Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476
Như Ca vốn không giống với các cô gái khác, cô ta dịu dàng quỳ xuống dưới thảm bên chân của Đào Gia Thiên.
Lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng rất nhẹ.
Nhưng cả khuôn mặt, vẫn rất đẹp.
Tuy Tổng giám đốc Trương đã phí không ít tiền cũng như là công sức để tìm cô ta, bây giờ nhìn thấy Đào Gia Thiên có hứng thú với Như Ca như vậy khiến ông ta cũng vô cùng vui sướng, đúng là không có lãng phí tiền mà. Đàn ông mà, cho dù có lạnh nhạt như thế nào đi nữa, cũng đâu có ai qua được ải mỹ nhân cơ chứ.
Xem ra, hạng mục hợp tác này, đã gần như nắm chắc rồi.
Trèo lên được gốc cây cao tập đoàn Đào Thị này thì không sợ không có tiền.
Tối hôm nay Đào Gia Thiên uống nhiều hơn một chút, nên Như Ca dìu anh ra khỏi hội sở, cô bước lên xe, tài xế có hơi do dự bởi vì Đào Gia Thiên không có thói quen đưa phụ nữ về nhà, hơn nữa…..
“Cậu chủ…”
Như Ca nhìn Đào Gia Thiên: “Cậu Đào.”
Đào Gia Thiên nhìn cô một cái, sau đó nói với tài xế: “Đi Lan Giang.”
Trên đường đi, Như Ca luôn nhìn về người đàn ông bên cạnh cô, người này toàn thân đều toát ra khí lạnh, ngay cả khi say, anh vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt trong veo. Mỗi khi cô nghiến răng chuẩn bị đến gần, cô luôn cảm thấy hơi sợ.
Biệt thự nổi tiếng nhất của thành phố Hải Châu, Biệt thự Lan Giang.
Đào Gia Thiên xuống xe, bước đi anh hơi loạng choạng, Như Ca lấy hết can đảm dìu anh vào trong, người đàn ông nhau mày lại, như thể anh không thích bị người khác động chạm, nhưng trên người người phụ nữ này lại thoang thoảng một mùi nước hoa nhàn nhạt, không quá nồng, một gương mặt ngây thơ vô tội, anh không đẩy cô ra, để cô dìu vào phòng khách.
…..
Bối Na nhìn thấy Như Ca, cô ta căm tức cắn răng chạy tới giành dìu lấy Đào Gia Thiên, nhưng cô ta bị Đào Gia Thiên đẩy ra, người đàn ông bước lên lầu, còn Như Ca đi theo phía sau, quản gia Ngô đi ra nhìn thấy cảnh này, bà đưa mắt nhìn người phụ nữ mà Đào Gia Thiên mang về mà lòng thầm than hai tiếng, sau đó bảo Mộc Như Phương đi chuẩn bị canh giải rượu.
Mộc Như Phương nấu canh giải rượu xong liền bưng lên phòng ngủ ở lầu ba.
Cô vừa nghe thấy Bối Na chửi rủa, cô ta nói Đào Gia Thiên mang một người phụ nữ về nhà, côvừa đẩy cửa ra thì liền nhìn thấy người phụ nữ đó, cô ta đang khom người cởi cà vạt cho Đào Gia Thiên. Như Ca nghe thấy tiếng bước chân liền quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Mộc Như Phương tay bưng canh giải rượu đứng ở cửa.
Hai người đều sững sờ.
Như Ca kìm sự kinh ngạc xuống: “Để canh giải rượu ở đây đi, cậu Đào ngủ rồi.”
Mộc Như Phương đặt chén canh xuống sau đó quay người lại bước xuống lầu, cô cố gắng nén sự bất ngờ dưới đáy mắt mình, cô ta…..người phụ nữ đó…….người phụ nữ đó…có hơi giống mình, nhất là….giọng nói của cô ta, dường như giống với cô như đúc…
Dường như, là giống với giọng nói trước kia của cô y như đúc!!!
Sao lại giống như vậy!!
Mộc Như Phương đi xuống lầu, quản gia Ngô đang đứng ở ngay đó, bà nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Mộc Như Phương, bà còn tưởng là do cô bị Đào Gia Thiên mắng hay là do cô bị đả kích khi Đào Gia Thiên dắt phụ nữ bên ngoài về nhà nữa.
Thật ra quản gia Ngô cũng phát hiện ra điều bất thường, người phụ nữ kia quả thật có chút giống với Mộc Như Phương, đương nhiên là chỉ giống phần nào thôi, bởi vì người đẹp là nhờ bên trong chứ không phải vẻ bên ngoài, khí chất bên trong là thứ không thể nào copy được.
Không lẽ cậu Đào thích loại phụ nữ như này?
Bên trong phòng ngủ, Đào Gia Thiên mở mắt, tầm mắt anh có hơi mờ, anh nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh giường, anh cố gắng giương mắt để nhìn kỹ hơn một chút thì đối phương liền sáp lại gần, anh đưa tay nắm tay cô: “ Như Phương….”
Như Ca sững sờ, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, cô ta cúi thấp đầu, cô ta không muốn làm lỡ cơ hội đêm nay, lúc này Đào Gia Thiên đã say bí tỉ rồi, khóe môi Như Ca cong lên, cô ta mạnh dạn tiến lại gần.
Đào Gia Thiên ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng lúc anh nhìn thấy rõ người phụ nữ đang bén mảng lại gần mình, anh lập tức chau mày, mặt mày biến sắc, anh gằn giọng: “Cút ra ngoài….”
Trong nháy mắt, Đào Gia Thiên trở nên tỉnh rụi.
Người phụ nữ này, không phải Mộc Như Phương, chỉ là một người phụ nữ anh đem về từ chốn ăn chơi mà thôi.
…..
Lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng rất nhẹ.
Nhưng cả khuôn mặt, vẫn rất đẹp.
Tuy Tổng giám đốc Trương đã phí không ít tiền cũng như là công sức để tìm cô ta, bây giờ nhìn thấy Đào Gia Thiên có hứng thú với Như Ca như vậy khiến ông ta cũng vô cùng vui sướng, đúng là không có lãng phí tiền mà. Đàn ông mà, cho dù có lạnh nhạt như thế nào đi nữa, cũng đâu có ai qua được ải mỹ nhân cơ chứ.
Xem ra, hạng mục hợp tác này, đã gần như nắm chắc rồi.
Trèo lên được gốc cây cao tập đoàn Đào Thị này thì không sợ không có tiền.
Tối hôm nay Đào Gia Thiên uống nhiều hơn một chút, nên Như Ca dìu anh ra khỏi hội sở, cô bước lên xe, tài xế có hơi do dự bởi vì Đào Gia Thiên không có thói quen đưa phụ nữ về nhà, hơn nữa…..
“Cậu chủ…”
Như Ca nhìn Đào Gia Thiên: “Cậu Đào.”
Đào Gia Thiên nhìn cô một cái, sau đó nói với tài xế: “Đi Lan Giang.”
Trên đường đi, Như Ca luôn nhìn về người đàn ông bên cạnh cô, người này toàn thân đều toát ra khí lạnh, ngay cả khi say, anh vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt trong veo. Mỗi khi cô nghiến răng chuẩn bị đến gần, cô luôn cảm thấy hơi sợ.
Biệt thự nổi tiếng nhất của thành phố Hải Châu, Biệt thự Lan Giang.
Đào Gia Thiên xuống xe, bước đi anh hơi loạng choạng, Như Ca lấy hết can đảm dìu anh vào trong, người đàn ông nhau mày lại, như thể anh không thích bị người khác động chạm, nhưng trên người người phụ nữ này lại thoang thoảng một mùi nước hoa nhàn nhạt, không quá nồng, một gương mặt ngây thơ vô tội, anh không đẩy cô ra, để cô dìu vào phòng khách.
…..
Bối Na nhìn thấy Như Ca, cô ta căm tức cắn răng chạy tới giành dìu lấy Đào Gia Thiên, nhưng cô ta bị Đào Gia Thiên đẩy ra, người đàn ông bước lên lầu, còn Như Ca đi theo phía sau, quản gia Ngô đi ra nhìn thấy cảnh này, bà đưa mắt nhìn người phụ nữ mà Đào Gia Thiên mang về mà lòng thầm than hai tiếng, sau đó bảo Mộc Như Phương đi chuẩn bị canh giải rượu.
Mộc Như Phương nấu canh giải rượu xong liền bưng lên phòng ngủ ở lầu ba.
Cô vừa nghe thấy Bối Na chửi rủa, cô ta nói Đào Gia Thiên mang một người phụ nữ về nhà, côvừa đẩy cửa ra thì liền nhìn thấy người phụ nữ đó, cô ta đang khom người cởi cà vạt cho Đào Gia Thiên. Như Ca nghe thấy tiếng bước chân liền quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Mộc Như Phương tay bưng canh giải rượu đứng ở cửa.
Hai người đều sững sờ.
Như Ca kìm sự kinh ngạc xuống: “Để canh giải rượu ở đây đi, cậu Đào ngủ rồi.”
Mộc Như Phương đặt chén canh xuống sau đó quay người lại bước xuống lầu, cô cố gắng nén sự bất ngờ dưới đáy mắt mình, cô ta…..người phụ nữ đó…….người phụ nữ đó…có hơi giống mình, nhất là….giọng nói của cô ta, dường như giống với cô như đúc…
Dường như, là giống với giọng nói trước kia của cô y như đúc!!!
Sao lại giống như vậy!!
Mộc Như Phương đi xuống lầu, quản gia Ngô đang đứng ở ngay đó, bà nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Mộc Như Phương, bà còn tưởng là do cô bị Đào Gia Thiên mắng hay là do cô bị đả kích khi Đào Gia Thiên dắt phụ nữ bên ngoài về nhà nữa.
Thật ra quản gia Ngô cũng phát hiện ra điều bất thường, người phụ nữ kia quả thật có chút giống với Mộc Như Phương, đương nhiên là chỉ giống phần nào thôi, bởi vì người đẹp là nhờ bên trong chứ không phải vẻ bên ngoài, khí chất bên trong là thứ không thể nào copy được.
Không lẽ cậu Đào thích loại phụ nữ như này?
Bên trong phòng ngủ, Đào Gia Thiên mở mắt, tầm mắt anh có hơi mờ, anh nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh giường, anh cố gắng giương mắt để nhìn kỹ hơn một chút thì đối phương liền sáp lại gần, anh đưa tay nắm tay cô: “ Như Phương….”
Như Ca sững sờ, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, cô ta cúi thấp đầu, cô ta không muốn làm lỡ cơ hội đêm nay, lúc này Đào Gia Thiên đã say bí tỉ rồi, khóe môi Như Ca cong lên, cô ta mạnh dạn tiến lại gần.
Đào Gia Thiên ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng lúc anh nhìn thấy rõ người phụ nữ đang bén mảng lại gần mình, anh lập tức chau mày, mặt mày biến sắc, anh gằn giọng: “Cút ra ngoài….”
Trong nháy mắt, Đào Gia Thiên trở nên tỉnh rụi.
Người phụ nữ này, không phải Mộc Như Phương, chỉ là một người phụ nữ anh đem về từ chốn ăn chơi mà thôi.
…..