặng thì dù anh không mua hoa, cũng không có nhẫn thì cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện gật đầu, gả cho anh.
Phương Linh quay người lại ôm lấy anh, áp gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực ấm áp của anh.
Thấy cô dựa dẫm vào lòng mình Bạch Tử Hàn khẽ mỉm cười, anh tựa cằm lên tóc cô.
"Em không muốn công khai cũng được, em nói đúng, chúng ta như hiện tại cũng rất tốt, không cần phải ồn ào, sống bình yên qua ngày thật sự cũng rất tốt." Một cuộc sống yên bình như này khiến anh cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã yêu em, chiều chuộng nuông chiều em, dung túng và hiểu cho em. Một người tốt như anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn em gấp trăm lần.
Phương Linh ôm anh chặt hơn, nơi ấm áp và an toàn này một ngày nào đó cũng sẽ thuộc về cô gái khác, chỉ mong giây phút này có thể kéo dài lâu một chút thì tốt biết bao.
Bạch Tử Hàn hôn lên tóc cô khẽ thì thầm.
"Cảm ơn em."
Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cho anh biết thế nào là yêu, là trân trọng, cho anh thấy cuộc đời này đáng sống biết bao.
*****
Mới sáng sớm Bạch Tử Hàn đã rời nhà đến công ty vì thời gian nghỉ ngơi của anh đã hết, rất nhiều dự án mới đang chờ anh.
Lúc Bạch Tử Hàn rời khỏi nhà Phương Linh vẫn còn đang say giấc nồng.
Lúc cô tỉnh dậy đã là mười giờ trưa. Đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà thì nhận được điện thoại của mẹ là bà Loan.
"Con nghe đây." Cô đi đến cửa sổ, trên bệ đặt một cây xương rồng nhỏ nhắn trông rất đáng yêu.
"Bố con dạo này cứ hỏi con suốt thôi, con định bao giờ về?"
"Sớm thôi." Phương Linh đưa tay chạm vào cây xương rồng, gai của nó rất mềm nhưng sờ vào vẫn cảm thấy nhức nhối nơi đầu ngón tay.
"Mẹ với ông bà xui đã bàn bạc xong cả rồi, nơi tổ chức đám cưới cũng đã đặt cọc trước rồi, con chỉ cần trở thành cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất trong ngày cưới của mình thôi." Bà Loan thoáng chốc đã trở nên vui vẻ hẳn.
Hạnh phúc nhất? Cưới người mà mình không yêu có thể hạnh phúc được sao.
Điện thoại đã ngắt được một lúc nhưng cô vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng rối rắm như tơ tằm.
Không biết qua bao lâu, Phương Linh cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Tử Hàn.
"Nhớ anh rồi sao?" Chưa đến hai giây Bạch Tử Hàn đã bắt máy.
"Đúng vậy, nhớ anh rồi." Phương Linh khẽ cười nói vào điện thoại.
Bạch Tử Hàn nghe được câu này của cô trong lòng như có trăm hoa đua nở, khóe môi không nhịn được cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
"Lát nữa anh có buổi phỏng vấn với phóng viên. Buổi tối còn phải đi ăn với đạo diễn Lưu chắc không thể về sớm với em được." Dù anh thật sự rất muốn về nhà với cô, nhưng tất cả lịch trình đều đã được định sẵn nên không thể hủy bỏ được.
"Không sao, đừng về quá trễ là được." Phương Linh khẽ lắc đầu một cái.
"Nhất định sẽ về trước 10 giờ." Bạch Tử Hàn nói bằng giọng chắc nịch.
"Anh...gặp đạo diễn Lưu ở đâu?"
"Khách sạn Hoàng Thiên." Bạch Tử Hàn không hề ngần ngại tiết lộ lịch trình của mình.
"Vâng, vậy anh làm việc đi, em cúp máy đây."
Sau khi ngắt máy với Bạch Tử Hàn Phương Linh suy nghĩ một chút rồi lại mở điện thoại lên gọi vào một số trong danh bạ.
Tiếng chuông đổ một hồi thật dài bên kia mới bắt máy.
"Tối nay anh ấy đi ăn ở khách sạn Hoàng Thiên."
Dứt lời cô lập tức cúp máy, tay buông thõng xuống hai bên. Cô biết cô đang làm một việc rất ngu ngốc nhưng chỉ có như vậy cô mới có thể kiếm một cái cớ hoàn hảo để chấm dứt tất cả.
****
11 giờ đêm, Phương Linh đứng trước khách sạn Hoàng Thiên đã được nửa tiếng nhưng vẫn không có dũng khí bước vào.
Do dự rất lâu cuối cùng Phương Linh hít sâu một hơi đi vào bên trong. Lâm Tuyết Ý đã nhắn số phòng cho cô nên cô chỉ việc đi thẳng lên.
Phương Linh cầm nắm cửa làm thế nào cũng không có sức lực để vặn mở nó. Cô biết cảnh tượng tiếp theo đây sẽ khiến cô và Bạch Tử Hàn mãi mãi sẽ không thể trở về như trước kia được nữa. Nhưng đã đi đến nước này cô đã không thể quay đầu.
Phương Linh bước vào bên trong, đập vào mắt cô chính là chiếc giường lớn được đặt giữa phòng, trên chiếc giường ấy là hai thân thể trần trụi đang dính chặt lấy nhau, không, đúng hơn là Lâm Tuyết Ý đang nằm trong lòng Bạch Tử Hàn.
Lâm Tuyết Ý nhìn thấy Phương Linh khéo môi liền nhếch lên, nhướng mày một cái.
Phương Linh đi đến chiếc bàn được đặt trong phòng, trên bàn vừa vặn đặt một cốc nước, cô cầm lấy đi thẳng đến chỗ Bạch Tử Hàn, hắt mạnh cốc nước vào mặt anh.
Bạch Tử Hàn nhăn mày, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
"Bạch Tử Hàn, tôi không ngờ anh lại là người như vậy. Sáng nay còn nói chuyện yêu đương với tôi, buổi tối thì liền cùng người phụ nữ khác lên giường. Tôi đúng là nhìn nhầm anh rồi." Phương Linh nhìn Bạch Tử Hàn vẫn đang thần trí mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh lại quát lớn.
Bạch Tử Hàn chỉ thấy đầu đau nhức. Vừa nãy anh có ăn tối với đạo diễn Lưu, vì uống chút rượu sợ về nhà cô sẽ khó chịu nên anh đã gọi một cốc trà mật ong để giải rượu.
Đạo diễn đột nhiên có việc gấp nên vội vàng rời đi, anh cũng định rời đi ngay lúc đó nhưng không hiểu sao cả người mất đi sức lực ngồi phịch xuống ghế, cuối cùng là không biết gì nữa.
Khi nhìn thấy Phương Linh, anh có chút kinh ngạc, nghe cô quát lớn mà anh không hiểu gì.
"Sao em lại ở đây?" Bạch Tử Hàn đưa mắt nhìn quanh phòng, sau đó liền phát giác có gì đó không đúng. Anh nhìn sang bên cạnh nhìn gương mặt Lâm Tuyết Ý đang mỉm cười nhìn anh thì anh như bị điện giật đẩy cô ta ra.
"Linh, nghe anh giải thích." Bạch Tử Hàn vơ lấy đồ ở bên cạnh mặc vào, vội nắm lấy tay cô nói.
"Giải thích? Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh còn muốn giải thích cái gì?" Phương Linh hất mạnh tay Bạch Tử Hàn ra bộ dáng rất tức giận.
"Là cô ta chuốc thuốc anh, anh không biết gì hết. " Bạch Tử Hàn gấp gáp nói, anh rất sợ cô sẽ hiểu lầm anh.
"Anh đóng phim nhiều quá nên bị ảo tưởng à?" Phương Linh cười lạnh một tiếng.
Bạch Tử Hàn nắm lấy vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tin anh, người anh yêu chỉ có mình em mà thôi, người anh muốn ngủ cùng cũng chỉ có mình em, những người phụ nữ khác anh đều không hứng thú. Là Lâm Tuyết Ý đã bỏ thuốc vào trà của anh, là do anh quá chủ quan nên mới bị mắc bẫy."
Phương Linh nhìn vẻ mặt chân thành của anh, cùng bộ dáng gấp gáp giải thích vì sợ cô hiểu lầm khiến Phương Linh suýt chút nữa thì buông tay đầu hàng. Em đương nhiên tin anh,nếu anh biết chuyện này chính là do người mà anh yêu sắp đặt thì sẽ như thế nào.
"Tôi tin vào những gì mà mình nhìn thấy, anh khiến tôi quá thất vọng. Bạch Tử Hàn, chia tay đi. Tôi không muốn yêu một người lăng nhăng như anh" Phương Linh dứt khoát gạt tay anh ra khỏi vai mình, lạnh lùng thốt ra từng câu.
Bạch Tử Hàn chỉ cảm thấy tim mình đau đớn khó chịu. Cô muốn chia tay với anh sao? Anh không cho phép!
Bạch Tử Hàn đi đến giường kéo mạnh Lâm Tuyết Ý dậy đi đến trước mặt cô.
"Cô mau nói cho cô ấy tất cả là do cô sắp xếp đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Lâm Tuyết Ý chỉnh lại chiếc chăn để che kín cơ thể, cười châm chọc một tiếng.
"Tử Hàn, từ khi nào anh lại trở thành kẻ dám làm mà không dám nhận vậy?"
"Lâm Tuyết Ý! " Bạch Tử Hàn nghiến răng gọi tên cô ta như đang cảnh cáo, cả người anh lúc này toát ra sát khí khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.
"Bạch Tử Hàn, không ngờ anh không chỉ lăng nhăng mà lại còn là kẻ hèn nhát." Phương Linh nhìn Bạch Tử Hàn lạnh lẽo nói.
Bạch Tử Hàn nắm chặt tay cố gắng không để bản thân mất khống chế.
"Linh, chúng ta về nhà nói chuyện được không?" Bạch Tử Hàn hạ giọng nói với cô, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ khi nói chuyện với Lâm Tuyết Ý.
"Không còn gì để nói nữa." Phương Linh dứt lời liền quay người rời khỏi phòng.
"Tôi sẽ tính sổ với cô sau." Bạch Tử Hàn cất giọng như ác quỷ dưới địa ngục nói với Lâm Tuyết Ý rồi vội vàng đuổi theo Phương Linh.