Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Từng thời gian ngắn ngủi bên cô cứ thế trôi qua. Tư Hạo Quân thật lòng cứ muốn thế này mãi. Mọi thứ đã được chuẩn bị rất kĩ càng. Ngày đại hôn của hắn sẽ được diễn ra vô cùng long trọng. Không những vậy, hắn còn sẽ tuyên bố với tất cả mọi người rằng đời đời kiếp kiếp hắn chỉ có một thê tử mài thôi.
Đêm đó, Tư Hạo Quân lấy chiếc vòng ngọc bích ra, hắn định đeo nó cho cô trước đại hôn ngày mai. Chiếc vòng này không những đại diện cho chính thất mà còn mang quyền lực của tân Thủy Hậu tương lai. Khi hắn đứng trước cửa phòng, định đi vào bên trong thì Vô Ưu xuất hiện. Vẻ mặt Vô Ưu có chút hốt hoảng, có vẻ như Vô Ưu có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo.
- Đại nhân...
- Chuyện gì?
- Lưu phán quan vừa đến thỉnh ngài xuống Địa Phủ một chuyến. Các vị Thành Vương đang trấn an 18 tầng địa ngục. Còn Diêm Vương cố gắng thủ giữ cầu Nại Hà. Giờ này ấy bị A Tu La đánh trọng thương... Sắp không trụ được nữa...
Tư Hạo Quân nhìn xuống chiếc vòng ngọc bích trên tay, cuối cùng hắn bất đắc dĩ cất chiếc vòng đi rồi cùng với Vô Ưu xuống Địa Phủ một chuyến.
Đêm dài khiến con người ta lo lắng.
Thiên Song chỉnh lại chiếc gối rồi leo lên giường nằm xuống. Tỳ nữ nói với cô rằng Tư Hạo Quân đêm nay sẽ không về vì phải xử lí chút chuyện. Điều này khiến cô có chút thất vọng, không biết vì sao. Ngày mai là đại hôn rồi, đêm nay Tư Hạo Quân lại đi, cô chỉ sợ không biết hắn có về kịp chuẩn bị cho ngày mai hay không nữa.
Cô mệt mỏi định nhắm mắt lại đi ngủ. Ai ngờ, bên tai vang lên một tiếng hát trong trẻo rất mê hoặc. Cô cố gắng muốn lờ đi nhưng cuối cùng lại không kìm được mở mắt xuống giường chạy chân trần ra phía cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, một tiên nữ đang ngồi dưới cây đu đưa nhẹ chiếc xích đu đang ngồi. Trên tay cô ta là một chiếc đàn cổ. Âm thanh từ chiếc đàn cùng với giọng hát trong trẻo đó khiến ý thức người nghe mộng mị đi. Liễu Uyên kết thúc nhạc khúc, cô ta một tay cầm cổ đàn đứng dậy quay người lại. Đôi chân trần thon dài ẩn hiện dưới tà váy rất quyến rũ. Dưới ánh trăng, gương mặt của Liễu Uyên ẩn hiện dưới ánh sáng nhạt đẹp không tỳ vết, xứng danh với thân phận của cô ta, tuyệt sắc khuynh thành.
Liễu Uyên tiến lại gần Thiên Song, cô ta đứng bên ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn cô. Đôi môi đỏ mọng hơi chuyển động. Một làn hơi màu hồng thổi vào mặt của cô khiến cô bừng tỉnh.
- Cô là ai?
Thiên Song nhìn nữ nhân trước mặt. Tuy không muốn nhưng cô phải thừa nhận rằng cô ta rất đẹp. Bất kể gương mặt hay thân hình đều hoàn hảo không chỗ chê.
- Ta là Liễu Uyên.
- Đêm hôm thế này đến đây, chắc cô phải có chuyện gì?
Nửa đêm có một mĩ nhân đứng bên cửa sổ như này bảo sao lại khiến cô sinh nghi. Chẳng lẽ, cô ta và Tư Hạo Quân có quan hệ mập mờ sao?
Thấy Thiên Song nhìn mình bằng cặp mắt nghi ngờ như vậy, Liễu Uyên đưa tay che miệng cười.
- Tôi đến đây muốn chúc mừng đại hôn ngày mai của Thủy Thần thôi, cô đừng hiểu lầm.
- Có việc gì ngài mai rồi đến, sao lại cứ vào đêm khuya?
- Cái đó... Chỉ là ta muốn xem Thủy Thần sử dụng lá bùa của ta ra sao thôi.
- Lá bùa?
Tuy miệng của Liễu Uyên vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt của cô ta hiện lên một cảm xúc phức tạp khó đoán. Sau lần Tư Hạo Quân từ chỗ cô ta đi, cô ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu như, Tư Hạo Quân nạp Thủy Hậu thì hình tượng hoàn mĩ của cô ta đối với hắn sẽ bị hỏng hết. Cô ta không có được trái tim của hắn, thì hắn cũng không được phép yêu ai hết. Thà hắn cứ lạnh lùng như trước đây, cứ để cô ta ngưỡng mộ như vậy, không một người phụ nữ nào hắn để vào mắt, có như vậy cô ta mới vừa lòng.
- Chả là trước đây Thủy Thần có đến tìm ta xin bùa để cô yêu hắn. Nếu không, sao bây giờ bỗng dưng bây giờ cô lại yêu hắn như vậy? Một người cao ngạo như Thủy Thần lại đi đến thỉnh cầu ta... Cô thử nghĩ xem hắn lừa dối cô như thế nào?
Câu nói này của Liễu Uyên khiến cô dường như sực tỉnh. Tư Hạo Quân vì để cô yêu hắn mà hắn bất chấp lớn như vậy sao? Kế sách như vậy... Hắn lại làm với cô?
Thiên Song ngẩn người. Cô không tức giận, không trách Tư Hạo Quân. Những lời nói của Liễu Uyên khiến cô như thoát ra khỏi sương mù dày đặc. Tư Hạo Quân khiến cô vô cùng xúc động. Cô biết trước đây hắn rất kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt. Hiện tại hắn đã thay đổi, hạ mình chỉ vì cô...
Ban đầu Liễu Uyên muốn lôi chuyện này ra khiến cho cô ghét Tư Hạo Quân. Nhưng cô ta đã đi sai một bước. Nhìn vẻ mặt của cô, cô ta lại tức giận vì không thể đạt được điều mình muốn. Liễu Uyên muốn nói gì đó, Thiên Song nhanh chóng phản ứng lại nói.
- Cảm ơn cô, cũng vì cô mà tôi thông suốt!
Nói rồi cô đóng cửa sổ lại. Liễu Uyên muốn đưa tay cậy cửa thì một thanh kiếm sắc lạnh kề vào cổ của cô ta. Vô Diệm đứng sau, lạnh nhạt kề kiếm vào cổ của Liễu Uyên.
- Phu nhân đi ngủ, phiền cô ngài mai hãy đến!
Vì sợ thanh kiếm kia cứa vào cổ sẽ để lại sẹo, nên Liễu Uyên cắn răng khó chịu biến mất.
Tư Hạo Quân rất chu đáo. Mỗi lần hắn đi đâu thì luôn căn dặn Vô Diệm hoặc Vô Ưu ở lại để bảo vệ cô. Lần này là do Liễu Uyên sơ xuất nên mới không làm gì được, ngược lại còn khiến cô càng thêm tin tưởng Tư Hạo Quân hơn.
Thiên Song ngồi trên giường thẫn thờ hồi lâu. Tim cô đập loạn nhịp vẫn chưa thể bình thường lại. Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân. Cô nhìn ra phía cửa thấy hình bóng của Tư Hạo Quân bước vào. Cảm xúc của cô lúc này rất lạ. Cô đứng dậy, không nói câu nào chạy đến nhào vào lòng hắn ôm chặt. Hành động này của cô khiến cho đối phương hơi bất ngờ.
- Chàng về rồi sao? Ta đã đợi chàng về.
Tư Hạo Quân gượng gạo ôm lấy cô. Tuy nhiên, Thiên Song có cảm giác không đúng. Được một lúc, cô đẩy người trong lòng ra rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chàng... Có gì đó rất khác....
Khi trước, mỗi lần ôm là Tư Hạo Quân lúc nào cũng chủ động. Vả lại, thêm nữa là bây giờ người trước mặt không khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp như trước đây. Có cái gì đó sai sai...
Tư Hạo Quân mỉm cười, lại là dáng vẻ ôn hoà và quen thuộc như ngày nào. Hắn đưa tay chạm vào gương mặt của cô xoa nhẹ.
- Thiên Song, nàng sao vậy? Đến ta cũng không nhận ra?
Cô hơi lùi lại, tránh sự đụng chạm của đối phương.
- Chàng luôn gọi ta là Song Nhi. Chưa từng gọi Thiên Song.... Rốt cuộc... Có phải là chàng không?
_________
P/s: Truyện đang dần đến hồi kếtcác độc giả đang có suy nghĩ gì??
Đêm đó, Tư Hạo Quân lấy chiếc vòng ngọc bích ra, hắn định đeo nó cho cô trước đại hôn ngày mai. Chiếc vòng này không những đại diện cho chính thất mà còn mang quyền lực của tân Thủy Hậu tương lai. Khi hắn đứng trước cửa phòng, định đi vào bên trong thì Vô Ưu xuất hiện. Vẻ mặt Vô Ưu có chút hốt hoảng, có vẻ như Vô Ưu có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo.
- Đại nhân...
- Chuyện gì?
- Lưu phán quan vừa đến thỉnh ngài xuống Địa Phủ một chuyến. Các vị Thành Vương đang trấn an 18 tầng địa ngục. Còn Diêm Vương cố gắng thủ giữ cầu Nại Hà. Giờ này ấy bị A Tu La đánh trọng thương... Sắp không trụ được nữa...
Tư Hạo Quân nhìn xuống chiếc vòng ngọc bích trên tay, cuối cùng hắn bất đắc dĩ cất chiếc vòng đi rồi cùng với Vô Ưu xuống Địa Phủ một chuyến.
Đêm dài khiến con người ta lo lắng.
Thiên Song chỉnh lại chiếc gối rồi leo lên giường nằm xuống. Tỳ nữ nói với cô rằng Tư Hạo Quân đêm nay sẽ không về vì phải xử lí chút chuyện. Điều này khiến cô có chút thất vọng, không biết vì sao. Ngày mai là đại hôn rồi, đêm nay Tư Hạo Quân lại đi, cô chỉ sợ không biết hắn có về kịp chuẩn bị cho ngày mai hay không nữa.
Cô mệt mỏi định nhắm mắt lại đi ngủ. Ai ngờ, bên tai vang lên một tiếng hát trong trẻo rất mê hoặc. Cô cố gắng muốn lờ đi nhưng cuối cùng lại không kìm được mở mắt xuống giường chạy chân trần ra phía cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, một tiên nữ đang ngồi dưới cây đu đưa nhẹ chiếc xích đu đang ngồi. Trên tay cô ta là một chiếc đàn cổ. Âm thanh từ chiếc đàn cùng với giọng hát trong trẻo đó khiến ý thức người nghe mộng mị đi. Liễu Uyên kết thúc nhạc khúc, cô ta một tay cầm cổ đàn đứng dậy quay người lại. Đôi chân trần thon dài ẩn hiện dưới tà váy rất quyến rũ. Dưới ánh trăng, gương mặt của Liễu Uyên ẩn hiện dưới ánh sáng nhạt đẹp không tỳ vết, xứng danh với thân phận của cô ta, tuyệt sắc khuynh thành.
Liễu Uyên tiến lại gần Thiên Song, cô ta đứng bên ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn cô. Đôi môi đỏ mọng hơi chuyển động. Một làn hơi màu hồng thổi vào mặt của cô khiến cô bừng tỉnh.
- Cô là ai?
Thiên Song nhìn nữ nhân trước mặt. Tuy không muốn nhưng cô phải thừa nhận rằng cô ta rất đẹp. Bất kể gương mặt hay thân hình đều hoàn hảo không chỗ chê.
- Ta là Liễu Uyên.
- Đêm hôm thế này đến đây, chắc cô phải có chuyện gì?
Nửa đêm có một mĩ nhân đứng bên cửa sổ như này bảo sao lại khiến cô sinh nghi. Chẳng lẽ, cô ta và Tư Hạo Quân có quan hệ mập mờ sao?
Thấy Thiên Song nhìn mình bằng cặp mắt nghi ngờ như vậy, Liễu Uyên đưa tay che miệng cười.
- Tôi đến đây muốn chúc mừng đại hôn ngày mai của Thủy Thần thôi, cô đừng hiểu lầm.
- Có việc gì ngài mai rồi đến, sao lại cứ vào đêm khuya?
- Cái đó... Chỉ là ta muốn xem Thủy Thần sử dụng lá bùa của ta ra sao thôi.
- Lá bùa?
Tuy miệng của Liễu Uyên vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt của cô ta hiện lên một cảm xúc phức tạp khó đoán. Sau lần Tư Hạo Quân từ chỗ cô ta đi, cô ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu như, Tư Hạo Quân nạp Thủy Hậu thì hình tượng hoàn mĩ của cô ta đối với hắn sẽ bị hỏng hết. Cô ta không có được trái tim của hắn, thì hắn cũng không được phép yêu ai hết. Thà hắn cứ lạnh lùng như trước đây, cứ để cô ta ngưỡng mộ như vậy, không một người phụ nữ nào hắn để vào mắt, có như vậy cô ta mới vừa lòng.
- Chả là trước đây Thủy Thần có đến tìm ta xin bùa để cô yêu hắn. Nếu không, sao bây giờ bỗng dưng bây giờ cô lại yêu hắn như vậy? Một người cao ngạo như Thủy Thần lại đi đến thỉnh cầu ta... Cô thử nghĩ xem hắn lừa dối cô như thế nào?
Câu nói này của Liễu Uyên khiến cô dường như sực tỉnh. Tư Hạo Quân vì để cô yêu hắn mà hắn bất chấp lớn như vậy sao? Kế sách như vậy... Hắn lại làm với cô?
Thiên Song ngẩn người. Cô không tức giận, không trách Tư Hạo Quân. Những lời nói của Liễu Uyên khiến cô như thoát ra khỏi sương mù dày đặc. Tư Hạo Quân khiến cô vô cùng xúc động. Cô biết trước đây hắn rất kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt. Hiện tại hắn đã thay đổi, hạ mình chỉ vì cô...
Ban đầu Liễu Uyên muốn lôi chuyện này ra khiến cho cô ghét Tư Hạo Quân. Nhưng cô ta đã đi sai một bước. Nhìn vẻ mặt của cô, cô ta lại tức giận vì không thể đạt được điều mình muốn. Liễu Uyên muốn nói gì đó, Thiên Song nhanh chóng phản ứng lại nói.
- Cảm ơn cô, cũng vì cô mà tôi thông suốt!
Nói rồi cô đóng cửa sổ lại. Liễu Uyên muốn đưa tay cậy cửa thì một thanh kiếm sắc lạnh kề vào cổ của cô ta. Vô Diệm đứng sau, lạnh nhạt kề kiếm vào cổ của Liễu Uyên.
- Phu nhân đi ngủ, phiền cô ngài mai hãy đến!
Vì sợ thanh kiếm kia cứa vào cổ sẽ để lại sẹo, nên Liễu Uyên cắn răng khó chịu biến mất.
Tư Hạo Quân rất chu đáo. Mỗi lần hắn đi đâu thì luôn căn dặn Vô Diệm hoặc Vô Ưu ở lại để bảo vệ cô. Lần này là do Liễu Uyên sơ xuất nên mới không làm gì được, ngược lại còn khiến cô càng thêm tin tưởng Tư Hạo Quân hơn.
Thiên Song ngồi trên giường thẫn thờ hồi lâu. Tim cô đập loạn nhịp vẫn chưa thể bình thường lại. Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân. Cô nhìn ra phía cửa thấy hình bóng của Tư Hạo Quân bước vào. Cảm xúc của cô lúc này rất lạ. Cô đứng dậy, không nói câu nào chạy đến nhào vào lòng hắn ôm chặt. Hành động này của cô khiến cho đối phương hơi bất ngờ.
- Chàng về rồi sao? Ta đã đợi chàng về.
Tư Hạo Quân gượng gạo ôm lấy cô. Tuy nhiên, Thiên Song có cảm giác không đúng. Được một lúc, cô đẩy người trong lòng ra rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chàng... Có gì đó rất khác....
Khi trước, mỗi lần ôm là Tư Hạo Quân lúc nào cũng chủ động. Vả lại, thêm nữa là bây giờ người trước mặt không khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp như trước đây. Có cái gì đó sai sai...
Tư Hạo Quân mỉm cười, lại là dáng vẻ ôn hoà và quen thuộc như ngày nào. Hắn đưa tay chạm vào gương mặt của cô xoa nhẹ.
- Thiên Song, nàng sao vậy? Đến ta cũng không nhận ra?
Cô hơi lùi lại, tránh sự đụng chạm của đối phương.
- Chàng luôn gọi ta là Song Nhi. Chưa từng gọi Thiên Song.... Rốt cuộc... Có phải là chàng không?
_________
P/s: Truyện đang dần đến hồi kếtcác độc giả đang có suy nghĩ gì??