Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 372: SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
Lê Tiến Dũng bước lên, giọng nói có lo lắng không dễ phát hiện, đáp: “Cậu chủ, vẫn chưa tìm thấy.”
Nhắc đến Tịnh Nguyệt, Lê Mạc mới đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng báo cáo: “Cậu chủ, Tịnh Nguyệt đi tìm mợ chủ trước chúng tôi một bước, nói không chừng đã rơi vào trong tay đám người đó rồi.”
Nói xong, anh ta còn trừng mắt nhìn Dạ Ngũ, ánh mắt mang theo sự khiêu chiến mãnh liệt, bao nhiêu năm như vậy, ngày càng ít người có thể trở thành đối thủ của anh ta, sao có thể khiến anh ta không kích động cho được?
Nhưng đợi đến lúc bọn họ trở về báo cáo mới nhận ra, hóa ra là người của mình… Nếu như không phải lớn lên cùng nhau, hiểu rõ về Tịnh Nguyệt, Lê Mạc còn thật sự tưởng rằng Tịnh Nguyệt lại cố ý muốn hãm hại anh ta.
“Cậu chủ nhỏ, là do Dạ Ngũ sai, Dạ Ngũ chấp nhận chịu phạt.” Dạ Ngũ càng dứt khoát hơn, sai rồi thì chính là sai, là do anh ta thất trách trước, cũng không có gì để biện giải, bất kể Kiều Tiểu Bảo trừng phạt như thế nào anh ta đều chấp nhận.
Nhưng nghĩ đến lần trước Dạ Nhất không bảo vệ tốt cho mẹ của cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ đã lạnh nhạt với Dạ Nhất một thời gian rất dài.
Bọn họ không sợ bất cứ sự trừng phạt nào cả, nhưng nếu như bị cậu chủ nhỏ này lạnh nhạt, bọn họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Kiều Tiểu Bảo quả thực rất tức giận, bởi vì sự thất trách của Dạ Ngũ trong việc chăm sóc tốt cho mẹ của cậu nên đám người kia mới có sơ hở để lợi dụng, nhưng mà, cái sai này không chỉ hoàn toàn do Dạ Ngũ, người của ba cậu sao có thể là người tầm thường được?
Dạ Ngũ bị kéo vào chuyện này ngoại trừ cách phải thi đấu với anh ta thì không còn cách nào khác, tuy tức giận nhưng Kiều Tiểu Bảo sẽ không mù quáng trách tội Dạ Ngũ mà làm ngơ sự thật.
Nhưng mà, trừng phạt thì vẫn phải có.
“Trừng phạt anh đến nước B tìm mẹ của em, tìm được mới cho phép về.” Đúng lúc Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy tấm bản đồ khu vực gần đó, tìm một đất nước cách nơi này khá xa, liền nói.
Nước B và nước C cách nhau khá xa, hơn nữa còn phải vòng qua nước C, cơ hội Kiều Minh Anh bị lưu lạc ở đó là rất thấp, nước C và những nơi gần đây mới là mục tiêu của bọn họ.
Kiều Tiểu Bảo làm như vậy, đến bản thân cậu cũng cảm thấy kì lạ, chỉ là cậu cảm thấy ở nơi này có một sức hút khó hiểu, không khỏi đặt tầm mắt về phía đó.
Dạ Ngũ thở phào một hơi, may mà không phải bị điều đến cái đảo Saipan gì đó giống Dạ Nhất, một đất nước cách nước C gần như vậy, vẫn tốt vẫn tốt. Lê Hiếu Nhật nghe thấy Kiều Tiểu Bảo nói như vậy, hiểu rõ khẽ gật đầu, nói với Lê Mạc: “Cậu và Dạ Ngũ cùng nhau đi, lúc nào tìm được thì mới được về.”
Gương mặt Lê Mạc lập tức cứng đơ lại, cái gì? Đi cùng tên Dạ Ngũ này? Không phải sẽ đánh nhau cả đoạn đường luôn chứ?!
Dạ Ngũ quay đầu sang, ánh mắt bắn ra một tia lửa nguy hiểm mạnh mẽ, ý đang nói, hại ông đây phải đi lập công chuộc tội, anh cứ đợi chết đi!
Không ở lại lâu, Dạ Ngũ và Lê Mạc lập tức thu dọn hành lí, xuất phát đến nước B.
“Tình huống của Diệp Tử như thế nào?” Yên lặng một lúc, Lê Hiếu Nhật đột nhiên hỏi, ngón tay dài mảnh khảnh khẽ gõ lên đầu gối, đôi mắt híp lại, khiến người ta không thể nhìn thấu được tâm trạng.
“Đã rửa ruột trừ độc, vẫn đang trong cơn hôn mê.” Lê Tiến Dũng cúi đầu cung kính đáp.
“Bây giờ đang ở đâu?”
“Ở trong biệt thự của cô Diệp.” Biệt thự? Khóe môi Lê Hiếu Nhật giương lên thành một độ cong nguy hiểm, cô ta tặng cho anh một phần quà lớn như vậy, sau anh có thể để cô ta sống thoải mái yên ổn được?
“Bắt đầu từ hôm nay, ném cô ta xuống phòng dưới hầm, lúc nào cô ta tỉnh lại thì báo cáo với tôi.” Giọng nói anh trầm thấp lạnh lùng như con dao khẽ cứa vào trái tim người khác.
Đặc biệt là Lê Tiến Dũng, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng kia, lại xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Căn phòng dưới đất này, không phải là căn dưới tầng hầm trước kia, mà thật sự là một căn phòng dưới đất. Lạnh lẽo, ẩm ướt, không ánh mặt trời, với mọi điều kiện khó khăn và tồi tệ nhất.
Căn phòng dưới đất đến từ hình phạt tàn khốc nhất trong trại huấn luyện, bị nhốt vào đó, đều là những kẻ phạm tội không thể dung tha… Xem ra lần này, Diệp Tử chết chắc rồi, dùng việc trúng độc để che đậy, cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.
“Cậu chủ nhỏ, nước B bây giờ đang bước vào mùa đông lạnh giá, thành phố ven biển gần như đều đã bị băng che phủ rồi, Dạ Ngũ đưa hơn hai mươi người đi, chắc là không tìm được đâu.”
Chỉ mới trôi qua một lúc, Dạ Nhất đã điều tra được hết mọi tình huống về thời tiết, địa hình của nước B, rồi gửi cho Dạ Ngũ.
Hơn nữa, trước nay Dạ Ngũ sợ lạnh, thời tiết như ở nước C đã khiến anh ta không thể chịu nổi rồi, huống chi là tình huống hiện tại ở nước B, tuyết rơi cả ngày, nhiệt độ đã hạ thấp xuống dưới không độ. Thể chất của Dạ Ngũ không phải không tốt, nhưng lại rất sợ lạnh, sinh ra đã vậy.
“Chính bởi vì như vậy, nên mới để cho anh ấy đi.”
Kiều Tiểu Bảo khẽ “hừ” một tiếng, nếu như trừng phạt chỉ là khiến anh ta đi tìm người, như vậy không phải dễ dàng quá rồi hay sao?
Ở cùng nhau lâu như vậy, sao cậu có thể không biết Dạ Ngũ sợ lạnh được chứ?
Phía sau, Dạ Nhất và Dạ Thất đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, họ cảm thấy thật sự không nên trêu chọc đến Tiểu Bảo, nếu không bị ghim lại lúc nào cũng không thể biết được, vẫn nên ngoan ngoãn đếm tiền cho cậu chủ nhỏ thì hơn, nhìn vẻ vui mừng ban nãy của Dạ Ngũ… e là anh ta vẫn chưa biết bản thân đã bị Tiểu Bảo tính sổ đâu nhỉ?
Lê Hiếu Nhật nhướn mày, nhìn dáng vẻ đen tối hại người của Kiều Tiểu Bảo, trong đầu hiện lên dáng vẻ xảo quyệt của Kiều Minh Anh lúc hại người, đúng là giống hệt nhau.
Dáng vẻ của Kiều Tiểu Bảo giống anh nhất, nhưng tính cách lại có đến sáu phần giống với Kiều Minh Anh, rất nhiều thói quen đều giống với cô.
Vừa nghĩ đến Kiều Minh Anh vẫn chưa rõ sống chết, đôi mắt vừa mới trở nên ấm áp của Lê Hiếu Nhật lại lạnh dần đi, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo không còn chút cảm xúc nào nữa.
Chỉ cần là những người có liên quan đến chuyện lần này, anh sẽ tìm ra từng người một, sau đó khiến cho bọn họ sống không bằng chết.
Cụm từ này vừa hiện ra, Kiều Tiểu Bảo lập tức cảm nhận được hơi thở thù địch tỏa ra từ Lê Hiếu Nhật, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được giới hạn ấy sắp bị phá vỡ, cậu lập tức chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, ngẩng mặt lên khẽ nói: “Ba, chúng ta đi tìm mẹ đi.”
Nếu cứ để ba tiếp tục như thế này, sẽ khiến cho ba của cậu không ngừng nhớ đến mẹ, trước khi tìm được mẹ, ba không thể ngã xuống được.
“Hửm?” Ánh sáng trong đôi mắt Lê Hiếu Nhật dần dần trở lại, cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến độ ấm, tâm trạng nóng nảy đã ổn định lại, nhìn gương mặt nhỏ bé của Kiều Tiểu Bảo, đáy lòng anh chợt cảm thấy mềm mại.
“Đợi thêm một khoảng thời gian nữa.” Lê Hiếu Nhật khẽ xoa đầu cậu, sau đó, khóe môi lập tức giương lên một nụ cười khó hiểu. Kiều Tiểu Bảo thấy Lê Hiếu Nhật đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy có chút kì lạ.
Lúc ở trên biển, ba cũng cười như thế này, những lúc ba cười như vậy, chứng tỏ trong lòng đã có tính toán kĩ càng rồi, cậu chỉ cần nghe theo ba là được.
***
Hai ngày sau, Kiều Minh Anh vẫn chưa tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, chưa có dấu hiệu dừng lại, mà ngược lại tuyết rơi càng lúc càng mạnh hơn, nghe nói đây là thời tiết rất hiếm có ở nước này, rất khó mới có thể gặp được một ngày mà tuyết rơi không ngừng.
Trong phòng, lại ấm áp như mùa xuân, không có chút không khí lạnh nào. Lục Cung Nghị ngồi ở đầu giường trông Kiều Minh Anh, mấy ngày liền anh không nghỉ ngơi rồi, vẫn luôn chăm sóc cho cô, cho dù sức khỏe của anh có tốt như thế nào cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Nhắc đến Tịnh Nguyệt, Lê Mạc mới đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng báo cáo: “Cậu chủ, Tịnh Nguyệt đi tìm mợ chủ trước chúng tôi một bước, nói không chừng đã rơi vào trong tay đám người đó rồi.”
Nói xong, anh ta còn trừng mắt nhìn Dạ Ngũ, ánh mắt mang theo sự khiêu chiến mãnh liệt, bao nhiêu năm như vậy, ngày càng ít người có thể trở thành đối thủ của anh ta, sao có thể khiến anh ta không kích động cho được?
Nhưng đợi đến lúc bọn họ trở về báo cáo mới nhận ra, hóa ra là người của mình… Nếu như không phải lớn lên cùng nhau, hiểu rõ về Tịnh Nguyệt, Lê Mạc còn thật sự tưởng rằng Tịnh Nguyệt lại cố ý muốn hãm hại anh ta.
“Cậu chủ nhỏ, là do Dạ Ngũ sai, Dạ Ngũ chấp nhận chịu phạt.” Dạ Ngũ càng dứt khoát hơn, sai rồi thì chính là sai, là do anh ta thất trách trước, cũng không có gì để biện giải, bất kể Kiều Tiểu Bảo trừng phạt như thế nào anh ta đều chấp nhận.
Nhưng nghĩ đến lần trước Dạ Nhất không bảo vệ tốt cho mẹ của cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ đã lạnh nhạt với Dạ Nhất một thời gian rất dài.
Bọn họ không sợ bất cứ sự trừng phạt nào cả, nhưng nếu như bị cậu chủ nhỏ này lạnh nhạt, bọn họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Kiều Tiểu Bảo quả thực rất tức giận, bởi vì sự thất trách của Dạ Ngũ trong việc chăm sóc tốt cho mẹ của cậu nên đám người kia mới có sơ hở để lợi dụng, nhưng mà, cái sai này không chỉ hoàn toàn do Dạ Ngũ, người của ba cậu sao có thể là người tầm thường được?
Dạ Ngũ bị kéo vào chuyện này ngoại trừ cách phải thi đấu với anh ta thì không còn cách nào khác, tuy tức giận nhưng Kiều Tiểu Bảo sẽ không mù quáng trách tội Dạ Ngũ mà làm ngơ sự thật.
Nhưng mà, trừng phạt thì vẫn phải có.
“Trừng phạt anh đến nước B tìm mẹ của em, tìm được mới cho phép về.” Đúng lúc Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy tấm bản đồ khu vực gần đó, tìm một đất nước cách nơi này khá xa, liền nói.
Nước B và nước C cách nhau khá xa, hơn nữa còn phải vòng qua nước C, cơ hội Kiều Minh Anh bị lưu lạc ở đó là rất thấp, nước C và những nơi gần đây mới là mục tiêu của bọn họ.
Kiều Tiểu Bảo làm như vậy, đến bản thân cậu cũng cảm thấy kì lạ, chỉ là cậu cảm thấy ở nơi này có một sức hút khó hiểu, không khỏi đặt tầm mắt về phía đó.
Dạ Ngũ thở phào một hơi, may mà không phải bị điều đến cái đảo Saipan gì đó giống Dạ Nhất, một đất nước cách nước C gần như vậy, vẫn tốt vẫn tốt. Lê Hiếu Nhật nghe thấy Kiều Tiểu Bảo nói như vậy, hiểu rõ khẽ gật đầu, nói với Lê Mạc: “Cậu và Dạ Ngũ cùng nhau đi, lúc nào tìm được thì mới được về.”
Gương mặt Lê Mạc lập tức cứng đơ lại, cái gì? Đi cùng tên Dạ Ngũ này? Không phải sẽ đánh nhau cả đoạn đường luôn chứ?!
Dạ Ngũ quay đầu sang, ánh mắt bắn ra một tia lửa nguy hiểm mạnh mẽ, ý đang nói, hại ông đây phải đi lập công chuộc tội, anh cứ đợi chết đi!
Không ở lại lâu, Dạ Ngũ và Lê Mạc lập tức thu dọn hành lí, xuất phát đến nước B.
“Tình huống của Diệp Tử như thế nào?” Yên lặng một lúc, Lê Hiếu Nhật đột nhiên hỏi, ngón tay dài mảnh khảnh khẽ gõ lên đầu gối, đôi mắt híp lại, khiến người ta không thể nhìn thấu được tâm trạng.
“Đã rửa ruột trừ độc, vẫn đang trong cơn hôn mê.” Lê Tiến Dũng cúi đầu cung kính đáp.
“Bây giờ đang ở đâu?”
“Ở trong biệt thự của cô Diệp.” Biệt thự? Khóe môi Lê Hiếu Nhật giương lên thành một độ cong nguy hiểm, cô ta tặng cho anh một phần quà lớn như vậy, sau anh có thể để cô ta sống thoải mái yên ổn được?
“Bắt đầu từ hôm nay, ném cô ta xuống phòng dưới hầm, lúc nào cô ta tỉnh lại thì báo cáo với tôi.” Giọng nói anh trầm thấp lạnh lùng như con dao khẽ cứa vào trái tim người khác.
Đặc biệt là Lê Tiến Dũng, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng kia, lại xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Căn phòng dưới đất này, không phải là căn dưới tầng hầm trước kia, mà thật sự là một căn phòng dưới đất. Lạnh lẽo, ẩm ướt, không ánh mặt trời, với mọi điều kiện khó khăn và tồi tệ nhất.
Căn phòng dưới đất đến từ hình phạt tàn khốc nhất trong trại huấn luyện, bị nhốt vào đó, đều là những kẻ phạm tội không thể dung tha… Xem ra lần này, Diệp Tử chết chắc rồi, dùng việc trúng độc để che đậy, cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.
“Cậu chủ nhỏ, nước B bây giờ đang bước vào mùa đông lạnh giá, thành phố ven biển gần như đều đã bị băng che phủ rồi, Dạ Ngũ đưa hơn hai mươi người đi, chắc là không tìm được đâu.”
Chỉ mới trôi qua một lúc, Dạ Nhất đã điều tra được hết mọi tình huống về thời tiết, địa hình của nước B, rồi gửi cho Dạ Ngũ.
Hơn nữa, trước nay Dạ Ngũ sợ lạnh, thời tiết như ở nước C đã khiến anh ta không thể chịu nổi rồi, huống chi là tình huống hiện tại ở nước B, tuyết rơi cả ngày, nhiệt độ đã hạ thấp xuống dưới không độ. Thể chất của Dạ Ngũ không phải không tốt, nhưng lại rất sợ lạnh, sinh ra đã vậy.
“Chính bởi vì như vậy, nên mới để cho anh ấy đi.”
Kiều Tiểu Bảo khẽ “hừ” một tiếng, nếu như trừng phạt chỉ là khiến anh ta đi tìm người, như vậy không phải dễ dàng quá rồi hay sao?
Ở cùng nhau lâu như vậy, sao cậu có thể không biết Dạ Ngũ sợ lạnh được chứ?
Phía sau, Dạ Nhất và Dạ Thất đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, họ cảm thấy thật sự không nên trêu chọc đến Tiểu Bảo, nếu không bị ghim lại lúc nào cũng không thể biết được, vẫn nên ngoan ngoãn đếm tiền cho cậu chủ nhỏ thì hơn, nhìn vẻ vui mừng ban nãy của Dạ Ngũ… e là anh ta vẫn chưa biết bản thân đã bị Tiểu Bảo tính sổ đâu nhỉ?
Lê Hiếu Nhật nhướn mày, nhìn dáng vẻ đen tối hại người của Kiều Tiểu Bảo, trong đầu hiện lên dáng vẻ xảo quyệt của Kiều Minh Anh lúc hại người, đúng là giống hệt nhau.
Dáng vẻ của Kiều Tiểu Bảo giống anh nhất, nhưng tính cách lại có đến sáu phần giống với Kiều Minh Anh, rất nhiều thói quen đều giống với cô.
Vừa nghĩ đến Kiều Minh Anh vẫn chưa rõ sống chết, đôi mắt vừa mới trở nên ấm áp của Lê Hiếu Nhật lại lạnh dần đi, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo không còn chút cảm xúc nào nữa.
Chỉ cần là những người có liên quan đến chuyện lần này, anh sẽ tìm ra từng người một, sau đó khiến cho bọn họ sống không bằng chết.
Cụm từ này vừa hiện ra, Kiều Tiểu Bảo lập tức cảm nhận được hơi thở thù địch tỏa ra từ Lê Hiếu Nhật, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được giới hạn ấy sắp bị phá vỡ, cậu lập tức chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, ngẩng mặt lên khẽ nói: “Ba, chúng ta đi tìm mẹ đi.”
Nếu cứ để ba tiếp tục như thế này, sẽ khiến cho ba của cậu không ngừng nhớ đến mẹ, trước khi tìm được mẹ, ba không thể ngã xuống được.
“Hửm?” Ánh sáng trong đôi mắt Lê Hiếu Nhật dần dần trở lại, cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến độ ấm, tâm trạng nóng nảy đã ổn định lại, nhìn gương mặt nhỏ bé của Kiều Tiểu Bảo, đáy lòng anh chợt cảm thấy mềm mại.
“Đợi thêm một khoảng thời gian nữa.” Lê Hiếu Nhật khẽ xoa đầu cậu, sau đó, khóe môi lập tức giương lên một nụ cười khó hiểu. Kiều Tiểu Bảo thấy Lê Hiếu Nhật đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy có chút kì lạ.
Lúc ở trên biển, ba cũng cười như thế này, những lúc ba cười như vậy, chứng tỏ trong lòng đã có tính toán kĩ càng rồi, cậu chỉ cần nghe theo ba là được.
***
Hai ngày sau, Kiều Minh Anh vẫn chưa tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, chưa có dấu hiệu dừng lại, mà ngược lại tuyết rơi càng lúc càng mạnh hơn, nghe nói đây là thời tiết rất hiếm có ở nước này, rất khó mới có thể gặp được một ngày mà tuyết rơi không ngừng.
Trong phòng, lại ấm áp như mùa xuân, không có chút không khí lạnh nào. Lục Cung Nghị ngồi ở đầu giường trông Kiều Minh Anh, mấy ngày liền anh không nghỉ ngơi rồi, vẫn luôn chăm sóc cho cô, cho dù sức khỏe của anh có tốt như thế nào cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.