Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phi Vụ Cừu Non - Phần 1 - Chương 7-1: Cừu ăn thịt Cáo
Từ xa đã thấy Khôi Vĩ đứng đợi ở cổng trường, không cần hắn gọi, tôi gật đầu xông tới.
Cuối hạ đầu thu, trời quang mây tạnh. Thời tiết chỉ dừng lại ở mức mát mẻ chứ đâu có lạnh gì cho cam. Vậy mà cái tên Khôi Vĩ đó mặc một chiếc áo dạ to sụ và đội một chiếc mũ bành to tướng. Tôi tròn mắt nhìn hắn, hắn tròn mắt nhìn lại. Tôi giật mình, lắc đầu vài cái cho tỉnh.
Mặc kệ hắn có muốn thành ông trùm Mafia hay thổ phỉ lâm tặc gì thì tôi cũng không quan tâm, mối quan tâm duy nhất của tôi bây giờ là danh dự. Danh dự của tôi!
Nắm tay lấy đà quyết tâm, tôi hất hàm hỏi.
- Này Khôi Vĩ, sao lại thi trượt?
Khôi Vĩ đảo mắt nhìn tôi một lượt, sau nhún vai nói.
- Không biết làm.
Nghe câu này tôi gần như phát điên. Tôi gào lên.
- Không biết làm? Sao lại không biết làm? Kiến thức cần ôn tập tôi đã ghi chép rất cẩn thận vào cuốn sổ đó. Cậu có biết là tôi đã mất 2 ngày nghỉ chỉ để ở nhà ghi chép nội dung ôn tập cho cậu không?
- Uhm.
- Uhm cái gì mà Uhm. Đã không thể làm được bài sao không chăm đến lớp?
- Tôi bận.
Cậu ta bận? Bận việc quan trọng thì cũng có thể nghỉ học. Việc quan trọng gì thì tôi không biết, chính xác là tôi không có cơ hội được biết. Nhưng cứ nghĩ đến tờ thông báo ở bảng tin kia, tôi lại sôi máu. Cả khóa năm nhất, chỉ có mình cái tên Mafia đứng trước mặt tôi phải học lại. Học lại trong vòng 2 tuần. Nghĩ tới 2 từ học lại, mặt tôi tối om. Hắn học lại 2 tuần, nghĩa là….Là tôi phải theo hắn học lại thêm 2 tuần nữa sao?
Tôi im lặng một lúc, sau mới ngẩng đầu lên hỏi.
- Cậu cố ý như vậy đúng không Khôi Vĩ?
Khôi Vĩ hơi giật mình, sau cười nói.
- Không. Tôi không cố ý.
Tôi nhìn nụ cười gượng gạo phía trước mà tức điên người. Định xổ ra một tràng nữa nhưng mắt lại chạm ngay đôi lông mày sâu róm đang cau lại của tên Khủng Long đứng kế bên. Hồn phách tôi bay đến chín tầng mây. Vốn dĩ để nói chuyện với cái tên Khôi Vĩ một cách oanh liệt như ngày hôm nay đối với tôi đã là một kì tích rồi. BÌnh thường cứ mở miệng ra là y như rằng tôi bị hắn chặn họng. Hôm nay bỗng dưng hắn hiền ra mặt, tôi được đà cứ to mồm lấn át. Nghĩ thế cũng quá đủ, tôi quay gót.
Trước khi đi, còn cố nhồi thêm vài từ nữa.
- Tôi quá thất vọng về cậu.
Về đến nhà mới thấy mình ngu. “ Tôi quá thất vọng về cậu” ?? “ Thất vọng” ư? Tôi có bao giờ hi vọng cái gì ở cái tên sinh viên năm nhất lười chẩy thây ấy đâu mà lại to mồm kêu là mình “quá thất vọng”?
Uống hết hai cốc nước mới hạ được nhiệt trong người, tôi mở máy tính xem lịch học. Hết lịch học chính trên lớp, lại sang lịch học của sinh viên năm nhất, rồi bây giờ, xem cả lịch học lại. 6 giờ tới 8 giờ 30 phút. Tối hàng tuần.
Sáng học chính. Chiều học trả nợ. Tối đi học lại môn tiếng Anh. Vừa khít hết một ngày. Sinh viên năm 3 khoa tiếng Anh đi học lại môn tiếng Anh năm nhất. Biết giấu mặt vào đâu???
Hôm sau, tôi quấn quanh cổ một chiếc khăn len to sụ, rồi giấu nửa mặt mình vào trong đó. Tự dặn mình dù trời có sụp hay đất có long lở vì bão tuyết thì tôi cũng không thò mặt hay hé răng nửa lời. Về cơ bản thì ở cái lớp năm nhất này, không đứa sinh viên nào có thể thấu đáo được nỗi lòng của người già. Vậy nên cứ im lặng mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn. Kế hoạch của tôi là : Im lặng.
Khôi Vĩ đã đi học bình thường. Tên Khủng Long cũng lặng lẽ ghi chép bài. Bốn phía xung quanh sinh viên năm nhất chăm chú theo dõi bài giảng. Không khí rất nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức ngay cả tiếng giở sách soàn soạt của tôi trong lớp lúc này cũng cảm thấy vô duyên. Quái đản thật, kế hoạch im lặng là của tôi, sao tôi cứ ngỡ như là cả cái lớp năm nhất ấy đứa nào cũng đồng kế hoạch vậy?
Giờ ra chơi, tôi lật đật bước ra khỏi lớp để thay đổi không khí. Lúc đi ngang qua bảng tin treo gần cửa ra vào mới để ý thấy một thông báo đỏ rực “ Lịch học lại cho các sinh viên thi trượt môn Tiếng Anh. Phòng 102. 6 giờ - 8h30. Ngày X”. Ngày X, ngày hôm nay ư?
Tôi vốn dĩ cũng đã biết giờ học lại môn Tiếng Anh của tên Khôi Vĩ kia, nhưng về ngày nào thì tôi chưa được biết, chính vì chưa được biết và bây giờ được biết một cách quá đường đột nên tôi đang rất shock! Thêm nữa, rõ ràng số sinh viên học lại môn Tiếng Anh chỉ có Khôi Vĩ, cả khóa này biết, cả cái trường này biết. Vậy mà trên tờ giấy thông báo kia ba từ “ Các sinh viên” lại to lẫy lừng. Dù có dùng đầu ngón chân cái mà suy nghĩ thì tôi cũng có thể đoán ra, từ “ Các sinh viên” là chỉ cả tôi nữa đó!!!
Nghĩ tới đây, tôi hằn học quay lại lườm một cái cháy sém tên sinh viên lười chẩy thây kia. Sao cả buổi học hôm nay hắn lại im lặng ư? Hắn im lặng vì lương tâm của hắn đầy mồm răng đó, đang cắn rứt đó. Học hành bỏ bê đến mức độ mà ngay cả việc liếc qua cuốn vở tôi ghi nội dung ôn tập mà hắn cũng lười. Vì hắn lười nên tôi cảm thấy công sức của mình như bị khinh thường. Tôi cày như một con trâu để mang kiến thức về, và rồi hắn chẳng cần ngó ngàng gì đến.
Đương lúc đứng lườm từ phía cửa ra vào thì bất ngờ Khôi Vĩ ngẩng đầu lên, hắn thoáng giật mình khi thấy tôi đang đứng nhìn hắn. Viền môi hắn kéo lên thành một nụ cười giả tạo. Tôi hậm hực quay gót, chẳng buồn lườm thêm.
Ăn, ăn và ăn. Ăn thật nhiều vào thì mới có sức học. Vốn dĩ việc học đã là quá vất vả rồi, nay lại là việc học lại nữa thì cần phải nạp thật nhiều năng lượng. Đương lúc ă
n đến cái thứ tư, bỗng một bóng người cao lớn đổ xuống kéo theo là một giọng nói còn cứng hơn cả gọng kìm.
- Tôi ngồi đây được không?
Ngẩng đầu lên, tôi suýt nghẹn. Là cái tên Khủng Long có cặp lông mày đen sì như sâu róm đó. Hắn muốn ngồi cùng bàn ăn với tôi ư? Đừng nói là ngồi cùng bàn, ngay cả khi hắn đề nghị muốn ngồi lên cổ tôi tôi cũng phải gật đầu chứ không còn đường nào khác. Tôi vẫn ngậm đầy mồm bánh, gật đầu.
Tên Khủng Long có dáng người cao lớn, dáng vẻ lực sĩ và nét mặt lúc nào cũng mang vẻ đăm đăm, hắn kéo ghế và ngồi xuống. Không vòng vo, hắn mở lời.
- Có một chuyện chị cần biết.
Tôi chậm rãi nhai bánh, gật đầu thêm lần nữa. Tên Khủng Long nói tiếp.
- Chuyện đại ca thi trượt là có lí do.
Nhắc đến vấn đề này tôi lại sôi máu. Lí do cái con khỉ mốc gì? Lí do ư? Lí do là cậu ta lười chứ còn gì nữa. Lười thì nhận luôn là lười đi, lại còn bày đặt sai cái tên Khủng Long này xuống giải thích này nọ. Cả ngày đi học không hé răng nửa lời, đã lười làm bài tập, nay ngay cả việc giải thích hắn cũng lười đến mức sai người xuống đàn áp tinh thần tôi. Tôi đảo mắt liếc quanh căn-tin, đang giờ ra chơi nên cũng khá đông sinh viên, có thể yên tâm là mình không bị bắt nạt ở cái chốn này. Tôi gật đầu vài cái để ra hiệu mình đang lắng nghe.
Giọng tên Khủng Long đanh lại.
- Hai tuần trước đại ca bị ngã xe. Bị gãy tay bên phải nên không thể ghi chép. Tuần vừa rồi nghỉ học cũng là do vậy. Vốn dĩ đại ca không phải thi vì lí do sức khỏe, nhưng đại ca vẫn đi thi.
Mỗi lời nói của tên Khủng Long thoát ra, tôi lại viết một chữ
“ Đần” lên cái tên Khôi Vĩ. Cái tên sinh viên năm nhất ngang tàng này, có phải hắn mưu mô trong vài tháng mà đần trong 1 giờ không? Ngã xe bị đau vậy mà còn đi thi làm chi? Rõ ràng là nếu hắn có đi thi thì hắn cũng không thể viết được cơ mà. Gãy tay ư? Có phải vậy mà hắn mặc bộ áo trùm như Mafia để che cái tay đang bó bột không? Tôi siết chặt hai tay, ngẩng đầu lên, hỏi một câu.
- Sao cậu không kêu Khôi Vĩ ở nhà nghỉ ngơi. Đi thi làm gì?
Tên Khủng Long quắc đôi mắt nhìn tôi, giọng khinh bỉ.
- Chị nghĩ vì sao đại ca lại đi thi?
Tôi nuốt nước bọt. Không dám hỏi thêm câu nào nữa. Dù chữ
“ Đần” tôi đã giáng xuống đầu tên Khôi Vĩ đủ để hắn có một bộ bờm chữ Đần rồi, nhưng tôi thà giáng cho hắn thêm chữ “ Điên” nữa còn hơn là co lời đi hỏi tên cao to đối diện. Tôi cúi gằm mặt xuống đĩa bánh, không nói thêm lời nào.
Tên Khủng Long đẩy ghế đứng dậy, trước khi rời khỏi, hắn ném lại phía tôi vài từ.
- Đại ca ngã xe trong lúc đi mua bánh rán Doremon nhân đậu đỏ. Mang đi tặng. Vì 2 tuần trước có người bị mệt vì lịch học.
Tiếng bước chân bình bịch xa dần. Bốn bề im ắng một cách lạ thường. Tôi không còn nghe thấy bất kì một âm thanh nào. Trong đầu nhảy nhót vài chữ “ Bánh rán Doremon nhân đậu đỏ”.
Liếc mắt sang đĩa bánh nhân đậu đỏ bên cạnh, mắt tôi nóng rực, trí nhớ bồng trở nên thông suốt hơn bao giờ hết.
Hai tuần trước, tôi gần như héo hon tàn tạ vì lịch học quá dày. May mắn rằng sau đó Khôi Vĩ đổi lịch học lui xuống 2 tiết. Sau khi đổi lịch học, hắn còn nhăn nhở nói “ Tôi sẽ vỗ béo cho chị”. Tôi bĩu môi. Cáo không hại cừu là may lắm rồi, lại còn tha mồi về cho cừu ăn ư?
Nghĩ tới đây bỗng thấy lạnh tóc gáy. Có phải con cáo đó vì muốn mua vài chiếc bánh rán cho con cừu già này mà bị ngã xe không?
Rồi hắn bị gãy tay, rồi hắn nghỉ học cả tuần trời, rồi hắn mất tích. Tôi bị bầy kền kền dư luận bao quanh ở thư viện, tôi cảm thấy công lao ghi chép nội dung ôn tập bị khinh thường khi Khôi Vĩ thi trượt bài kiểm tra, tôi gặp hắn, tôi nói xối xả vào mặt hắn. Hắn im lặng. Tôi chết chắc rồi.
5 giờ 30. Trống tan giờ. Sinh viên trong lớp đã về hết, chỉ còn mình tôi ngồi thu lu một góc. Còn khoảng 30 phút nữa là sẽ tới lịch học lại môn tiếng Anh - Phòng 102 cách giảng đường năm nhất một cầu thang.
Căn giờ lên đó chắc chỉ mất 3 phút. Tôi úp mặt xuống bàn ngó ra ngoài khung cửa sổ. Đếm lá vàng rơi.
Tôi nằm quay đầu ra ngoài cửa sổ như vậy cho đến khi cảm thấy mỏi cổ liền xoay đầu vào bên trong lớp học. Vừa xoay đầu vào trong, tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Khôi Vĩ ngồi ngay bên cạnh tôi, mặt hắn cách mặt tôi chỉ một gang tay!
Tôi chồm dậy, ngắc ngứ kêu lên.
- Cậu…cậu ở đây từ bao giờ?
Khôi Vĩ vẫn gối đầu lên tay của mình, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, thờ ơ nói.
- Từ lúc tôi đưa ra một quyết định.
Tôi nhíu mày hỏi lại.
- Quyết định gì?
Hắn đáp.
- Tự học môn tiếng Anh.
- Là không cần giảng viên sao?
- Uhm.
Tôi lưỡng lự.
- Vậy có ổn không?
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Tôi cười.
- Dù sao thì có giảng viên vẫn tốt hơn. Có người dạy chẳng phải tốt hơn sao?
Khỗi Vĩ nghe đến đây mắt chợt sáng lên, chống tay lên cằm, hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
- Như thế tốt hơn thật sao?
Vì nét mặt của hắn rất nghiêm túc, nên tôi cũng nghiêm túc gật đầu lại. Khôi Vĩ mím môi nghĩ ngợi, sau rồi búng tay một cái.
- Được. Vốn dĩ tôi định tự học một mình nhưng vì câu nói này của chị tôi sẽ đề nghị người đó dạy cho tôi.
Tôi gật như gà mổ thóc.
- Đúng đó. Phải cần đến giảng viên. Cậu mau đi gặp giảng viên để đăng kí lại đi.
Khôi Vĩ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ nhàng nói.
- Vậy ngoài giờ học chiều, chị dạy tôi môn tiếng Anh nhé.
Tôi tròn mắt.
- Vậy không phải vốn dĩ tôi sẽ phải cùng cậu học lại môn Tiếng Anh sao?
Khôi Vĩ lắc đầu.
- Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ bảo chị học cùng ở lớp học lại. Nhưng…. - Ngập ngừng chau mày nghĩ ngợi đắn đo, sau làm vẻ miễn cưỡng chấp nhận - Vì chị đã có ý mở lời, nên tôi đành phải chấp nhận vậy.
Ngu rồi. Ngu thật rồi. Hạ Thiên Du ơi là Hạ Thiên Du, dù mày có dùng đầu ngón chân cái mà suy nghĩ thì cũng phải nghĩ thông suốt ra chuyện này chứ. Sao lúc nào cũng ôm đầu phi vào hàng rào vậy? Con cáo đó vốn dĩ không có ý định kêu cừu già ra đỡ đạn cùng đó!
Tôi định gân cổ lên cãi đôi ba câu, nhưng khi ánh mắt chạm tới cánh tay lấp ló mầu trắng trong tấm áo choàng dài của Khôi Vĩ, cơ miệng lại đổi sang chủ đề khác.
- Tay cậu không sao chứ?
Khôi Vĩ thoáng giật mình, sau mới cười nói.
- Khủng Long kể cho chị nghe rồi à?
Tôi gật đầu, giọng thanh thanh.
- Lẽ ra cậu nên nghỉ. Đợi tay khỏi hẳn hãy đi học.
- Nhưng vẫn phải đi thi. – Khôi Vĩ cười.
Tôi thở hắt, đảo mắt ra ngoài, lẩm bẩm.
- Không học bài mà còn đòn đi thi. Rõ là trẻ con.
Giọng Khôi Vĩ vọng lại.
- Tôi nghe thấy điều chị vừa nói rồi đó.
Ô hô. Nghe được thì tốt quá. Điều tôi nói toàn là sự thật đó. Vì cái điều mập mờ có phải cậu vì đi mua bánh cho tôi mà ra nông nỗi này hay không thì tôi vẫn chưa đoán ra, chính vừa chưa đoán ra nên tôi mới không dám to tiếng với cậu đó. Tôi ngẫm trọng bụng, cười tâm đắc một mình. Khôi Vĩ thấy vẻ mặt đó của tôi, hất hàm hỏi.
- Này chị, bắt đầu học được chưa?
Tôi khoanh tay, hất hàm hỏi lại.
- Ủa, tôi nhận lời dạy cậu bao giờ vậy?
Nét mặt Khôi Vĩ thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó, hắn cười gian tà.
- Chị còn nhớ bản hợp đồng chứ? Chẳng phải mọi việc liên quan đến chữ “học” chị đều phải giúp tôi sao?
Nghe tới đây tôi không khoanh tay nữa nhưng vẫn cố chớp lấy thời cơ để ra điều kiện.
- Trước khi tôi ra quyết định về việc có dạy cậu học hay không, cậu phải trả lời tôi một câu hỏi trước.
- Được!
Tôi khẽ khàng hỏi.
- Vì sao cậu lại đi thi?
Khôi Vĩ liếc mắt nhìn tôi rồi chậm rãi lấy trong cặp ra một quyển sổ, lạnh lùng nói.
- Chị còn nhớ quyển sổ này chứ?
Tôi dù có nhìn bằng nửa con mắt cũng có thể nhận ra cuốn sổ đó. Đó là quyển sổ tôi đã phải dày công ghi chép nội dung ôn tập cho Khôi Vĩ. Tôi gật đầu.
- Còn nhớ.
Như thể chỉ chờ cái gật đầu đó của tôi, Khôi Vĩ chậm rãi nhả ra từng từ một.
- Lí do tôi đi thi chính là vì dòng chữ này “ Hãy đi thi với tinh thần thật tốt. Nếu không, thì đó chính là sự khinh thường công sức tôi đã bỏ ra.”
Tôi vuốt mặt. U sầu nhớ lại ; vào tối cái hôm Tuyết Mai cố tình khiến tôi gọi vào số của Khôi Vĩ, tôi đã viết những dòng đó vào sau cuốn sổ. Tôi vốn nghĩ Khôi Vĩ sẽ không bao giờ lật mặt sau của cuốn sổ đó ra xem vì phần nội dung ôn tập còn ghi chưa hết nửa cuốn.
Tôi cúi đầu, hỏi vu vơ.
- Chỉ vì những dòng chữ này mà cậu đi thi sao?
- Vậy chị muốn tôi khinh thường chị sao?
Tôi ngẩng đầu, lừ mắt.
- Cậu dám?
Khôi Vĩ bật cười, búng tay một cái.
- Đó. Chính vì tôi không dám nên tôi mới đi thi.
Tôi ngẩn người. Chung quy lại một vòng thì lí do hắn không đi thi là vì tôi ư? Vậy nghĩa là sao? Là bây giờ mà tôi không nhận lời giúp hắn ôn thi môn Tiếng Anh thì có phải là người “máu lạnh” không?
Thây kệ, tôi cứ mặc định nghĩ Cừu thuộc loại máu lạnh đó. Cừu càng già thì máu càng lạnh. Mặt dày hỏi thêm câu cuối.
- Đợi chút. Vì sao cậu bị ngã xe?
Khôi Vĩ lật vài trang sổ, tặc lưỡi nói.
- Không cẩn thận nên ngã.
- Vì mải mua bánh rán à?
Khôi Vĩ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi.
- Ngay cả chuyện này Khủng Long cũng kể cho chị?
Tôi gật đầu, mưu mẹo nói.
- Đúng. Tôi biết hết rồi đó. Khủng Long đã nói hết cho tôi biết sự thật rồi. Cậu vì…
Giọng Khôi Vĩ trầm xuống cắt ngang.
- Xin lỗi chị.
Tôi lúng túng, lắp bắp hỏi dò.
- Bánh đó…tôi…
- Định gây bất ngờ cho chị nhưng hôm đó đường trơn quá. Nên…Ầm….Và giờ thành thế này. – Khôi Vĩ nhún vai.
Thiên Du, mày không phải là cừu già máu lạnh mà là máu nóng đúng không? Biết được chuyện này mà mày không giúp người ta thi qua môn tiếng Anh thì mày đúng là giống như lời Tuyết Mai nói “ Hạ Thiên Du, mày là đồ bị móm lương tâm!!!”
Nhìn điệu bộ Khôi Vĩ miêu tả cái cách mà hắn ngã xe như chỉ là chuyện nhỏ, tôi thấy lòng dạ mình cồn cào. Hắn ngã xe đến mức gãy tay, nghỉ học hơn tuần trời. Tôi trên lớp la ó than phiền không một lời hỏi thăm. Đến lúc hắn thi trượt thì cũng vác bộ mặt đó đến gặp hắn rồi trút giận. Quay lại từ đầu thì hắn vì tôi. Vì cái gói bánh rán chết tiệt kia.
Giọng Khôi Vĩ vang lên.
- Này, chị trúng gió à? Sao đứng ngây ra vậy?
Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Khôi Vĩ. Lặng lẽ tới bàn học, lôi sách vở ra.
Vì Khôi Vĩ không viết được nên tôi vừa nói vừa ghi chép. Cũng có chút ngạc nhiên vì khả năng ghi nhớ bài của hắn. Bằng chứng là hơn hai tiếng trôi qua tôi dạy từ mới, đến lúc chuẩn bị về, tôi cố tình hỏi lại Khôi Vĩ từ mới đầu tiên mà tôi dạy, vậy mà hắn vẫn nhớ ra. Tôi thu xếp sách vở, tán thưởng vài câu.
- Trí nhớ của cậu tốt đó. Tiếp tục phát huy.
Khôi Vĩ cười khẩy, vênh váo nói.
- Còn nhiều thứ tốt của tôi mà chị chưa biết lắm.
Tôi nhe răng cười gượng với hắn rồi nghiêm túc hỏi lại.
- Ví dụ?
- Ví dụ ư? Được. Bây giờ tôi hỏi tiếng Việt, chị hãy trả lời bằng tiếng Anh.
- Cách này sẽ chứng minh là cậu có nhiều cái tốt à? – Tôi hoài nghi.
- Đúng. – Hắn khẳng định.
Tôi bắt chước điệu búng tay của Khôi Vĩ, gật đầu nhận lời.
- Vậy cậu hãy chứng minh đi.
Khôi Vĩ nhìn dáng vẻ đó của tôi, ho khụ một cái, rồi lạnh lùng hỏi.
- Số 4 trong tiếng Anh là gì?
Tôi dở khóc dở cười.
- Cậu nghĩ trình độ tiếng Anh của tôi chỉ dừng lại ở cấp bậc Tiểu học hay sao?
Khôi Vĩ lườm tôi, giục.
- Không được bỏ cuộc. Chị trả lời đi.
Tôi nhìn vẻ mặt tiểu nhân của hắn, miễn cưỡng đáp.
- Là Four.
- Số 1?
Tôi thở dài đáp.
- Là One.
- Số 9?
Tôi như sắp mếu.
- Là Nine.
- Gộp lại : 419?
Lần này thì tôi gần như gào lên.
- Four One Nine.
Khôi Vĩ gật đầu.
- Tốt lắm. Chị đoán rất đúng.
- Cậu đang đùa tôi đấy à? Mấy điều này thì chứng minh được gì?
Khôi Vĩ cố nhịn cười, nháy mắt nói:
- Là tôi có rất nhiều cái tốt.
- Tôi chẳng thấy cậu tốt cái gì ở cái câu 419 đó.
Nét mặt Khôi Vĩ thoáng đổi sắc, hắn đẩy ghế đứng dậy.
- Chuông rồi. Về thôi. Tôi đưa chị về.
Hừ! Biến tôi thành đứa có trình độ tiếng Anh tiểu học rồi cúp đuôi chuồn sao? Rõ là dù hắn có bị đau tay đi chăng nữa thì cái miệng vẫn luôn độc địa và cái đầu vẫn còn đầy mưu mô mà. Tôi không cam tâm!
Tôi khoanh tay ngồi lì một chỗ, nhất quyết nói:
- Cậu giải thích đi rồi về sau.
Hắn vờ vịt hỏi lại.
- Chị muốn giải thích điều gì?
- 419?
Hắn vờ bị điếc, hỏi thêm.
- Chị muốn gì cơ?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, gào lên.
- 419? Tôi muốn 419? Mau lên.
- Haha. Haha. Haahaahaa.
Hắn cười ngoác miệng. Cười đến mức như không thể nhịn được. Vừa hay sinh viên từ các lớp khác tan giờ, từng tốp một đi qua cửa nhìn vào chỉ chỏ rồi cười hí hí với nhau. Tôi bực bội kéo ghế đứng dậy.
- Kéo trình độ của tôi xuống thành bậc tiểu học, điều đó buồn cười nhỉ?
- Chị… Chị muốn 419 với tôi sao?
Ý gì? Rõ ràng là có cái ý gì đó sau câu nói này. Nhìn kìa, nhìn kìa. Lũ sinh viên khóa dưới ở cửa đang tròn mắt nhìn tôi trả lời kìa. Rõ ràng là cái tên Khôi Vĩ này lại đang có ý hạ thấp trình độ tiếng Anh của tôi đây. 36 kế chuồn là thượng sách. Tôi vùng vằng bỏ đi.
Phi thẳng ra ngoài cửa lớp, đám đông trước mặt dần tách ra. Dù bầu không khí ồn ào xì xào, thanh âm phía sau của Khôi Vĩ vẫn lọt thỏm vào tai.
- Này chị, đợi tôi với. Hahaha.
Hắn vẫn cười. Hắn vẫn đang cười. Hừ, cứ cười đi. Bà chị này dù sao thì cũng đã quá quen với những búa dìu dư luận rồi, giờ có thêm một cái lưỡi rìu nữa thì cũng là chai lì cảm xúc rồi. Dù rìu có làm bằng sắt, vàng, bạc hay kim cương thì cũng như nhau cả thôi.
Lúc về đến kí túc xá, điện thoại của tôi rung báo tin nhắn.
“ - 419 = For one night”.
Là số của con cáo già đó đây mà. Tôi hậm hực nhắn lại.
“ - Thì sao?”
“ - For one night = Tình một đêm. Tôi chẳng nói là tôi có nhiều cái tốt mà chị không tin sao? Nhìn xem, body của tôi rất chuẩn. Tôi ở sau chị này.”
Mắt tôi suýt lòi ra ngoài khi đọc tin nhắn vừa tới. Hắn….hắn….? 419? Tôi…Tôi…
Tôi điên tiết xoay người lại, phía bên kia đường, Khôi Vĩ hươ hươ chiếc điện thoại lên không trung, cố ý chọc tức tôi. Tôi giậm chân bành bạch, gào lên.
- Hãy đợi đấy, đừng để tôi tóm được cậu. Đồ dê xồm!
Khôi Vĩ thấy vậy, co giò chạy. Tôi gõ đầu côm cốp. Điện thoại vẫn báo có tin nhắn.
- “ “ 419. Tôi muốn 419. Mau lên…” - Khi nãy ở trong lớp, chị đã nói với tôi điều đó. Chị mới là đồ dê xồm. Haha”.
Tôi trợn mắt nhìn màn hình điện thoại. Rú lên.
- Aaaaaaaaaaa. Khôi Vĩiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Aaaaaaaa…
“Cạch”
Cửa phòng kí túc xá mở một cách bất thình lình, Tuyết Mai tóc tai dõa rượi thều thào nói.
- Hạ Thiên Du. Mày có biết là hôm nay là ngày cả phòng phải đi ngủ sớm để mai thi thể dục không? Mày có yêu đương nhớ nhung gì người khác thì để sáng mai bày tỏ tình cảm. Có được không? Hử?
Cuối hạ đầu thu, trời quang mây tạnh. Thời tiết chỉ dừng lại ở mức mát mẻ chứ đâu có lạnh gì cho cam. Vậy mà cái tên Khôi Vĩ đó mặc một chiếc áo dạ to sụ và đội một chiếc mũ bành to tướng. Tôi tròn mắt nhìn hắn, hắn tròn mắt nhìn lại. Tôi giật mình, lắc đầu vài cái cho tỉnh.
Mặc kệ hắn có muốn thành ông trùm Mafia hay thổ phỉ lâm tặc gì thì tôi cũng không quan tâm, mối quan tâm duy nhất của tôi bây giờ là danh dự. Danh dự của tôi!
Nắm tay lấy đà quyết tâm, tôi hất hàm hỏi.
- Này Khôi Vĩ, sao lại thi trượt?
Khôi Vĩ đảo mắt nhìn tôi một lượt, sau nhún vai nói.
- Không biết làm.
Nghe câu này tôi gần như phát điên. Tôi gào lên.
- Không biết làm? Sao lại không biết làm? Kiến thức cần ôn tập tôi đã ghi chép rất cẩn thận vào cuốn sổ đó. Cậu có biết là tôi đã mất 2 ngày nghỉ chỉ để ở nhà ghi chép nội dung ôn tập cho cậu không?
- Uhm.
- Uhm cái gì mà Uhm. Đã không thể làm được bài sao không chăm đến lớp?
- Tôi bận.
Cậu ta bận? Bận việc quan trọng thì cũng có thể nghỉ học. Việc quan trọng gì thì tôi không biết, chính xác là tôi không có cơ hội được biết. Nhưng cứ nghĩ đến tờ thông báo ở bảng tin kia, tôi lại sôi máu. Cả khóa năm nhất, chỉ có mình cái tên Mafia đứng trước mặt tôi phải học lại. Học lại trong vòng 2 tuần. Nghĩ tới 2 từ học lại, mặt tôi tối om. Hắn học lại 2 tuần, nghĩa là….Là tôi phải theo hắn học lại thêm 2 tuần nữa sao?
Tôi im lặng một lúc, sau mới ngẩng đầu lên hỏi.
- Cậu cố ý như vậy đúng không Khôi Vĩ?
Khôi Vĩ hơi giật mình, sau cười nói.
- Không. Tôi không cố ý.
Tôi nhìn nụ cười gượng gạo phía trước mà tức điên người. Định xổ ra một tràng nữa nhưng mắt lại chạm ngay đôi lông mày sâu róm đang cau lại của tên Khủng Long đứng kế bên. Hồn phách tôi bay đến chín tầng mây. Vốn dĩ để nói chuyện với cái tên Khôi Vĩ một cách oanh liệt như ngày hôm nay đối với tôi đã là một kì tích rồi. BÌnh thường cứ mở miệng ra là y như rằng tôi bị hắn chặn họng. Hôm nay bỗng dưng hắn hiền ra mặt, tôi được đà cứ to mồm lấn át. Nghĩ thế cũng quá đủ, tôi quay gót.
Trước khi đi, còn cố nhồi thêm vài từ nữa.
- Tôi quá thất vọng về cậu.
Về đến nhà mới thấy mình ngu. “ Tôi quá thất vọng về cậu” ?? “ Thất vọng” ư? Tôi có bao giờ hi vọng cái gì ở cái tên sinh viên năm nhất lười chẩy thây ấy đâu mà lại to mồm kêu là mình “quá thất vọng”?
Uống hết hai cốc nước mới hạ được nhiệt trong người, tôi mở máy tính xem lịch học. Hết lịch học chính trên lớp, lại sang lịch học của sinh viên năm nhất, rồi bây giờ, xem cả lịch học lại. 6 giờ tới 8 giờ 30 phút. Tối hàng tuần.
Sáng học chính. Chiều học trả nợ. Tối đi học lại môn tiếng Anh. Vừa khít hết một ngày. Sinh viên năm 3 khoa tiếng Anh đi học lại môn tiếng Anh năm nhất. Biết giấu mặt vào đâu???
Hôm sau, tôi quấn quanh cổ một chiếc khăn len to sụ, rồi giấu nửa mặt mình vào trong đó. Tự dặn mình dù trời có sụp hay đất có long lở vì bão tuyết thì tôi cũng không thò mặt hay hé răng nửa lời. Về cơ bản thì ở cái lớp năm nhất này, không đứa sinh viên nào có thể thấu đáo được nỗi lòng của người già. Vậy nên cứ im lặng mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn. Kế hoạch của tôi là : Im lặng.
Khôi Vĩ đã đi học bình thường. Tên Khủng Long cũng lặng lẽ ghi chép bài. Bốn phía xung quanh sinh viên năm nhất chăm chú theo dõi bài giảng. Không khí rất nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức ngay cả tiếng giở sách soàn soạt của tôi trong lớp lúc này cũng cảm thấy vô duyên. Quái đản thật, kế hoạch im lặng là của tôi, sao tôi cứ ngỡ như là cả cái lớp năm nhất ấy đứa nào cũng đồng kế hoạch vậy?
Giờ ra chơi, tôi lật đật bước ra khỏi lớp để thay đổi không khí. Lúc đi ngang qua bảng tin treo gần cửa ra vào mới để ý thấy một thông báo đỏ rực “ Lịch học lại cho các sinh viên thi trượt môn Tiếng Anh. Phòng 102. 6 giờ - 8h30. Ngày X”. Ngày X, ngày hôm nay ư?
Tôi vốn dĩ cũng đã biết giờ học lại môn Tiếng Anh của tên Khôi Vĩ kia, nhưng về ngày nào thì tôi chưa được biết, chính vì chưa được biết và bây giờ được biết một cách quá đường đột nên tôi đang rất shock! Thêm nữa, rõ ràng số sinh viên học lại môn Tiếng Anh chỉ có Khôi Vĩ, cả khóa này biết, cả cái trường này biết. Vậy mà trên tờ giấy thông báo kia ba từ “ Các sinh viên” lại to lẫy lừng. Dù có dùng đầu ngón chân cái mà suy nghĩ thì tôi cũng có thể đoán ra, từ “ Các sinh viên” là chỉ cả tôi nữa đó!!!
Nghĩ tới đây, tôi hằn học quay lại lườm một cái cháy sém tên sinh viên lười chẩy thây kia. Sao cả buổi học hôm nay hắn lại im lặng ư? Hắn im lặng vì lương tâm của hắn đầy mồm răng đó, đang cắn rứt đó. Học hành bỏ bê đến mức độ mà ngay cả việc liếc qua cuốn vở tôi ghi nội dung ôn tập mà hắn cũng lười. Vì hắn lười nên tôi cảm thấy công sức của mình như bị khinh thường. Tôi cày như một con trâu để mang kiến thức về, và rồi hắn chẳng cần ngó ngàng gì đến.
Đương lúc đứng lườm từ phía cửa ra vào thì bất ngờ Khôi Vĩ ngẩng đầu lên, hắn thoáng giật mình khi thấy tôi đang đứng nhìn hắn. Viền môi hắn kéo lên thành một nụ cười giả tạo. Tôi hậm hực quay gót, chẳng buồn lườm thêm.
Ăn, ăn và ăn. Ăn thật nhiều vào thì mới có sức học. Vốn dĩ việc học đã là quá vất vả rồi, nay lại là việc học lại nữa thì cần phải nạp thật nhiều năng lượng. Đương lúc ă
n đến cái thứ tư, bỗng một bóng người cao lớn đổ xuống kéo theo là một giọng nói còn cứng hơn cả gọng kìm.
- Tôi ngồi đây được không?
Ngẩng đầu lên, tôi suýt nghẹn. Là cái tên Khủng Long có cặp lông mày đen sì như sâu róm đó. Hắn muốn ngồi cùng bàn ăn với tôi ư? Đừng nói là ngồi cùng bàn, ngay cả khi hắn đề nghị muốn ngồi lên cổ tôi tôi cũng phải gật đầu chứ không còn đường nào khác. Tôi vẫn ngậm đầy mồm bánh, gật đầu.
Tên Khủng Long có dáng người cao lớn, dáng vẻ lực sĩ và nét mặt lúc nào cũng mang vẻ đăm đăm, hắn kéo ghế và ngồi xuống. Không vòng vo, hắn mở lời.
- Có một chuyện chị cần biết.
Tôi chậm rãi nhai bánh, gật đầu thêm lần nữa. Tên Khủng Long nói tiếp.
- Chuyện đại ca thi trượt là có lí do.
Nhắc đến vấn đề này tôi lại sôi máu. Lí do cái con khỉ mốc gì? Lí do ư? Lí do là cậu ta lười chứ còn gì nữa. Lười thì nhận luôn là lười đi, lại còn bày đặt sai cái tên Khủng Long này xuống giải thích này nọ. Cả ngày đi học không hé răng nửa lời, đã lười làm bài tập, nay ngay cả việc giải thích hắn cũng lười đến mức sai người xuống đàn áp tinh thần tôi. Tôi đảo mắt liếc quanh căn-tin, đang giờ ra chơi nên cũng khá đông sinh viên, có thể yên tâm là mình không bị bắt nạt ở cái chốn này. Tôi gật đầu vài cái để ra hiệu mình đang lắng nghe.
Giọng tên Khủng Long đanh lại.
- Hai tuần trước đại ca bị ngã xe. Bị gãy tay bên phải nên không thể ghi chép. Tuần vừa rồi nghỉ học cũng là do vậy. Vốn dĩ đại ca không phải thi vì lí do sức khỏe, nhưng đại ca vẫn đi thi.
Mỗi lời nói của tên Khủng Long thoát ra, tôi lại viết một chữ
“ Đần” lên cái tên Khôi Vĩ. Cái tên sinh viên năm nhất ngang tàng này, có phải hắn mưu mô trong vài tháng mà đần trong 1 giờ không? Ngã xe bị đau vậy mà còn đi thi làm chi? Rõ ràng là nếu hắn có đi thi thì hắn cũng không thể viết được cơ mà. Gãy tay ư? Có phải vậy mà hắn mặc bộ áo trùm như Mafia để che cái tay đang bó bột không? Tôi siết chặt hai tay, ngẩng đầu lên, hỏi một câu.
- Sao cậu không kêu Khôi Vĩ ở nhà nghỉ ngơi. Đi thi làm gì?
Tên Khủng Long quắc đôi mắt nhìn tôi, giọng khinh bỉ.
- Chị nghĩ vì sao đại ca lại đi thi?
Tôi nuốt nước bọt. Không dám hỏi thêm câu nào nữa. Dù chữ
“ Đần” tôi đã giáng xuống đầu tên Khôi Vĩ đủ để hắn có một bộ bờm chữ Đần rồi, nhưng tôi thà giáng cho hắn thêm chữ “ Điên” nữa còn hơn là co lời đi hỏi tên cao to đối diện. Tôi cúi gằm mặt xuống đĩa bánh, không nói thêm lời nào.
Tên Khủng Long đẩy ghế đứng dậy, trước khi rời khỏi, hắn ném lại phía tôi vài từ.
- Đại ca ngã xe trong lúc đi mua bánh rán Doremon nhân đậu đỏ. Mang đi tặng. Vì 2 tuần trước có người bị mệt vì lịch học.
Tiếng bước chân bình bịch xa dần. Bốn bề im ắng một cách lạ thường. Tôi không còn nghe thấy bất kì một âm thanh nào. Trong đầu nhảy nhót vài chữ “ Bánh rán Doremon nhân đậu đỏ”.
Liếc mắt sang đĩa bánh nhân đậu đỏ bên cạnh, mắt tôi nóng rực, trí nhớ bồng trở nên thông suốt hơn bao giờ hết.
Hai tuần trước, tôi gần như héo hon tàn tạ vì lịch học quá dày. May mắn rằng sau đó Khôi Vĩ đổi lịch học lui xuống 2 tiết. Sau khi đổi lịch học, hắn còn nhăn nhở nói “ Tôi sẽ vỗ béo cho chị”. Tôi bĩu môi. Cáo không hại cừu là may lắm rồi, lại còn tha mồi về cho cừu ăn ư?
Nghĩ tới đây bỗng thấy lạnh tóc gáy. Có phải con cáo đó vì muốn mua vài chiếc bánh rán cho con cừu già này mà bị ngã xe không?
Rồi hắn bị gãy tay, rồi hắn nghỉ học cả tuần trời, rồi hắn mất tích. Tôi bị bầy kền kền dư luận bao quanh ở thư viện, tôi cảm thấy công lao ghi chép nội dung ôn tập bị khinh thường khi Khôi Vĩ thi trượt bài kiểm tra, tôi gặp hắn, tôi nói xối xả vào mặt hắn. Hắn im lặng. Tôi chết chắc rồi.
5 giờ 30. Trống tan giờ. Sinh viên trong lớp đã về hết, chỉ còn mình tôi ngồi thu lu một góc. Còn khoảng 30 phút nữa là sẽ tới lịch học lại môn tiếng Anh - Phòng 102 cách giảng đường năm nhất một cầu thang.
Căn giờ lên đó chắc chỉ mất 3 phút. Tôi úp mặt xuống bàn ngó ra ngoài khung cửa sổ. Đếm lá vàng rơi.
Tôi nằm quay đầu ra ngoài cửa sổ như vậy cho đến khi cảm thấy mỏi cổ liền xoay đầu vào bên trong lớp học. Vừa xoay đầu vào trong, tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Khôi Vĩ ngồi ngay bên cạnh tôi, mặt hắn cách mặt tôi chỉ một gang tay!
Tôi chồm dậy, ngắc ngứ kêu lên.
- Cậu…cậu ở đây từ bao giờ?
Khôi Vĩ vẫn gối đầu lên tay của mình, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, thờ ơ nói.
- Từ lúc tôi đưa ra một quyết định.
Tôi nhíu mày hỏi lại.
- Quyết định gì?
Hắn đáp.
- Tự học môn tiếng Anh.
- Là không cần giảng viên sao?
- Uhm.
Tôi lưỡng lự.
- Vậy có ổn không?
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Tôi cười.
- Dù sao thì có giảng viên vẫn tốt hơn. Có người dạy chẳng phải tốt hơn sao?
Khỗi Vĩ nghe đến đây mắt chợt sáng lên, chống tay lên cằm, hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
- Như thế tốt hơn thật sao?
Vì nét mặt của hắn rất nghiêm túc, nên tôi cũng nghiêm túc gật đầu lại. Khôi Vĩ mím môi nghĩ ngợi, sau rồi búng tay một cái.
- Được. Vốn dĩ tôi định tự học một mình nhưng vì câu nói này của chị tôi sẽ đề nghị người đó dạy cho tôi.
Tôi gật như gà mổ thóc.
- Đúng đó. Phải cần đến giảng viên. Cậu mau đi gặp giảng viên để đăng kí lại đi.
Khôi Vĩ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ nhàng nói.
- Vậy ngoài giờ học chiều, chị dạy tôi môn tiếng Anh nhé.
Tôi tròn mắt.
- Vậy không phải vốn dĩ tôi sẽ phải cùng cậu học lại môn Tiếng Anh sao?
Khôi Vĩ lắc đầu.
- Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ bảo chị học cùng ở lớp học lại. Nhưng…. - Ngập ngừng chau mày nghĩ ngợi đắn đo, sau làm vẻ miễn cưỡng chấp nhận - Vì chị đã có ý mở lời, nên tôi đành phải chấp nhận vậy.
Ngu rồi. Ngu thật rồi. Hạ Thiên Du ơi là Hạ Thiên Du, dù mày có dùng đầu ngón chân cái mà suy nghĩ thì cũng phải nghĩ thông suốt ra chuyện này chứ. Sao lúc nào cũng ôm đầu phi vào hàng rào vậy? Con cáo đó vốn dĩ không có ý định kêu cừu già ra đỡ đạn cùng đó!
Tôi định gân cổ lên cãi đôi ba câu, nhưng khi ánh mắt chạm tới cánh tay lấp ló mầu trắng trong tấm áo choàng dài của Khôi Vĩ, cơ miệng lại đổi sang chủ đề khác.
- Tay cậu không sao chứ?
Khôi Vĩ thoáng giật mình, sau mới cười nói.
- Khủng Long kể cho chị nghe rồi à?
Tôi gật đầu, giọng thanh thanh.
- Lẽ ra cậu nên nghỉ. Đợi tay khỏi hẳn hãy đi học.
- Nhưng vẫn phải đi thi. – Khôi Vĩ cười.
Tôi thở hắt, đảo mắt ra ngoài, lẩm bẩm.
- Không học bài mà còn đòn đi thi. Rõ là trẻ con.
Giọng Khôi Vĩ vọng lại.
- Tôi nghe thấy điều chị vừa nói rồi đó.
Ô hô. Nghe được thì tốt quá. Điều tôi nói toàn là sự thật đó. Vì cái điều mập mờ có phải cậu vì đi mua bánh cho tôi mà ra nông nỗi này hay không thì tôi vẫn chưa đoán ra, chính vừa chưa đoán ra nên tôi mới không dám to tiếng với cậu đó. Tôi ngẫm trọng bụng, cười tâm đắc một mình. Khôi Vĩ thấy vẻ mặt đó của tôi, hất hàm hỏi.
- Này chị, bắt đầu học được chưa?
Tôi khoanh tay, hất hàm hỏi lại.
- Ủa, tôi nhận lời dạy cậu bao giờ vậy?
Nét mặt Khôi Vĩ thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó, hắn cười gian tà.
- Chị còn nhớ bản hợp đồng chứ? Chẳng phải mọi việc liên quan đến chữ “học” chị đều phải giúp tôi sao?
Nghe tới đây tôi không khoanh tay nữa nhưng vẫn cố chớp lấy thời cơ để ra điều kiện.
- Trước khi tôi ra quyết định về việc có dạy cậu học hay không, cậu phải trả lời tôi một câu hỏi trước.
- Được!
Tôi khẽ khàng hỏi.
- Vì sao cậu lại đi thi?
Khôi Vĩ liếc mắt nhìn tôi rồi chậm rãi lấy trong cặp ra một quyển sổ, lạnh lùng nói.
- Chị còn nhớ quyển sổ này chứ?
Tôi dù có nhìn bằng nửa con mắt cũng có thể nhận ra cuốn sổ đó. Đó là quyển sổ tôi đã phải dày công ghi chép nội dung ôn tập cho Khôi Vĩ. Tôi gật đầu.
- Còn nhớ.
Như thể chỉ chờ cái gật đầu đó của tôi, Khôi Vĩ chậm rãi nhả ra từng từ một.
- Lí do tôi đi thi chính là vì dòng chữ này “ Hãy đi thi với tinh thần thật tốt. Nếu không, thì đó chính là sự khinh thường công sức tôi đã bỏ ra.”
Tôi vuốt mặt. U sầu nhớ lại ; vào tối cái hôm Tuyết Mai cố tình khiến tôi gọi vào số của Khôi Vĩ, tôi đã viết những dòng đó vào sau cuốn sổ. Tôi vốn nghĩ Khôi Vĩ sẽ không bao giờ lật mặt sau của cuốn sổ đó ra xem vì phần nội dung ôn tập còn ghi chưa hết nửa cuốn.
Tôi cúi đầu, hỏi vu vơ.
- Chỉ vì những dòng chữ này mà cậu đi thi sao?
- Vậy chị muốn tôi khinh thường chị sao?
Tôi ngẩng đầu, lừ mắt.
- Cậu dám?
Khôi Vĩ bật cười, búng tay một cái.
- Đó. Chính vì tôi không dám nên tôi mới đi thi.
Tôi ngẩn người. Chung quy lại một vòng thì lí do hắn không đi thi là vì tôi ư? Vậy nghĩa là sao? Là bây giờ mà tôi không nhận lời giúp hắn ôn thi môn Tiếng Anh thì có phải là người “máu lạnh” không?
Thây kệ, tôi cứ mặc định nghĩ Cừu thuộc loại máu lạnh đó. Cừu càng già thì máu càng lạnh. Mặt dày hỏi thêm câu cuối.
- Đợi chút. Vì sao cậu bị ngã xe?
Khôi Vĩ lật vài trang sổ, tặc lưỡi nói.
- Không cẩn thận nên ngã.
- Vì mải mua bánh rán à?
Khôi Vĩ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi.
- Ngay cả chuyện này Khủng Long cũng kể cho chị?
Tôi gật đầu, mưu mẹo nói.
- Đúng. Tôi biết hết rồi đó. Khủng Long đã nói hết cho tôi biết sự thật rồi. Cậu vì…
Giọng Khôi Vĩ trầm xuống cắt ngang.
- Xin lỗi chị.
Tôi lúng túng, lắp bắp hỏi dò.
- Bánh đó…tôi…
- Định gây bất ngờ cho chị nhưng hôm đó đường trơn quá. Nên…Ầm….Và giờ thành thế này. – Khôi Vĩ nhún vai.
Thiên Du, mày không phải là cừu già máu lạnh mà là máu nóng đúng không? Biết được chuyện này mà mày không giúp người ta thi qua môn tiếng Anh thì mày đúng là giống như lời Tuyết Mai nói “ Hạ Thiên Du, mày là đồ bị móm lương tâm!!!”
Nhìn điệu bộ Khôi Vĩ miêu tả cái cách mà hắn ngã xe như chỉ là chuyện nhỏ, tôi thấy lòng dạ mình cồn cào. Hắn ngã xe đến mức gãy tay, nghỉ học hơn tuần trời. Tôi trên lớp la ó than phiền không một lời hỏi thăm. Đến lúc hắn thi trượt thì cũng vác bộ mặt đó đến gặp hắn rồi trút giận. Quay lại từ đầu thì hắn vì tôi. Vì cái gói bánh rán chết tiệt kia.
Giọng Khôi Vĩ vang lên.
- Này, chị trúng gió à? Sao đứng ngây ra vậy?
Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Khôi Vĩ. Lặng lẽ tới bàn học, lôi sách vở ra.
Vì Khôi Vĩ không viết được nên tôi vừa nói vừa ghi chép. Cũng có chút ngạc nhiên vì khả năng ghi nhớ bài của hắn. Bằng chứng là hơn hai tiếng trôi qua tôi dạy từ mới, đến lúc chuẩn bị về, tôi cố tình hỏi lại Khôi Vĩ từ mới đầu tiên mà tôi dạy, vậy mà hắn vẫn nhớ ra. Tôi thu xếp sách vở, tán thưởng vài câu.
- Trí nhớ của cậu tốt đó. Tiếp tục phát huy.
Khôi Vĩ cười khẩy, vênh váo nói.
- Còn nhiều thứ tốt của tôi mà chị chưa biết lắm.
Tôi nhe răng cười gượng với hắn rồi nghiêm túc hỏi lại.
- Ví dụ?
- Ví dụ ư? Được. Bây giờ tôi hỏi tiếng Việt, chị hãy trả lời bằng tiếng Anh.
- Cách này sẽ chứng minh là cậu có nhiều cái tốt à? – Tôi hoài nghi.
- Đúng. – Hắn khẳng định.
Tôi bắt chước điệu búng tay của Khôi Vĩ, gật đầu nhận lời.
- Vậy cậu hãy chứng minh đi.
Khôi Vĩ nhìn dáng vẻ đó của tôi, ho khụ một cái, rồi lạnh lùng hỏi.
- Số 4 trong tiếng Anh là gì?
Tôi dở khóc dở cười.
- Cậu nghĩ trình độ tiếng Anh của tôi chỉ dừng lại ở cấp bậc Tiểu học hay sao?
Khôi Vĩ lườm tôi, giục.
- Không được bỏ cuộc. Chị trả lời đi.
Tôi nhìn vẻ mặt tiểu nhân của hắn, miễn cưỡng đáp.
- Là Four.
- Số 1?
Tôi thở dài đáp.
- Là One.
- Số 9?
Tôi như sắp mếu.
- Là Nine.
- Gộp lại : 419?
Lần này thì tôi gần như gào lên.
- Four One Nine.
Khôi Vĩ gật đầu.
- Tốt lắm. Chị đoán rất đúng.
- Cậu đang đùa tôi đấy à? Mấy điều này thì chứng minh được gì?
Khôi Vĩ cố nhịn cười, nháy mắt nói:
- Là tôi có rất nhiều cái tốt.
- Tôi chẳng thấy cậu tốt cái gì ở cái câu 419 đó.
Nét mặt Khôi Vĩ thoáng đổi sắc, hắn đẩy ghế đứng dậy.
- Chuông rồi. Về thôi. Tôi đưa chị về.
Hừ! Biến tôi thành đứa có trình độ tiếng Anh tiểu học rồi cúp đuôi chuồn sao? Rõ là dù hắn có bị đau tay đi chăng nữa thì cái miệng vẫn luôn độc địa và cái đầu vẫn còn đầy mưu mô mà. Tôi không cam tâm!
Tôi khoanh tay ngồi lì một chỗ, nhất quyết nói:
- Cậu giải thích đi rồi về sau.
Hắn vờ vịt hỏi lại.
- Chị muốn giải thích điều gì?
- 419?
Hắn vờ bị điếc, hỏi thêm.
- Chị muốn gì cơ?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, gào lên.
- 419? Tôi muốn 419? Mau lên.
- Haha. Haha. Haahaahaa.
Hắn cười ngoác miệng. Cười đến mức như không thể nhịn được. Vừa hay sinh viên từ các lớp khác tan giờ, từng tốp một đi qua cửa nhìn vào chỉ chỏ rồi cười hí hí với nhau. Tôi bực bội kéo ghế đứng dậy.
- Kéo trình độ của tôi xuống thành bậc tiểu học, điều đó buồn cười nhỉ?
- Chị… Chị muốn 419 với tôi sao?
Ý gì? Rõ ràng là có cái ý gì đó sau câu nói này. Nhìn kìa, nhìn kìa. Lũ sinh viên khóa dưới ở cửa đang tròn mắt nhìn tôi trả lời kìa. Rõ ràng là cái tên Khôi Vĩ này lại đang có ý hạ thấp trình độ tiếng Anh của tôi đây. 36 kế chuồn là thượng sách. Tôi vùng vằng bỏ đi.
Phi thẳng ra ngoài cửa lớp, đám đông trước mặt dần tách ra. Dù bầu không khí ồn ào xì xào, thanh âm phía sau của Khôi Vĩ vẫn lọt thỏm vào tai.
- Này chị, đợi tôi với. Hahaha.
Hắn vẫn cười. Hắn vẫn đang cười. Hừ, cứ cười đi. Bà chị này dù sao thì cũng đã quá quen với những búa dìu dư luận rồi, giờ có thêm một cái lưỡi rìu nữa thì cũng là chai lì cảm xúc rồi. Dù rìu có làm bằng sắt, vàng, bạc hay kim cương thì cũng như nhau cả thôi.
Lúc về đến kí túc xá, điện thoại của tôi rung báo tin nhắn.
“ - 419 = For one night”.
Là số của con cáo già đó đây mà. Tôi hậm hực nhắn lại.
“ - Thì sao?”
“ - For one night = Tình một đêm. Tôi chẳng nói là tôi có nhiều cái tốt mà chị không tin sao? Nhìn xem, body của tôi rất chuẩn. Tôi ở sau chị này.”
Mắt tôi suýt lòi ra ngoài khi đọc tin nhắn vừa tới. Hắn….hắn….? 419? Tôi…Tôi…
Tôi điên tiết xoay người lại, phía bên kia đường, Khôi Vĩ hươ hươ chiếc điện thoại lên không trung, cố ý chọc tức tôi. Tôi giậm chân bành bạch, gào lên.
- Hãy đợi đấy, đừng để tôi tóm được cậu. Đồ dê xồm!
Khôi Vĩ thấy vậy, co giò chạy. Tôi gõ đầu côm cốp. Điện thoại vẫn báo có tin nhắn.
- “ “ 419. Tôi muốn 419. Mau lên…” - Khi nãy ở trong lớp, chị đã nói với tôi điều đó. Chị mới là đồ dê xồm. Haha”.
Tôi trợn mắt nhìn màn hình điện thoại. Rú lên.
- Aaaaaaaaaaa. Khôi Vĩiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Aaaaaaaa…
“Cạch”
Cửa phòng kí túc xá mở một cách bất thình lình, Tuyết Mai tóc tai dõa rượi thều thào nói.
- Hạ Thiên Du. Mày có biết là hôm nay là ngày cả phòng phải đi ngủ sớm để mai thi thể dục không? Mày có yêu đương nhớ nhung gì người khác thì để sáng mai bày tỏ tình cảm. Có được không? Hử?