Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41: Phòng đầu tiên bên tay trái
Hai người trước đó còn đang nói chuyện không coi ai ra gì chợt sửng sốt.
Từ trong gương, bọn họ nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở phía sau thì sợ hãi kêu lên một tiếng. Một người phụ nữ trong đó đang trang điểm còn đánh rơi phấn trang điểm trên tay.
"Cô... Sao cô lại ở đây?"
Hai người phụ nữ đều trông rất đặc sắc.
Một người gầy như gậy trúc, phía trước phía sau đều phẳng lỳ như nhau, nhìn sau lưng cũng giống như trước ngực.
Một người khác lại vừa lùn vừa béo, rất giống với trái bí đao.
Người vừa nói "trình độ trên giường rất lợi hại" chính là người phụ nữ béo lùn này, Tô Ánh Nguyệt nhớ giọng điệu của cô ta.
Tô Ánh Nguyệt đi lên hai bước, theo thói quen hất cằm, quan sát người phụ nữ béo lùn này từ trên xuống dưới.
Đứng ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt đang đi giày đế bằng, dù người phụ nữ béo lùn này đi giày cao gót cũng chỉ đến cằm của cô.
Người phụ nữ béo lùn cũng cảm giác được Tô Ánh Nguyệt đang quan sát chiều cao của cô ta, cô ta ghét nhất là người bị khác chú ý tới chiều cao của mình.
"Cô nhìn cái gì?" Bởi vì bản thân thấp hơn Tô Ánh Nguyệt một đoạn, cô ta đứng ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, ngay cả nói chuyện cũng không có khí thế gì.
"Cô lặp lại những lời đã nói trước đó." Tô Ánh Nguyệt khoanh tay, đôi mắt tuyệt đẹp hơi nheo lại, làm người ta không nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt cô, có vẻ không để ý.
Trang phục đơn giản đến mộc mạc, lại vô thức lộ ra vài phần khí thế.
Một người phụ nữ cao gầy bên cạnh đột nhiên đứng lên trước, đẩy người phụ nữ béo lùn kia ra sau: "Sao con người cô cứ chuyên môn trốn ở trong phòng vệ sinh nghe trộm người khác nói chuyện vậy?"
"Cô này..." Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu quan sát rồi mới nói tiếp: "Cô này, nhà vệ sinh là nơi cộng công, tôi cần phải ở chỗ này nghe trộm gì chứ? Nếu các người thảo luận chuyện như vậy ở đây, dĩ nhiên là không sợ người khác nghe được rồi."
"Cô..."
Mặt Tô Ánh Nguyệt lạnh đi. Cô không muốn lãng phí thời gian với hai người phụ nữ không có nhân phẩm ở đây nên lùi lại một bước, dựa vào trên tường, vẻ mặt lười nhác: "Vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Dù sao tôi đã ghi âm rồi, vừa lúc cầm tới phòng riêng cho tất cả mọi người vui một chút."
Tô Ánh Nguyệt cong môi cười không có ý tốt, nói xong liền đi ra ngoài, bước chân bước đi rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô để lại hai người phụ nữ mắt lớn nhìn mắt nhỏ ở trong phòng rửa tay, sau đó bọn họ mới cầm túi đuổi theo.
Hai người vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt. Trên hành lang không có ai, bọn họ liền nhìn cô gọi to: "Cô đứng lại!"
Nghe được tiếng hét phía sau nhưng cô không ngừng lại.
Hai người phía sau chạy đuổi theo.
"Bà Trần, chúng ta có chuyện gì từ từ nói..."
"Đúng vậy, tất cả mọi người ở trong công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, làm như vậy tóm lại cũng không tốt."
Hai người tôi một lời, cô một câu muốn thuyết phục Tô Ánh Nguyệt.
Ở trong công ty, tổng Giám đốc Trần nổi tiếng là người công chính nghiêm minh, cho dù chưa bao giờ nổi giận nhưng dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào đã đủ dọa người rồi.
Bọn họ có thể đoán trước được, nếu Tô Ánh Nguyệt thật sự để lộ ra đoạn ghi âm này, bọn họ đuối lý, rất có khả năng sẽ mất đi công việc này. Công việc bây giờ cũng không phải dễ tìm đâu.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ và nhướng mày: "Các cô còn có nhường đường cho tôi qua không?"
"Cô..."
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn phía sau lưng bọn họ, phát hiện ra thư ký của Bùi Chính Thành và một cô quản lý cao cấp khác.
Cô mím môi, sự lạnh lùng trong mắt dần biến mất, đứng đó rũ mắt xuống với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, bất kể bọn họ nói gì, cô cũng chỉ cúi thấp đầu, thoạt nhìn giống như đang bị bắt nạt.
Thư ký của Bùi Chính Thành đi trước nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền bước tới hỏi: "Các cô đang làm gì vậy?"
Theo cô ta thấy chính là hai nhân viên này cứ ngăn cản Tô Ánh Nguyệt, nói gì đó không cho cô đi. Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt khó xử nhưng lại không tiện từ chối, cũng chỉ có thể nghe.
"Chúng tôi... chỉ nói chuyện với bà Trần một chút thôi..."
Hai người phụ nữ nhìn thấy thư ký của Bùi Chính Thành thì vẻ mặt hoàn toàn ngỡ ngàng, không biết cô ta đến đây lúc nào, lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, cô làm gì còn dáng vẻ lãnh đạm vừa nãy nữa.
Hai người phụ nữ đều ý thức được mình bị Tô Ánh Nguyệt hãm hại.
"Các cô cũng qua phòng rửa tay sao?" Tô Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn về phía thư ký: "Bọn họ không nói gì, chỉ là..."
Cô nói đến đây thì dừng lại, chỉ cười bất lực mà không nói tiếp. Người ở chỗ này đều vô thức tự mình hiểu ra.
Tất cả đều người phụ nữ, Tô Ánh Nguyệt còn là vợ của Trần Minh Tân. Ở công ty, anh cũng là người đàn ông rất được hoan nghênh.
"Vậy bà Trần sớm về phòng riêng đi, nếu không đợi lát nữa tổng Giám đốc Trần có thể sẽ đi ra tìm cô đấy." Thư ký lịch sự nhìn cô gật đầu, lại lách người đi vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi thư ký và cô quản lý cao cấp kia vào nhà vệ sinh, nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt liền biến mất, không để ý tới bọn họ nữa.
Hai người phụ nữ bị cô hãm hại, dù nghĩ Tô Ánh Nguyệt sẽ không để lộ ra ghi âm kia nhưng vẫn cẩn thận đi theo sau lưng cô, muốn nói gì đó.
Kết quả ở đầu lối rẽ bọn họ lại gặp phải Trần Minh Tân đi ra tìm cô.
Trần Minh Tân thò tay qua nắm tay cô, liếc nhìn sau lưng cô nói với ẩn ý sâu xa: "Sao em đi lâu vậy?"
Khóe miệng Tô Ánh Nguyệt cong lên. Ánh mắt kia của anh làm cho cô cảm thấy Trần Minh Tân chắc chắn đã nhìn thấy chuyện cô vừa làm.
Cũng không đợi Tô Ánh Nguyệt trả lời, Trần Minh Tân đã kéo cô đi về phía trước: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về trước thôi. Tôi đã nói với Chính Thành rồi."
Tô Ánh Nguyệt miễn cưỡng mở miệng: "Tùy anh."
Sau đó, cô quay đầu giống như đùa dai, còn giơ cao tay lên. Trong tay cô cầm điện thoại của mình.
Quả nhiên cô lại thấy được gương mặt trắng bệch của hai người phụ nữ kia.
Khi đi tới cửa câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt rút tay của mình ra.
Trần Minh Tân cũng không để ý, cười nhạt nhìn cô và chỉ nói ba từ: "Chơi vui sao?"
"..." Tô Ánh Nguyệt mím môi, có chút xấu hổ lại hơi chán nản. Quả nhiên đã bị anh nhìn thấy rồi.
Trần Minh Tân thấy cô như vậy thì ý cười trên khóe miệng càng lộ rõ.
Là chuông điện thoại di động đã cứu Tô Ánh Nguyệt ra khỏi sự lúng túng này.
Thấy có người gọi điện thoại cho Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt vội vàng vẫy một chiếc xe taxi và ngồi vào. Trước khi lên xe, cô còn rất ngây thơ mà làm mặt quỷ với anh: "Tôi tự về."
Trần Minh Tân ngẩn người, vẻ mặt có chút khó lường, sau đó cười khẽ một tiếng mới nghe máy.
Sau khi cúp máy thì xe taxi đã rời đi, anh xoay người quay trở lại câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở trong xe taxi, nhìn lại phía sau mấy lần, phát hiện Trần Minh Tân thật sự không đuổi theo thì trong lòng thả lỏng, theo thói quen sờ vào cổ tay. Lúc này cô mới phát hiện ra trên cổ tay thiếu một thứ.
Đồng hồ đeo tay còn ở trong phòng, cô đã tháo xuống trước lúc ăn cơm.
Cô muốn gọi điện thoại bảo Trần Minh Tân cầm cho cô, nhưng nghĩ đến ánh mắt cười nhạt của anh vừa rồi, Tô Ánh Nguyệt đen mặt nói với người tài xế: "Bác tài, làm phiền anh quay lại một chuyến, tôi quên đồ."
Khi quay trở lại câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Tô Ánh Nguyệt hơi ngây người. Trước đó cô được Trần Minh Tân dẫn lên là tầng ba hay tầng bốn nhỉ?
"Chắc là tầng bốn." Tô Ánh Nguyệt thì thào tự nói rồi ấn thang máy lên tầng bốn.
Phòng đầu tiên bên tay trái ở tầng bốn.
Tô Ánh Nguyệt không hề nghĩ ngợi đã đẩy cửa phòng đi vào trong. Nhưng bên trong vắng lạnh chỉ có ba người.
Một người không nhìn thấy rõ mặt đang nằm trên mặt đất, cả người đều là máu.
Một người khác với bóng dáng quen thuộc mặc bộ vest màu xanh lam, đang cung kính đứng ở bên cạnh người đàn ông ngồi đối diện kia nói: "Ông chủ, hắn..."
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt đột nhiên xông vào nên câu nói tiếp theo chợt dừng lại.
Mà người đàn ông duy nhất đang ngồi, trong tay cầm điếu thuốc lá được Nam Sơn gọi ông chủ chính là Trần Minh Tân mà cô vô cùng quen thuộc.