Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Hóa ra tất cả đều là giả
Trần Minh Tân ngồi với tư thế lười biếng ở đó, dáng người tuyệt đẹp và khí chất nổi bật hơn người, giống như một bức tranh.
Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc với làn khói lượn quanh che đi tầm nhìn khiến Tô Ánh Nguyệt nhất thời không nhìn thấy rõ mặt anh.
Ánh mắt cô nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, cô gần như run rẩy nói: "Ngài Nam? Ngài gọi anh ta là gì?"
Người đàn ông đứng ở bên cạnh Trần Minh Tân chính là Nam Sơn.
Vẻ mặt Nam Sơn không được tự nhiên, khó xử quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân vẫn duy trì tư thế khi Tô Ánh Nguyệt đi vào, ngay cả ngón tay cũng không hề động đậy.
Nam Sơn nhìn anh, Tô Ánh Nguyệt cũng quay đầu nhìn về phía anh.
Trần Minh Tân bóp tắt điếu thuốc lá đã hút hơn nửa trong tay, chậm rãi đứng lên, khẽ vuốt lại những nếp nhăn trên bộ vest, sau đó mới ngước mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm trầm lắng.
"Không phải em đã về nhà sao? Tại sao lại quay lại?"
Vẫn là giọng nói dễ nghe giống như tiếng nước chảy nhưng xen lẫn chút lạnh lùng.
Đối mặt với dáng vẻ Trần Minh Tân như không có việc gì xảy ra, cô cũng không nói được một lời nào, vẻ mặt hoảng hốt lùi lại một bước.
Kết hôn không phải nên ở nhà em sao? Tôi không có nhà ở thành phố Vân Châu.
Đây là xe của bạn tôi.
Chai rượu vang này à, ngài Trần đã thanh toán rồi...
...
Những chi tiết từng bị cô lãng quên, bây giờ nhớ tới mới phát hiện ra nó có vô số sơ hở.
Chỉ bởi vì anh đuổi phóng viên đi giúp cô, chỉ bởi vì vào lúc cô rơi vào đường cùng, anh đồng ý cưới cô, cô lại lựa chọn tin tưởng anh, đồng thời chưa từng nghi ngờ.
Trần Minh Tân thấy cô mãi không lên tiếng thì bước về phía cô: "Bây giờ không có việc gì nữa rồi, chúng ta trở về thôi."
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh hét lớn: "Anh đừng tới đây!"
Trần Minh Tân quả nhiên không đi tới nữa.
"Ông chủ của câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung à?"
"Đúng là anh." Trần Minh Tân trả lời rất dứt khoát.
"Minh Tân, mọi chuyện xong chưa, đồng hồ đeo tay của Tô Ánh Nguyệt..."
Bùi Chính Thành vừa nói vừa đi vào trong, nhưng mới bước một chân vào thì nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở cách đó không xa. Anh ta kinh ngạc lùi ra ngoài nhìn lại biển số phòng rồi mới đi vào trong.
"Tất cả đều ở đây à..." Bùi Chính Thành sờ mũi và nói nhỏ.
Nhận được câu trả lời của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong nháy mắt có nơi nào đó trong trái tim mình đã vỡ vụn.
Cô nhớ trước đây mình còn lo lắng Huỳnh Tiến Dương sẽ làm gì anh, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy thật nực cười.
Đúng là nực cười đến cực điểm.
Hai chữ "vì sao" quanh quẩn ở trong cổ họng lại bị cô cứng rắn nuốt xuống.
Ông chủ phía sau câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung tốn công tốn sức tới gần một người phụ nữ có tai tiếng vừa về nước, nhất định là có mục đích riêng của anh.
Hóa ra tất cả đều là giả.
Sự dịu dàng và yêu mến là giả, sự chu đáo và ân cần là giả, thật lòng muốn kết hôn với cô cũng là giả.
Tô Ánh Nguyệt ưỡn thẳng lưng và hơi hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Minh Tân rồi chợt xoay người tông cửa lao ra, ngay cả cái đồng hồ đeo tay cũng quên cầm.
Không người nào đuổi theo.
Rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt đi tới cửa thang máy thì ấn mạnh vào nút đi xuống, nhưng cửa thang máy mãi vẫn không mở ra. Cô ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra thang máy còn ở trên tầng mười bảy.
"Rầm!"
Cô đá mạnh vào cửa thang máy, vì dùng sức quá mạnh nên chân cô đau đến mức cắn chặt răng.
Cô đi vòng qua cầu thang khác bên cạnh.
Sau khi ra khỏi Ngọc Hoàng Cung, cô tiện tay vẫy một chiếc xe và ngồi lên, cả người ngây dại, trong đầu trống rỗng.
Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện có điểm không thích hợp, ngoài cửa xe không còn là cảnh đường phố sầm uất, mà là một ngõ nhỏ hơi tối tăm, chỉ có mấy ngọn đèn đường thưa thớt.
"Bác tài, đây không phải là đường đi tới nhà tôi." Tô Ánh Nguyệt vừa mở miệng hỏi người lái xe taxi, vừa sờ tìm điện thoại trong túi.
Giọng nói của người tài xế nghe có hơi kỳ lạ: "Không sai đâu, chính là chỗ này."
Nói xong, người lái xe lại cúi đầu cười hai tiếng.
Chuông cảnh báo trong lòng Tô Ánh Nguyệt đột ngột rung lên. Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở phần danh bạ và tùy tiện bấm gọi, cũng không biết là gọi cho ai.
Trong phút chốc, cửa xe bị mở ra, điện thoại bị người ta cướp mất, cô cũng bị lôi ra ngoài xe.
Cô mở miệng muốn kêu cứu, nhưng người kéo cô ra đã sớm chuẩn bị băng dính và dán miệng cô lại, đồng thời gọn gàng trói tay chân cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Rõ ràng hắn đã phạm tội nhiều lần.
Sau đó, hắn ném cô vào trong một chiếc xe khác, ngay cả mắt cũng bị bịt lại.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, lạnh đến mức tay chân cô cũng buốt giá.
"Rầm!"
Cửa xe bị đóng lại, bên tai cô vang lên giọng đàn ông xa lạ đã được hạ xuống cực thấp: "Đã đưa người qua rồi, buổi tối mấy anh ra ngoài vui vẻ..."
Một giọng nói đáng khinh khác vang lên: "Tôi nhìn người này có dáng vẻ không tệ đâu..."
"Bốp" một tiếng, giọng nói trước đó lại vang lên: "Cái này không có phần của anh, cầm được tiền lại nói."
Cầm tiền? Ai trả tiền cho bọn họ bắt cô à?
Tô Ánh Nguyệt hơi cử động cơ thể, "a a" vài tiếng, muốn thu hút sự chú ý của bọn họ. Bây giờ cô hoàn toàn không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, muốn chạy trốn thì rõ ràng là không có khả năng.
Người có giọng khàn khàn kia hét lên với cô một tiếng: "Ồn ào gì thế, lập tức tới ngay!"
Sau đó hắn lại vỗ mông cô một tiếng thật vang.
Tô Ánh Nguyệt cứng đờ, không dám cử động nữa.
Xe lắc lư không biết bao xa mới ngừng lại, cô bị người ta khiêng đi một đoạn đường rồi bị vứt ra ngoài.
Dưới thân là một nơi mềm mại, là giường...
Trên mắt cô vẫn che tấm vải đen nên không nhìn thấy được đây là đâu, cũng không phát ra tiếng, tay và chân đều không nhúc nhích được.
Nếu bây giờ có người muốn bước vào làm gì đó với cô, cô cũng tuyệt đối không có sức phản kháng.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới có chút luống cuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Người vác cô vào đã sớm rời đi, cô có thể cảm giác được trong phòng chỉ có một mình cô.
Cô lăn vài cái trên giường thử thăm dò, sau khi lăn đến mép giường thì cố định thắt lưng, dùng hai chân đang bị trói chặt với nhau để thăm dò mặt đất.
Cô tốn rất nhiều sức mới đứng được ở trên mặt đất.
Trên mặt đất trải loại thảm rất mềm, rất thoải mái, chắc là thảm len, đồng thời có chất lượng rất tốt.
Nói cách khác, người bắt cô tới đây nhất định là kẻ có tiền.
Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Tô Ánh Nguyệt liền nghĩ đến Phan Viết Huy.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân.
Theo sát đó chính là giọng nói nịnh nọt, lấy lòng: "Cậu Phan, mời vào bên trong."
Tô Ánh Nguyệt nghe được tiếng nói này thì cứng người lại, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào nữa.
Phan Viết Huy.
"Két" một tiếng, cửa phòng được mở ra. Tô Ánh Nguyệt nhạy bén nghiêng đầu, dùng tai lắng nghe.
"Chà, đây là làm gì vậy? Hết trói lại buộc, trói hỏng thì tôi sẽ không để yên đâu!"
"Dạ dạ dạ..."
Tấm vải trên mắt được tháo xuống, băng dán trên miệng được xé ra, Tô Ánh Nguyệt vội nhắm mắt để thích ứng với ánh sáng đột ngột chiếu vào.
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt liền thấy Phan Viết Huy đang đứng giữa mấy người.
Cô cắn răng, oán hận gọi một tiếng: "Phan Viết Huy!"
"Nghe được rồi, không cần lớn tiếng như vậy. Cô Tô có dáng người xinh đẹp, tức giận cũng đẹp mắt như vậy, làm tôi nhìn thấy mà trong lòng liền ngứa ngáy."
Ánh mắt Phan Viết Huy nhìn tới nhìn lui trên người cô không hề kiêng nể, ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức tử hình cô ngay tại chỗ vậy.