Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-425
CHƯƠNG 425: BỐI CẢNH, RẤT QUEN MẮT
CHƯƠNG 425: BỐI CẢNH, RẤT QUEN MẮT
Một ngày này, Dương Ly cũng không thoải mái, bởi vì Dương Thị gần đây tiến hành một dự án mới, cho nên cả công ty đều rất bận, tối nay còn phải tăng ca, khiến Dương Ly có chút muốn gục.
Cuối cùng đến khi tan làm vào buổi tối, Dương Ly tắt máy tính, đặt mấy lớp mật khẩu, sau đó đem văn kiện quan trọng đều khóa trong két bảo hiểm mật mã, bên ngoài két bảo hiểm là khóa vân tay, bên trong là khóa mật mã, sẽ không dễ dàng bị mở ra, hơn nữa cửa của văn phòng cũng được làm riêng, trừ khi đi làm cô sẽ mở ra, nếu không không thể tiến vào được.
Do thấy dự án lần này quan trọng như thế nào, nhất định không thể để xảy ra chuyện.
Dương Ly xách túi rời khỏi văn phòng, sau khi nói với các thư ký bên ngoài tan ca thì rời đi.
Lâm Hạnh Nhi cả ngày bị sai khiến làm đến mức sắp mệt chết rồi, cô ta có khi nào làm những việc nặng nhọc này chứ? Tay của cô ta vốn dĩ dùng để chơi đàn, dựa vào đâu phải pha cà phê mua bữa trưa bữa tối in văn kiện cho mấy hạ nhân này chứ?
Nghĩ thế Lâm Hạnh Nhi bực bội không thôi, thấy mọi người đều đi cả rồi, cũng không ai gọi cô ta, ánh mắt nhìn về cửa lớn của phòng tổng giám đốc, điện thoại lúc này rung lên.
Lâm Hạnh Nhi thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy tin nhắn Tô Thành Nghiêm gửi, thì ra anh ở bên dưới đợi cô ta, đến đón cô ta về nhà.
Lâm Hạnh Nhi không thèm oán trách nữa, xách túi chạy ra bên ngoài, không lâu sau thì đến dưới tòa nhà, nhìn thấy Tô Thành Nghiêm đứng cạnh chiếc Rolls Royce màu bạc.
“Thành Nghiêm~” Lâm Hạnh Nhi thay đổi sự giận dữ trước đó, giống như con bướm e ấp bên cạnh Tô Thành Nghiêm, có lẽ nhìn thấy Dương Ly từ một bên khác đi ra, cố tình hôn lên mặt Tô Thành Nghiêm.
Tô Thành Nghiêm ngược lại không có chú ý, mà đưa tay tự nhiên đón lấy chiếc túi trong tay cô ta: “Ngày đầu tiên đi làm như thế nào? Vất vả không?”
Dương Ly đi qua nghe thấy lời nói của Tô Thành Nghiêm trong lòng nhịn không được phun ra một câu, chê vất vả còn đưa bạn gái anh đến đây làm gì? Để dưới mí mắt của mình mà nuôi không phải càng tốt hơn sao?
Cô đang muốn đi về phía xe của mình, Lâm Hạnh Nhi lại mở miệng: “Đương nhiên không vất vả rồi, bởi vì có Ly Tử chiếu cô em, có cô ấy ở đó em sợ cái gì chứ?”
Lâm Hạnh Nhi là cố ý, bởi vì cô ta biết nếu như cô ta lúc này nói ra, Tô Thành Nghiêm nhất định sẽ khiến cô chiếu cố cô ta, đến lúc đó Dương Ly cho dù không chiếu cố cô ta, cũng sẽ nể mặt mũi của Tô Thành Nghiêm mà đối với cô ta như thế nào.
Bước chân của Dương Ly hơi chững lại, sau đó quay người nhìn sang Lâm Hạnh Nhi, thì nhìn thấy trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Ly Tử, tôi thay Hạnh Nhi cảm ơn em trước, Hạnh Nhi lần đầu tiên đi làm chưa có kinh nghiệm, chỗ nào làm không đúng vẫn hy vọng em có thể bao dung.” Lời nói này của Tô Thành Nghiêm thật khéo léo, chỗ nào cũng vì Lâm Hạnh Nhi mà suy nghĩ.
Nhưng Dương Ly lại không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút buồn bực, không phải bởi vì Tô Thành nghiêm che chở Lâm Hạnh Nhi mà buồn bực, mà là vì vẻ mặt đắc ý đó của Lâm Hạnh Nhi mà buồn bực.
“Bao dung thì không dám nói, chỉ cần cô ta tuân thủ bổn phận, làm tốt việc của mình, là được rồi.” Dương Ly mím môi nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn Tô Thành Nghiêm cũng không ấm không nóng, dù thông minh như Tô Thành Nghiêm, cũng có hơi nhìn không thấy loại ánh mắt này.
Yêu thầm và thích không giống nhau, yêu thầm là không thấy được ánh sáng, đã chủ định sẵn không thể được người ta biết, ai biết yêu thầm, đều nhất định sẽ giả bộ.
Mà Dương Ly, giả bộ nhiều năm như vậy, cô nếu như không muốn Tô Thành Nghiêm phát hiện, Tô Thành Nghiêm nhất định sẽ không phát hiện.
Ngay cả Lâm Hạnh Nhi cũng ngạc nhiên, Dương Ly lẽ nào... không thích Tô Thành Nghiêm rồi? Nếu không sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của anh chứ?
Khi Lâm Hạnh Nhi và Tô Thành Nghiêm đang suy nghĩ, Dương Ly đã rời khỏi, bước vào trong xe của mình, ngang nhiên rời khỏi.
Lâm Hạnh Nhi cắn môi, nghĩ đến ngày hôm đó ở trong nhà hàng cùng Dương Ly nói chuyện, không cam tâm, người cô ta tốn hết tâm tư mới có được, dựa vào đâu Dương Ly có thể nói không cần thì không cần chứ?
“Đi thôi.” Tô Thành Nghiêm nhíu mày, không biết có chuyện gì, vừa rồi trước mắt của anh bỗng vụt qua hình ảnh ban đầu được người khác đỡ dao, sau đó được Lâm Hạnh Nhi cứu, nhưng không biết tại sao, càng không phải hình ảnh mà anh nhớ lại, bóng dáng vì anh cản dao, lại có chút mơ hồ rồi.
Bóng lưng của Dương Ly, thật... quen mắt.
“Thành Nghiêm, cảm ơn anh đưa em về nhà.” Lâm Hạnh Nhi nhìn thấy Tô Thành Nghiêm nhìn theo bóng lưng của Dương Ly mà ngây ngốc, trong lòng có hơi hoảng hốt, vội vàng ôm lấy cánh tay của anh, nũng nịu nói.
“Cô gái ngốc.” Tâm thần của Tô Thành Nghiêm bị cô ta thu hút lại, không có tiếp tục suy nghĩ, thắt dây an toàn cho Lâm Hạnh Nhi, sau đó khởi động xe rời khỏi đây.
Mấy ngày sau đó, Lâm Hạnh Nhi quả thật an phận không ít, cũng không có đối đầu rõ ràng với Dương Ly nữa, đại khái chỉ bị người của phòng thư ký chỉ huy làm những việc vặt, con người ngoan ngoãn, nói làm cái gì thì làm cái đó, ngay cả mấy người phòng thư ký đó cũng có chút không nhẫn tâm đối xử với cô ta quá đáng nữa.
Nghe tin tức trợ lý báo cáo, Dương Ly gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, sau đó mới ngáp một cái, mở khóa máy tính ra, đó là trang dự án, thuộc về cơ mật cao cấp.
Không biết qua bao lâu, Dương Ly mới rời mắt từ máy tính sang chỗ khác, thoa xung quanh đôi mắt có phần nhức mỏi một lúc, sau đó tháo kính chống mỏi mắt xuống.
Dự án này kết thúc thì cô có thể nghỉ ngơi thoải mái, nếu như không phải Kiều Minh Anh bị Lê Hiếu Nhật trông chừng quá chặt, cô thật sự muốn trộm Kiều Minh Anh ra ngoài, sau đó cùng cô đi du lịch vòng quanh thế giới!
Suy nghĩ một lát...Vẫn là bỏ đi, dù sao chỗ này có một quả bom như vậy tồn tại.
Dương Ly dụi dụi mắt, sau đó đóng trang lại, ngón tay ở trên bàn phím gõ vài cái, sau đó mới chuyển từ trang giao diện lên mặt bàn, không thèm để ý, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong văn phòng.
“Tổng giám đốc Dương, dự án hợp tác của bên Lâm Thị đột nhiên bị cắt đứt, tổng giám đốc bảo cô đến đó xem thử.” Dương Ly từ phòng vệ sinh đi ra, thì nhìn thấy trợ lý gấp gáp đi tới, nói với cô.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thế nào đốt nhiên bị cắt đứt?
“Mảnh đất đó vừa bắt đầu thì bị kháng nghị dỡ bỏ, cuối cùng chúng ta cưỡng chế đi phá bỏ, dẫn đến sự bất mãn của các cư dân, cho nên...”
Dương Ly gật đầu, thu dọn đồ đạc của mình cho vào trong túi: “Tôi biết rồi, tôi bây giờ qua đó xem thử.”
“Tôi đi cùng cô.” Trợ lý cũng không yên tâm, dù sao Dương Ly là một cô gái, những cư dân đó dưới trường hợp lợi ích của mình bị tổn hại, thì sẽ không nói đạo lý.
Dương Ly không có phản đối, dẫn theo trợ lý rời khỏi.
Gần đến trưa Dương Ly và trợ lý cũng chưa trở về, cuối cũng đến giờ cơm, người của phòng thư ký dần dần rời khỏi văn phòng muốn đến nhà ăn ăn cơm, Lâm Hạnh Nhi từ đầu đến cuối gục trên bàn không nhúc nhích, mấy ngày nay cô ta và người của phòng thư ký đều móc nối quan hệ rồi, có mấy người còn đến hỏi cô ta có phải bị bệnh rồi không.
Sắc mặt của Lâm Hạnh Nhi có hơi trắng bệch, lắc đầu với bọn họ: “Mọi người đi ăn cơm đi, tôi chỉ là thấy trong người có chút không thoải mái mà thôi, khi nào mọi người trở về thuận tiện mang cho tôi một phần là được rồi!”
“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước đây, về sẽ mang cơm cho cô.”
Lâm Hạnh Nhi suy nhược gật đầu, gục trên bàn, cuối cùng nghe thấy âm thanh đóng cửa, lúc này mới ngồi dậy, chạy đến bên cửa chắc chắn bên ngoài không có ai, lúc này mới yên tâm.
CHƯƠNG 425: BỐI CẢNH, RẤT QUEN MẮT
Một ngày này, Dương Ly cũng không thoải mái, bởi vì Dương Thị gần đây tiến hành một dự án mới, cho nên cả công ty đều rất bận, tối nay còn phải tăng ca, khiến Dương Ly có chút muốn gục.
Cuối cùng đến khi tan làm vào buổi tối, Dương Ly tắt máy tính, đặt mấy lớp mật khẩu, sau đó đem văn kiện quan trọng đều khóa trong két bảo hiểm mật mã, bên ngoài két bảo hiểm là khóa vân tay, bên trong là khóa mật mã, sẽ không dễ dàng bị mở ra, hơn nữa cửa của văn phòng cũng được làm riêng, trừ khi đi làm cô sẽ mở ra, nếu không không thể tiến vào được.
Do thấy dự án lần này quan trọng như thế nào, nhất định không thể để xảy ra chuyện.
Dương Ly xách túi rời khỏi văn phòng, sau khi nói với các thư ký bên ngoài tan ca thì rời đi.
Lâm Hạnh Nhi cả ngày bị sai khiến làm đến mức sắp mệt chết rồi, cô ta có khi nào làm những việc nặng nhọc này chứ? Tay của cô ta vốn dĩ dùng để chơi đàn, dựa vào đâu phải pha cà phê mua bữa trưa bữa tối in văn kiện cho mấy hạ nhân này chứ?
Nghĩ thế Lâm Hạnh Nhi bực bội không thôi, thấy mọi người đều đi cả rồi, cũng không ai gọi cô ta, ánh mắt nhìn về cửa lớn của phòng tổng giám đốc, điện thoại lúc này rung lên.
Lâm Hạnh Nhi thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy tin nhắn Tô Thành Nghiêm gửi, thì ra anh ở bên dưới đợi cô ta, đến đón cô ta về nhà.
Lâm Hạnh Nhi không thèm oán trách nữa, xách túi chạy ra bên ngoài, không lâu sau thì đến dưới tòa nhà, nhìn thấy Tô Thành Nghiêm đứng cạnh chiếc Rolls Royce màu bạc.
“Thành Nghiêm~” Lâm Hạnh Nhi thay đổi sự giận dữ trước đó, giống như con bướm e ấp bên cạnh Tô Thành Nghiêm, có lẽ nhìn thấy Dương Ly từ một bên khác đi ra, cố tình hôn lên mặt Tô Thành Nghiêm.
Tô Thành Nghiêm ngược lại không có chú ý, mà đưa tay tự nhiên đón lấy chiếc túi trong tay cô ta: “Ngày đầu tiên đi làm như thế nào? Vất vả không?”
Dương Ly đi qua nghe thấy lời nói của Tô Thành Nghiêm trong lòng nhịn không được phun ra một câu, chê vất vả còn đưa bạn gái anh đến đây làm gì? Để dưới mí mắt của mình mà nuôi không phải càng tốt hơn sao?
Cô đang muốn đi về phía xe của mình, Lâm Hạnh Nhi lại mở miệng: “Đương nhiên không vất vả rồi, bởi vì có Ly Tử chiếu cô em, có cô ấy ở đó em sợ cái gì chứ?”
Lâm Hạnh Nhi là cố ý, bởi vì cô ta biết nếu như cô ta lúc này nói ra, Tô Thành Nghiêm nhất định sẽ khiến cô chiếu cố cô ta, đến lúc đó Dương Ly cho dù không chiếu cố cô ta, cũng sẽ nể mặt mũi của Tô Thành Nghiêm mà đối với cô ta như thế nào.
Bước chân của Dương Ly hơi chững lại, sau đó quay người nhìn sang Lâm Hạnh Nhi, thì nhìn thấy trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Ly Tử, tôi thay Hạnh Nhi cảm ơn em trước, Hạnh Nhi lần đầu tiên đi làm chưa có kinh nghiệm, chỗ nào làm không đúng vẫn hy vọng em có thể bao dung.” Lời nói này của Tô Thành Nghiêm thật khéo léo, chỗ nào cũng vì Lâm Hạnh Nhi mà suy nghĩ.
Nhưng Dương Ly lại không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút buồn bực, không phải bởi vì Tô Thành nghiêm che chở Lâm Hạnh Nhi mà buồn bực, mà là vì vẻ mặt đắc ý đó của Lâm Hạnh Nhi mà buồn bực.
“Bao dung thì không dám nói, chỉ cần cô ta tuân thủ bổn phận, làm tốt việc của mình, là được rồi.” Dương Ly mím môi nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn Tô Thành Nghiêm cũng không ấm không nóng, dù thông minh như Tô Thành Nghiêm, cũng có hơi nhìn không thấy loại ánh mắt này.
Yêu thầm và thích không giống nhau, yêu thầm là không thấy được ánh sáng, đã chủ định sẵn không thể được người ta biết, ai biết yêu thầm, đều nhất định sẽ giả bộ.
Mà Dương Ly, giả bộ nhiều năm như vậy, cô nếu như không muốn Tô Thành Nghiêm phát hiện, Tô Thành Nghiêm nhất định sẽ không phát hiện.
Ngay cả Lâm Hạnh Nhi cũng ngạc nhiên, Dương Ly lẽ nào... không thích Tô Thành Nghiêm rồi? Nếu không sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của anh chứ?
Khi Lâm Hạnh Nhi và Tô Thành Nghiêm đang suy nghĩ, Dương Ly đã rời khỏi, bước vào trong xe của mình, ngang nhiên rời khỏi.
Lâm Hạnh Nhi cắn môi, nghĩ đến ngày hôm đó ở trong nhà hàng cùng Dương Ly nói chuyện, không cam tâm, người cô ta tốn hết tâm tư mới có được, dựa vào đâu Dương Ly có thể nói không cần thì không cần chứ?
“Đi thôi.” Tô Thành Nghiêm nhíu mày, không biết có chuyện gì, vừa rồi trước mắt của anh bỗng vụt qua hình ảnh ban đầu được người khác đỡ dao, sau đó được Lâm Hạnh Nhi cứu, nhưng không biết tại sao, càng không phải hình ảnh mà anh nhớ lại, bóng dáng vì anh cản dao, lại có chút mơ hồ rồi.
Bóng lưng của Dương Ly, thật... quen mắt.
“Thành Nghiêm, cảm ơn anh đưa em về nhà.” Lâm Hạnh Nhi nhìn thấy Tô Thành Nghiêm nhìn theo bóng lưng của Dương Ly mà ngây ngốc, trong lòng có hơi hoảng hốt, vội vàng ôm lấy cánh tay của anh, nũng nịu nói.
“Cô gái ngốc.” Tâm thần của Tô Thành Nghiêm bị cô ta thu hút lại, không có tiếp tục suy nghĩ, thắt dây an toàn cho Lâm Hạnh Nhi, sau đó khởi động xe rời khỏi đây.
Mấy ngày sau đó, Lâm Hạnh Nhi quả thật an phận không ít, cũng không có đối đầu rõ ràng với Dương Ly nữa, đại khái chỉ bị người của phòng thư ký chỉ huy làm những việc vặt, con người ngoan ngoãn, nói làm cái gì thì làm cái đó, ngay cả mấy người phòng thư ký đó cũng có chút không nhẫn tâm đối xử với cô ta quá đáng nữa.
Nghe tin tức trợ lý báo cáo, Dương Ly gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, sau đó mới ngáp một cái, mở khóa máy tính ra, đó là trang dự án, thuộc về cơ mật cao cấp.
Không biết qua bao lâu, Dương Ly mới rời mắt từ máy tính sang chỗ khác, thoa xung quanh đôi mắt có phần nhức mỏi một lúc, sau đó tháo kính chống mỏi mắt xuống.
Dự án này kết thúc thì cô có thể nghỉ ngơi thoải mái, nếu như không phải Kiều Minh Anh bị Lê Hiếu Nhật trông chừng quá chặt, cô thật sự muốn trộm Kiều Minh Anh ra ngoài, sau đó cùng cô đi du lịch vòng quanh thế giới!
Suy nghĩ một lát...Vẫn là bỏ đi, dù sao chỗ này có một quả bom như vậy tồn tại.
Dương Ly dụi dụi mắt, sau đó đóng trang lại, ngón tay ở trên bàn phím gõ vài cái, sau đó mới chuyển từ trang giao diện lên mặt bàn, không thèm để ý, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong văn phòng.
“Tổng giám đốc Dương, dự án hợp tác của bên Lâm Thị đột nhiên bị cắt đứt, tổng giám đốc bảo cô đến đó xem thử.” Dương Ly từ phòng vệ sinh đi ra, thì nhìn thấy trợ lý gấp gáp đi tới, nói với cô.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thế nào đốt nhiên bị cắt đứt?
“Mảnh đất đó vừa bắt đầu thì bị kháng nghị dỡ bỏ, cuối cùng chúng ta cưỡng chế đi phá bỏ, dẫn đến sự bất mãn của các cư dân, cho nên...”
Dương Ly gật đầu, thu dọn đồ đạc của mình cho vào trong túi: “Tôi biết rồi, tôi bây giờ qua đó xem thử.”
“Tôi đi cùng cô.” Trợ lý cũng không yên tâm, dù sao Dương Ly là một cô gái, những cư dân đó dưới trường hợp lợi ích của mình bị tổn hại, thì sẽ không nói đạo lý.
Dương Ly không có phản đối, dẫn theo trợ lý rời khỏi.
Gần đến trưa Dương Ly và trợ lý cũng chưa trở về, cuối cũng đến giờ cơm, người của phòng thư ký dần dần rời khỏi văn phòng muốn đến nhà ăn ăn cơm, Lâm Hạnh Nhi từ đầu đến cuối gục trên bàn không nhúc nhích, mấy ngày nay cô ta và người của phòng thư ký đều móc nối quan hệ rồi, có mấy người còn đến hỏi cô ta có phải bị bệnh rồi không.
Sắc mặt của Lâm Hạnh Nhi có hơi trắng bệch, lắc đầu với bọn họ: “Mọi người đi ăn cơm đi, tôi chỉ là thấy trong người có chút không thoải mái mà thôi, khi nào mọi người trở về thuận tiện mang cho tôi một phần là được rồi!”
“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước đây, về sẽ mang cơm cho cô.”
Lâm Hạnh Nhi suy nhược gật đầu, gục trên bàn, cuối cùng nghe thấy âm thanh đóng cửa, lúc này mới ngồi dậy, chạy đến bên cửa chắc chắn bên ngoài không có ai, lúc này mới yên tâm.