Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191: con bướm trên cây con bướm kết quả...
Mộ Sơ Tình tiếp nhận cái sự thật đáng sợ này, sau đó mới bình tĩnh lại, "Tôi muốn biết ông là ai?
Đại Thụ gia gia tươi cười đầy mặt, "Tiên Tử, ta là Đại Thụ gia gia đó.."
"...... Tôi biết. Nhưng mà, tôi muốn biết, ông là cái gì Thụ?"
Đại Thụ gia gia trêu chọc, duỗi tay đến trước tim Mộ Sơ Tình ông giải nói: "Con bướm trên cây con bướm kết quả, con bướm dưới tàng cây ngươi cùng ta."
Mộ Sơ Tình xấu hổ, cạn lời, trước mặt có một bầy quạ đen bay qua, xem như cô hiểu được một chút, "Nói cách khác...... Ông là con bướm trên cây, tôi chính là quả được kết ở trên cây ông? Tôi là con bướm quả?" (quả ở đây là đơm hoa kết quả đó)
Đại Thụ gia gia gật đầu, nhìn Mộ Sơ Tình, mắt lộ ra tia sáng sắc bén lên, "Đúng vậy, hơn nữa, ngươi là quả duy nhất. Ta đây lão đại thụ vạn năm, chỉ có một mình con bướm quả là ngươi."
"Vậy nên tôi là một hoa quả?" Mộ Sơ Tình có chút không tin chân tướng thật sự về thân phận của bản thân.
Mẹ nó trước đó cô còn tưởng rằng mình là tiểu tiên nữ, còn nằm mơ cho rằng cấp bậc của bản thân rất cao, là cái gì mà cùng Thường Nga cùng nhau nhảy múa, cùng Vương Mẫu đánh bài, cùng thần tiên chức lớn cùng đi thưởng ngoạn, cùng thất tiên nữ là hảo tỷ muội gì đó.
Kết quả nửa ngày, cũng chỉ là một hoa quả!
Đại Thụ gia gia không cao hứng, đánh gãy lời cô, "Ây ây ây, Tiên Tử, lời nói không thể nói như vậy, tuy rằng ngươi chỉ là một hoa quả, nhưng mà ngươi không thể ăn đâu. Trọng điểm là, ngươi xuất hiện sẽ nhiễu loạn tam giới bất an, cho nên Ngọc Đế muốn giết ngươi đó."
"Rầm..."
Mộ Sơ Tình nghe thấy bản thân sẽ bị giết chết, trong một lúc không kiềm chế được, đột nhiên từ trên chỗ ngồi, ngã thịch xuống đất.
Mộ Sơ Tình gian nan bò dậy, làm bộ bình tĩnh, "Ngại quá, vừa rồi ghế quá trơn, tôi không có chịu được nên bị ngã. Cái đó...... Đại Thụ bá bá, ông có thể nói chuyện của tôi một chút được không? Về thân thế của tôi. Tại sao tôi là một hoa quả, tại sao tôi lại là hoa quả? Ngọc Đế giết tôi làm gì? Còn nữa, tại sao tôi lại biến thành Mộ Sơ Tình như bây giờ?"
Đại Thụ gia gia nhìn Mộ Sơ Tình, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc lên, đôi mắt giống như kết một tầng sương mù, làm người không có cách nào thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt ông.
Cả người bỗng trở nên trầm trọng, thở dài một hơi, lời của ông thấm thía nói cho Mộ Sơ Tình: "Tiên tử à, ngươi không biết ngươi đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ đâu. Ngươi là......khối u ác tính trong thiên địa đó. Treen thế gian này, thậm chí toàn bộ thương sinh Lục giới, sức mạnh của ngươi đứng đầu. Ngọc Đế muốn giết ngươi, là bởi vì, ngươi có thể tay không huỷ hoại toàn bộ Thiên Đình."
Mộ Sơ Tình "Rầm..." một, nghe được Đại Thụ gia gia nói, không kiềm được, lại bị dọa từ chỗ ngồi ngã xuống, cô duỗi tay bắt được cái ghế, lại kiên cường bò dậy, ngồi ở chỗ của mình.
Mộ Sơ Tình sửa sang lại đầu tóc một chút, nhìn đại thụ gia gia, "A? Tôi sợ."
Đại thụ gia gia trắng mắt liếc cô một, "Ngươi sợ cái gì, ngươi đánh người khác, lại không phải người khác đánh ngươi."
"......" Bộ dáng hình như rất có đạo lý.
"Vậy, sau đó thì sao?" Mộ Sơ Tình nói, vừa hỏi tới, cô cảm giác Đại Thụ gia gia giống như càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi như muốn biến mất, cô sốt ruột lên, "Đại Thụ gia gia, vì sao ông lại mơ hồ như thế? Tôi cận thị sao?"
Đại Thụ gia gia hối hận thở dài một tiếng: "Không phải ngươi cận thị, là thời gian của ta không đủ, phân thân của ta muốn biến mất. Mẹ kiếp! Không nên cùng người bán trên Bảo Bảo cò kè mặc cả, ta cũng không phải là ham chút tiện nghi nhỏ, hỏi bọn hắn có quà tặng tặng kèm hay không, kết quả hắn liền cho ta một túi gấm! Mẹ kiếp! Khi dễ thần tiên à!"
Đại Thụ gia gia tươi cười đầy mặt, "Tiên Tử, ta là Đại Thụ gia gia đó.."
"...... Tôi biết. Nhưng mà, tôi muốn biết, ông là cái gì Thụ?"
Đại Thụ gia gia trêu chọc, duỗi tay đến trước tim Mộ Sơ Tình ông giải nói: "Con bướm trên cây con bướm kết quả, con bướm dưới tàng cây ngươi cùng ta."
Mộ Sơ Tình xấu hổ, cạn lời, trước mặt có một bầy quạ đen bay qua, xem như cô hiểu được một chút, "Nói cách khác...... Ông là con bướm trên cây, tôi chính là quả được kết ở trên cây ông? Tôi là con bướm quả?" (quả ở đây là đơm hoa kết quả đó)
Đại Thụ gia gia gật đầu, nhìn Mộ Sơ Tình, mắt lộ ra tia sáng sắc bén lên, "Đúng vậy, hơn nữa, ngươi là quả duy nhất. Ta đây lão đại thụ vạn năm, chỉ có một mình con bướm quả là ngươi."
"Vậy nên tôi là một hoa quả?" Mộ Sơ Tình có chút không tin chân tướng thật sự về thân phận của bản thân.
Mẹ nó trước đó cô còn tưởng rằng mình là tiểu tiên nữ, còn nằm mơ cho rằng cấp bậc của bản thân rất cao, là cái gì mà cùng Thường Nga cùng nhau nhảy múa, cùng Vương Mẫu đánh bài, cùng thần tiên chức lớn cùng đi thưởng ngoạn, cùng thất tiên nữ là hảo tỷ muội gì đó.
Kết quả nửa ngày, cũng chỉ là một hoa quả!
Đại Thụ gia gia không cao hứng, đánh gãy lời cô, "Ây ây ây, Tiên Tử, lời nói không thể nói như vậy, tuy rằng ngươi chỉ là một hoa quả, nhưng mà ngươi không thể ăn đâu. Trọng điểm là, ngươi xuất hiện sẽ nhiễu loạn tam giới bất an, cho nên Ngọc Đế muốn giết ngươi đó."
"Rầm..."
Mộ Sơ Tình nghe thấy bản thân sẽ bị giết chết, trong một lúc không kiềm chế được, đột nhiên từ trên chỗ ngồi, ngã thịch xuống đất.
Mộ Sơ Tình gian nan bò dậy, làm bộ bình tĩnh, "Ngại quá, vừa rồi ghế quá trơn, tôi không có chịu được nên bị ngã. Cái đó...... Đại Thụ bá bá, ông có thể nói chuyện của tôi một chút được không? Về thân thế của tôi. Tại sao tôi là một hoa quả, tại sao tôi lại là hoa quả? Ngọc Đế giết tôi làm gì? Còn nữa, tại sao tôi lại biến thành Mộ Sơ Tình như bây giờ?"
Đại Thụ gia gia nhìn Mộ Sơ Tình, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc lên, đôi mắt giống như kết một tầng sương mù, làm người không có cách nào thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt ông.
Cả người bỗng trở nên trầm trọng, thở dài một hơi, lời của ông thấm thía nói cho Mộ Sơ Tình: "Tiên tử à, ngươi không biết ngươi đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ đâu. Ngươi là......khối u ác tính trong thiên địa đó. Treen thế gian này, thậm chí toàn bộ thương sinh Lục giới, sức mạnh của ngươi đứng đầu. Ngọc Đế muốn giết ngươi, là bởi vì, ngươi có thể tay không huỷ hoại toàn bộ Thiên Đình."
Mộ Sơ Tình "Rầm..." một, nghe được Đại Thụ gia gia nói, không kiềm được, lại bị dọa từ chỗ ngồi ngã xuống, cô duỗi tay bắt được cái ghế, lại kiên cường bò dậy, ngồi ở chỗ của mình.
Mộ Sơ Tình sửa sang lại đầu tóc một chút, nhìn đại thụ gia gia, "A? Tôi sợ."
Đại thụ gia gia trắng mắt liếc cô một, "Ngươi sợ cái gì, ngươi đánh người khác, lại không phải người khác đánh ngươi."
"......" Bộ dáng hình như rất có đạo lý.
"Vậy, sau đó thì sao?" Mộ Sơ Tình nói, vừa hỏi tới, cô cảm giác Đại Thụ gia gia giống như càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi như muốn biến mất, cô sốt ruột lên, "Đại Thụ gia gia, vì sao ông lại mơ hồ như thế? Tôi cận thị sao?"
Đại Thụ gia gia hối hận thở dài một tiếng: "Không phải ngươi cận thị, là thời gian của ta không đủ, phân thân của ta muốn biến mất. Mẹ kiếp! Không nên cùng người bán trên Bảo Bảo cò kè mặc cả, ta cũng không phải là ham chút tiện nghi nhỏ, hỏi bọn hắn có quà tặng tặng kèm hay không, kết quả hắn liền cho ta một túi gấm! Mẹ kiếp! Khi dễ thần tiên à!"