Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-54
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 52_Du lịch (1)
Dưới đảo, bốn cô nàng nhà ta mặt bikini mảnh khảnh quyến rũ, đi phía sau là bốn anh chàng với gương mặt đen đủi bởi vì đám ruồi nhặn đang nhìn ngắm bảo bối nhà họ
Hàn Tĩnh Nhi:"Các cậu chúng ta chơi bóng chuyền đi"
Lãnh Tâm hô hoan:"Được đấy, được đấy!"
Một trái banh được chuyền qua chuyền lại bởi bốn cô nàng Từng đường chuyền đều khiến mọi người phải để mấy đến
Mao Đồng vừa đánh vừa nói:"Các cậu có thấy lạnh lạnh người không?"
Mộ Đồng Tranh hất mặt về phía bốn chàng trai đang ngồi ghế tắm nắng, ánh mắt vẫn nhìn về phía rực lửa:"Cậu nhìn qua đó xem, tám con mắt đang nhìn như vậy thử hỏi làm sao không thấy lạnh"
Hàn Tĩnh Nhi cũng rùng mình :"Tôi thấy chúng ta phải làm cách nào cắt đuôi họ đi, nếu cứ như vậy thì còn gọi là chơi gì chứ?"
Mao Đồng:"Đằng kia có chiếc ca nô, chúng ta đến đó nhanh"
"Biết lái không?"_Lãnh Tâm nói
"Mình?"
"Tôi biết lái, để tôi"_Mộ Đồng Tranh hào hứng tham gia
Dường như cuộc sống của cô đã thay đổi rất nhiều, bởi vì cô có bạn Họ đều là nguồn sống của cô
Bốn cô nàng nhanh chóng lên ca nô, Mộ Đồng Tranh lập tức chạy đi nhanh chóng
Tôn Tử Hạo đập tay:"Họ là đang trốn chúng ta ư?"
"Có thể, nhưng mà họ đi đâu?" _Mạc Nhất Phu có phần lo lắng nói
Mộ Kính Hiên chỉ gay:"Đằng kia còn hai chiếc, đuổi theo thôi"
Lãnh Thần nhớ ra gì đó, nói gấp:"Tôi nghe nói ở đây mỗi năm sẽ xuất viện quái thú đó"
Tôn Tử Hạo bĩu môi:"Đó chỉ là truyền thuyết thôi, anh tin sao?"
"Dù tin hay là không cũng vẫn tìm ra họ, họ chỉ là con gái lại còn ăn mặc như vậy sẽ khiến nhiều người để mắt đến"_Mộ Kính Hiên nghiêm mặt
Thế là họ cũng lái ca nô theo
Nhưng vẫn là không thấy bốn người kia
Tối
"Tranh chúng ta làm sao ra khỏi đây?"
Hiện tại họ cũng không biết bản thân đang ở đâu?
Lúc đến đây, họ chỉ thấy đây là một khi rừng rậm nhưng mà rất phong phú, vì tính tò mò cho nên mới đi vào xem thử, nhưng không ngờ đi được một lúc lại không thấy đường ra, cộng thêm ban đêm rất lạnh mà họ chỉ mặc mỗi bộ đồ lót mảnh mai
Mộ Đồng Tranh đứng dậy đi, nói:"Ba người cứ ở đây, để mình đi tìm lối ra, nhớ đừng đi đâu đấy?"
Lãnh Tâm níu tay cô:"Hay là cậu ở đây đi, họ sẽ đến tìm chúng ta, cậu đi một mình sẽ nguy hiểm lắm?"
Mộ Đồng Tranh trấn an:"Không sao đâu, là bang chủ thì mình không cho phép bản thân sợ hãi, nếu như các cậu không nghe lời mình mà ở đây thì đừng trách bang chủ như mình trừng phạt các cậu"
Đâu chỉ là lời nói vui thôi, nhưng mà họ lại cảm thấy nóng lạnh khắp người
Mộ Đồng Tranh dứt câu, đi thẳng tìm lối ra, cũng nhờ có trăng nên cũng đi được
"Tĩnh Nhi, Tâm Tâm, Đồng Đồng, Tranh Tranh, các em ở đâu?"_Mộ Kính Hiên nói, thanh âm vô cùng lớn
Hàn Tĩnh Nhi vui mừng:"Là tiếng của anh Hiên, họ đến cứu chúng ta"
Sau đó, cô nàng dốc sức hét lớn:"Hiên, bọn em bên này"
Tôn Tử hạo:"Hình như bên kia đó, qua đó xem đi"
Nhìn thấy được nửa cuộc đời của mình họ vui mừng khôn xiếc
Mộ Kính Hiên ôm Hàn Tĩnh Nhi vào lòng:"Anh đến rồi"
Tôn Tử Hạo không nhìn thấy cô, hốt hoảng hỏi:"Tranh Tranh đâu?"
Lãnh Tâm chỉ tay về phía trước:"Khi nãy cậu ấy nhất quyết đi tìm lối ra, chính là dọc theo con đường này"
"Chết tiệt, cô bé ngốc này?"
Anh quay sang nhìn bọ họ:"Mọi người đi về trước đi, tôi phải đi tìm cô ấy"
"Được"
Anh chạy thật nhanh đi tìm cô, tim anh đập không ngừng, cứ suy nghĩ đến câu nói của Lãnh Thần, sẽ có thủy quái, vô lí chỉ là bịa đặt cớ sao anh lại xem đó là thật nhỉ?
Lòng càng lo sợ hơn, cây đèn pin lập lờ, soi rọi được một thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh mai, lại quen thuộc, cô đang nằm trên một vũng máu, anh nhanh chóng chạy đến, sốc người cô lên, gọi:"Tranh, tỉnh lại đi em, em làm sao vậy, đừng làm anh sợ"
Cô mở nhè nhẹ mắt, miêng nói:"Em không sao, đây không phải là máu của em đâu"
"Vậy, vậy là của ai?"
"Của một con sói, em giết chết nó rồi"_cô đưa ngón tay lên theo một hướng cố định, một con sói xám to lớn dường như đã chết
Tôn Tử Hạo ôm cô vào lòng, lấy điện thoại ra:"Alo, tôi tìm được Tranh Tranh rồi, nhưng mà bây giờ chúng tôi không thể ra khỏi đây được, ngày mai mọi người hãy đi theo con đường đó đến cứu chúng tôi"
""
Mộ Đồng Tranh nhìn anh lom lom, ở đây có sóng điện thoại sao?
Lại nói hai người vẫn ra bình thường cần gì phải ở lại đây?
Vốn anh không có điện ai cả, chỉ là muốn riêng tư với cô
"Em mặc bộ đồ lót này quả thật rất quyến rũ_"ánh mắt anh nhìn cô một lượt từ trên xuống
Cô nghe mùi ám khí ở đây, theo bản năng lấy tay che lại:"Biến thái, không cho anh nhìn"
"Ở đây có anh và em thôi, chúng ta thoải mái một chút"
"Không muốn, lưu manh, cút cho em"
"Hahahaha, trêu em một chút thôi, cần gì phải căng thẳng lên như vậy, hay là"_ghé sát tai cô:"Em muốn?"
Mộ Đồng Tranh đỏ mặt:"Em không có"
"Không có thì thôi, em lạnh không?"
Cô gật đầu,
Anh trực tiếp bế cô lên nằm trên đùi, ôm lấy cả cơ thể cô nhỏ gọn trong lòng, truyền đến hơi ấm cho co:"Cảm thấy thế nào?"
""_cô im lặng
Anh nhìn xuống thù thấy cô đã ngủ mất rồi, khẽ hôn nhẹ lên trán cô:"Đến khi kì nghỉ kết thúc, anh sẽ cầu hôn em đấy cô gái nhỏ?"
-------Còn-----
9 chương nữa sẽ hết nha mọi người????
Like, bỏ phiếu đi nào
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Dưới đảo, bốn cô nàng nhà ta mặt bikini mảnh khảnh quyến rũ, đi phía sau là bốn anh chàng với gương mặt đen đủi bởi vì đám ruồi nhặn đang nhìn ngắm bảo bối nhà họ
Hàn Tĩnh Nhi:"Các cậu chúng ta chơi bóng chuyền đi"
Lãnh Tâm hô hoan:"Được đấy, được đấy!"
Một trái banh được chuyền qua chuyền lại bởi bốn cô nàng Từng đường chuyền đều khiến mọi người phải để mấy đến
Mao Đồng vừa đánh vừa nói:"Các cậu có thấy lạnh lạnh người không?"
Mộ Đồng Tranh hất mặt về phía bốn chàng trai đang ngồi ghế tắm nắng, ánh mắt vẫn nhìn về phía rực lửa:"Cậu nhìn qua đó xem, tám con mắt đang nhìn như vậy thử hỏi làm sao không thấy lạnh"
Hàn Tĩnh Nhi cũng rùng mình :"Tôi thấy chúng ta phải làm cách nào cắt đuôi họ đi, nếu cứ như vậy thì còn gọi là chơi gì chứ?"
Mao Đồng:"Đằng kia có chiếc ca nô, chúng ta đến đó nhanh"
"Biết lái không?"_Lãnh Tâm nói
"Mình?"
"Tôi biết lái, để tôi"_Mộ Đồng Tranh hào hứng tham gia
Dường như cuộc sống của cô đã thay đổi rất nhiều, bởi vì cô có bạn Họ đều là nguồn sống của cô
Bốn cô nàng nhanh chóng lên ca nô, Mộ Đồng Tranh lập tức chạy đi nhanh chóng
Tôn Tử Hạo đập tay:"Họ là đang trốn chúng ta ư?"
"Có thể, nhưng mà họ đi đâu?" _Mạc Nhất Phu có phần lo lắng nói
Mộ Kính Hiên chỉ gay:"Đằng kia còn hai chiếc, đuổi theo thôi"
Lãnh Thần nhớ ra gì đó, nói gấp:"Tôi nghe nói ở đây mỗi năm sẽ xuất viện quái thú đó"
Tôn Tử Hạo bĩu môi:"Đó chỉ là truyền thuyết thôi, anh tin sao?"
"Dù tin hay là không cũng vẫn tìm ra họ, họ chỉ là con gái lại còn ăn mặc như vậy sẽ khiến nhiều người để mắt đến"_Mộ Kính Hiên nghiêm mặt
Thế là họ cũng lái ca nô theo
Nhưng vẫn là không thấy bốn người kia
Tối
"Tranh chúng ta làm sao ra khỏi đây?"
Hiện tại họ cũng không biết bản thân đang ở đâu?
Lúc đến đây, họ chỉ thấy đây là một khi rừng rậm nhưng mà rất phong phú, vì tính tò mò cho nên mới đi vào xem thử, nhưng không ngờ đi được một lúc lại không thấy đường ra, cộng thêm ban đêm rất lạnh mà họ chỉ mặc mỗi bộ đồ lót mảnh mai
Mộ Đồng Tranh đứng dậy đi, nói:"Ba người cứ ở đây, để mình đi tìm lối ra, nhớ đừng đi đâu đấy?"
Lãnh Tâm níu tay cô:"Hay là cậu ở đây đi, họ sẽ đến tìm chúng ta, cậu đi một mình sẽ nguy hiểm lắm?"
Mộ Đồng Tranh trấn an:"Không sao đâu, là bang chủ thì mình không cho phép bản thân sợ hãi, nếu như các cậu không nghe lời mình mà ở đây thì đừng trách bang chủ như mình trừng phạt các cậu"
Đâu chỉ là lời nói vui thôi, nhưng mà họ lại cảm thấy nóng lạnh khắp người
Mộ Đồng Tranh dứt câu, đi thẳng tìm lối ra, cũng nhờ có trăng nên cũng đi được
"Tĩnh Nhi, Tâm Tâm, Đồng Đồng, Tranh Tranh, các em ở đâu?"_Mộ Kính Hiên nói, thanh âm vô cùng lớn
Hàn Tĩnh Nhi vui mừng:"Là tiếng của anh Hiên, họ đến cứu chúng ta"
Sau đó, cô nàng dốc sức hét lớn:"Hiên, bọn em bên này"
Tôn Tử hạo:"Hình như bên kia đó, qua đó xem đi"
Nhìn thấy được nửa cuộc đời của mình họ vui mừng khôn xiếc
Mộ Kính Hiên ôm Hàn Tĩnh Nhi vào lòng:"Anh đến rồi"
Tôn Tử Hạo không nhìn thấy cô, hốt hoảng hỏi:"Tranh Tranh đâu?"
Lãnh Tâm chỉ tay về phía trước:"Khi nãy cậu ấy nhất quyết đi tìm lối ra, chính là dọc theo con đường này"
"Chết tiệt, cô bé ngốc này?"
Anh quay sang nhìn bọ họ:"Mọi người đi về trước đi, tôi phải đi tìm cô ấy"
"Được"
Anh chạy thật nhanh đi tìm cô, tim anh đập không ngừng, cứ suy nghĩ đến câu nói của Lãnh Thần, sẽ có thủy quái, vô lí chỉ là bịa đặt cớ sao anh lại xem đó là thật nhỉ?
Lòng càng lo sợ hơn, cây đèn pin lập lờ, soi rọi được một thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh mai, lại quen thuộc, cô đang nằm trên một vũng máu, anh nhanh chóng chạy đến, sốc người cô lên, gọi:"Tranh, tỉnh lại đi em, em làm sao vậy, đừng làm anh sợ"
Cô mở nhè nhẹ mắt, miêng nói:"Em không sao, đây không phải là máu của em đâu"
"Vậy, vậy là của ai?"
"Của một con sói, em giết chết nó rồi"_cô đưa ngón tay lên theo một hướng cố định, một con sói xám to lớn dường như đã chết
Tôn Tử Hạo ôm cô vào lòng, lấy điện thoại ra:"Alo, tôi tìm được Tranh Tranh rồi, nhưng mà bây giờ chúng tôi không thể ra khỏi đây được, ngày mai mọi người hãy đi theo con đường đó đến cứu chúng tôi"
""
Mộ Đồng Tranh nhìn anh lom lom, ở đây có sóng điện thoại sao?
Lại nói hai người vẫn ra bình thường cần gì phải ở lại đây?
Vốn anh không có điện ai cả, chỉ là muốn riêng tư với cô
"Em mặc bộ đồ lót này quả thật rất quyến rũ_"ánh mắt anh nhìn cô một lượt từ trên xuống
Cô nghe mùi ám khí ở đây, theo bản năng lấy tay che lại:"Biến thái, không cho anh nhìn"
"Ở đây có anh và em thôi, chúng ta thoải mái một chút"
"Không muốn, lưu manh, cút cho em"
"Hahahaha, trêu em một chút thôi, cần gì phải căng thẳng lên như vậy, hay là"_ghé sát tai cô:"Em muốn?"
Mộ Đồng Tranh đỏ mặt:"Em không có"
"Không có thì thôi, em lạnh không?"
Cô gật đầu,
Anh trực tiếp bế cô lên nằm trên đùi, ôm lấy cả cơ thể cô nhỏ gọn trong lòng, truyền đến hơi ấm cho co:"Cảm thấy thế nào?"
""_cô im lặng
Anh nhìn xuống thù thấy cô đã ngủ mất rồi, khẽ hôn nhẹ lên trán cô:"Đến khi kì nghỉ kết thúc, anh sẽ cầu hôn em đấy cô gái nhỏ?"
-------Còn-----
9 chương nữa sẽ hết nha mọi người????
Like, bỏ phiếu đi nào
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn