Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
“Tôi trong trắng thật mà!” Lương Tiêu Vỗ ngực, cố hết sức chứng minh bản thân.
Đan Thần Huân không thèm trả lời anh ta, mở cửa đi ra ng3oài.
“Tôi nghiêm túc hỏi cậu đấy, cậu sẽ từ chức vào tháng chín à?” Lương Tiêu chống một tay lên khung cửa, nhìn
chằm chằm bóng lưng c1ao lớn của người đàn ông.
Đan Thần Huân không ngoảnh lại, đi đến cửa thang máy mới vẫy tay: “Về đây.” “Không làm cảnh sát thì phải
thừ9a kế tài sản!” Lương Tiêu hét về phía cánh cửa thang máy đang đóng lại, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người
khác.
Ngay trước khi cánh c3ửa thang máy đóng lại, Đan Thần Huân lườm anh ta, khóe môi nhẹ cong lên, rõ ràng đang
cười nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Đan T8hần Huân không lái xe mà gọi một chiếc taxi định quay về đồn cảnh sát. Ngồi vào ghế sau, anh nhìn chằm
chằm màn hình điện thoại, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
“Chàng trai trẻ, đến nơi rồi.” Taxi dừng lại bên ngoài đồn cảnh sát, tài xế ngoảnh lại nhắc nhở anh.
Người đàn ông im lặng mấy giây rồi nói nhỏ: “Đến số 888 đường Lan Lăng.” “Đường… đường Lan Lăng?” Tài xế
giật mình tưởng đã nghe nhầm, ông ta hỏi lại lần nữa.
“Ừm.”
“Chuyện này…” Chủ tài xế mở to mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông, thấy anh mặc quần tây và áo sơ mi màu
đen rất nghiêm túc.
Người đàn ông trẻ trung điển trai, khuôn mặt góc cạnh như được điêu khắc, chỉ nhìn khí thế trên người đã biết là
xuất thân không tầm thường. Trên người có khí chất quý tộc, hơn nữa lại còn muốn tới đường Lan Lăng. Chẳng lẽ
là…
Trời ạ! Ông chủ tài xế sống hơn bốn mươi năm, lái xe được hai mươi năm nhưng chưa đến đường Lan Lăng một lần
nào.
Không phải không thể đi, không dám đi, mà vì…
“Chàng trai trẻ, cậu phải biết người bình thường không thể đến đường Lan Lăng được, nơi đó.” “Lái xe.” Đan Thần
Huân cất điện thoại đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nơi đó là khu vực cấm, xin lỗi, tôi không đi được.” Tài xế lắc đầu,
không muốn chạy cuốc xe này.
“Cứ lái xe đi tôi bảo đảm ông sẽ không gặp chuyện gì ” Đan Thần Huân cau mày sắp hết kiên nhẫn
Thấy anh chắc chắn như thế, tài xế hơi do dự rồi mới đạp chân ga. Đường Lan Lăng là một con đường khá dài, tổng
chiều dài lên đến năm cây số, nó nằm giữa trung tâm thành phố và vùng ngoại ô, trên đầu đường có đặt một trạm
dừng cũng là số 888 đường Lan Lăng.
Số 888 đường Lan Lăng là truyền thuyết của Đế thành, ai ai cũng biết danh tiếng của nó.
Hai bên đường có trung tâm thương mại, siêu thị, công viên và bệnh viện, nhưng điều kỳ diệu là ngoại trừ nhân
viên công tác thì không có một vị khách nào.
Trên đường phố vắng vẻ lạnh lẽo có vệ sĩ áo đen túc trực, thỉnh thoảng còn có mấy người mặc đồng phục quân đội.
Đường Lan Lăng là khu vực cấm, không có giấy chứng nhận thì không được vào. Trạm kiểm soát đặc biệt thiết lập
cũng vô dụng vì dù sao người bình thường cũng không vào được, huống chi trên đường phố có rất nhiều người
canh gác, bảo vệ nghiêm ngặt.
Cuối đường Lan Lăng là nơi ở của nhà họ Đan, là gia tộc nổi tiếng giàu có trăm năm ở Đề thành, thậm chí là cả
nước H.
Nhà họ Đan lập nghiệp bằng nghề bất động sản, bây giờ sản nghiệp đã liên quan đến mọi ngành nghề, ăn uống,
giải trí, chữa bệnh, quần áo, mỹ phẩm đủ loại. Nhà họ Đan có nguồn tài chính dồi dào, gần như nằm giữ mạch máu
kinh tế cả nước.
Người ta thường nói: Nếu nhà họ Đan rút khỏi nước H thì sẽ khiến kinh tế quốc gia chịu ảnh hưởng nặng nề, thậm chí thụt lùi năm
mươi năm.
Đủ để thấy tấm quan trọng của gia tộc này.
Không chỉ có nguồn tài chính, thể lực của nhà họ Đan cũng rất
xuất hiện nhân tài trong giới quân đội và chính trị.
lớn. Tuy lập nghiệp bằng việc kinh doanh nhưng trong gia tộc cũng
Ông cụ nhà họ Đan vẫn còn khỏe mạnh, ông nội của ông cụ là quân nhân, lúc còn sống đã lập được nhiều chiến công lớn, dù đời sau
không có ai kế thừa, nhưng Tổng thống đã trao tặng một vinh dự đặc biệt – quân hàm cha truyền con nối,
Đan Thần Huân không thèm trả lời anh ta, mở cửa đi ra ng3oài.
“Tôi nghiêm túc hỏi cậu đấy, cậu sẽ từ chức vào tháng chín à?” Lương Tiêu chống một tay lên khung cửa, nhìn
chằm chằm bóng lưng c1ao lớn của người đàn ông.
Đan Thần Huân không ngoảnh lại, đi đến cửa thang máy mới vẫy tay: “Về đây.” “Không làm cảnh sát thì phải
thừ9a kế tài sản!” Lương Tiêu hét về phía cánh cửa thang máy đang đóng lại, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người
khác.
Ngay trước khi cánh c3ửa thang máy đóng lại, Đan Thần Huân lườm anh ta, khóe môi nhẹ cong lên, rõ ràng đang
cười nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Đan T8hần Huân không lái xe mà gọi một chiếc taxi định quay về đồn cảnh sát. Ngồi vào ghế sau, anh nhìn chằm
chằm màn hình điện thoại, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
“Chàng trai trẻ, đến nơi rồi.” Taxi dừng lại bên ngoài đồn cảnh sát, tài xế ngoảnh lại nhắc nhở anh.
Người đàn ông im lặng mấy giây rồi nói nhỏ: “Đến số 888 đường Lan Lăng.” “Đường… đường Lan Lăng?” Tài xế
giật mình tưởng đã nghe nhầm, ông ta hỏi lại lần nữa.
“Ừm.”
“Chuyện này…” Chủ tài xế mở to mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông, thấy anh mặc quần tây và áo sơ mi màu
đen rất nghiêm túc.
Người đàn ông trẻ trung điển trai, khuôn mặt góc cạnh như được điêu khắc, chỉ nhìn khí thế trên người đã biết là
xuất thân không tầm thường. Trên người có khí chất quý tộc, hơn nữa lại còn muốn tới đường Lan Lăng. Chẳng lẽ
là…
Trời ạ! Ông chủ tài xế sống hơn bốn mươi năm, lái xe được hai mươi năm nhưng chưa đến đường Lan Lăng một lần
nào.
Không phải không thể đi, không dám đi, mà vì…
“Chàng trai trẻ, cậu phải biết người bình thường không thể đến đường Lan Lăng được, nơi đó.” “Lái xe.” Đan Thần
Huân cất điện thoại đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nơi đó là khu vực cấm, xin lỗi, tôi không đi được.” Tài xế lắc đầu,
không muốn chạy cuốc xe này.
“Cứ lái xe đi tôi bảo đảm ông sẽ không gặp chuyện gì ” Đan Thần Huân cau mày sắp hết kiên nhẫn
Thấy anh chắc chắn như thế, tài xế hơi do dự rồi mới đạp chân ga. Đường Lan Lăng là một con đường khá dài, tổng
chiều dài lên đến năm cây số, nó nằm giữa trung tâm thành phố và vùng ngoại ô, trên đầu đường có đặt một trạm
dừng cũng là số 888 đường Lan Lăng.
Số 888 đường Lan Lăng là truyền thuyết của Đế thành, ai ai cũng biết danh tiếng của nó.
Hai bên đường có trung tâm thương mại, siêu thị, công viên và bệnh viện, nhưng điều kỳ diệu là ngoại trừ nhân
viên công tác thì không có một vị khách nào.
Trên đường phố vắng vẻ lạnh lẽo có vệ sĩ áo đen túc trực, thỉnh thoảng còn có mấy người mặc đồng phục quân đội.
Đường Lan Lăng là khu vực cấm, không có giấy chứng nhận thì không được vào. Trạm kiểm soát đặc biệt thiết lập
cũng vô dụng vì dù sao người bình thường cũng không vào được, huống chi trên đường phố có rất nhiều người
canh gác, bảo vệ nghiêm ngặt.
Cuối đường Lan Lăng là nơi ở của nhà họ Đan, là gia tộc nổi tiếng giàu có trăm năm ở Đề thành, thậm chí là cả
nước H.
Nhà họ Đan lập nghiệp bằng nghề bất động sản, bây giờ sản nghiệp đã liên quan đến mọi ngành nghề, ăn uống,
giải trí, chữa bệnh, quần áo, mỹ phẩm đủ loại. Nhà họ Đan có nguồn tài chính dồi dào, gần như nằm giữ mạch máu
kinh tế cả nước.
Người ta thường nói: Nếu nhà họ Đan rút khỏi nước H thì sẽ khiến kinh tế quốc gia chịu ảnh hưởng nặng nề, thậm chí thụt lùi năm
mươi năm.
Đủ để thấy tấm quan trọng của gia tộc này.
Không chỉ có nguồn tài chính, thể lực của nhà họ Đan cũng rất
xuất hiện nhân tài trong giới quân đội và chính trị.
lớn. Tuy lập nghiệp bằng việc kinh doanh nhưng trong gia tộc cũng
Ông cụ nhà họ Đan vẫn còn khỏe mạnh, ông nội của ông cụ là quân nhân, lúc còn sống đã lập được nhiều chiến công lớn, dù đời sau
không có ai kế thừa, nhưng Tổng thống đã trao tặng một vinh dự đặc biệt – quân hàm cha truyền con nối,