-
Chương 205
Bầu trời âm trầm, từ trên đó nhìn xuống thí thấy cả đại địa bị màn khí vụ mù mịt bao phủ, trận trận cuồng phong từ khắp bốn phía thổi tới, trong tiếng gió còn mang theo những tiếng gào thét khát máu, trong màn khí vụ mịt mùng thì đầy dẫy những bóng ảnh cao lớn đi qua lại, thỉnh thoảng từ trong đó còn vang ra những thanh âm cắn xé lẫn nhau.
Phong Vân Vô Kị từ trong trạng thái nhập định trường cửu mở mắt ra, một trận không khí hỗn trọc mang theo khí tức thối rữa từ ngoài động huyệt lùa vào, hơi cau đôi mày lại, Phong Vân Vô Kị chầm chậm đứng lên, nhìn vào màn khói mú mịt trước động huyệt, rồi bước chân đi ra ngoài ….
Sự ảo diệu của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp vượt xa sự dự liệu của vu, Phong Vân Vô Kị được Cổ Vu đưa vào trong Thời Không Nguyên Địa để lĩnh ngộ quy tắc trong thiên địa, nhưng cả quy tắc khắp thiên địa nhiều đến nhường nào? Dựa vào năng lực của một "người" thì lĩnh ngộ vĩnh viến không xong.
Một lượng lớn các tin tức liên quan đến các loại quy tắc dũng nhập vào trong đầu, những tin tức bàng đại, phức tạp và hỗn loạn đó vượt xa độ thâm ảo và nhằng nhịt của thái cực bình hành chi đạo do Thái Cực đạo nhân lưu lại, thậm chí là thiên tư của Phong Vân Vô Kị có thông đĩnh hơn di chăng nữa, cũng không có khả năng hoàn toạn ngộ thấu.
Đối với những tin tức bàng tạp đó, Phong Vân Vô Kị tịnh không vội tiêu hóa và hấp thu, mà là bảo trì tâm thái của một kẻ bàng quang, dùng một loại tâm thái hỗn độn mà phân chia những tin tức bàng tạp không cùng một loại quy tắc đó, sau đó thì lắp ghép và xây dựng lại thành hình trạng những sợi tơ tung hoàng đan xen lại với nhau mà bản thân nhìn thấy lúc ban đầu, nơi đó chính là "Thời Không Nguyên Địa" của riêng Phong Vân Vô Kị.
Sự phức tạp và bao la của quy tắc vượt xa võ học, trong thời gian các tổ vu khôi phục lại trạng thái tốt nhất của mình Phong Vân Vô Kị đều bắt đầu phân tích những quy tắc đó từ bên ngoài cùng, đó à một công việc bàng tạp, Phong Vân Vô Kị đã đem thần thức phân ra thành mấy ngàn phần, tuyệt đại bộ phận thần thức trong đó đều đang phân tích năm loại kiếm đạo, đặc biệt là chân tủy của thái cực chi đạo. Kiếm đạo hoàn mĩ – đệ lục trọng thiên của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đã hoàn thiện, nhưng đệ thất trọng, đệ bát trọng và thậm chí là cả đệ cửu trọng cong pháp còn đang trong quá trình thôi diễn và sáng tạo, phần cồn tác này tuyệt đối không thể dừng lại, điều này chú định Phong Vân Vô Kị không có quá nhiều tinh lực để đi phân tích quy tắc chi lực.
Nguyên nhân càng chủ yếu hơn nữa là quy tắc chi lực tuyệt đối không phải chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể hoàn thành, Phong Vân Vô Kị hoàn toàn cảm giác thấy, dù cho nắm giữ được tuyệt đại bộ phận đặc tính của một loại quy tắc thì cũng không nhất định là có thể phát huy được lực lượng của loại quy tắc này. Dù sao thì, không phải tất cả mọi quy tắc đều có tính công kích, mỗi quy tắc đều có vô số những đặc tính, có khá nhiều thành phần tin tức trọng yếu cấu thành quy tắc, nhưng hiểu rõ những thứ đó thì lại không có trợ lực trực tiếp đến việc nắm giữ quy tắc, tối đa thì những thần hoặc ma cũng chỉ có thể lợi dụng những thương hại do quy tắc đó sản sinh ra để tấn công mà thôi.
Trải qua việc phân tích khách quan mà lí trí, Phong Vân Vô Kị quyết định y nhiên vẫn lấy chuyện sáng tạo công pháp của kiếm đạo hoàn mĩ lên hàng đầu, mỗi một thàn thần thức khi hoàn thành xong nhiệm vụ được giao thì sẽ chuyển sang phân tích và nghiên cứu quy tắc chi lực trong ý thức hải.
Cảm thụ thấy ma khí hung dũng bành phái trong màn khói mù mịt, khóe miệng của Phong Vân Vô Kị lộ ra một nụ cười, ngón trỏ trên tay phải đưa ra, trên đầu ngón tay hiện ra một điểm khí đoàn dạng lốc xoáy đang không ngừng chuyển động, kèm theo đó là nhưng âm thanh loạt xoạt.
Phong Vân Vô Kị búng điểm khí đoàn to bằng ngón tay cái ra, điểm khí đoàn liền bay ra ngoài chẳng khác gì tên rời cung, khi bay đi được mấy chục trượng thì đốn thời giang rộng ra và hóa thành một phiến lưới mà bức về khắp tứ phía.
Trong hư không xuất hiện đạo đạo khe nứt chẳng khác gì rễ cây, chúng liên tục khoách triển ra trong màn khói mờ mịt ….
Tách tách!!
Một loạt những âm thanh lách tách truyền lại, tiếp đó là những tiếng kêu kinh khủng truyền lại. Bên trong màn khói mịt mùng, nhưng thần ma ở ngoài động huyệt của tổ vu liền chạy sâu vào trong màn khói, khiến cả đại địa đều chân động những tiếng bước chân, theo đó thì dần dần nó cũng đi xa va biến mất ….
Phong Vân Vô Kị phất bàn tay một cái, một cổ cuồng phong lướt qua, màn khói dày đặc ở trước động huyệt của các tổ vu liền phiêu tán ra xung quanh, khi nó tản ra hết thì lộ ra hàng loạt những thây cốt bàng đại, những thây cốt này đều vỡ nát tung tóe, toàn thân phân bố đầy những vết nứt mỏng manh, trông chẳng khác gì như bị vạn đao lăng trì vậy.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Cơn gió lướt qua, những hàng thi thể ở trước động huyệt của tổ vu liền rắc tắc mấy tiếng, sau đó thì tán lạc ra, biến thành những mảnh vỡ biến bố đầy mặt đất ….
"Chẳng trách lại có nhiều người lại lựa chọn không gian quy tắc, chỉ là nắm giữ một chút không gian chi lực, thì đã có lực sát thương cường đại đến thế! Không gian chi lực quả nhiên không hỗ danh là quy tắc có lực sát thương lớn nhất!" Phong Vân Vô Kị nhìn vào ngón tay trỏ của mình, lẩm bẩm nói.
Trong thần thức truyền lại một trận ba động khí tức, tâm niệm chớp động, tấm áo choàng của Cửu Mệnh Chiến Giáp liền phất lên trên không trung, tiếp đó thì Phong Vân Vô Kị xoay người lại. Ở trong một động huyệt bên phải, Cốt Vu đang sải bước đi tới, ông ấy nhìn vào những mảnh thây cốt vỡ biến bố đầy mặt đất, sau đó thì nhìn vào Phong Vân Vô Kị nói: "Không gian chi lực xác thật là quy tắc có lực thương hại lớn nhất, so với những quy tắc khác thì không gian chi lực cũng dễ dàng cảm ngộ hơn nhiều. Nhưng không gian chi lực chân chính thì không giản đơn như ngươi tưởng tượng đâu. Khi hai cao thủ có nắm giữ không gian chi lực đối chọi với nhau, phần quan kiện trong thắng bại sẽ nghiêng về bên nào có lí giải sâu hơn về không gian chi lực. Những ứng dụng đơn giản khi đối diện với những địch nhân cường đại chân chính thì chẳng có chút tác dụng gì. Nếu muốn trở thành cường giả chân chính, duy chỉ có lĩnh ngộ lực lượng và quy tắc của riêng mình."
Phong Vân Vô Kị nghiêm túc sắc mặt, khom người về phía Cốt Vu và nói: "Đa tạ tiền bối."
Cốt Vu thở dài một tiếng: "Lực lượng mà vu nắm giữ không được liệt vào quy tắc, càng không phải là pháp tắc. Đối với lực lượng mà ngươi muốn truy cầu thì vu căn bổn không thể giúp được gì, có thê đưa ngươi tới được Thời Không Nguyên Địa đã là nỗ lực lớn nhất của bọn ta rồi. Những gì ta nói với ngươi chính là lời của một cường giả thần cấp hậu kì nói với ta cả ngang vạn năm trước đây, lúc đó ta còn chưa là một tổ vu, hiện tại ta chuyển lại cho ngươi, còn về ý nghĩa cụ thể thì phải xem lí giải của ngươi thôi. Đối với chuyện này thì ta chịu, vu và võ dù sao cũng bất đồng."
"Vãn bối hiểu." Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời âm trầm, chầm chầm nói: " … còn bao lâu nữa sẽ đưa vãn bối rời khỏi nơi này?"
"Hy vọng ngươi đừng trách Vụ Vu, trên sự thật thì trách nhiệm của bọn ta quá trọng đại, bất kì sự sơ hốt nào cũng không được phép, đưa ngươi tiến vào đây đã chính là một lỗi lầm lớn -- -- tẫn quản là nếu như không tìm được Cửu Mệnh Chiến Giáp thì chắc chắn sẽ chết, nhưng hiện tại thì tộc ta còn chưa đủ mạnh để làm chuyện có mức độ nguy hiểm qua lớn. Hiện tại thì ngươi cũng đã có được Cửu Mệnh Chiến Giáp rồi, bọn ta chỉ hy vọng ngươi có thể trở thành một cường giả chân chính của tộc ta, trong thần ma chi chiến sẽ phát sinh trong tương lai mà hiến xuất một phần sức lực, như thế thì mới khôn gphuj được một phen khổ tâm của bọn ta."
Phong Vân Vô Kị liếc nhìn bộ Cửu Mệnh Chiến Giáp đen xì trên thân thể, sau đó thì thở dài: "Những gì tiền bối nói, vãn bối đã hiểu, bản thân vãn bổi cũng không hề sản sinh bất kì oán nộ nào với Vụ Vu tiền bối cả … đối kháng với thần ma, đó chính là phương hướng nỗ lực trước giờ của vãn bối, vãn bối không biết được bản thân sẽ làm được gì cho tộc nhân, nhưng vãn bối biết kiếp này của mình đã có ba lời thề, nếu như có thể thực hiện được thì cho dù có chết cũng cam!"
Bóng ảnh của U Vô Tà tiêu tán trong gió sau khi chết, mấy chục vạn bộ hài cốt biến dị ở thủy lao của Ma Giới, cùng với nụ cười an ủi của Thái Cực đạo nhân trước lúc chết lần lượt hiện lại trước mắt, một luồng khí lưu ấm áp chảy lướt qua trong tim.
Rắc rắc!
Phong Vân Vô Kị nắm chặt hai bàn tay lại, những tiếng răng rắc văng lên, trong mắt của Cốt Vu lóe lên thần sắc vui mừng, mở miệng nói: "Mỗi một người trong Thái Cổ đều có một trách nhiệm của riêng mình, bất quản trách nhiệm lớn hay nhỏ, loại trách nhiệm này đã được chú định ngay từ khi vị diện Thái Cổ xuất hiện. Ta rất cao hứng, ngươi không bị mê thất phương hướng khi nắm giữ lực lượng trong tay mình, chuyện này quả rất là khó."
Hống!
Sâu trong màn khí vụ liên tục truyền lại những tiếng gầm, sắc mặt của tổ vu tức thì biến đổi: "Mau quay về đi, khí huyết của cao thủ Thái Cổ quá cường liệt, nếu ở thêm một chốc nữa thì chỉ e là bọn chúng sẽ bị mùi huyết khí này kích thích đến điên cuồng, ngươi cần phải trở về Thái Cổ, nơi này chỉ có thể là không gian của vu!"
Phong Vân Vô Kị nhìn về phía xa, phát hiện ở sâu trong vụ khí ẩn ước có một cổ hồng quang mông lung phát ra, nghĩ đến gã đại ma thần màu đỏ, trong lòng của Phong Vân Vô Kị không khỏi giá lạnh, gật đầu nói: "Cũng được!"
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Phong Vân Vô Kị liền quay trở về động huyệt. Cốt Vu đứng ở cửa động mà múa máy những ngón tay gầy gò trong hư không, cùng lúc đó thì miệng không ngừng phát xuất ra những vu văn trầm thấp, mỗi một văn tự từ đầu ngón tay của Cốt Vu tiến nhập vào trong hư không, những tiếng gào thét trong màn khí vụ mù mịt cũng dần dần biến mất ….
Phong Vân Vô Kị ngồi xếp bằng ở trong động huyệt mà điều tức chân khí trong nội thể, hơ thở càng lúc càng dài, nhiệt độ trong thân thể cũng càng lúc càng hòa nhập vào trong hoàn cảnh, thần thức phá không bay đi, y phát hiện những thần ma cuồng bạo trong đám khói mù mịt quả nhiên là đã bình hòa hơn rất nhiều.
Bản thân tiến nhập vào trong thần ma chiến trường đã tạo ra cho các vị tổ vu rất nhiều phiền phức, Phong Vân Vô Kị không muốn trước khi li khai thần ma chiến trường lại tạo thêm phiền phức cho bọn họ, những thần ma đối với khát vọng huyết nhục cơ hồ như điên cuồng đó mặc dù không đủ để lo, nhưng sau khi có sự xuất hiện của "y" – kẻ đã từng tạo thành thương hại cự đại cho các vị tổ vu, thì bất kì hành động tiêu hao lực lượng nào đối với tổ vu đều sẽ có thể tạo thành những sai lầm không thể dung tha trong khi bọn họ đối mặ với "y".
Nếu như bởi vì bản thân mà các tổ vu bị "y" đồ sát, thì Phong Vân Vô Kị vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.
Bên trong động huyệt lân cận bước ra mấy vị tổ vu, bọn họ đặt mấy cái đầu lâu trên phần đất trống ở trước các động huyệt, sau đó thì mỗi một vị tổ vu đều đưa ra một cụ lục ngục khô lâu đặt xuống đất, tiếp đó thì quỳ xuống rồi nhắm mắt lại và ngâm xướng những chú văn thương lão nhưng hoang lương.
Từ trên đỉnh đầu của chín cái lục ngọc khô lâu dũng xuất đạo đạo quang trụ do những văn tự màu xanh đậm tổ thành, trong tiếng ngâm xướng vang dội thì chín đạo quang trụ ở chín phương hướng khác khác nhau đó xông thẳng lên trên bầu trời, đạo đạo văn tự lưu [dải văn tự/ dòng sông văn tự] kết thành một phiến quang tráo vòm cung màu lục bích.
"Phong Vân Vô Kị, đi ra đi, chuyện này không thể trì nghi." Cổ Vu nhìn vào trong động huyệt của Phong Vân Vô Kị mà nói, sau đó thì chín vị tổ vu vây lại thành một vòng, phân ra làm chín phương vị mà ngồi xếp bằng xuống dưới đất.
Phong Vân Vô Kị đứng thẳng người lên, lòng biết là đã đến lúc rời đi. Chân phải bước ra, Phong Vân Vô Kị bước đi ra khỏi động huyệt như nước chảy mây trôi, bước về phía các tổ vu.
Vụ Vu đang ngồi đúng chính với động huyệt mà Phong Vân Vô Kị đang bước ra, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị chậm rãi bước tới, mục quang quét qua đạo âm ảnh ở dưới chân, con ngươi không khỏi co rút lại.
"Chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Thanh âm của Cổ Vu truyền lại, tâm thần của Vụ Vu tức thì chấn động, gật đàu nói: "Đã ổn thỏa, có thể mở Vu Hồn Chi Môn rồi."
Bộ y bào trên người của chín vị tổ vu phất phơ lay động, một loạt những thanh âm thương tang nhưng hoang lương vang vọng khắp thiên địa, một cổ lực lượng khiến cho linh hồn chấn động triển khai ra xung quanh, cả thần ma chiến trường đều chấn động trong những tiếng ngâm xướng đó ….
Oanh! Oanh! ~~
Tròng màn quang tráo màu xanh đậm, mặt đất nơi nơi đều nứt nẻ ra, một trận bụi đất bốc lên trên không trung và di tản khắp cả kết giới.
Tách tách!!
Ngoài phạm vi ngồi xếp bằng của chín vị tổ vu, mặt đất chẳng khác gì mới trải qua một cơn hạn hán lâu dài, chỗ nào chỗ nấy cũng có những vết nứt nẻ sâu dài.
Ầm ầm!!
Trong màn kết giới của cả chín vị tổ vu, mặt đất chấn động kịch liệt, một vết nứt cự đại xuất hiện ở giữa hai vị tổ vu, từ trong khe nứt sâu hun hút đó phát ra trận trận cương phong, khiến cho đất đá xung quanh tung bay lên trên không trung.
Tiếp sau những trân cương phong đó, làn làn vụ khí đen xì bay ra và kết thành một hình dạng đầu lâu ở hai rìa của khe nứt, miệng của khô lâu há ra một cái thì liền có hai cổ hắc vụ bay lên trên không trung, sau đó thì uốn khúc và lan truyền ra xung quanh, tốc độ khoách triển cực kì chậm rãi.
Động tĩnh cự đại ở mảnh đất của tổ vu làm kinh động những thần ma ở trong thần ma chiến trường, kẻ nào kẻ nấy đều kinh nghi bất định thông qua trùng trùng không gian mà nhìn về phía của không gian tổ vu.
Hống! ~~
Đám đại ma thần tựa hồ như hiểu được ý đồ của các tổ vu, đột nhiên hắn ta ưỡn ngực lên và phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, cả mười ba gã đại ma thần đồng loạt phát ra những tiếng gầm phẫn nộ, lệnh cho mọi thần ma trong không gian thần ma tiến về phía không gian tổ vu.
Bên ngoài dải địa đái bên ngoài quang trụ do những cụ khô lâu lục ngục phát ra, trong màn khói dày đặc đông nghịt những bóng ảnh to lớn của thần ma.
"Mau ngăn cản bọn chúng …." Một thanh âm thô rát và vang dội truyền lại, một gã đại ma thàn màu đỏ chỉ về phía những tổ vu trong màn quang tráo phía trước đó mà gầm lên.
Vô cùng vô tận những thần ma từ khắp các phương hướng ập tới và đâm sầm vào kết giới do chín vị tổ vu tạo thành.
Oanh!
Đạo đạo hắc ảnh bàng đại đâm ầm vào trên kết giới của các tổ vu, khiến cho cả kết giới màu xanh đậm trở nên chấn động kịch liệt, nhưng y nhiên vẫn rất là vững chắc. Ngược lại thì những tàn hồn của những thần ma đâm vào trên kết giới liền phát ra những tiếng thét thê thảm, sau đó thì thối lui về phía sau, chỗ mà bọn chúng tiếp xúc với màn kết giới màu xanh bùng lên đạo đạo khói trắng.
"Không được đình chỉ … tiếp tục …." Một đạo thân ảnh màu đổ cự đại từ các phương hướng bước tới, trong sát na những đạo thân ảnh đó ấn nhập vào trong mắt thì hồn thân của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động: "Tới rồi!"
Mười ba gã đại ma thần màu đỏ ở trong không gian thần ma đã xuất hiện tám gã, kẻ nào kẻ nấy đều phẫn nộ gầm rống, không ngừng chỉ huy những thần ma ở phụ cận lao về phía kết giới màu xanh đậm.
Ầm ầm!
Lại một tiếng va chạm cự đại, kết giới của vu sau khi chấn động kịch liệt một cái thì lại ổn định như cũ, nhưng hết đợt này thì lại đến những đợt va chạm khác, vô số thần ma ồ ạt đâm sầm vào kết giới chẳng khác gì thủy triều.
Rắc!
Một tiếng nứt truyền tới, tâm thần của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, dọc theo âm thanh nhìn sang thì thấy trên một cụ đầu lâu lục ngọc chôn ở phía nam xuất hiện một khe nứt cực kì tinh tế.
"Không ổn, cái kết giới này chỉ e là sắp bị phá rồi." Thầm nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn lại một lần nữa thì thấy tốc độ khoách triển của khe nứt không gian y nhiên vẫn rất là chậm rãi, ở giữ hai cái bóng hình nón nhọn là vô số những sợi tơ hắc sắc từ trung gian lan rộng ra hai phía và hợp cả hai thành một, ở trung gian của hai đạo âm ảnh thoáng ẩn thoáng hiện một cái bóng khô lâu.
Các tổ vu hiển nhiên là biết được mức độ nguy cấp của tình hình, nên càng gia tăng tốc độ ngâm xướng vu chú.
"Tránh ra!" Một thanh âm trầm thấp truyền lại, trong màn khí vụ mù mịt có năm gã đại ma thần màu đỏ bước ra, mười ba gã đại ma thàn màu đỏ tương hỗ nhìn nhau một cái, sau đó thì đồng loạt gầm lên một tiếng rồi đâm sầm vào kết giới.
Rắc!
Những khe nứt trên khô lâu lục ngọc tấn tốc gia tăng, trên kết giới màu xanh đậm cũng theo đó mà hiện ra mấy vết nứt, nhưng những vết nứt đó rất nhanh sau đó lại tấn tốc khép lại và biến mất.
Đang đúng lúc Phong Vân Vô Kị định ra tay, thấy thấy tình huống diễn ra như thế, nên lại thở phù ra một hơi, tâm tình thả lỏng đi không ít, xoay đầu lại thì nhìn thấy cánh cửa vòm cung cao mấy trượng ở trung gian các vị tổ vu sắp thành hình, chiếc đầu lâu màu xám cự đại cũng dần dần thành hình, Phong Vân Vô Kị cũng đã nhing thấy những làn hỏa vụ từ trong hốc mắt của nó phun ra -- -- hình tượng của cái cửa lớn này rất là giống với chiếc xương đầu ở chính giữa Vu Hồn Chi Môn, điểm khác biệt duy nhất là ở nhan sắc, một bên là xương trắng, còn một bên là màu xám đen.
Chỉ một chốc lát nữa thôi thì thông đạo đi tới Vu Hồn Chi Môn có thể mở ra rồi, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn vào mười ba gã đại ma thần màu đỏ khủng bố bên ngoài kết giới, đại não tấn tốc vận chuyển, kết quả cuối cùng có được là ngay khi mười ba gã đại ma thần màu đỏ đó chấn tan cái kết giới này thì cũng chính là lúc bản thân an nhiên li khai, nên vì thế cũng an tâm trở lại, không thèm lí tới nữa, tin tưởng khi không còn bản thân nữa thì chín vị tổ vu có khả năng thối lui dễ dàng.
Chín vị tổ vu có khả năng tồn tại ở nơi này lâu như thế, tất có đạo lí của nó, đó chính là nguyên nhân mà Phong Vân Vô Kị lại tự tin như thế.
Ngay đúng lúc này thì dị biến đột nhiên phát sinh, một đám mây đen mang theo những ánh chớp từ phía chân trời ập tới, chỉ trong chớp mắt đã ở bên trên cái kết giới của các vị tổ vu. Ma khí hung dũng từ dưới mặt đất của thần ma chiến trường điên cuồng bốc lên, tieps đó là một cổ khí tức cường đại đến mức đủ để khiến cho thiên địa sập đổ từ chân trời lao vút tới, bóng người còn chưa hiện ra thì trên kết giới đã xuất hiện một khe nứt, những thanh âm rắc rắc vang lên không ngừng.
"Phong Vân Vô Kị, mau đi ra!" Một thanh âm thương lão nhưng khản đặc truyền lại.
Phong Vân Vô Kị tấn tốc chuyển thân lao về phía Vu Hồn Chi Môn đã thành hình như chớp giật, ngay trong sát na y chuyển thân thì cả kết giới của vu bất thình lình nổ tung ra ….
Phong Vân Vô Kị quay đầu nhin flaij thì thấy một hắc ảnh mang hắc bào, mặt có đeo mặt nạ ngân sắc đang tấn tốc thu hồi tay phải lại, ở sau lưng y phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, hai đạo hắc ảnh cự đại từ sau lưng của y triển khai ra ….
Phong Vân Vô Kị từ trong trạng thái nhập định trường cửu mở mắt ra, một trận không khí hỗn trọc mang theo khí tức thối rữa từ ngoài động huyệt lùa vào, hơi cau đôi mày lại, Phong Vân Vô Kị chầm chậm đứng lên, nhìn vào màn khói mú mịt trước động huyệt, rồi bước chân đi ra ngoài ….
Sự ảo diệu của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp vượt xa sự dự liệu của vu, Phong Vân Vô Kị được Cổ Vu đưa vào trong Thời Không Nguyên Địa để lĩnh ngộ quy tắc trong thiên địa, nhưng cả quy tắc khắp thiên địa nhiều đến nhường nào? Dựa vào năng lực của một "người" thì lĩnh ngộ vĩnh viến không xong.
Một lượng lớn các tin tức liên quan đến các loại quy tắc dũng nhập vào trong đầu, những tin tức bàng đại, phức tạp và hỗn loạn đó vượt xa độ thâm ảo và nhằng nhịt của thái cực bình hành chi đạo do Thái Cực đạo nhân lưu lại, thậm chí là thiên tư của Phong Vân Vô Kị có thông đĩnh hơn di chăng nữa, cũng không có khả năng hoàn toạn ngộ thấu.
Đối với những tin tức bàng tạp đó, Phong Vân Vô Kị tịnh không vội tiêu hóa và hấp thu, mà là bảo trì tâm thái của một kẻ bàng quang, dùng một loại tâm thái hỗn độn mà phân chia những tin tức bàng tạp không cùng một loại quy tắc đó, sau đó thì lắp ghép và xây dựng lại thành hình trạng những sợi tơ tung hoàng đan xen lại với nhau mà bản thân nhìn thấy lúc ban đầu, nơi đó chính là "Thời Không Nguyên Địa" của riêng Phong Vân Vô Kị.
Sự phức tạp và bao la của quy tắc vượt xa võ học, trong thời gian các tổ vu khôi phục lại trạng thái tốt nhất của mình Phong Vân Vô Kị đều bắt đầu phân tích những quy tắc đó từ bên ngoài cùng, đó à một công việc bàng tạp, Phong Vân Vô Kị đã đem thần thức phân ra thành mấy ngàn phần, tuyệt đại bộ phận thần thức trong đó đều đang phân tích năm loại kiếm đạo, đặc biệt là chân tủy của thái cực chi đạo. Kiếm đạo hoàn mĩ – đệ lục trọng thiên của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đã hoàn thiện, nhưng đệ thất trọng, đệ bát trọng và thậm chí là cả đệ cửu trọng cong pháp còn đang trong quá trình thôi diễn và sáng tạo, phần cồn tác này tuyệt đối không thể dừng lại, điều này chú định Phong Vân Vô Kị không có quá nhiều tinh lực để đi phân tích quy tắc chi lực.
Nguyên nhân càng chủ yếu hơn nữa là quy tắc chi lực tuyệt đối không phải chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể hoàn thành, Phong Vân Vô Kị hoàn toàn cảm giác thấy, dù cho nắm giữ được tuyệt đại bộ phận đặc tính của một loại quy tắc thì cũng không nhất định là có thể phát huy được lực lượng của loại quy tắc này. Dù sao thì, không phải tất cả mọi quy tắc đều có tính công kích, mỗi quy tắc đều có vô số những đặc tính, có khá nhiều thành phần tin tức trọng yếu cấu thành quy tắc, nhưng hiểu rõ những thứ đó thì lại không có trợ lực trực tiếp đến việc nắm giữ quy tắc, tối đa thì những thần hoặc ma cũng chỉ có thể lợi dụng những thương hại do quy tắc đó sản sinh ra để tấn công mà thôi.
Trải qua việc phân tích khách quan mà lí trí, Phong Vân Vô Kị quyết định y nhiên vẫn lấy chuyện sáng tạo công pháp của kiếm đạo hoàn mĩ lên hàng đầu, mỗi một thàn thần thức khi hoàn thành xong nhiệm vụ được giao thì sẽ chuyển sang phân tích và nghiên cứu quy tắc chi lực trong ý thức hải.
Cảm thụ thấy ma khí hung dũng bành phái trong màn khói mù mịt, khóe miệng của Phong Vân Vô Kị lộ ra một nụ cười, ngón trỏ trên tay phải đưa ra, trên đầu ngón tay hiện ra một điểm khí đoàn dạng lốc xoáy đang không ngừng chuyển động, kèm theo đó là nhưng âm thanh loạt xoạt.
Phong Vân Vô Kị búng điểm khí đoàn to bằng ngón tay cái ra, điểm khí đoàn liền bay ra ngoài chẳng khác gì tên rời cung, khi bay đi được mấy chục trượng thì đốn thời giang rộng ra và hóa thành một phiến lưới mà bức về khắp tứ phía.
Trong hư không xuất hiện đạo đạo khe nứt chẳng khác gì rễ cây, chúng liên tục khoách triển ra trong màn khói mờ mịt ….
Tách tách!!
Một loạt những âm thanh lách tách truyền lại, tiếp đó là những tiếng kêu kinh khủng truyền lại. Bên trong màn khói mịt mùng, nhưng thần ma ở ngoài động huyệt của tổ vu liền chạy sâu vào trong màn khói, khiến cả đại địa đều chân động những tiếng bước chân, theo đó thì dần dần nó cũng đi xa va biến mất ….
Phong Vân Vô Kị phất bàn tay một cái, một cổ cuồng phong lướt qua, màn khói dày đặc ở trước động huyệt của các tổ vu liền phiêu tán ra xung quanh, khi nó tản ra hết thì lộ ra hàng loạt những thây cốt bàng đại, những thây cốt này đều vỡ nát tung tóe, toàn thân phân bố đầy những vết nứt mỏng manh, trông chẳng khác gì như bị vạn đao lăng trì vậy.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Cơn gió lướt qua, những hàng thi thể ở trước động huyệt của tổ vu liền rắc tắc mấy tiếng, sau đó thì tán lạc ra, biến thành những mảnh vỡ biến bố đầy mặt đất ….
"Chẳng trách lại có nhiều người lại lựa chọn không gian quy tắc, chỉ là nắm giữ một chút không gian chi lực, thì đã có lực sát thương cường đại đến thế! Không gian chi lực quả nhiên không hỗ danh là quy tắc có lực sát thương lớn nhất!" Phong Vân Vô Kị nhìn vào ngón tay trỏ của mình, lẩm bẩm nói.
Trong thần thức truyền lại một trận ba động khí tức, tâm niệm chớp động, tấm áo choàng của Cửu Mệnh Chiến Giáp liền phất lên trên không trung, tiếp đó thì Phong Vân Vô Kị xoay người lại. Ở trong một động huyệt bên phải, Cốt Vu đang sải bước đi tới, ông ấy nhìn vào những mảnh thây cốt vỡ biến bố đầy mặt đất, sau đó thì nhìn vào Phong Vân Vô Kị nói: "Không gian chi lực xác thật là quy tắc có lực thương hại lớn nhất, so với những quy tắc khác thì không gian chi lực cũng dễ dàng cảm ngộ hơn nhiều. Nhưng không gian chi lực chân chính thì không giản đơn như ngươi tưởng tượng đâu. Khi hai cao thủ có nắm giữ không gian chi lực đối chọi với nhau, phần quan kiện trong thắng bại sẽ nghiêng về bên nào có lí giải sâu hơn về không gian chi lực. Những ứng dụng đơn giản khi đối diện với những địch nhân cường đại chân chính thì chẳng có chút tác dụng gì. Nếu muốn trở thành cường giả chân chính, duy chỉ có lĩnh ngộ lực lượng và quy tắc của riêng mình."
Phong Vân Vô Kị nghiêm túc sắc mặt, khom người về phía Cốt Vu và nói: "Đa tạ tiền bối."
Cốt Vu thở dài một tiếng: "Lực lượng mà vu nắm giữ không được liệt vào quy tắc, càng không phải là pháp tắc. Đối với lực lượng mà ngươi muốn truy cầu thì vu căn bổn không thể giúp được gì, có thê đưa ngươi tới được Thời Không Nguyên Địa đã là nỗ lực lớn nhất của bọn ta rồi. Những gì ta nói với ngươi chính là lời của một cường giả thần cấp hậu kì nói với ta cả ngang vạn năm trước đây, lúc đó ta còn chưa là một tổ vu, hiện tại ta chuyển lại cho ngươi, còn về ý nghĩa cụ thể thì phải xem lí giải của ngươi thôi. Đối với chuyện này thì ta chịu, vu và võ dù sao cũng bất đồng."
"Vãn bối hiểu." Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời âm trầm, chầm chầm nói: " … còn bao lâu nữa sẽ đưa vãn bối rời khỏi nơi này?"
"Hy vọng ngươi đừng trách Vụ Vu, trên sự thật thì trách nhiệm của bọn ta quá trọng đại, bất kì sự sơ hốt nào cũng không được phép, đưa ngươi tiến vào đây đã chính là một lỗi lầm lớn -- -- tẫn quản là nếu như không tìm được Cửu Mệnh Chiến Giáp thì chắc chắn sẽ chết, nhưng hiện tại thì tộc ta còn chưa đủ mạnh để làm chuyện có mức độ nguy hiểm qua lớn. Hiện tại thì ngươi cũng đã có được Cửu Mệnh Chiến Giáp rồi, bọn ta chỉ hy vọng ngươi có thể trở thành một cường giả chân chính của tộc ta, trong thần ma chi chiến sẽ phát sinh trong tương lai mà hiến xuất một phần sức lực, như thế thì mới khôn gphuj được một phen khổ tâm của bọn ta."
Phong Vân Vô Kị liếc nhìn bộ Cửu Mệnh Chiến Giáp đen xì trên thân thể, sau đó thì thở dài: "Những gì tiền bối nói, vãn bối đã hiểu, bản thân vãn bổi cũng không hề sản sinh bất kì oán nộ nào với Vụ Vu tiền bối cả … đối kháng với thần ma, đó chính là phương hướng nỗ lực trước giờ của vãn bối, vãn bối không biết được bản thân sẽ làm được gì cho tộc nhân, nhưng vãn bối biết kiếp này của mình đã có ba lời thề, nếu như có thể thực hiện được thì cho dù có chết cũng cam!"
Bóng ảnh của U Vô Tà tiêu tán trong gió sau khi chết, mấy chục vạn bộ hài cốt biến dị ở thủy lao của Ma Giới, cùng với nụ cười an ủi của Thái Cực đạo nhân trước lúc chết lần lượt hiện lại trước mắt, một luồng khí lưu ấm áp chảy lướt qua trong tim.
Rắc rắc!
Phong Vân Vô Kị nắm chặt hai bàn tay lại, những tiếng răng rắc văng lên, trong mắt của Cốt Vu lóe lên thần sắc vui mừng, mở miệng nói: "Mỗi một người trong Thái Cổ đều có một trách nhiệm của riêng mình, bất quản trách nhiệm lớn hay nhỏ, loại trách nhiệm này đã được chú định ngay từ khi vị diện Thái Cổ xuất hiện. Ta rất cao hứng, ngươi không bị mê thất phương hướng khi nắm giữ lực lượng trong tay mình, chuyện này quả rất là khó."
Hống!
Sâu trong màn khí vụ liên tục truyền lại những tiếng gầm, sắc mặt của tổ vu tức thì biến đổi: "Mau quay về đi, khí huyết của cao thủ Thái Cổ quá cường liệt, nếu ở thêm một chốc nữa thì chỉ e là bọn chúng sẽ bị mùi huyết khí này kích thích đến điên cuồng, ngươi cần phải trở về Thái Cổ, nơi này chỉ có thể là không gian của vu!"
Phong Vân Vô Kị nhìn về phía xa, phát hiện ở sâu trong vụ khí ẩn ước có một cổ hồng quang mông lung phát ra, nghĩ đến gã đại ma thần màu đỏ, trong lòng của Phong Vân Vô Kị không khỏi giá lạnh, gật đầu nói: "Cũng được!"
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Phong Vân Vô Kị liền quay trở về động huyệt. Cốt Vu đứng ở cửa động mà múa máy những ngón tay gầy gò trong hư không, cùng lúc đó thì miệng không ngừng phát xuất ra những vu văn trầm thấp, mỗi một văn tự từ đầu ngón tay của Cốt Vu tiến nhập vào trong hư không, những tiếng gào thét trong màn khí vụ mù mịt cũng dần dần biến mất ….
Phong Vân Vô Kị ngồi xếp bằng ở trong động huyệt mà điều tức chân khí trong nội thể, hơ thở càng lúc càng dài, nhiệt độ trong thân thể cũng càng lúc càng hòa nhập vào trong hoàn cảnh, thần thức phá không bay đi, y phát hiện những thần ma cuồng bạo trong đám khói mù mịt quả nhiên là đã bình hòa hơn rất nhiều.
Bản thân tiến nhập vào trong thần ma chiến trường đã tạo ra cho các vị tổ vu rất nhiều phiền phức, Phong Vân Vô Kị không muốn trước khi li khai thần ma chiến trường lại tạo thêm phiền phức cho bọn họ, những thần ma đối với khát vọng huyết nhục cơ hồ như điên cuồng đó mặc dù không đủ để lo, nhưng sau khi có sự xuất hiện của "y" – kẻ đã từng tạo thành thương hại cự đại cho các vị tổ vu, thì bất kì hành động tiêu hao lực lượng nào đối với tổ vu đều sẽ có thể tạo thành những sai lầm không thể dung tha trong khi bọn họ đối mặ với "y".
Nếu như bởi vì bản thân mà các tổ vu bị "y" đồ sát, thì Phong Vân Vô Kị vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.
Bên trong động huyệt lân cận bước ra mấy vị tổ vu, bọn họ đặt mấy cái đầu lâu trên phần đất trống ở trước các động huyệt, sau đó thì mỗi một vị tổ vu đều đưa ra một cụ lục ngục khô lâu đặt xuống đất, tiếp đó thì quỳ xuống rồi nhắm mắt lại và ngâm xướng những chú văn thương lão nhưng hoang lương.
Từ trên đỉnh đầu của chín cái lục ngọc khô lâu dũng xuất đạo đạo quang trụ do những văn tự màu xanh đậm tổ thành, trong tiếng ngâm xướng vang dội thì chín đạo quang trụ ở chín phương hướng khác khác nhau đó xông thẳng lên trên bầu trời, đạo đạo văn tự lưu [dải văn tự/ dòng sông văn tự] kết thành một phiến quang tráo vòm cung màu lục bích.
"Phong Vân Vô Kị, đi ra đi, chuyện này không thể trì nghi." Cổ Vu nhìn vào trong động huyệt của Phong Vân Vô Kị mà nói, sau đó thì chín vị tổ vu vây lại thành một vòng, phân ra làm chín phương vị mà ngồi xếp bằng xuống dưới đất.
Phong Vân Vô Kị đứng thẳng người lên, lòng biết là đã đến lúc rời đi. Chân phải bước ra, Phong Vân Vô Kị bước đi ra khỏi động huyệt như nước chảy mây trôi, bước về phía các tổ vu.
Vụ Vu đang ngồi đúng chính với động huyệt mà Phong Vân Vô Kị đang bước ra, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị chậm rãi bước tới, mục quang quét qua đạo âm ảnh ở dưới chân, con ngươi không khỏi co rút lại.
"Chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Thanh âm của Cổ Vu truyền lại, tâm thần của Vụ Vu tức thì chấn động, gật đàu nói: "Đã ổn thỏa, có thể mở Vu Hồn Chi Môn rồi."
Bộ y bào trên người của chín vị tổ vu phất phơ lay động, một loạt những thanh âm thương tang nhưng hoang lương vang vọng khắp thiên địa, một cổ lực lượng khiến cho linh hồn chấn động triển khai ra xung quanh, cả thần ma chiến trường đều chấn động trong những tiếng ngâm xướng đó ….
Oanh! Oanh! ~~
Tròng màn quang tráo màu xanh đậm, mặt đất nơi nơi đều nứt nẻ ra, một trận bụi đất bốc lên trên không trung và di tản khắp cả kết giới.
Tách tách!!
Ngoài phạm vi ngồi xếp bằng của chín vị tổ vu, mặt đất chẳng khác gì mới trải qua một cơn hạn hán lâu dài, chỗ nào chỗ nấy cũng có những vết nứt nẻ sâu dài.
Ầm ầm!!
Trong màn kết giới của cả chín vị tổ vu, mặt đất chấn động kịch liệt, một vết nứt cự đại xuất hiện ở giữa hai vị tổ vu, từ trong khe nứt sâu hun hút đó phát ra trận trận cương phong, khiến cho đất đá xung quanh tung bay lên trên không trung.
Tiếp sau những trân cương phong đó, làn làn vụ khí đen xì bay ra và kết thành một hình dạng đầu lâu ở hai rìa của khe nứt, miệng của khô lâu há ra một cái thì liền có hai cổ hắc vụ bay lên trên không trung, sau đó thì uốn khúc và lan truyền ra xung quanh, tốc độ khoách triển cực kì chậm rãi.
Động tĩnh cự đại ở mảnh đất của tổ vu làm kinh động những thần ma ở trong thần ma chiến trường, kẻ nào kẻ nấy đều kinh nghi bất định thông qua trùng trùng không gian mà nhìn về phía của không gian tổ vu.
Hống! ~~
Đám đại ma thần tựa hồ như hiểu được ý đồ của các tổ vu, đột nhiên hắn ta ưỡn ngực lên và phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, cả mười ba gã đại ma thần đồng loạt phát ra những tiếng gầm phẫn nộ, lệnh cho mọi thần ma trong không gian thần ma tiến về phía không gian tổ vu.
Bên ngoài dải địa đái bên ngoài quang trụ do những cụ khô lâu lục ngục phát ra, trong màn khói dày đặc đông nghịt những bóng ảnh to lớn của thần ma.
"Mau ngăn cản bọn chúng …." Một thanh âm thô rát và vang dội truyền lại, một gã đại ma thàn màu đỏ chỉ về phía những tổ vu trong màn quang tráo phía trước đó mà gầm lên.
Vô cùng vô tận những thần ma từ khắp các phương hướng ập tới và đâm sầm vào kết giới do chín vị tổ vu tạo thành.
Oanh!
Đạo đạo hắc ảnh bàng đại đâm ầm vào trên kết giới của các tổ vu, khiến cho cả kết giới màu xanh đậm trở nên chấn động kịch liệt, nhưng y nhiên vẫn rất là vững chắc. Ngược lại thì những tàn hồn của những thần ma đâm vào trên kết giới liền phát ra những tiếng thét thê thảm, sau đó thì thối lui về phía sau, chỗ mà bọn chúng tiếp xúc với màn kết giới màu xanh bùng lên đạo đạo khói trắng.
"Không được đình chỉ … tiếp tục …." Một đạo thân ảnh màu đổ cự đại từ các phương hướng bước tới, trong sát na những đạo thân ảnh đó ấn nhập vào trong mắt thì hồn thân của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động: "Tới rồi!"
Mười ba gã đại ma thần màu đỏ ở trong không gian thần ma đã xuất hiện tám gã, kẻ nào kẻ nấy đều phẫn nộ gầm rống, không ngừng chỉ huy những thần ma ở phụ cận lao về phía kết giới màu xanh đậm.
Ầm ầm!
Lại một tiếng va chạm cự đại, kết giới của vu sau khi chấn động kịch liệt một cái thì lại ổn định như cũ, nhưng hết đợt này thì lại đến những đợt va chạm khác, vô số thần ma ồ ạt đâm sầm vào kết giới chẳng khác gì thủy triều.
Rắc!
Một tiếng nứt truyền tới, tâm thần của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, dọc theo âm thanh nhìn sang thì thấy trên một cụ đầu lâu lục ngọc chôn ở phía nam xuất hiện một khe nứt cực kì tinh tế.
"Không ổn, cái kết giới này chỉ e là sắp bị phá rồi." Thầm nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn lại một lần nữa thì thấy tốc độ khoách triển của khe nứt không gian y nhiên vẫn rất là chậm rãi, ở giữ hai cái bóng hình nón nhọn là vô số những sợi tơ hắc sắc từ trung gian lan rộng ra hai phía và hợp cả hai thành một, ở trung gian của hai đạo âm ảnh thoáng ẩn thoáng hiện một cái bóng khô lâu.
Các tổ vu hiển nhiên là biết được mức độ nguy cấp của tình hình, nên càng gia tăng tốc độ ngâm xướng vu chú.
"Tránh ra!" Một thanh âm trầm thấp truyền lại, trong màn khí vụ mù mịt có năm gã đại ma thần màu đỏ bước ra, mười ba gã đại ma thàn màu đỏ tương hỗ nhìn nhau một cái, sau đó thì đồng loạt gầm lên một tiếng rồi đâm sầm vào kết giới.
Rắc!
Những khe nứt trên khô lâu lục ngọc tấn tốc gia tăng, trên kết giới màu xanh đậm cũng theo đó mà hiện ra mấy vết nứt, nhưng những vết nứt đó rất nhanh sau đó lại tấn tốc khép lại và biến mất.
Đang đúng lúc Phong Vân Vô Kị định ra tay, thấy thấy tình huống diễn ra như thế, nên lại thở phù ra một hơi, tâm tình thả lỏng đi không ít, xoay đầu lại thì nhìn thấy cánh cửa vòm cung cao mấy trượng ở trung gian các vị tổ vu sắp thành hình, chiếc đầu lâu màu xám cự đại cũng dần dần thành hình, Phong Vân Vô Kị cũng đã nhing thấy những làn hỏa vụ từ trong hốc mắt của nó phun ra -- -- hình tượng của cái cửa lớn này rất là giống với chiếc xương đầu ở chính giữa Vu Hồn Chi Môn, điểm khác biệt duy nhất là ở nhan sắc, một bên là xương trắng, còn một bên là màu xám đen.
Chỉ một chốc lát nữa thôi thì thông đạo đi tới Vu Hồn Chi Môn có thể mở ra rồi, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn vào mười ba gã đại ma thần màu đỏ khủng bố bên ngoài kết giới, đại não tấn tốc vận chuyển, kết quả cuối cùng có được là ngay khi mười ba gã đại ma thần màu đỏ đó chấn tan cái kết giới này thì cũng chính là lúc bản thân an nhiên li khai, nên vì thế cũng an tâm trở lại, không thèm lí tới nữa, tin tưởng khi không còn bản thân nữa thì chín vị tổ vu có khả năng thối lui dễ dàng.
Chín vị tổ vu có khả năng tồn tại ở nơi này lâu như thế, tất có đạo lí của nó, đó chính là nguyên nhân mà Phong Vân Vô Kị lại tự tin như thế.
Ngay đúng lúc này thì dị biến đột nhiên phát sinh, một đám mây đen mang theo những ánh chớp từ phía chân trời ập tới, chỉ trong chớp mắt đã ở bên trên cái kết giới của các vị tổ vu. Ma khí hung dũng từ dưới mặt đất của thần ma chiến trường điên cuồng bốc lên, tieps đó là một cổ khí tức cường đại đến mức đủ để khiến cho thiên địa sập đổ từ chân trời lao vút tới, bóng người còn chưa hiện ra thì trên kết giới đã xuất hiện một khe nứt, những thanh âm rắc rắc vang lên không ngừng.
"Phong Vân Vô Kị, mau đi ra!" Một thanh âm thương lão nhưng khản đặc truyền lại.
Phong Vân Vô Kị tấn tốc chuyển thân lao về phía Vu Hồn Chi Môn đã thành hình như chớp giật, ngay trong sát na y chuyển thân thì cả kết giới của vu bất thình lình nổ tung ra ….
Phong Vân Vô Kị quay đầu nhin flaij thì thấy một hắc ảnh mang hắc bào, mặt có đeo mặt nạ ngân sắc đang tấn tốc thu hồi tay phải lại, ở sau lưng y phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, hai đạo hắc ảnh cự đại từ sau lưng của y triển khai ra ….