Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
CHƯƠNG 49: AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI ĐI VÀO!
CHƯƠNG 49: AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI ĐI VÀO!
“Cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi.”
“Không cần đâu, nhà của tôi cách đây không xa.” Kiều Minh Anh lắc đầu, cô và anh ta không thân thiết đến mức có thể tùy tiện đi nhờ xe, giống như Tiểu Bảo nói, Kiều Minh Anh không phải xe của ai cũng có thể đi nhờ.
“Một cô gái như cô tự mình đi về rất không an toàn, lại nói tôi giống người xấu sao?” Trong lòng Thần Ngôn nghĩ lẽ nào gần đây mình trông không bình thường, nếu không sao lại có phụ nữ từ chối anh ta chứ?
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, cuối cùng nói: “Nếu như chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn ra người xấu, vậy thì thế giới này không cần phải có cảnh sát.”
Nên nói, đẹp trai thực sự không phải là điều quan trọng, Kiều cô nương đây loại đàn ông đẹp trai nào mà chưa từng gặp? Anh Lê của cô là loại vừa đẹp trai lại bá đạo, anh cô là loại đẹp trai tà mị, cô còn có một bạn nam là loại đẹp trai dịu dàng, nếu như không phải cô sư tự chủ tốt, cô thật sự muốn hỏi một câu
Anh thiếu bạn trai sao?
Lần đầu tiên Thần Ngôn nghi ngờ về ngoại hình của mình, lẽ nào anh ta giống người xấu như vậy sao?
Cuối cùng, Kiều Minh Anh dùng lực vỗ vai Thần Ngôn, khuôn mặt đầy sự chân thành nói: “Tôi thấy anh rất có tư chất, như vậy đi, hay tôi giới thiệu cho anh mấy anh chàng đẹp trai nha? Anh muốn dáng vẻ như nào tôi đều có.”
“Đều là những anh chàng đẹp trai thượng hạng đó.”
Khuôn mặt Thần Ngôn hết đỏ lại trắng, sự thanh lịch lúc này bùng nổ: “Tôi! Là! Đàn ông!”
Cô coi anh thành cái gì? Gay sao?!
Thần Ngôn từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại bị người khác coi là gay?! Rốt cuộc anh có điểm nào giống gay chứ?!
Kiều Minh Anh liếc nhìn anh ta, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu.” Sau đó khuôn mặt đầy ý cười rời đi.
Để lại một mình Thần Ngôn hóa đá ở đó, gọi Kiều Minh Anh lại để giải thích cũng không được, không giải thích cũng không được, loại cảm giác này, giống như thật sự đang ngầm thừa nhận bản thân mình vậy, nhưng ai sẽ chứng minh cho anh ta là người bình thường?!
------
Trên bàn ăn, Kiều Minh Anh đã chuẩn bị xong xuôi, Kiều Tiểu Bảo đi ra liền bắt đầu, mấy bữa không được ăn những món ăn tình yêu mà Kiều Tiểu Bảo làm cô liền cảm thấy cả người không được thoải mái.
“Mami, có thể bắt đầu rồi.” Kiều Tiểu Bảo bưng món súp ra đặt lên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương tràn đầy sự hài lòng, nhìn như này, sự khó chịu do tối qua bị Dương Ly nhét vào trong lòng làm cái gối ôm đã biến mất rồi.
“Bảo bối thật ngoan.” Kiều Minh Anh thơm lên khuôn mặt mềm mại của cậu bé, để lại một ít nước bọt, sau đó cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Vẻ mặt của Kiều Tiểu Bảo lập tức đen lại, chán ghét nhìn Kiều Minh Anh: “Mami, toàn là nước bọt, bảo bối có bệnh sạch sẽ.”
Miếng cà tím mà Kiều Minh Anh vừa mới cho vào miệng gần như bị mắc kẹt trong cổ họng, Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể bất lực đưa một cốc qua, ngồi xuống ghế của mình.
“Bảo bối không thể mắc bệnh ưa sạch sẽ được, nếu không sau này mami hôn bảo bối đều sẽ để lại nước bọt.” Kiều Minh Anh gào thét ở trong lòng, Lê Hiếu Nhật mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, không ngờ con trai cũng mắc bệnh sạch sẽ, điều này khiến cô sau này còn có thể vui vẻ mà hôn lên khuôn mặt bánh bao kia chứ?
Kiều Tiểu Bảo nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, gắp một miếng chân gà đặt vào trong bát của Kiều Minh Anh: “Mami, mami vẫn nên hôn chân gà đi.”
“…..”
Bên này vui vẻ, hòa thuận ấm áp, bên nhà họ Kiều lại rất u ám, Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh đầu tóc rối loạn ngồi trên sofa, bộ quần áo đắt tiền trên người đều đã bị chuột cắn rách, cào rách, lúc này Kiều Chấn Huy vẫn đang ở trên tầng kiểm tra bên trong phòng của Liễu Lan xem có thiếu thứ gì không.
Hai mẹ con ngồi ở đó không dám thở mạnh, sợ Kiều Chấn Huy cầm mấy con chuột kia đập qua.
“Chết tiệt!!” Giọng nói tức giận Kiều Chấn Huy truyền từ tầng hai xuống, dọa Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh đến mức cả người run rẩy, Kiều Lan Anh dựa và Lâm Thu Thủy, con rúm lại, lúc nãy bị mấy con chuột dọa sợ, bây giờ còn phải chịu đựng sự tức giận của Kiều Chấn Huy, sợ đến mức nước mắt lã chã, chỉ là khuôn mặt đã được trang điểm không thành hình dạng, rõ ràng có chút khôi hài.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi không được phép bước vào căn phòng kia, nói, rốt cuộc là ai cho phép hai người đi vào!” Kiều Chấn Huy tức giận hầm hầm đi xuống dưới tầng, căn phòng của Liễu Lan quả thật vô cùng thê thảm, đồ đạc bị trầy xước, hơn nữa không biết có bị mất cái gì không, làm xáo trộn dáng vẻ ban đầu, như thế này sao có thể tìm ra manh mối chứ?
Lâm Thu Thủy sao dám nói bọn họ vì báo thú Kiều Minh Anh mới thả chuột vào, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được một lý do, Kiều Chấn Huy tức giận đến mức suýt nữa lấy một cây gỗ đánh lên người bà ta.
“Ba, ba đừng tức giận, bây giờ chúng ta sẽ khôi phục lại căn phòng kia.” Kiều Lan Anh đáng thương nói.
Đáng tiếc lại không có tác dụng gì, sự oán giận quả thật tràn gập trong đáy mắt cô ta.
Cô ta không hiểu, người phụ nữ kia chết lâu như vậy rồi, Kiều Chấn Huy còn giữ lại những thứ kia làm cái gì, chả lẽ còn dư lại hương vị của tình yêu?
Nơi mà Kiều Lan Anh ghét nhất chính là chỗ ở của Liễu Lan và Kiều Minh Anh, rõ ràng người đã không còn quan hệ gì với nhà họ Kiều rồi, nhưng còn uy hiếp hơn khi có quan hệ.
“Phục hồi? Mày im miệng cho tao! Từ bây giờ, hai người ở trong phòng cho tôi, không có lệnh của tôi ai cũng không được phép đi ra ngoài!” Kiều Chấn Huy nói xong, vung tay rời đi.
Kiều Chấn Khang quay lại phòng của Liễu Lan, nhìn tình trạng thê thảm của căn phòng, thở dài một tiếng sau đó đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng sách.
Ông ta mở máy tính, nhanh chóng gửi một email, rất lâu sau cũng không có câu trả lời, nên tức giận tắt máy tính, dựa lưng vào ghế rất lâu cũng không lên tiếng.
Kiều Chấn Huy gửi email không lâu sau Đỗ Lưu Xuyên đã nhận được, hơn nữa còn lập tức sao chép vào sổ ghi chép của Kiều Tiểu Bảo, lúc này hai mẹ con mới đánh răng xong đi ra, Kiều Tiểu Bạch bị ép mặc bộ quần áo cậu bé bọt biển mà Kiều Minh Anh mới mua cho cậu bé đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương mang theo một chút khó chịu.
Kiều Minh Anh vừa lau tóc vừa bước ta, trên người mặc bộ đồ ngủ cậu bé bọt biển giống với Kiều Tiểu Bảo, đồ của cô và Kiều Tiểu Bảo hầu hết đều giống nhau, nếu như Kiều Minh Anh mua một bộ quần áo có họa tiết dễ thương, thì chắc chắn Kiều Tiểu Bảo sẽ có một bộ quần áo tương tự với size nhỏ hơn, đây là thói quen của hai mẹ con, mình có, thì đối phương cũng phải có.
Kiều Tiểu Bảo bê hai cốc sữa đi ra, một cốc đưa cho Kiều Minh Anh, sau đó đi đến chiếc sofa bên cạnh ngồi xuống, mở máy tính, sau khi đợi máy khởi động hai mươi mấy giâu liền nhìn thấy email của Đỗ Lưu Xuyên gửi đến, tò mò mở ra xem.
“Mami nhanh đến đây xem đi, ông già Kiều kia lại đánh chủ ý lên mami đó.” Kiều Tiểu Bảo vẫy tay với Kiều Minh Anh, xem nội dung trên email, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt to tròn như quả nho xuất hiện một tia ớn lạnh.
Kiều Minh Anh đến gần liếc nhìn, bên trên chỉ có một đoạn ngắn mấy dòng, nội dung đại khái là Đỗ Lưu Xuyên khuyên Kiều Minh Anh trả lại chiếc nhẫn, nếu không sẽ khiến Đỗ Lưu Xuyên gặp xui xẻo, vân vân….
Con cáo già Kiều Chấn Huy rất có tính toán, không phải là bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dùng đến người kia, thời điểm quan trọng, người kia còn có thể có tác dụng hồi sinh người chết, hơn nữa ông ta còn muốn lợi dụng Kiều Minh Anh đi tìm những người kia, dã tâm này chỉ cần thông qua một điểm nhỏ là có thể nhìn rõ ràng.
“Nghĩ thật là hay.” Kiều Minh Anh ngồi trên sofa, uống một ngụm sữa bò, nhìn vào những câu từ kia, nếu như Đỗ Lưu Xuyên không đến nước C, Kiều Chấn Huy cũng không có cách nào đi tìm Đỗ Lưu Xuyên, nên người duy nhất mà Kiều Chấn Huy có thể đối phó chỉ có cô.
CHƯƠNG 49: AI CHO PHÉP CÁC NGƯỜI ĐI VÀO!
“Cô muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi.”
“Không cần đâu, nhà của tôi cách đây không xa.” Kiều Minh Anh lắc đầu, cô và anh ta không thân thiết đến mức có thể tùy tiện đi nhờ xe, giống như Tiểu Bảo nói, Kiều Minh Anh không phải xe của ai cũng có thể đi nhờ.
“Một cô gái như cô tự mình đi về rất không an toàn, lại nói tôi giống người xấu sao?” Trong lòng Thần Ngôn nghĩ lẽ nào gần đây mình trông không bình thường, nếu không sao lại có phụ nữ từ chối anh ta chứ?
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, cuối cùng nói: “Nếu như chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn ra người xấu, vậy thì thế giới này không cần phải có cảnh sát.”
Nên nói, đẹp trai thực sự không phải là điều quan trọng, Kiều cô nương đây loại đàn ông đẹp trai nào mà chưa từng gặp? Anh Lê của cô là loại vừa đẹp trai lại bá đạo, anh cô là loại đẹp trai tà mị, cô còn có một bạn nam là loại đẹp trai dịu dàng, nếu như không phải cô sư tự chủ tốt, cô thật sự muốn hỏi một câu
Anh thiếu bạn trai sao?
Lần đầu tiên Thần Ngôn nghi ngờ về ngoại hình của mình, lẽ nào anh ta giống người xấu như vậy sao?
Cuối cùng, Kiều Minh Anh dùng lực vỗ vai Thần Ngôn, khuôn mặt đầy sự chân thành nói: “Tôi thấy anh rất có tư chất, như vậy đi, hay tôi giới thiệu cho anh mấy anh chàng đẹp trai nha? Anh muốn dáng vẻ như nào tôi đều có.”
“Đều là những anh chàng đẹp trai thượng hạng đó.”
Khuôn mặt Thần Ngôn hết đỏ lại trắng, sự thanh lịch lúc này bùng nổ: “Tôi! Là! Đàn ông!”
Cô coi anh thành cái gì? Gay sao?!
Thần Ngôn từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại bị người khác coi là gay?! Rốt cuộc anh có điểm nào giống gay chứ?!
Kiều Minh Anh liếc nhìn anh ta, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu.” Sau đó khuôn mặt đầy ý cười rời đi.
Để lại một mình Thần Ngôn hóa đá ở đó, gọi Kiều Minh Anh lại để giải thích cũng không được, không giải thích cũng không được, loại cảm giác này, giống như thật sự đang ngầm thừa nhận bản thân mình vậy, nhưng ai sẽ chứng minh cho anh ta là người bình thường?!
------
Trên bàn ăn, Kiều Minh Anh đã chuẩn bị xong xuôi, Kiều Tiểu Bảo đi ra liền bắt đầu, mấy bữa không được ăn những món ăn tình yêu mà Kiều Tiểu Bảo làm cô liền cảm thấy cả người không được thoải mái.
“Mami, có thể bắt đầu rồi.” Kiều Tiểu Bảo bưng món súp ra đặt lên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương tràn đầy sự hài lòng, nhìn như này, sự khó chịu do tối qua bị Dương Ly nhét vào trong lòng làm cái gối ôm đã biến mất rồi.
“Bảo bối thật ngoan.” Kiều Minh Anh thơm lên khuôn mặt mềm mại của cậu bé, để lại một ít nước bọt, sau đó cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Vẻ mặt của Kiều Tiểu Bảo lập tức đen lại, chán ghét nhìn Kiều Minh Anh: “Mami, toàn là nước bọt, bảo bối có bệnh sạch sẽ.”
Miếng cà tím mà Kiều Minh Anh vừa mới cho vào miệng gần như bị mắc kẹt trong cổ họng, Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể bất lực đưa một cốc qua, ngồi xuống ghế của mình.
“Bảo bối không thể mắc bệnh ưa sạch sẽ được, nếu không sau này mami hôn bảo bối đều sẽ để lại nước bọt.” Kiều Minh Anh gào thét ở trong lòng, Lê Hiếu Nhật mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, không ngờ con trai cũng mắc bệnh sạch sẽ, điều này khiến cô sau này còn có thể vui vẻ mà hôn lên khuôn mặt bánh bao kia chứ?
Kiều Tiểu Bảo nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, gắp một miếng chân gà đặt vào trong bát của Kiều Minh Anh: “Mami, mami vẫn nên hôn chân gà đi.”
“…..”
Bên này vui vẻ, hòa thuận ấm áp, bên nhà họ Kiều lại rất u ám, Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh đầu tóc rối loạn ngồi trên sofa, bộ quần áo đắt tiền trên người đều đã bị chuột cắn rách, cào rách, lúc này Kiều Chấn Huy vẫn đang ở trên tầng kiểm tra bên trong phòng của Liễu Lan xem có thiếu thứ gì không.
Hai mẹ con ngồi ở đó không dám thở mạnh, sợ Kiều Chấn Huy cầm mấy con chuột kia đập qua.
“Chết tiệt!!” Giọng nói tức giận Kiều Chấn Huy truyền từ tầng hai xuống, dọa Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh đến mức cả người run rẩy, Kiều Lan Anh dựa và Lâm Thu Thủy, con rúm lại, lúc nãy bị mấy con chuột dọa sợ, bây giờ còn phải chịu đựng sự tức giận của Kiều Chấn Huy, sợ đến mức nước mắt lã chã, chỉ là khuôn mặt đã được trang điểm không thành hình dạng, rõ ràng có chút khôi hài.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi không được phép bước vào căn phòng kia, nói, rốt cuộc là ai cho phép hai người đi vào!” Kiều Chấn Huy tức giận hầm hầm đi xuống dưới tầng, căn phòng của Liễu Lan quả thật vô cùng thê thảm, đồ đạc bị trầy xước, hơn nữa không biết có bị mất cái gì không, làm xáo trộn dáng vẻ ban đầu, như thế này sao có thể tìm ra manh mối chứ?
Lâm Thu Thủy sao dám nói bọn họ vì báo thú Kiều Minh Anh mới thả chuột vào, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được một lý do, Kiều Chấn Huy tức giận đến mức suýt nữa lấy một cây gỗ đánh lên người bà ta.
“Ba, ba đừng tức giận, bây giờ chúng ta sẽ khôi phục lại căn phòng kia.” Kiều Lan Anh đáng thương nói.
Đáng tiếc lại không có tác dụng gì, sự oán giận quả thật tràn gập trong đáy mắt cô ta.
Cô ta không hiểu, người phụ nữ kia chết lâu như vậy rồi, Kiều Chấn Huy còn giữ lại những thứ kia làm cái gì, chả lẽ còn dư lại hương vị của tình yêu?
Nơi mà Kiều Lan Anh ghét nhất chính là chỗ ở của Liễu Lan và Kiều Minh Anh, rõ ràng người đã không còn quan hệ gì với nhà họ Kiều rồi, nhưng còn uy hiếp hơn khi có quan hệ.
“Phục hồi? Mày im miệng cho tao! Từ bây giờ, hai người ở trong phòng cho tôi, không có lệnh của tôi ai cũng không được phép đi ra ngoài!” Kiều Chấn Huy nói xong, vung tay rời đi.
Kiều Chấn Khang quay lại phòng của Liễu Lan, nhìn tình trạng thê thảm của căn phòng, thở dài một tiếng sau đó đi ra ngoài, đi thẳng đến phòng sách.
Ông ta mở máy tính, nhanh chóng gửi một email, rất lâu sau cũng không có câu trả lời, nên tức giận tắt máy tính, dựa lưng vào ghế rất lâu cũng không lên tiếng.
Kiều Chấn Huy gửi email không lâu sau Đỗ Lưu Xuyên đã nhận được, hơn nữa còn lập tức sao chép vào sổ ghi chép của Kiều Tiểu Bảo, lúc này hai mẹ con mới đánh răng xong đi ra, Kiều Tiểu Bạch bị ép mặc bộ quần áo cậu bé bọt biển mà Kiều Minh Anh mới mua cho cậu bé đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương mang theo một chút khó chịu.
Kiều Minh Anh vừa lau tóc vừa bước ta, trên người mặc bộ đồ ngủ cậu bé bọt biển giống với Kiều Tiểu Bảo, đồ của cô và Kiều Tiểu Bảo hầu hết đều giống nhau, nếu như Kiều Minh Anh mua một bộ quần áo có họa tiết dễ thương, thì chắc chắn Kiều Tiểu Bảo sẽ có một bộ quần áo tương tự với size nhỏ hơn, đây là thói quen của hai mẹ con, mình có, thì đối phương cũng phải có.
Kiều Tiểu Bảo bê hai cốc sữa đi ra, một cốc đưa cho Kiều Minh Anh, sau đó đi đến chiếc sofa bên cạnh ngồi xuống, mở máy tính, sau khi đợi máy khởi động hai mươi mấy giâu liền nhìn thấy email của Đỗ Lưu Xuyên gửi đến, tò mò mở ra xem.
“Mami nhanh đến đây xem đi, ông già Kiều kia lại đánh chủ ý lên mami đó.” Kiều Tiểu Bảo vẫy tay với Kiều Minh Anh, xem nội dung trên email, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt to tròn như quả nho xuất hiện một tia ớn lạnh.
Kiều Minh Anh đến gần liếc nhìn, bên trên chỉ có một đoạn ngắn mấy dòng, nội dung đại khái là Đỗ Lưu Xuyên khuyên Kiều Minh Anh trả lại chiếc nhẫn, nếu không sẽ khiến Đỗ Lưu Xuyên gặp xui xẻo, vân vân….
Con cáo già Kiều Chấn Huy rất có tính toán, không phải là bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dùng đến người kia, thời điểm quan trọng, người kia còn có thể có tác dụng hồi sinh người chết, hơn nữa ông ta còn muốn lợi dụng Kiều Minh Anh đi tìm những người kia, dã tâm này chỉ cần thông qua một điểm nhỏ là có thể nhìn rõ ràng.
“Nghĩ thật là hay.” Kiều Minh Anh ngồi trên sofa, uống một ngụm sữa bò, nhìn vào những câu từ kia, nếu như Đỗ Lưu Xuyên không đến nước C, Kiều Chấn Huy cũng không có cách nào đi tìm Đỗ Lưu Xuyên, nên người duy nhất mà Kiều Chấn Huy có thể đối phó chỉ có cô.