Viet Writer
Và Mai Có Nắng
PHI VỤ CỪU NON
... Tình yêu không thể thay đổi được một người
Nhưng một người có thể thay đổi vì tình yêu...
***
1. Hôm nay là sinh nhật tròn 6 tuổi của cậu bé Khôi Vĩ.
Chiếc bánh sinh nhật rất to có 6 ngọn nến lung linh được đặt ở giữa nhà. Nhà Khôi Vĩ rất lớn và khách khứa lúc này cũng rất đông. Ngoài bạn bè của cậu bé còn có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp của bố mẹ cậu bé đến chúc mừng.
Mọi người đều hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, và cậu bé Khôi Vĩ thổi nến trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Sau khi cắt bánh Gato và ăn uống, người lớn trong gia đình đều tập trung ở phòng khách. Khôi Vĩ và bạn bè cùng lớp ra sân trước nhà để nô đùa. Trước nhà có một bể bơi, lúc này vì sự an toàn nên người lớn đã rút hết nước trong bể chỉ còn một ít nước chưa đến đầu gối. Bọn trẻ bắt đầu nô đùa và đang chơi trò đuổi bắt.
Cậu bé Khôi Vĩ im lặng ngồi một chỗ nhìn các bạn chơi đùa. Cậu không hề muốn tham gia cuộc chơi này của bọn trẻ vì cậu không thể chạy nhanh được. Cậu mắc chứng béo phì và gặp khó khăn trong việc di chuyển.
Nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ khi đứa trẻ Triệu Vũ xuất hiện. Triệu Vũ bằng tuổi Khôi Vĩ, nhà cậu bé cách nhà Khôi Vĩ hai dãy nhà. Triệu Vũ có thân hình khá gầy gò ốm yếu, nhưng với sắc mặt lạnh, sự táo tợn cùng những trò đùa ác ý, Triệu Vũ luôn là nỗi ám ảnh của cậu bé Khôi Vĩ. Không kể ở lớp hay ở nhà, hễ cứ gặp Khôi Vĩ là Triệu Vũ lại trêu chọc và nói những lời giễu đầy ác ý về ngoại hình béo phì của Khôi Vĩ. Những lần như vậy, cậu bé Khôi Vĩ đều im lặng bỏ ngoài tai rồi tìm cách tránh mặt Triệu Vũ.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi Triệu Vũ vừa xuất hiện thì Khôi Vĩ liền đứng dậy, cậu bé có ý định bước vào trong nhà để tránh mặt Triệu Vũ. Nhưng bước chân chậm chạp của cậu bé đã nhanh chóng bị Triệu Vũ bắt kịp. Triệu Vũ nằng nặc ép Khôi Vĩ tham gia trò chơi đuổi bắt cùng mọi người nếu không cậu sẽ bị Triệu Vũ huých vào bụng 5 cái. Triệu Vũ là một cậu bé rất gầy, cánh tay của cậu ta huých vào mạng sườn Khôi Vĩ chẳng khác nào một khúc gỗ nện vào người. Khôi Vĩ thoáng rùng mình khi nhớ lại cú huých vào tuần trước. Đắn đo một lúc, cậu bé miễn cưỡng gật đầu tham gia trò chơi.
Triệu Vũ nói chỉ cần tóm được một người trong số nhóm bạn là Khôi Vĩ có thể ngừng cuộc chơi. Nhưng phải đến gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Khôi Vĩ vẫn không đuổi kịp được người bạn nào. Nhiều lần cậu bé quá mệt, ngồi xuống thở dốc. Những lúc đó Triệu Vũ lại đến dùng chân thúc vào người cậu bé để ép cậu chạy tiếp. Cậu bé Khôi Vĩ thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, cậu gắng ngồi dậy chạy tiếp. Nhưng được hơn chục bước chân, cậu bé không thể chạy thêm được nữa, cậu ngồi sụp xuống đất, mồ hồi tứa ra ướt đẫm chiếc áo thun đen.
Triệu Vũ lại xuất hiện, lần này Triệu Vũ thách Khôi Vĩ đi hết một vòng hồ bơi, nếu Khôi Vĩ đi hết thì trò chơi kết thúc. Cậu bé đáng thương Khôi Vĩ gật đầu, dù sao thì đi bộ với cậu bé còn dễ chịu hơn là chạy. Cậu bé lồm cồm ngồi dậy và chậm rãi nhấc bước.
Khi cậu bé đi được nửa vòng hồ bơi thì phía bên kia, Triệu Vũ ném về phía cậu bé một vỏ chuối, và thế là cậu bé Khôi Vĩ trượt chân xuống hồ bơi.
Vì Khôi Vĩ quá to lớn nên khi cậu bé bị trượt chân xuống bể bơi cậu bé không tài nào đứng lên được. Cậu nằm ngửa giữa hồ chới với như chú rùa bị lật ngược đang loay hoay tìm cách đứng dậy. Nước trong hồ tràn vào mắt, vào miệng, vào tai cậu bé. Mặt mũi cậu tái mét vì sợ hãi. Cậu chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy òng ọc trong tai, tiếng Triệu Vũ cười khanh khách vì thích thú " Haha. Xem thằng béo Khôi Vĩ kia kìa. Nó trông như là một con lợn khổng lồ đang bị lật ngửa vậy. Haha".
Những đứa trẻ xung quanh bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi Khôi Vĩ ngừng giãy dụa dưới hồ bơi, một trong những đứa trẻ đã chạy vào trong nhà báo với người lớn. Người lớn trong nhà ùa ra, bà Joan kêu thét lên khi thấy con trai nằm bất động trong hồ nước lạnh lẽo. Khôi Chấn Kha và những người xung quanh nhanh chóng chạy đến sốc con trai lên và gọi xe cấp cứu. Triệu Vũ đứng lẩn vào một góc khuất, cậu bé thất thần lùi lại khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của Khôi Chấn Kha.
Nhiều năm sau khi được hỏi lí do vì sao ngày ấy lại hay bắt nạt Khôi Vĩ, Triệu Vũ chỉ lẳng lặng cúi đầu. Cậu hay trêu chọc Khôi Vĩ cũng chỉ vì cậu rất ghen tị với Khôi Vĩ. Khôi Vĩ có một gia đình hạnh phúc, cả bố và mẹ Khôi Vĩ luôn dành thời gian cho Khôi Vĩ. Còn bố mẹ Triệu Vũ, họ không có thời gian để ở bên cạnh cậu. Mỗi lần cậu bé bắt nạt Khôi Vĩ, bố mẹ Khôi Vĩ đều sang nhà nói chuyện với bố mẹ cậu. Và bố mẹ cậu chỉ nói chuyện với cậu vào những lúc ấy...Họ quá bận rộn...
Lên trung học, Triệu Vũ có một bước chuyển ngoại mục. Cậu ăn rất khỏe và tập thể dục rất thường xuyên. Cậu bé gầy gò ngày xưa đã trở thành một chàng trai to lớn cơ bắp hơn người. Nhờ vóc dáng to lớn này, trong tất cả các cuộc ẩu đả với đám bạn cùng lớp, Triệu Vũ luôn thắng. Lũ trẻ trong khu phố gọi cậu bằng cái tên Khủng Long. Và dần dà người ta quên mất tên thật của cậu. Triệu Vũ cũng hài lòng với cái tên mới của mình.
Lên cấp ba, Khủng Long chơi nhiều hơn học. Cậu thường bỏ lớp để tham gia vào các cuộc chơi thâu đêm suốt sáng ở ngoài đường.
Cũng trong thời gian này, công ty của bố mẹ cậu làm ăn sa sút, thua lỗ triền miên. Về nhà họ lại bắt gặp cảnh cậu con trai duy nhất chơi bời chác tang mà không mảy may đến việc học, cả hai lại trút cả gánh muộn phiền lên người cậu. Cậu chán nhà, cậu càng đi chơi triền miên, có khi cả tuần cậu mới về. Về chớp nhoáng lại đi ngay.
Công việc làm ăn của bố mẹ cậu ngày càng tồi tệ, nợ nần chồng chất. Cuối cùng, chủ nợ đến siết nhà, họ buộc phải rời khỏi căn nhà rộng lớn, chuyển về vùng quê sinh sống. Khủng Long không muốn về cùng bố mẹ, cậu nằng nặc muốn ở lại thành phố. Học đến lớp 11, cậu nghỉ học rồi tham gia vào một tổ chức xã hội đen chuyên đòi nợ thuê. Công việc liên quan đến chém mướn có khi là nguy hiểm đến cả tính mạng, nhưng cậu không màng. Lương hậu hĩnh và cậu có thể trụ lại thành phố trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, với cậu thế là đủ. Cuộc sống của cậu bé Triệu Vũ gầy gò ngày nào cứ ngập trong máu tanh và men say như vậy cho đến một ngày cậu bị truy sát và gặp lại Khôi Vĩ.
***
2. Quay trở về với câu chuyện của cậu bé Khôi Vĩ, sau khi cậu bé được cứu lên khỏi bể bơi, cậu bé bị trầm cảm rất nặng và mắc hội chứng sợ giao tiếp. Mỗi lần đến ngày sinh nhật, cậu bé thường lén lút bỏ trốn ra khỏi nhà. Sau đó vài ngày cậu mới trở về. Chẳng ai biết cậu bé đã đi đâu và làm những gì, chỉ biết khi trở về cậu lại nhốt mình trong phòng trong sự im lặng. Khôi Chấn Kha và bà Joan vô cùng lo lắng cho con trai, sau một hồi đắn đo, cả hai quyết định chuyển nhà đến Mĩ. Họ hi vọng rằng môi trường mới sẽ giúp con trai của mình có thể thay đổi. Nhưng phải mất đến ba năm sau Khôi Vĩ mới có thể đi học trở lại. Trong ba năm đó, cậu bé chủ yếu ở phòng của Jonh, bác sĩ tâm lí riêng của cậu.
Sau ba năm điều trị chứng trầm cảm, Khôi Vĩ tiếp tục việc học ở Mĩ. Cậu bé dành toàn bộ thời gian cho việc học và không hề tham gia bất kì hoạt động ngoại khóa nào. Khôi Vĩ là một cậu bé vô cùng thông mình. Kết quả học tập của cậu luôn đẫn dầu trường. Nhưng lúc nào cậu cũng chỉ thui thủi một mình. Cậu tự ti với thân hình quá khổ và cậu cũng sợ kết bạn.
Cuộc sống của Khôi Vĩ cứ lặng lẽ như vậy cho đến khi cậu học đến năm thứ nhất trung học ở Mĩ.
Mùa hè năm đó, công ty gia đình cậu ở thành phố A có chút vấn đề về hợp tác nên cậu đã trở về Việt Nam vài tuần để giải quyết. Cậu không về căn nhà lớn có hồ bơi ngày nào mà quyết định ở lại ngôi nhà đối diện trường đại học H, ngôi nhà mà bố mẹ cậu mua từ rất lâu về trước nhưng không có ý định ở.
Một tối, sau khi trở về từ công ty, Khôi Vĩ đang trên đường lái xe về nhà thì bất ngờ một người thay niên to lớn từ đâu nhảy bổ ra giữa đường chặn xe của cậu lại. Khôi Vĩ hốt hoảng nhấn phanh ga gấp. Cậu bình tĩnh quan sát người phiá trước xe. Người thanh niên này rất cao lớn, trên người có rất nhiều vết thương, mặt mũi anh ta thâm tím một cách đáng sợ. Khôi Vĩ nhìn anh ta một hồi rồi quyết định mở cửa xe bước xuống. Nhưng cậu còn chưa nhìn rõ mặt người lạ phía trước thì phía sau lưng tiếng động cơ xe máy phân phối lớn rít lên trong bóng tối. Đèn sáng lóa và tiếng người hò hét rợn người. Khôi Vĩ nhanh chóng đoán được tình thế, có lẽ anh chàng lạ mặt bị thương trầm trọng này đang bị truy đuổi, không một chút đắn đo, Khôi Vĩ đỡ lấy thân hình to lớn của chàng thanh niên lạ mặt, dìu cậu ta lên ôto của mình và nhanh chóng tăng tốc về phía trước.
Sau khi cắt đuôi được đám người phía sau, Khôi Vĩ lái xe đưa anh ta đến bệnh viện. Sau khi thanh toán tiền viện phí và để cậu ta lại bệnh viện, Khôi Vĩ phóng xe về nhà, tẳm rửa rồi đi ngủ.
Theo như kế hoạch của cậu, nếu mọi việc ổn thỏa, thì ngày mai sau khi gặp đối tác và kí kết, công việc của cậu sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến và có thể ngày kia cậu sẽ bay về Mĩ.
Nhưng Khôi Vĩ không ngờ rằng, chính vào cái đêm hôm ấy, cuộc sống của cậu đã bước sang một hành trình mới, một hành trình mà cậu không hề được dự báo trước.
Hôm sau, khi vừa lái xe về Gara, một nhóm người áo đen lạ mặt ùa đến. Chúng đều mang theo gậy gộc và những thanh tuýp dài sáng loáng. Khôi Vĩ mở điện thoại bấm vào nút gọi nhưng một trong số bọn chúng đã nện một gậy xuống ngang người cậu. Với vóc dáng to béo của mình, cậu loay hoay mãi mới có thể đứng dậy được. Bọn chúng hung hăng phá phách, điên cuồng đập phá và giáng những cây gậy chí mạng lên người cậu. Chúng muốn trả thù cậu, vì ngày hôm trước cậu đã cướp mất con mồi nợ máu của chúng. Khôi Vĩ chợt nhớ ra chàng thanh niên to lớn tối qua, tuy nhiên cậu không mảy may nói tên bệnh viện mà cậu đã đưa anh ta tới. Bọn chúng vẫn tiếp tục dùng gậy phang vào người cậu, cho đến khi cậu kiệt sức và nằm thở hổn hển trên mặt đất, một bóng đen vụt đến đỡ cậu đứng dậy. Cậu lờ mờ nhận ra đó chính là chàng thanh niên bị thương hôm trước, cậu nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng gậy đập uỳnh uỵch và cả tiếng còi cảnh sát hú. Sau đó cậu ngất xỉu vì kiệt sức.
Thì ra.... Trái đất vốn rất tròn.
Khôi Vĩ không thể ngờ rằng người mà cậu đã cứu chính là Triệu Vũ năm nào. Sau hơn 10 năm không gặp, bây giờ cậu ta khá là to lớn. Những mảng kí ức trong bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi ngày đó hiện về, nhưng Khôi Vĩ không còn cảm thấy sợ Triệu Vũ như những năm đó nữa.
Triệu Vũ cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài khi cậu nói lời xin lỗi. Hai người ngồi hàn huyên với nhau rất lâu, như những người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại.
Biết được cuộc sống của Triệu Vũ đang vướng vào một băng đảng xã hội đen, Khôi Vĩ đã mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được cậu rời khỏi nhóm Phát Sẹo – nơi Triệu Vũ đã từng hoạt động để đòi nợ thuê. Khôi Vĩ giới thiệu cho Triệu Vũ một công việc ở công ty của gia đình mình, rồi cậu giúp Triệu Vũ quay lại trường học sau 2 năm nghỉ học.
Mùa hè năm đó, mối quan hệ của họ thực sự trở nên tốt đẹp hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ, Khôi Vĩ sẽ trở về Mĩ khi công việc ở công ty hoàn thành, nhưng tình bạn này đã níu giữ chân cậu ở lại thành phố A suốt hai tháng hè. Trong thâm tâm cậu, cậu thực sự muốn giúp Triệu Vũ thoát khỏi cuộc sống đen tối hiện tại.
Thì ra, lấy sự bao dung và lòng yêu thương để tha thứ cho những lỗi lầm của người khác mới là cách tốt nhất để giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh dưới đáy lòng.
Khôi Vĩ quay trở về Mĩ với tâm trạng vui vẻ và thanh thản hơn bao giờ hết.
Hè năm sau, Khôi Vĩ trở về Việt Nam để thăm Triệu Vũ. Nhưng mùa hè này, Triệu Vũ vừa bận rộn với lịch đi làm, vừa bận với lịch học của lớp 11 nên thời gian rảnh cũng dần ít đi. Vì thế cậu và Khôi Vĩ cũng ít khi ngồi lại trò chuyện được lâu.
Nhưng đâu ai hay biết, chính sự bận rộn vô tình này đã góp phần không nhỏ trong việc tạo ra cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chàng béo tốt bụng Khôi Vĩ và cô gái mạnh mẽ Hạ Thiên Du...
***
Dù đã trở về Việt Nam được hơn một tuần nhưng Khôi Vĩ vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi múi giờ.
Gần 3 giờ sáng anh không thể nào chợp mắt được. Anh bật dậy, xả nước rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, anh rót một cốc rượu vang và tiến tới ban công. Ánh mắt anh mơ màng nhìn xuống khung cảnh phía đối diện. Từ trên tầng thượng anh có thể nhìn toàn bộ khung cảnh trường đại học H. Cả sân trường tĩnh lặng, duy nhất chỉ có một vật thể mầu trắng đang chuyển động. Anh cố gắng mở to mắt hơn để quan sát.
Ánh đèn cao áp phả xuống sân thể dục một thứ ánh sáng mầu vàng nhàn nhạt , một bóng người mầu trắng đang di chuyển nhẹ nhàng và êm ru như lướt trên mặt đất. Khôi Vĩ khẽ giật mình, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, rất nhiều lần như vậy nhưng chiếc bóng mầu trắng phía trước sân vẫn ẩn hiện. Khôi Vĩ khẽ rùng mình, anh nhanh chóng đi vào trong nhà, đặt cốc rượu xuống bàn, anh mở ngăn kéo lấy ra một chiếc ống nhòm rồi rảo bước ra ban công. Bóng người mầu trắng đang di chuyển là một cô gái mảnh khảnh, mái tóc đen dài, làn da trắng sáng, chân xỏ một đôi giầy vải. Cô gái này đang chạy bộ xung quanh sân? Khôi Vĩ liếc đồng hồ, gần 3 giờ sáng??? Chạy thể dục vào lúc 3 giờ sáng ư???
Thu hết sự can đảm, anh xỏ giầy, mặc quần áo thể thao và rời khỏi nhà.
Đó là lần đầu tiên Khôi Vĩ nhìn thấy Hạ Thiên Du, một cô gái mảnh khảnh chạy bộ xung quanh trường lúc 3 giờ sáng. Lần đầu tiên này, anh đã tháo chạy vì nghĩ cô là một bóng ma nữ cô liêu lang thang.
!!!
Thế rồi có một sự tò mò mãnh liệt, buổi sáng 5 ngày hôm sau, Khôi Vĩ mạnh dạn đến từ lúc 3 giờ kém. 4 ngày trước anh đều đứng trên ban công nhìn xuống, rất đều đặn, cứ 3 giờ sáng là cô gái này sẽ xuất hiện và chạy bộ 5 vòng xung quanh sân trường, sau đó sẽ đi bộ thêm 2 vòng rồi dừng lại ở một chiếc ghế đá để nghỉ. Khi trời sáng rõ lên một chút, cô gái này biến mất.
Khôi Vĩ quyết định tìm hiểu chuyện này. Anh đứng khuất sau một lùm cây và chờ đợi. Quả rất đúng giờ, 3 giờ sáng cô gái này chạy ra từ một tòa nhà, anh đoán có lẽ đó là kí túc xá trường đại học H. Sau một hồi khởi động, cô gái này bắt đầu tăng tốc độ. Dáng người cô mảnh khảnh nhưng mỗi bước chân của cô đều toát lên một sự mạnh mẽ và quyến rũ khó cưỡng. Khôi Vĩ đứng ngây người một lúc, rồi chẳng hiểu sao, đôi chân anh không chịu đứng yên một chỗ, và rồi anh lén lút chạy sau lưng cô.
Anh rất ít khi vận động, nên khi mới đầu chạy, cả cơ thể mệt mỏi rã rời. Buổi sáng hôm ấy trở về, toàn thân anh đau ê ẩm còn đôi chân thì cứ như cho người đi mượn, chỉ trực rụng rời ra khỏi cơ thể anh. Anh hoãn hết tất cả các cuộc họp ở công ty, ngay cả cuộc hẹn với Triệu Vũ anh cũng lùi lại.
Cả ngày hôm ấy, anh nằm bẹp dí ở nhà, nhưng rồi tối đó, mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh một cô gái nhỏ bé với ý chí kiên cường như một cú huých mạnh vào sợi dây thần kinh vận động của anh. Sáng hôm sau, anh gắng gượng dậy và lại chạy sau lưng cô.
Anh cứ chạy theo cô, mỗi ngày, mỗi ngày. Mỗi tuần. Mỗi tuần. Nhiều lần anh tự hỏi, có bao giờ cô biết anh đang chạy sau lưng cô không?
Một lần anh bị vấp ngã, ngã sõng xoài trên mặt đất. Lúc đó cô đã chạy hết một vòng và đang chạy lại gần phía anh. Cô chạy đến cạnh anh rồi đột ngột dừng chân lại. Cô chìa một bàn tay về phía anh, anh thoáng kinh ngạc nhưng cùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay mềm mại nhỏ bé lạnh như một viên đá trong lòng bàn tay ấm nóng của anh. Anh lom khom đứng dậy, và rất nhanh chóng, cô rụt tay khỏi bàn tay anh, lạnh lùng chạy tiếp.
Cô nhìn thấy anh, nhưng trong thế giới của cô, không hề có anh.
Một lần khác, anh chạy sau cô nhưng thỉnh thoảng anh lại cảm thấy như có một tia nước lạnh ngược gió bay về phía mình . Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá theo dõi cô, thì ra cô gái nhỏ mạnh mẽ này cũng có giây phút yếu đuổi, cô ấy vừa chạy vừa khóc. Và rồi anh lén lút để lại một chai nước lạnh cho cô kể từ lúc ấy.
***
Hết một mùa hè, khi anh quay trở về Mĩ, vợ chồng bà Joan hết sức ngỡ ngàng về sự thay đổi ngoại hình của anh. Dù trọng lượng của anh chỉ giảm đôi chút, nhưng với họ mà nói đó là điều thật đáng để chúc mừng.
Về đến Mĩ, nhớ đến những bước chân mạnh mẽ của cô gái nhỏ, Khôi Vĩ quyết định đến phòng tập Gym. Anh tập miệt mài và chăm chỉ. Anh nghiêm túc thực hiện chế độ ăn uống lành mạnh và hăng say tập luyện với huấn luyện viên riêng.
Một năm sau, ngoại hình của anh thay đổi đáng kể. Ai cũng ngỡ ngàng trước sự thay đổi ngoại mục của anh. Bố mẹ anh thì vui mừng hơn cả, vì anh không chỉ thay đổi ngoại hình, anh còn thay đổi cách nhìn cuộc sống. Anh vốn là một chàng trai hài hước và thân thiện nhưng vì tự ti mà hay khép mình. Sauk hi thay đổi, anh có nhiều bạn bè hơn và tích cực tham gia vào các hoạt động ngoại khóa ở trường.
Lại một mùa hè nữa Khôi Vĩ trở về Việt Nam, Triệu Vũ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Khôi Vĩ. Vóc dáng anh săn chắc và cơ thể cân đối hết sức tuyệt mĩ. Vốn dĩ trước đó Khôi Vĩ vẫn rất nổi bật với khuôn mặt hút hồn, nhưng với thân hình quá khổ, khuôn mặt đẹp đẽ của anh cũng chẳng mấy hấp dẫn như lúc này.
Mùa hè này anh lại chạy bộ sau lưng cô. 3 giờ sáng. Xung quanh sân trường đại học H. 5 vòng chạy và đi bộ 2 vòng. Cô gái nhỏ sau một năm không gặp, mái tóc dài hơn trước, có vẻ như cô gầy đi nhưng nét mặt của cô vẫn vậy, vô cảm với thế giới xung quanh. Ánh nhìn lạnh lùng như muốn thiêu rụi sự tự tin của người đối diện.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy vui vẻ đó là, mỗi chai nước anh để lại cho cô, cô đều uống sạch và sau đó ném vỏ vào thùng rác bên cạnh.
!!!
Trong thế giới của cô, cô không hề biết đến sự tồn tại của anh.
Và anh thì vẫn luôn muốn bước vào thế giới của cô...
Anh nhờ Triệu Vũ tìm hiểu thông tin của cô. Và Triệu Vũ không làm anh thất vọng.
Cầm tập hồ sơ thông tin của cô trên tay, anh chậm rãi nghâm cứu. " Hạ Thiên Du, năm 2, khoa tiếng Anh, đại học H. Chiều cao 1m7. Cân nặng 45 kg...." Anh khẽ lắc đầu, cô ấy thực sự hơi gầy. Nhưng sự mạnh mẽ của cô ấy thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Anh chăm chú nhìn vào tấm ảnh chụp chân dung của cô. Đó là một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào máy ảnh. Ánh mắt nghiêm túc cương trực, nhưng phảng phất một nỗi buồn vô hình. Bờ môi mỏng của cô hơi mím, cả sắc mặt toát lên một sự lạnh lùng khó gần. Khôi Vĩ nở một nụ cười khó hiểu, anh mấp máy đọc tên cô. " Hạ Thiên Du... Một cái tên thật mạnh mẽ".
Ánh mắt anh lướt xuống phần thông tin thành tích của cô. Một loạt thành tích của cô lần lượt xuất hiện, từ lúc cô còn học trung học đến cấp 3 và cuối cùng là đại học. Tất cả các thành tích đều dẫn đầu. "Học sinh xuất sắc nằm trong top 1 của trường trung học A", "học sinh xuất sắc của trường trung học phổ thông A", "giải nhất quốc gia môn tiếng Anh" " Thủ khoa đầu vào đại học H"... Khôi Vĩ đọc lướt qua các thông tin này rồi ánh nhìn dừng lại ở dòng chữ "Hạ Thiên Du, giải nhất Guitar Quốc tế tại Berlin" . Anh mơ màng tưởng tượng ra hình ảnh cô gái nhỏ với cây đàn ghita trông sẽ tuyệt diệu đến mức nào.
( Và sự thực thì giấc mơ của anh đã được như ý. Một năm sau vào đúng ngày sinh nhật của mình, cô gái lạnh lùng này đã đánh ghi-ta cho anh nghe, cảm giác ấy vô cùng ngọt ngào và dễ chịu. )
Trước ngày trở về Mĩ, anh lén lút chụp một bức ảnh phía sau lưng cô. Một bức ảnh mà sau này anh luôn đặt trong ví, trong bức ảnh là tư thế chạy phía sau của một cô gái có mái tóc đen dài đến ngang lưng, cô mặc một chiếc áo ba lỗ mầu trắng, quần thể thao. Cả thân người của cô như toát lên một sự quyến rũ và mạnh mẽ khó cưỡng. Phía sau bức ảnh, anh để lời tựa "My motivation".
Kết thúc chương trình trung học ở Mĩ, anh có rất nhiều giấy gọi nhập học ở các trường đại học lớn, nhưng.... anh quyết định về Việt Nam. Khôi Chấn Kha và bà Joan hết sức bất ngờ trước sự quyết định này của con trai mình, nhưng nhận ra ánh nhìn thiết tha trong đáy mắt Khôi Vĩ, hai vợ chồng ông gật đầu để con trai trở về Việt Nam học đại học H và để yên tâm về sự an toàn của cậu con trai, hai vợ chồng bà Joan đã thống nhất để Brian về cùng con trai. Khôi Vĩ liếc nhìn Brian, đó là một người đàn ông gốc Việt. Brian khá cao lớn, luôn đeo kính râm, sắc mạnh hơi cứng ngắc. Anh ta là một trong những cao thủ từng được huấn luyện nghiêm ngặt trong môi trường võ thuật.
***
Vừa về đến Việt Nam, Khôi Vĩ liền đến gặp Triệu Vũ. Qua thông tin mà Triệu Vũ cung cấp, anh biết được "cô gái mạnh mẽ" trong lòng mình còn ở kí túc với 3 người bạn nữ khác. Khôi Vĩ khẽ nhíu mày nhìn danh sách tên tuổi và thông tin của 3 người bạn nữa kia, rồi anh nói với Brian đến gặp Tuyết Mai. Và trong lúc Brian đến gặp Tuyết Mai, anh nóng lòng đi đi lại lại trong phòng Triệu Vũ. Một lúc sau, không đợi được nữa anh rút điện thoại gọi cho Brian. Nhưng chính anh lại không ngờ rằng, chính cuộc gọi điện này đã khiến Brian sao nhãng và giúp Tuyết Mai chạy thoát khỏi lời mời của Brian.
Hôm sau, anh đích thân đến gặp Tuyết Mai. Và sau cuộc nói chuyện với Tuyết Mai, anh đã thu thập được rất nhiều điều lí thú của cô gái nhỏ Hạ Thiên Du.
Anh kể cho Tuyết Mai nghe về câu chuyện của mình, anh thực lòng muốn làm quen với Hạ Thiên Du chỉ để muốn biết cô gái nhỏ mạnh mẽ này là người như thế nào. Câu hỏi mà suốt một năm trời ở Mĩ anh không thể nào giải đáp nổi. Và hơn nữa, anh muốn gửi lời cám ơn tới cô gái mạnh mẽ đó. Nhờ có cô mà anh đã thay đổi rất nhiều.
Và "Phi vụ Cừu non" bắt đầu từ đó.
Khôi Vĩ nhập học trường đại học H, Triệu Vũ cũng nhập học cùng anh. Thật may mắn rằng điểm của Triệu Vũ vừa đủ để cậu vào đại học H. Triệu Vũ thích mọi người gọi mình bằng cái tên Khủng Long hơn.
Khủng Long dáng người cao ráo, sắc mặt hơi lạnh và ánh nhìn có thể khiến người lạ run rẩy. Khủng Long ngày nào cũng đi bên cạnh Khôi Vĩ . Ở trường thì Khủng Long hộ tống anh, về nhà thì Brian luôn canh chừng anh. Mọi người thấy anh đi cùng những người lạnh lùng thì cũng mặc nhiên tự tránh xa anh. Khôi Vĩ cũng chẳng có bạn bè gì nhiều, anh mặc kệ thái độ của Khủng Long và Brian.
Và rồi với sự xuất hiện bất ngờ của bọn Phát Sẹo - nơi mà Khủng Long đã từng làm việc trong quá khứ - tất nhiên sau đó tổ chức của Phát Sẹo cũng bị công an tóm gọn nhưng cuộc chạm trán của anh với Phát Sẹo – một tổ chức xã hội đen khét tiếng trong thành phố đã vô tình khiến Khôi Vĩ rơi vào cái tiếng băng đảng xã hội trong con mắt sinh viên trường đại học H dù anh mới nhập học được gần hai tuần.
Sau đó là sự xuất hiện của những cô gái rắc rối xung quanh anh. Khôi Vĩ chẳng mảy may chú ý. Sáng nào anh cũng chạy bộ lén lút sau lưng Hạ Thiên Du. Rồi một sáng, cô không còn xuất hiện ở sân trường đại học H nữa. Anh chợt thấy hoang mang vô độ. Một ngày, ngày nữa rồi ngày nữa. Đã hơn hai tuần anh chưa thấy cô.
Rồi một ngày kia, Tuyết Mai gọi điện cho anh và giục anh hãy mau lên sân thượng đại học H để gặp Hạ Thiên Du. Khôi Vĩ gật đầu và bước lên tầng thượng. Anh vừa mở cánh cửa tầng thượng thì bên cạnh xuất hiện một bóng người mảnh khảnh xuất hiện sau bức tường chắn. Anh nhận ra đây chính là bóng của Hạ Thiên Du, rồi chưa kịp để anh định thần, phía trước xuất hiện một bức thư. Bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn của cô chìa về phiá anh một bức thư gấp 4. Anh tần ngận nhận lấy. Rồi cô chủ động bước thêm vài bước sang bức tường để gặp anh.
Lúc trước, anh chỉ có cơ hội nhìn thấy cô ở phía sau lưng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở cự li gần thế này. Đôi mắt to tròn của cô hết sức bỡ ngỡ, ánh trong đáy mắt có sự sợ hãi và kinh ngạc. Làn da trắng sữa của cô thoáng đỏ. Đôi môi mỏng hồng xinh của cô hơi mím, mái tóc buông dài đen láy đang bay trong gió. Anh đứng như trôn chân một chỗ để nhìn cô. Và rồi cô mở lời, giọng cô thánh thót và êm dịu như tiếng đàn.
- Cậu là Hoàng Minh à?
Hoàng Minh ư? Hoàng Minh là ai? Anh không hề biết. Anh trả lời một cách máy móc.
- Không. Tên tôi là Khôi Vĩ.
Cô gái nhỏ sững người trong giây lát, rồi cô vụt chạy. Vẫn rất mạnh mẽ và nhanh chóng. Nhưng lần này bước chân không lướt êm dịu trên mặt đất nữa mà là hấp tấp, vội vàng. Chắc hẳn cô bất ngờ lắm. Khôi Vĩ bồng không nhịn được cười.
Liếc xuống bức thư vẫn còn trên tay, anh chậm rãi mở ra đọc.
Trong bức thư hiện lên 3 chữ " Tớ mến cậu".
Anh thoáng sững người, nhưng rất nhanh chóng ý cười nhàn nhạt hiện lên khuôn mặt tuyệt mĩ của anh.
À, ra thế. Cô gái nhỏ này đã nhầm người. Nhưng sự nhầm lẫn này quả thực là rất đáng yêu. Trong đầu anh đã có một kế hoạch để làm quen với một Hạ Thiên Du lạnh lùng này rồi.
Anh đã sẵn sàng bước vào Thế giới của cô bằng một cách ngạo mạn nhất ...
Phi vụ Cừu non được bắt đầu như thế...
Và tình yêu của họ cũng dần chớm nở như thế...
Vậy thực chất thì trong Phi vụ này, ai là Cừu và ai là Cáo đây?
...??!
... Tình yêu không thể thay đổi được một người
Nhưng một người có thể thay đổi vì tình yêu...
***
1. Hôm nay là sinh nhật tròn 6 tuổi của cậu bé Khôi Vĩ.
Chiếc bánh sinh nhật rất to có 6 ngọn nến lung linh được đặt ở giữa nhà. Nhà Khôi Vĩ rất lớn và khách khứa lúc này cũng rất đông. Ngoài bạn bè của cậu bé còn có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp của bố mẹ cậu bé đến chúc mừng.
Mọi người đều hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, và cậu bé Khôi Vĩ thổi nến trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Sau khi cắt bánh Gato và ăn uống, người lớn trong gia đình đều tập trung ở phòng khách. Khôi Vĩ và bạn bè cùng lớp ra sân trước nhà để nô đùa. Trước nhà có một bể bơi, lúc này vì sự an toàn nên người lớn đã rút hết nước trong bể chỉ còn một ít nước chưa đến đầu gối. Bọn trẻ bắt đầu nô đùa và đang chơi trò đuổi bắt.
Cậu bé Khôi Vĩ im lặng ngồi một chỗ nhìn các bạn chơi đùa. Cậu không hề muốn tham gia cuộc chơi này của bọn trẻ vì cậu không thể chạy nhanh được. Cậu mắc chứng béo phì và gặp khó khăn trong việc di chuyển.
Nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ khi đứa trẻ Triệu Vũ xuất hiện. Triệu Vũ bằng tuổi Khôi Vĩ, nhà cậu bé cách nhà Khôi Vĩ hai dãy nhà. Triệu Vũ có thân hình khá gầy gò ốm yếu, nhưng với sắc mặt lạnh, sự táo tợn cùng những trò đùa ác ý, Triệu Vũ luôn là nỗi ám ảnh của cậu bé Khôi Vĩ. Không kể ở lớp hay ở nhà, hễ cứ gặp Khôi Vĩ là Triệu Vũ lại trêu chọc và nói những lời giễu đầy ác ý về ngoại hình béo phì của Khôi Vĩ. Những lần như vậy, cậu bé Khôi Vĩ đều im lặng bỏ ngoài tai rồi tìm cách tránh mặt Triệu Vũ.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi Triệu Vũ vừa xuất hiện thì Khôi Vĩ liền đứng dậy, cậu bé có ý định bước vào trong nhà để tránh mặt Triệu Vũ. Nhưng bước chân chậm chạp của cậu bé đã nhanh chóng bị Triệu Vũ bắt kịp. Triệu Vũ nằng nặc ép Khôi Vĩ tham gia trò chơi đuổi bắt cùng mọi người nếu không cậu sẽ bị Triệu Vũ huých vào bụng 5 cái. Triệu Vũ là một cậu bé rất gầy, cánh tay của cậu ta huých vào mạng sườn Khôi Vĩ chẳng khác nào một khúc gỗ nện vào người. Khôi Vĩ thoáng rùng mình khi nhớ lại cú huých vào tuần trước. Đắn đo một lúc, cậu bé miễn cưỡng gật đầu tham gia trò chơi.
Triệu Vũ nói chỉ cần tóm được một người trong số nhóm bạn là Khôi Vĩ có thể ngừng cuộc chơi. Nhưng phải đến gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Khôi Vĩ vẫn không đuổi kịp được người bạn nào. Nhiều lần cậu bé quá mệt, ngồi xuống thở dốc. Những lúc đó Triệu Vũ lại đến dùng chân thúc vào người cậu bé để ép cậu chạy tiếp. Cậu bé Khôi Vĩ thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, cậu gắng ngồi dậy chạy tiếp. Nhưng được hơn chục bước chân, cậu bé không thể chạy thêm được nữa, cậu ngồi sụp xuống đất, mồ hồi tứa ra ướt đẫm chiếc áo thun đen.
Triệu Vũ lại xuất hiện, lần này Triệu Vũ thách Khôi Vĩ đi hết một vòng hồ bơi, nếu Khôi Vĩ đi hết thì trò chơi kết thúc. Cậu bé đáng thương Khôi Vĩ gật đầu, dù sao thì đi bộ với cậu bé còn dễ chịu hơn là chạy. Cậu bé lồm cồm ngồi dậy và chậm rãi nhấc bước.
Khi cậu bé đi được nửa vòng hồ bơi thì phía bên kia, Triệu Vũ ném về phía cậu bé một vỏ chuối, và thế là cậu bé Khôi Vĩ trượt chân xuống hồ bơi.
Vì Khôi Vĩ quá to lớn nên khi cậu bé bị trượt chân xuống bể bơi cậu bé không tài nào đứng lên được. Cậu nằm ngửa giữa hồ chới với như chú rùa bị lật ngược đang loay hoay tìm cách đứng dậy. Nước trong hồ tràn vào mắt, vào miệng, vào tai cậu bé. Mặt mũi cậu tái mét vì sợ hãi. Cậu chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy òng ọc trong tai, tiếng Triệu Vũ cười khanh khách vì thích thú " Haha. Xem thằng béo Khôi Vĩ kia kìa. Nó trông như là một con lợn khổng lồ đang bị lật ngửa vậy. Haha".
Những đứa trẻ xung quanh bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi Khôi Vĩ ngừng giãy dụa dưới hồ bơi, một trong những đứa trẻ đã chạy vào trong nhà báo với người lớn. Người lớn trong nhà ùa ra, bà Joan kêu thét lên khi thấy con trai nằm bất động trong hồ nước lạnh lẽo. Khôi Chấn Kha và những người xung quanh nhanh chóng chạy đến sốc con trai lên và gọi xe cấp cứu. Triệu Vũ đứng lẩn vào một góc khuất, cậu bé thất thần lùi lại khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của Khôi Chấn Kha.
Nhiều năm sau khi được hỏi lí do vì sao ngày ấy lại hay bắt nạt Khôi Vĩ, Triệu Vũ chỉ lẳng lặng cúi đầu. Cậu hay trêu chọc Khôi Vĩ cũng chỉ vì cậu rất ghen tị với Khôi Vĩ. Khôi Vĩ có một gia đình hạnh phúc, cả bố và mẹ Khôi Vĩ luôn dành thời gian cho Khôi Vĩ. Còn bố mẹ Triệu Vũ, họ không có thời gian để ở bên cạnh cậu. Mỗi lần cậu bé bắt nạt Khôi Vĩ, bố mẹ Khôi Vĩ đều sang nhà nói chuyện với bố mẹ cậu. Và bố mẹ cậu chỉ nói chuyện với cậu vào những lúc ấy...Họ quá bận rộn...
Lên trung học, Triệu Vũ có một bước chuyển ngoại mục. Cậu ăn rất khỏe và tập thể dục rất thường xuyên. Cậu bé gầy gò ngày xưa đã trở thành một chàng trai to lớn cơ bắp hơn người. Nhờ vóc dáng to lớn này, trong tất cả các cuộc ẩu đả với đám bạn cùng lớp, Triệu Vũ luôn thắng. Lũ trẻ trong khu phố gọi cậu bằng cái tên Khủng Long. Và dần dà người ta quên mất tên thật của cậu. Triệu Vũ cũng hài lòng với cái tên mới của mình.
Lên cấp ba, Khủng Long chơi nhiều hơn học. Cậu thường bỏ lớp để tham gia vào các cuộc chơi thâu đêm suốt sáng ở ngoài đường.
Cũng trong thời gian này, công ty của bố mẹ cậu làm ăn sa sút, thua lỗ triền miên. Về nhà họ lại bắt gặp cảnh cậu con trai duy nhất chơi bời chác tang mà không mảy may đến việc học, cả hai lại trút cả gánh muộn phiền lên người cậu. Cậu chán nhà, cậu càng đi chơi triền miên, có khi cả tuần cậu mới về. Về chớp nhoáng lại đi ngay.
Công việc làm ăn của bố mẹ cậu ngày càng tồi tệ, nợ nần chồng chất. Cuối cùng, chủ nợ đến siết nhà, họ buộc phải rời khỏi căn nhà rộng lớn, chuyển về vùng quê sinh sống. Khủng Long không muốn về cùng bố mẹ, cậu nằng nặc muốn ở lại thành phố. Học đến lớp 11, cậu nghỉ học rồi tham gia vào một tổ chức xã hội đen chuyên đòi nợ thuê. Công việc liên quan đến chém mướn có khi là nguy hiểm đến cả tính mạng, nhưng cậu không màng. Lương hậu hĩnh và cậu có thể trụ lại thành phố trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, với cậu thế là đủ. Cuộc sống của cậu bé Triệu Vũ gầy gò ngày nào cứ ngập trong máu tanh và men say như vậy cho đến một ngày cậu bị truy sát và gặp lại Khôi Vĩ.
***
2. Quay trở về với câu chuyện của cậu bé Khôi Vĩ, sau khi cậu bé được cứu lên khỏi bể bơi, cậu bé bị trầm cảm rất nặng và mắc hội chứng sợ giao tiếp. Mỗi lần đến ngày sinh nhật, cậu bé thường lén lút bỏ trốn ra khỏi nhà. Sau đó vài ngày cậu mới trở về. Chẳng ai biết cậu bé đã đi đâu và làm những gì, chỉ biết khi trở về cậu lại nhốt mình trong phòng trong sự im lặng. Khôi Chấn Kha và bà Joan vô cùng lo lắng cho con trai, sau một hồi đắn đo, cả hai quyết định chuyển nhà đến Mĩ. Họ hi vọng rằng môi trường mới sẽ giúp con trai của mình có thể thay đổi. Nhưng phải mất đến ba năm sau Khôi Vĩ mới có thể đi học trở lại. Trong ba năm đó, cậu bé chủ yếu ở phòng của Jonh, bác sĩ tâm lí riêng của cậu.
Sau ba năm điều trị chứng trầm cảm, Khôi Vĩ tiếp tục việc học ở Mĩ. Cậu bé dành toàn bộ thời gian cho việc học và không hề tham gia bất kì hoạt động ngoại khóa nào. Khôi Vĩ là một cậu bé vô cùng thông mình. Kết quả học tập của cậu luôn đẫn dầu trường. Nhưng lúc nào cậu cũng chỉ thui thủi một mình. Cậu tự ti với thân hình quá khổ và cậu cũng sợ kết bạn.
Cuộc sống của Khôi Vĩ cứ lặng lẽ như vậy cho đến khi cậu học đến năm thứ nhất trung học ở Mĩ.
Mùa hè năm đó, công ty gia đình cậu ở thành phố A có chút vấn đề về hợp tác nên cậu đã trở về Việt Nam vài tuần để giải quyết. Cậu không về căn nhà lớn có hồ bơi ngày nào mà quyết định ở lại ngôi nhà đối diện trường đại học H, ngôi nhà mà bố mẹ cậu mua từ rất lâu về trước nhưng không có ý định ở.
Một tối, sau khi trở về từ công ty, Khôi Vĩ đang trên đường lái xe về nhà thì bất ngờ một người thay niên to lớn từ đâu nhảy bổ ra giữa đường chặn xe của cậu lại. Khôi Vĩ hốt hoảng nhấn phanh ga gấp. Cậu bình tĩnh quan sát người phiá trước xe. Người thanh niên này rất cao lớn, trên người có rất nhiều vết thương, mặt mũi anh ta thâm tím một cách đáng sợ. Khôi Vĩ nhìn anh ta một hồi rồi quyết định mở cửa xe bước xuống. Nhưng cậu còn chưa nhìn rõ mặt người lạ phía trước thì phía sau lưng tiếng động cơ xe máy phân phối lớn rít lên trong bóng tối. Đèn sáng lóa và tiếng người hò hét rợn người. Khôi Vĩ nhanh chóng đoán được tình thế, có lẽ anh chàng lạ mặt bị thương trầm trọng này đang bị truy đuổi, không một chút đắn đo, Khôi Vĩ đỡ lấy thân hình to lớn của chàng thanh niên lạ mặt, dìu cậu ta lên ôto của mình và nhanh chóng tăng tốc về phía trước.
Sau khi cắt đuôi được đám người phía sau, Khôi Vĩ lái xe đưa anh ta đến bệnh viện. Sau khi thanh toán tiền viện phí và để cậu ta lại bệnh viện, Khôi Vĩ phóng xe về nhà, tẳm rửa rồi đi ngủ.
Theo như kế hoạch của cậu, nếu mọi việc ổn thỏa, thì ngày mai sau khi gặp đối tác và kí kết, công việc của cậu sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến và có thể ngày kia cậu sẽ bay về Mĩ.
Nhưng Khôi Vĩ không ngờ rằng, chính vào cái đêm hôm ấy, cuộc sống của cậu đã bước sang một hành trình mới, một hành trình mà cậu không hề được dự báo trước.
Hôm sau, khi vừa lái xe về Gara, một nhóm người áo đen lạ mặt ùa đến. Chúng đều mang theo gậy gộc và những thanh tuýp dài sáng loáng. Khôi Vĩ mở điện thoại bấm vào nút gọi nhưng một trong số bọn chúng đã nện một gậy xuống ngang người cậu. Với vóc dáng to béo của mình, cậu loay hoay mãi mới có thể đứng dậy được. Bọn chúng hung hăng phá phách, điên cuồng đập phá và giáng những cây gậy chí mạng lên người cậu. Chúng muốn trả thù cậu, vì ngày hôm trước cậu đã cướp mất con mồi nợ máu của chúng. Khôi Vĩ chợt nhớ ra chàng thanh niên to lớn tối qua, tuy nhiên cậu không mảy may nói tên bệnh viện mà cậu đã đưa anh ta tới. Bọn chúng vẫn tiếp tục dùng gậy phang vào người cậu, cho đến khi cậu kiệt sức và nằm thở hổn hển trên mặt đất, một bóng đen vụt đến đỡ cậu đứng dậy. Cậu lờ mờ nhận ra đó chính là chàng thanh niên bị thương hôm trước, cậu nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng gậy đập uỳnh uỵch và cả tiếng còi cảnh sát hú. Sau đó cậu ngất xỉu vì kiệt sức.
Thì ra.... Trái đất vốn rất tròn.
Khôi Vĩ không thể ngờ rằng người mà cậu đã cứu chính là Triệu Vũ năm nào. Sau hơn 10 năm không gặp, bây giờ cậu ta khá là to lớn. Những mảng kí ức trong bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi ngày đó hiện về, nhưng Khôi Vĩ không còn cảm thấy sợ Triệu Vũ như những năm đó nữa.
Triệu Vũ cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài khi cậu nói lời xin lỗi. Hai người ngồi hàn huyên với nhau rất lâu, như những người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại.
Biết được cuộc sống của Triệu Vũ đang vướng vào một băng đảng xã hội đen, Khôi Vĩ đã mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được cậu rời khỏi nhóm Phát Sẹo – nơi Triệu Vũ đã từng hoạt động để đòi nợ thuê. Khôi Vĩ giới thiệu cho Triệu Vũ một công việc ở công ty của gia đình mình, rồi cậu giúp Triệu Vũ quay lại trường học sau 2 năm nghỉ học.
Mùa hè năm đó, mối quan hệ của họ thực sự trở nên tốt đẹp hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ, Khôi Vĩ sẽ trở về Mĩ khi công việc ở công ty hoàn thành, nhưng tình bạn này đã níu giữ chân cậu ở lại thành phố A suốt hai tháng hè. Trong thâm tâm cậu, cậu thực sự muốn giúp Triệu Vũ thoát khỏi cuộc sống đen tối hiện tại.
Thì ra, lấy sự bao dung và lòng yêu thương để tha thứ cho những lỗi lầm của người khác mới là cách tốt nhất để giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh dưới đáy lòng.
Khôi Vĩ quay trở về Mĩ với tâm trạng vui vẻ và thanh thản hơn bao giờ hết.
Hè năm sau, Khôi Vĩ trở về Việt Nam để thăm Triệu Vũ. Nhưng mùa hè này, Triệu Vũ vừa bận rộn với lịch đi làm, vừa bận với lịch học của lớp 11 nên thời gian rảnh cũng dần ít đi. Vì thế cậu và Khôi Vĩ cũng ít khi ngồi lại trò chuyện được lâu.
Nhưng đâu ai hay biết, chính sự bận rộn vô tình này đã góp phần không nhỏ trong việc tạo ra cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chàng béo tốt bụng Khôi Vĩ và cô gái mạnh mẽ Hạ Thiên Du...
***
Dù đã trở về Việt Nam được hơn một tuần nhưng Khôi Vĩ vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi múi giờ.
Gần 3 giờ sáng anh không thể nào chợp mắt được. Anh bật dậy, xả nước rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, anh rót một cốc rượu vang và tiến tới ban công. Ánh mắt anh mơ màng nhìn xuống khung cảnh phía đối diện. Từ trên tầng thượng anh có thể nhìn toàn bộ khung cảnh trường đại học H. Cả sân trường tĩnh lặng, duy nhất chỉ có một vật thể mầu trắng đang chuyển động. Anh cố gắng mở to mắt hơn để quan sát.
Ánh đèn cao áp phả xuống sân thể dục một thứ ánh sáng mầu vàng nhàn nhạt , một bóng người mầu trắng đang di chuyển nhẹ nhàng và êm ru như lướt trên mặt đất. Khôi Vĩ khẽ giật mình, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, rất nhiều lần như vậy nhưng chiếc bóng mầu trắng phía trước sân vẫn ẩn hiện. Khôi Vĩ khẽ rùng mình, anh nhanh chóng đi vào trong nhà, đặt cốc rượu xuống bàn, anh mở ngăn kéo lấy ra một chiếc ống nhòm rồi rảo bước ra ban công. Bóng người mầu trắng đang di chuyển là một cô gái mảnh khảnh, mái tóc đen dài, làn da trắng sáng, chân xỏ một đôi giầy vải. Cô gái này đang chạy bộ xung quanh sân? Khôi Vĩ liếc đồng hồ, gần 3 giờ sáng??? Chạy thể dục vào lúc 3 giờ sáng ư???
Thu hết sự can đảm, anh xỏ giầy, mặc quần áo thể thao và rời khỏi nhà.
Đó là lần đầu tiên Khôi Vĩ nhìn thấy Hạ Thiên Du, một cô gái mảnh khảnh chạy bộ xung quanh trường lúc 3 giờ sáng. Lần đầu tiên này, anh đã tháo chạy vì nghĩ cô là một bóng ma nữ cô liêu lang thang.
!!!
Thế rồi có một sự tò mò mãnh liệt, buổi sáng 5 ngày hôm sau, Khôi Vĩ mạnh dạn đến từ lúc 3 giờ kém. 4 ngày trước anh đều đứng trên ban công nhìn xuống, rất đều đặn, cứ 3 giờ sáng là cô gái này sẽ xuất hiện và chạy bộ 5 vòng xung quanh sân trường, sau đó sẽ đi bộ thêm 2 vòng rồi dừng lại ở một chiếc ghế đá để nghỉ. Khi trời sáng rõ lên một chút, cô gái này biến mất.
Khôi Vĩ quyết định tìm hiểu chuyện này. Anh đứng khuất sau một lùm cây và chờ đợi. Quả rất đúng giờ, 3 giờ sáng cô gái này chạy ra từ một tòa nhà, anh đoán có lẽ đó là kí túc xá trường đại học H. Sau một hồi khởi động, cô gái này bắt đầu tăng tốc độ. Dáng người cô mảnh khảnh nhưng mỗi bước chân của cô đều toát lên một sự mạnh mẽ và quyến rũ khó cưỡng. Khôi Vĩ đứng ngây người một lúc, rồi chẳng hiểu sao, đôi chân anh không chịu đứng yên một chỗ, và rồi anh lén lút chạy sau lưng cô.
Anh rất ít khi vận động, nên khi mới đầu chạy, cả cơ thể mệt mỏi rã rời. Buổi sáng hôm ấy trở về, toàn thân anh đau ê ẩm còn đôi chân thì cứ như cho người đi mượn, chỉ trực rụng rời ra khỏi cơ thể anh. Anh hoãn hết tất cả các cuộc họp ở công ty, ngay cả cuộc hẹn với Triệu Vũ anh cũng lùi lại.
Cả ngày hôm ấy, anh nằm bẹp dí ở nhà, nhưng rồi tối đó, mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh một cô gái nhỏ bé với ý chí kiên cường như một cú huých mạnh vào sợi dây thần kinh vận động của anh. Sáng hôm sau, anh gắng gượng dậy và lại chạy sau lưng cô.
Anh cứ chạy theo cô, mỗi ngày, mỗi ngày. Mỗi tuần. Mỗi tuần. Nhiều lần anh tự hỏi, có bao giờ cô biết anh đang chạy sau lưng cô không?
Một lần anh bị vấp ngã, ngã sõng xoài trên mặt đất. Lúc đó cô đã chạy hết một vòng và đang chạy lại gần phía anh. Cô chạy đến cạnh anh rồi đột ngột dừng chân lại. Cô chìa một bàn tay về phía anh, anh thoáng kinh ngạc nhưng cùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay mềm mại nhỏ bé lạnh như một viên đá trong lòng bàn tay ấm nóng của anh. Anh lom khom đứng dậy, và rất nhanh chóng, cô rụt tay khỏi bàn tay anh, lạnh lùng chạy tiếp.
Cô nhìn thấy anh, nhưng trong thế giới của cô, không hề có anh.
Một lần khác, anh chạy sau cô nhưng thỉnh thoảng anh lại cảm thấy như có một tia nước lạnh ngược gió bay về phía mình . Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá theo dõi cô, thì ra cô gái nhỏ mạnh mẽ này cũng có giây phút yếu đuổi, cô ấy vừa chạy vừa khóc. Và rồi anh lén lút để lại một chai nước lạnh cho cô kể từ lúc ấy.
***
Hết một mùa hè, khi anh quay trở về Mĩ, vợ chồng bà Joan hết sức ngỡ ngàng về sự thay đổi ngoại hình của anh. Dù trọng lượng của anh chỉ giảm đôi chút, nhưng với họ mà nói đó là điều thật đáng để chúc mừng.
Về đến Mĩ, nhớ đến những bước chân mạnh mẽ của cô gái nhỏ, Khôi Vĩ quyết định đến phòng tập Gym. Anh tập miệt mài và chăm chỉ. Anh nghiêm túc thực hiện chế độ ăn uống lành mạnh và hăng say tập luyện với huấn luyện viên riêng.
Một năm sau, ngoại hình của anh thay đổi đáng kể. Ai cũng ngỡ ngàng trước sự thay đổi ngoại mục của anh. Bố mẹ anh thì vui mừng hơn cả, vì anh không chỉ thay đổi ngoại hình, anh còn thay đổi cách nhìn cuộc sống. Anh vốn là một chàng trai hài hước và thân thiện nhưng vì tự ti mà hay khép mình. Sauk hi thay đổi, anh có nhiều bạn bè hơn và tích cực tham gia vào các hoạt động ngoại khóa ở trường.
Lại một mùa hè nữa Khôi Vĩ trở về Việt Nam, Triệu Vũ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Khôi Vĩ. Vóc dáng anh săn chắc và cơ thể cân đối hết sức tuyệt mĩ. Vốn dĩ trước đó Khôi Vĩ vẫn rất nổi bật với khuôn mặt hút hồn, nhưng với thân hình quá khổ, khuôn mặt đẹp đẽ của anh cũng chẳng mấy hấp dẫn như lúc này.
Mùa hè này anh lại chạy bộ sau lưng cô. 3 giờ sáng. Xung quanh sân trường đại học H. 5 vòng chạy và đi bộ 2 vòng. Cô gái nhỏ sau một năm không gặp, mái tóc dài hơn trước, có vẻ như cô gầy đi nhưng nét mặt của cô vẫn vậy, vô cảm với thế giới xung quanh. Ánh nhìn lạnh lùng như muốn thiêu rụi sự tự tin của người đối diện.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy vui vẻ đó là, mỗi chai nước anh để lại cho cô, cô đều uống sạch và sau đó ném vỏ vào thùng rác bên cạnh.
!!!
Trong thế giới của cô, cô không hề biết đến sự tồn tại của anh.
Và anh thì vẫn luôn muốn bước vào thế giới của cô...
Anh nhờ Triệu Vũ tìm hiểu thông tin của cô. Và Triệu Vũ không làm anh thất vọng.
Cầm tập hồ sơ thông tin của cô trên tay, anh chậm rãi nghâm cứu. " Hạ Thiên Du, năm 2, khoa tiếng Anh, đại học H. Chiều cao 1m7. Cân nặng 45 kg...." Anh khẽ lắc đầu, cô ấy thực sự hơi gầy. Nhưng sự mạnh mẽ của cô ấy thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Anh chăm chú nhìn vào tấm ảnh chụp chân dung của cô. Đó là một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào máy ảnh. Ánh mắt nghiêm túc cương trực, nhưng phảng phất một nỗi buồn vô hình. Bờ môi mỏng của cô hơi mím, cả sắc mặt toát lên một sự lạnh lùng khó gần. Khôi Vĩ nở một nụ cười khó hiểu, anh mấp máy đọc tên cô. " Hạ Thiên Du... Một cái tên thật mạnh mẽ".
Ánh mắt anh lướt xuống phần thông tin thành tích của cô. Một loạt thành tích của cô lần lượt xuất hiện, từ lúc cô còn học trung học đến cấp 3 và cuối cùng là đại học. Tất cả các thành tích đều dẫn đầu. "Học sinh xuất sắc nằm trong top 1 của trường trung học A", "học sinh xuất sắc của trường trung học phổ thông A", "giải nhất quốc gia môn tiếng Anh" " Thủ khoa đầu vào đại học H"... Khôi Vĩ đọc lướt qua các thông tin này rồi ánh nhìn dừng lại ở dòng chữ "Hạ Thiên Du, giải nhất Guitar Quốc tế tại Berlin" . Anh mơ màng tưởng tượng ra hình ảnh cô gái nhỏ với cây đàn ghita trông sẽ tuyệt diệu đến mức nào.
( Và sự thực thì giấc mơ của anh đã được như ý. Một năm sau vào đúng ngày sinh nhật của mình, cô gái lạnh lùng này đã đánh ghi-ta cho anh nghe, cảm giác ấy vô cùng ngọt ngào và dễ chịu. )
Trước ngày trở về Mĩ, anh lén lút chụp một bức ảnh phía sau lưng cô. Một bức ảnh mà sau này anh luôn đặt trong ví, trong bức ảnh là tư thế chạy phía sau của một cô gái có mái tóc đen dài đến ngang lưng, cô mặc một chiếc áo ba lỗ mầu trắng, quần thể thao. Cả thân người của cô như toát lên một sự quyến rũ và mạnh mẽ khó cưỡng. Phía sau bức ảnh, anh để lời tựa "My motivation".
Kết thúc chương trình trung học ở Mĩ, anh có rất nhiều giấy gọi nhập học ở các trường đại học lớn, nhưng.... anh quyết định về Việt Nam. Khôi Chấn Kha và bà Joan hết sức bất ngờ trước sự quyết định này của con trai mình, nhưng nhận ra ánh nhìn thiết tha trong đáy mắt Khôi Vĩ, hai vợ chồng ông gật đầu để con trai trở về Việt Nam học đại học H và để yên tâm về sự an toàn của cậu con trai, hai vợ chồng bà Joan đã thống nhất để Brian về cùng con trai. Khôi Vĩ liếc nhìn Brian, đó là một người đàn ông gốc Việt. Brian khá cao lớn, luôn đeo kính râm, sắc mạnh hơi cứng ngắc. Anh ta là một trong những cao thủ từng được huấn luyện nghiêm ngặt trong môi trường võ thuật.
***
Vừa về đến Việt Nam, Khôi Vĩ liền đến gặp Triệu Vũ. Qua thông tin mà Triệu Vũ cung cấp, anh biết được "cô gái mạnh mẽ" trong lòng mình còn ở kí túc với 3 người bạn nữ khác. Khôi Vĩ khẽ nhíu mày nhìn danh sách tên tuổi và thông tin của 3 người bạn nữa kia, rồi anh nói với Brian đến gặp Tuyết Mai. Và trong lúc Brian đến gặp Tuyết Mai, anh nóng lòng đi đi lại lại trong phòng Triệu Vũ. Một lúc sau, không đợi được nữa anh rút điện thoại gọi cho Brian. Nhưng chính anh lại không ngờ rằng, chính cuộc gọi điện này đã khiến Brian sao nhãng và giúp Tuyết Mai chạy thoát khỏi lời mời của Brian.
Hôm sau, anh đích thân đến gặp Tuyết Mai. Và sau cuộc nói chuyện với Tuyết Mai, anh đã thu thập được rất nhiều điều lí thú của cô gái nhỏ Hạ Thiên Du.
Anh kể cho Tuyết Mai nghe về câu chuyện của mình, anh thực lòng muốn làm quen với Hạ Thiên Du chỉ để muốn biết cô gái nhỏ mạnh mẽ này là người như thế nào. Câu hỏi mà suốt một năm trời ở Mĩ anh không thể nào giải đáp nổi. Và hơn nữa, anh muốn gửi lời cám ơn tới cô gái mạnh mẽ đó. Nhờ có cô mà anh đã thay đổi rất nhiều.
Và "Phi vụ Cừu non" bắt đầu từ đó.
Khôi Vĩ nhập học trường đại học H, Triệu Vũ cũng nhập học cùng anh. Thật may mắn rằng điểm của Triệu Vũ vừa đủ để cậu vào đại học H. Triệu Vũ thích mọi người gọi mình bằng cái tên Khủng Long hơn.
Khủng Long dáng người cao ráo, sắc mặt hơi lạnh và ánh nhìn có thể khiến người lạ run rẩy. Khủng Long ngày nào cũng đi bên cạnh Khôi Vĩ . Ở trường thì Khủng Long hộ tống anh, về nhà thì Brian luôn canh chừng anh. Mọi người thấy anh đi cùng những người lạnh lùng thì cũng mặc nhiên tự tránh xa anh. Khôi Vĩ cũng chẳng có bạn bè gì nhiều, anh mặc kệ thái độ của Khủng Long và Brian.
Và rồi với sự xuất hiện bất ngờ của bọn Phát Sẹo - nơi mà Khủng Long đã từng làm việc trong quá khứ - tất nhiên sau đó tổ chức của Phát Sẹo cũng bị công an tóm gọn nhưng cuộc chạm trán của anh với Phát Sẹo – một tổ chức xã hội đen khét tiếng trong thành phố đã vô tình khiến Khôi Vĩ rơi vào cái tiếng băng đảng xã hội trong con mắt sinh viên trường đại học H dù anh mới nhập học được gần hai tuần.
Sau đó là sự xuất hiện của những cô gái rắc rối xung quanh anh. Khôi Vĩ chẳng mảy may chú ý. Sáng nào anh cũng chạy bộ lén lút sau lưng Hạ Thiên Du. Rồi một sáng, cô không còn xuất hiện ở sân trường đại học H nữa. Anh chợt thấy hoang mang vô độ. Một ngày, ngày nữa rồi ngày nữa. Đã hơn hai tuần anh chưa thấy cô.
Rồi một ngày kia, Tuyết Mai gọi điện cho anh và giục anh hãy mau lên sân thượng đại học H để gặp Hạ Thiên Du. Khôi Vĩ gật đầu và bước lên tầng thượng. Anh vừa mở cánh cửa tầng thượng thì bên cạnh xuất hiện một bóng người mảnh khảnh xuất hiện sau bức tường chắn. Anh nhận ra đây chính là bóng của Hạ Thiên Du, rồi chưa kịp để anh định thần, phía trước xuất hiện một bức thư. Bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn của cô chìa về phiá anh một bức thư gấp 4. Anh tần ngận nhận lấy. Rồi cô chủ động bước thêm vài bước sang bức tường để gặp anh.
Lúc trước, anh chỉ có cơ hội nhìn thấy cô ở phía sau lưng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở cự li gần thế này. Đôi mắt to tròn của cô hết sức bỡ ngỡ, ánh trong đáy mắt có sự sợ hãi và kinh ngạc. Làn da trắng sữa của cô thoáng đỏ. Đôi môi mỏng hồng xinh của cô hơi mím, mái tóc buông dài đen láy đang bay trong gió. Anh đứng như trôn chân một chỗ để nhìn cô. Và rồi cô mở lời, giọng cô thánh thót và êm dịu như tiếng đàn.
- Cậu là Hoàng Minh à?
Hoàng Minh ư? Hoàng Minh là ai? Anh không hề biết. Anh trả lời một cách máy móc.
- Không. Tên tôi là Khôi Vĩ.
Cô gái nhỏ sững người trong giây lát, rồi cô vụt chạy. Vẫn rất mạnh mẽ và nhanh chóng. Nhưng lần này bước chân không lướt êm dịu trên mặt đất nữa mà là hấp tấp, vội vàng. Chắc hẳn cô bất ngờ lắm. Khôi Vĩ bồng không nhịn được cười.
Liếc xuống bức thư vẫn còn trên tay, anh chậm rãi mở ra đọc.
Trong bức thư hiện lên 3 chữ " Tớ mến cậu".
Anh thoáng sững người, nhưng rất nhanh chóng ý cười nhàn nhạt hiện lên khuôn mặt tuyệt mĩ của anh.
À, ra thế. Cô gái nhỏ này đã nhầm người. Nhưng sự nhầm lẫn này quả thực là rất đáng yêu. Trong đầu anh đã có một kế hoạch để làm quen với một Hạ Thiên Du lạnh lùng này rồi.
Anh đã sẵn sàng bước vào Thế giới của cô bằng một cách ngạo mạn nhất ...
Phi vụ Cừu non được bắt đầu như thế...
Và tình yêu của họ cũng dần chớm nở như thế...
Vậy thực chất thì trong Phi vụ này, ai là Cừu và ai là Cáo đây?
...??!