Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3870
Thẩm tổng trấn lành lạnh một tiếng.
Năm phi tử chầm chậm ngẩng đầu lên, không khỏi cảm thấy khuất nhục, nếu là trước kia, một tên tổng trấn nho nhỏ nào dám nói chuyện với các nàng bằng giọng điệu ấy.
Ánh mắt Thẩm tổng trấn khóa định phi tử ngoài cùng bên trái, tư sắc dáng người kia thật đúng là nhìn mà ngất ngây, từ chính diện nhìn một lượt, lại quấn đến mặt sau nhìn một lượt, tựa hồ còn nhìn chưa đã, đột nhiên vươn tay vỗ một cái lên mông phi tử kia.
- A!
Phi tử kia kinh khiếu một tiếng, tấn tốc chuyển thân tránh né, chọc cho đám nam nhân đứng nhìn chung quanh bật cười ha hả, cũng bắt đầu có vẻ ngo ngoe muốn động.
- Đông! Lục bà bà trùng trùng gõ trường xuống đất:
- Tướng quân đừng nên qúa phận.
Ngay lúc này, một tên phi tử tên là Thường Quyên dưới sự dẫn đường của nữ hầu bước nhanh đi tới, lên tiếng quát măng nói:
- Chuyện gì?
Thẩm tổng trấn quay đầu nhìn lại, thấy chẳng qua là một cung phi, lập tức vui vẻ, trêu chọc nói:
- Mỹ nhân cớ gì cấp thiết như thế, sợ là tư vị thủ tiết không dễ chịu a?
Nói rồi vươn tay muốn sờ lên mặt Thường Quyên.
Thường Quyên không động, cũng không tránh né, hờ hững nói:
- Ta làm việc cho Từ Đường Nhiên Từ đại nhân, thử xem ai dám đụng đến ta!
Cánh tay đang giơ lên của Thẩm tổng trấn cứng lại giữa không trung, lại chầm chậm rụt về, có vẻ hơi kiêng sợ, Từ Đường Nhiên là hồng nhân có tiếng bên người Miêu Nghị, nghe nói là một đứa chân tiểu nhân, chọc không nổi, vẫy vẫy tay nói:
- Ở đây không có chuyện của ngươi, tránh sang một bên.
Nói rồi lại chỉ hướng phi tử mới bị hắn quấy rối vừa nãy, nói:
- Mang nàng đi, bản tổng trấn có lời muốn hỏi!
Hai tên thủ hạ xông lên, bắt lấy cánh tay phi tử kia trực tiếp kéo đi, phi tử kia kinh khủng quay đầu cầu cứu nói:
- Bà bà, cứu ta!
Thường Quyên lách mình mà ra, ngăn cản nói:
- Có lời gì mà không thể hỏi ngay ở đây, phải muốn mang đi? Ta thấy ngươi làm thế là có ý đồ khác mới đúng, ngươi có tin bây giờ ta sẽ nói cho Từ đại nhân, để Từ đại nhân chọc chuyện này tới tại bệ hạ?
Trên mặt Thẩm tổng trấn chớp qua một tia hung tợn, hắc hắc cười lạnh một tiếng:
- Tiện nhân, đã nể mặt con không biết điều, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cáo, ngươi cứ việc cáo đi! Nhân tiện nói cho Từ đại nhân một tiếng, lão ba cung nhi tử của lão tử đều chiến tử vì bệ hạ, vì bệ hạ mà đoạn tử tuyệt tôn, chẳng lẽ tìm đưa nữ nhân truyền tống tiếp đại cũng không được?
Hắn vỗ ngực bang bang, rống lên một tiếng:
- Mang đi!
Thường Quyên không biết nên nói cái gì cho phải, bên kia đang muốn cường hành mang phi tử kia đi, từ sau lưng cây nơi không xa bỗng truyền đến một tiếng kiều quát:
- Dừng tay!
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một hàng ngươi từ đường nhỏ vòng ra, Lục bà bà nhìn thấy người đến, lập tức thở phào một hơi.
Phi Hồng tới, Luân Vương Tinh bồi ở bên người, sau người còn theo một đội nhân mã thân quân của Miêu Nghị.
Phi Hồng là do Lục bà bà cầu tới, Lục bà bà cũng cầu qua Miêu Nghị, nhưng mà với chuyện này Miêu Nghị có vẻ không quan tâm mấy.
Miêu Nghị đúng là mở một con mắt nhắm một con mắt, giống như Thẩm tổng trấn vừa nói, rất nhiều người có gia quyến chiến tử vì hắn, còn có những tướng lĩnh có công, cầu một tội phụ xinh đẹp làm phần thương thì đã sao? Lại không phải hãm hại nhà lành làm ra chuyện gì thương thiên hại lý! Hậu cung Thanh chủ có nhiều giai lệ như vậy, hắn không khả năng thu nạp hết, cũng không tiện cầm ra thưởng tới thưởng lui, chỉ đành phải mở một mắt nhắm một mắt, chút việc nhỏ này mặt dưới nhìn vào mà làm là được, khăng khăng Lục bà bà đứng ra chống lưng, khiến hắn rất khó xử. Đối với hắn mà nói, Lục bà bà quá ngây thơ rồi, còn muốn hắn bảo hộ những nữ nhân nay giùm Thanh chủ ư?
Lục bà bà không chết tâm, biết mặt mũi mình không cầm cự được bao lâu, còn tiếp tục kéo dài sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, thế là quấn lấy Phi Hồng, bức cho Phi Hồng không thể không đi cầu Miêu Nghị. Phi Hồng nói cũng có lý, xét từ một góc độ nào đó thì Lục bà bà đang giúp Miêu Nghị, cộng thêm nhiều năm như vậy Phi Hồng mới khó được mở miệng muốn nhờ, Miêu Nghị đành phải nói là sẽ không ngăn trở Phi Hồng sang đó, nhưng lại không chịu long miệng.
Vẫn là câu nói kia, những nữ nhân này sớm muộn củng phải xử trí, hắn không khả năng giúp Thanh chủ một mực bảo hộ đám người này, làm thế thì coi sao được.
Thẩm tổng trấn không nhận ra Phi Hồng, nhưng nhìn trận thế của đối phương, bên người có hiển thanh tùy tùng, còn có mấy tên hồng giáp đại tướng làm hộ vệ, liền biết kẻ đến bất phàm. Khí diễm ngang tàng lập tức hạ xuống, chạy tới hành lễ, hỏi hỏi lai lịch.
Phi Hồng không để ý đến hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Lục bà bà hành lễ:
- Mẹ nuôi!
Lời này vừa nói ra, Thẩm tổng trấn chột dạ không thôi, biết là sung thiếp Phi Hồng của Miêu Nghị tới rồi, trêu chọc nữ nhân này, đại tướng quân trên đầu hắn cũng chưa chắc ngăn được nối, khi phụ nữ nhân của bệ hạ há là trò đùa? Tay đặt sau lưng khe khẽ ra hiệu, thủ hạ lập tức buông ra phi tử kia, một hàng cúi thấp đầu khe khẽ chuồn đi.
Năm phi tử chầm chậm ngẩng đầu lên, không khỏi cảm thấy khuất nhục, nếu là trước kia, một tên tổng trấn nho nhỏ nào dám nói chuyện với các nàng bằng giọng điệu ấy.
Ánh mắt Thẩm tổng trấn khóa định phi tử ngoài cùng bên trái, tư sắc dáng người kia thật đúng là nhìn mà ngất ngây, từ chính diện nhìn một lượt, lại quấn đến mặt sau nhìn một lượt, tựa hồ còn nhìn chưa đã, đột nhiên vươn tay vỗ một cái lên mông phi tử kia.
- A!
Phi tử kia kinh khiếu một tiếng, tấn tốc chuyển thân tránh né, chọc cho đám nam nhân đứng nhìn chung quanh bật cười ha hả, cũng bắt đầu có vẻ ngo ngoe muốn động.
- Đông! Lục bà bà trùng trùng gõ trường xuống đất:
- Tướng quân đừng nên qúa phận.
Ngay lúc này, một tên phi tử tên là Thường Quyên dưới sự dẫn đường của nữ hầu bước nhanh đi tới, lên tiếng quát măng nói:
- Chuyện gì?
Thẩm tổng trấn quay đầu nhìn lại, thấy chẳng qua là một cung phi, lập tức vui vẻ, trêu chọc nói:
- Mỹ nhân cớ gì cấp thiết như thế, sợ là tư vị thủ tiết không dễ chịu a?
Nói rồi vươn tay muốn sờ lên mặt Thường Quyên.
Thường Quyên không động, cũng không tránh né, hờ hững nói:
- Ta làm việc cho Từ Đường Nhiên Từ đại nhân, thử xem ai dám đụng đến ta!
Cánh tay đang giơ lên của Thẩm tổng trấn cứng lại giữa không trung, lại chầm chậm rụt về, có vẻ hơi kiêng sợ, Từ Đường Nhiên là hồng nhân có tiếng bên người Miêu Nghị, nghe nói là một đứa chân tiểu nhân, chọc không nổi, vẫy vẫy tay nói:
- Ở đây không có chuyện của ngươi, tránh sang một bên.
Nói rồi lại chỉ hướng phi tử mới bị hắn quấy rối vừa nãy, nói:
- Mang nàng đi, bản tổng trấn có lời muốn hỏi!
Hai tên thủ hạ xông lên, bắt lấy cánh tay phi tử kia trực tiếp kéo đi, phi tử kia kinh khủng quay đầu cầu cứu nói:
- Bà bà, cứu ta!
Thường Quyên lách mình mà ra, ngăn cản nói:
- Có lời gì mà không thể hỏi ngay ở đây, phải muốn mang đi? Ta thấy ngươi làm thế là có ý đồ khác mới đúng, ngươi có tin bây giờ ta sẽ nói cho Từ đại nhân, để Từ đại nhân chọc chuyện này tới tại bệ hạ?
Trên mặt Thẩm tổng trấn chớp qua một tia hung tợn, hắc hắc cười lạnh một tiếng:
- Tiện nhân, đã nể mặt con không biết điều, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cáo, ngươi cứ việc cáo đi! Nhân tiện nói cho Từ đại nhân một tiếng, lão ba cung nhi tử của lão tử đều chiến tử vì bệ hạ, vì bệ hạ mà đoạn tử tuyệt tôn, chẳng lẽ tìm đưa nữ nhân truyền tống tiếp đại cũng không được?
Hắn vỗ ngực bang bang, rống lên một tiếng:
- Mang đi!
Thường Quyên không biết nên nói cái gì cho phải, bên kia đang muốn cường hành mang phi tử kia đi, từ sau lưng cây nơi không xa bỗng truyền đến một tiếng kiều quát:
- Dừng tay!
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một hàng ngươi từ đường nhỏ vòng ra, Lục bà bà nhìn thấy người đến, lập tức thở phào một hơi.
Phi Hồng tới, Luân Vương Tinh bồi ở bên người, sau người còn theo một đội nhân mã thân quân của Miêu Nghị.
Phi Hồng là do Lục bà bà cầu tới, Lục bà bà cũng cầu qua Miêu Nghị, nhưng mà với chuyện này Miêu Nghị có vẻ không quan tâm mấy.
Miêu Nghị đúng là mở một con mắt nhắm một con mắt, giống như Thẩm tổng trấn vừa nói, rất nhiều người có gia quyến chiến tử vì hắn, còn có những tướng lĩnh có công, cầu một tội phụ xinh đẹp làm phần thương thì đã sao? Lại không phải hãm hại nhà lành làm ra chuyện gì thương thiên hại lý! Hậu cung Thanh chủ có nhiều giai lệ như vậy, hắn không khả năng thu nạp hết, cũng không tiện cầm ra thưởng tới thưởng lui, chỉ đành phải mở một mắt nhắm một mắt, chút việc nhỏ này mặt dưới nhìn vào mà làm là được, khăng khăng Lục bà bà đứng ra chống lưng, khiến hắn rất khó xử. Đối với hắn mà nói, Lục bà bà quá ngây thơ rồi, còn muốn hắn bảo hộ những nữ nhân nay giùm Thanh chủ ư?
Lục bà bà không chết tâm, biết mặt mũi mình không cầm cự được bao lâu, còn tiếp tục kéo dài sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, thế là quấn lấy Phi Hồng, bức cho Phi Hồng không thể không đi cầu Miêu Nghị. Phi Hồng nói cũng có lý, xét từ một góc độ nào đó thì Lục bà bà đang giúp Miêu Nghị, cộng thêm nhiều năm như vậy Phi Hồng mới khó được mở miệng muốn nhờ, Miêu Nghị đành phải nói là sẽ không ngăn trở Phi Hồng sang đó, nhưng lại không chịu long miệng.
Vẫn là câu nói kia, những nữ nhân này sớm muộn củng phải xử trí, hắn không khả năng giúp Thanh chủ một mực bảo hộ đám người này, làm thế thì coi sao được.
Thẩm tổng trấn không nhận ra Phi Hồng, nhưng nhìn trận thế của đối phương, bên người có hiển thanh tùy tùng, còn có mấy tên hồng giáp đại tướng làm hộ vệ, liền biết kẻ đến bất phàm. Khí diễm ngang tàng lập tức hạ xuống, chạy tới hành lễ, hỏi hỏi lai lịch.
Phi Hồng không để ý đến hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Lục bà bà hành lễ:
- Mẹ nuôi!
Lời này vừa nói ra, Thẩm tổng trấn chột dạ không thôi, biết là sung thiếp Phi Hồng của Miêu Nghị tới rồi, trêu chọc nữ nhân này, đại tướng quân trên đầu hắn cũng chưa chắc ngăn được nối, khi phụ nữ nhân của bệ hạ há là trò đùa? Tay đặt sau lưng khe khẽ ra hiệu, thủ hạ lập tức buông ra phi tử kia, một hàng cúi thấp đầu khe khẽ chuồn đi.