Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 106: MUỐN CHẠY TRỐN Ư? ĐỪNG HÒNG!
Tất nhiên là Diệp Tử rất xinh đẹp, đối mặt với sự chủ động của người đẹp, có lẽ người bình thường sẽ kinh ngạc khi cô nói những lời này mà không chút ngại ngùng, nhưng với một người từ nhỏ đến lớn được rất nhiều phụ nữ xinh đẹp bao quanh như Lê Hiếu Nhật mà nói thì chuyện này chỉ là muỗi.
Nhưng riêng người phụ nữ này thì anh đặc biệt phải có trách nhiệm.
Lê Hiếu Nhật rất hổ thẹn, khi vì anh mà nửa phần đời còn lại của cô không thể đi lại được nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải cưới cô.
“Có phải anh thấy em chưa đủ tốt đúng không? Anh nói đi, em sẽ thay đổi!” Diệp Tử nhìn anh với ánh mắt đáng thương, còn mang theo chút mong đợi.
“Không phải, em rất tốt, nhưng anh không thích hợp làm chồng em.” Lê Hiếu Nhật ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh không muốn lấy em là vì trong lòng anh đã có người phụ nữ khác đúng không?” Giọng nói của Diệp Tử vẫn dịu dàng, không khóc lóc cũng không ầm ĩ, đây cũng là một trong những nguyên do khiến Lê Hiếu Nhật có thể bao dung cô hơn những người khác.
Cô thấy Lê Hiếu Nhật im lặng thì nói tiếp: “Người đó là cô Kiều Minh Anh đúng không?”
“Đúng vậy.” Lê Hiếu Nhật không muốn Diệp Tử tiếp tục giữ suy nghĩ gả cho anh nữa, nên gật đầu.
Diệp Tử cười thê lương, bàn tay đang buông lỏng bên người từ từ siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề hay biết.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây.” Lê Hiếu Nhật liếc nhìn thời gian, đã 11 giờ đúng rồi, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo vẫn đang đợi anh ở nhà.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lê Hiếu Nhật lại tràn đầy ấm áp, mong được về nhà.
Mặc dù Diệp Tử không muốn, nhưng cô biết Lê Hiếu Nhật không thích người dây dưa không rõ, nên cô gật đầu: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
Nghe thấy tiếng động cơ vang lên từ bên ngoài cửa sổ, nụ cười dịu dàng giả tạo trên mặt Diệp Tử cuối cùng cũng tắt ngấm.
Cô cầm ly nước trên bàn lên ném mạnh xuống sàn. Chiếc ly rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.
Có lẽ như vậy vẫn chưa hả giận nên chỉ cần là thứ có thể với tới thì đều bị cô ném xuống sàn, đến khi cô không với được thứ gì nữa mới chịu thôi.
Cô tức giận đập mạnh xuống giường, liếc nhìn đôi chân không thể cử động của mình, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Chân cô đã như thế rồi, sao anh vẫn không chịu cưới cô chứ?
Tịnh Nguyệt từ bên ngoài đi vào, lặng lẽ quét dọn mảnh vỡ và rác dưới sàn, rồi lẳng lặng rời đi.
Cô đã quen với tình huống này rồi, Diệp Tử buồn vui thất thường, chỉ cần tâm trạng cô ta không tốt, thì mọi đồ vật trong phòng đều bị đập đến vỡ vụn, cũng may cô ta ngồi xe lăn, nếu không căn phòng này cũng tan tành rồi.
“Kiều Minh Anh, chúng ta cứ chờ xem!” Vị trí bà Lê chỉ có thể thuộc về Diệp Tử tôi thôi!
Lê Hiếu Nhật dừng lại sau đó xuống xe.
Giờ này đèn đuốc trong biệt thự đã được giảm độ sáng, tất cả đèn trong biệt thự đều tắt hết bởi đã tới giờ đi ngủ rồi.
Toàn bộ biệt thự đều yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió biển mang theo hơi ẩm rì rào.
Anh mở cửa biệt thự đi vào, bật đèn lên thay giày, sau đó đi lên lầu.
Anh tới trước phòng ngủ rồi mở cửa đi vào, bật đèn trên tường lên, căn phòng bỗng sáng như ban ngày.
Lê Hiếu Nhật tìm khắp phòng, nhưng không thấy bóng dáng Kiều Minh Anh đâu, anh nhìn vào phòng tắm, bên trong cũng không có ai.
Anh nhìn khắp phòng lần nữa, vẫn không thấy.
Lê Hiếu Nhật cởi áo vest ra ném lên sô pha, rồi tới phòng Kiều Tiểu Bảo, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Vì sợ đánh thức Kiều Tiểu Bảo, nên anh không bật đèn mà chỉ dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ lần mò tới bên chiếc giường trẻ em của Kiều Tiểu Bảo và phát hiện ra trên giường có hai cục lồi lên, một lớn một nhỏ.
Anh tới gần xem thử, người đang nằm ngủ say trên giường kia, không phải Kiều Minh Anh thì còn ai vào đây nữa?
Ha. Lê Hiếu Nhật nhếch miệng cười, rồi đi tới bên cô, khẽ vén chăn đắp lên người Kiều Minh Anh ra, rồi bế cô lên.
Kiều Minh Anh vừa rời đi, rõ ràng chiếc giường đã rộng hơn rất nhiều, Kiều Tiểu Bảo vẫn ngủ say, lăn ra giữa giường, ôm chăn, miệng nhỏ chép chép.
Lê Hiếu Nhật đắp chăn cho Kiều Tiểu Bảo, rồi khẽ hôn lên trán cậu bé chúc ngủ ngon.
Về đến phòng của mình, Lê Hiếu Nhật liền ném Kiều Minh Anh lên giường, cũng may chiếc giường khá mềm mại, nên cô không tỉnh lại, mà lật người ngủ tiếp.
Cứ tưởng cô sẽ lập tức tỉnh dậy nên Lê đại boss đen mặt, anh cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đang ngủ say của cô, khẽ hừ một tiếng, thôi tạm tha cho cô vậy.
Anh định đứng dậy đi tắm, ai ngờ bàn tay đang chống hai bên Kiều Minh Anh bỗng bị trượt, cả người anh bổ nhào lên người cô.
Kiều Minh Anh bị người ta nhào vào như thế, không tỉnh mới là lạ đó.
“Mình bị ma bóng đè ư?” Kiều Minh Anh bị anh đè nên khó nhọc lên tiếng, cô thấy có người nằm lên người mình, nhưng vì đôi mắt vẫn còn lim dim nên không thấy rõ mặt.
“Em nói ai là ma đấy?” Lê Hiếu Nhật nghiến răng trừng mắt nhìn cô, rồi chống tay hai bên người cô ngồi dậy, ai ngờ hôm nay chiếc giường này cứ bị làm sao ấy, anh vừa chống dậy đã trượt xuống.
“Maaa!” Kiều Minh Anh bị đè muốn hộc máu, ngực cô hơi đau, khó chịu ho mấy tiếng.
“Không được hét lên!” Cuối cùng lần này Lê Hiếu Nhật cũng chống dậy được, hung hăng trừng cô.
Kiều Minh Anh ngậm miệng lại ngay, đến khi nhìn thấy rõ là Lê Hiếu Nhật, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhìn đã thấy tư thế này không đúng lắm, anh định làm gì cô thế?!
Giờ Lê Hiếu Nhật đang đè lên người Kiều Minh Anh, tư thế rất mờ ám, muốn cô không nghĩ linh tinh cũng khó.
Kiều Minh Anh hoảng sợ nhìn anh, dùng tay đẩy mặt anh ra xa: “Anh định làm gì thế? Muốn giở trò lưu manh à? Em nói cho anh biết, em không phải người dễ bắt nạt đâu!”
Lê Hiếu Nhật vốn định rời đi, nhưng vừa nghe cô nói thế thì nhất thời thu tay lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, từ khoảng cách gần thế này, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Kiều Minh Anh trong mắt anh: “Giở trò lưu manh ư? Em chắc chứ?”
Nói xong, khuôn mặt đẹp trai càng áp sát Kiều Minh Anh, làm khuôn mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ bừng như hoa đào, rất động lòng người.
“Nếu anh dám làm xằng bậy, anh có tin ngày mai em dẫn con trai chạy trốn không?” Kiều Minh Anh hung hăng trừng anh, mặt đỏ như gấc nhưng tự đáy lòng vẫn thầm mắng mình không có khí thế, vừa đối mặt với anh đã nhụt chí rồi.
“Em muốn chạy trốn ư? Đừng hòng!” Lê Hiếu Nhật cúi đầu, chỉ cần anh tới gần thêm chút nữa, sẽ chạm vào đôi môi trông có vẻ rất mềm mại kia.
“Anh mau đứng lên đi!” Kiều Minh Anh hơi sợ hãi, cơ thể không ngừng vặn vẹo như con cá đang quẫy nước, muốn nhanh chóng thoát khỏi anh để chạy ra ngoài.
Tên này nặng quá!
Kiều Minh Anh lườm anh và giãy giụa càng dữ hơn.
Nhưng cô càng giãy giụa, mắt Lê Hiếu Nhật càng trở nên sâu thẳm, cộng thêm sự mờ ám nồng cháy như thổi bùng lên ngọn lửa, giọng nói cật lực kềm nén: “Nếu em còn cử động nữa, có tin anh xử em ngay không?”
Lời vừa dứt, mặt Kiều Minh Anh lại càng đỏ hơn, cô cũng không ngốc, có thể cảm nhận rất rõ cái đó đang chọc vào người mình.
Kiều Minh Anh thở hổn hển lườm anh, cô không dám cử động cơ thể nữa: “Đồ lưu manh! Anh mau buông em ra!”
Hai mắt Lê Hiếu Nhật tối sầm nhưng vẫn loáng thoáng nét cười, anh nhanh chóng cắn xuống môi cô rồi đứng dậy đi vào phòng tắm: “Lần này anh tạm tha cho em.”
Kiều Minh Anh lập tức ngồi dậy, xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, rồi nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi vào phòng tắm kia: “Lần sau nếu anh dám chạm vào môi em nữa, em sẽ cắn chết anh!”
Nhưng riêng người phụ nữ này thì anh đặc biệt phải có trách nhiệm.
Lê Hiếu Nhật rất hổ thẹn, khi vì anh mà nửa phần đời còn lại của cô không thể đi lại được nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải cưới cô.
“Có phải anh thấy em chưa đủ tốt đúng không? Anh nói đi, em sẽ thay đổi!” Diệp Tử nhìn anh với ánh mắt đáng thương, còn mang theo chút mong đợi.
“Không phải, em rất tốt, nhưng anh không thích hợp làm chồng em.” Lê Hiếu Nhật ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh không muốn lấy em là vì trong lòng anh đã có người phụ nữ khác đúng không?” Giọng nói của Diệp Tử vẫn dịu dàng, không khóc lóc cũng không ầm ĩ, đây cũng là một trong những nguyên do khiến Lê Hiếu Nhật có thể bao dung cô hơn những người khác.
Cô thấy Lê Hiếu Nhật im lặng thì nói tiếp: “Người đó là cô Kiều Minh Anh đúng không?”
“Đúng vậy.” Lê Hiếu Nhật không muốn Diệp Tử tiếp tục giữ suy nghĩ gả cho anh nữa, nên gật đầu.
Diệp Tử cười thê lương, bàn tay đang buông lỏng bên người từ từ siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề hay biết.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi trước đây.” Lê Hiếu Nhật liếc nhìn thời gian, đã 11 giờ đúng rồi, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo vẫn đang đợi anh ở nhà.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lê Hiếu Nhật lại tràn đầy ấm áp, mong được về nhà.
Mặc dù Diệp Tử không muốn, nhưng cô biết Lê Hiếu Nhật không thích người dây dưa không rõ, nên cô gật đầu: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
Nghe thấy tiếng động cơ vang lên từ bên ngoài cửa sổ, nụ cười dịu dàng giả tạo trên mặt Diệp Tử cuối cùng cũng tắt ngấm.
Cô cầm ly nước trên bàn lên ném mạnh xuống sàn. Chiếc ly rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.
Có lẽ như vậy vẫn chưa hả giận nên chỉ cần là thứ có thể với tới thì đều bị cô ném xuống sàn, đến khi cô không với được thứ gì nữa mới chịu thôi.
Cô tức giận đập mạnh xuống giường, liếc nhìn đôi chân không thể cử động của mình, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Chân cô đã như thế rồi, sao anh vẫn không chịu cưới cô chứ?
Tịnh Nguyệt từ bên ngoài đi vào, lặng lẽ quét dọn mảnh vỡ và rác dưới sàn, rồi lẳng lặng rời đi.
Cô đã quen với tình huống này rồi, Diệp Tử buồn vui thất thường, chỉ cần tâm trạng cô ta không tốt, thì mọi đồ vật trong phòng đều bị đập đến vỡ vụn, cũng may cô ta ngồi xe lăn, nếu không căn phòng này cũng tan tành rồi.
“Kiều Minh Anh, chúng ta cứ chờ xem!” Vị trí bà Lê chỉ có thể thuộc về Diệp Tử tôi thôi!
Lê Hiếu Nhật dừng lại sau đó xuống xe.
Giờ này đèn đuốc trong biệt thự đã được giảm độ sáng, tất cả đèn trong biệt thự đều tắt hết bởi đã tới giờ đi ngủ rồi.
Toàn bộ biệt thự đều yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió biển mang theo hơi ẩm rì rào.
Anh mở cửa biệt thự đi vào, bật đèn lên thay giày, sau đó đi lên lầu.
Anh tới trước phòng ngủ rồi mở cửa đi vào, bật đèn trên tường lên, căn phòng bỗng sáng như ban ngày.
Lê Hiếu Nhật tìm khắp phòng, nhưng không thấy bóng dáng Kiều Minh Anh đâu, anh nhìn vào phòng tắm, bên trong cũng không có ai.
Anh nhìn khắp phòng lần nữa, vẫn không thấy.
Lê Hiếu Nhật cởi áo vest ra ném lên sô pha, rồi tới phòng Kiều Tiểu Bảo, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Vì sợ đánh thức Kiều Tiểu Bảo, nên anh không bật đèn mà chỉ dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ lần mò tới bên chiếc giường trẻ em của Kiều Tiểu Bảo và phát hiện ra trên giường có hai cục lồi lên, một lớn một nhỏ.
Anh tới gần xem thử, người đang nằm ngủ say trên giường kia, không phải Kiều Minh Anh thì còn ai vào đây nữa?
Ha. Lê Hiếu Nhật nhếch miệng cười, rồi đi tới bên cô, khẽ vén chăn đắp lên người Kiều Minh Anh ra, rồi bế cô lên.
Kiều Minh Anh vừa rời đi, rõ ràng chiếc giường đã rộng hơn rất nhiều, Kiều Tiểu Bảo vẫn ngủ say, lăn ra giữa giường, ôm chăn, miệng nhỏ chép chép.
Lê Hiếu Nhật đắp chăn cho Kiều Tiểu Bảo, rồi khẽ hôn lên trán cậu bé chúc ngủ ngon.
Về đến phòng của mình, Lê Hiếu Nhật liền ném Kiều Minh Anh lên giường, cũng may chiếc giường khá mềm mại, nên cô không tỉnh lại, mà lật người ngủ tiếp.
Cứ tưởng cô sẽ lập tức tỉnh dậy nên Lê đại boss đen mặt, anh cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đang ngủ say của cô, khẽ hừ một tiếng, thôi tạm tha cho cô vậy.
Anh định đứng dậy đi tắm, ai ngờ bàn tay đang chống hai bên Kiều Minh Anh bỗng bị trượt, cả người anh bổ nhào lên người cô.
Kiều Minh Anh bị người ta nhào vào như thế, không tỉnh mới là lạ đó.
“Mình bị ma bóng đè ư?” Kiều Minh Anh bị anh đè nên khó nhọc lên tiếng, cô thấy có người nằm lên người mình, nhưng vì đôi mắt vẫn còn lim dim nên không thấy rõ mặt.
“Em nói ai là ma đấy?” Lê Hiếu Nhật nghiến răng trừng mắt nhìn cô, rồi chống tay hai bên người cô ngồi dậy, ai ngờ hôm nay chiếc giường này cứ bị làm sao ấy, anh vừa chống dậy đã trượt xuống.
“Maaa!” Kiều Minh Anh bị đè muốn hộc máu, ngực cô hơi đau, khó chịu ho mấy tiếng.
“Không được hét lên!” Cuối cùng lần này Lê Hiếu Nhật cũng chống dậy được, hung hăng trừng cô.
Kiều Minh Anh ngậm miệng lại ngay, đến khi nhìn thấy rõ là Lê Hiếu Nhật, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhìn đã thấy tư thế này không đúng lắm, anh định làm gì cô thế?!
Giờ Lê Hiếu Nhật đang đè lên người Kiều Minh Anh, tư thế rất mờ ám, muốn cô không nghĩ linh tinh cũng khó.
Kiều Minh Anh hoảng sợ nhìn anh, dùng tay đẩy mặt anh ra xa: “Anh định làm gì thế? Muốn giở trò lưu manh à? Em nói cho anh biết, em không phải người dễ bắt nạt đâu!”
Lê Hiếu Nhật vốn định rời đi, nhưng vừa nghe cô nói thế thì nhất thời thu tay lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, từ khoảng cách gần thế này, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Kiều Minh Anh trong mắt anh: “Giở trò lưu manh ư? Em chắc chứ?”
Nói xong, khuôn mặt đẹp trai càng áp sát Kiều Minh Anh, làm khuôn mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ bừng như hoa đào, rất động lòng người.
“Nếu anh dám làm xằng bậy, anh có tin ngày mai em dẫn con trai chạy trốn không?” Kiều Minh Anh hung hăng trừng anh, mặt đỏ như gấc nhưng tự đáy lòng vẫn thầm mắng mình không có khí thế, vừa đối mặt với anh đã nhụt chí rồi.
“Em muốn chạy trốn ư? Đừng hòng!” Lê Hiếu Nhật cúi đầu, chỉ cần anh tới gần thêm chút nữa, sẽ chạm vào đôi môi trông có vẻ rất mềm mại kia.
“Anh mau đứng lên đi!” Kiều Minh Anh hơi sợ hãi, cơ thể không ngừng vặn vẹo như con cá đang quẫy nước, muốn nhanh chóng thoát khỏi anh để chạy ra ngoài.
Tên này nặng quá!
Kiều Minh Anh lườm anh và giãy giụa càng dữ hơn.
Nhưng cô càng giãy giụa, mắt Lê Hiếu Nhật càng trở nên sâu thẳm, cộng thêm sự mờ ám nồng cháy như thổi bùng lên ngọn lửa, giọng nói cật lực kềm nén: “Nếu em còn cử động nữa, có tin anh xử em ngay không?”
Lời vừa dứt, mặt Kiều Minh Anh lại càng đỏ hơn, cô cũng không ngốc, có thể cảm nhận rất rõ cái đó đang chọc vào người mình.
Kiều Minh Anh thở hổn hển lườm anh, cô không dám cử động cơ thể nữa: “Đồ lưu manh! Anh mau buông em ra!”
Hai mắt Lê Hiếu Nhật tối sầm nhưng vẫn loáng thoáng nét cười, anh nhanh chóng cắn xuống môi cô rồi đứng dậy đi vào phòng tắm: “Lần này anh tạm tha cho em.”
Kiều Minh Anh lập tức ngồi dậy, xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, rồi nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi vào phòng tắm kia: “Lần sau nếu anh dám chạm vào môi em nữa, em sẽ cắn chết anh!”