-
Chương 97
Sau khi kết hôn, tổng giám đốc Đường chính thức “Tự mình chấp chính”, tập đoàn ASA hoàn toàn nằm trong tay anh. Anh thường xuyên phải tham gia các loại họp báo, hội nghị, vô cùng bận rộn. Hải Minh Tiển làm kiểm tra sức khoẻ cho anh mấy lần, chuẩn bị tháo hai cái cánh sau lưng xuống.
Đường Diệu Thiên và Đường phu nhân thường xuyên đến thành phố E thăm Đường Dực, cũng thầm lo lắng cho Hải Mạt Mạt. Giá thị trường của tổng giám đốc Đường hiện giờ rất cao, giàu có đẹp trai, số phụ nữ nguyện chết vì anh như cá chép vượt sông, đánh cũng không đi.
Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì. . . . . .
Hải Mạt Mạt giờ là sinh viên đại học A, mỗi ngày cũng đi sớm về trễ. Cô không bao giờ theo dõi hành tung của tổng giám đốc Đường, ba ngày hai bữa có thể nhìn thấy là được. Trái lại hai vợ chồng Đường lão tướng quân lại trông con trai thật chặt, sợ anh tật cũ tái phát.
Tổng giám đốc Đường rất tự giác, trường hợp nào cũng không uống say. Cũng không phải do anh hối cải quay đầu là bờ hay gì đó, chỉ là không có hứng thú mà thôi. Nhưng giữa hai người nhanh chóng xuất hiện vấn đề!
Buổi sáng sớm nay, tổng giám đốc Đường hiếm khi không phải đi họp, cũng không cần gặp khách hàng nên định đưa Hải Mạt Mạt đến trường. Kết quả vừa đưa Hải Mạt Mạt tới cửa, giỏi lắm, bên ngoài đã có bốn chiếc xe BMW, ba chiếc Porsche, Land Rover xếp hạng phía sau, Hummer không chen vào được, cuối cùng là một chiếc Lincoln cực dài, bên cạnh còn có cả lái xe đi giày tây.
Nhìn thấy Hải Mạt Mạt đi ra, mười thằng oắt từ trong xe lao tới: “Mạt Mạt, vừa khéo thuận đường, mình đến đưa cậu tới trường. . . . . .”
Mọi người nhao nhao tranh nhau nói, tổng giám đốc Đường tức sôi cả gan.
Tổng giám đốc Đường nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Nhưng khi đứng giữa một đám thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi, lần đầu tiên anh phát hiện mình thật sự đã già rồi! ! Thế này là không coi ông đây ra gì đúng không!
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường lập tức thay Land Rover thành một con Rolls-Royce Silver Ghost, chuyên để đưa đón Hải Mạt Mạt đến trường, tan học. Hội nghị cũng ít đi, lúc không có chuyện gì làm sẽ đưa Hải Mạt Mạt đi dạo trong đại học A.
Hải Mạt Mạt học quản lý tài chính, anh thường xuyên được đại học A mời làm giáo sư thỉnh giảng, trước kia luôn cự tuyệt, hiện giờ đúng là cầu được ước thấy. Hải Mạt Mạt cũng có cơ hội nhìn thấy anh nhiều hơn, có một lần anh thậm chí còn ngồi dự thính cùng Hải Mạt Mạt một tiết. Hết tiết, anh phát hiện trong ngăn bàn Hải Mạt Mạt có tận tám phong thư tình!
Con mẹ nó! Tổng giám đốc Đường lửa giận hừng hực, về đến nhà lại còn bị Đường lão tướng quân và Đường phu nhân lên lớp cho một bài. Vì vậy Đường tổng xưa nay mắt mọc trên đỉnh đầu đột nhiên cảm thấy thật uất ức.
Lúc đến căn cứ thí nghiệm của Hải Minh Tiển làm giải phẫu, anh đột nhiên hỏi: “Này. . . . . . Chú Hải, chú xem có thể cải tạo gene của tôi trẻ lại một chút không?”
Hải Minh Tiển khó hiểu: “Kỹ thuật vẫn chưa thành thạo lắm, huống chi đàn ông ở tuổi này không phải vừa đẹp sao?”
Tổng giám đốc Đường ra vẻ không quan tâm: “Tôi làm vậy không phải vì muốn xứng đôi với Mạt Mạt một chút sao. . . . . .”
Kết quả lại đổi lấy một câu của Hải Minh Tiển: “Dở hơi.”
Cuối cùng vẫn không cải tạo gene. Tổng giám đốc Đường đứng giữa một đám thanh niên tuổi xuân phơi phới, anh hai mươi chín tuổi đột nhiên có cảm giác tang thương của ông chú.
Mà chuyện Đường lão tướng quân và Đường phu nhân lo lắng cũng không xuất hiện. Hôm đó tổng giám đốc Đường đang nói chuyện với giám đốc (nữ) một nhà máy sản xuất thiết bị y tế của Đức, đột nhiên bên ngoài có tiếng chó sủa, một con chó trắng chạy vào. Tất cả mọi người trong công ty đều biết con chó này là của Hải Mạt Mạt, hơn nữa còn có cả chứng minh thư, họ Hải, tên Hải Gâu Gâu, có nhân quyền.
Cho nên không ai dám ngăn nó.
Gâu Gâu chạy một mạch đến trước mặt Đường Ngạo, không kêu chỉ ngồi đối diện bọn họ, ra vẻ giám sát. Đường Ngạo không biết nên khóc hay cười, chỉ đành tìm cách chấm dứt cuộc nói chuyện nhanh nhất có thể. Gâu Gâu bây giờ có quyền tự do ra vào, ba thành phố ABC, chỉ cần Đường Ngạo không ở trên máy bay là nó có thể tìm được hết.
Từ những điều trên tổng hợp lại, cuộc sống vợ chồng hai người coi như hạnh phúc muôn màu muôn vẻ. Điểm trừ duy nhất là tầng màng chết tiệt kia. Hải Mạt Mạt tuy không cự tuyệt anh, nhưng rất ít chủ động cùng anh ‘lăn lộn’.
Buổi sáng hôm nay, tổng giám đốc Đường tới căn cứ. Hải Minh Tiển đang dẫn một nhóm các nhà khoa học nghiên cứu gene của Tưởng Hồng Phúc. Tổng giám đốc Đường ở bên cạnh lưỡng lự một lúc, đợi đám giáo sư đi hết chỉ còn mình Hải Minh Tiển mới tiến lên: “Hải Minh Tiển. . . . . .”
“Gì?” Hải Minh Tiển đứng im lườm anh một cái. Tổng giám đốc Đường tự động giảm bối phận: “Ba vợ. . . . . . Ba biết gene Mạt Mạt có vấn đề đúng không?”
Hải Minh Tiển lập tức đề cao cảnh giác: “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Cậu muốn đổi ý hả?”
Tổng giám đốc Đường vội xua tay: “Ba vợ. . . . . . Tốc độ khôi phục của Mạt Mạt rất nhanh, ba cũng biết đúng không?”
Hải Minh Tiển gật đầu, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ: “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
Đường Ngạo quả thực chịu thua tên trạch nam không có đầu óc này: “Chẳng lẽ ba không cảm thấy có chỗ nào không nên tự động lành sao?”
Hải Minh Tiển cởi áo khoác trắng, nhìn thuốc vừa phối. Anh ta đang bận chế thuốc cho Đường Dực: “Nói tiếng người đi.”
Tổng giám đốc Đường đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở lời được.
Hai tháng sau, Hải Mạt Mạt xuất hiện trạng thái nôn mửa, thích ngủ, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ phụ khoa cũng ngạc nhiên. Tổng giám đốc Đường mừng như điên, sau đó lại mừng quá hóa buồn.
Hải Mạt Mạt mang thai.
Hải Mạt Mạt vẫn còn trinh.
Sau đó, có một tờ báo nhỏ nào đó vạch trần, dưới vẻ ngoài cường tráng của tổng giám đốc Đường thật ra là một cây tăm! Tổng giám đốc Đường nổi giận: “Còn dám phao tin đồn nhảm, có tin ông đây móc ra cho các người xem không!”
. . . . . . Một cuộc chiến mới lại bắt đầu. . . . . .
Đường Diệu Thiên và Đường phu nhân thường xuyên đến thành phố E thăm Đường Dực, cũng thầm lo lắng cho Hải Mạt Mạt. Giá thị trường của tổng giám đốc Đường hiện giờ rất cao, giàu có đẹp trai, số phụ nữ nguyện chết vì anh như cá chép vượt sông, đánh cũng không đi.
Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì. . . . . .
Hải Mạt Mạt giờ là sinh viên đại học A, mỗi ngày cũng đi sớm về trễ. Cô không bao giờ theo dõi hành tung của tổng giám đốc Đường, ba ngày hai bữa có thể nhìn thấy là được. Trái lại hai vợ chồng Đường lão tướng quân lại trông con trai thật chặt, sợ anh tật cũ tái phát.
Tổng giám đốc Đường rất tự giác, trường hợp nào cũng không uống say. Cũng không phải do anh hối cải quay đầu là bờ hay gì đó, chỉ là không có hứng thú mà thôi. Nhưng giữa hai người nhanh chóng xuất hiện vấn đề!
Buổi sáng sớm nay, tổng giám đốc Đường hiếm khi không phải đi họp, cũng không cần gặp khách hàng nên định đưa Hải Mạt Mạt đến trường. Kết quả vừa đưa Hải Mạt Mạt tới cửa, giỏi lắm, bên ngoài đã có bốn chiếc xe BMW, ba chiếc Porsche, Land Rover xếp hạng phía sau, Hummer không chen vào được, cuối cùng là một chiếc Lincoln cực dài, bên cạnh còn có cả lái xe đi giày tây.
Nhìn thấy Hải Mạt Mạt đi ra, mười thằng oắt từ trong xe lao tới: “Mạt Mạt, vừa khéo thuận đường, mình đến đưa cậu tới trường. . . . . .”
Mọi người nhao nhao tranh nhau nói, tổng giám đốc Đường tức sôi cả gan.
Tổng giám đốc Đường nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Nhưng khi đứng giữa một đám thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi, lần đầu tiên anh phát hiện mình thật sự đã già rồi! ! Thế này là không coi ông đây ra gì đúng không!
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường lập tức thay Land Rover thành một con Rolls-Royce Silver Ghost, chuyên để đưa đón Hải Mạt Mạt đến trường, tan học. Hội nghị cũng ít đi, lúc không có chuyện gì làm sẽ đưa Hải Mạt Mạt đi dạo trong đại học A.
Hải Mạt Mạt học quản lý tài chính, anh thường xuyên được đại học A mời làm giáo sư thỉnh giảng, trước kia luôn cự tuyệt, hiện giờ đúng là cầu được ước thấy. Hải Mạt Mạt cũng có cơ hội nhìn thấy anh nhiều hơn, có một lần anh thậm chí còn ngồi dự thính cùng Hải Mạt Mạt một tiết. Hết tiết, anh phát hiện trong ngăn bàn Hải Mạt Mạt có tận tám phong thư tình!
Con mẹ nó! Tổng giám đốc Đường lửa giận hừng hực, về đến nhà lại còn bị Đường lão tướng quân và Đường phu nhân lên lớp cho một bài. Vì vậy Đường tổng xưa nay mắt mọc trên đỉnh đầu đột nhiên cảm thấy thật uất ức.
Lúc đến căn cứ thí nghiệm của Hải Minh Tiển làm giải phẫu, anh đột nhiên hỏi: “Này. . . . . . Chú Hải, chú xem có thể cải tạo gene của tôi trẻ lại một chút không?”
Hải Minh Tiển khó hiểu: “Kỹ thuật vẫn chưa thành thạo lắm, huống chi đàn ông ở tuổi này không phải vừa đẹp sao?”
Tổng giám đốc Đường ra vẻ không quan tâm: “Tôi làm vậy không phải vì muốn xứng đôi với Mạt Mạt một chút sao. . . . . .”
Kết quả lại đổi lấy một câu của Hải Minh Tiển: “Dở hơi.”
Cuối cùng vẫn không cải tạo gene. Tổng giám đốc Đường đứng giữa một đám thanh niên tuổi xuân phơi phới, anh hai mươi chín tuổi đột nhiên có cảm giác tang thương của ông chú.
Mà chuyện Đường lão tướng quân và Đường phu nhân lo lắng cũng không xuất hiện. Hôm đó tổng giám đốc Đường đang nói chuyện với giám đốc (nữ) một nhà máy sản xuất thiết bị y tế của Đức, đột nhiên bên ngoài có tiếng chó sủa, một con chó trắng chạy vào. Tất cả mọi người trong công ty đều biết con chó này là của Hải Mạt Mạt, hơn nữa còn có cả chứng minh thư, họ Hải, tên Hải Gâu Gâu, có nhân quyền.
Cho nên không ai dám ngăn nó.
Gâu Gâu chạy một mạch đến trước mặt Đường Ngạo, không kêu chỉ ngồi đối diện bọn họ, ra vẻ giám sát. Đường Ngạo không biết nên khóc hay cười, chỉ đành tìm cách chấm dứt cuộc nói chuyện nhanh nhất có thể. Gâu Gâu bây giờ có quyền tự do ra vào, ba thành phố ABC, chỉ cần Đường Ngạo không ở trên máy bay là nó có thể tìm được hết.
Từ những điều trên tổng hợp lại, cuộc sống vợ chồng hai người coi như hạnh phúc muôn màu muôn vẻ. Điểm trừ duy nhất là tầng màng chết tiệt kia. Hải Mạt Mạt tuy không cự tuyệt anh, nhưng rất ít chủ động cùng anh ‘lăn lộn’.
Buổi sáng hôm nay, tổng giám đốc Đường tới căn cứ. Hải Minh Tiển đang dẫn một nhóm các nhà khoa học nghiên cứu gene của Tưởng Hồng Phúc. Tổng giám đốc Đường ở bên cạnh lưỡng lự một lúc, đợi đám giáo sư đi hết chỉ còn mình Hải Minh Tiển mới tiến lên: “Hải Minh Tiển. . . . . .”
“Gì?” Hải Minh Tiển đứng im lườm anh một cái. Tổng giám đốc Đường tự động giảm bối phận: “Ba vợ. . . . . . Ba biết gene Mạt Mạt có vấn đề đúng không?”
Hải Minh Tiển lập tức đề cao cảnh giác: “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Cậu muốn đổi ý hả?”
Tổng giám đốc Đường vội xua tay: “Ba vợ. . . . . . Tốc độ khôi phục của Mạt Mạt rất nhanh, ba cũng biết đúng không?”
Hải Minh Tiển gật đầu, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ: “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
Đường Ngạo quả thực chịu thua tên trạch nam không có đầu óc này: “Chẳng lẽ ba không cảm thấy có chỗ nào không nên tự động lành sao?”
Hải Minh Tiển cởi áo khoác trắng, nhìn thuốc vừa phối. Anh ta đang bận chế thuốc cho Đường Dực: “Nói tiếng người đi.”
Tổng giám đốc Đường đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở lời được.
Hai tháng sau, Hải Mạt Mạt xuất hiện trạng thái nôn mửa, thích ngủ, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ phụ khoa cũng ngạc nhiên. Tổng giám đốc Đường mừng như điên, sau đó lại mừng quá hóa buồn.
Hải Mạt Mạt mang thai.
Hải Mạt Mạt vẫn còn trinh.
Sau đó, có một tờ báo nhỏ nào đó vạch trần, dưới vẻ ngoài cường tráng của tổng giám đốc Đường thật ra là một cây tăm! Tổng giám đốc Đường nổi giận: “Còn dám phao tin đồn nhảm, có tin ông đây móc ra cho các người xem không!”
. . . . . . Một cuộc chiến mới lại bắt đầu. . . . . .