Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phi Vụ Cừu Non - Phần 1 - Chương 17-4: Hi Summer (2)
2. Trên tầng thượng trường đại học H.
Tôi nắm chặt tay vào gấu váy, đứng xoay người nhìn về phía cổng trường. Chỉ ít phút nữa thôi, Rain sẽ xuất hiện. Chỉ ít phút nữa thôi, cậu ấy sẽ đến. 5 giây, 4, 3, 2, 1...
"Cạch" - Tiếng cánh cửa phía sau mở. Tiếng bước chân rất gần. Một giọng nói trầm ấm vang lên.
- Hi. Summer.
Tôi mỉm cười, xoay người lại.
- Hi. Rain.
.....
Một đoạn kí ức hiện về trong trí nhớ của tôi như một thước phim tua chậm.
- " Rain tên thật là Hoàng Minh đúng không?"
- "Ừ"
- "Rain học trường đại học H?"
- "Ừ".
Cả trường đại học H chỉ có một mình anh là Hoàng Mình. Nhưng tại sao từ trước đến giờ tôi lại không dám khẳng định anh là Rain?
Anh ấm áp và lịch sự. Rain luôn lắng nghe và trầm lặng. Anh có thể là Rain?!
- Chào em. Hạ Thiên Du.
Đầu óc tôi trở nên mơ hồ. Người đứng trước mặt tôi lúc này là Rain ư?
- Chào anh, Hoàng Minh.
- Chào anh, Hoàng Minh.
Hoàng Minh mỉm cười, anh chậm rãi bước về phía tôi. Nụ cười của anh sáng bừng không gian nhưng sao lại mang cho tôi một chút nuối tiếc thế này?
Hoàng Minh đứng đối diện tôi, giọng anh có chút lưỡng lự.
- Em là Summer?
Tôi mỉm cười, gật đầu nhè nhẹ.
- Và anh chắc chắn là Rain rồi. - Tôi khẽ đáp.
Đôi mắt anh chợt mở to, anh cười xòa.
- Thế giới này thật tròn đúng không Du? Thật không thể tin được em chính là cô gái mà anh quen trên Messenger hơn hai năm về trước.
Tôi nhoẻn miệng cười.
- Vâng. Sự thực thì thế giới luôn tròn. Em cũng rất vui khi biết được anh chính là Rain.
Anh khẽ trêu đùa tôi.
- Anh lại cứ sợ sẽ làm em thất vọng.
- Không. À. Thì ra có một chút ạ.
- Về điều gì vậy? - Ánh mắt anh nhìn tôi thoáng u mờ.
Tôi cúi đầu, ngập ngừng.
- Chỉ là...anh tự nhiên biến mất trên Messenger, và điều đó khiến em...bất an.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng anh hạ xuống một cung bậc.
- Hôm đó trên đường lái xe đến sân thượng đại học H anh đã gặp một sự cố.
Tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh thoáng bối rối khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh chuyển hướng nhìn của mình về khoảng không vô định phía trước, trầm mặc một lúc anh mới lên tiếng.
- Anh phải đi gặp một người...Uhm...cô ấy là bạn gái của anh. Hôm đó cô ấy vừa trở về từ nước ngoài nên anh đã ra sân bay đón cô ấy.
Tôi thở phào. Vậy mà tôi còn tưởng anh gặp sự cố gì nghiêm trọng. Tôi mỉm cười, rụt rè hỏi anh.
- Chị ấy tên là gì ạ?
- Anna. - Anh khẽ nói, âm lượng chỉ đủ cho tôi nghe thấy.
- Một cái tên thật đẹp. - Tôi thốt lên.
Anh mỉm cười. Nhưng sao nụ cười của anh lại chua xót như thế?
Tôi và anh nói rất nhiều chuyện.
Vậy ra trong khoảng thời gian hơn một tháng sau cuộc hẹn gặp ở sân thượng, anh không liên lạc với Summer là bởi bạn gái anh muốn cùng anh đi du lịch vài nơi trong nước . Hơn hai tháng tiếp theo anh ở ngoại ô làm đồ án, vô cùng bận nên không có thời gian lên mạng như trước nữa.
Anh vẫn chưa hề hay biết tôi là Summer. Cho đến hôm nay, khi gặp tôi ở tầng thượng anh đã vô cùng ngạc nhiên.
Tôi và anh như hai người bạn tri kỉ lâu ngày mới gặp lại. Chúng tôi ngồi nói chuyện chừng hơn hai tiếng đồng hồ rồi mới nói lời chào tạm biệt.
Thì ra bấu lâu nay, điều tôi thực sự lo lắng chính là Rain có ổn không? Và giờ, tôi thực sự cảm thấy vui vẻ khi biết rằng, Rain hoàn toàn bình an.
Rain là ai? Điều này không quan trọng nữa.
Chỉ cần Rain an toàn là được. Tôi sẽ luôn cầu nguyện cho anh được an toàn và hạnh phúc.
Tôi nắm chặt tay vào gấu váy, đứng xoay người nhìn về phía cổng trường. Chỉ ít phút nữa thôi, Rain sẽ xuất hiện. Chỉ ít phút nữa thôi, cậu ấy sẽ đến. 5 giây, 4, 3, 2, 1...
"Cạch" - Tiếng cánh cửa phía sau mở. Tiếng bước chân rất gần. Một giọng nói trầm ấm vang lên.
- Hi. Summer.
Tôi mỉm cười, xoay người lại.
- Hi. Rain.
.....
Một đoạn kí ức hiện về trong trí nhớ của tôi như một thước phim tua chậm.
- " Rain tên thật là Hoàng Minh đúng không?"
- "Ừ"
- "Rain học trường đại học H?"
- "Ừ".
Cả trường đại học H chỉ có một mình anh là Hoàng Mình. Nhưng tại sao từ trước đến giờ tôi lại không dám khẳng định anh là Rain?
Anh ấm áp và lịch sự. Rain luôn lắng nghe và trầm lặng. Anh có thể là Rain?!
- Chào em. Hạ Thiên Du.
Đầu óc tôi trở nên mơ hồ. Người đứng trước mặt tôi lúc này là Rain ư?
- Chào anh, Hoàng Minh.
- Chào anh, Hoàng Minh.
Hoàng Minh mỉm cười, anh chậm rãi bước về phía tôi. Nụ cười của anh sáng bừng không gian nhưng sao lại mang cho tôi một chút nuối tiếc thế này?
Hoàng Minh đứng đối diện tôi, giọng anh có chút lưỡng lự.
- Em là Summer?
Tôi mỉm cười, gật đầu nhè nhẹ.
- Và anh chắc chắn là Rain rồi. - Tôi khẽ đáp.
Đôi mắt anh chợt mở to, anh cười xòa.
- Thế giới này thật tròn đúng không Du? Thật không thể tin được em chính là cô gái mà anh quen trên Messenger hơn hai năm về trước.
Tôi nhoẻn miệng cười.
- Vâng. Sự thực thì thế giới luôn tròn. Em cũng rất vui khi biết được anh chính là Rain.
Anh khẽ trêu đùa tôi.
- Anh lại cứ sợ sẽ làm em thất vọng.
- Không. À. Thì ra có một chút ạ.
- Về điều gì vậy? - Ánh mắt anh nhìn tôi thoáng u mờ.
Tôi cúi đầu, ngập ngừng.
- Chỉ là...anh tự nhiên biến mất trên Messenger, và điều đó khiến em...bất an.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng anh hạ xuống một cung bậc.
- Hôm đó trên đường lái xe đến sân thượng đại học H anh đã gặp một sự cố.
Tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh thoáng bối rối khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh chuyển hướng nhìn của mình về khoảng không vô định phía trước, trầm mặc một lúc anh mới lên tiếng.
- Anh phải đi gặp một người...Uhm...cô ấy là bạn gái của anh. Hôm đó cô ấy vừa trở về từ nước ngoài nên anh đã ra sân bay đón cô ấy.
Tôi thở phào. Vậy mà tôi còn tưởng anh gặp sự cố gì nghiêm trọng. Tôi mỉm cười, rụt rè hỏi anh.
- Chị ấy tên là gì ạ?
- Anna. - Anh khẽ nói, âm lượng chỉ đủ cho tôi nghe thấy.
- Một cái tên thật đẹp. - Tôi thốt lên.
Anh mỉm cười. Nhưng sao nụ cười của anh lại chua xót như thế?
Tôi và anh nói rất nhiều chuyện.
Vậy ra trong khoảng thời gian hơn một tháng sau cuộc hẹn gặp ở sân thượng, anh không liên lạc với Summer là bởi bạn gái anh muốn cùng anh đi du lịch vài nơi trong nước . Hơn hai tháng tiếp theo anh ở ngoại ô làm đồ án, vô cùng bận nên không có thời gian lên mạng như trước nữa.
Anh vẫn chưa hề hay biết tôi là Summer. Cho đến hôm nay, khi gặp tôi ở tầng thượng anh đã vô cùng ngạc nhiên.
Tôi và anh như hai người bạn tri kỉ lâu ngày mới gặp lại. Chúng tôi ngồi nói chuyện chừng hơn hai tiếng đồng hồ rồi mới nói lời chào tạm biệt.
Thì ra bấu lâu nay, điều tôi thực sự lo lắng chính là Rain có ổn không? Và giờ, tôi thực sự cảm thấy vui vẻ khi biết rằng, Rain hoàn toàn bình an.
Rain là ai? Điều này không quan trọng nữa.
Chỉ cần Rain an toàn là được. Tôi sẽ luôn cầu nguyện cho anh được an toàn và hạnh phúc.