Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Edit: kaylee
"Ta nói lại lần nữa, các ngươi tránh ra cho ta!"
Cố Nhược Vân hai mắt lạnh lùng đảo qua trên người mọi người trước mặt, mặt không biểu cảm nói.
"Tốt, thật sự tốt!" Lãnh Mặc Hiên giận tím mặt, lạnh giọng nói: "Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho Trẫm!"
Nghe được lệnh như thế, tất cả thị vệ đều bắt đầu chuyển động, nhưng mà còn chưa tới trước mặt Cố Nhược Vân, cổ khí thế kia trên người nàng đã chợt phát động, làm quanh thân nàng đều nổi lên một cơn lốc, ‘ầm ầm’ một tiếng đã đánh văng tất cả thị vệ nhằm về phía nàng ra ngoài.
Dưới cuồng phong (gió lớn), tóc đen bay lên.
Tất cả mọi người ngã xuống, chỉ có bóng dáng mặc quần áo màu xanh kia ngạo nghễ đứng ở bên trong mọi người, giờ khắc này, làm cho Lãnh Mặc Hiên có một loại ảo giác, giống như đứng ở phía trước bản thân mới là vương giả chân chính! Cái loại tư thái thượng vị giả (người ở vị trí phía trên cao) này, ngay cả trên người Thi Vân của Luyện Khí Tông đều không có xuất hiện qua.
Nhưng mà, thiếu nữ giống như quân vương này, ở ba năm trước, vẫn là một phế vật mặc người dẫm đạp mà thôi!
"Cố Nhược Vân, ngươi đây là đang làm gì?"
Đúng lúc này, một tiếng nói không dám tin truyền đến từ phía sau Cố Nhược Vân.
La Tướng Quân thế nào cũng không nghĩ tới, người muốn giết quân vương lại sẽ là Cố Nhược Vân, nhất thời, trong lòng hắn tràn qua một chút phức tạp, còn có thật sâu không hiểu.... ....
Hắn là không muốn đối đầu với Cố Nhược Vân, nhưng mà, hắn thân là Tướng Quân một quốc gia, phải bảo vệ tốt an toàn của quân vương, nhưng mà hắn lại tin tưởng, nữ tử như Cố Nhược Vân luôn luôn là có ân báo ân, có thù báo thù, vì sao nàng sẽ tiến vào hoàng cung?
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Tốt, Cố Nhược Vân, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả bệ hạ cũng dám đụng, ngươi là đang tìm cái chết!"
Khác với La Tướng Quân, Cố lão gia tử bỗng chốc đã giận lên, bàn tay to vung lên, cắn răng nói: "Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, bắt nữ nhân đại nghịch bất đạo này lại cho bản Tướng Quân!"
Cố Nhược Vân, vốn ta còn không biết đối phó ngươi thế nào, hiện tại là ngươi cho ta cơ hội này, lúc này đây, xem còn có ai có thể giúp ngươi.... .....
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân cũng không có liếc mắt nhìn Cố lão gia tử một cái, ánh mắt của nàng dừng ở phía trên khuôn mặt phức tạp của La Tướng Quân, nói: "Ba năm trước, ta cam đoan qua với người, bất luận sau này ta trưởng thành đến trình độ nào, ta cũng sẽ không làm khó hoàng tộc, điều kiện tiên quyết là, bọn họ không có trêu chọc ta!"
Kỳ thực, Cố Nhược Vân cũng không muốn trở mặt với La Tướng Quân.
Không chỉ vì hắn là phụ thân của La Âm, càng là bởi vì, ở lúc nàng còn nghèo túng, La Tướng Quân là một người duy nhất nói chuyện vì nàng.
Nhưng nếu La Tướng Quân ngăn cản nàng, vậy nàng cũng không có cách nào, mặc kệ như thế nào, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua Lăng Quý Phi!
La Tướng Quân thở dài, nói: "Nhược Vân, ngươi có thể nói với ta xảy ra chuyện gì hay không? Ta tin tưởng ngươi là nha đầu hiểu rõ lí lẽ, hơn nữa, ta cũng luôn luôn đối đãi với ngươi giống là chất nữ, nếu chuyện này lỗi không phải là ngươi, thúc thúc cũng sẽ tuân thủ lời hứa trước kia, không tham dự chuyện này!"
"La Tướng Quân, ngươi là đại tướng bản triều, có kẻ gian uy hiếp an toàn sinh mệnh của bệ hạ, ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn?"
Cố lão gia tử cười lạnh một tiếng, lão thật vất vả mới tóm được nhược điểm của La Tướng Quân, làm sao có thể cứ như vậy buông tha cho.
Nhưng mà, nghe được lời nói kia của lão mặc cho bất luận kẻ nào cũng không thể tin lão lại là thân sinh gia gia (ông nội ruột) của Cố Nhược Vân, giọng điệu này, thật giống như Cố Nhược Vân là kẻ thù không đội trời chung với lão, hận không thể làm cho nàng chết sớm.
La Tướng Quân không để ý đến lão, hắn nhìn Cố Nhược Vân, hỏi: "Nhược Vân, ngươi nói tất cả mọi chuyện với ta, cho dù ta không làm Tướng Quân này, cũng không thể làm cho chất nữ của ta bị oan!"
"Ta nói lại lần nữa, các ngươi tránh ra cho ta!"
Cố Nhược Vân hai mắt lạnh lùng đảo qua trên người mọi người trước mặt, mặt không biểu cảm nói.
"Tốt, thật sự tốt!" Lãnh Mặc Hiên giận tím mặt, lạnh giọng nói: "Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho Trẫm!"
Nghe được lệnh như thế, tất cả thị vệ đều bắt đầu chuyển động, nhưng mà còn chưa tới trước mặt Cố Nhược Vân, cổ khí thế kia trên người nàng đã chợt phát động, làm quanh thân nàng đều nổi lên một cơn lốc, ‘ầm ầm’ một tiếng đã đánh văng tất cả thị vệ nhằm về phía nàng ra ngoài.
Dưới cuồng phong (gió lớn), tóc đen bay lên.
Tất cả mọi người ngã xuống, chỉ có bóng dáng mặc quần áo màu xanh kia ngạo nghễ đứng ở bên trong mọi người, giờ khắc này, làm cho Lãnh Mặc Hiên có một loại ảo giác, giống như đứng ở phía trước bản thân mới là vương giả chân chính! Cái loại tư thái thượng vị giả (người ở vị trí phía trên cao) này, ngay cả trên người Thi Vân của Luyện Khí Tông đều không có xuất hiện qua.
Nhưng mà, thiếu nữ giống như quân vương này, ở ba năm trước, vẫn là một phế vật mặc người dẫm đạp mà thôi!
"Cố Nhược Vân, ngươi đây là đang làm gì?"
Đúng lúc này, một tiếng nói không dám tin truyền đến từ phía sau Cố Nhược Vân.
La Tướng Quân thế nào cũng không nghĩ tới, người muốn giết quân vương lại sẽ là Cố Nhược Vân, nhất thời, trong lòng hắn tràn qua một chút phức tạp, còn có thật sâu không hiểu.... ....
Hắn là không muốn đối đầu với Cố Nhược Vân, nhưng mà, hắn thân là Tướng Quân một quốc gia, phải bảo vệ tốt an toàn của quân vương, nhưng mà hắn lại tin tưởng, nữ tử như Cố Nhược Vân luôn luôn là có ân báo ân, có thù báo thù, vì sao nàng sẽ tiến vào hoàng cung?
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Tốt, Cố Nhược Vân, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả bệ hạ cũng dám đụng, ngươi là đang tìm cái chết!"
Khác với La Tướng Quân, Cố lão gia tử bỗng chốc đã giận lên, bàn tay to vung lên, cắn răng nói: "Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, bắt nữ nhân đại nghịch bất đạo này lại cho bản Tướng Quân!"
Cố Nhược Vân, vốn ta còn không biết đối phó ngươi thế nào, hiện tại là ngươi cho ta cơ hội này, lúc này đây, xem còn có ai có thể giúp ngươi.... .....
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân cũng không có liếc mắt nhìn Cố lão gia tử một cái, ánh mắt của nàng dừng ở phía trên khuôn mặt phức tạp của La Tướng Quân, nói: "Ba năm trước, ta cam đoan qua với người, bất luận sau này ta trưởng thành đến trình độ nào, ta cũng sẽ không làm khó hoàng tộc, điều kiện tiên quyết là, bọn họ không có trêu chọc ta!"
Kỳ thực, Cố Nhược Vân cũng không muốn trở mặt với La Tướng Quân.
Không chỉ vì hắn là phụ thân của La Âm, càng là bởi vì, ở lúc nàng còn nghèo túng, La Tướng Quân là một người duy nhất nói chuyện vì nàng.
Nhưng nếu La Tướng Quân ngăn cản nàng, vậy nàng cũng không có cách nào, mặc kệ như thế nào, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua Lăng Quý Phi!
La Tướng Quân thở dài, nói: "Nhược Vân, ngươi có thể nói với ta xảy ra chuyện gì hay không? Ta tin tưởng ngươi là nha đầu hiểu rõ lí lẽ, hơn nữa, ta cũng luôn luôn đối đãi với ngươi giống là chất nữ, nếu chuyện này lỗi không phải là ngươi, thúc thúc cũng sẽ tuân thủ lời hứa trước kia, không tham dự chuyện này!"
"La Tướng Quân, ngươi là đại tướng bản triều, có kẻ gian uy hiếp an toàn sinh mệnh của bệ hạ, ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn?"
Cố lão gia tử cười lạnh một tiếng, lão thật vất vả mới tóm được nhược điểm của La Tướng Quân, làm sao có thể cứ như vậy buông tha cho.
Nhưng mà, nghe được lời nói kia của lão mặc cho bất luận kẻ nào cũng không thể tin lão lại là thân sinh gia gia (ông nội ruột) của Cố Nhược Vân, giọng điệu này, thật giống như Cố Nhược Vân là kẻ thù không đội trời chung với lão, hận không thể làm cho nàng chết sớm.
La Tướng Quân không để ý đến lão, hắn nhìn Cố Nhược Vân, hỏi: "Nhược Vân, ngươi nói tất cả mọi chuyện với ta, cho dù ta không làm Tướng Quân này, cũng không thể làm cho chất nữ của ta bị oan!"