Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 88: KẾ HOẠCH TÁC CHIẾN
"Tôi? Em vụng trộm mang theo mầm giống của tôi chạy ra nước ngoài, khoản nợ này tôi còn chưa đến tìm em để tính sổ đâu, làm sao, hiện giờ không thể chờ thêm được nữa muốn tính sổ với tôi à?" Anh giơ tay ra nâng cằm Kiều Minh Anh lên, để cô nhìn thẳng vào mình, nụ cười xấu xa mang theo chút suy ngẫm, giọng nói lười biếng, giống như một chú mèo kiêu ngạo tao nhã.
Mang theo mầm giống của anh chạy là ý gì?
Nghe anh nói như vậy, Kiều Minh Anh không nhịn được liếc sang: "Tôi thấy anh không khỏi quá mức tự mãn rồi."
"Tôi luôn như thế, nếu không thì sao chỉ có một lần em đã mang thai rồi nhỉ?" Lê Hiếu Nhật nói tiếp vẫn không muốn dừng lại, ngược lại còn mang theo ý muốn khiêu khích.
"Lê Hiếu Nhật! Đủ rồi đấy!" Sắc mặt Kiều Minh Anh đỏ bừng, cô duỗi chân ra muốn đá một cái vào giữa háng anh,
Nhưng Lê Hiếu Nhật lại dễ dàng thoát được cú đá của cô, tay không khỏi buông ra, điều này làm cho Kiều Minh Anh có cơ hội, cô tiện thể đẩy mạnh Lê Hiếu Nhật sang bên cạnh, sau đó chạy ra ngoài.
Cô nên biết từ sớm da mặt của gã này rất dày!
Một lần đã mang thai khiến anh rất tự hào và kiêu ngạo? Có bản lĩnh thì tự mình sinh tiểu Bảo đi!
Khi Kiều Minh Anh quay lại chỗ ngồi, tâm trạng vẫn không bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy trên mặt Lục Cung Nghị mang theo nụ cười ấm áp, thì lòng cô cũng dần dần ấm lại.
Anh ta chính là có sức hấp dẫn kiểu này, chỉ mỉm cười một cái, giống như mang theo tác dụng chữa lành, làm dịu đi tâm trạng của người khác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Kiều Minh Anh trở thành bạn bè với anh ta, không giống như Lê Hiếu Nhật mang đến cho mình cảm giác an toàn, Lục Cung Nghị lại mang đến cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Kiều Minh Anh mỉm cười với Lục Cung Nghị , giọng nói có chút cảm khái: "Cung Nghị , vợ anh sau này khẳng định sẽ rất hạnh phúc."
Lục Cung Nghị hơi đừng lại, nhìn về phía cô, trong mắt mang theo sự nghiêm túc: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì nụ cười của anh đặc biệt có thể lây lan cho người khác." Kiều Minh Anh thành thật trả lời, rồi tiện tay cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Ánh mắt Lục Cung Nghị thất vọng, nếu như người đó là cô mà nói, anh sẽ càng làm cô hạnh phúc hơn.
"Điều đó và việc có thể làm cho vợ hạnh phúc hình như không liên quan, có đúng không, Minh Minh."
Lê Hiếu Nhật hai tay đút túi từ từ bước đến, rồi lướt qua Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, ngồi vào ghế trong, chân vắt lên nhau, sau đó giơ tay lên vuốt tóc của Kiều Tiểu Bảo.
"Cậu chủ Lê nói lời này có ý gì?" Lục Cung Nghị hiểu, Lê Hiếu Nhật có địch ý với anh, không chỉ vì Kiều Minh Anh, còn vì Kiều Tiểu Bảo nữa, nhưng mà anh ta cũng có địch ý rất lớn với Lê Hiếu Nhật.
Trong tiềm thức hai người đã coi đối phương là kẻ địch.
"Hạnh phúc hay không, vẫn phải xem bản thân anh Lục có năng lực kia không đã, Minh Anh, em nói có phải hay không?" Lê Hiếu Nhật nghiêng đầu cười nhìn vẻ mặt lúng túng của Kiều Minh Anh.
Hừ, nồng nặc mùi thuốc súng, Kiều Tiểu Bảo che cái mũi lại.
Cái gã này! Kiều Minh Anh cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cung Nghị, hy vọng anh ta đừng để những lời này của Lê Hiếu Nhật vào trong lòng.
Lục Cung Nghị cũng không nói lời nào, đúng lúc ấy chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự Minh Anh trong chốc lát, anh hơi áy náy nhìn Kiều Minh Anh, rồi nghe điện thoại.
Hình như là điện thoại từ công ty bên nước Anh gọi đến, anh ta dùng tiếng anh trả lời vài câu rồi cúp điện thoại.
"Xin lỗi, Minh Anh, Minh Minh, công ty đột nhiên có việc, hai người cứ ăn trước nhé, hôm khác anh lại mời hai người." Lục Cung Nghị không nhìn Lê Hiếu Nhật, chỉ nói với Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo.
"Không sao, anh đi trước đi." Kiều Minh Anh cười, vẫy vẫy tay xem như không để ý.
"Tạm biệt ba nuôi , nhớ đến thăm Minh Minh nhé." Kiều Tiểu Bảo cũng vẫy bàn tay nhỏ bé với anh ta, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. cậu còn đang lo lắng ba nuôi sẽ tiếp tục bị ba cậu đả kích nữa, dù sao so về khả năng có thể nói lời ác độc, trình độ của ba nuôi vẫn còn kém một chút.
"Không vấn đề."
Lục Cung Nghị vừa đi khỏi, thì nụ cười trên mặt Lê Hiếu Nhật đã nhanh chóng tắt ngấm, anh nhìn về phía Kiều Minh Anh, làm cho Kiều Minh Anh thấy sợ hãi.
"Anh, anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Trong lòng Kiều Minh Anh vang hồi chuông cảnh báo, khẽ dịch người về phía Kiều Tiểu Bảo, rồi ôm lấy cậu bé, vào giây phút quan trọng vẫn cần Tiểu Bảo bảo vệ mình.
Chỗ này là nơi công cộng, Lê Hiếu Nhật sẽ không hành hung rồi bóp chết mình tại chỗ đâu nhỉ, hiện giờ chạy có còn kịp không?
Kiều Minh Anh sẽ không thừa nhận là mình yếu đuối, mà do ánh mắt của Lê Hiếu Nhật lúc này thật sự quá mức đáng sợ thôi.
Hai người đối mặt một lúc lâu, rồi Lê Hiếu Nhật kiêu ngạo quay đầu đi, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó ôm lấy Kiều Tiểu Bảo trong lòng cô, rồi bước qua cô đi ra phía ngoài nhà hàng.
Cho nên không có chuyện gì nữa? Khi Kiều Minh Anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình vừa nhặt về một cái mạng nhỏ.
Chờ một chút, Tiểu Bảo! !
Kiều Minh Anh giật mình một cái, cầm lấy túi xách bên cạnh rồi đuổi theo.
Ai ngờ, Lê Hiếu Nhật cố ý vừa nhìn thấy cô đã lái xe đi, để lại cho cô một làn khói xe khó ngửi, Kiều Minh Anh tức giận đến mức thiếu chút nữa cầm lấy túi xách quăng tới.
"Có bản lĩnh thì đứng lại! !" Chỉ bằng hai cái đùi căn bản Kiều Minh Anh không đuổi kịp. nên chỉ có thể đứng tại chỗ tức giận.
Kiều Minh Anh luôn mang thù, hơn nữa lúc nào cô cũng nhớ câu nói phụ nữ báo thù mười ngày cũng đã muộn.
Kiều Tiểu Bảo ngồi trong xe quay đầu nhìn về phía sau, từ góc độ này cậu có thể cảm nhận được sát khí hừng hực từ trên người mẹ mình truyền đến, cả người không khỏi giật mình một cái.
"Chú ơi, vì sao chú không nhân cơ hội này lừa mẹ của cháu về nhà?" Kiều Tiểu Bảo tỏ vẻ khó hiểu, với phong cách làm việc của ba cậu, nếu như đã bắt được mẹ, sao có thể đơn giản để cho mẹ rời khỏi như thế, thật sự rất đáng nghi.
"Vừa rồi không phải con còn gọi là ba sao?" Lê Hiếu Nhật trầm giọng nói.
Kiều Tiểu Bảo cười hì hì: "Vừa rồi là vừa rồi, chú không hiểu, con người đều rất dễ thay đổi sao?"
"..."
"Gọi ba đi, ba sẽ nói cho con biết." Lê Hiếu Nhật nhíu mày, thằng nhóc này, muốn đấu với anh vẫn còn non lắm.
Kiều Tiểu Bảo sững sờ, bĩu môi, cái đầu nhỏ này của cậu quả nhiên vẫn chưa đấu lại được với cái đầu lớn kia.
"ba!" Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trái tim Lê Hiếu Nhật bị tiếng ba này của Kiều Tiểu Bảo làm chấn động, nhưng mà trên mặt vẫn hiện lên như không có chuyện gì: "Ừ!"
Kiều Tiểu Bảo nhăn chiếc mũi nhỏ lại, nhìn Lê Hiếu Nhật trợn trắng mắt, ba này, rõ ràng vui vẻ phải bật cười, có thể đừng nghẹn như thế không, rất vất vả đấy.
"Lần này chúng ta chờ thời cơ, ba sẽ khiến cho mẹ con tự mình đến tìm chúng ta." Tay Lê Hiếu Nhật đang cầm tay lái nắm chặt lại, đôi mắt dần dần lắng xuống mang dáng vẻ tính toán khôn ngoan.
Kiều Tiểu Bảo ghé sát vào Lê Hiếu Nhật, nghe anh giảng cho nhóc về kế hoạch tác chiến.
Một mưu kế tỉ mỉ triển khai ngay trong xe.
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh nhàn nhã nằm trên ghế sofa trong nhà trọ xem tivi, vừa xem vừa ăn một đống đồ ăn bày bừa ra trên bàn mà Lê Hiếu Nhật càm ràm là thực phẩm rác rưởi, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình với cốt truyện có vô số tình tiết máu chó cũ rích.
Khi Kiều Minh Anh nhàn nhã không có việc gì làm thì thích nhất xem thể loại này, sau đó vừa xem vừa chê buồn nôn.
"Tạo hình nhân vật kiểu gì đây, nhà thiết kế đến từ sao hỏa đấy à, ha ha ha..." Kiều Minh Anh đang ăn khoai tây chiên, trông thấy một diễn viên nữ xuất hiện, thiếu chút nữa đã nghẹn chết mình.
"Ý, trên người mang nhiều đồ thế, không sợ nặng sao..." Xem một lát Kiều Minh Anh không nhịn được lắc đầu.
Đừng hỏi vì sao cô chê nhiều thế mà vẫn xem, thất sự tại rảnh rỗi quá thôi.
"Kiều Minh Anh nghe điện thoại, Kiều Minh Anh nghe điện thoại, Kiều Minh Anh cô chết ở đâu rồi còn không nghe điện thoại?!" Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm Kiều Minh Anh đang cầm túi khoai tây chiên giật mình, thiếu chút nữa thì ném mất, cô đứng dậy rút tờ khăn giấy lau tay, rồi nghe điện thoại.
Mang theo mầm giống của anh chạy là ý gì?
Nghe anh nói như vậy, Kiều Minh Anh không nhịn được liếc sang: "Tôi thấy anh không khỏi quá mức tự mãn rồi."
"Tôi luôn như thế, nếu không thì sao chỉ có một lần em đã mang thai rồi nhỉ?" Lê Hiếu Nhật nói tiếp vẫn không muốn dừng lại, ngược lại còn mang theo ý muốn khiêu khích.
"Lê Hiếu Nhật! Đủ rồi đấy!" Sắc mặt Kiều Minh Anh đỏ bừng, cô duỗi chân ra muốn đá một cái vào giữa háng anh,
Nhưng Lê Hiếu Nhật lại dễ dàng thoát được cú đá của cô, tay không khỏi buông ra, điều này làm cho Kiều Minh Anh có cơ hội, cô tiện thể đẩy mạnh Lê Hiếu Nhật sang bên cạnh, sau đó chạy ra ngoài.
Cô nên biết từ sớm da mặt của gã này rất dày!
Một lần đã mang thai khiến anh rất tự hào và kiêu ngạo? Có bản lĩnh thì tự mình sinh tiểu Bảo đi!
Khi Kiều Minh Anh quay lại chỗ ngồi, tâm trạng vẫn không bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy trên mặt Lục Cung Nghị mang theo nụ cười ấm áp, thì lòng cô cũng dần dần ấm lại.
Anh ta chính là có sức hấp dẫn kiểu này, chỉ mỉm cười một cái, giống như mang theo tác dụng chữa lành, làm dịu đi tâm trạng của người khác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Kiều Minh Anh trở thành bạn bè với anh ta, không giống như Lê Hiếu Nhật mang đến cho mình cảm giác an toàn, Lục Cung Nghị lại mang đến cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Kiều Minh Anh mỉm cười với Lục Cung Nghị , giọng nói có chút cảm khái: "Cung Nghị , vợ anh sau này khẳng định sẽ rất hạnh phúc."
Lục Cung Nghị hơi đừng lại, nhìn về phía cô, trong mắt mang theo sự nghiêm túc: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì nụ cười của anh đặc biệt có thể lây lan cho người khác." Kiều Minh Anh thành thật trả lời, rồi tiện tay cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Ánh mắt Lục Cung Nghị thất vọng, nếu như người đó là cô mà nói, anh sẽ càng làm cô hạnh phúc hơn.
"Điều đó và việc có thể làm cho vợ hạnh phúc hình như không liên quan, có đúng không, Minh Minh."
Lê Hiếu Nhật hai tay đút túi từ từ bước đến, rồi lướt qua Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, ngồi vào ghế trong, chân vắt lên nhau, sau đó giơ tay lên vuốt tóc của Kiều Tiểu Bảo.
"Cậu chủ Lê nói lời này có ý gì?" Lục Cung Nghị hiểu, Lê Hiếu Nhật có địch ý với anh, không chỉ vì Kiều Minh Anh, còn vì Kiều Tiểu Bảo nữa, nhưng mà anh ta cũng có địch ý rất lớn với Lê Hiếu Nhật.
Trong tiềm thức hai người đã coi đối phương là kẻ địch.
"Hạnh phúc hay không, vẫn phải xem bản thân anh Lục có năng lực kia không đã, Minh Anh, em nói có phải hay không?" Lê Hiếu Nhật nghiêng đầu cười nhìn vẻ mặt lúng túng của Kiều Minh Anh.
Hừ, nồng nặc mùi thuốc súng, Kiều Tiểu Bảo che cái mũi lại.
Cái gã này! Kiều Minh Anh cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cung Nghị, hy vọng anh ta đừng để những lời này của Lê Hiếu Nhật vào trong lòng.
Lục Cung Nghị cũng không nói lời nào, đúng lúc ấy chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự Minh Anh trong chốc lát, anh hơi áy náy nhìn Kiều Minh Anh, rồi nghe điện thoại.
Hình như là điện thoại từ công ty bên nước Anh gọi đến, anh ta dùng tiếng anh trả lời vài câu rồi cúp điện thoại.
"Xin lỗi, Minh Anh, Minh Minh, công ty đột nhiên có việc, hai người cứ ăn trước nhé, hôm khác anh lại mời hai người." Lục Cung Nghị không nhìn Lê Hiếu Nhật, chỉ nói với Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo.
"Không sao, anh đi trước đi." Kiều Minh Anh cười, vẫy vẫy tay xem như không để ý.
"Tạm biệt ba nuôi , nhớ đến thăm Minh Minh nhé." Kiều Tiểu Bảo cũng vẫy bàn tay nhỏ bé với anh ta, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. cậu còn đang lo lắng ba nuôi sẽ tiếp tục bị ba cậu đả kích nữa, dù sao so về khả năng có thể nói lời ác độc, trình độ của ba nuôi vẫn còn kém một chút.
"Không vấn đề."
Lục Cung Nghị vừa đi khỏi, thì nụ cười trên mặt Lê Hiếu Nhật đã nhanh chóng tắt ngấm, anh nhìn về phía Kiều Minh Anh, làm cho Kiều Minh Anh thấy sợ hãi.
"Anh, anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Trong lòng Kiều Minh Anh vang hồi chuông cảnh báo, khẽ dịch người về phía Kiều Tiểu Bảo, rồi ôm lấy cậu bé, vào giây phút quan trọng vẫn cần Tiểu Bảo bảo vệ mình.
Chỗ này là nơi công cộng, Lê Hiếu Nhật sẽ không hành hung rồi bóp chết mình tại chỗ đâu nhỉ, hiện giờ chạy có còn kịp không?
Kiều Minh Anh sẽ không thừa nhận là mình yếu đuối, mà do ánh mắt của Lê Hiếu Nhật lúc này thật sự quá mức đáng sợ thôi.
Hai người đối mặt một lúc lâu, rồi Lê Hiếu Nhật kiêu ngạo quay đầu đi, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó ôm lấy Kiều Tiểu Bảo trong lòng cô, rồi bước qua cô đi ra phía ngoài nhà hàng.
Cho nên không có chuyện gì nữa? Khi Kiều Minh Anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình vừa nhặt về một cái mạng nhỏ.
Chờ một chút, Tiểu Bảo! !
Kiều Minh Anh giật mình một cái, cầm lấy túi xách bên cạnh rồi đuổi theo.
Ai ngờ, Lê Hiếu Nhật cố ý vừa nhìn thấy cô đã lái xe đi, để lại cho cô một làn khói xe khó ngửi, Kiều Minh Anh tức giận đến mức thiếu chút nữa cầm lấy túi xách quăng tới.
"Có bản lĩnh thì đứng lại! !" Chỉ bằng hai cái đùi căn bản Kiều Minh Anh không đuổi kịp. nên chỉ có thể đứng tại chỗ tức giận.
Kiều Minh Anh luôn mang thù, hơn nữa lúc nào cô cũng nhớ câu nói phụ nữ báo thù mười ngày cũng đã muộn.
Kiều Tiểu Bảo ngồi trong xe quay đầu nhìn về phía sau, từ góc độ này cậu có thể cảm nhận được sát khí hừng hực từ trên người mẹ mình truyền đến, cả người không khỏi giật mình một cái.
"Chú ơi, vì sao chú không nhân cơ hội này lừa mẹ của cháu về nhà?" Kiều Tiểu Bảo tỏ vẻ khó hiểu, với phong cách làm việc của ba cậu, nếu như đã bắt được mẹ, sao có thể đơn giản để cho mẹ rời khỏi như thế, thật sự rất đáng nghi.
"Vừa rồi không phải con còn gọi là ba sao?" Lê Hiếu Nhật trầm giọng nói.
Kiều Tiểu Bảo cười hì hì: "Vừa rồi là vừa rồi, chú không hiểu, con người đều rất dễ thay đổi sao?"
"..."
"Gọi ba đi, ba sẽ nói cho con biết." Lê Hiếu Nhật nhíu mày, thằng nhóc này, muốn đấu với anh vẫn còn non lắm.
Kiều Tiểu Bảo sững sờ, bĩu môi, cái đầu nhỏ này của cậu quả nhiên vẫn chưa đấu lại được với cái đầu lớn kia.
"ba!" Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trái tim Lê Hiếu Nhật bị tiếng ba này của Kiều Tiểu Bảo làm chấn động, nhưng mà trên mặt vẫn hiện lên như không có chuyện gì: "Ừ!"
Kiều Tiểu Bảo nhăn chiếc mũi nhỏ lại, nhìn Lê Hiếu Nhật trợn trắng mắt, ba này, rõ ràng vui vẻ phải bật cười, có thể đừng nghẹn như thế không, rất vất vả đấy.
"Lần này chúng ta chờ thời cơ, ba sẽ khiến cho mẹ con tự mình đến tìm chúng ta." Tay Lê Hiếu Nhật đang cầm tay lái nắm chặt lại, đôi mắt dần dần lắng xuống mang dáng vẻ tính toán khôn ngoan.
Kiều Tiểu Bảo ghé sát vào Lê Hiếu Nhật, nghe anh giảng cho nhóc về kế hoạch tác chiến.
Một mưu kế tỉ mỉ triển khai ngay trong xe.
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh nhàn nhã nằm trên ghế sofa trong nhà trọ xem tivi, vừa xem vừa ăn một đống đồ ăn bày bừa ra trên bàn mà Lê Hiếu Nhật càm ràm là thực phẩm rác rưởi, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình với cốt truyện có vô số tình tiết máu chó cũ rích.
Khi Kiều Minh Anh nhàn nhã không có việc gì làm thì thích nhất xem thể loại này, sau đó vừa xem vừa chê buồn nôn.
"Tạo hình nhân vật kiểu gì đây, nhà thiết kế đến từ sao hỏa đấy à, ha ha ha..." Kiều Minh Anh đang ăn khoai tây chiên, trông thấy một diễn viên nữ xuất hiện, thiếu chút nữa đã nghẹn chết mình.
"Ý, trên người mang nhiều đồ thế, không sợ nặng sao..." Xem một lát Kiều Minh Anh không nhịn được lắc đầu.
Đừng hỏi vì sao cô chê nhiều thế mà vẫn xem, thất sự tại rảnh rỗi quá thôi.
"Kiều Minh Anh nghe điện thoại, Kiều Minh Anh nghe điện thoại, Kiều Minh Anh cô chết ở đâu rồi còn không nghe điện thoại?!" Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm Kiều Minh Anh đang cầm túi khoai tây chiên giật mình, thiếu chút nữa thì ném mất, cô đứng dậy rút tờ khăn giấy lau tay, rồi nghe điện thoại.