Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Ây, Vu đại thiếu gia lại cũng có ngày bị phụ nữ ghét bỏ sao?”.
Trần Hạo đập tay, vừa lắc đầu vừa cười.
“Bớt nói nhảm, vào chuyện chính đi”.
Vu Quân thu hồi tầm mắt, đạm mạc lên tiếng.
“Bang Kinh Long vừa gây cản trở trong việc di chuyển của Bình Địa, tôi cảm thấy Hoắc Mân hắn dường như đang dự tính cái gì đó”.
Trần Hạo cũng ngồi nghiêm túc trở lại nói.
Ngoài việc là một bác sĩ tư gia của Quân Trạch, anh ta còn là bang chủ bang Wild Wolf tại Anh, là nơi buôn bán trao đổi vũ khí chính cũng là nơi nghe ngóng thông tin của bọn họ.
Chỉ thấy Vu Quân gõ ngón tay lên bàn theo từng nhịp, ánh mắt đăm chiêu.
“Trác Bình, việc điều tra Vi Hy cậu đã làm đến đâu rồi?”.
Sau một lúc anh lên tiếng hỏi Trác Bình đứng bên cạnh.
“Đừng nói là cậu nghi ngờ thân phận của Vi Hy đó nha”.
Trần Hạo mở to mắt nhìn anh, nếu đã nghi ngờ thì tại sao còn quyết định cưới cô ta để chịu lỗ chứ?
“Tôi cảm thấy cô ta rất lạ thế thôi”.
Anh đúng lí hợp tình bình tĩnh nói khiến Trần Hạo căm nín, đỡ trán.
“Thưa Quân chủ, theo như tôi điều tra thì giống như lời cô ấy cùng mọi người bàn tán.
Mẹ cô ấy mất khi cô ấy còn nhỏ, ba thì rước vợ bé cùng một đứa con gái hơn cô một tuổi về.
Cô ấy có hai người bạn thân như chúng ta đã biết, chơi với nhau từ nhỏ rồi.
Nhưng lạ ở chỗ là cả Vi gia không một ai ưa cô ấy nhưng lại cũng không vứt bỏ cô ấy vẫn cho cô những thứ cô cần”.
Trác Bình nhìn văn bản điều tra về Vi Hy trên iPad nói.
Vì Vân Hàn cùng cô rất ít gặp ở trong nước, ngoài nước thì cũng vì tránh tai mắt mà cẩn thận rất nhiều nên Trác Bình cũng chưa điều tra đến được hai người có quen biết.
“Vậy trước đó cô ta đã từng có bao nhiêu bạn trai?”.
Vu Quân bật thốt lên câu hỏi khiến Trần Hạo lại nhảy dựng lên, há hốc một lần nữa.
“A, cô ấy chưa từng hẹn hò với ai cả ạ, cũng không nghe nói cô ấy có quan hệ mập mờ với một ai”.
Trác Bình thật là đau đầu lên tiếng.
Nghe câu trả lời, Vu Quân nhíu mày càng chặt.
“Này, cậu hỏi điều đó làm gì? Có phải là *ăn* được người ta rồi nên nổi tính muốn chiếm hữu lên phải không?”.
Trần Hạo đưa khuôn mặt hóng hớt lại gần về phía Vu Quân.
“Hôm qua không phải lần đầu tiên của cô ta”.
Anh thừa nhận mà mặt không đỏ tim không đập.
“Khà khà, tôi đã nói mà, cậu thật cầm thú…”.
Trần Hạo còn tính đùa thêm nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt như đao nhọn của anh liền im bặt.
“Nhưng mà, bằng vào cái kinh nghiệm chăn gối cùn của cậu mà cũng chắc chắn như vậy?”.
Trần Hạo sau đó vẫn chứng nào tật nấy, mở miệng ra là ngoáy cho Vu Quân một lỗ.
“Tôi có thể biết được như thế nào là lần đầu tiên, rõ ràng…”.
Anh bỗng dừng hẳn không nói tiếp nhìn ra phía cửa phòng ăn.
“Thế nào? Vu đại thiếu gia lại có thời gian để ngồi bàn chuyện giường chiếu cùng người khác à?”.
Vi Hy mở miệng chăm chọc, cô tính xuống nhờ dì Triệu lúc đi chợ mua cho cô vài bộ quần áo.
Tuy Vu Quân có chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng cô không thích mặc quần áo của người khác chuẩn bị.
Nhưng vừa đi đến cửa phòng ăn lại nghe được anh đang nói rằng cô không phải lần đầu tiên…
“Chột dạ?”.
Vu Quân ngồi ngã người tựa ra sau ghế nhìn vào ánh mắt trong suốt của cô khiêu khích.
“À, quên nói với anh trước khi về đây tôi đã từng gian díu với một người đàn ông, mà người đó anh không có khả năng đụng vào nên cũng là nên đừng đào sâu vào nữa, kẻo lại rước họa”.
Vi Hy cay độc lên tiếng.
Anh định cầm cốc sữa lên nhưng lại rồi lại thôi chỉ hừ lạnh một cái rồi dứt khoát bỏ đi.
Trước khi đi, Trần Hạo lại vô ý nhìn về cô gái nhỏ này một cái, anh có cảm nghĩ con người của cô không bình thường như là những gì cô đang thể hiện, mong là đừng như những gì Quân đang nghĩ…
Phòng ăn hiện giờ chỉ còn một mình Vi Hy, đôi mày lá liễu khẽ nhăn lại nhìn về hướng của anh vừa rời đi.
Anh ta đang nghi ngờ mình, không được nhất định phải moi được tin tức nguyên nhân cái chết của mẹ trước khi anh ta nổi điên, rồi rời đi..
Trần Hạo đập tay, vừa lắc đầu vừa cười.
“Bớt nói nhảm, vào chuyện chính đi”.
Vu Quân thu hồi tầm mắt, đạm mạc lên tiếng.
“Bang Kinh Long vừa gây cản trở trong việc di chuyển của Bình Địa, tôi cảm thấy Hoắc Mân hắn dường như đang dự tính cái gì đó”.
Trần Hạo cũng ngồi nghiêm túc trở lại nói.
Ngoài việc là một bác sĩ tư gia của Quân Trạch, anh ta còn là bang chủ bang Wild Wolf tại Anh, là nơi buôn bán trao đổi vũ khí chính cũng là nơi nghe ngóng thông tin của bọn họ.
Chỉ thấy Vu Quân gõ ngón tay lên bàn theo từng nhịp, ánh mắt đăm chiêu.
“Trác Bình, việc điều tra Vi Hy cậu đã làm đến đâu rồi?”.
Sau một lúc anh lên tiếng hỏi Trác Bình đứng bên cạnh.
“Đừng nói là cậu nghi ngờ thân phận của Vi Hy đó nha”.
Trần Hạo mở to mắt nhìn anh, nếu đã nghi ngờ thì tại sao còn quyết định cưới cô ta để chịu lỗ chứ?
“Tôi cảm thấy cô ta rất lạ thế thôi”.
Anh đúng lí hợp tình bình tĩnh nói khiến Trần Hạo căm nín, đỡ trán.
“Thưa Quân chủ, theo như tôi điều tra thì giống như lời cô ấy cùng mọi người bàn tán.
Mẹ cô ấy mất khi cô ấy còn nhỏ, ba thì rước vợ bé cùng một đứa con gái hơn cô một tuổi về.
Cô ấy có hai người bạn thân như chúng ta đã biết, chơi với nhau từ nhỏ rồi.
Nhưng lạ ở chỗ là cả Vi gia không một ai ưa cô ấy nhưng lại cũng không vứt bỏ cô ấy vẫn cho cô những thứ cô cần”.
Trác Bình nhìn văn bản điều tra về Vi Hy trên iPad nói.
Vì Vân Hàn cùng cô rất ít gặp ở trong nước, ngoài nước thì cũng vì tránh tai mắt mà cẩn thận rất nhiều nên Trác Bình cũng chưa điều tra đến được hai người có quen biết.
“Vậy trước đó cô ta đã từng có bao nhiêu bạn trai?”.
Vu Quân bật thốt lên câu hỏi khiến Trần Hạo lại nhảy dựng lên, há hốc một lần nữa.
“A, cô ấy chưa từng hẹn hò với ai cả ạ, cũng không nghe nói cô ấy có quan hệ mập mờ với một ai”.
Trác Bình thật là đau đầu lên tiếng.
Nghe câu trả lời, Vu Quân nhíu mày càng chặt.
“Này, cậu hỏi điều đó làm gì? Có phải là *ăn* được người ta rồi nên nổi tính muốn chiếm hữu lên phải không?”.
Trần Hạo đưa khuôn mặt hóng hớt lại gần về phía Vu Quân.
“Hôm qua không phải lần đầu tiên của cô ta”.
Anh thừa nhận mà mặt không đỏ tim không đập.
“Khà khà, tôi đã nói mà, cậu thật cầm thú…”.
Trần Hạo còn tính đùa thêm nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt như đao nhọn của anh liền im bặt.
“Nhưng mà, bằng vào cái kinh nghiệm chăn gối cùn của cậu mà cũng chắc chắn như vậy?”.
Trần Hạo sau đó vẫn chứng nào tật nấy, mở miệng ra là ngoáy cho Vu Quân một lỗ.
“Tôi có thể biết được như thế nào là lần đầu tiên, rõ ràng…”.
Anh bỗng dừng hẳn không nói tiếp nhìn ra phía cửa phòng ăn.
“Thế nào? Vu đại thiếu gia lại có thời gian để ngồi bàn chuyện giường chiếu cùng người khác à?”.
Vi Hy mở miệng chăm chọc, cô tính xuống nhờ dì Triệu lúc đi chợ mua cho cô vài bộ quần áo.
Tuy Vu Quân có chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng cô không thích mặc quần áo của người khác chuẩn bị.
Nhưng vừa đi đến cửa phòng ăn lại nghe được anh đang nói rằng cô không phải lần đầu tiên…
“Chột dạ?”.
Vu Quân ngồi ngã người tựa ra sau ghế nhìn vào ánh mắt trong suốt của cô khiêu khích.
“À, quên nói với anh trước khi về đây tôi đã từng gian díu với một người đàn ông, mà người đó anh không có khả năng đụng vào nên cũng là nên đừng đào sâu vào nữa, kẻo lại rước họa”.
Vi Hy cay độc lên tiếng.
Anh định cầm cốc sữa lên nhưng lại rồi lại thôi chỉ hừ lạnh một cái rồi dứt khoát bỏ đi.
Trước khi đi, Trần Hạo lại vô ý nhìn về cô gái nhỏ này một cái, anh có cảm nghĩ con người của cô không bình thường như là những gì cô đang thể hiện, mong là đừng như những gì Quân đang nghĩ…
Phòng ăn hiện giờ chỉ còn một mình Vi Hy, đôi mày lá liễu khẽ nhăn lại nhìn về hướng của anh vừa rời đi.
Anh ta đang nghi ngờ mình, không được nhất định phải moi được tin tức nguyên nhân cái chết của mẹ trước khi anh ta nổi điên, rồi rời đi..