Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Thẩm Hoài và Triệu Đông dẫn Tiêu Minh Hà đến túc xá trước, rồi mới đi về phía văn phòng xưởng.
Uông Khang Thăng và Từ Văn Đao trực đêm, đang ngồi trong phòng bảo vệ cách vách nhả khói mù mịt.
Thẩm Hoài cấm thuốc trong toàn xưởng, trước mắt chỉ trong phòng bảo vệ mới được hút thuốc.
Không quản là công nhân tuyến một hay xưởng trưởng, muốn hút thuốc chỉ có thể đến chỗ này.
Trừ Uông Khang Thăng, Từ Văn Đao ra, còn mấy công nhân ca đêm ra đây nghỉ ngơi, Thẩm Hoài lôi từ trong túi ra hai bao đặt lên bàn, lập tức bị đám công nhân chia sạch, liền cười mắng: “Mấy thằng này, để lại cho người ta mấy điếu chứ!”
“Chỗ Uông xưởng trưởng có Kim Diệp mà Thẩm bí thư thích hút, thuốc Trung Hoa này để chúng tôi xử lý giùm cho.” Mấy tên công nhân trơn như chạch, không để ý đến câu chửi của Thẩm Hoài.
Quản lý trong xưởng phải nghiêm túc, Thẩm Hoài không thể không thực thi chế độ phân minh, đẳng cấp rõ ràng. Nhưng hút thuốc không phân lớn nhỏ, hắn cũng yêu cầu bộ phận quản lý thân thiện với công nhân, tiếp xúc càng nhiều với tuyến dưới, công tác tiến hành sẽ càng thuận lợi.
Hút xong hai điếu, Thẩm Hoài lôi Uông Khang Thăng, Từ Văn Đao, Triệu Đông dạo một vòng quanh những chỗ sức chịu đựng kém, đề nghị gia cố kỹ, đồng thời quét tuyết thường xuyên, rồi mới về lại phòng.
Tiền Văn Huệ cũng đang thêm ca, đến cuối năm, công tác tài vụ là bận rộn nhất. Thấy Thẩm Hoài xuất hiện, vội từ phòng làm việc chạy ra: “Thẩm xưởng trưởng, đang định tìm anh xin chữ ký…”
Thẩm Hoài và Uông Khang Thăng, Triệu Đông, Từ Văn Đao dừng chân, tiếp lấy tập giấy tờ Tiền Văn Huệ đưa qua, thì ra là bảng phân phối tiền thưởng cuối năm. Uông Khang Thăng, Từ Văn Đao, Từ Khê Đình đã ký duyệt, chỉ đợi mỗi mình hắn xác nhận là ngày mai có thể phát tiền.
Thẩm Hoài ký xong, lại tìm đến tên mình vòng một vòng, gạch đi, trả lại cho Tiền Văn Huệ, nói: Trong chính phủ tôi có khoản thưởng riêng, lĩnh thêm ở đây sẽ không thích hợp. Gạch tôi đi, tiền thưởng cho bộ phận quản lý cô về tính lại…
“Thế sao được?” Tiền Văn Huệ nói: “Chính phủ là của chính phủ, xưởng thép là của xưởng thép, nào tính chung được. Theo chế độ tài vụ cũng không thích hợp làm như vậy.”
Thẩm Hoài nói: “Chế độ tài vụ là do tôi nghĩ ra, các cô các cậu theo chế độ cầm tiền thưởng, không ai nói được gì, nếu có lời ra tiếng vào, tôi cũng chống thay được. Nhưng tôi mà cầm tiền theo chế độ này thì không thích hợp nữa rồi. Đến lúc đó người khác sẽ nói tôi nghĩ ra chế độ là để tiện đút tiền vào túi riêng, chế độ cũng không chấp hành được nữa…”
Uông Khang Thăng, Triệu Đông, Từ Văn Đao nghe Thẩm Hoài muốn trừ tên mình trong danh sách nhận tiền thưởng, đều xáp lại, nói: “Xưởng thép có thể chấn hưng được như hôm nay, công lao toàn xưởng cộng lại cũng không lớn bằng cậu. Đừng nói chỉ cầm 6 vạn, dù là 60 vạn, tôi nghĩ toàn xưởng cũng sẽ không có ý kến. Cậu mà không cầm, bọn tôi cũng không cầm…”
Thẩm Hoài khoát tay nói: “Mấy người đừng lăn tăn, mấy người chắc đều biết trở lực không nằm trong xưởng thép. Năm nay tôi cầm 6 vạn, đúng là không nhiều, thị trấn cũng sẽ không quá ý kiến. Nhưng sang năm mục tiêu chúng ta định ra là 20 triệu lợi nhuận, tôi còn muốn nỗ lực lên 40 triệu. Đến lúc cầm ra 3 triệu 2 ra phân thưởng cho bộ phận quản lý, chiếu tỷ lệ tôi sẽ được phân 50 vạn. Mấy người nói sau lưng sẽ có bao nhiêu người ghen tỵ, hận chết tôi? Chế độ phân thưởng này còn nên tiếp tục nữa không? Xưởng thép còn cần cải chế thêm bước nữa không?”
“Ai có bản lĩnh, trình độ đẩy lợi nhuận xưởng thép lên 10 triệu, hắn cầm đi 100 vạn, 200 vạn tôi cũng phục; ai không có bản sự, nói gì cũng là đánh rắm!” Uông Khang Thăng bất bình nói.
“…” Thẩm Hoài cười rồi, hắn nói: “Lão Uông, có câu nói này của anh bằng vạn lần tiền thưởng cuối năm rồi. Ở trong nước, việc tốt vừa muốn làm quan lại muốn phát tài là có, nhưng đó đều là tham quan bị bà con chửi mười tám đời tổ tông. Các người đừng hại tôi, tôi còn định phát triển đường sĩ đồ nữa…”
“Chế độ phân thưởng là anh định ra, trọn cả giai tầng do anh dẫn đầu, anh mà không nhận, chẳng phải dẫn đầu phá hoại quy định à?” Tiền Văn Huệ nói.
Thẩm Hoài nghĩ nghĩ, nói: “Thế này đi, giảm tiền thưởng của tôi xuống, bình thời tôi công tác trong xưởng cũng không nhiều; ngoài ra gọi điện báo phó bí thư Lý Phong đến lĩnh giùm, làm Đảng phí tôi nộp luôn.. Cứ quyết định vậy đi, mọi người đều bận công chuyện cả, giải tán!”
Thấy đám Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Văn Đao còn đứng đó không chịu đi, Thẩm Hoài nói: “Đừng ở đây lải nhải nữa, tôi còn phải về lại thị trấn…” Nói xong lôi Triệu Đông ra khỏi xưởng, trước khi đi còn cảnh cáo Tiền Văn Huệ một câu: “Cô mà không làm theo lời tôi, ngày mai tôi gọi Quách Toàn về làm phó xưởng trưởng tài vụ, cô về nhà chăm con cho tôi…”
“Cậu cầm khoản ấy quang minh chính đại, cần gì phải sợ.” Trên đường, Triệu Đông vẫn nhịn không nổi khuyên Thẩm Hoài: “Công lao cậu đặt ở đó, không chỉ công nhân toàn xưởng, cán bộ trên trấn đều tận mắt chứng kiến…”
“Tôi biết khoản ấy quang minh chính đại.” Thẩm Hoài ngừng lại, công tác tư tưởng cho Triệu Đông mà không làm tốt, sợ rằng đám Uông Khang Thăng, Từ Văn Huệ, Từ Khê Đình sẽ lại tới khuyên, bèn nói: “Có lẽ công nhân trong xưởng sẽ không có ý kiến, cán bộ trên thị trấn cũng sẽ không, nhưng 5 vạn quần chúng Mai Khê thì sao? Nếu bọn hắn biết bí thư đảng ủy là tôi 6 vạn tiền thưởng từ xưởng, thậm chí sang năm còn có thể cầm 30 vạn, 50 vạn, bọn họ sẽ nghĩ gì? Cậu thử tới giải thích cho bọn họ xem? Khi đó, trừ Mai Khê, phía huyện ủy, thị ủy sẽ nghĩ gì?”
“…” Triệu Đông nói: “Sổ sách có thể công khai ra ngoài, người khác có ý kiến, cứ để họ tới tra.”
“Trong lòng cậu cũng rõ mà.” Thẩm Hoài cười nói: “Ở cái đất nước này, làm gì có chuyện ngươi tự nhận thanh bạch, người khác sẽ cho rằng ngươi thanh bạch? Tôi nghĩ, nếu muốn cầm khoản tiền này, kết quả tốt nhất là từ chức bí thư đảng ủy trấn đi, về lại xưởng thép làm xưởng trưởng, chăm lo công tác quản lý cho tốt, như thế có lẽ mới lấp kín được mồm mép từ bên ngoài.”
“Điều này thì tôi tán đồng.” Triệu Đông nói: “Công tác ở hương trấn quá tạp, quá loạn, bất lợi cho cậu phát huy sở trường, mọi người cũng đều hy vọng cậu về dẫn dắt xí nghiệp.”
“Đáng tiếc sự việc không đơn giản a.” Thẩm Hoài nói rằng: “Xưởng thép là tài sản của thị trấn, một khi tôi buông bỏ ghế bí thư, phương hướng phát triển tương lai của xưởng sẽ rơi vào tay người khác. Đặc biệt là từ chuyện hôm nay, ý nghĩa sau lưng nó là gì, tôi nghĩ chắc cậu cũng hiểu. Tôi càng không thể nhường ghế bí thư kia đi được. Không như vậy. quyền chủ đạo tuột hết. Về sau xưởng thép còn muốn phát triển thêm, còn muốn cải chế nữa, đến lúc đó làm thế nào?”
“Nói thế này, chẳng phải cậu không được chỗ tốt nào?” Triệu Đông hỏi.
“Mấy ngày nay lão Hùng không chủ động gọi điện cho tôi.” Thẩm Hoài nheo mắt nhìn Triệu Đông, trực tiếp hỏi thẳng: “Cậu thấy thế nào?”
“Tôi và Hải Bằng đều nói rồi, việc này lão Hùng quá không phải.” Triệu Đông dứt khoát.
“Có câu nói này của cậu, vậy là đủ rồi.” Thẩm Hoài nói: “Tôi cũng thẳng thắn nói ý tưởng của mình cho cậu, đối với tiền bạc tôi không quá hứng thú, nhưng lại khát vọng có thể giành được quyền lực càng lớn. Duy có quyền lực trong tay càng lớn mới có thể làm được càng nhiều chuyện mình muốn làm. Có lẽ người khác sẽ nói, muốn làm quan, nhất định mặt trên phải có người, nhưng lời này không phải lúc nào cũng đúng trăm phần trăm. Trong quốc gia chúng ta, rốt cuộc vẫn cần có người đứng ra làm việc. Cho dù về sau thật sự có người muốn áp tôi ở lại Mai Khê thì đã sao? Cậu phải hiểu, vũ đài ở Mai Khê chắc không lớn, nhưng vũ đài của xưởng thép Mai Khê lại chưa hẳn. Chắc từ nay về sau, ủng hộ mà tôi giành được từ thị ủy sẽ có hạn, nhưng xưởng thép có thể càng làm càng lớn, các cậu chống đỡ cho công tác của tôi càng đắc lưc, tôi cũng không cần bận tâm người khác sẽ áp chế mình ra sao…”
Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Tôi thường nghĩ, bản chất của quyền lực là gì? Quan vị, tiền bạc, hay sức ảnh hưởng mà quyền uy mang trong mình? Tôi nghĩ những điều đó đều có một chút đặc tính của quyền lực, càng chuẩn xác hơn, đó là quyền chi phối tư nguyên. Trong mắt người bình thường, quyền lực của bí thư thị ủy khẳng định sẽ lớn hơn bí thư trấn ủy, nhưng đó chỉ là biểu tượng của quyền lực, không phải lúc nào mọi chuyện đều như thế. Chuyện bí thư thị ủy không làm được, bí thư trấn ủy lại làm được, chẳng phải quyền lực bí thư trấn ủy lớn hơn bí thư thị ủy ư? Khác biệt là ở chỗ năng lực chi phối tư nguyên của ai mạnh hơn…”
Những lời của Thẩm Hoài khiến Triệu Đông trầm tư rất lâu, hắn vốn còn bận tâm chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Hoài, không nghĩ từ đáy lòng Thẩm Hoài đã chẳng trông mong gì nhiều từ Đàm Khải Bình, càng không nghĩ Thẩm Hoài có quyết tâm tiến thủ trên sĩ đồ lớn đến vậy…
Vừa chạy về cửa trấn chính phủ thì nhận được điện thoại từ Dương Hải Bằng, một lát sau Dương Hải Bằng từ trong mưa gió luồn ra, nói: “Trên đường toàn tuyết là tuyết, Chu Minh, Tô Khải Văn đều không về lại thị khu được, đang ở trọ trong nhà hàng. Việc này lão Hùng cũng thật là, sao có thể để Chu Minh, Tô Khải Văn liên hợp tập kích thế được?
Bọn hắn đều biết, nếu Hùng Văn Bân không nhờ Thẩm Hoài tiến cử, căn bản không khả năng được Đàm Khải Bình coi trọng. Thế nên đối với chuyện Hùng Văn Bân không báo trước về Tô Khải Văn cho Thẩm Hoài, bọn hắn rất là bất mãn.
Mặc dù khi ở xưởng thép thành phố, Dương Hải Bằng, Triệu Đông đều nhờ Hùng Văn Bân dìu dắt. Lúc ấy Hùng Văn Bân lại là phó chánh văn phòng thị ủy, làm tâm phúc của Đàm Khải Bình, cũng là nhân vật thực quyền ở Đông Hoa. Vậy mà Triệu Đông, Dương Hải Bằng có thể nói những lời này, cũng có thể coi là một loại thái độ, khiến Thẩm Hoài rất an vui.
Nói thực, Thẩm Hoài càng bận tâm thái độ Đàm Khải Bình biến hóa, sẽ khiến đám Triệu Đông, Dương Hải Bằng ly tâm. Nhân tâm không tán mới là căn cơ. Cho dù căn cơ có bạc nhược, vẫn đủ sức xây dựng từ đầu.
Thẩm Hoài cười nói: “Lão Hùng có khó xử của lão Hùng. Hơn nữa chuyện phía Đàm bí thư cũng không nghiêm trọng như các cậu tưởng tượng đâu. Chủ yếu là tôi với người trong có chút mâu thuẫn, khả năng khiến Đàm bí thư hiểu sai…”
Dương Hải Bằng và Triệu Đông không tiện hỏi nhiều. Từ chuyện Thẩm Hoài có một cô chị họ lai Pháp làm quản lý cấp cao của ngân hàng thương nghiệp, đủ biết tình hình trong gia tộc nhà hắn phức tạp hơn tưởng tượng của mình nhiều lắm.
Uông Khang Thăng và Từ Văn Đao trực đêm, đang ngồi trong phòng bảo vệ cách vách nhả khói mù mịt.
Thẩm Hoài cấm thuốc trong toàn xưởng, trước mắt chỉ trong phòng bảo vệ mới được hút thuốc.
Không quản là công nhân tuyến một hay xưởng trưởng, muốn hút thuốc chỉ có thể đến chỗ này.
Trừ Uông Khang Thăng, Từ Văn Đao ra, còn mấy công nhân ca đêm ra đây nghỉ ngơi, Thẩm Hoài lôi từ trong túi ra hai bao đặt lên bàn, lập tức bị đám công nhân chia sạch, liền cười mắng: “Mấy thằng này, để lại cho người ta mấy điếu chứ!”
“Chỗ Uông xưởng trưởng có Kim Diệp mà Thẩm bí thư thích hút, thuốc Trung Hoa này để chúng tôi xử lý giùm cho.” Mấy tên công nhân trơn như chạch, không để ý đến câu chửi của Thẩm Hoài.
Quản lý trong xưởng phải nghiêm túc, Thẩm Hoài không thể không thực thi chế độ phân minh, đẳng cấp rõ ràng. Nhưng hút thuốc không phân lớn nhỏ, hắn cũng yêu cầu bộ phận quản lý thân thiện với công nhân, tiếp xúc càng nhiều với tuyến dưới, công tác tiến hành sẽ càng thuận lợi.
Hút xong hai điếu, Thẩm Hoài lôi Uông Khang Thăng, Từ Văn Đao, Triệu Đông dạo một vòng quanh những chỗ sức chịu đựng kém, đề nghị gia cố kỹ, đồng thời quét tuyết thường xuyên, rồi mới về lại phòng.
Tiền Văn Huệ cũng đang thêm ca, đến cuối năm, công tác tài vụ là bận rộn nhất. Thấy Thẩm Hoài xuất hiện, vội từ phòng làm việc chạy ra: “Thẩm xưởng trưởng, đang định tìm anh xin chữ ký…”
Thẩm Hoài và Uông Khang Thăng, Triệu Đông, Từ Văn Đao dừng chân, tiếp lấy tập giấy tờ Tiền Văn Huệ đưa qua, thì ra là bảng phân phối tiền thưởng cuối năm. Uông Khang Thăng, Từ Văn Đao, Từ Khê Đình đã ký duyệt, chỉ đợi mỗi mình hắn xác nhận là ngày mai có thể phát tiền.
Thẩm Hoài ký xong, lại tìm đến tên mình vòng một vòng, gạch đi, trả lại cho Tiền Văn Huệ, nói: Trong chính phủ tôi có khoản thưởng riêng, lĩnh thêm ở đây sẽ không thích hợp. Gạch tôi đi, tiền thưởng cho bộ phận quản lý cô về tính lại…
“Thế sao được?” Tiền Văn Huệ nói: “Chính phủ là của chính phủ, xưởng thép là của xưởng thép, nào tính chung được. Theo chế độ tài vụ cũng không thích hợp làm như vậy.”
Thẩm Hoài nói: “Chế độ tài vụ là do tôi nghĩ ra, các cô các cậu theo chế độ cầm tiền thưởng, không ai nói được gì, nếu có lời ra tiếng vào, tôi cũng chống thay được. Nhưng tôi mà cầm tiền theo chế độ này thì không thích hợp nữa rồi. Đến lúc đó người khác sẽ nói tôi nghĩ ra chế độ là để tiện đút tiền vào túi riêng, chế độ cũng không chấp hành được nữa…”
Uông Khang Thăng, Triệu Đông, Từ Văn Đao nghe Thẩm Hoài muốn trừ tên mình trong danh sách nhận tiền thưởng, đều xáp lại, nói: “Xưởng thép có thể chấn hưng được như hôm nay, công lao toàn xưởng cộng lại cũng không lớn bằng cậu. Đừng nói chỉ cầm 6 vạn, dù là 60 vạn, tôi nghĩ toàn xưởng cũng sẽ không có ý kến. Cậu mà không cầm, bọn tôi cũng không cầm…”
Thẩm Hoài khoát tay nói: “Mấy người đừng lăn tăn, mấy người chắc đều biết trở lực không nằm trong xưởng thép. Năm nay tôi cầm 6 vạn, đúng là không nhiều, thị trấn cũng sẽ không quá ý kiến. Nhưng sang năm mục tiêu chúng ta định ra là 20 triệu lợi nhuận, tôi còn muốn nỗ lực lên 40 triệu. Đến lúc cầm ra 3 triệu 2 ra phân thưởng cho bộ phận quản lý, chiếu tỷ lệ tôi sẽ được phân 50 vạn. Mấy người nói sau lưng sẽ có bao nhiêu người ghen tỵ, hận chết tôi? Chế độ phân thưởng này còn nên tiếp tục nữa không? Xưởng thép còn cần cải chế thêm bước nữa không?”
“Ai có bản lĩnh, trình độ đẩy lợi nhuận xưởng thép lên 10 triệu, hắn cầm đi 100 vạn, 200 vạn tôi cũng phục; ai không có bản sự, nói gì cũng là đánh rắm!” Uông Khang Thăng bất bình nói.
“…” Thẩm Hoài cười rồi, hắn nói: “Lão Uông, có câu nói này của anh bằng vạn lần tiền thưởng cuối năm rồi. Ở trong nước, việc tốt vừa muốn làm quan lại muốn phát tài là có, nhưng đó đều là tham quan bị bà con chửi mười tám đời tổ tông. Các người đừng hại tôi, tôi còn định phát triển đường sĩ đồ nữa…”
“Chế độ phân thưởng là anh định ra, trọn cả giai tầng do anh dẫn đầu, anh mà không nhận, chẳng phải dẫn đầu phá hoại quy định à?” Tiền Văn Huệ nói.
Thẩm Hoài nghĩ nghĩ, nói: “Thế này đi, giảm tiền thưởng của tôi xuống, bình thời tôi công tác trong xưởng cũng không nhiều; ngoài ra gọi điện báo phó bí thư Lý Phong đến lĩnh giùm, làm Đảng phí tôi nộp luôn.. Cứ quyết định vậy đi, mọi người đều bận công chuyện cả, giải tán!”
Thấy đám Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Văn Đao còn đứng đó không chịu đi, Thẩm Hoài nói: “Đừng ở đây lải nhải nữa, tôi còn phải về lại thị trấn…” Nói xong lôi Triệu Đông ra khỏi xưởng, trước khi đi còn cảnh cáo Tiền Văn Huệ một câu: “Cô mà không làm theo lời tôi, ngày mai tôi gọi Quách Toàn về làm phó xưởng trưởng tài vụ, cô về nhà chăm con cho tôi…”
“Cậu cầm khoản ấy quang minh chính đại, cần gì phải sợ.” Trên đường, Triệu Đông vẫn nhịn không nổi khuyên Thẩm Hoài: “Công lao cậu đặt ở đó, không chỉ công nhân toàn xưởng, cán bộ trên trấn đều tận mắt chứng kiến…”
“Tôi biết khoản ấy quang minh chính đại.” Thẩm Hoài ngừng lại, công tác tư tưởng cho Triệu Đông mà không làm tốt, sợ rằng đám Uông Khang Thăng, Từ Văn Huệ, Từ Khê Đình sẽ lại tới khuyên, bèn nói: “Có lẽ công nhân trong xưởng sẽ không có ý kiến, cán bộ trên thị trấn cũng sẽ không, nhưng 5 vạn quần chúng Mai Khê thì sao? Nếu bọn hắn biết bí thư đảng ủy là tôi 6 vạn tiền thưởng từ xưởng, thậm chí sang năm còn có thể cầm 30 vạn, 50 vạn, bọn họ sẽ nghĩ gì? Cậu thử tới giải thích cho bọn họ xem? Khi đó, trừ Mai Khê, phía huyện ủy, thị ủy sẽ nghĩ gì?”
“…” Triệu Đông nói: “Sổ sách có thể công khai ra ngoài, người khác có ý kiến, cứ để họ tới tra.”
“Trong lòng cậu cũng rõ mà.” Thẩm Hoài cười nói: “Ở cái đất nước này, làm gì có chuyện ngươi tự nhận thanh bạch, người khác sẽ cho rằng ngươi thanh bạch? Tôi nghĩ, nếu muốn cầm khoản tiền này, kết quả tốt nhất là từ chức bí thư đảng ủy trấn đi, về lại xưởng thép làm xưởng trưởng, chăm lo công tác quản lý cho tốt, như thế có lẽ mới lấp kín được mồm mép từ bên ngoài.”
“Điều này thì tôi tán đồng.” Triệu Đông nói: “Công tác ở hương trấn quá tạp, quá loạn, bất lợi cho cậu phát huy sở trường, mọi người cũng đều hy vọng cậu về dẫn dắt xí nghiệp.”
“Đáng tiếc sự việc không đơn giản a.” Thẩm Hoài nói rằng: “Xưởng thép là tài sản của thị trấn, một khi tôi buông bỏ ghế bí thư, phương hướng phát triển tương lai của xưởng sẽ rơi vào tay người khác. Đặc biệt là từ chuyện hôm nay, ý nghĩa sau lưng nó là gì, tôi nghĩ chắc cậu cũng hiểu. Tôi càng không thể nhường ghế bí thư kia đi được. Không như vậy. quyền chủ đạo tuột hết. Về sau xưởng thép còn muốn phát triển thêm, còn muốn cải chế nữa, đến lúc đó làm thế nào?”
“Nói thế này, chẳng phải cậu không được chỗ tốt nào?” Triệu Đông hỏi.
“Mấy ngày nay lão Hùng không chủ động gọi điện cho tôi.” Thẩm Hoài nheo mắt nhìn Triệu Đông, trực tiếp hỏi thẳng: “Cậu thấy thế nào?”
“Tôi và Hải Bằng đều nói rồi, việc này lão Hùng quá không phải.” Triệu Đông dứt khoát.
“Có câu nói này của cậu, vậy là đủ rồi.” Thẩm Hoài nói: “Tôi cũng thẳng thắn nói ý tưởng của mình cho cậu, đối với tiền bạc tôi không quá hứng thú, nhưng lại khát vọng có thể giành được quyền lực càng lớn. Duy có quyền lực trong tay càng lớn mới có thể làm được càng nhiều chuyện mình muốn làm. Có lẽ người khác sẽ nói, muốn làm quan, nhất định mặt trên phải có người, nhưng lời này không phải lúc nào cũng đúng trăm phần trăm. Trong quốc gia chúng ta, rốt cuộc vẫn cần có người đứng ra làm việc. Cho dù về sau thật sự có người muốn áp tôi ở lại Mai Khê thì đã sao? Cậu phải hiểu, vũ đài ở Mai Khê chắc không lớn, nhưng vũ đài của xưởng thép Mai Khê lại chưa hẳn. Chắc từ nay về sau, ủng hộ mà tôi giành được từ thị ủy sẽ có hạn, nhưng xưởng thép có thể càng làm càng lớn, các cậu chống đỡ cho công tác của tôi càng đắc lưc, tôi cũng không cần bận tâm người khác sẽ áp chế mình ra sao…”
Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Tôi thường nghĩ, bản chất của quyền lực là gì? Quan vị, tiền bạc, hay sức ảnh hưởng mà quyền uy mang trong mình? Tôi nghĩ những điều đó đều có một chút đặc tính của quyền lực, càng chuẩn xác hơn, đó là quyền chi phối tư nguyên. Trong mắt người bình thường, quyền lực của bí thư thị ủy khẳng định sẽ lớn hơn bí thư trấn ủy, nhưng đó chỉ là biểu tượng của quyền lực, không phải lúc nào mọi chuyện đều như thế. Chuyện bí thư thị ủy không làm được, bí thư trấn ủy lại làm được, chẳng phải quyền lực bí thư trấn ủy lớn hơn bí thư thị ủy ư? Khác biệt là ở chỗ năng lực chi phối tư nguyên của ai mạnh hơn…”
Những lời của Thẩm Hoài khiến Triệu Đông trầm tư rất lâu, hắn vốn còn bận tâm chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Hoài, không nghĩ từ đáy lòng Thẩm Hoài đã chẳng trông mong gì nhiều từ Đàm Khải Bình, càng không nghĩ Thẩm Hoài có quyết tâm tiến thủ trên sĩ đồ lớn đến vậy…
Vừa chạy về cửa trấn chính phủ thì nhận được điện thoại từ Dương Hải Bằng, một lát sau Dương Hải Bằng từ trong mưa gió luồn ra, nói: “Trên đường toàn tuyết là tuyết, Chu Minh, Tô Khải Văn đều không về lại thị khu được, đang ở trọ trong nhà hàng. Việc này lão Hùng cũng thật là, sao có thể để Chu Minh, Tô Khải Văn liên hợp tập kích thế được?
Bọn hắn đều biết, nếu Hùng Văn Bân không nhờ Thẩm Hoài tiến cử, căn bản không khả năng được Đàm Khải Bình coi trọng. Thế nên đối với chuyện Hùng Văn Bân không báo trước về Tô Khải Văn cho Thẩm Hoài, bọn hắn rất là bất mãn.
Mặc dù khi ở xưởng thép thành phố, Dương Hải Bằng, Triệu Đông đều nhờ Hùng Văn Bân dìu dắt. Lúc ấy Hùng Văn Bân lại là phó chánh văn phòng thị ủy, làm tâm phúc của Đàm Khải Bình, cũng là nhân vật thực quyền ở Đông Hoa. Vậy mà Triệu Đông, Dương Hải Bằng có thể nói những lời này, cũng có thể coi là một loại thái độ, khiến Thẩm Hoài rất an vui.
Nói thực, Thẩm Hoài càng bận tâm thái độ Đàm Khải Bình biến hóa, sẽ khiến đám Triệu Đông, Dương Hải Bằng ly tâm. Nhân tâm không tán mới là căn cơ. Cho dù căn cơ có bạc nhược, vẫn đủ sức xây dựng từ đầu.
Thẩm Hoài cười nói: “Lão Hùng có khó xử của lão Hùng. Hơn nữa chuyện phía Đàm bí thư cũng không nghiêm trọng như các cậu tưởng tượng đâu. Chủ yếu là tôi với người trong có chút mâu thuẫn, khả năng khiến Đàm bí thư hiểu sai…”
Dương Hải Bằng và Triệu Đông không tiện hỏi nhiều. Từ chuyện Thẩm Hoài có một cô chị họ lai Pháp làm quản lý cấp cao của ngân hàng thương nghiệp, đủ biết tình hình trong gia tộc nhà hắn phức tạp hơn tưởng tượng của mình nhiều lắm.