Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 348: TÌM TÔI CÓ CHUYỆN GÌ SAO?
Sở dĩ Hạ Huân Nhi vốn có...
Hạ Huân Nhi lại cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hiện ra sự áy náy và ngại ngừng: "Huy hiệu gia tộc... Tôi không cẩn thận làm mất..."
Bên trong xe rơi vào im lặng.
Đỗ Lưu Xuyên không nói tiếp, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười kín đáo làm cho người khác không nhìn thấu được.
"Làm mất?" Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng.
Hạ Huân Nhi biết rõ anh tức giận, cô và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao không biết được tâm trạng của anh thay đổi chứ?
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý..." Cô vội vàng muốn giải thích, nhưng Đỗ Lưu cắt ngang.
"Xuống xe."
"Lưu Xuyên..." Hạ Huân Nhi sững sờ nhìn anh, trong mắt tràn đầy tổn thương, may là trong xe tối đen nên Đỗ Lưu Xuyên không phát hiện.
Hạ Huân Nhi im lặng một lát mới cắn môi, khóe miệng nở nụ cười khổ, cô biết anh nói ra sẽ không dễ dàng thu lại như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, cầm lấy túi xách nói: "Vậy... Tôi đi trước."
Sau đó cô mở cửa xe bước xuống.
Cửa xe vừa đóng lại, Hạ Huân Nhi mơ hồ nghe thấy giọng Đỗ Lưu Xuyên.
"Lái xe."
Xe van nghênh ngang chạy đi, để lại cho cô một bóng đen, biến mất trong bóng đêm.
"Đỗ Lưu Xuyên, anh là đồ ngu ngốc! Ngu ngốc!" Hạ Huân Nhi tức giận giậm chân xuống đất nhìn về phía chiếc xe kia rời đi, cô ném túi xách trong tay đi.
Túi xách vốn nhẹ nên cũng không bay được xa, rơi xuống đất cách đó không xa.
Sau khi Hạ Huân Nhi mắng xong thì tâm trạng không tốt hơn được bao nhiêu, ở đây có hơi vắng vẻ, cô ngồi xe taxi đến đây, xe cô còn ở trong bãi đậu xe CR.
Cô vừa nhận được điện thoại của anh thì lập tức đẩy nhanh buổi quay quảng cáo.
Chỉ là một cái huy hiệu gia tộc, cần phải nhỏ mọn như thế?
Huy hiệu gia tộc chỉ một biểu tượng cho gia tộc mà thôi, nhưng vì sao...
Đỗ Lưu Xuyên lại tức giận như thế chứ...
Cô khổ sở ngồi xổm xuống, ngây người nhìn cát trên mặt đất.
Em thích anh lâu như vậy, anh không nhìn thấy sao.
Cô cúi đầu, định ở chỗ này chờ xe đi qua.
Hạ Huân Nhi nhanh chóng cảm thấy độ ấm trên người mình dần biến mất, trên người cô mặc bộ quần áo mỏng manh này từ buổi quay quảng cáo nên khó ngăn được lạnh lẽo.
Khi con người uể oải sẽ dễ dàng đánh mất niềm tin.
Ví dụ như Hạ Huân Nhi bây giờ.
Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, trong lòng không hề có độ ấm.
Đúng lúc này, chiếc xe van vừa nghênh ngang rời đi kia lại quay về, dừng trước mặt Hạ Huân Nhi, đèn xe chiếu lên người cô.
Hạ Huân Nhi có chút ngây ngốc nhìn phía trước, trong mắt giống như có pháo hoa bắn ra, tràn đầy kinh ngạc và mừng mỡ.
"Cô Hạ, mời lên xe." Phan Thụy Tư thò đầu ra từ ghế lái nói với cô.
Hạ Huân Nhi không do dự đi đến chiếc xe kia.
Nhưng cô lại không thấy Đỗ Lưu Xuyên ở trong xe.
"Phan Thụy Tư, anh ấy... Đâu rồi?" Hạ Huân Nhi đóng cửa xe, trong xe ấm áp, cơ thể lạnh băng của cô không chịu nổi run rẩy.
"Tổng giám đốc Đỗ vừa lái một chiếc xe khác trở về." Phan Thụy Tư lời ít ý nhiều nói, cũng không có nhiều lời.
Hạ Huân Nhi cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng ấm áp và vui vẻ.
Anh ấy... Cũng không đối xử với cô vô tình như vậy đúng không?
Kiều Minh Anh không nghĩ sau lần nói chuyện trước đó thì không còn thấy Hạ Huân Nhi, nhưng cô ta lại tìm tới cửa.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã quên mất.
Cô quên hỏi Đỗ Lưu Xuyên đã phái người nào đến giúp mình...
Hai người ngồi trong quán cà phê dưới lầu CR, trước mặt Kiều Minh Anh còn đặt một cuốn sổ ghi chú.
Linh cảm bắt nguồn từ cuộc sống, nhất là lúc Kiều Minh Anh thiếu linh cảm thì trong lòng muốn bùng nổ.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Kiều Minh Anh nhìn Hạ Huân Nhi ngồi trước mặt, cô ta tháo kính râm xuống thì trên mặt có hơi tiều tụy, dưới đôi mắt có một lớp phấn nền dày che đi quầng thâm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
"Cô... Buổi tối cô ra ngoài cướp ngân hàng à?" Kiều Minh Anh hơi giật khóe miệng, cầm ly nước trái cây trước mặt uống một ngụm.
Dáng vẻ này của Hạ Huân Nhi rất giống như ban đêm đi ăn cướp, Kiều Minh Anh chưa từng thấy cô ta tiều tụy như thế.
Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy Hạ Huân Nhi thì luôn mặc váy xinh đẹp lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, trên người còn xịt nước hoa Chanel số năm, nhưng hôm nay...
Cô ta chỉ mặc một cái váy vừa người đơn giản, trên người hiếm khi không có mùi nước hoa kia, mùi hướng nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người cô ta, mặc dù trang điểm hơi dày nhưng vẫn còn kém sự tinh xảo trước kia.
"Đúng vậy, mấy ngày nay tôi bận rộn không có thời gian ngủ..." Hạ Huân Nhi mệt mỏi xoa ấn đường, dáng vẻ mệt mỏi làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể tin được là người mẫu Hạ Huân Nhi.
"Tôi đến tìm cô là muốn hỏi cô, mấy ngày nay có thể liên lạc với..." Hạ Huân Nhi nói tên người đó bằng tiếng Pháp, Kiều Minh Anh nghe rất rõ ràng.
Hạ Huân Nhi lại cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hiện ra sự áy náy và ngại ngừng: "Huy hiệu gia tộc... Tôi không cẩn thận làm mất..."
Bên trong xe rơi vào im lặng.
Đỗ Lưu Xuyên không nói tiếp, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười kín đáo làm cho người khác không nhìn thấu được.
"Làm mất?" Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng.
Hạ Huân Nhi biết rõ anh tức giận, cô và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao không biết được tâm trạng của anh thay đổi chứ?
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý..." Cô vội vàng muốn giải thích, nhưng Đỗ Lưu cắt ngang.
"Xuống xe."
"Lưu Xuyên..." Hạ Huân Nhi sững sờ nhìn anh, trong mắt tràn đầy tổn thương, may là trong xe tối đen nên Đỗ Lưu Xuyên không phát hiện.
Hạ Huân Nhi im lặng một lát mới cắn môi, khóe miệng nở nụ cười khổ, cô biết anh nói ra sẽ không dễ dàng thu lại như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, cầm lấy túi xách nói: "Vậy... Tôi đi trước."
Sau đó cô mở cửa xe bước xuống.
Cửa xe vừa đóng lại, Hạ Huân Nhi mơ hồ nghe thấy giọng Đỗ Lưu Xuyên.
"Lái xe."
Xe van nghênh ngang chạy đi, để lại cho cô một bóng đen, biến mất trong bóng đêm.
"Đỗ Lưu Xuyên, anh là đồ ngu ngốc! Ngu ngốc!" Hạ Huân Nhi tức giận giậm chân xuống đất nhìn về phía chiếc xe kia rời đi, cô ném túi xách trong tay đi.
Túi xách vốn nhẹ nên cũng không bay được xa, rơi xuống đất cách đó không xa.
Sau khi Hạ Huân Nhi mắng xong thì tâm trạng không tốt hơn được bao nhiêu, ở đây có hơi vắng vẻ, cô ngồi xe taxi đến đây, xe cô còn ở trong bãi đậu xe CR.
Cô vừa nhận được điện thoại của anh thì lập tức đẩy nhanh buổi quay quảng cáo.
Chỉ là một cái huy hiệu gia tộc, cần phải nhỏ mọn như thế?
Huy hiệu gia tộc chỉ một biểu tượng cho gia tộc mà thôi, nhưng vì sao...
Đỗ Lưu Xuyên lại tức giận như thế chứ...
Cô khổ sở ngồi xổm xuống, ngây người nhìn cát trên mặt đất.
Em thích anh lâu như vậy, anh không nhìn thấy sao.
Cô cúi đầu, định ở chỗ này chờ xe đi qua.
Hạ Huân Nhi nhanh chóng cảm thấy độ ấm trên người mình dần biến mất, trên người cô mặc bộ quần áo mỏng manh này từ buổi quay quảng cáo nên khó ngăn được lạnh lẽo.
Khi con người uể oải sẽ dễ dàng đánh mất niềm tin.
Ví dụ như Hạ Huân Nhi bây giờ.
Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, trong lòng không hề có độ ấm.
Đúng lúc này, chiếc xe van vừa nghênh ngang rời đi kia lại quay về, dừng trước mặt Hạ Huân Nhi, đèn xe chiếu lên người cô.
Hạ Huân Nhi có chút ngây ngốc nhìn phía trước, trong mắt giống như có pháo hoa bắn ra, tràn đầy kinh ngạc và mừng mỡ.
"Cô Hạ, mời lên xe." Phan Thụy Tư thò đầu ra từ ghế lái nói với cô.
Hạ Huân Nhi không do dự đi đến chiếc xe kia.
Nhưng cô lại không thấy Đỗ Lưu Xuyên ở trong xe.
"Phan Thụy Tư, anh ấy... Đâu rồi?" Hạ Huân Nhi đóng cửa xe, trong xe ấm áp, cơ thể lạnh băng của cô không chịu nổi run rẩy.
"Tổng giám đốc Đỗ vừa lái một chiếc xe khác trở về." Phan Thụy Tư lời ít ý nhiều nói, cũng không có nhiều lời.
Hạ Huân Nhi cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng ấm áp và vui vẻ.
Anh ấy... Cũng không đối xử với cô vô tình như vậy đúng không?
Kiều Minh Anh không nghĩ sau lần nói chuyện trước đó thì không còn thấy Hạ Huân Nhi, nhưng cô ta lại tìm tới cửa.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã quên mất.
Cô quên hỏi Đỗ Lưu Xuyên đã phái người nào đến giúp mình...
Hai người ngồi trong quán cà phê dưới lầu CR, trước mặt Kiều Minh Anh còn đặt một cuốn sổ ghi chú.
Linh cảm bắt nguồn từ cuộc sống, nhất là lúc Kiều Minh Anh thiếu linh cảm thì trong lòng muốn bùng nổ.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Kiều Minh Anh nhìn Hạ Huân Nhi ngồi trước mặt, cô ta tháo kính râm xuống thì trên mặt có hơi tiều tụy, dưới đôi mắt có một lớp phấn nền dày che đi quầng thâm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
"Cô... Buổi tối cô ra ngoài cướp ngân hàng à?" Kiều Minh Anh hơi giật khóe miệng, cầm ly nước trái cây trước mặt uống một ngụm.
Dáng vẻ này của Hạ Huân Nhi rất giống như ban đêm đi ăn cướp, Kiều Minh Anh chưa từng thấy cô ta tiều tụy như thế.
Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy Hạ Huân Nhi thì luôn mặc váy xinh đẹp lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, trên người còn xịt nước hoa Chanel số năm, nhưng hôm nay...
Cô ta chỉ mặc một cái váy vừa người đơn giản, trên người hiếm khi không có mùi nước hoa kia, mùi hướng nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người cô ta, mặc dù trang điểm hơi dày nhưng vẫn còn kém sự tinh xảo trước kia.
"Đúng vậy, mấy ngày nay tôi bận rộn không có thời gian ngủ..." Hạ Huân Nhi mệt mỏi xoa ấn đường, dáng vẻ mệt mỏi làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể tin được là người mẫu Hạ Huân Nhi.
"Tôi đến tìm cô là muốn hỏi cô, mấy ngày nay có thể liên lạc với..." Hạ Huân Nhi nói tên người đó bằng tiếng Pháp, Kiều Minh Anh nghe rất rõ ràng.