Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Tập Vị Cận nghịch điện thoại trên tay, mắt cúp xuống, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ khôi ngô sáng sủa, bờ mi cong che đi cảm xúc trong đáy mắt.
Lần này đến tỉnh Y công tác, Giang Nhan cũng không để anh có thời gian thở, tranh thủ mọi lúc mọi nơi để xếp lịch xem mặt.
Từ kinh thành về đến các tỉnh, bà nắm rõ trong lòng bàn tay các tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối đến các khuê nữ thế gia có độ tuổi phù hợp. Anh đi đâu công tác, ở đấy bà lập tức sai cự phú, danh sĩ trong vùng liên hệ dắt con gái theo để tiến hành xem mặt biến tướng. Mà từ nhỏ đã hình thành nề nếp, khiến anh hay vị nể các cụ.
Có lần một ắt sẽ có lần hai, Giang Nhan ép anh phải yên bề gia thất, bằng không những cuộc mai mối sẽ không có điểm dừng. Bà tin chắc chắn sẽ có người khiến đứa con trai cứng đầu cứng cổ của mình phải rung rinh.
Lần này là con gái một nhà giàu có tiếng ở tỉnh Y, nghe nói là bạn thời đại học với ông cụ, nhưng thực chất có phải không, hình như không quan trọng lắm. Dù sao Giang Nhan bảo anh thử xem sao, thì anh cứ tranh thủ thời gian rỗi gặp gỡ, được hay không, chẳng phải ở anh cả thôi?
Không ngờ bác trai đêm qua đột ngột nhập viện. Sáng sớm nay anh họp tại công ty chi nhánh, nhận được điện thoại của Giang Nhan, sai anh đại diện ông cụ ở nhà đến thăm người bạn cũ.
Vấn đề ở gia giáo, chuyện này khó mà thoái thác được.
“Bớt dậu đổ bìm leo đi, không phải nhờ anh đỡ hộ, thì mẹ đến tận quân doanh của chú rồi.” Tập Vị Cận liếc cậu em.
“Chuyện của em không cần cả nhà phải lo.” Tập Vị Nam thản nhiên, nheo mắt cười: “Anh ấy, cũng đứng tuổi rồi, mà chưa thấy ưng ý ai à?”
Tập Vị Cận cứng đờ ngón tay, mắt cụp xuống, đút điện thoại vào túi quần.
Đôi mắt như phủ trùm một lớp sương mờ.
“Nghe chú nói thế, tức là có ý trung nhân rồi?”
Tập Vị Nam bật cười, không phủ nhận, cũng chả gật đầu.
Nhìn Tập Vị Cận hồi lâu, đoạn vung vẩy hóa đơn trong tay: “Thôi em bận đây.”
“Tiểu Nam.”
Tập Vị Cận gọi em trai.
Tập Vị Nam đứng trước thang máy, ấn nút, quay ra nhìn anh.
Tập Vị Cận bước về phía anh.
“Có thời gian thì về nhà một chuyến. Mẹ suốt ngày nhắc chú, bố tuy không nói ra miệng, nhưng thường xuyên bần thần nhìn bộ cờ ngọc đen mà chú tặng.”
“Lúc nào rảnh hẵng hay.”
Cửa thang máy mở ra, Tập Vị Nam bước vào, Tập Vị Cận cũng theo vào trong.
Tập Vị Nam ấn tầng bảy, hỏi anh: “Anh tầng mấy?”
“Tầng một.”
...
Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy, trí não nhất thời trống trải, có một thoáng còn chưa rõ mình đang ở đâu.
Mở mắt, ánh sáng rọi thẳng vào mắt, cô bèn đưa tay che.
Mu bàn tay nhói lên cơn đau.
Cô cử động mạnh, đầu kim bị căng lên, máu theo ống truyền trào ngược một đoạn.
Cô nhíu mày, tay buông xuống bên mình, thuốc theo ống dẫn mới xuôi chiều chảy, máu lại truyền vào cơ thể cô.
Ngơ ngác ngó nghiêng cảnh vật xung quanh.
Trần nhà trắng tinh, trên bờ tường đối diện treo màn hình tivi LCD, đầu giường mắc bình truyền dịch, ống dẫn đang đưa thuốc truyền vào mạch máu trên mu bàn tay cô.
Bên cạnh là tủ gỗ nom mới tinh, cao nửa mét, khay hoa quả bên trên bày những loại trái theo mùa tươi ngon. Bên cạnh nữa là hai túi trắng to, in logo của siêu thị.
Thấp thoáng thấy bên trong có ít đồ sinh hoạt hằng ngày.
Bên mũi vấn vương mùi thuốc, cơ hồ còn có cả mùi thơm dìu dịu.
Nắng chói chang ngoài cửa cổ được tấm rèm che màu sữa chặn lại, chỉ vài tia lấp loáng lọt vào.
Bên tay trái của đầu giường đặt một bình hoa, cắm mấy cành bách hợp tươi thắm, thoảng hương tao nhã, át đi mùi thuốc nồng nã.
Căn phòng không rộng, nhưng đầy đủ tiện nghi, lại sạch sẽ gọn gàng.
Diệp Bạc Hâm tỉnh táo, hai tay chống người dậy, tức thì chóng đầu hoa mắt ập đến, cô lại nằm xuống.
Ngưng một lúc cô mới nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.
Tập Vị Nam... Giang Diệc Đình... buôn bán vũ khí...
Tất cả như một cơn mơ, huyễn hoặc khó tưởng.
Diệp Bạc Hâm nằm yên, đầu âm ỉ đau, bộ phận trên người như bị gỡ tung, chỗ nào cũng đau, rần rần chống đối lại cô.
Nhất là cổ tay, cổ chân đau rát, cổ được băng gạc trắng, cô muốn cử động cổ cũng khó.
Gò má tê cứng, cô nhích khóe miệng mà không có cảm giác gì.
Cô bải hoải nằm đó, người mềm nhũn như bún.
Cũng không rõ ai đã đưa cô tới bệnh viện, còn Tập Vị Nam đâu?
Nghĩ bụng mình vừa trải qua một kiếp nạn, tỉnh dậy nằm bơ vơ một mình trong phòng bệnh, không người trông, nghĩ thôi đã thấy tủi thân.
Tự cảm thán một lúc, đợi cơn chóng mặt qua đi.
Cô bò dậy, hai chân vừa chạm đất thì cửa phòng bệnh có tiếng kẽo kẹt.
Lọt vào mắt là bộ quân trang thẳng thớm sạch sẽ, đôi chân dài gọn gàng trong quần lính, vạt áo để mở một cúc, yết hầu gợi cảm nhấp nhô theo hơi thở, chiếc cằm nhẵn trơn, sạch sẽ.
Diệp Bạc Hâm nhoẻn cười mừng rỡ, đón nhận ánh mắt nhìn cô từ xa.
Tập Vị Nam xót xa nhìn cô gái vừa tỉnh dậy đã loay hoay không chịu ở yên một chỗ. Anh chỉ mới ra ngoài có một lúc mà cô đã dám chân trần bước xuống đất.
Tập Vị Nam tay cầm bệnh án, quay ra khép cửa.
Diệp Bạc Hâm chột dạ cụp ngón chân lại.
Tập Vị Nam ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay màu bánh mật nâng bàn chân trắng trẻo của cô lên, quỳ một gối xuống đất, anh nhẹ nhàng để chân cô gác lên gối mình.
Diệp Bạc Hâm giật mình, toan co lại thì bị anh nắm chặt.
“Yên nào.” Anh ném cho cô cái nhìn cảnh cáo, đoạn rút khăn giấy nhẹ nhàng lau bàn chân cô.
Lúc anh bước vào, mũ cởi ra, đặt trên tủ nhỏ bên cạnh.
Từ góc độ của mình, cô thấy vầng trán trơn láng... sống mũi thẳng tắp khôi ngô... bờ môi nẻ rớm máu.
Lòng cô quặn đau, ngỡ ngàng giơ tay ra.
Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, cô mới sực nhận ra bàn tay mình đã chạm lên môi anh.
Trong mắt gợn lan từng đợt sóng, cô rụt tay lại như bị giật điện, thẹn thùng cười: “Xin lỗi, em...”
Đầu ngón tay như vẫn nguyên cái cảm giác tiếp xúc ấm mềm, hơi thở của anh quấn lấy ngón tay, thoang thoảng nhột nhạt.
Năm ngón tay cô xòe ra, rồi lại bấu vào ga giường cạnh bên.
Căng thẳng không nói nổi thành lời liền mạch.
“Tại em thấy... thấy môi anh rỉ máu kìa...” Cô lảng tránh cái nhìn như mang ý cười của anh. Anh mà tin mới lạ!
Tập Vị Nam thấy cô bẽn lẽn không dám ngẩng đầu, tiếng cười sảng khoái bật khỏi bờ môi, mắt nhuốm sắc ấm.
Anh ờ lên một tiếng, đoạn sấn lại trước mặt cô: “Thế em tiếp đi chứ?”
Gương mặt bất thình lình phóng đại, khiến Diệp Bạc Hâm giật mình, trở tay không kịp, mắt run lên, nhìn vẻ tinh nghịch trong mắt anh.
Biết mình bị trêu, cô hờn dỗi lườm anh.
Đáy lòng len lỏi hơi ấm, Tập Vị Nam bất giác siết chặt bàn chân mịn màng như ngọc trong lòng bàn tay, ánh mắt toát lên cháy bỏng.
Bao lâu rồi anh chưa được thấy vẻ nũng nịu hờn dỗi như thiếu nữ của cô?
Diệp Bạc Hâm thấy thẹn thùng, bàn tay anh ấm sực, cảm giác thô ráp, từ lòng bàn chân mềm mại len lỏi những rung động, con tim theo đó cũng rộn ràng, gò má rực lên hơi nóng.
Mặt cô lúc này... ắt hẳn đỏ bừng bừng...
Diệp Bạc Hâm không muốn bẽ mặt trước anh, tay toan đưa lên dụi má, nhưng lại quên mất tay phải đang cắm kím truyền, ống dẫn bị kéo căng.
“Á...” cô thất thanh la lên.
Máu lại chạy ngược vào ống truyền, mu bàn tay sưng vù, tấy cao một mảng, nom rùng mình.
Tập Vị Nam mới đặt hai chân đã lau sạch sẽ của cô xuống, dọn đống giấy ăn vo thành một cụm, quay ra vất vào thùng rác, nghe tiếng cô rên, tim thót lại, nhíu mày nhìn cô.
Mu bàn tay thảm thương không nỡ nhìn, lồng ngực anh như có tảng đá đè nặng, không thở nổi, mặt sa sầm lườm cô.
Diệp Bạc Hâm bẽn lẽn thu lại ánh mắt, chậm rãi nghiêng người, chực ấn chuông khẩn cấp đầu giường, gọi bác sĩ.
Một cánh tay vươn qua đỉnh đầu cô, ấn chuông, nhanh hơn cô một nhịp.
Tập Vị Nam hằm hằm ngồi xuống cạnh cô, một tay vòng qua vai, kéo cô vào lòng.
Diệp Bạc Hâm len lén nhìn anh, sao sắc mặt anh lại khó coi thế kia?
Tập Vị Nam nhẹ nhàng nâng bàn tay bị sưng của cô lên.
Trong mắt anh là một khoảng rối bời: “Diệp Bạc Hâm! Anh là chồng em, em có thể trông cậy ở anh, xảy ra những chuyện thế này, nhẽ nào em không thể nhờ anh? Có người phụ nữ nào lâm vào tình cảnh này còn bình thản ấn chuông không?”
“Anh ở ngay trước mặt em, nhưng em lại làm ngơ, em như thế khiến anh có cảm giác mình rất vô dụng...” Tập Vị Nam buồn bã nhìn cô.
Nghe anh nói, cô thoáng ngỡ ngàng, không ngờ anh lại để ý từng cử chỉ của mình.
Nhưng cô luôn như thế mà, có việc tự mình nghĩ cách giải quyết, cô đã quen việc không phải dựa dẫm vào ai, khóc lóc hoảng loạn đều vô dụng, chỉ có bản thân bình tĩnh mới có thể xử lý được.
Cô không cho rằng mình có chỗ sai, nếu như hôm nay không có ở anh ở đây, nhẽ nào cô sẽ phải cuống lên, rối trí hay sao?
Cô không phải bông hoa ấp trong lồng kính, cô quen tự chăm sóc bản thân, chăm sóc người khác, chí ít vẫn có khả năng giải quyết chuyện ngoài ý muốn.
Tuy tự tận thâm tâm mình cô không đồng tình với cách nói của Tập Vị Nam, song cũng không tỏ ra khó chịu, mà tranh cãi với anh.
Diệp Bạc Hâm cười mỉm, yên tâm rúc vào lòng anh, ngửi mùi hương thanh mát đặc trưng trên người anh.
“Anh không thể lúc nào cũng ở bên em đúng không? Em biết anh rất tốt với em, nhưng em không giống như những cô gái khác, nũng na nũng nịu, mà... em cũng có những lúc cần anh, có điều không phải những chuyện vặt vãnh này, giống như đêm qua, lúc đối diện hiểm nguy, anh đã cứu em.”
Bàn tay trái mon men luồn vào lòng bàn tay anh, mười ngón đan nhau, cô ngước lên cười tươi tắn.
“Không có anh thì em đã chết lâu rồi, sao lại bảo anh vô dụng chứ?”
Thoạt đầu Tập Vị Nam nghe lòng buồn man mác, nhưng về sau, mắt mày bắt đầu giãn ra, đến đoạn chữ “chết” vọt khỏi miệng cô, mặt anh lại biến sắc, khẽ mắng: “Đang yên đang lành, chết chóc cái gì?”
Diệp Bạc Hâm len lén lè lưỡi.
Cô lại phát biểu nhầm mất rồi.
Bác sĩ mặc áo trắng, đeo kính viền vàng vội vàng bước vào, theo sau là y tá trong trang phục màu hồng.
Mặc bác sĩ cau có, vừa gỡ kim ra, vừa quở trách cô.
Y tá bưng khay dụng cụ đứng bên, mặt thoắt ửng hồng, mơ màng ngắm anh lính đang đăm đăm mặt mày.
Tập Vị Nam cơ hồ không nhận ra có người nhìn trộm mình, vừa ôm chặt người phụ nữ trong lòng, vừa nhắc nhở bác sĩ nhẹ tay.
Vì chuyện này, vị bác sĩ vốn đã trách cô phiền hà, động tác có phần mạnh bạo. Nghe giọng điệu đanh chắc của vị sĩ quan trẻ, bác sĩ khó chịu ngẩng đầu lên, chực mắng luôn cả anh ta một trận, chả hiểu chăm sóc người bệnh kiểu gì.
Tối qua lúc cô gái trẻ được đưa tới, khắp mình mẩy là vết thương như thể bị bạo hành gia đình, nhìn mà giật mình.
Ánh mắt anh dành cho người xa lạ vốn lạnh lùng, giờ lại càng để cái uy của người bề trên lan tỏa. Vị bác sĩ tuy tuổi đã ngoài tứ tuần, làm nghề mấy chục năm, gặp gỡ tiếp xúc vô số loại người, không ít những vị sĩ quan cấp cao, nhưng hiếm thấy ai còn trẻ mà nom lại quyền uy hơn người đến vậy.
Lời trách móc mắc lại ở cổ họng.
Ánh mắt vô tình chạm đến quân hàm trên vai anh, bất giác kính cẩn hơn hẳn, và cũng ý thức mình đã làm chuyện ngu suẩn gì.
Vị sĩ quan này, ông không dám phật ý, mới rồi lại còn dám quở cô bạn gái có mối quan hệ không hề bình thường của anh ta.
Nghĩ đến đó, vị bác sĩ túa mồ hôi hột. Tối qua trông anh này từ đầu xuống chấn vô cùng bô nhếch, ông chưa kịp để ý quân hàm, không ngờ... tí thì gây hấn với người ta.
Mang tâm trạng thấp thỏm, vị bác sĩ thoăn thoắt tay chân giúp cô xử lý xong, lại đổi sang cắm truyền vào tay kia, bấy giờ mới vuốt mồ hôi lạnh.
“Cảm ơn bác sĩ, làm phiền anh quá.” Nghe bác sĩ mắng, Diệp Bạc Hâm cũng thấy áy náy, bèn nhoẻn cười.
“Không có gì.” Vị bác sĩ len lét nhìn Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam cụp mắt, một tay vòng qua cánh tay cô, giúp cô ấn chặt miếng bông, tay kia nắm những ngón tay lạnh toát của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bác sĩ thở phào, dặn dò một số điều cần chú ý, mới bỏ tay vào túi, quay người ra ngoài.
Thấy y tá còn đứng như trời trồng, ông sầm mặt.
“Ngơ ngác ngắm nghía cái gì, đi thôi?”
Y tá dễ xấu hổ, bị ông nói đúng tim đen, mặt liền đỏ ửng.
Mắt cúi gằm, hớt hải đi ra.
Cửa đóng lại, còn nghe tiếng bác sĩ bỉ bai, gì mà bọn trẻ bây giờ đúng là, mở mồm không nhắc tiền thì là trai đẹp, thấy ai dễ nhìn là mắt hau háu như sói đói nhìn con mồi.
Diệp Bạc Hâm không nhịn được phá ra cười, Tập Vị Nam bực mình lườm cô.
Anh lật chăn, đỡ cô nằm xuống rồi lại dém mép chăn, đắp ngang bụng cô.
“Buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ.” Diệp Bạc Hâm lắc đầu.
Tập Vị Nam giúp cô nâng giường lên, ngồi bên giường, tay vươn ra, nắm lấy ngón tay lạnh toát của cô.