Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 326: CON NÍT NGỦ NƯỚNG LÀ CHUYỆN TỐT.
Tuy không biết Kiều Minh Anh muốn làm gì, nhưng Kiều Tiểu Bảo vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, thay quần áo ngủ ra rồi cùng Kiều Minh Anh xuống lầu.
Quả nhiên, vừa xuống lầu là Kiều Minh Anh đã nhìn thấy biểu cảm đợi đến mất kiên nhẫn rõ ràng của ba mẹ Lê, thế là liền đánh phủ đầu trước mà nói.
“Bác trai, bác gái, thật ngại quá, Minh Minh ngủ nướng bây giờ mới dậy, để hai người đợi lâu rồi.”
Kiều Tiểu Bảo quay đầu nhìn mami nhà mình một cái, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, mami âm hiểm, vậy mà lại lấy bé ra làm bia đỡ đạn!
Ba Lê mẹ Lê nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo thì toàn bộ sự mất kiên nhẫn ban đầu liền biến mất, nghe thấy cô nói như vậy thì vội vàng xua xua tay: “Không sao không sao, con nít ngủ nướng là chuyện tốt.”
“Minh Minh, lại đây với bà nội nào.” Bộ dạng mẹ Lê hoan hỉ, vẫy vẫy tay với Kiều Tiểu Bảo, giống như là cực kỳ yêu thích Kiều Tiểu Bảo.
Ngay cả ba Lê trước giờ luôn nghiêm túc cũng nở ra một nụ cười hiền từ, thân thiết mà nhìn Kiều Tiểu Bảo.
“Đi chào hỏi ông bà nội đi con.” Kiều Minh Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Kiều Tiểu Bảo, nhẹ giọng nói.
Cô biết bởi vì mình mà Kiều Tiểu Bảo có thể có chút bài xích đối với mẹ Lê, nhưng mà hai người này dù gì cũng là ông bà nội của bé, tuyệt đối không thể để cho mối quan hệ của bọn họ căng thẳng được.
Kiều Tiểu Bảo rất nghe lời của Kiều Minh Anh, sự do dự vốn có cũng không còn nữa, đi đến trước mặt ba Lê và mẹ Lê, ngọt ngào mà chào hỏi: “Ông nội, bà nội, chào ông bà.”
Trái tim ba Lê và mẹ Lê giống như là bị bé làm mềm nhũn rồi vậy, nụ cười trên khoé miệng sắp toét đến cả sau tai rồi.
“Giỏi, giỏi, Minh Minh thật là ngoan, đây là quà ông nội cho cháu.” Ba Lê lấy một hộp quà tinh xảo ở bên cạnh tới, đây còn là do ông ta đích thân đến trung tâm thương mại chọn lựa nữa.
“Bà nội cũng có quà cho Minh Minh.” Mẹ Lê nhìn qua bên cạnh, sau đó tìm thấy túi quà mà mình đích thân chuẩn bị cho Kiều Tiểu Bảo, đưa cho Kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo nhìn hai cái túi trước mặt mà khó xử, thế là quay đầu nhìn Kiều Minh Anh, hỏi thăm ý kiến của cô.
Kiều Minh Anh mỉm cười gật đầu với bé.
Kiều Tiểu Bảo lúc này mới chịu nhận quà của ba Lê và mẹ Lê.
Ba Lê phát hiện sự xa cách của Kiều Tiểu Bảo đối với bọn họ, cũng biết dù sao cũng chưa tiếp xúc qua trong thời gian dài như vậy, hôm nay đột nhiên đến trước mặt bé, nhất thời không chấp nhận được cũng là bình thường mà thôi.
“Minh Anh à, cháu cũng ngồi đi.” Ba Lê chỉ vào ghế sofa ở đối diện, bảo Kiều Minh Anh ngồi.
“Dạ được, bác trai.” Kiều Minh Anh mỉm cười gật đầu, sau đó đi tới ngồi xuống.
Mẹ Lê kéo lấy Kiều Tiểu Bảo nhìn trái ngó phải, sau đó kinh ngạc nói: “Ông xem, tôi nói thằng bé này sao lại quen mắt như thế này chứ, hoá ra là giống với thằng Nhật hồi nhỏ y đúc, chả trách lại giống như vậy.”
“Bà nội thật là có mắt nhìn người! Minh Minh sau này cũng sẽ trở thành một đại soái ca vừa giống mami vừa giống daddy đó.” Nghĩ đến nguyện vọng vĩ đại của mình, Kiều Tiểu Bảo bất giác đắc ý mà híp mắt lại, khuôn mặt nhỏ mềm mềm.
Ba Lê mẹ Lê nghe xong thì khựng lại một giây, sau đó thì nhịn không được mà bật cười ra thành tiếng, xoa xoa đầu Kiều Tiểu Bảo khen ngợi bé.
Đại soái ca vừa giống mami vừa giống daddy…là sao chứ?Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Khoé miệng Kiều Minh Anh giựt một cái, thật muốn tán chết thằng ôn con này mà.
“Bảo bối, con đừng có quên mũi của con giống với mami nhất đó, giống mami thì mới trở thành đại soái ca được.” Kiều Minh Anh có chút ghen tị mà nói.
“Ai nói, mắt của Minh Minh giống với thằng Nhật nhất, giống thằng Nhật mới có thể trở thành đại soái ca.” Mẹ Lê không phục, lập tức phản bác lời của Kiều Minh Anh.
Khoé miệng Kiều Minh Anh cong lên, thanh âm êm tai dễ nghe: “Nhưng mà khuôn mặt của Minh Minh rất giống với cháu, cho nên nó vẫn là giống với cháu nhất.”
“Người sáng mắt thì đều nhìn ra Minh Minh giống với ba.”
“Giống cháu!”
“Giống Nhật!”
“Giống cháu!”
“Giống thằng Nhật!”
Hai người ai cũng không chịu thua, kẹp Kiều Tiểu Bảo ở giữa, tranh chấp với nhau.
Ba Lê nhìn không nổi nữa, hơn nữa còn có người làm ở đây mà cãi nhau như vậy ra thể thống gì nữa, thế là ngăn cản: “Đừng cãi nữa, không có Minh Anh, cũng không thể sinh ra được một cháu trai bảo bối giống thằng Nhật như vậy a, biết đủ đi.”
Câu nói này đã nói trúng chuyện mà mẹ Lê trước giờ luôn nhớ tới, bà ta thân làm người từng trải, hiểu rõ phụ nữ sinh con cực khổ đến nhường nào, hơn nữa khi Kiều Minh Anh sinh con, còn phải một thân một mình, không có ai ở bên cạnh.
Nghe lời nói của ba Lê, Kiều Minh Anh và mẹ Lê nhìn nhau một cái, sau đó cười lên.
Đây là nụ cười hoá giải tất cả sự hiểu lầm và không vui trước đây.
Mẹ Lê đứng lên đi tới bên cạnh Kiều Minh Anh ngồi xuống, sau đó nắm lấy tay của cô, có vài phần áy náy vài phần hối hận mà nói: “Trước đây mẹ bởi vì con làm tổn thương thằng Nhật cho nên luôn bất mãn đối với con, còn làm nhiều chuyện sai lầm, thậm chí hiểu lầm con, suýt chút nữa đẩy thằng Nhật cho người phụ nữ khác, làm con thương tâm, Minh Anh, mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ.”
Ý cười trên mặt của Kiều Minh Anh vẫn không thay đổi, nhưng đôi con ngươi đã có chút ướt nhoà, cùng là một người mẹ, cô cũng hiểu tâm trạng của mẹ Lê, hơn nữa tuy cô đã từng oán bà, nhưng chưa từng trách qua bà.
Nếu như đổi lại là Kiều Tiểu Bảo, người phụ nữ khác làm tổn thương con trai của mình, nói không chừng cô sẽ còn cường thế hơn cả mẹ Lê nữa.
“Mẹ, con biết, con không trách mẹ.” Kiều Minh Anh cười, xán lạn giống như là ánh mặt trời sau buổi trưa, đôi con ngươi khi nhìn mẹ Lê có mang theo sắc thái của sự cảm động.
Cô cảm thấy, mẹ Lê đã từng yêu thương cô lại quay về rồi.
“Chuyện mà tên tiểu tử đó làm, ba mẹ đều đã biết rồi, con yên tâm, sau này có hai người bọn ta chống lưng cho con, nếu như nó ức hiếp con thì cứ nói với ba mẹ.” Ba Lê nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu cuối cùng cũng hoà hợp như ban đầu, cục đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.
“Cảm ơn ba.” Thanh âm Kiều Minh Anh ngọt ngào kêu một tiếng, vui vẻ cực kỳ.
Nhưng mà điều khiến cô cảm động nhất vẫn là mối quan hệ với mẹ Lê cuối cùng đã hồi phục rồi, như vậy thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết cũng sẽ chưa đánh mà tan.
“Còn con nữa, daddy ăn hiếp mami, con sẽ là người đầu tiên xông lên.” Kiều Tiểu Bảo vênh cái cằm nhỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
Mẹ Lê nhìn bộ dạng đáng yêu này của Kiều Tiểu Bảo thì vui mừng, đi tới ngồi ở bên cạnh Kiều Tiểu Bảo, hỏi bé: “Vậy Minh Minh thích daddy nhất hay là thích mami nhất?”
Kiều Tiểu Bảo lúc này không có do dự gì hết, câu hỏi của mẹ Lê vừa dứt, bé liền lập tức trả lời: “Thích mami nhất!”
Dù sao đại daddy của bé không có ở đây, không lo bị tét vào mông.
“Con nói cái gì?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo ý vị uy hiếp.
Sống lưng Kiều Tiểu Bảo lập tức toát mồ hôi lạnh, cảm thấy cái mông nhỏ có chút đau rồi, lập tức đáp: “Thích daddy nhất! Daddy anh tuấn soái khí tiêu sái là thần tượng trong mắt của bảo bối!”
“Phụt!” Kiều Minh Anh lúc này không nhịn được nữa, bị cái bộ dạng nịnh hót của Kiều Tiểu Bảo chọc cười, che cái miệng nhỏ, đôi vai vui vẻ run run lên.
Ba Lê và mẹ Lê cũng bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Kiều Tiểu Bảo càng lúc càng yêu thương.
Lê Hiếu Nhật đi tới vươn tay dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, cũng có chút không nhịn được cười: “Tiểu tử thối, làm như ba không nghe thấy sao?”
Khuôn mặt Kiều Tiểu Bảo khổ sở, nhăn cái mũi nhỏ lại quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, bán manh.
Quả nhiên, vừa xuống lầu là Kiều Minh Anh đã nhìn thấy biểu cảm đợi đến mất kiên nhẫn rõ ràng của ba mẹ Lê, thế là liền đánh phủ đầu trước mà nói.
“Bác trai, bác gái, thật ngại quá, Minh Minh ngủ nướng bây giờ mới dậy, để hai người đợi lâu rồi.”
Kiều Tiểu Bảo quay đầu nhìn mami nhà mình một cái, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, mami âm hiểm, vậy mà lại lấy bé ra làm bia đỡ đạn!
Ba Lê mẹ Lê nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo thì toàn bộ sự mất kiên nhẫn ban đầu liền biến mất, nghe thấy cô nói như vậy thì vội vàng xua xua tay: “Không sao không sao, con nít ngủ nướng là chuyện tốt.”
“Minh Minh, lại đây với bà nội nào.” Bộ dạng mẹ Lê hoan hỉ, vẫy vẫy tay với Kiều Tiểu Bảo, giống như là cực kỳ yêu thích Kiều Tiểu Bảo.
Ngay cả ba Lê trước giờ luôn nghiêm túc cũng nở ra một nụ cười hiền từ, thân thiết mà nhìn Kiều Tiểu Bảo.
“Đi chào hỏi ông bà nội đi con.” Kiều Minh Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Kiều Tiểu Bảo, nhẹ giọng nói.
Cô biết bởi vì mình mà Kiều Tiểu Bảo có thể có chút bài xích đối với mẹ Lê, nhưng mà hai người này dù gì cũng là ông bà nội của bé, tuyệt đối không thể để cho mối quan hệ của bọn họ căng thẳng được.
Kiều Tiểu Bảo rất nghe lời của Kiều Minh Anh, sự do dự vốn có cũng không còn nữa, đi đến trước mặt ba Lê và mẹ Lê, ngọt ngào mà chào hỏi: “Ông nội, bà nội, chào ông bà.”
Trái tim ba Lê và mẹ Lê giống như là bị bé làm mềm nhũn rồi vậy, nụ cười trên khoé miệng sắp toét đến cả sau tai rồi.
“Giỏi, giỏi, Minh Minh thật là ngoan, đây là quà ông nội cho cháu.” Ba Lê lấy một hộp quà tinh xảo ở bên cạnh tới, đây còn là do ông ta đích thân đến trung tâm thương mại chọn lựa nữa.
“Bà nội cũng có quà cho Minh Minh.” Mẹ Lê nhìn qua bên cạnh, sau đó tìm thấy túi quà mà mình đích thân chuẩn bị cho Kiều Tiểu Bảo, đưa cho Kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo nhìn hai cái túi trước mặt mà khó xử, thế là quay đầu nhìn Kiều Minh Anh, hỏi thăm ý kiến của cô.
Kiều Minh Anh mỉm cười gật đầu với bé.
Kiều Tiểu Bảo lúc này mới chịu nhận quà của ba Lê và mẹ Lê.
Ba Lê phát hiện sự xa cách của Kiều Tiểu Bảo đối với bọn họ, cũng biết dù sao cũng chưa tiếp xúc qua trong thời gian dài như vậy, hôm nay đột nhiên đến trước mặt bé, nhất thời không chấp nhận được cũng là bình thường mà thôi.
“Minh Anh à, cháu cũng ngồi đi.” Ba Lê chỉ vào ghế sofa ở đối diện, bảo Kiều Minh Anh ngồi.
“Dạ được, bác trai.” Kiều Minh Anh mỉm cười gật đầu, sau đó đi tới ngồi xuống.
Mẹ Lê kéo lấy Kiều Tiểu Bảo nhìn trái ngó phải, sau đó kinh ngạc nói: “Ông xem, tôi nói thằng bé này sao lại quen mắt như thế này chứ, hoá ra là giống với thằng Nhật hồi nhỏ y đúc, chả trách lại giống như vậy.”
“Bà nội thật là có mắt nhìn người! Minh Minh sau này cũng sẽ trở thành một đại soái ca vừa giống mami vừa giống daddy đó.” Nghĩ đến nguyện vọng vĩ đại của mình, Kiều Tiểu Bảo bất giác đắc ý mà híp mắt lại, khuôn mặt nhỏ mềm mềm.
Ba Lê mẹ Lê nghe xong thì khựng lại một giây, sau đó thì nhịn không được mà bật cười ra thành tiếng, xoa xoa đầu Kiều Tiểu Bảo khen ngợi bé.
Đại soái ca vừa giống mami vừa giống daddy…là sao chứ?Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Khoé miệng Kiều Minh Anh giựt một cái, thật muốn tán chết thằng ôn con này mà.
“Bảo bối, con đừng có quên mũi của con giống với mami nhất đó, giống mami thì mới trở thành đại soái ca được.” Kiều Minh Anh có chút ghen tị mà nói.
“Ai nói, mắt của Minh Minh giống với thằng Nhật nhất, giống thằng Nhật mới có thể trở thành đại soái ca.” Mẹ Lê không phục, lập tức phản bác lời của Kiều Minh Anh.
Khoé miệng Kiều Minh Anh cong lên, thanh âm êm tai dễ nghe: “Nhưng mà khuôn mặt của Minh Minh rất giống với cháu, cho nên nó vẫn là giống với cháu nhất.”
“Người sáng mắt thì đều nhìn ra Minh Minh giống với ba.”
“Giống cháu!”
“Giống Nhật!”
“Giống cháu!”
“Giống thằng Nhật!”
Hai người ai cũng không chịu thua, kẹp Kiều Tiểu Bảo ở giữa, tranh chấp với nhau.
Ba Lê nhìn không nổi nữa, hơn nữa còn có người làm ở đây mà cãi nhau như vậy ra thể thống gì nữa, thế là ngăn cản: “Đừng cãi nữa, không có Minh Anh, cũng không thể sinh ra được một cháu trai bảo bối giống thằng Nhật như vậy a, biết đủ đi.”
Câu nói này đã nói trúng chuyện mà mẹ Lê trước giờ luôn nhớ tới, bà ta thân làm người từng trải, hiểu rõ phụ nữ sinh con cực khổ đến nhường nào, hơn nữa khi Kiều Minh Anh sinh con, còn phải một thân một mình, không có ai ở bên cạnh.
Nghe lời nói của ba Lê, Kiều Minh Anh và mẹ Lê nhìn nhau một cái, sau đó cười lên.
Đây là nụ cười hoá giải tất cả sự hiểu lầm và không vui trước đây.
Mẹ Lê đứng lên đi tới bên cạnh Kiều Minh Anh ngồi xuống, sau đó nắm lấy tay của cô, có vài phần áy náy vài phần hối hận mà nói: “Trước đây mẹ bởi vì con làm tổn thương thằng Nhật cho nên luôn bất mãn đối với con, còn làm nhiều chuyện sai lầm, thậm chí hiểu lầm con, suýt chút nữa đẩy thằng Nhật cho người phụ nữ khác, làm con thương tâm, Minh Anh, mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ.”
Ý cười trên mặt của Kiều Minh Anh vẫn không thay đổi, nhưng đôi con ngươi đã có chút ướt nhoà, cùng là một người mẹ, cô cũng hiểu tâm trạng của mẹ Lê, hơn nữa tuy cô đã từng oán bà, nhưng chưa từng trách qua bà.
Nếu như đổi lại là Kiều Tiểu Bảo, người phụ nữ khác làm tổn thương con trai của mình, nói không chừng cô sẽ còn cường thế hơn cả mẹ Lê nữa.
“Mẹ, con biết, con không trách mẹ.” Kiều Minh Anh cười, xán lạn giống như là ánh mặt trời sau buổi trưa, đôi con ngươi khi nhìn mẹ Lê có mang theo sắc thái của sự cảm động.
Cô cảm thấy, mẹ Lê đã từng yêu thương cô lại quay về rồi.
“Chuyện mà tên tiểu tử đó làm, ba mẹ đều đã biết rồi, con yên tâm, sau này có hai người bọn ta chống lưng cho con, nếu như nó ức hiếp con thì cứ nói với ba mẹ.” Ba Lê nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu cuối cùng cũng hoà hợp như ban đầu, cục đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.
“Cảm ơn ba.” Thanh âm Kiều Minh Anh ngọt ngào kêu một tiếng, vui vẻ cực kỳ.
Nhưng mà điều khiến cô cảm động nhất vẫn là mối quan hệ với mẹ Lê cuối cùng đã hồi phục rồi, như vậy thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết cũng sẽ chưa đánh mà tan.
“Còn con nữa, daddy ăn hiếp mami, con sẽ là người đầu tiên xông lên.” Kiều Tiểu Bảo vênh cái cằm nhỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
Mẹ Lê nhìn bộ dạng đáng yêu này của Kiều Tiểu Bảo thì vui mừng, đi tới ngồi ở bên cạnh Kiều Tiểu Bảo, hỏi bé: “Vậy Minh Minh thích daddy nhất hay là thích mami nhất?”
Kiều Tiểu Bảo lúc này không có do dự gì hết, câu hỏi của mẹ Lê vừa dứt, bé liền lập tức trả lời: “Thích mami nhất!”
Dù sao đại daddy của bé không có ở đây, không lo bị tét vào mông.
“Con nói cái gì?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo ý vị uy hiếp.
Sống lưng Kiều Tiểu Bảo lập tức toát mồ hôi lạnh, cảm thấy cái mông nhỏ có chút đau rồi, lập tức đáp: “Thích daddy nhất! Daddy anh tuấn soái khí tiêu sái là thần tượng trong mắt của bảo bối!”
“Phụt!” Kiều Minh Anh lúc này không nhịn được nữa, bị cái bộ dạng nịnh hót của Kiều Tiểu Bảo chọc cười, che cái miệng nhỏ, đôi vai vui vẻ run run lên.
Ba Lê và mẹ Lê cũng bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Kiều Tiểu Bảo càng lúc càng yêu thương.
Lê Hiếu Nhật đi tới vươn tay dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, cũng có chút không nhịn được cười: “Tiểu tử thối, làm như ba không nghe thấy sao?”
Khuôn mặt Kiều Tiểu Bảo khổ sở, nhăn cái mũi nhỏ lại quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, bán manh.