Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Diệp Bạc Hâm lấy từ chỗ Lộ Hạ một quyển vở về, kẻ kẻ vẽ vẽ, một sợi dây chuyền đeo cổ hình giọt nước sống động hiện diện trên trang giấy.
Ngắm nghĩa kỹ sẽ nhận ra sợi dây chuyền ấy, thực ra chính là sợi dây mà Diệp Bạc Hâm nhìn thấy trong bức ảnh ở máy tính của Tập Vị Nam, sợi dây quấy quanh ngón tay anh.
Viên đá màu xanh dưới nắng trời lấp lánh, tôn lên những ngón tay anh thon dài, nhuận sắc.
Diệp Bạc Hâm đắn đo rồi xé tờ giấy, gấp lại.
Trong tủ để đồ có ba bộ quần áo để thay, cô giấu tờ giấy vào túi áo, cất vào một góc.
Trước cuối tuần, cô sẽ không đụng đến bộ đồ này, để tránh lúc luyện tập làm rơi mất.
Thứ Bảy nghỉ ngơi, cô nhận điện thoại từ chỗ Ưng Hy, trượt mở màn hình, trải tờ giấy trắng ra, chụp lại sợi dây chuyền hình giọt nước trên trang giấy.
Diệp Bạc Hâm toan vất tờ giấy đi, nhưng lúc bước đến bên thùng rác, lại đổi ý, gom trên lòng bàn tay, cất vào tủ để đồ.
Cô nằm trên giường, soạn một đoạn tin nhắn, đính kèm bức hình vừa chụp.
Ấn gửi đi.
Từ nhà vệ sinh quay trở vào, thấy màn hình điện thoại đặt đầu giường nhấp nháy sáng.
Tay ấn mở.
Có một cuộc gọi nhỡ, định bụng gọi lại thì đầu bên kia đã gọi đến.
“Mẹ kiếp, bà chị, chị mất tích hơn một tháng trời, cũng không thèm liên hệ với thế giới bên ngoài? Chị có biết hơn một tháng vừa rồi em nhớ chị nhiều thế nào không? Cơm không ăn, nước không buồn uống, chỉ sợ chị xuống cân, cảm lạnh...”
Diệp Thiên Dịch trút bầu thương nhớ vào chiếc điện thoại lạnh lẽo, tố khổ vụ bà Tô mặt lạnh tanh như tiền hơn một tháng này, hằng ngày xả khí lạnh, trong nhà không cần phải bật điều hòa nữa rồi.
Diệp Bạc Hâm uể oải nằm trên giường, hai chân gác lên thành giường, tay phải cầm điện thoại áp bên tai.
Sốt ruột ngắt lời Diệp Thiên Dịch.
“Thôi thôi, đừng nhiều lời nữa, sao, thấy sợi dây đấy chưa?”
Diệp Bạc Hâm hứ một tiếng: “Hóa ra tìm em là vì cái sợi dây đểu ấy à?”
Diệp Bạc Hâm không có tâm trạng đùa giỡn với nó, một chốc nữa người trong phòng sẽ về đến nơi.
“Diệp Thiên Dịch, chị nói chuyện nghiêm túc với mày, lát nữa chị còn việc bận.”
Nghe giọng nói không vui của chị, Diệp Thiên Dịch cuối cùng đành im re.
“Đợi tí, em xem lại đã.”
Ở đầu bên kia, Diệp Thiên Dịch mở tin nhắn, Diệp Bạc Hâm nghe thấy nó lẩm bẩm, hình như quen lắm.
Con tim cô bất giác nhoi nhói, ánh mắt Tập Vị Nam nhìn sợi dây chuyền ấy hiện lên trong đầu, nồng nàn, dịu dàng.
Cô đoán có thể sợi dây chuyền ở chỗ mình, nên muốn xác nhận lại với Diệp Thiên Dịch, xem nó có thấy cô từng đeo bao giờ chưa.
Mãi không thấy Diệp Thiên Dịch đả động, Diệp Bạc Hâm nóng lòng lên tiếng.
“Chị hỏi, mày đang làm cái gì?”
Diệp Thiên Dịch ngây người nhìn hình ảnh trong điện thoại, nghe giọng bực mình của Diệp Bạc Hâm trong điện thoại vọng ra, nó nghe tim mình đập lệch một nhịp, tí thì rơi điện thoại trên tay.
Nó quên béng mất điện thoại vẫn đang kết nối.
Bẽn lẽn đưa điện thoại lên tai: “Hình như có thấy qua, quen lắm, nhưng thời gian ngắn không kịp nhớ ra thấy ở đâu. Nói chung cũng đẹp.”
Diệp Bạc Hâm lưỡng lự hỏi: “Có phải thấy chị từng đeo không? Rất lâu về trước, khoảng năm, sáu năm trước.”
Diệp Thiên Dịch phá lên cười: “Bà chị, chị đùa gì thế? Năm, sáu năm trước em mới bao nhiêu tuổi, làm sao mà nhớ được?”
“Mày...” Diệp Bạc Hâm bực mình cúp, toan cúp máy.
Diệp Thiên Dịch vẫn chưa nhận ra mình đã chạm mạch một ai đó, lại lải nhải: “Chị quá dã man đấy, giận gì thì cũng đừng giận lâu thế chứ? Đã bảo chỉ đi một tháng thôi, sao lại đi hẳn một tháng hơn? Cũng chẳng liên hệ về nhà, chị không biết chứ, cậu Út đang lo phát điên lên.”
“Lo phát điên lên thì liên quan gì chị? Giỏi giang đưa được chị vào đây, sao không đủ tài cán để lôi về à?” Diệp Bạc Hâm hét lên một tràng, rồi thằng thằng dập máy.
Diệp Thiên Dịch gọi lại lần nữa, nhưng cô bực mình, tắt luôn máy.
...
“Hứa Như Sơ, giúp tôi việc này.”
“Úi chà chà, quý hóa quá, Diệp đại tiểu thư cũng có lúc cần tại hạ cơ à?” Giọng nam dễ nghe, dịu nhẹ, nhưng lại thấp thoáng vẻ trêu đùa, nói dứt lời lại khúc khích bật cười.
Diệp Bạc Hâm không ưa nổi cái giọng điệu quái dị của anh ta.
“Giúp hay không đây?”
“Vậy còn phải xem cô có gì hay ho cho tôi đã chứ?” Hứa Như Sơ nằm trên ghế gấp, trên mặt che một quyển “Chỉ nam ẩm thực”, chiếc dù to xòe trên đỉnh đầu, tai phải đeo tai nghe bluetooth.
Ngón tay xương xương lấy quyển tạp chí trên mặt xuống, tiện tay vất lên bàn đá cẩm thạch cạnh bên.
Nới lỏng cà-vạt, gương mặt trắng trẻo ửng đỏ vì nóng nực.
Anh nheo mắt nói: “Cô cũng biết đấy, tôi là một thương nhân, xưa nay làm ăn lỗ vốn là không có nhận, hồi xưa ai bảo tôi là “vô thương bất gian” ấy nhỉ? Lại còn bảo tôi là cực phẩm gian thương nữa chứ.”
Phật ý ai chứ không thể phật ý bọn tiểu nhân, Diệp Bạc Hâm coi như đã thấu hiểu sâu sắc nội hàm của câu nói này.
Nghiến răng bảo: “Đừng có nói tự mãn, chỉ sợ anh không tìm được thứ tôi muốn thôi.”
Hứa Như Sơ nổi hứng: “Ái chà, lại còn có thứ mà Hứa thiếu gia không tìm được cơ à, nói nghe xem nào.”
Mở mồm là “Hứa thiếu gia”, Diệp Bạc Hâm phát buồn nôn với gã này, nhưng có việc cậy nhờ người ta, nên không thể tỏ ra khó chịu được.
“Tôi muốn biết, năm năm trước, tất cả những tư liệu, về đoạn ký ức đã mất của tôi.”
Hứa Như Sơ rướn mày, thế này là đề cao anh quá.
Hút một hơi nước hoa quả, Hứa Như Sơ cười vô cùng gợi đòn: “Đại tiểu thư ơi, cô tìm nhầm người rồi, chuyện này tôi chịu không giúp được cô, thế nhé?”
Những chuyện làm ơn mắc oán kiểu này, điên mới làm.
Góc trán Diệp Bạc Hâm nổi gân xanh, mỗi lần nói chuyện với Hứa Như Sơ là mỗi lần đi tong mấy trăm tế bào não.
Cứng đầu cứng cổ, nắng mưa thất thường, làm việc theo cảm tính.
Lúc không vui, dự án đầu tư mấy triệu tệ nói dừng là dừng luôn, dù sao anh ta cũng là đại gia.
“Anh vừa nói dứt mồm, lại còn có thứ mà Hứa thiếu gia không tìm được?” Diệp Bạc Hâm thiếu điều nghiến răng nghiến lợi.
“Hả? Có à? Tôi nói á?” Hứa Như Sơ giả vờ ngu, lại còn giơ điện thoại lên cao, chìa về phía quản gia đang cắt tỉa cây ở bên, gọi:
“Bác Trần, mới rồi tôi có nói, lại còn có thứ mà Hứa thiếu gia không tìm được à?”
Bác Trần co giật cơ miệng, biết thiếu gia lại đang bắt nạt Diệp tiểu thư.
Hứa Như Sơ trừng mắt uy hiếp ông ta. Bác Trần không thèm sợ, cố tình nói vọng vào điện thoại cho Diệp Bạc Hâm nghe: “Có, thiếu gia, cậu vừa nói, tôi tuy tuổi cao sức yếu nhưng tai còn thính lắm.”
Lão già vô duyên, chán chết đi được.
Hứa Như Sơ cảm giác tự rước bực vào người, liền giơ ngón tay giữa về phía bác Trần.
Hứa Như Sơ hứ một tiếng : “Nói đấy thì sao nào.”
“Hứa Như Sơ, đồ đểu!”
“Ha! Tôi đểu đấy thì sao nào, cô không phục à? Không phục thì cắn tôi đi! Muốn cắn tôi ấy à, thì cũng phải bay qua đây đã, có đáng không nhỉ? Vé máy bay thôi cũng mấy trăm đấy nhỉ?”
Diệp Bạc Hâm nhịn không bùng phát, cô điên nên mới dây với gã này.
Luận đến độ vô liêm sỉ, ai bì được với Hứa thiếu gia?
“Hứa Như Sơ, hay là anh không dám tìm hiểu? Sợ không tìm được thì người ta cười cho vào mũi à? Cũng có chỗ Hứa thiếu gia không động được tới cơ à?
“Chẹp, khích tướng cũng vô ích thôi, cậu đây mặt dày lắm, hay là cô nghĩ cách làm cậu vui, cậu vui rồi, việc gì cũng dễ.”
Diệp Bạc Hâm biến sắc mặt, thực sự ko nén được cơn bộc phát của bản thân, liền xổ một câu chửi Hứa Như Sơ rồi cáu tiết cúp máy. Hứa Như Sơ nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, phì cười.
“Ái chà, tính cách con nhỏ càng ngày càng gớm, ai chiều thế không biết?”
Bác Trần lắc đầu, thiếu gia đùa quá đáng.
Chê cuộc sống nhạt nhẽo, dăm hôm nửa bữa lại bày trò tìm vui.
Cũng không hiểu cô gái thế nào mới hàng phục được thiếu gia nhà mình? Lão gia nói không sai, đến lúc phải tìm người quản thúc thiếu gia rồi, để khỏi lượn lờ trêu hoa ghẹo nguyện cả ngày bên ngoài. Hứa Như Sơ dặt dẹo đứng dậy, áo sơ mi nhàu nhĩ bám dính lấy người, tóc tai bù xù như tổ quạ. Anh còn hất tóc ra vẻ lãng tử, nháy mắt với bác Trần. Bác Trần rùng mình rợn da gà, sợ quá chuồn vội mất.
“Này, Vương Chuỷ, cậu đi tìm hiểu xem Diệp Bạc Hâm từ năm mười tám đến năm hai mươi tuổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ta?”
Hứa Như Sơ đứng dưới nắng, nheo mắt, mặt nước hồ bơi phản chiếu lấp loáng, như tan ra trong đáy mắt: “Thiếu gia, mới rồi cậu chả bảo không tìm hiểu mà?” Bác Trần không biết ở đâu chui ra, cổ rướn dài.
Hứa Như Sơ nheo mắt, nhét điện thoại vào túi quần, hai tay chống hông: “Cậu nói đấy thì làm sao? Đấy là vừa rồi, giờ được cô ả mua vui, tâm trạng thoải mái hơn hẳn, mà cậu đã thoải mái thì dĩ nhiên việc gì cũng dễ. Hiếm khi nàng chủ động nhờ cậu, cậu có thế nào cũng không thể bỏ lỡ. Cơ hội hiếm hoi, để nàng nợ cậu ân tình, nghĩ thôi đã sướng.”
“Nhưng mà này bác Trần, từ bao giờ bác nhiễm cái thói hay nghe lén này hả?”
Không đợi Hứa Như Sơ kịp gọi chú Ngao tây tạng to vật vã của mình, bác Trần đã chân nhả khói, hốt hoảng chuồn mất.
...
Biên giới Vân Nam.
Nơi rừng sâu âm u, tản mác thứ mùi kì dị, trong không khí vất vưởng máu tanh.
Địa giới không bóng người, vắt ngang dòng nước siết, đại thụ cao ngút tầm mắt che đi mặt trời.
Khu rừng vẫn ở trạng thái nguyên khai, chưa được khai thác, thuộc khu bảo tồn trọng điểm quốc gia.
Trên đỉnh núi cao, bất ngờ xuất hiện lán chòi được dựng lên. Bên ngoài lán trại là vài người lính bận đồ xanh ô-liu, tay gác súng. Xa xa đã nghe trong lán vọng ra tiếng máy móc “tít tít”, lẫn trong giọng nữ đanh quánh.
Ra lệnh, chửi bởi, tiếng báo cáo, không thiếu một thứ âm thanh nào. Chưa cần vén lều lên cũng cảm nhận được bên trong hỗn loạn đến mức độ nào.
“Đại đội trưởng, không xong rồi, nhóm A đội Xanh đã mất liên lạc.”
Nhóm A đội Xanh là con át chủ bài của bọn họ, cũng là át chủ của toàn đại đội. Nếu họ không thể đến được điểm cuối, vậy có nghĩa là trận đánh này, đội nữ binh đã thua một nửa.
“Cô nói gì?” Ưng Hy cúp máy cái “rụp”, đoạn sải bước đến bên màn hình lớn. Mắt đăm đăm nhìn điểm xanh và đỏ đang chuyển động chầm chậm trên màn hình.
Đây là hình phóng vệ tinh truyền xuống, toàn bộ hành trình theo sát thành viên tham gia khảo sát lần này. Tất cả bọn họ đều mang trên mình đạn tín hiệu, đạn tín hiệu này kết nối với vệ tinh, có thể biết vị trí của từng người vào bất kể thời gian nào. Một là để ngăn chặn, gia tăng trở lực; hai là để phòng trường hợp ngoài ý muốn, vệ tinh có thể chỉ dẫn, tìm ra tung tích của mỗi người.
“Làm sao?” Ưng Hy sẵng giọng vặn hỏi viên giáo viên huấn luyện.
Giáo viên huấn luyện lộ rõ vẻ lúng túng, ngần ngừ đáp: “Tám thành viên nhóm A đội Xanh trên người đều có đạn tín hiệu, nhưng không thể nào vô duyên vô cớ là mất tích, có thể là...”