Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 41
Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Lúc đầu Miêu Miêu sửng sốt năm giây mới phản ứng kịp, Trịnh Thâm... Không điên chứ?
"Anh nói gì...?" Còn có chút không thể tin.
Trịnh Thâm gãi đầu, một tay khác giơ gối đầu, nở nụ cười ngu ngốc: "Chúng ta ngủ đi."
Trời đất chứng giám, vẻ mặt của anh, lúc anh nói ngủ... Thật sự chỉ đơn thuần là ngủ.
Nhưng thực tế... Vị trí đặt ánh mắt của anh, bại lộ tất cả.
Miêu Miêu thở mạnh, đưa tay, rút gối trong ngực anh: "Trịnh Thâm! Anh là tên lưu manh!!!"
"Ây da, nhẹ một chút, nhẹ một chút! Đừng làm tay bị thương!"
"Miêu Miêu, đừng đánh đầu, em đánh không tới đâu!"
"Ui cha em chú ý eo kìa!"
...
Cuối cùng vẫn không thể vào, không chỉ không thể vào phòng, tay cũng không cho anh nắm.
"Miêu Miêu, anh sai rồi." Đưa đến cổng trường, thấy cô không chút nể tình muốn đi, Trịnh Thâm vội vàng lên tiếng.
Miêu Miêu quay đầu lại, anh dùng vẻ mặt đáng thương nhìn cô, như một con chó lớn, lỗ tai vểnh lên, đuôi lắc một cái.
Lòng mền nhũn, nghĩ lại thói quen giả vờ ngây ngốc của tên này, trợn mắt, mềm mại, nhưng rất phong tình.
Sau đó, kiêu ngạo bỏ đi.
Tuy nhiên ánh mắt đó, khiến Trịnh Thâm ngây ngẩn cả người, ôi chao, tiểu tâm can này muốn mạng của anh đây mà!
...
Buổi sáng nay vẫn là tiết hướng dẫn tân sinh viên, cô mới vừa vào đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía chỗ các cô ngồi ngày hôm qua, Hạ Uyển Lâm đang đứng dùng sức vẫy tay.
"Mau lên mau lên."
Miêu Miêu cười, ôm cặp vào lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Thật hâm mộ cậu có thể về nhà." Hạ Uyển Lâm ra vẻ hâm mộ.
"Nhà cậu rất xa à?"
"Ai, đi gần hai tiếng, mẹ tớ bảo Quốc Khánh lại trở về."
Miêu Miêu gật đầu, vỗ nhẹ vai cô ấy, vẻ mặt thành thật: "Vậy thì Quốc Khánh trở về thôi, có thể gọi điện thoại cho bọn họ mà."
"Ừ nhỉ!" Hạ Uyển Lâm gật đầu, điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt bát quái: "Ngày hôm qua cậu không ở trường học nên chắc chắn không biết."
"Cái gì?"
"Phòng túc xá cách vách có hai nữ sinh lớp ba đánh nhau!"
Miêu Miêu trợn tròn mắt: "Đánh nhau?!"
"Được rồi, còn có liên quan đến cậu."
"A?" Càng giật mình.
"Trước tiên tớ hỏi cậu, cậu và Từ Úc An biết nhau?"
Miêu Miêu gật đầu: "Chúng tớ học cùng nhau lúc trung học đệ nhị."
"Ngày hôm qua không phải hai ngươi đi cùng nhau sao? Rất nhiều người đã nhìn thấy, ngày hôm qua phòng nữ đều nói vậy."
Thấy Miêu Miêu trợn tròn mắt, Hạ Uyển Lâm có chút bất đắc dĩ, cậu ấy không được nhạy, khẳng định không biết gần đây đề tài bàn tán của phòng nữ, hầu như có liên quan đến cậu ấy.
"Khiếu Trương Nghiêu gì đó nói cậu rất đẹp, là trời sinh một đôi với Từ Úc An, Đới Giai Tú còn nói một số lời không hay, tính khí hai người đều nóng nảy, lập tức cãi vã."
Ánh mắt cô càng trừng càng lớn, dáng vẻ giống mèo con, dễ thương không chịu được.
Hạ Uyển Lâm theo bản năng tránh ánh mắt đi, tiếp tục bát quái: "Sau đó hai người đánh nhau, Trương Nghiêu là người phương bắc, mạnh mẽ hơn so với Giai Tú, cho nên chưa bao giờ ăn thiệt."
"Khiếu Trương Nghiêu này nói, muốn thu thập Giai Tú."
Miêu Miêu đần mặt, không biết sao chỉ như vậy mà có thể là cãi vã.
"Thật ra cũng không có liên quan gì đến cậu, hai người đó mới vừa tựu trường vì giường ngủ đã cãi một lần, tớ sợ Đới Giai Tú này ghi hận cậu, cứ ra vẻ tiểu công chúa, ai cũng nợ cô ta!"
Một lúc lâu Miêu Miêu mới tiêu hóa tin tức có liên quan đến cô lại như không có quan hệ gì.
"Nếu cô ấy vì chuyện này mà ghi hận tớ, là lỗi của cô ấy, tớ cũng không sợ."
Bây giờ Hạ Uyển Lâm không nhịn được, nhẹ nhàng nhéo mặt cô: "Hả? Cậu còn có thể đánh nhau với cô ta?"
"Không phải đánh hay không." Suy nghĩ một chút, nói: "Nếu cô ấy đánh tớ, tớ cũng sẽ đáp trả."
Vẻ mặt thành thật.
"A! Sao cậu lại moe như vậy chứ!"
Hai người nháo thành một đoàn.
Lúc này, Diệp Minh mập mạp trong lớp bọn họ cũng đã đến, nhìn khắp nơi một chút, đi tới hàng trước của bọn họ, nói với người bạn đối diện kia: "Xin cho qua, được không?"
Người nọ không nhịn được nhẹ nhàng di chuyển một chút, Diệp Minh quá mập, chen không vào.
"Ai da, thằng mập cậu làm gì thế! Đau chết rồi!" Người nam sinh kia đẩy ra, cậu ta trừng cậu.
Bạn mập đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, vội vàng lui ra ngoài, nhưng không biết nên ngồi ở đâu.
Bên cạnh Hạ Uyển Lâm còn có chỗ ngồi, ngày hôm qua Trịnh Triệt ngồi, nhưng hôm nay thứ tự có chút lộn xộn, cậu ta lại đi giúp thầy giáo một tay, nên vào lúc này trống chỗ.
"Dời vào một ghế đi." Miêu Miêu nhẹ nhàng đẩy Hạ Uyển Lâm, đối phương theo bản năng dời vào một ghế.
Miêu Miêu cũng chuyển một chút, cười với Diệp Minh: "Ngồi đây nè."
Mặt cậu càng đỏ hơn, vội vàng ngồi xuống, nam sinh trước mặt sửng sốt, quay đầu lúng túng cười với Miêu Miêu.
Cô trừng cậu ta một cái, bởi vì mập, cô bị quá nhiều kỳ thị, khi đó cô đã nghĩ, tại sao có người vì thân thể mà kỳ thị người khác?
Nếu thiếu sót về mặt đạo đức, hoặc nhân phẩm không tốt, thì kỳ thị này đối phương mới đáng phải nhận, còn vấn đề thân thể này, nếu được, ai không muốn mình có một hình thể hoàn mỹ đây?
Nam sinh kia lúng túng hơn, quay đầu yên lặng, không dám nói câu nào, mất mặt trước mặt cô gái xinh đẹp như vậy, trên mặt thẹn đến hoảng.
Diệp Minh cúi đầu, đến bên cạnh hai cô nương đang tiếp tục tán gẫu, mới khẽ nói: "Cảm ơn."
Tai Miêu Miêu vừa động, quay đầu mỉm cười với cậu: "Không có gì, còn dư chỗ mà!"
Đầu Diệp Minh hơi mê mang, liếc nhìn cô.
...
Sau khi Trịnh Thâm rời đi từ cổng trường, đến trung tâm chợ, căn phòng dưới đất, vừa nghiêng vừa nhỏ.
Thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, bây giờ bọn họ không có nhiều tiền để tìm một chỗ cao lớn làm phòng làm việc.
Lâm Phóng đang chờ anh ở cửa: "Ai u anh, rốt cuộc anh đã tới!"
Trịnh Thâm dẫn ông ta theo vào, một tay nhận lấy điếu thuốc trong tay ông ta: "Tình hình thế nào?"
"Anh nói mảnh đất kia không nhất định phải bán, hơn nữa hiện tại đất này thuộc về địa sản Hoàng Thành, năm trước nghe phong thanh hình như muốn xây khu nghỉ dưỡng."
"Nhưng năm ngoái địa sản Thành Mậu đã xây khu biệt thự ở thành nam, người nổi danh có tiền cũng mua ở bên kia, vào lúc này nếu mảnh đất ở thành bắc xây dựng thành khu nghỉ dưỡng, nguy hiểm quá lớn."
"Lúc ông hỏi, bọn họ bán không?"
"Bán cái rắm, tôi ngay cả người cũng không thấy được." Kiểu như ông một là tên vô danh, hai không có công ty, hẹn trước còn không có cửa.
Trịnh Thâm nhăn mặt cau mày: "Được, khổ cho ông rồi."
Lâm Phóng biến đen, dò xét tin tức không phải chỉ cần tiền là có thể, còn phải kiên nhẫn, quan sát, phân tích.
"Không có chuyện gì, vì Thâm ca phục vụ mà!" Cười hì hì, ánh mắt sáng lên.
"Có thể tìm tới lão đổng của Hoàng Thành không?"
Lâm Phóng lắc đầu: "Chỉ có thể ngồi trên xe chờ, tôi biết bảng số xe."
"Vậy được, ngồi chờ."
"Thâm ca, anh đừng làm tôi sợ, đi ngay bây giờ à? Với số tiền chúng ta có trong tay hiện nay, làm thế nào có thể bắt được một mảnh đất lớn như vậy?!"
"Chúng ta đến gặp ông ta trước, không nói đến chuyện mua, nhìn xem có thể hợp tác hay không."
"Được!"
Bọn họ tới mang theo toàn bộ gia sản của Ngưu Đồ, khoản tiền ở thành phố W kia, cho dù xem là khoản lớn, tới thành phố Bắc Kinh, mảnh đất hợp ý cũng chẳng mua được.
"Đúng rồi, chúng ta đi đăng ký công ty trước."
"Chỉ có hai chúng ta?!"
"Hai người không phải là được rồi à, có ông chủ, có nhân viên rồi!"
Một tay lôi Lâm Phóng đang choáng váng đi ra ngoài, phòng dưới đất chật hẹp, chính là xuất phát điểm của bọn họ.
Đăng ký cái gì cũng nhanh và dễ, nhưng chỗ tên công ty lại làm khó Trịnh Thâm rồi.
"Nghĩ kỹ chưa?" Nhân viên làm việc không nhịn được.
Trịnh Thâm trừng lại, cả người đối phương run lên, không dám nói nữa.
"Trịnh thị, cứ gọi Trịnh thị đi."
Lâm Phóng: "..." Thâm ca anh còn có thể đơn giản hơn một chút không?!
Chờ hai người đi rồi, nhân viên nọ bĩu môi: "Còn Trịnh thị, dạng như thổ phỉ thế kia còn có thể mở công ty? Xem xem mấy ngày nữa thì anh phá sản!"
Lúc này cô ta không nghĩ tới, ngắn ngủi mấy năm, Trịnh thị, đã làm mọi người kinh hãi.
"Thâm ca bây giờ mình đi đâu? Ngồi chờ?"
"Ăn cơm!"
"..."
...
Buổi chiều, hai người chờ ở cửa địa sản Hoàng Thành, công cụ giao thông được dùng là một chiếc Huyndai xài rồi, mua năm vạn đồng.
Lâm Phóng dò xét tin tức ở bên ngoài, đi đứng không tốt, có xe dễ dàng hơn một chút.
Chờ một phát đã năm giờ chiều, Trịnh Thâm liếc nhìn thời gian, Miêu Miêu sắp tan học...
"Thâm ca! Chúng ta đã kiên trì đến bây giờ! Anh đừng nói anh muốn đi đó." Lâm Phóng kêu to, Thâm ca cái gì cũng tốt, chỉ mắc phải thuộc tính thê nô thế này, hết cứu.
Trịnh Thâm vừa mới chuẩn bị mở cửa tay lại rụt trở về: "Được! Chờ tiếp."
Suy nghĩ một chút, không nhịn được, gửi cho Miêu Miêu một tin nhắn, dài đến 600 từ.
Vẫn còn ở hội trường, điện thoại di động của Miêu Miêu vừa vang lên, lấy ra, sửng sốt nhìn độ dài của tin nhắn một chút, rồi sau đó đọc xong, đầu đầy hắc tuyến.
Rõ ràng chỉ nói hai điểm, rằng anh có chuyện tối nay mới trở về, dặn cô nhớ ăn cơm.
Anh đã thật sự dùng lời lẽ chua xót viết trong 600 từ!
Bắt đầu từ Miêu Miêu yêu dấu, đến phần đề tên Thâm yêu em.
Miêu Miêu: "..."
Suy nghĩ một chút, trả lời: 【 Ừ nhé, trở về sớm một chút, chú ý an toàn 】
Đối phương đáp lời trong giây lát: 【 A a nha. Thâm yêu em 】
Miêu Miêu: "..." Không nói tiếng người được sao?
...
Sáu giờ rưỡi, biển số xe kia mới ra ngoài, lắc lư đi phía trước.
Không thấy rõ người bên trong, nhưng nghĩ đến người ta cũng sẽ không tự mình lái xe, khẳng định còn có tài xế.
Trịnh Thâm nghiền đầu thuốc lá, hơi nâng cằm: "Đuổi theo."
...
Sắc trời dần dần biến thành đen, người thành nam vẫn không ít, đây là lúc tan việc ăn cơm, gặp đèn đỏ, sẽ phải chờ trong thời gian không ngắn.
Hai người Trịnh Thâm theo ở phía sau, hòa vào dòng xe, tuyệt đối không nổi bật.
Chiếc xe Audi ba bốn mươi vạn trước mặt kia, không quá khoa trương, ánh mắt Trịnh Thâm vẫn nhìn chằm chằm, chạy sát, nhớ lại một số tin tức rải rác trên Baidu buổi chiều, suy nghĩ về tính tình của người này.
Lại một con đường, đường này hơi dốc, xe cộ ít dần.
"Người này đi đâu thế?" Trịnh Thâm hỏi.
"Chắc là về nhà, lần trước cũng thấy ông ta đi theo hướng này."
"À, vậy thì tốt hơn, sờ được cả hang ổ của ông ta."
Hơn bảy giờ, xe trên đường này càng ngày càng ít, đã đi vào khu nhà giàu, là đường lên núi.
"Phía trên cũng có bảo vệ hả?"
"Đúng vậy."
Trịnh Thâm cau mày, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chiếc xe trước mặt kia không nhanh không chậm, chạy từ từ lên núi, anh nhìn một chút, đột nhiên chắc nịch.
"Dừng xe!!!"
Lâm Phóng theo bản năng dừng xe, không tới 30 giây, hai chiếc xe trước mặt đụng vào nhau, chiếc xe xuống núi này chạy quá nhanh, đụng ngay vào xe của Đổng sự trưởng Hoàng Thành, đụng xong hai chiếc xe còn trượt thêm một quãng.
"Khốn kiếp!" Lâm Phóng bị dọa sợ đến mức nói tục.
Trịnh Thâm sửng sốt một chút, tiếp đó cười một tiếng: "Ông trời cũng giúp chúng ta, đi, làm ân nhân cứu mạng nào."
Hai người vừa lúc xuống xe, hai chiếc xe cảnh sát xuống núi thổi còi chạy như bay đến, dừng lại ở nơi xảy ra tai nạn xe cộ.
"Xuất cảnh, người không phận sự xin rời khỏi đây!"
Thêm một vài cảnh sát, được rồi, là cảnh sát, không phải cảnh sát giao thông.
"Sếp, ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ!" Một cảnh sát nói với tay lái phụ.
Sau đó, cửa xe mở ra, người đứng đầu ngồi chỗ tay lái phụ xuống rồi liếc mắt nhìn Trịnh Thâm đồng thời sửng sốt.
"Trịnh Thâm?!"
"Diệp Gia Thịnh?!"
Giờ phút này, lòng hai người trong đều có ngàn vạn lần con thảo nê mã đang chạy ầm ầm.
Trịnh Thâm: Khốn! Lại là anh? Muốn làm hư chuyện tốt của tôi mà?
Diệp Gia Thịnh: Khốn! Lại là cậu? Cảm giác không có chuyện gì tốt cả mà!
Trên mặt cũng không lộ rõ, Diệp Gia Thịnh tiếp tục lạnh mặt: "Xuất cảnh, cậu ở đây làm gì?"
Đất này quá giàu, Trịnh Thâm khẳng định mua không nổi.
"Tôi đến tìm người." Há mồm là nói láo.
Diệp Gia Thịnh cũng lười vạch trần anh, anh ta cũng bị người này lừa gạt thành quen, trông cậy vào anh nói thật quá khó khăn.
Vừa lúc người của hai bên cũng bị kéo ra, không có gì tổn thương, mặt của Đổng sự trưởng địa sản Hoàng Thành đen lại, cho dù ai đột nhiên bị đụng, cũng không vui nổi.
Tài xế bị thương, đang tiến hành sơ cứu.
Một người khác ra khỏi xe lập tức bị còng tay lại, Đổng sự trưởng Hoàng Thành và Lâm Phóng đồng thời kinh hãi.
Diệp Gia Thịnh quay đầu nhìn về phía Đổng sự trưởng Hoàng Thành: "Thật xin lỗi, tổn thất của ông chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ, tôi sẽ để lại số điện thoại cho ông."
Đổng sự trưởng Hoàng Thành liếc nhìn Diệp Gia Thịnh, lại nhìn người bị bắt, nhịn cơn tức này xuống.
"Tôi bảo bọn họ đưa các ông đến bệnh viện trước." Ngoắc tay, chiếc xe cảnh sát phía sau lập tức lái đến trước mặt, Đổng sự trưởng Hoàng Thành và tài xế cùng lên xe.
"Thâm ca... Ông ta..."
"Không đi." Trịnh Thâm ngăn Lâm Phóng lại, cười cười với Diệp Gia Thịnh.
"Cảnh sát Diệp, vậy chúng tôi đi trước đây."
Diệp Gia Thịnh nhìn anh thật sâu, ngồi lên xe cảnh sát.
"Thâm ca, thật sự không đi theo?"
Trịnh Thâm gật đầu: "Lên xe."
Xe khởi động đi về, cả buổi chiều thật không mò được gì, gặp gỡ Diệp Gia Thịnh này, thật là xui xẻo.
"Tại sao không tiếp tục?"
"Ông ta nhất định có thể nhìn ra chúng ta đi theo ông ta, hơn nữa vào lúc này trong lòng người ta đang kìm nén bực bội, cái gì cũng không nói được, bỏ đi, sẽ có cơ hội khác."
"Thật đáng tiếc, tại sao lại gặp được anh ta chứ?"
"Dọn sạch thành phố W, người ta cũng nên thu quân chứ sao. Đúng rồi, anh ta bắt ai thế?"
Lâm Phóng đánh tay lái một cái: "Trông coi tài vụ của thành bắc, gần đây thành bắc không biết thế nào, không yên ổn."
Trịnh Thâm cau mày, Diệp Gia Thịnh này trở lại để tới bắt kẻ trông nom tài vụ của thành bắc à?
Đây là...
Ánh mắt chợt sáng lên: "Lâm Phóng! Mua hết báo trong vòng một năm nay cho tôi!"
Lúc đầu Miêu Miêu sửng sốt năm giây mới phản ứng kịp, Trịnh Thâm... Không điên chứ?
"Anh nói gì...?" Còn có chút không thể tin.
Trịnh Thâm gãi đầu, một tay khác giơ gối đầu, nở nụ cười ngu ngốc: "Chúng ta ngủ đi."
Trời đất chứng giám, vẻ mặt của anh, lúc anh nói ngủ... Thật sự chỉ đơn thuần là ngủ.
Nhưng thực tế... Vị trí đặt ánh mắt của anh, bại lộ tất cả.
Miêu Miêu thở mạnh, đưa tay, rút gối trong ngực anh: "Trịnh Thâm! Anh là tên lưu manh!!!"
"Ây da, nhẹ một chút, nhẹ một chút! Đừng làm tay bị thương!"
"Miêu Miêu, đừng đánh đầu, em đánh không tới đâu!"
"Ui cha em chú ý eo kìa!"
...
Cuối cùng vẫn không thể vào, không chỉ không thể vào phòng, tay cũng không cho anh nắm.
"Miêu Miêu, anh sai rồi." Đưa đến cổng trường, thấy cô không chút nể tình muốn đi, Trịnh Thâm vội vàng lên tiếng.
Miêu Miêu quay đầu lại, anh dùng vẻ mặt đáng thương nhìn cô, như một con chó lớn, lỗ tai vểnh lên, đuôi lắc một cái.
Lòng mền nhũn, nghĩ lại thói quen giả vờ ngây ngốc của tên này, trợn mắt, mềm mại, nhưng rất phong tình.
Sau đó, kiêu ngạo bỏ đi.
Tuy nhiên ánh mắt đó, khiến Trịnh Thâm ngây ngẩn cả người, ôi chao, tiểu tâm can này muốn mạng của anh đây mà!
...
Buổi sáng nay vẫn là tiết hướng dẫn tân sinh viên, cô mới vừa vào đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía chỗ các cô ngồi ngày hôm qua, Hạ Uyển Lâm đang đứng dùng sức vẫy tay.
"Mau lên mau lên."
Miêu Miêu cười, ôm cặp vào lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Thật hâm mộ cậu có thể về nhà." Hạ Uyển Lâm ra vẻ hâm mộ.
"Nhà cậu rất xa à?"
"Ai, đi gần hai tiếng, mẹ tớ bảo Quốc Khánh lại trở về."
Miêu Miêu gật đầu, vỗ nhẹ vai cô ấy, vẻ mặt thành thật: "Vậy thì Quốc Khánh trở về thôi, có thể gọi điện thoại cho bọn họ mà."
"Ừ nhỉ!" Hạ Uyển Lâm gật đầu, điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt bát quái: "Ngày hôm qua cậu không ở trường học nên chắc chắn không biết."
"Cái gì?"
"Phòng túc xá cách vách có hai nữ sinh lớp ba đánh nhau!"
Miêu Miêu trợn tròn mắt: "Đánh nhau?!"
"Được rồi, còn có liên quan đến cậu."
"A?" Càng giật mình.
"Trước tiên tớ hỏi cậu, cậu và Từ Úc An biết nhau?"
Miêu Miêu gật đầu: "Chúng tớ học cùng nhau lúc trung học đệ nhị."
"Ngày hôm qua không phải hai ngươi đi cùng nhau sao? Rất nhiều người đã nhìn thấy, ngày hôm qua phòng nữ đều nói vậy."
Thấy Miêu Miêu trợn tròn mắt, Hạ Uyển Lâm có chút bất đắc dĩ, cậu ấy không được nhạy, khẳng định không biết gần đây đề tài bàn tán của phòng nữ, hầu như có liên quan đến cậu ấy.
"Khiếu Trương Nghiêu gì đó nói cậu rất đẹp, là trời sinh một đôi với Từ Úc An, Đới Giai Tú còn nói một số lời không hay, tính khí hai người đều nóng nảy, lập tức cãi vã."
Ánh mắt cô càng trừng càng lớn, dáng vẻ giống mèo con, dễ thương không chịu được.
Hạ Uyển Lâm theo bản năng tránh ánh mắt đi, tiếp tục bát quái: "Sau đó hai người đánh nhau, Trương Nghiêu là người phương bắc, mạnh mẽ hơn so với Giai Tú, cho nên chưa bao giờ ăn thiệt."
"Khiếu Trương Nghiêu này nói, muốn thu thập Giai Tú."
Miêu Miêu đần mặt, không biết sao chỉ như vậy mà có thể là cãi vã.
"Thật ra cũng không có liên quan gì đến cậu, hai người đó mới vừa tựu trường vì giường ngủ đã cãi một lần, tớ sợ Đới Giai Tú này ghi hận cậu, cứ ra vẻ tiểu công chúa, ai cũng nợ cô ta!"
Một lúc lâu Miêu Miêu mới tiêu hóa tin tức có liên quan đến cô lại như không có quan hệ gì.
"Nếu cô ấy vì chuyện này mà ghi hận tớ, là lỗi của cô ấy, tớ cũng không sợ."
Bây giờ Hạ Uyển Lâm không nhịn được, nhẹ nhàng nhéo mặt cô: "Hả? Cậu còn có thể đánh nhau với cô ta?"
"Không phải đánh hay không." Suy nghĩ một chút, nói: "Nếu cô ấy đánh tớ, tớ cũng sẽ đáp trả."
Vẻ mặt thành thật.
"A! Sao cậu lại moe như vậy chứ!"
Hai người nháo thành một đoàn.
Lúc này, Diệp Minh mập mạp trong lớp bọn họ cũng đã đến, nhìn khắp nơi một chút, đi tới hàng trước của bọn họ, nói với người bạn đối diện kia: "Xin cho qua, được không?"
Người nọ không nhịn được nhẹ nhàng di chuyển một chút, Diệp Minh quá mập, chen không vào.
"Ai da, thằng mập cậu làm gì thế! Đau chết rồi!" Người nam sinh kia đẩy ra, cậu ta trừng cậu.
Bạn mập đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, vội vàng lui ra ngoài, nhưng không biết nên ngồi ở đâu.
Bên cạnh Hạ Uyển Lâm còn có chỗ ngồi, ngày hôm qua Trịnh Triệt ngồi, nhưng hôm nay thứ tự có chút lộn xộn, cậu ta lại đi giúp thầy giáo một tay, nên vào lúc này trống chỗ.
"Dời vào một ghế đi." Miêu Miêu nhẹ nhàng đẩy Hạ Uyển Lâm, đối phương theo bản năng dời vào một ghế.
Miêu Miêu cũng chuyển một chút, cười với Diệp Minh: "Ngồi đây nè."
Mặt cậu càng đỏ hơn, vội vàng ngồi xuống, nam sinh trước mặt sửng sốt, quay đầu lúng túng cười với Miêu Miêu.
Cô trừng cậu ta một cái, bởi vì mập, cô bị quá nhiều kỳ thị, khi đó cô đã nghĩ, tại sao có người vì thân thể mà kỳ thị người khác?
Nếu thiếu sót về mặt đạo đức, hoặc nhân phẩm không tốt, thì kỳ thị này đối phương mới đáng phải nhận, còn vấn đề thân thể này, nếu được, ai không muốn mình có một hình thể hoàn mỹ đây?
Nam sinh kia lúng túng hơn, quay đầu yên lặng, không dám nói câu nào, mất mặt trước mặt cô gái xinh đẹp như vậy, trên mặt thẹn đến hoảng.
Diệp Minh cúi đầu, đến bên cạnh hai cô nương đang tiếp tục tán gẫu, mới khẽ nói: "Cảm ơn."
Tai Miêu Miêu vừa động, quay đầu mỉm cười với cậu: "Không có gì, còn dư chỗ mà!"
Đầu Diệp Minh hơi mê mang, liếc nhìn cô.
...
Sau khi Trịnh Thâm rời đi từ cổng trường, đến trung tâm chợ, căn phòng dưới đất, vừa nghiêng vừa nhỏ.
Thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, bây giờ bọn họ không có nhiều tiền để tìm một chỗ cao lớn làm phòng làm việc.
Lâm Phóng đang chờ anh ở cửa: "Ai u anh, rốt cuộc anh đã tới!"
Trịnh Thâm dẫn ông ta theo vào, một tay nhận lấy điếu thuốc trong tay ông ta: "Tình hình thế nào?"
"Anh nói mảnh đất kia không nhất định phải bán, hơn nữa hiện tại đất này thuộc về địa sản Hoàng Thành, năm trước nghe phong thanh hình như muốn xây khu nghỉ dưỡng."
"Nhưng năm ngoái địa sản Thành Mậu đã xây khu biệt thự ở thành nam, người nổi danh có tiền cũng mua ở bên kia, vào lúc này nếu mảnh đất ở thành bắc xây dựng thành khu nghỉ dưỡng, nguy hiểm quá lớn."
"Lúc ông hỏi, bọn họ bán không?"
"Bán cái rắm, tôi ngay cả người cũng không thấy được." Kiểu như ông một là tên vô danh, hai không có công ty, hẹn trước còn không có cửa.
Trịnh Thâm nhăn mặt cau mày: "Được, khổ cho ông rồi."
Lâm Phóng biến đen, dò xét tin tức không phải chỉ cần tiền là có thể, còn phải kiên nhẫn, quan sát, phân tích.
"Không có chuyện gì, vì Thâm ca phục vụ mà!" Cười hì hì, ánh mắt sáng lên.
"Có thể tìm tới lão đổng của Hoàng Thành không?"
Lâm Phóng lắc đầu: "Chỉ có thể ngồi trên xe chờ, tôi biết bảng số xe."
"Vậy được, ngồi chờ."
"Thâm ca, anh đừng làm tôi sợ, đi ngay bây giờ à? Với số tiền chúng ta có trong tay hiện nay, làm thế nào có thể bắt được một mảnh đất lớn như vậy?!"
"Chúng ta đến gặp ông ta trước, không nói đến chuyện mua, nhìn xem có thể hợp tác hay không."
"Được!"
Bọn họ tới mang theo toàn bộ gia sản của Ngưu Đồ, khoản tiền ở thành phố W kia, cho dù xem là khoản lớn, tới thành phố Bắc Kinh, mảnh đất hợp ý cũng chẳng mua được.
"Đúng rồi, chúng ta đi đăng ký công ty trước."
"Chỉ có hai chúng ta?!"
"Hai người không phải là được rồi à, có ông chủ, có nhân viên rồi!"
Một tay lôi Lâm Phóng đang choáng váng đi ra ngoài, phòng dưới đất chật hẹp, chính là xuất phát điểm của bọn họ.
Đăng ký cái gì cũng nhanh và dễ, nhưng chỗ tên công ty lại làm khó Trịnh Thâm rồi.
"Nghĩ kỹ chưa?" Nhân viên làm việc không nhịn được.
Trịnh Thâm trừng lại, cả người đối phương run lên, không dám nói nữa.
"Trịnh thị, cứ gọi Trịnh thị đi."
Lâm Phóng: "..." Thâm ca anh còn có thể đơn giản hơn một chút không?!
Chờ hai người đi rồi, nhân viên nọ bĩu môi: "Còn Trịnh thị, dạng như thổ phỉ thế kia còn có thể mở công ty? Xem xem mấy ngày nữa thì anh phá sản!"
Lúc này cô ta không nghĩ tới, ngắn ngủi mấy năm, Trịnh thị, đã làm mọi người kinh hãi.
"Thâm ca bây giờ mình đi đâu? Ngồi chờ?"
"Ăn cơm!"
"..."
...
Buổi chiều, hai người chờ ở cửa địa sản Hoàng Thành, công cụ giao thông được dùng là một chiếc Huyndai xài rồi, mua năm vạn đồng.
Lâm Phóng dò xét tin tức ở bên ngoài, đi đứng không tốt, có xe dễ dàng hơn một chút.
Chờ một phát đã năm giờ chiều, Trịnh Thâm liếc nhìn thời gian, Miêu Miêu sắp tan học...
"Thâm ca! Chúng ta đã kiên trì đến bây giờ! Anh đừng nói anh muốn đi đó." Lâm Phóng kêu to, Thâm ca cái gì cũng tốt, chỉ mắc phải thuộc tính thê nô thế này, hết cứu.
Trịnh Thâm vừa mới chuẩn bị mở cửa tay lại rụt trở về: "Được! Chờ tiếp."
Suy nghĩ một chút, không nhịn được, gửi cho Miêu Miêu một tin nhắn, dài đến 600 từ.
Vẫn còn ở hội trường, điện thoại di động của Miêu Miêu vừa vang lên, lấy ra, sửng sốt nhìn độ dài của tin nhắn một chút, rồi sau đó đọc xong, đầu đầy hắc tuyến.
Rõ ràng chỉ nói hai điểm, rằng anh có chuyện tối nay mới trở về, dặn cô nhớ ăn cơm.
Anh đã thật sự dùng lời lẽ chua xót viết trong 600 từ!
Bắt đầu từ Miêu Miêu yêu dấu, đến phần đề tên Thâm yêu em.
Miêu Miêu: "..."
Suy nghĩ một chút, trả lời: 【 Ừ nhé, trở về sớm một chút, chú ý an toàn 】
Đối phương đáp lời trong giây lát: 【 A a nha. Thâm yêu em 】
Miêu Miêu: "..." Không nói tiếng người được sao?
...
Sáu giờ rưỡi, biển số xe kia mới ra ngoài, lắc lư đi phía trước.
Không thấy rõ người bên trong, nhưng nghĩ đến người ta cũng sẽ không tự mình lái xe, khẳng định còn có tài xế.
Trịnh Thâm nghiền đầu thuốc lá, hơi nâng cằm: "Đuổi theo."
...
Sắc trời dần dần biến thành đen, người thành nam vẫn không ít, đây là lúc tan việc ăn cơm, gặp đèn đỏ, sẽ phải chờ trong thời gian không ngắn.
Hai người Trịnh Thâm theo ở phía sau, hòa vào dòng xe, tuyệt đối không nổi bật.
Chiếc xe Audi ba bốn mươi vạn trước mặt kia, không quá khoa trương, ánh mắt Trịnh Thâm vẫn nhìn chằm chằm, chạy sát, nhớ lại một số tin tức rải rác trên Baidu buổi chiều, suy nghĩ về tính tình của người này.
Lại một con đường, đường này hơi dốc, xe cộ ít dần.
"Người này đi đâu thế?" Trịnh Thâm hỏi.
"Chắc là về nhà, lần trước cũng thấy ông ta đi theo hướng này."
"À, vậy thì tốt hơn, sờ được cả hang ổ của ông ta."
Hơn bảy giờ, xe trên đường này càng ngày càng ít, đã đi vào khu nhà giàu, là đường lên núi.
"Phía trên cũng có bảo vệ hả?"
"Đúng vậy."
Trịnh Thâm cau mày, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chiếc xe trước mặt kia không nhanh không chậm, chạy từ từ lên núi, anh nhìn một chút, đột nhiên chắc nịch.
"Dừng xe!!!"
Lâm Phóng theo bản năng dừng xe, không tới 30 giây, hai chiếc xe trước mặt đụng vào nhau, chiếc xe xuống núi này chạy quá nhanh, đụng ngay vào xe của Đổng sự trưởng Hoàng Thành, đụng xong hai chiếc xe còn trượt thêm một quãng.
"Khốn kiếp!" Lâm Phóng bị dọa sợ đến mức nói tục.
Trịnh Thâm sửng sốt một chút, tiếp đó cười một tiếng: "Ông trời cũng giúp chúng ta, đi, làm ân nhân cứu mạng nào."
Hai người vừa lúc xuống xe, hai chiếc xe cảnh sát xuống núi thổi còi chạy như bay đến, dừng lại ở nơi xảy ra tai nạn xe cộ.
"Xuất cảnh, người không phận sự xin rời khỏi đây!"
Thêm một vài cảnh sát, được rồi, là cảnh sát, không phải cảnh sát giao thông.
"Sếp, ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ!" Một cảnh sát nói với tay lái phụ.
Sau đó, cửa xe mở ra, người đứng đầu ngồi chỗ tay lái phụ xuống rồi liếc mắt nhìn Trịnh Thâm đồng thời sửng sốt.
"Trịnh Thâm?!"
"Diệp Gia Thịnh?!"
Giờ phút này, lòng hai người trong đều có ngàn vạn lần con thảo nê mã đang chạy ầm ầm.
Trịnh Thâm: Khốn! Lại là anh? Muốn làm hư chuyện tốt của tôi mà?
Diệp Gia Thịnh: Khốn! Lại là cậu? Cảm giác không có chuyện gì tốt cả mà!
Trên mặt cũng không lộ rõ, Diệp Gia Thịnh tiếp tục lạnh mặt: "Xuất cảnh, cậu ở đây làm gì?"
Đất này quá giàu, Trịnh Thâm khẳng định mua không nổi.
"Tôi đến tìm người." Há mồm là nói láo.
Diệp Gia Thịnh cũng lười vạch trần anh, anh ta cũng bị người này lừa gạt thành quen, trông cậy vào anh nói thật quá khó khăn.
Vừa lúc người của hai bên cũng bị kéo ra, không có gì tổn thương, mặt của Đổng sự trưởng địa sản Hoàng Thành đen lại, cho dù ai đột nhiên bị đụng, cũng không vui nổi.
Tài xế bị thương, đang tiến hành sơ cứu.
Một người khác ra khỏi xe lập tức bị còng tay lại, Đổng sự trưởng Hoàng Thành và Lâm Phóng đồng thời kinh hãi.
Diệp Gia Thịnh quay đầu nhìn về phía Đổng sự trưởng Hoàng Thành: "Thật xin lỗi, tổn thất của ông chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ, tôi sẽ để lại số điện thoại cho ông."
Đổng sự trưởng Hoàng Thành liếc nhìn Diệp Gia Thịnh, lại nhìn người bị bắt, nhịn cơn tức này xuống.
"Tôi bảo bọn họ đưa các ông đến bệnh viện trước." Ngoắc tay, chiếc xe cảnh sát phía sau lập tức lái đến trước mặt, Đổng sự trưởng Hoàng Thành và tài xế cùng lên xe.
"Thâm ca... Ông ta..."
"Không đi." Trịnh Thâm ngăn Lâm Phóng lại, cười cười với Diệp Gia Thịnh.
"Cảnh sát Diệp, vậy chúng tôi đi trước đây."
Diệp Gia Thịnh nhìn anh thật sâu, ngồi lên xe cảnh sát.
"Thâm ca, thật sự không đi theo?"
Trịnh Thâm gật đầu: "Lên xe."
Xe khởi động đi về, cả buổi chiều thật không mò được gì, gặp gỡ Diệp Gia Thịnh này, thật là xui xẻo.
"Tại sao không tiếp tục?"
"Ông ta nhất định có thể nhìn ra chúng ta đi theo ông ta, hơn nữa vào lúc này trong lòng người ta đang kìm nén bực bội, cái gì cũng không nói được, bỏ đi, sẽ có cơ hội khác."
"Thật đáng tiếc, tại sao lại gặp được anh ta chứ?"
"Dọn sạch thành phố W, người ta cũng nên thu quân chứ sao. Đúng rồi, anh ta bắt ai thế?"
Lâm Phóng đánh tay lái một cái: "Trông coi tài vụ của thành bắc, gần đây thành bắc không biết thế nào, không yên ổn."
Trịnh Thâm cau mày, Diệp Gia Thịnh này trở lại để tới bắt kẻ trông nom tài vụ của thành bắc à?
Đây là...
Ánh mắt chợt sáng lên: "Lâm Phóng! Mua hết báo trong vòng một năm nay cho tôi!"