Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Cả đám lão đầu tử Lam Ngọc Môn chắp tay lĩnh mệnh, đặc biệt nghe lời, dễ quản hơn nhiều so với bọn Tống Phù trước đó, xem ra Hồng Trường Hải Hồng trưởng lão vì lấy công chuộc tội đã bỏ ra không ít công phu.
- Đi!
Miêu Nghị tung mình lên lưng long câu, dẫn dắt Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm đạp tuyết vội vã đi.
Lần này không mang nhiều người như trước, chỉ mang theo hai tên cao thủ cấp Thanh Liên. Nếu như cấp Thanh Liên cũng không bảo vệ được mình, vậy dẫn theo những người khác suy đoán cũng là chịu chết.
Đông Lai động để lại mười tám tên đệ tử Lam Ngọc Môn cộng thêm Diêm Tu trông chừng, Miêu Nghị suy đoán cũng không có vấn đề gì. Có trận thế này bảo vệ cho Đông Lai động, suy đoán động phủ bình thường không thể nào đánh nổi, trừ phi gặp lại đại tập kích giống như lần trước vậy...
Lúc Miêu Nghị sắp đến Trấn Hải sơn, dọc đường lại vô tình gặp Công Tôn Vũ dẫn dắt một tên thủ hạ chạy tới Trấn Hải sơn.
Công Tôn Vũ hôm nay cũng chỉ có một tên thủ hạ, không có biện pháp, hôm nay Trấn Hải sơn đang thiếu người.
Cho nên dọc trên đường đi Công Tôn Vũ phải nơm nớp lo lắng đề phòng, để mất Nguyện Lực Châu cũng không phải là chuyện nhỏ, có thể tới tai Lục Thánh chứ chẳng chơi.
Lúc thấy Miêu Nghị là ở ngã ba, Công Tôn Vũ từ xa vội gọi:
- Miêu động chủ chờ đã…
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, giơ tay lên, ba kỵ sĩ giảm tốc độ lại, đợi người đến đuổi kịp hỏi:
- Công Tôn động chủ có gì chỉ giáo?
Công Tôn Vũ cười khổ nói:
- Làm bạn, hôm nay không có nhân thủ hộ tống Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị không nhịn được cười hắc hắc, có hơi đắc ý. Toàn bộ Trấn Hải sơn chỉ có nhân mã của hắn nhiều nhất, nếu như hắn mất hứng, tiêu diệt toàn bộ Trấn Hải sơn cũng không có vấn đề gì.
Hai bên kết bạn đến Trấn Hải sơn, để lại thủ hạ chờ ở bên ngoài, hai người vừa vào điện sau viện liền thấy Hồng Miên, Lục Liễu đón, lập tức song song ôm quyền nói:
- Ra mắt Đại cô cô, tiểu cô cô.
Ai ngờ Hồng Miên, Lục Liễu lại song song hướng về phía Miêu Nghị đường đường chính chính khom người thi lễ một cái, khiến cho Miêu Nghị có hơi luống cuống tay chân, đỡ lại không tiện. Nam nữ thụ thụ bất thân, đây cũng không phải là thị nữ hắn, không đỡ lại không tốt:
- Đại cô cô tiểu cô cô chớ mang ta ra ta đùa giỡn.
Hồng Miên nghiêm trang nói:
- Chúng ta đều nghe nói là Miêu động chủ bất chấp tính mạng một người một long câu tiến vào trùng vây cứu mạng sơn chủ, hẳn nên nhận một xá của chúng ta.
Hết thảy thị nữ đều nương nhờ vào chủ nhân, chủ nhân vinh hoa phú quý các nàng cũng gà chó thăng thiên, chủ nhân rơi đài vất vả, các nàng cũng thành tiện tỳ, đích xác là thật lòng cảm tạ Miêu Nghị.
Thì ra là như vậy, có lương tâm hơn tiện nhân kia nhiều, lão tử cứu nàng ngay cả câu cảm tạ cũng không có… Miêu Nghị cười khan nói:
- Không cần cảm tạ, đây là thuộc hạ phải làm.
Sau đó hắn chỉ Công Tôn Vũ bên cạnh:
- Công Tôn động chủ cũng đã bất chấp tính mạng, muốn tạ cũng không thể cảm tạ một mình ta.
Trong lòng hắn lại bổ túc một câu, còn không cảm tạ gian phu chủ nhân các ngươi.
Công Tôn Vũ ôm quyền một cái khách sáo, Lục Liễu hé miệng cười nói:
- Lần trước Công Tôn động chủ hộ tống sơn chủ trở về, chúng ta đã cảm tạ rồi.
Miêu Nghị lướt nhìn Công Tôn Vũ một lượt từ trên xuống dưới, thấy ánh mắt Công Tôn Vũ tựa hồ trong nháy mắt trở nên dịu dàng khôn tả, đang nhìn về phía nào đó.
Miêu đại động chủ không khỏi nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa nơi cửa sổ lầu các xuất hiện một bóng người màu trắng xinh đẹp đang nhìn xuống dưới, không nhịn được cười ha hả, khóe miệng khẽ nhếch hài hước, trong lòng không biết lại đang nguyền rủa hai người cái gì, dù sao chắc chắn không có lời nào tốt lành.
- Hai vị động chủ, mời theo chúng ta, sơn chủ đang đợi các ngươi.
Hai vị thị nữ đưa tay đi trước dẫn đường.
Leo lên lầu các, hai vị động chủ lại bái kiến sơn chủ Tần Vi Vi, sau đó dâng lên tấu biểu lãnh địa mỗi người, trong tấu biểu dĩ nhiên là tình huống thống trị lãnh địa mỗi người trong một năm qua.
Tần Vi Vi ngồi ở phía sau trường án xem qua tấu biểu Công Tôn Vũ, vừa cầm tấu biểu của Miêu Nghị lên chợt trở nên bồi hồi.
Đối với một nữ nhân từ trước tới nay vẫn giữ mình như ngọc như nàng, có một số chuyện rất khó quên, cũng không quên được, nàng không sao quên được cảnh tượng mình lâm vào trùng vây trước đó.
Trong lúc nàng đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, cắn răng cứng rắn cũng không chống đỡ nổi nữa, thanh âm trước kia làm nàng hết sức chán ghét đột ngột vang lên vào thời khắc mấu chốt, đem lại lòng tin kỳ diệu cho nàng, khiến cho tim nàng không khỏi run rẩy: Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!
Không biết có phải là mỗi lần nghe được những lời này, tên kia sẽ mang tới bất ngờ vui mừng cho người ta hay không…
Trong lúc nguy cấp nàng tranh thủ nhìn quanh, chợt thấy tên khốn khiến cho người ta thấy ghét kia xuất hiện, chấn động vô cùng. Thân hắn khoác ngân giáp tay cầm ngân thương, vật cỡi cũng khoác trọng giáp, chiến giáp dữ tợn lộ ra sát khí. Một người một long câu chưa từng có từ trước đến nay ngang nhiên xung phong tới.
Một tiếng ‘Ai cản ta là chết’ không để cho nàng thất vọng, hắn chạy một mạch thọc sâu vào trùng vây như mũi thuyền rẽ sóng băng băng, giơ tay đỡ lấy nàng đang lảo đảo muốn ngã, kéo nàng lên sau lưng hắn.
Lúc phá vòng vây đột ngột bị tập kích một đòn thật nặng, nàng rơi xuống khỏi lưng Hắc Thán, trơ mắt nhìn hắn phun một ngụm máu tươi vào trên mặt mình.
Nàng cho là lần này mình chết chắc, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cố gắng kéo nàng trở lại, ôm nàng vào lòng. Hắc Thán chạy nhanh trong gió tuyết, khiến cho lúc ấy nàng cảm thấy như mình đang bay.
Sau khi nàng trưởng thành, đời này là lần đầu tiên bị một nam nhân ôm vào lòng. Cảm giác bắp tay hắn cường tráng hữu lực làm cho mỗi lần nàng nhớ lại cũng nghe tim đập rộn lên mặt đỏ tới mang tai. Nàng vẫn còn nhớ như in cảnh tượng hắn ôm mình trong lòng, máu tươi nhỏ xuống theo khóe miệng.
Từng ngày qua nàng nhớ lại cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, mỗi khi rảnh rỗi không nhịn được thần tình hoảng hốt nhớ tới.
Lực chú ý của Tần Vi Vi không tập trung vào tấu biểu trên tay, giọng của Miêu Nghị lại khiến cho nàng tỉnh lại khỏi hồi ức mơ màng. Nàng liếc mắt nhìn về phía Miêu Nghị đang bàn giao thu hoạch của Đông Lai động cho Hồng Miên, Lục Liễu, kết quả phát hiện Công Tôn Vũ đang lặng lẽ nhìn mình, vội vàng thu ánh mắt trở về.
Tần Vi Vi xem qua nội dung ngọc điệp một lượt, Hồng Miên, Lục Liễu kiểm lại thu hoạch hai động xác nhận không sai, sau đó đưa hết vào tay nàng.
Công Tôn Vũ không vội rời đi, hàng năm lúc này y sẽ lưu lại thỉnh giáo sơn chủ vài vấn đề, lắng nghe sơn chủ dạy bảo một phen.
Thật ra không hề có chuyện dạy bảo gì cả, tu vi y còn cao hơn tu vi Tần Vi Vi, giới tu hành nhắc tới chuyện này cũng có vẻ chán ghét.
- Đi!
Miêu Nghị tung mình lên lưng long câu, dẫn dắt Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm đạp tuyết vội vã đi.
Lần này không mang nhiều người như trước, chỉ mang theo hai tên cao thủ cấp Thanh Liên. Nếu như cấp Thanh Liên cũng không bảo vệ được mình, vậy dẫn theo những người khác suy đoán cũng là chịu chết.
Đông Lai động để lại mười tám tên đệ tử Lam Ngọc Môn cộng thêm Diêm Tu trông chừng, Miêu Nghị suy đoán cũng không có vấn đề gì. Có trận thế này bảo vệ cho Đông Lai động, suy đoán động phủ bình thường không thể nào đánh nổi, trừ phi gặp lại đại tập kích giống như lần trước vậy...
Lúc Miêu Nghị sắp đến Trấn Hải sơn, dọc đường lại vô tình gặp Công Tôn Vũ dẫn dắt một tên thủ hạ chạy tới Trấn Hải sơn.
Công Tôn Vũ hôm nay cũng chỉ có một tên thủ hạ, không có biện pháp, hôm nay Trấn Hải sơn đang thiếu người.
Cho nên dọc trên đường đi Công Tôn Vũ phải nơm nớp lo lắng đề phòng, để mất Nguyện Lực Châu cũng không phải là chuyện nhỏ, có thể tới tai Lục Thánh chứ chẳng chơi.
Lúc thấy Miêu Nghị là ở ngã ba, Công Tôn Vũ từ xa vội gọi:
- Miêu động chủ chờ đã…
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, giơ tay lên, ba kỵ sĩ giảm tốc độ lại, đợi người đến đuổi kịp hỏi:
- Công Tôn động chủ có gì chỉ giáo?
Công Tôn Vũ cười khổ nói:
- Làm bạn, hôm nay không có nhân thủ hộ tống Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị không nhịn được cười hắc hắc, có hơi đắc ý. Toàn bộ Trấn Hải sơn chỉ có nhân mã của hắn nhiều nhất, nếu như hắn mất hứng, tiêu diệt toàn bộ Trấn Hải sơn cũng không có vấn đề gì.
Hai bên kết bạn đến Trấn Hải sơn, để lại thủ hạ chờ ở bên ngoài, hai người vừa vào điện sau viện liền thấy Hồng Miên, Lục Liễu đón, lập tức song song ôm quyền nói:
- Ra mắt Đại cô cô, tiểu cô cô.
Ai ngờ Hồng Miên, Lục Liễu lại song song hướng về phía Miêu Nghị đường đường chính chính khom người thi lễ một cái, khiến cho Miêu Nghị có hơi luống cuống tay chân, đỡ lại không tiện. Nam nữ thụ thụ bất thân, đây cũng không phải là thị nữ hắn, không đỡ lại không tốt:
- Đại cô cô tiểu cô cô chớ mang ta ra ta đùa giỡn.
Hồng Miên nghiêm trang nói:
- Chúng ta đều nghe nói là Miêu động chủ bất chấp tính mạng một người một long câu tiến vào trùng vây cứu mạng sơn chủ, hẳn nên nhận một xá của chúng ta.
Hết thảy thị nữ đều nương nhờ vào chủ nhân, chủ nhân vinh hoa phú quý các nàng cũng gà chó thăng thiên, chủ nhân rơi đài vất vả, các nàng cũng thành tiện tỳ, đích xác là thật lòng cảm tạ Miêu Nghị.
Thì ra là như vậy, có lương tâm hơn tiện nhân kia nhiều, lão tử cứu nàng ngay cả câu cảm tạ cũng không có… Miêu Nghị cười khan nói:
- Không cần cảm tạ, đây là thuộc hạ phải làm.
Sau đó hắn chỉ Công Tôn Vũ bên cạnh:
- Công Tôn động chủ cũng đã bất chấp tính mạng, muốn tạ cũng không thể cảm tạ một mình ta.
Trong lòng hắn lại bổ túc một câu, còn không cảm tạ gian phu chủ nhân các ngươi.
Công Tôn Vũ ôm quyền một cái khách sáo, Lục Liễu hé miệng cười nói:
- Lần trước Công Tôn động chủ hộ tống sơn chủ trở về, chúng ta đã cảm tạ rồi.
Miêu Nghị lướt nhìn Công Tôn Vũ một lượt từ trên xuống dưới, thấy ánh mắt Công Tôn Vũ tựa hồ trong nháy mắt trở nên dịu dàng khôn tả, đang nhìn về phía nào đó.
Miêu đại động chủ không khỏi nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa nơi cửa sổ lầu các xuất hiện một bóng người màu trắng xinh đẹp đang nhìn xuống dưới, không nhịn được cười ha hả, khóe miệng khẽ nhếch hài hước, trong lòng không biết lại đang nguyền rủa hai người cái gì, dù sao chắc chắn không có lời nào tốt lành.
- Hai vị động chủ, mời theo chúng ta, sơn chủ đang đợi các ngươi.
Hai vị thị nữ đưa tay đi trước dẫn đường.
Leo lên lầu các, hai vị động chủ lại bái kiến sơn chủ Tần Vi Vi, sau đó dâng lên tấu biểu lãnh địa mỗi người, trong tấu biểu dĩ nhiên là tình huống thống trị lãnh địa mỗi người trong một năm qua.
Tần Vi Vi ngồi ở phía sau trường án xem qua tấu biểu Công Tôn Vũ, vừa cầm tấu biểu của Miêu Nghị lên chợt trở nên bồi hồi.
Đối với một nữ nhân từ trước tới nay vẫn giữ mình như ngọc như nàng, có một số chuyện rất khó quên, cũng không quên được, nàng không sao quên được cảnh tượng mình lâm vào trùng vây trước đó.
Trong lúc nàng đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, cắn răng cứng rắn cũng không chống đỡ nổi nữa, thanh âm trước kia làm nàng hết sức chán ghét đột ngột vang lên vào thời khắc mấu chốt, đem lại lòng tin kỳ diệu cho nàng, khiến cho tim nàng không khỏi run rẩy: Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!
Không biết có phải là mỗi lần nghe được những lời này, tên kia sẽ mang tới bất ngờ vui mừng cho người ta hay không…
Trong lúc nguy cấp nàng tranh thủ nhìn quanh, chợt thấy tên khốn khiến cho người ta thấy ghét kia xuất hiện, chấn động vô cùng. Thân hắn khoác ngân giáp tay cầm ngân thương, vật cỡi cũng khoác trọng giáp, chiến giáp dữ tợn lộ ra sát khí. Một người một long câu chưa từng có từ trước đến nay ngang nhiên xung phong tới.
Một tiếng ‘Ai cản ta là chết’ không để cho nàng thất vọng, hắn chạy một mạch thọc sâu vào trùng vây như mũi thuyền rẽ sóng băng băng, giơ tay đỡ lấy nàng đang lảo đảo muốn ngã, kéo nàng lên sau lưng hắn.
Lúc phá vòng vây đột ngột bị tập kích một đòn thật nặng, nàng rơi xuống khỏi lưng Hắc Thán, trơ mắt nhìn hắn phun một ngụm máu tươi vào trên mặt mình.
Nàng cho là lần này mình chết chắc, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cố gắng kéo nàng trở lại, ôm nàng vào lòng. Hắc Thán chạy nhanh trong gió tuyết, khiến cho lúc ấy nàng cảm thấy như mình đang bay.
Sau khi nàng trưởng thành, đời này là lần đầu tiên bị một nam nhân ôm vào lòng. Cảm giác bắp tay hắn cường tráng hữu lực làm cho mỗi lần nàng nhớ lại cũng nghe tim đập rộn lên mặt đỏ tới mang tai. Nàng vẫn còn nhớ như in cảnh tượng hắn ôm mình trong lòng, máu tươi nhỏ xuống theo khóe miệng.
Từng ngày qua nàng nhớ lại cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, mỗi khi rảnh rỗi không nhịn được thần tình hoảng hốt nhớ tới.
Lực chú ý của Tần Vi Vi không tập trung vào tấu biểu trên tay, giọng của Miêu Nghị lại khiến cho nàng tỉnh lại khỏi hồi ức mơ màng. Nàng liếc mắt nhìn về phía Miêu Nghị đang bàn giao thu hoạch của Đông Lai động cho Hồng Miên, Lục Liễu, kết quả phát hiện Công Tôn Vũ đang lặng lẽ nhìn mình, vội vàng thu ánh mắt trở về.
Tần Vi Vi xem qua nội dung ngọc điệp một lượt, Hồng Miên, Lục Liễu kiểm lại thu hoạch hai động xác nhận không sai, sau đó đưa hết vào tay nàng.
Công Tôn Vũ không vội rời đi, hàng năm lúc này y sẽ lưu lại thỉnh giáo sơn chủ vài vấn đề, lắng nghe sơn chủ dạy bảo một phen.
Thật ra không hề có chuyện dạy bảo gì cả, tu vi y còn cao hơn tu vi Tần Vi Vi, giới tu hành nhắc tới chuyện này cũng có vẻ chán ghét.